Bên kia, đạo đồng sực nhớ ra vì sao lại thấy mấy cái lá này quen mắt thế.
“Đạo quân, đây là lá củ cải ạ!”
“Con nhớ bên vườn rau có trồng đầy củ cải luôn.”
Đạo quân giơ dúm lá lên ngang tầm mắt, cao giọng hỏi: “Ý ngươi là bọn củ cải dùng để nấu tiệc tối nay đã kéo nhau chạy trốn hả?”
Đạo đồng gãi ót nói: “Khu vườn kia trồng toàn củ cải bình thường thôi ạ.
Xin đạo quân chờ chút, để con đi hỏi mấy đạo đồng canh vườn rau xem sao.”
Chẳng bao lâu sau, đạo đồng đã quay lại, thở hồng hộc bẩm báo: “Thưa đạo quân, số củ cải hôm nay bọn họ mới nhổ đã mang vào bếp cả rồi.
Nhưng rõ ràng họ mang 88 củ mà ban nãy ra sau bếp đếm lại thì chỉ thấy có 86 củ thôi ạ.”
Đạo quân thoáng híp mắt lại, lắc mấy cái lá đang cầm trên tay.
“Thế thì đúng là có hai củ cải bỏ trốn rồi.
Mấy cái lá này là do cái lũ gian xảo ấy vứt ra để tung hỏa mù đây mà.”
Đạo đồng ngập ngừng hỏi: “Bẩm đạo quân, vậy giờ chúng ta phải làm gì ạ?”
Đạo quân hừ khẩy một tiếng: “Còn làm gì nữa? Tất nhiên là lập tức lùng bắt hai củ cải kia rồi.
Kể ra thì chúng nó trêu ngươi những ta hai lần còn gì, một lần ở bồn hoa, một lần ở ao.
Ta sẽ chống mắt lên xem chúng tròn méo thế nào mà lại to gan lớn mật thế!”
Đạo đồng vội dạ một tiếng rồi chạy đi.
Bấy giờ Trường Ly và Yên Cửu vẫn chưa biết mình đã bị lộ, bọn họ đang đội bộ tóc giả lá xanh mới tinh thong thả đi trong cỏ.
Trường Ly thận trọng vòng qua cây hoa hồng vì sợ bị gai nó đâm xước người.
“Yên Tiểu Cửu, giờ bọn mình nên chạy hướng nào?”
Yên Cửu im lặng một cách đáng ngờ, chàng nhìn quanh quất nhưng vì lùn quá nên chỉ thấy mỗi đám hoa cỏ thấp tè.
Chàng đằng hắng mấy tiếng, “Đi ra ngoài vườn đã.”
Sau khi đi lòng vòng một hồi, Trường Ly chẳng còn biết đâu là đông tây nam bắc nữa.
Nàng lẩm bẩm: “Đi ra ngoài cũng được nhưng đừng có đi lộn hướng rồi tự dâng mình lên bàn cơm nhà người ta đó.”
Yên Cửu nói chắc nịch: “Không đâu.”
Bọn họ đã xui tận mạng lâu lắm rồi, giờ nên được thần may mắn phù hộ một bận thì mới hợp nhẽ chứ.
Trời tối dần, những chiếc đèn bằng đá ven đường được thắp sáng, ánh sáng lờ mờ rọi xuống con đường lát đá khiến khung cảnh xung quanh càng yên ắng hơn.
Đúng lúc đó, có mấy đạo đồng đi ngang qua buôn chuyện với nhau: “Nghe nói có hai củ cải chạy trốn khỏi bếp, đạo quân đang sai người lùng bắt chúng thì phải?”
“Củ cải mà mọc chân chạy được luôn hả?”
“Nghe nói tụi nó thành tinh rồi.”
“Thế thì phong thủy vườn củ cải tốt thật đấy, ngay cả củ cải cũng thành tinh được.
Hay là sau này bọn mình năng sang đó đi, biết đâu tu vi lại tăng nhanh như gió cũng không biết chừng.”
Trường Ly nép sát người vào sau chiếc đèn đá, khẽ nói với Yên Cửu: “Tiêu đời, bọn mình bị lộ rồi.”
Yên Cửu tỉnh bơ vuốt mớ lá dỏm trên đầu mình.
“Đừng sợ, bọn họ tìm hai củ cải trụi lá thì liên quan gì tới hai củ cải rậm lá như bọn mình chứ.”
Trường Ly bỗng cảm thấy an toàn dữ dội nhờ mớ lá giả đang đội trên đầu.
“Huynh nói có lý ghê, ngay cả khi đụng phải đạo quân kia thì chưa chắc ông ta nhận ra bọn mình chứ đừng nói là mấy người khác.”
Thế là hai củ cải tự tin đi tiếp.
Càng đi, đèn ven đường càng sáng, xa xa còn loáng thoáng tiếng người cười nói rôm rả.
Trường Ly bỗng thấy bất ổn, “Yên Tiểu Cửu, hình như bọn mình càng đi càng xôm tụ hay sao á?”
Yên Cửu do dự dừng bước, tự lẩm bẩm: “Sao lạ vậy ta...”
Đang nói thì có một toán hầu gái từ cuối đường đi tới, trên tay ai cũng bê một cái khay gỗ xinh đẹp, bên trên bày một chén sứ sáng loáng như ngọc.
Trường Ly và Yên Cửu vội nấp vào ven đường.
Khi toán hầu gái từ từ đi tới, mùi thơm mê hồn tỏa ra từ chiếc khay họ đang bê càng nồng hơn.
Trường Ly vô thức hít sâu một hơi: “Yên Tiểu Cửu, hình như ta ngửi thấy mùi canh sườn nấu củ cải.”
Yên Cửu cố nhịn để không nuốt nước miếng: “Đừng quên giờ bọn mình cũng là củ cải đó.”
Chứng háu ăn của Trường Ly bị một chậu nước lạnh dập tắt, vừa nghĩ tới chuyện mình bị đặt vào khay đồ ăn dọn lên bàn là nàng rùng mình ngay một cái.
Nàng hết dám mơ tưởng tới món canh củ cải kia, “Đành gác món canh củ cải qua một bên vậy.
Yên Tiểu Cửu nè, chắc bọn mình đi nhầm hướng rồi đó.”
Chưa đầy hai phút sau khi toán hầu gái đó đi ngang qua thì lại có một toán khác bê khay đi ngang qua đó.
Yên Cửu nhìn con đường tấp nập người qua kẻ lại, hoang mang nắm tóc giả hỏi, “Hình như bọn mình đang đi tới sảnh tiệc củ cải đúng không?”
Trường Ly nhìn tòa nhà thắp đèn sáng trưng cách đó không xa nói: “Huynh tự tin lên chút coi, hãy mạnh dạn xóa hai chữ “hình như” đi, tại vì bọn mình thực sự đang đi tới đó đấy.”
Yên Cửu túm lấy rễ Trường Ly, xoay người tính chạy thì bị nàng kéo lại.
“Khoan đã Yên Tiểu Cửu, ta mới nảy ra ý nghĩ hay cực!”
Một khắc sau, hai củ cải lén lút chui vào sảnh đãi tiệc, lăn xuống gầm một chiếc bàn ăn.
Hai củ cải nằm kế nhau dưới gầm bàn rì rầm trò chuyện.
“Yên Tiểu Cửu, ta dám lấy rễ với lá của ta ra để thề là đạo quân kia chắc chắn không nghĩ tới chuyện tra xét chỗ này đâu.”
Yên Cửu phụ họa: “Đúng thế, đừng nói là ông ta mà ngay cả một củ cải như ta cũng không lường tới chuyện sẽ nấp dưới bàn ăn t0àn những món nấu từ củ cải nữa mà.”
Trường Ly đắc ý rung rễ: “Bọn mình chỉ cần núp ở đây tới khi tiệc tan là sẽ được qua cửa thôi.”
Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu, tiếng đàn sáo vang lên, không khí tiệc tùng linh đình vui vẻ hòa thuận.
Trường Ly nằm dưới mặt đất lạnh ngắt, ngửi mùi đồ ăn trong phòng thì cứ lẩm bẩm mãi: “Củ cải không thể ăn củ cải, củ cải không thể ăn củ cải.”
Yên Cửu nghe nàng tụng một hồi thì tự dưng cũng thấy hơi đói.
Chàng xoa cái bụng trống trơn, thầm ghi thêm một việc vào danh sách những chuyện muốn làm sau khi ra khỏi Vô Tướng Các: Ăn một bữa củ cải thật thịnh soạn.
Trong lúc Trường Ly và Yên Cửu khổ sở chống lại sức cám dỗ của đồ ăn ngon thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang trên bàn.
“Vẫn chưa tìm thấy hai củ cải kia à?”
Đạo đồng đứng hầu phía sau bất lực đáp: “Bẩm đạo quân, ngoài trời đã tối mịt rồi, tìm củ cải đâu giống tìm người, sao dễ vậy được ạ?”
Đạo quân tức mình lườm cậu ta một cái, “Tụi nó chỉ là hai củ cải trụi lá thôi mà.”
Trường Ly trợn trắng mắt dưới gầm bàn, nếu không vì ông ta thì mắc gì nàng với Yên Tiểu Cửu lại bị trụi lá chứ?
Đạo quân cứ canh cánh mãi về hai củ cải chạy trốn nên chẳng còn lòng dạ đâu để thưởng thức bữa tiệc củ cải được chuẩn bị kỹ lưỡng này.
Trong lúc trầm tư, ông ta sực nhớ ra gì đó, vội móc một lá bùa trong túi chứa đồ ra.
“Suýt thì quên, hôm trước sư huynh có tặng ta một lá bùa truy vết, giờ chúng ta dùng thử xem sao.”
Đạo đồng thấy trước mắt tối sầm, vội can: “Đạo quân à, lá bùa này quý lắm, sao lại lãng phí vào chuyện tìm hai củ cải được?”
Đạo quân liếc cậu ta một cái sắc lẹm, “Ngươi không muốn xem củ cải thành tinh trông thế nào à?”
Môi đạo đồng giật giật, đúng là cậu ta hơi thấy tò mò về củ cải thành tinh thật, nhưng nếu dùng cả bùa để tìm chúng nó thì lố quá đi mất.
Đạo quân trải lá bùa ra bàn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta nhớ sư huynh có bảo là nếu muốn tìm ai đó thì phải dùng tóc kẻ nó để khởi động bùa.
Nếu là củ cải thì chắc dùng lá của chúng cũng được.”
Đạo quân bỏ mấy cái lá ban ngày mới vớt được dưới ao lên lá bùa rồi lẩm bẩm niệm chú.
Trường Ly và Yên Cửu tròn mắt nhìn nhau dưới gầm bàn.
Giờ làm sao đây trời?
Cùng lúc đó, bùa truy vết từ từ bay khỏi bàn, phát ra ánh sáng đỏ trông rất bắt mắt.
Đạo đồng nhìn ánh sáng đỏ, thắc mắc: “Nó sáng thế là sao vậy đạo quân?”
Đạo quân cũng ngơ ra, “Nó đỏ thế tức là thứ cần tìm chỉ ở một trượng quanh đây thôi.”
Đạo đồng liếc khắp mười trượng quanh đó, xấu hổ hỏi lại: “Có phải đạo quân nhầm không? Làm gì có củ cải nào đâu ạ?”
Đạo quân vẫn khăng khăng: “Không thể nào, trình vẽ bùa của sư huynh ta vô đối luôn mà, không nhầm nhọt gì đâu.”
Giọng đạo đồng càng lí nhí hơn, “Thưa đạo quân, ý con không phải là bùa có vấn đề mà có khi nào ngài niệm lộn chú không...”
Đạo quân bợp trán cậu ta cái bốp, “Ngươi nghĩ ta không biết cách xài bùa hả?”
Đạo đồng tủi thân xoa cái trán đỏ, trỏ tay vào mấy món canh củ cải và bánh củ cải trên bàn.
“Chứ không lẽ mấy củ cải ngài muốn tìm bị nấu hết rồi sao?”
Đạo quân nhìn từng món đặt trên bàn, lẩm bẩm: “Nếu không ở trên bàn...”
Ông ta thình lình thụp người xuống, ngó vào trong gầm bàn, “Thì sẽ ở dưới gầm bàn!”
Trường Ly nhảy dựng lên vì bị khuôn mặt đột nhiên xuất hiện dọa, tới nỗi va cả đầu vào bàn.
“Úi da!”
Đạo quân nhìn chằm chằm mấy cái lá xanh rì trên đầu hai củ cải kia, rồi lại nhìn dúm lá trên tay mình với vẻ ngờ ngợ.
“Là hai củ này hả ta?”
Thừa lúc đạo quân sững người, Yên Cửu nắm rễ Trường Ly cất bước trốn, “Đừng kêu nữa, chạy mau!”
Hai củ cải tròn xoe lăn lộc cộc ra khỏi bàn, chạy như điên về phía cửa.
Rốt cuộc đạo quân cũng tỉnh táo lại, ông ta trố mắt nhìn theo họ.
Chuyện lá cây thế nào để sau rồi bàn, chuyện gấp rút nhất bây giờ là bắt bằng được hai củ cải to gan kia lại.
Ông ta trỏ tay về phía hai củ cải đang chạy trốn, quát to: “Mau đuổi theo chúng!”
Đạo đồng vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã co chân dí theo khi nghe lệnh của đạo quân.
Hai củ cải lanh lẹ lách khỏi đám đông, chạy ra ngoài cửa.
Đạo quân và đạo đồng của ông ta lại không may mắn thế.
Ở giữa sảnh, đám vũ công mới diễn xong một bài đang đi xuống sân khấu.
Tà váy dài thượt phết xuống đất của họ biến thành chướng ngại vật lớn nhất của hai người kia.
Đạo quân vất vả chạy vòng qua đám vũ công này, đến khi tầm mắt thông thoáng thì đã chẳng thấy tăm hơi hai củ cải kia đâu nữa.
Ngoài sảnh tiệc, hai củ cải chạy vụt qua tà váy hầu gái đi ngang như một cơn gió.
Hầu gái bê đồ ăn cúi đầu xuống nhìn rồi thắc mắc, “Hình như có thứ gì đó mới chạy ngang qua đây thì phải.”
Hầu gái đi cạnh cô ta cười nói: “Chắc là gió ấy mà, đừng có nhìn nữa.”
Trường Ly và Yên Cửu chạy bạt mạng tới khi kiệt sức mới thở hổn hển ngã ngửa ra sau một cây cột ở hành lang.
Trường Ly ngoảnh lại nhìn hướng họ vừa chạy trốn, “Có ai đuổi theo không?”
Yên Cửu lắc đầu, “Không có.”
Trường Ly thở phào một hơi.
“Làm củ cải sợ chết khiếp, đạo quân kia giở chiêu ác ghê!”
Yên Cửu cố gắng thở đều lại: “Bởi vậy mới thấy nơi nguy hiểm nhất chưa chắc đã là nơi an toàn nhất.”
Trường Ly ảo não thở dài thườn thượt, “Ai mà ngờ ông ta lại có bùa truy vết chứ, hơn nữa làm gì có ai dùng bùa truy vết để tìm củ cải.”
Yên Cửu cũng thấy cạn lời, “Đạo quân kia đúng là quái gở thật.”
Trường Ly nghỉ một lát thì chống nạnh đứng dậy.
Nàng ngửa đầu ngắm ánh trăng vằng vặc trên trời, “Sắp hết ngày rồi, bọn mình chỉ cần thoát được đợt vây quét cuối cùng là sẽ ổn thôi.”
Yên Cửu động não, “Để ta nghĩ xem có chỗ ẩu náu nào ổn thoả không."
“Vườn củ cải không được rồi, chỗ đó có bức tường linh khí.”
“Bồn hoa cũng không an toàn, có khi đạo quân kia sẽ cho người đào hết bồn hoa lên cũng nên.”
“Ao chắc cũng có người ngồi canh.”
Trường Ly sửa sang lại bộ tóc giả bấy giờ đã rối nùi vì chạy trốn rồi nói, “Bọn mình quay lại bếp đi!”.