Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1048: Cường giả Kiếm gia (2)




Nhưng Hỗn Độn Thánh Đỉnh mà lớn thì không chỉ đơn giản là một ngọn núi không thôi, cho dù là thiên địa vạn vật, nhật nguyệt tinh thần đều khó mà so được.

Sau khi luyện hóa Hỗn Độn Thánh Đỉnh thì muốn biến nhỏ bao nhiêu hay lớn tới cỡ nào thì phải xem bản lĩnh của người sở hữu cường đại tới mức nào.

Một ngày…. Hai ngày…. Ba ngày…..

Huyền Thiên mỗi đêm ngoại trừ một ít thời gian nghỉ ngơi ra thì đều luôn dùng hỗn độn thần khí để luyện hóa thánh đỉnh, trong nháy mắt đã qua mười ngày!

Hỗn Độn Thánh Đỉnh tuy là khiến cho người ta có cảm giác mênh mông vô bờ, nhưng hiện tại chỉ lớn cỡ một ngọn núi nhỏ, luyện hóa chung quy vẫn có điểm cuối, tính tới giờ thì Huyền Thiên cũng phải luyện hóa được bảy tám phần rồi, tiếp tục thêm một hai ngày nữa, là có thể triệt để luyện hóa thành công.

Nếu như luyện hóa thành công thì sẽ lập thành một loại liên hệ cùng với đỉnh, cũng giống như Huyền Thiên bây giờ với Thôn Thiên Đại vậy, Huyền Thiên có thể tùy ý khống chế nó được.

Ngày thứ mười một Huyền Thiên luyện hóa Hỗn Độn Thánh Đỉnh, cũng chính là ngày thứ mười bốn kể từ lúc phát hiện ra Hỗn Độn Thánh Đỉnh… lại có thêm cường giả bay tới gần Hỗn Độn Thánh Đỉnh, người tới trước là hai đạo quang mang thuấn di, không ngừng di chuyển trong hư không, trong nháy mắt đã đi ra hơn mười dặm, rõ ràng cũng là mượn nhờ Toái Không Toa để thuấn di phi hành.

Cũng giống với Lệ Ba Hàn và tên Ngư Âm Vũ bị Âm Minh Vương chiếm thân thể kia, bên trong mỗi đạo quang mang thuấn di đều có hai đạo thân ảnh, hiển nhiên là hai vị cường giả, liên thủ cùng với nhau, sử dụng một cái Toái Không Toa để thuấn di.

Huyền Thiên mặc dù đang bận luyện hóa Hỗn Độn Thánh Đỉnh, nhưng thần niệm của Kiếm Si vẫn thường xuyên quan sát bốn phía, bởi vì trong quá trình luyện hóa, võ giả cần phải chậm rãi tạo thành một loại liên hệ với Hỗn Độn Thánh Đỉnh, một khi loại liên hệ này được thành lập rồi thì chính là đã luyện hóa thành công, như vậy rất khó mà đánh vỡ được, cũng giống như Thông Thiên Đại của Huyền Thiên vậy, cho dù có rơi vào tay của người khác đi nữa thì cũng vẫn là Thôn Thiên Đại của hắn, trừ phi có người đánh vỡ được mối liên hệ giữa hắn với Thôn Thiên Đại, bằng không thì không thể nào sử dụng được.

Thế nhưng, nếu như loại liên hệ này vẫn còn chưa tạo thành được thì chính là vẫn chưa luyện hóa thành công, rất dễ đánh vỡ, nếu như bị quấy rầy một chút, có khả năng sẽ mất hết những gì đã tạo ra được lúc trước, cho nên, trong quá trình vẫn chưa luyện hóa Hỗn Độn Thánh Đỉnh xong thì Huyền Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy.

Bốn vị cường giả thuấn di mà tới, Kiếm Si từ xa liền thông qua thần niệm cảm ứng, nói cho Huyền Thiên biết.

Huyền Thiên lập tức ngừng việc luyện hóa lại, quá trình luyện hóa mình có thể dừng lại tạm nghỉ, thế nhưng, lại không thể bị người khác cắt ngang, giống như một bức tranh thủy mặc vậy, tuy là bức tranh vẫn chưa vễ xong, nhưng họa sĩ có thể dừng bút lại ở chỗ nào đó một chút rồi sau này có thể tiếp tục vẽ bức tranh, còn nếu như bị người khác đụng phải cánh tay mà ngừng bút thì cơ bản có thể xác định, bức tranh này coi như bỏ di, cần phải vẽ lại từ đầu một lần nữa, cho dù bức tranh này họa công trác tuyệt, có thể che lấp được chỗ lỡ tay ở bức tranh lúc trước đi nữa thì đó bất quá cũng chỉ là một bức tranh khác mà thôi, mà một khi luyện hóa xuất hiện gián đoạn thì liền đại biểu cho thất bại.

Huyền Thiên đứng ở phía bên trên của Hỗn Độn Thánh Đỉnh, ánh mắt nhìn về phía hai đạo quang mang thuấn di đang từ xa tới gần.

Đối với Hỗn Độn Thánh Đỉnh to như ngọn núi thế này, Huyền Thiên đứng ở phía trên nhìn ra, giống hệt như một cái cây nhỏ trên đỉnh núi, mà bên cạnh hắn lại có hỗn độn hào quang bắn ra mạnh, khiến cho hắn không có điểm gì nổi bậc, người khác khó mà nhìn thấy hắn được.

Hai đạo thuấn di quang mang, thời điểm còn cách Hỗn Độn Thánh Đỉnh có hơn bốn ngàn mét thì đột nhiên dừng lại, bốn đạo hư ảnh bị ép đẩy ra khỏi hư không.

Hơn mười ngày trôi qua rồi, không gian phong tỏa của Hỗn Độn Thánh Đỉnh dường như lớn hơn không ít, chứ không phải là giữ nguyên không thay đổi.

Bốn người bị đẩy từ trong hư không ra chính là bốn vị bán bộ vương giả của thiên châu kiếm gia: Kiếm Nhân Xuân, Kiếm Nhân Dần, Kiếm Nhân Cơ, Kiếm Nhân Dương.

Bốn người bọn họ đều là người nhà kiếm gia, có bí pháp liên lạc, tuy là phân tán ở bên trong ma vụ chi hải, nhưng theo thời gian trôi qua, hắc vụ bên trong ma vụ chi hải càng lúc lại càng mờ nhạt, lực lượng của không gian pháp tắc cũng càng ngày càng suy yếu, càng ngày lại càng có thêm nhiều hắc vụ bị hỗn độn quang mang tách ra…. Dần dần, khó mà có thể tiếp tục ảnh hưởng tới bán bộ vương giả, cho nên, trước khi bốn vị bán bộ vương giả của kiếm gia lao ra khỏi hắc vụ thì đã hội hợp lại với nhau, sau đó, liền đồng thời thuấn di tới chỗ của Hỗn Độn Thánh Đỉnh.

Quang mang phóng thẳng lên trời do Hỗn Độn Thánh Đỉnh phát ra đều phá tan trời xanh, hỗn độn quang mang bắn ra rất xa, chỉ cần ra khỏi khu vực của ma vụ chi hải, cho dù ở cách đó xa tít cũng có thể nhìn thấy được, bốn vị bán bộ vương giả của kiếm gia tự nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới.

Lại bị đẩy ra từ trong hư không, sắc mặt của bốn người Kiếm Nhân Xuân tất cả đều lắp bắp kinh hãi.

- Không gian bị phong tỏa? Không cách nào thuấn di được!

- Cái Hỗn Độn Thánh Đỉnh này quả nhiên là thần vật kinh thiên, chẳng trách ngay cả thần cũng vẫn tìm nó!

- Ha ha ha, cái Hỗn Độn Thánh Đỉnh này quả nhiên là thuộc về kiếm gia ta!

- Hắc hắc hắc….. lần này tới Thần Châu quả nhiên là khí vận thịnh vượng mà!

Bốn người Kiếm Nhân Xuân, hoặc kinh ngạc, hoặc kinh hỉ, nhìn về phía Hỗn Độn Thánh Đỉnh trước mặt, mỗi người nói một câu.

Bất quá, càng khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là đột nhiên lại có một câu nói truyền tới từ trên đỉnh của Hỗn Độn Thánh Đỉnh: 

- Các vị, thánh đỉnh đã có chủ rồi, mời các ngươi trở về đi!

Kinh hỉ của bốn vị bán bộ vương giả đột nhiên biến thành khiếp sợ, không ngờ lại có người tới sớm hơn bọn họ một bước nữa sao?

Ánh mắt của bốn người đều quay sang nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy phía trên đỉnh của Hỗn Độn Thánh Đỉnh cực lớn có một thiếu niên anh tuấn tới cực điểm đứng đó, quang mang hỗn độn sau lưng sáng chói khiến cho thân ảnh của hắn như ẩn như hiện, nếu như không phải do hắn chủ động lên tiếng, thì trong lúc bốn người mãi lo kinh hỉ, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra sự có mặt của hắn.

- Là kẻ nào - - !

Ba người Kiếm Nhân Dần, Kiếm Nhân Cơ, Kiếm Nhân Dương đồng thời quát lên.

Còn Kiếm Nhân Xuân thì chính là vẻ mặt biến đổi, thất thanh nói: 

- Huyền - - Thiên?

Hắn hiển nhiên là không tin nổi, hóa ra Huyền Thiên đã tìm được Hỗn Độn Thánh Đỉnh sớm hơn bọn họ một bước.

Nghe được tiếng kinh hô của Kiếm Nhân Xuân, sắc mặt của ba người Kiếm Nhân Dương cũng lộ ra một tia minh bạch, bởi vì lúc quay về mời ba người tới, Kiếm Nhân Xuân cũng đã từng nói tới Huyền Thiên rồi