Một người một kiếm lòng vòng hết phố lớn đến ngõ nhỏ trong trấn Hồng Sơn.
Bọn họ đi qua con đường cái lát đá xanh trong trấn, tới đường mòn hẹp giữa khu nhà dân rồi lướt ngang mấy cửa tiệm bình dân cao thấp đan xen.
Yên Cửu đi rất nhanh, trừ thi thoảng cần tạm dừng mấy giây ở ngã rẽ để xác định phương hướng thì hầu như không ngừng bước.
Trường Ly bám sát phía sau, cảm thấy vừa rồi mình đã nhận định hơi vội vàng.
Mũi chó chưa chắc đã thính bằng mũi Yên Tiểu Cửu ấy chứ.
Độ hai khắc sau, bọn họ ra tới rìa trấn.
Yên Cửu nhìn dãy núi trập trùng sau trấn Hồng Sơn, thoáng híp mắt lại.
“Yêu khí dẫn vào trong núi.”
Trường Ly dõi mắt về phía dãy núi mông lung trong màn đêm theo hướng chàng nhìn.
Nguồn gốc tên gọi của trấn Hồng Sơn khởi nguồn dãy núi này, vì đất badan trên núi hầu như đều có màu đỏ thẫm.
(*) Hồng sơn = Núi đỏ.
Sang thu, ngay cả cây cối trong núi cũng bị thu nhuộm đỏ thắm nên mới có tên là núi đỏ.
Một người một kiếm ra khỏi thị trấn, lập tức leo lên ngọn núi đỏ.
Mới đầu, bọn họ còn có thể đi dọc con đường mòn bình thường đám tiều phu và thợ săn dùng để lên núi.
Nhưng dần dà, con đường nhỏ biến mất trong rừng cây.
Xung quanh càng lúc càng quạnh vắng, đám cổ thụ um tùm che khuất ánh trăng lạnh lẽo, đâm cạnh khắp nơi vướng đường đi.
Yên Cửu không thể không dùng linh lực đẩy đám chạc cây mảnh nhọn ra, cố mở ra một con đường trong rừng thẳm.
Lúc này Trường Ly bỗng cảm nhận được sự thuận tiện khi làm kiếm.
Nếu dùng hình người đi bước thấp bước cao thì chắc sẽ mất sức kha khá.
Làm kiếm linh hoạt hơn nhiều, có thể bay lượn tự do, thích đi đâu là đi đó trong rừng.
Thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu vang trong rừng sâu, biến thành khúc nhạc đệm duy nhất của họ.
Trường Ly bất giác muốn nói mấy câu để phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Yên Tiểu Cửu, huynh nói xem rốt cuộc Miêu Nương kia là yêu gì?”
“Cô ta có thể làm ái thiếp của Vương lão gia thì chắc là đẹp dữ lắm, lẽ nào là hồ ly tinh?”
Yên Cửu thầm lắc đầu, không phải là hồ ly tinh vì chàng chẳng ngửi thấy tí mùi hồ ly nào cả.
“Làm gì có con hồ ly nào ngu tới độ bị người ta hãm hại đến mức không rõ sống chết chứ.”
Trường Ly cự cãi, “Có khi đó là một con hồ ly chỉ được mỗi cái mã thì sao.”
Yên Cửu đang định phản bác thì sực nghĩ tới gì đó.
Chàng đảo mắt hỏi, “Bọn mình cược không?”
Trường Ly bay tới gần chàng, “Cược gì?”
Yên Cửu nhếch môi, “Nếu cô ta là hồ ly tinh thì ta sẽ mua một tá tua kiếm mới cho nàng, còn nếu như không phải...”
Chàng vứt con chim non lên thân kiếm, “Nàng phải chăm con ranh này.”
Trường Ly bị con chim non đè trĩu cả kiếm.
Không ngờ con chim này bé bằng bàn tay mà chẳng nhẹ chút nào.
Thấy Yên Cửu hứa mua tua kiếm mới, nàng vui hết sức, nhưng nghĩ lại thấy không ổn lắm.
“Chẳng lẽ cô ta là loại yêu khác là huynh đều thắng à? Phần thắng của huynh lớn hơn, chơi vậy không công bằng.”
Yên Cửu suy nghĩ rồi nói: “Thế ta thu hẹp phạm vi lại, ta cược cô ta là cỏ cây thành tinh, nếu cả hai đều sai thì bọn mình hòa.”
Trường Ly lập tức được đà lấn tới, “Ta được chọn tua kiếm theo ý mình à? Dù ta chọn một tá hồng đào, hồng anh đào, hồng quả hạnh, hồng mâm xôi, hồng san hô, v.v...!cũng được hả?”
Yên Cửu nghiến răng hàm, “Được hết.”
Dù sao cô nhóc kiếm linh cũng không thắng nổi.
Trong lúc tán gẫu, một người một kiếm đã đi tới thung lũng trong núi.
Yên Cửu nhìn quanh bốn phía, “Yêu khí tới đây thì biến mất.”
Trường Ly bay một vòng quanh thung lũng rồi gọi Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, ở đây có một cái hang.”
Yên Cửu nghe vậy bèn đi tới chỗ nàng.
Trường Ly bay vào hang xem xét, trong đó trống trơn, chỉ có gió rét lùa vào kêu vù vù.
Nàng thất vọng xoay người lại lẩm bẩm: “Không có trong này, chẳng lẽ tìm sai chỗ rồi?”
Trường Ly đang tính ra khỏi hang thì chợt phát hiện dưới lớp nhan thạch lấp ló một cọng xanh biếc.
“Đây là gì thế?”
Trường Ly rà sát mặt đất ngắm kỹ, mừng rỡ nói: “Là mầm hẹ, chắc chắn Miêu Nương từng tới đây!”
Đoạn, Trường Ly đang tính xoay người tìm xung quanh thì bị Yên Cửu giữ đuôi kiếm.
“Nàng muốn đi đâu?”
Trường Ly vội nói: “Nếu mầm hẹ ở đây thì Miêu Nương không ở xa được, ta tính đi loang quanh tìm.”
Yên Cửu lặng lẽ liếc mầm hẹ một cái, “Đừng tìm nữa, cô ta đang ở đây.”
Trường Ly xoay một vòng tại chỗ, hoang mang hỏi: “Ở đâu cơ?”
Yên Cửu nhìn chằm chằm mầm hẹ, nó hơi lay động trong gió đêm, thoạt trông rất yếu ớt đáng thương.
Song chàng chẳng thương tiếc nó chút nào, hỏi nó: “Cô tự ra hay muốn ta đào cô ra hả?”
Mầm hẹ không nhúc nhích gì, trông giống y như những mầm cây bình thường.
Trường Ly nhìn Yên Tiểu Cửu rồi nhìn mầm hẹ, giọng nói toát ra vẻ khiếp sợ.
“Yên Tiểu Cửu, huynh bảo đây là Miêu Nương á?”
“Dù huynh có muốn thắng cược thì cũng không thể phán bừa mầm hẹ là yêu chứ?”
Yên Cửu giật giật khóe môi, vươn tay ra toan nhổ gốc hẹ này lên.
“Có đúng hay không cứ xem khắc biết.”
Ngay khi Yên Cửu sắp chạm vào mầm hẹ, một tia sáng xanh lóe lên.
Mầm hẹ tức khắc biến mất, hóa thành một cô gái mặc váy xanh tha thướt.
“Nô gia Miêu Nương xin chào tiên sư.”
Trường Ly nhìn mầm hẹ hoá thành người thì thấy toàn kiếm khó chịu.
Nàng thua rồi.
Một tá tua kiếm màu hồng của nàng đã không cánh mà bay.
Sau đó Trường Ly tức tối trợn mắt nhìn Yên Cửu quát, “Yên Tiểu Cửu, có phải huynh biết từ trước rồi đúng không!”
Yên Cửu khẽ đảo mắt một cái, “Tóm lại từ giờ nàng phải nuôi con chim này.”
Cảm nhận được sức nặng của cục lông xù trên người mình, Trường Ly thầm mắng Yên Cửu là loại người xảo trá trơ tráo, quỷ kế đa đoan.
Gã này vì muốn trốn tránh trách nhiệm chăm con mà nỡ lừa cả kiếm.
Chàng không có tim!
Sau khi thoát khỏi cục lông phiền phức kia, ánh mắt Yên Cửu nhìn Miêu Nương không lạnh băng như trước nữa.
“Vụ mất cắp trong trấn Hồng Sơn rất ồn ào, gây xôn xao dư luận.
Vương lão gia đang sốt ruột tìm cô khắp nơi mà cô lại một mình trốn vào trong núi đỏ.
Cô không có gì muốn nói à?”
Miêu Nương khuỵu gối hành lễ với chàng, “Xin tiên sư hãy nghe ta nói, chuyện mất tích không phải do ta muốn, chẳng qua là hoàn cảnh bức bách.”
Vừa nói, mắt Miêu Nương vừa rơm rớm như nước hồ thu gợn sóng.
Trường Ly nhìn hàng mi dài ướt át của cô ta, không khỏi cảm thán: Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp, hành lễ đẹp mà khóc cũng đẹp.
Miêu Nương dùng cổ tay áo chùi nước mắt rồi nói tiếp: “Chuyện này phải kể từ lúc lão đạo sĩ kia đến trấn Hồng Sơn.
Lão ta tự xưng là Sùng Nghĩa tán nhân, từng đi vân du tu hành khắp nơi.
Hôm đầu tiên tới trấn Hồng Sơn, lão ta đã xem tướng trên đường cho người ta, hễ phán đâu là trúng đó.”
“Vương Tiến Bảo vừa nghe danh lão ta là muốn mời lão ta tới nhà xem cho thằng quý tử Vương Trường Mệnh của mình ngay.”
Mới đầu nghe tên Vương Tiến Bảo, Trường Ly hơi ngơ ngác, sau mới nhận ra đó là tên của Vương lão gia.
Quả rất phù hợp với phong cách lắm tiền của nhà họ Vương.
Nói đến đây, mặt Miêu Nương lộ vẻ buồn bã, “Ai ngờ đó lại là kiếp nạn của ta.”
“Lão đạo sĩ kia vào phủ lượn quanh một vòng, bảo sở dĩ Vương Trường Mệnh đau ốm liên miên là vì thiếu một vị thuốc, mà thuốc dẫn là máu của người sống thọ.”
“Vương Tiến Bảo là loại vô đạo đức, vì muốn kéo dài hương khói nhà họ Vương mà đã để lão đạo sĩ kia bói ra người phù hợp làm thuốc dẫn thật.
Ai ngờ lão ta lại cầm la bàn đi một mạch tới chỗ ta.”
Miêu Nương oán giận: “Ta là yêu, tất nhiên sẽ sống thọ.
Máu thịt của yêu là tinh hoa sinh mệnh nên ta không muốn cho.
Nhưng Vương Tiến Bảo cứ đau khổ cầu xin mãi, ta nhất thời mềm lòng bèn cho ông ta một chén máu.”
“Ai ngờ chén máu kia đã khiến lão đạo sĩ nổi lòng tham.
Sau khi dùng máu chế thuốc cho Vương Trường Mệnh xong, thằng bé đã khỏe lên một chút.
Lão ta lại nói với Vương Tiến Bảo là nếu dùng thịt ta chế thuốc thì chẳng những chữa dứt bệnh mà còn kéo dài tuổi thọ của nó.”
Miêu Nương lạnh lùng nói: “Tên khốn nạn Vương Tiến Bảo động lòng, bèn giấu ta để lão đạo sĩ lén bày trận pháp ngũ hành, còn đánh cắp năm vật ngũ hành của các nhà trong trấn hòng khống chế ta, biến ta trở thành loại thuốc bọn họ dùng mãi không hết.”
“Đêm họ ra tay, ta tốn hết nửa tu vi mới tìm được đường sống từ chỗ chết rồi trốn vào núi đỏ.”
Trường Ly lập tức nghĩ tới đám hẹ chết héo bọn họ từng nhìn thấy tại nơi ở của Miêu Nương.
So với nó thì mầm hẹ xanh ngắn tầm lóng tay ở khe đá ban nãy hình như đã ngắn đi một khúc thật.
Yên Cửu nghe hết đầu đuôi những chuyện Miêu Nương gặp phải, lại hỏi tiếp: “Lão đạo sĩ kia đâu?”
Miêu Nương lắc đầu, “Ta không biết lão ta ở đâu, ta vẫn luôn trốn trong núi sâu không dám ra ngoài.”
Yên Cửu hỏi: “Sao cô lại tới phủ của Vương lão gia?”
Miêu Nương cụp mắt, “Ta vốn là một mầm hẹ trong phủ.
Hồi Vương phu nhân còn sống thường xuyên tưới nước cho ta.
Sau khi phu nhân qua đời, không có ai tưới nữa, mà ta lại không muốn rời khỏi phủ bèn hóa thành Miêu Nương.”
Trường Ly nghiêm túc nghe Miêu Nương kể xong, thấy chân tướng đã dần hé lộ.
Nàng bảo Yên Cửu: “Kế tiếp bọn mình chỉ cần tìm ra lão đạo sĩ kia, trả mấy thứ Vương lão gia lấy trộm lại cho chủ của chúng rồi vạch trần tội ác của họ là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Yên Cửu gật đầu.
Chàng nhìn sang Miêu Nương nói, “Trước khi vụ án mất cắp của trấn Hồng Sơn được phá thì cô cứ ở đây đi.
Nếu có chuyện gì khác, ta sẽ lại tới tìm cô.”
Miêu Nương ngoan ngoãn đồng ý, “Mong tiên sư sớm bắt lão đạo sĩ tà ác kia sớm để trấn Hồng Sơn được yên ổn.”
Từ núi đỏ xuống, trời đã hửng sáng.
Trường Ly hơi giãn thân kiếm ra dưới ánh nắng nhẹ, thấy tâm trạng thư thái hơn hẳn.
“Đúng là không uổng công bọn mình mò vào núi tìm manh mối trong đêm, cuối cùng cũng biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi.”
Yên Cửu nhìn trấn Hồng Sơn đang tắm mình trong ánh mặt trời, thấy lòng vẫn nặng trĩu như bị thứ gì đó đè nén.
Chàng lắc đầu, mong là sau khi bắt được lão đạo sĩ kia thì có thể đặt dấu chấm hết viên mãn cho chuyện này.
Trên đường một người một kiếm thong thả đi về quán trọ đã có cửa tiệm mở cửa.
Tiếng người dân trong trấn lao xao chuyện trò và tiếng họ đi đường góp thêm sức sống cho trấn nhỏ yên ắng.
Trường Ly đang bay tà tà thì chợt hít sâu một hơi, hơi nghiêng thân kiếm ra trước.
“Yên Tiểu Cửu, ta ngửi thấy mùi bánh rán bơ mới ra lò, nghe mùi là biết cực kỳ xốp giòn thơm ngọt luôn.”
Yên Cửu đổi hướng, đi về phía Trường Ly chỉ.
Bận rộn cả đêm cũng nên ăn gì đó chứ.
Lúc Yên Cửu xách một bọc bánh rán bơ vàng óng còn Trường Ly chở con chim non đi vào quán trọ thì nghe một giọng nói ẩn ý vọng từ đầu cầu thang xuống.
“Yên sư đệ, đêm qua đệ đi đâu thế?”
Nghe vậy, Trường Ly trốn phắt ra sau lưng Yên Cửu.
Tốc độ cực nhanh, động tác cực nhạy, còn tài hơn cả lúc lên lôi đài nữa.
Yên Cửu cũng khựng bước, hết đường tránh né.
Chàng cứng đơ mặt, nhìn bóng dáng quen thuộc ở đầu cầu thang.
“Dư sư huynh.”.