Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 117: Chương 117





Theo thời gian trôi, hàng người dài từ từ ngắn lại, đám đông túm tụm ở khoảng đất trống dần vơi bớt, số lượng đệ tử đứng bên cạnh Trường Ly mỗi lúc một nhiều.
Yên Cửu đứng cạnh Dư sư huynh, cứ một chốc lại liếc sang bên chỗ Trường Ly một lần, cuối cùng chàng không kìm nổi mà cất bước đi sang đó luôn.
Yên Cửu đến đúng lúc một thiếu niên đang hỏi Trường Ly với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Sư tỷ à, tỷ giỏi quá.

Bao giờ ta vào tông môn, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi tỷ không ạ?”
Trường Ly chưa kịp đáp thì Yên Cửu đã nghiêm túc đằng hắng mấy tiếng ngắt lời họ: “Nàng bận lắm, nếu các đệ có gì không hiểu thì cứ đến tìm ta hoặc là Dư sư huynh.”
Dứt lời, Yên Cửu lôi Trường Ly ra khỏi đám đông, “Nàng qua đây chút.”
Trường Ly còn đang chìm đắm trong sự sùng bái của đám thiếu niên thiếu nữ, bịn rịn rời khỏi họ, khẽ hỏi: “Có chuyện gì thế? Đợi lát nữa nói không được sao?”
Yên Cửu kéo nàng tới chỗ đám kia không nghe thấy tiếng họ trò chuyện rồi nghiêm mặt nói: “Nàng là kiếm linh, bọn họ là Nhân tộc.”
Trường Ly thộn mặt ra đáp: “Ta biết mà.”
Yên Cửu thoáng dừng lại rồi nói tiếp, “Nàng đã mấy trăm tuổi rồi, còn họ mới có mười mấy tuổi.”
Trường Ly gục gặc đầu, “Ừ thì sao?”
Yên Cửu bỗng đớ lưỡi, chàng thấy Trường Ly nhìn mình với vẻ thắc mắc thì chợt nhanh trí nói: “Nếu bọn họ tới nhờ nàng dạy đạo pháp hay kiếm pháp thì nàng dạy kiểu gì hả?”
Trường Ly nhíu mày, đúng là chuyện này hơi làm khó kiếm linh thật.
Yên Cửu lại nghiêm túc nói: “Nếu nàng không muốn sau này bị bọn họ vây quanh hỏi lung tung thì tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách ngay từ bây giờ.”
Trường Ly liếc nhìn Ân Thời đứng cách đó không xa, “Đâu được.


Yên Tiểu Cửu à, huynh xem Ân đạo hữu đang đứng kia như hổ rình mồi, nếu ta không nỗ lực, nhỡ huynh ấy dụ họ đi sạch thì sao?”
Yên Cửu: “Cứ để đó cho ta.

Nàng sang chỗ Dư sư huynh xem huynh ấy có cần giúp gì không.”
Trường Ly không yên tâm nhìn Yên Cửu đi tới chỗ đám người kia, rồi lại thấy chàng chuyển hướng đi thẳng sang chỗ Ân Thời.
Sau đó hai người họ bắt đầu nói gì đó với nhau.
Trường Ly vỡ lẽ, nếu canh chừng Ân đạo hữu thì hắn sẽ không rảnh đi dụ dỗ đệ tử nữa, Yên Tiểu Cửu nhanh trí ghê.
Vừa nghĩ, Trường Ly vừa đi tới chỗ Dư sư huynh.
Dư sư huynh vẫn luôn để ý tới phản ứng của đá trắc linh, nhác thấy Trường Ly tới bèn thuận miệng hỏi: “Sao muội lại tới đây?”
Trường Ly nhìn tảng đá trắc linh và số người còn lại đáp: “Yên Tiểu Cửu bảo ta tới xem huynh có cần giúp gì không.”
Dư sư huynh ra hiệu cho thiếu niên tiếp theo bước lên, đáp theo phản xạ: “Chỗ ta không cần giúp gì hết.”
Nhưng sau đó, hắn sực nghĩ ra gì đó.
Chẳng lẽ Yên sư đệ sợ cô bé này mệt nên mới đẩy sang đây còn chàng thì tiếp nhận công việc của nàng?
Dư sư huynh vội hắng giọng nói: “Muội cứ đứng nhìn đá trắc linh là được, ta nhìn lâu quá nên hoa hết cả mắt, nhỡ có sai sót gì thì không ổn.”
Trường Ly nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, tu sĩ Kim Đan mà còn bị hoa mắt hả?

Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dư sư huynh thì đành phải nuốt nỗi hoài nghi vào bụng.
Khi mặt trời xuống núi, cuối cùng cũng kiểm tra xong.
Có tổng cộng 128 đệ tử có linh căn, bọn họ xếp thành hàng đứng trước khoảng đất trống.
Đầu tiên, Dư sư huynh và Đường sư huynh khách sáo chào hỏi nhau rồi lần lượt giới thiệu về tông môn của mình.
Dựa theo danh sách vừa ghi lại, Hàn quản sự gọi thiếu niên thiếu nữ lần lượt bước lên.
Diêm Thạch là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, “Đệ tử muốn gia nhập Quy Nguyên Kiếm tông.”
Dư sư huynh mỉm cười gật đầu, bảo cậu ta đứng ra sau mình.
Người tiếp theo là thiếu nữ thứ hai vượt qua bài kiểm tra, “Đệ tử cũng muốn gia nhập Quy Nguyên Kiếm tông.”
Sau đó đến người thứ ba...
Mặt Dư sư huynh càng lúc càng tươi như hoa.
Đối lập với đó là khuôn mặt xám xịt của Đường sư huynh, và cái đầu càng lúc càng cúi gằm xuống của Ân Thời.
Mãi về sau, khi số đệ tử lựa chọn Kiếm tông và Vạn Pháp Tông từ từ ngang bằng, sắc mặt Đường sư huynh mới bắt đầu khá hơn.
Dư sư huynh nhìn số lượng thay đổi, nghiêng đầu thì thầm với Yên Cửu: “Yên sư đệ, trình độ chèo kéo đệ tử của độ chẳng bằng một góc bé Trường Ly luôn á.”
Khoé môi Yên Cửu giật giật, nói: “Dư sư huynh, dù gì bọn mình và Vạn Pháp Tông cũng là bạn bè, đâu thể kéo hết đệ tử về bên mình được, làm thế sẽ khiến họ mất hết thể diện đấy.”
Dư sư huynh liếc chàng một cái.

Nếu hắn tin mấy câu tào lao của Yên Cửu thì thật uổng công quen chàng lâu vậy.
Cuối cùng, nhiệm vụ tuyển đệ tử lần này kết thúc với kết quả là Quy Nguyên Kiếm tông thu được nhiều hơn Vạn Pháp Tông mười đệ tử.
Sau đó, bọn họ phải mang đám nít nôi này về tông môn.
Để tiện chấp hành nhiệm vụ, Dư sư huynh còn mang theo một con thuyền bay đủ chỗ cho cả trăm người.
Lúc con thuyền bay lên trời, đám đệ tử đều không nhịn được mà thốt ra tiếng trầm trồ xuýt xoa.
Ân Thời nào chịu lép vế, bèn gọi con chim bằng gỗ khổng lồ ra đón các đệ tử mới của Pháp tông lên.
Đám đệ tử mới dè dặt bước lên pháp khí bay với đầy lòng hiếu kỳ.
Đợi bọn họ lên thuyền xong, ba người Trường Ly mới lên đó.
Giữa trời, Đường sư huynh chắp tay chào từ biệt bọn họ.
Ân Thời vẫy tay với Yên Cửu, “Yên đạo hữu, lần sau gặp lại ta chắc chắn sẽ không thua huynh nữa đâu.”
Nói xong, hai bên bèn điều khiển pháp khí bay về tông môn mình.
Từ thành An Lư về Kiếm tông tốn không ít thời gian.

Nhân lúc nhàn rỗi, Dư sư huynh kiên nhẫn giảng giải các quy định của tông môn cho đám đệ tử mới nghe.
Nhưng bọn họ thích nói chuyện với Trường Ly hơn, lần nào mấy cuộc hàn huyên cũng kết thúc bằng việc Yên Cửu đen mặt giải cứu nàng khỏi vòng vây.
Dư sư huynh thấy mặt Yên Cửu cứ hầm hầm mãi bèn khuyên: “Trường Ly mới biến hình không lâu, để muội ấy nói chuyện với mọi người nhiều hơn cũng tốt mà.”
Yên Cửu lẩm bẩm: “Thế chẳng thà để nàng nói chuyện với kiếm còn hơn.”
Dư sư huynh mân mê Kiếm huynh bên hông, ngập ngừng nói: “Ta có thể cho đệ mượn kiếm một lát...”
Yên Cửu lập tức đính chính: “Không cần đâu, bé Trường Ly đâu phải người ham tán dóc chứ.”

Chàng còn chưa dứt lời, Trường Ly đã thình lình ló đầu ra từ sau lưng họ, chống cằm hỏi: “Yên Tiểu Cửu, ta không ham tán dóc hồi nào hả?”
Yên Cửu bèn móc ngay một viên kẹo tống tử trong túi chứa đồ ra hỏi, “Giờ nàng muốn ăn kẹo hay muốn tán dóc?”
Trường Ly vội cầm lấy viên kẹo trên tay chàng, “Ta ăn kẹo.”
Nàng lột vỏ kẹo ra bỏ vào miệng, chợt phồng má lên, sau đó cắn viên kẹo rôm rốp.
Yên Cửu cố kìm lắm mới không giơ tay chọc vào má nàng, quay sang nói với Dư sư huynh: “Sư huynh à, đành phiền huynh để ý đến đám đệ tử mới nhé.

Dù sao huynh cũng ở tông môn lâu, nắm rõ mọi chuyện trong tông môn, vậy nên chỉ có huynh mới cáng đáng nổi việc giải đáp thắc mắc cho đệ tử mới.”
Dư sư huynh lắc đầu, tưởng chàng kiếm cớ làm biếng đành phải nói: “Thôi được rồi, cứ giao việc này cho ta.”
Hình như Dư sư huynh đã nói gì đó mà suốt quãng đường sau đó, Trường Ly thấy xung quanh yên tĩnh hơn nhiều, mà số đồ ăn vặt trong túi chứa đồ của Yên Cửu cũng vơi ào ào.
Trước khi kho đồ ăn vặt của chàng bị càn quét sạch sẽ, cuối cùng họ cũng về đến tông môn.
Dư sư huynh muốn đi lo cho đám đệ tử mới trước bèn bảo Yên Cửu tự đi về.
Sau khi ba người chia tay, Yên Cửu và Trường Ly bèn quay lại đệ tử xá.

Vừa vào phòng, một cục trắng tròn vo đã vọt tới trước mặt họ.
Trường Ly bắt lấy nó theo phản xạ, đón được cái cục trắng nặng trình trịch này.
Ngay sau đó, nàng trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên: “Sao đi chưa bao lâu mà con chim non đã béo ngần này rồi?”
Yên Cửu nhìn con cáo tròn xoe chậm chạp đi tới bên chân mình, nín thinh hồi lâu mới nói: “Trước khi đi, ta đã nhờ Triệu sư huynh cách vách tới cho chúng nó ăn nếu huynh ấy rảnh, chẳng biết huynh ấy đã cho tụi nó ăn gì nữa.”.