Kiếm Lai

Chương 480: Những buồn vui mừng giận khi vào thu




Thấm thoắt đã từ hè vào thu.

Trong khoảng thời gian này, trải qua Trần Bình An nuôi dưỡng và tu bổ, kinh huyệt đặt hai vật bản mệnh đã có linh khí dồi dào.

Về chuyện luyện quyền và luyện khí, Trần Bình An vẫn cố gắng không coi trọng bên này, xem nhẹ bên kia. Nhưng sau khi thực sự trở thành luyện khí sĩ, gần đây mỗi ngày hắn đều phải hao phí ít nhất bốn canh giờ để hô hấp thổ nạp. Trần Bình An lại càng hiểu rõ về vách chắn trong tương lai, một ngày nào đó trở thành võ phu thuần túy cảnh giới thứ bảy, đồng thời bước vào luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, hắn sẽ phải lựa chọn một lần nữa.

Có một ngày Mao Tiểu Đông nói đùa:

- Lúc đệ tu hành trong viện của Thôi Đông Sơn, cũng không thấy xót linh khí của thư viện. Vì sao lúc trước trên đỉnh núi Đông Hoa, lại không muốn chiếm thêm một chút linh khí nào, có phải quá khác người rồi không?

Trần Bình An đáp:

- Sau khi được quy củ lớn bảo vệ, đã có thể nói một chút về nhập gia tùy tục và thường tình của con người rồi. Thôi Đông Sơn, Tạ Tạ, Lâm Thủ Nhất ở trong ngôi viện này, đều có thể dựa vào cảnh giới của mình hấp thu linh khí, hơn nữa thư viện cũng ngầm thừa nhận không phải là hành động sai trái. Như vậy dĩ nhiên tôi cũng có thể.

- Đây đại khái giống như... núi Đông Hoa ở bên ngoài viện nhỏ là thế giới Hạo Nhiên, còn ngôi viện này đã trở thành lãnh thổ một nước, là một thế giới nhỏ. Dưới tiền đề không làm trái với bản tâm hoặc lễ nghi Nho gia, tôi có thể... tự do.

Trần Bình An nói đứt quãng, bởi vì thường phải cân nhắc một lúc, dừng lại suy nghĩ, sau đó mới tiếp tục nói.

Mao Tiểu Đông gật đầu, xem ra lúc trước luyện vật trên đỉnh núi Đông Hoa, những lời mình phí tâm suy nghĩ cũng không vô ích.

Ông ta lại hỏi:

- “Cây cao hơn rừng, gió sẽ vùi dập; đứng cao hơn người, sẽ bị chê trách”. Đệ cảm thấy đạo lý ở đâu?

Trần Bình An đáp:

- Nghĩa gốc hẳn là khuyên quân tử phải biết giấu mình, đi thích ứng với một thế đạo không tốt. Còn như không tốt ở đâu, tôi không nói được. Chỉ cảm thấy nó cách xa thế đạo trong suy nghĩ của Nho gia, còn vì sao như vậy lại không nghĩ ra.

- Hơn nữa tôi cảm thấy câu này có môt chút vấn đề, rất dễ khiến người ta đi sai đường. Vẫn luôn sợ “cây cao hơn rừng”, không dám “đứng cao hơn người”, ngược lại khiến rất nhiều người cảm thấy vùi dập cây cao, chê trách người cao là chuyện mọi người đều đang làm. Nếu mọi người đều đang làm, ta làm theo chính là cùng lý, dù sao nhiều người làm thì sẽ không dễ trách phạt.

- Nhưng một khi đi sâu nghiên cứu chuyện này, dường như lại xuất hiện vướng mắc với nhập gia tùy tục mà tôi nói. Tuy rằng có thể chia nhỏ ra, tùy lúc tùy nơi mà có khác biệt, sau đó chỉnh lý ranh giới rõ ràng, nhưng tôi luôn cảm thấy rất tốn sức, chắc là vì chưa tìm được phương pháp căn bản.

Lần này Trần Bình An vẫn nói một cách ấp úng, sau đó không nhịn được tò mò hỏi:

- Cái gọi là lời vàng ngọc được thế nhân tôn sùng này, đúng là có thể giảm đi rất nhiều gian khổ, giống như tôi cũng thường xuyên đem ra suy ngẫm. Nhưng chúng thật sự có thể được thánh hiền Nho gia thừa nhận là “quy củ” sao?

Mao Tiểu Đông cười ha hả, lại không đưa ra đáp án.

Sau đó ông ta thay đổi đề tài:

- Ngựa trắng không phải là ngựa, đệ thấy thế nào?

Trần Bình An đáp:

- Thôi Đông Sơn đã từng nói về chuyện này. Bởi vì ban đầu thánh nhân tạo ra chữ viết không đủ hoàn thiện, khó tránh khỏi đại đạo không trọn vẹn, vô hình trung mang đến cho thế nhân “chướng ngại văn tự”. Nhưng tình hình đã thay đổi theo thời gian, đời sau càng ngày càng sáng tạo ra nhiều văn tự. Những vấn đề khó khăn khi đó, hôm nay đã được giải quyết rất tốt rồi.

- Ngựa trắng dĩ nhiên là một loại ngựa, nhưng ngựa trắng không đánh đồng với ngựa. Đáng thương cho người xưa, chỉ có thể vòng tới vòng lui trên từ “không phải” kia. Dựa theo cách nói của Thôi Đông Sơn, đây lại gọi là “chướng ngại mạch lạc”, nếu không hiểu được học vấn này, văn tự có nhiều cũng chỉ là phí công.

- Chẳng hạn như có người nói một chuyện đúng đắn, người khác lại dùng một chuyện đúng đắn khác để phủ nhận chuyện đúng đắn ban đầu. Người ngoài vừa nghe, lại không muốn truy xét căn nguyên, phân tích kỹ càng, sẽ theo bản năng cảm thấy người trước là sai. Đây xem như là phạm phải “chướng ngại mạch lạc”. Còn có rất nhiều người dùng quan điểm phiến diện để nhìn vấn đề chỉnh thể, thứ tự lẫn lộn, đều là những người không hiểu ngọn nguồn.

- Thôi Đông Sơn khá tức giận, nói rằng người đọc sách, thậm chí là hiền nhân quân tử và thánh nhân, đều khó thoát khỏi kiếp nạn này. Còn nói tất cả mọi người trên đời, lúc còn nhỏ nên học thứ này, đây mới là cơ sở để tạo dựng chỗ đứng, còn hiệu nghiệm hơn bất cứ đạo lý cao thấp nào.

- Thôi Đông Sơn còn nói, văn chương thánh hiền của các trường phái học thuật, ít nhất có nửa số “không mạch lạc”. Phải hiểu được học vấn này, mới có tư cách đi lĩnh ngộ học vấn cơ sở của Chí Thánh tiên sư và Lễ Thánh. Bằng không người bình thường dù có vất vả đọc sách thánh hiền, cuối cùng cũng chỉ xây một lâu đài trên cát, nhiều nhất là giống như thành Bạch Đế trôi giữa ráng màu, không thiết thực.

Mao Tiểu Đông cẩn thận nghiền ngẫm, cười nói:

- Cũng không hoàn toàn là lời nói trút giận của hắn, vẫn có một chút đáng để suy ngẫm.

Trần Bình An cười bảo:

- Thôi Đông Sơn chịu nói thì tôi cứ nghe. Dù sao Văn Thánh lão tiên sinh đã từng bảo tôi, mọi chuyện nên suy nghĩ nhiều, cho dù kết luận cuối cùng vẫn là phủ định, nhưng một vòng hành trình nội tâm như vậy, cũng không phải là chặng đường oan uổng.

Mao Tiểu Đông vỗ tay cười:

- Tiên sinh tuyệt diệu.

Sau đó ông ta lộ vẻ mong đợi, ước ao tiểu sư đệ này hiểu ý một chút.

Trần Bình An nhịn cười, đã hiểu được, bèn nói:

- Lần sau nếu có thể gặp được Văn Thánh lão tiên sinh, tôi sẽ nhắc nhiều đến Mao sơn chủ.

Mao Tiểu Đông nhẹ giọng nói:

- Nhớ lấy, nhớ lấy, đừng nói một cách hàm súc, tiên sinh nhà ta không thích như vậy. Chẳng hạn như ta nói “tiên sinh tuyệt diệu”, đến lúc đó đệ cứ nói theo sự thật. Cho dù thêm mắm thêm muối cũng không sao, nhưng nhất định đừng nói lòng vòng.

Trần Bình An bảo mình nhớ rồi.

Cuối cùng Mao Tiểu Đông đưa cho Trần Bình An một phong thư, được phi kiếm đưa tới từ núi Phi Vân quận Long Tuyền Đại Ly.

Sau đó ông ta xoay người rời khỏi. Trong đám người quản lý thư viện Sơn Nhai hiện giờ, có một số lòng người dao động, ông ta cần phải đi trấn an.

Thỉnh thoảng tán gẫu với Trần Bình An, ông ta thể hiện dáng vẻ sư huynh, cũng xem là một chuyện giải sầu. Đương nhiên còn có bổn phận chức trách của sư huynh, đó là tìm kiếm thiếu sót và bù đắp cho tâm cảnh của Trần Bình An.

Sau khi mở thư ra, Trần Bình An nhìn thấy nét chữ quen thuộc của thần Bắc Nhạc Ngụy Bách.

Lúc trước Trần Bình An đã gởi một phong thư cho Ngụy Bách, hỏi thăm chuyện bán tống bán tháo núi lớn ở phía tây.

Trong lòng Trần Bình An có một sự tín nhiệm tự nhiên đối với Ngụy Bách, vị thần núi Nhạc của nước Thần Thủy trước kia, cũng là người duy nhất còn lại.

Trong thư Ngụy Bách nói với Trần Bình An, lúc trước tổng cộng có chín ngọn núi đang tìm người mua, kể cả ngọn núi của họ Hứa thành Thanh Phong. Mấy nhà như Nguyễn Cung, họ Lý đường Phúc Lộc... đều tranh thủ mua vào. Tạm thời chỉ còn dư hai ngọn núi, nếu Trần Bình An muốn thì hắn có thể ra mặt giúp thương lượng giá cả. Hơn nữa theo ý của Ngụy Bách, hai ngọn núi kia mặc dù bị người khác chừa lại, nhưng Trần Bình An mua vào vẫn sẽ không chịu thiệt.

Ngụy Bách còn oán giận Trần Bình An, vì sao không gởi thư sớm một chút, nếu không thì hắn hoàn toàn có thể nuốt trọn núi Ngưu Giác. Cho dù tiền thần tiên trong túi Trần Bình An không đủ, Ngụy Bách hắn cũng có thể ứng trước, sau đó hai người phân chia núi Ngưu Giác. Núi Ngưu Giác sở hữu một bến thuyền tiên gia, giống như nhà Bao Phục nửa bán nửa tặng vậy.

Trần Bình An xem thư một lần nữa, bảo đảm không bỏ sót huyền cơ ẩn giấu nào, sau đó mới cất vào trong vật một tấc.

Núi lớn phía tây quận Long Tuyền, linh khí dồi dào không thua gì phủ đệ tiên gia trên đỉnh Bảo Bình châu, chuyện này không phải giả. Nhưng khí vận sông núi bị phân chia rất kịch liệt, hơn nữa địa bàn vẫn quá nhỏ.

Đối với những môn phái tiên gia chữ “tông”, hở một chút là địa bàn trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm, những ngọn núi Long Tuyền phần lớn chỉ có phạm vi mười mấy dặm này, thật sự là không có nhiều tác dụng. Đương nhiên muốn cung phụng một vị địa tiên cảnh giới Kim Đan thì dư dả.

Trần Bình An cảm thấy chuyện mua núi khả thi, bèn đi tới thư phòng của Mao Tiểu Đông, cầm bút viết một bức thư, nhờ Ngụy Bách thương lượng giá cả trước. Sau đó bảo Bùi Tiền chạy việc vặt, đi giao cho một vị lão phu tử thư viện chuyên môn phụ trách chuyện này.

Ngồi trong thư phòng cổ kính, Trần Bình An nhớ tới lần nói chuyện gần đây, Thôi Đông Sơn đã thuận miệng nhắc đến Phật Đạo tranh luận nước Thanh Loan. Lúc trước Thôi Đông Sơn từng đề cập với Trần Bình An, thư tịch “tiêu chuẩn” của các trường phái học thuật thực ra không nhiều, cho nên Trần Bình An có thể đến lầu sách thư viện, tìm mấy quyển kinh điển của hai nhà Phật Đạo kia.

Trần Bình An do dự một thoáng, rời khỏi thư phòng, chờ Lâm Thủ Nhất kết thúc luyện khí,sau đó kéo hắn đến lầu sách một chuyến.

Trên đường đi, Lâm Thủ Nhất cười hỏi:

- Về chuyện kia, còn chưa nghĩ ra đáp án sao?

Trần Bình An hơi sững sốt, lập tức nhớ tới lần đầu tiên thăm viếng Lâm Thủ Nhất ở thư viện, Lâm Thủ Nhất đã nhắc đến chuyện cảm kích.

Trần Bình An cười khổ nói:

- Ta thật sự đoán không ra, cũng rất tò mò, ngươi đừng đánh đố ta nữa. Nếu ngươi còn không nói, trước khi ta rời khỏi thư viện, nhất định sẽ trực tiếp hỏi ngươi.

Lâm Thủ Nhất mỉm cười nói:

- Còn nhớ lần đó trên đường núi bùn lầy, Lý Hòe lăn lộn dưới đất, mọi người đều cảm thấy rất phiền phức?

Trần Bình An ngẫm nghĩ:

- Nhớ mang máng. Sau đó ta đã đáp ứng sẽ làm một hòm sách cho Lý Hòe, hắn mới nín khóc mỉm cười, không gây chuyện nữa. Nếu không có lẽ trong chốc chúng ta đừng mơ lên đường. Có điều mấy năm qua, Lý Hòe đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.

Lâm Thủ Nhất hỏi:

- Vậy ngươi còn nhớ, khi đó đã nói gì với ta không?

Trần Bình An do dự một thoáng.

Lâm Thủ Nhất mỉm cười nói:

- Ta biết ngươi nhất định sẽ nhớ.

Trần Bình An cảm khái nói:

- Một chút chuyện nhỏ như vậy, ngươi thật sự để bụng sao?

Lâm Thủ Nhất gật đầu nói:

- Khi đó ta là người không hòa đồng nhất. Lý Bảo Bình gọi ngươi là tiểu sư thúc, Lý Hòe rất thân thiết với ngươi, cho dù là A Lương cũng thích tán gẫu với hai người bọn họ, Chu Lộc và Chu Hà càng là cha con. Chỉ có Lâm Thủ Nhất ta giống như không hợp thời, mặc dù ta tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng làm sao có thể không mất mát? Cho nên trong một thời gian rất dài, thực ra ta vẫn luôn hoài nghi chính mình, có phải không nên theo các ngươi tới Đại Tùy đi học.

Lâm Thủ Nhất vốn là ngọc thạch tu đạo, ở thư viện luôn nói năng thận trọng. Nhưng khi nhắc tới những chuyện này, hắn lại nở một nụ cười ấm áp:

- Sau đó ngươi ngồi xổm trên đường bùn, quay đầu nói với ta hai câu, “cũng làm cho ngươi một hòm sách nhé”, “dù sao chỉ là tiện tay”.

Lâm Thủ Nhất chậm rãi bước đi:

- Cho nên khi đó ta đã đồng ý.

Trần Bình An bật cười:

- Khi ấy ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu không nói như vậy, ngươi chắc chắn sẽ không chấp nhận. Đến lúc đó ta làm hòm sách cho Lý Hòe rồi, cũng chỉ còn ngươi là không có, ta lo lắng ngươi sẽ vì vậy mà xa cách Tiểu Bảo Bình và Lý Hòe. Nói thật khi đó ta cũng nghĩ đến tâm tình của ngươi, nhưng phần nhiều là do ngươi lớn tuổi nhất trong ba người, tính tình lại thận trọng. Sau này đến thư viện rồi, ta phải rời khỏi, cho nên muốn nhờ ngươi chiếu cố bọn hắn một chút.

Lâm Thủ Nhất gật đầu nói:

- Thực ra khi đó ở trên đường, ta đã hiểu được những chuyện này. Con người ta có một điểm xem như không tệ, đó là một người có thiện ý với ta, ta cũng sẽ không bất bình vì hắn có thiện ý với người khác nhiều hơn.

Lâm Thủ Nhất càng tươi cười, nói:

- Sau đó trên thuyền qua sông, ngươi trước tiên làm hòm sách nhỏ cho Lý Hòe, còn hòm của ta thì làm cuối cùng. Dĩ nhiên đó là hòm trúc mà ngươi quen tay nhất, cũng là hòm trúc tốt nhất trên thực tế. Khi đó ta mới biết, Trần Bình An ngươi tuy không nói nhiều, nhưng con người thực ra không tệ.

- Cho nên đến thư viện rồi, Lý Hòe bị người khác ức hiếp, mặc dù ta không ra sức nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn không trốn tránh. Biết không, ta vốn đã nhìn thấy con đường tu đạo của mình, vì vậy khi đó ta đã đánh cược tất cả tương lai, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cho dù bị người khác đánh tàn phế, cắt đứt con đường tu đạo, sau đó cả đời làm con riêng bị cha mẹ khinh rẻ, ta vẫn không muốn để Trần Bình An ngươi xem thường.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Những chuyện này ta đều ghi nhớ trong lòng.

Lâm Thủ Nhất cười nói:

- Lần trước sau khi kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh tập kích viện nhỏ, ngươi đi vào trong viện, lại cố ý ngồi bên cạnh ta. Ta biết, ngươi cũng biết, thực ra ngoại trừ Lý Hòe thiếu ánh mắt, những người khác trong viện gồm cả Bùi Tiền, đều biết vì sao ngươi lại ngồi bên cạnh ta. Ngươi sợ ta đã sớm đặt chân lên đường tu hành, lại tự cao tự đại, nhưng trong trận chiến kia chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cho nên nhất định sẽ cảm thấy mất mát, sợ ta càng lúc càng xa cách với bọn ngươi đúng không.

Trần Bình An dừng bước, cũng không phủ nhận những chuyện này, chỉ cười hỏi:

- Vậy ngươi có biết, ta cảm kích ngươi nhất là chuyện gì không? Bây giờ đến phiên ngươi đoán thử xem.

Lâm Thủ Nhất lắc đầu nói:

- Con người của ta khá cố chấp, còn lại không suy nghĩ nhiều, điểm này khác xa với ngươi. Ta nhất định không đoán được.

Trần Bình An cũng không úp mở, nói:

- Ngươi đã từng nói cho ta biết, trên đời không phải tất cả cha mẹ đều giống như cha mẹ của Trần Bình An ta.

Lâm Thủ Nhất hơi nghi hoặc.

Trần Bình An giơ nắm tay, vươn một ngón tay ra, cười nói:

- Đầu tiên, ta rất vui vì ngươi sẵn lòng nói ra chuyện này, chứng minh ngươi đã xem ta là bằng hữu. Dù sao thân phận của ngươi vẫn luôn là vướng mắc lớn nhất trong lòng.

Hắn vươn ngón tay thứ hai ra:

- Ta vẫn luôn nhớ kỹ câu này. Sau khi chuyến du lịch ở đất lành Ngẫu Hoa kết thúc, ta và Bùi Tiền có thể đi tới nơi đây, đều phải quy công cho câu nói của ngươi.

Cuối cùng hắn vươn ngón tay thứ ba ra:

- Hơn nữa sau khi nghe được câu này, ta giống như... một kẻ nghèo hèn, đột nhiên phát hiện mình hóa ra là người có tiền, đã thừa kế một gia sản rất lớn. Vừa nghĩ đến chuyện này, khi ta gặp được những người cùng lứa có tiền, chẳng hạn như Phạm Nhị sau đó trở thành bằng hữu, hoặc là Lưu U Châu ở Ngai Ngai châu vẫn chưa trở thành bằng hữu, ở chung với bọn họ, ta cũng không cảm thấy tự thẹn kém người.

Lâm Thủ Nhất cười cười, sau đó một lời vạch trần thiên cơ:

- Ta đoán vì thế mà Tống Tập Tân rất ghét ngươi.

Trần Bình An gật đầu.

Hắn dừng bước trước lầu sách, ngẩng đầu nhìn lên lầu cao:

- Lâm Thủ Nhất, chút thiện ý nhỏ bé không đáng kể này của ta, được ngươi xem trọng và quý trọng như vậy, ta rất cao hứng, đặc biệt cao hứng.

Lâm Thủ Nhất nói:

- Cái thế đạo này, ngay cả người tốt cũng thích khắt khe với người tốt, cho nên ngươi cũng phải quý trọng một bằng hữu như ta.

Trần Bình An cười nói:

- Đương nhiên.

Lâm Thủ Nhất hỏi:

- Như vậy ngươi tặng đồ cho ta, có phải cũng không cần tính toán sau này ta có đáp lễ hay không?

Trần Bình An vung tay lên, ôm qua vai Lâm Thủ Nhất:

- Đừng mơ!

Lâm Thủ Nhất khẽ dùng thủ pháp xảo diệu đẩy đối phương ra, chỉnh lại vạt áo, oán giận nói:

- Nếu bị những cô gái ở thư viện nhìn thấy cảnh này, không chừng ta sẽ bớt đi mấy người ngưỡng mộ. Ta dĩ nhiên sẽ không thích bọn họ, nhưng cũng không ngại bọn họ thích ta.

Trần Bình An cười nói:

- Ta thấy những năm qua ở thư viện, thực ra Lâm Thủ Nhất ngươi là người âm thầm biến hóa lớn nhất.

Lâm Thủ Nhất và Trần Bình An nhìn nhau, đều nhớ tới một người, sau đó thoải mái cười lớn. Đây có lẽ là hiểu ngầm trong lòng giữa bằng hữu.

Hai người đồng hương trò chuyện vui vẻ, cùng nhau bước vào lầu sách.

Vô số đạo lý trong sách đang chờ bọn họ đi lật xem và hái lấy.

Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.

- --------

Tại lầu trúc núi Lạc Phách, thằng bé áo xanh vừa mới uống một bữa rượu tiễn biệt với bằng hữu trong tửu lầu ở trấn nhỏ.

Cô bé váy hồng ngồi trên ghế trúc nhỏ cắn hạt dưa, phát hiện thằng bé áo xanh dường như hơi ủ rũ, bèn hỏi:

- Chưa uống thoả thích với thủy thần Ngự Giang huynh đệ kia của ngươi? Hay là tiền rượu quá đắt?

Thằng bé áo xanh ngồi xuống ghế trúc bên cạnh cô, hai tay nâng cằm:

- Chuyện giang hồ, ngươi không hiểu đâu.

Cô bé váy hồng đưa qua tay, đổ cho hắn một ít hạt dưa. Thằng bé áo xanh lại không từ chối.

Trước đó thủy thần Ngự Giang nước Hoàng Đình kia, thông qua thằng bé áo xanh, đã thuận lợi lấy được một tấm lệnh bài thái bình vô sự giá trị liên thành. Sau đó hắn xin giấy thông hành của Lễ bộ triều đình nước Hoàng Đình, rời khỏi địa bàn, đi qua biên cảnh Đại Ly, thăm viếng núi Lạc Phách.

Thằng bé áo xanh dẫn theo huynh đệ giang hồ thân thiết nhất, đã đi dạo không ít nơi. Cô bé váy hồng suy đoán, tên này chắc đã khoác lác trước mặt thủy thần kia không ít.

Thằng bé áo xanh cắn hạt dưa xong, lúc thì sầu muộn than thở, lúc thì vò đầu bứt tai. Sau đó hắn đột nhiên yên tĩnh lại, hai chân thẳng tắp, chán nản dựa vào ghế trúc, chậm rãi nói:

- Thần sông lớn vốn chia làm nhiều loại. Lúc uống rượu huynh đệ của ta nói, trên đường tới đây hắn đã nhìn thấy giang thần cấp bậc cao nhất của sông Thiết Phù, rất hâm mộ. Cho nên muốn nhờ ta nói tốt mấy câu với triều đình Đại Ly, cắt một ít nhánh sông chuyển vào địa bàn Ngự Giang của hắn.

- Vậy hắn có đưa tiền thần tiên cho ngươi lo lót quan hệ không?

- Không có.

Ánh mắt cô bé váy hồng quái lạ.

Thằng bé áo xanh trừng mắt nhìn cô một cái, nổi nóng nói:

- Không phải huynh đệ này của ta hẹp hòi, chính hắn đã nói, huynh đệ với nhau mà nói đến tiền bạc thì quá kỳ cục, ta cũng cảm thấy như vậy. Bây giờ ta chỉ băn khoăn không biết nên vào ngôi miếu nào thắp nhang mà thôi.

- Ngươi cũng biết đấy, tên Ngụy Bách kia vốn không thích ta. Lần trước ta đến tìm thì hắn vẫn luôn từ chối, không có một chút nghĩa khí và tình hữu nghị nào. Sơn thần đầu vàng trên đỉnh núi nhà chúng ta, nói chuyện lại không hữu dụng. Quận chủ Ngô Diên và huyện lệnh họ Viên, lúc trước ta cũng gặp khó khăn. Còn cái gã tên là Hứa Nhược kia, chính là kiếm khách đã tặng chúng ta mỗi người một tấm lệnh bài thái bình vô sự, ta cảm thấy có hi vọng, nhưng lại không tìm được hắn.

Cô bé váy hồng cắn hạt dưa, nhỏ giọng hỏi:

- Cho dù tìm được miếu rồi, ngươi có tiền cung phụng không?

Thằng bé áo xanh tỏ ra uể oải:

- Hứa Nhược kia chưa chắc đã đòi tiền. Ngươi xem hắn và lão gia chúng ta quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ lại mặt dày thu tiền của ta sao? Nếu thật sự không được, ta sẽ xin thiếu trước, sau này mượn tiền của lão gia trả cho Hứa Nhược, như vậy được rồi chứ?

Cô bé váy hồng hiếm hoi tức giận nói:

- Ngươi có chuyện gì vậy? Sao cứ nhớ nhung tiền của lão gia?

Thằng bé áo xanh lầm bầm:

- Một đồng tiền làm khó kẻ anh hùng, có gì hiếm lạ, ai mà không có lúc sa sút. Hơn nữa nơi này của chúng ta không phải tên là núi Lạc Phách (chán nản) sao. Phải trách lão gia đã chọn một ngọn núi như vậy, cái tên không may mắn chút nào.

Cô bé váy hồng càng tức giận:

- Chuyện này ngươi cũng có thể trách lão gia sao? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à?

Nếu đổi thành những chuyện khác, cô bé váy hồng dám nói như vậy, thằng bé áo xanh đã sớm nổi giận đùng đùng rồi. Nhưng hôm nay hắn cũng không có tâm tình để tức giận.

Ngay lúc này, Ngụy Bách một năm gần đây ít khi ghé thăm núi Lạc Phách, bỗng nhiên xuất hiện trên đường, chậm rãi đi tới.

Thằng bé áo xanh bật dậy, chạy như bay qua, bắt đầu nịnh hót:

- Ngụy đại chính thần, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà tôi làm khách như vậy. Đi đường có mệt không, có muốn ngồi ghế trúc không, tôi bóp vai đấm chân cho lão nhân gia ngài nhé?

Ngụy Bách đưa tay ấn đầu thằng bé:

- Lăn sang một bên hóng mát đi.

Thằng bé áo xanh dùng hai tay ôm lấy tay áo của Ngụy Bách, kết quả bị Ngụy Bách kéo đi về phía ao nước phía sau lầu trúc.

Cô bé váy hồng lắc đầu, đúng là mất hết mặt mũi của lão gia nhà mình.

Ngụy Bách ngồi bên cạnh ao nhỏ nước trong vắt thấy đáy, nhìn hạt sen vàng đã bắt đầu đâm chồi.

Thằng bé áo xanh ngồi ở bên cạnh:

- Ngụy lão thần tiên, tôi thương lượng với ngài một chuyện nhé?

Ngụy Bách nhìn chăm chú vào hạt giống quý giá kia, dù sao cũng là một trong số “di vật” của chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm ở thế giới này. Đây cũng là nguồn gốc mà ngai vàng nước Thần Thủy đoạn tuyệt lâu như vậy, còn vương vấn không dứt, khí số chưa tận, càng là lý do mà Ngụy Bách trông chừng giang thần Dương Hoa của sông Thiết Phù.

Là một thần linh dư nghiệt còn tồn tại của nước Thần Thủy, trong kiếp nạn năm đó, Ngụy Bách có thể thoát khỏi hiểm cảnh, kéo dài hơi tàn, cho đến khi trở thành thần Bắc Nhạc chính thức của vương triều Đại Ly, trong xa xăm tự có ý trời. Đương nhiên việc hắn ẩn nhẫn cũng rất quan trọng, người không tự cứu thì trời không cứu.

Giọng nói của Ngụy Bách lãnh đạm, một câu trực tiếp cắt đứt tâm lý may mắn của thằng bé áo xanh:

- Thủy thần Ngự Giang kia xem ngươi là kẻ ngốc, ngươi cũng muốn làm kẻ ngốc một cách vui vẻ như vậy sao?

Thằng bé áo xanh căm phẫn đứng dậy, đi ra mấy bước, thấy Ngụy Bách đang quay lưng phía mình, bèn vung tay múa chân về phía bóng lưng chướng mắt kia một hồi, sau đó vội vàng chạy ra xa.

Cuối cùng trước khi rời khỏi núi Lạc Phách, Ngụy Bách cười nói với hai đứa nhóc đang ngồi trên ghế trúc: 

- Lão gia của các ngươi rất nhanh sẽ trở lại.

Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Cô bé váy hồng nghe vậy rất vui mừng. Nhưng khi cô quay đầu lại phát hiện, thằng bé áo xanh vốn nên mừng rỡ cao hứng giống như cô, lúc này chẳng biết tại sao lại ngơ ngác ngồi trên ghế trúc.

Cô nhẹ giọng hỏi:

- Thế nào rồi?

Thằng bé áo xanh lẩm bẩm nói:

- Ngươi đã ngốc như vậy, kết quả ta cũng bị Ngụy Bách nói là kẻ ngốc. Ngươi nói xem lần này lão gia nhìn thấy chúng ta, liệu có thất vọng hay không.

Cô bé váy hồng thở phì phì đứng lên, không để ý tới cái gã xem lòng tốt thành lòng lang dạ thú này. Cô đi xách một thùng nước, cầm lấy khăn lau, bắt đầu lau chùi lầu trúc kỹ càng.

Thằng bé áo xanh khom lưng nâng cằm. Hắn đã từng khao khát một cảnh tượng, đó là khi thủy thần Ngự Giang huynh đệ tới núi Lạc Phách làm khách, hắn có thể ung dung ngồi một bên uống rượu, nhìn Trần Bình An và huynh đệ của mình xưng huynh gọi đệ, nâng ly cụng chén, hận vì gặp nhau quá muộn. Như vậy hắn sẽ rất tự hào.

Sau khi tiệc rượu tan đi, lúc cùng nhau trở về núi Lạc Phách, hắn có thể khoe khoang với Trần Bình An về sự tích giang hồ của mình năm xưa, nở mày nở mặt ở Ngự Giang ra sao. Nhưng bây giờ hắn phát hiện hình như hơi khó.

Thằng bé áo xanh cảm thấy mất mát, cúi đầu nhìn vỏ hạt dưa trên đất, hình như còn có mấy hạt chưa ăn. Hắn buồn chán nhặt lên, bỏ vào miệng cắn, hình như mùi vị còn ngon hơn bình thường một chút?

Cô bé váy hồng đang lau cầu thang lầu trúc, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi đã nghèo đến mức này rồi sao? Chắc không phải đã tặng tất cả của cải cho thủy thần Ngự Giang huynh đệ của ngươi rồi chứ?

Tâm tình của thằng bé áo xanh đã tốt hơn không ít, trợn mắt với cô:

- Ta cũng không ngốc, chẳng lẽ không biết giữ lại một ít tiền cưới vợ sao? Ta cũng không muốn trở thành kẻ độc thân giống như lão Thôi. “Tuổi trẻ không biết tiền quý giá, đến già ngoan ngoãn làm độc thân”. Đợi sau khi lão gia của chúng ta về nhà, ta phải nói đạo lý này với hắn một chút, tránh để hắn vẫn thích làm đồng tử rải tiền...

“Bình” một tiếng, thằng bé áo xanh bay ra bên ngoài vách đá.

Cô bé váy hồng đã quen với chuyện này, cũng không lo lắng cho an nguy của hắn.

Một con rắn dài màu xanh bỗng nhiên hiện thân, cưỡi mây đạp gió, sau đó dọc theo vách núi dựng đứng bò lên, khôi phục thành hình dáng thằng bé áo xanh, nghênh ngang đi về phía lầu trúc:

- Lời thật thì khó nghe, chẳng trách từ xưa trung thần tướng hiền khó chết già...

Lại một tiếng “bình”, thằng bé áo xanh một lần nữa bay ngược ra ngoài.

Lần thứ hai trở về đỉnh núi, hắn nhìn thấy một ông lão áo nho chân trần đang đứng ở tầng hai lầu trúc, lập tức kêu lên:

- Lão Thôi, lần này ta cũng không nói gì!

Kết quả hắn lại bị đánh rơi xuống vách núi.

Cô bé váy hồng đang lau lan can tầng hai, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

Ông lão họ Thôi mỉm cười nói:

- Ngứa da thì phải bị đánh mới nhớ lâu.

Cô bé váy hồng không thể phản bác, cũng không cầu xin cho thằng bé áo xanh nữa.

Trên đường núi, thằng bé áo xanh vừa chửi đổng vừa chạy nhanh lên núi. 

Hôm nay trên hòn đảo biệt lập ở ngoài biển gần Trung Thổ Thần Châu, người đàn ông áo nho lại từ chối một vị khách viếng thăm, khiến một vị đại tế tự học cung của nhánh Á Thánh phải ăn canh tiễn khách.

Nếu là trước đây, cho dù ông ta không muốn “mở cửa” thì vẫn sẽ lộ mặt, còn lần này lại hoàn toàn không gặp.

Vị đại tế tự học cung kia đành phải thất vọng rời đi, sâu trong lòng còn có phần hoảng hốt, chẳng biết tại sao lần này người đọc sách kia không hợp tình người như vậy.

Người đàn ông áo nho vẫn đứng trong nhà cỏ mà Triệu Dao cư trú năm xưa, giữa núi sách có đường đi.

Ông ta đứng ở một nơi, lật xem một quyển thư tịch Nho gia tiện tay rút ra. Thánh nhân Nho gia viết quyển sách này, văn mạch đã bị đứt đoạn. Bởi vì tuổi còn trẻ lại đột ngột chết trong sông dài thời gian, mà đệ tử lại không thể nắm giữ tinh túy văn mạch, cho nên chỉ trăm năm văn vận hương khói đã đoạn tuyệt.

Ông ta để quyển sách xuống, rời khỏi nhà cỏ, đi tới đỉnh núi, tiếp tục nhìn về biển cả phía xa.

Năm xưa Triệu Dao làm thế nào tới đây? Là nhờ một luồng hồn phách còn sót lại bảo hộ. Bằng không ngay cả một vị đại thiên sư khác họ của núi Long Hổ, cùng với một vị đại tế tự học cung, cũng phải gõ cửa trước rồi mới có thể đi vào. Triệu Dao làm sao có thể theo sóng trôi đi, lại trùng hợp đến đây như vậy.

Ông ta dời mắt đi, nhìn về bên vách núi. Lúc trước Triệu Dao đã đứng ở đó, muốn bước ra một bước. Ông ta vốn không quan tâm, nhưng lúc ấy lại có một nho sĩ trung niên Tề Tĩnh Xuân tóc mai trắng như sương, nháy mắt với ông ta một cái, vì vậy ông ta mới lên tiếng ngăn cản Triệu Dao.

Sau khi Triệu Dao rời khỏi hải đảo, ông ta đã có một cuộc trò chuyện với Tề Tĩnh Xuân, người đã đưa Triệu Dao tới đây.

Ông ta hỏi:

- Đã quan tâm như vậy, vì sao không hiện thân gặp hắn?

Tề Tĩnh Xuân đáp:

- Triệu Dao còn nhỏ tuổi, nhìn thấy ta rồi, nó sẽ càng thêm hổ thẹn. Có một số vướng mắc trong lòng phải do chính nó tháo gỡ, đi đường càng xa, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông suốt.

Ông ta hỏi:

- Vậy Tề Tĩnh Xuân ngươi không sợ, Triệu Dao đến chết cũng không biết được suy nghĩ của ngươi sao? Tư chất của Triệu Dao không tệ, muốn khai tông lập phái ở Trung Thổ Thần Châu cũng không khó. Ngươi tách những văn vận khí số kia ra khỏi chữ bản mệnh của mình, chỉ dùng khí tức chính trực thuần túy nhất giữa trời đất, giấu trong đồ chặn giấy hình rồng gỗ kia, chờ một ngày tâm cảnh của Triệu Dao thức tỉnh như cây khô gặp mùa xuân. Nhưng ngươi không sợ Triệu Dao lại làm mướn không công cho văn mạch khác, thậm chí là Đạo gia sao?

Tề Tĩnh Xuân đáp:

- Không sao, học trò này của ta có thể sống sót là tốt rồi. So với Triệu Dao có thể cả đời an ổn học tập vấn đạo, có kế thừa văn mạch của ta hay không thực ra cũng không quan trọng.

Ông ta cảm khái nói:

- Tề Tĩnh Xuân, thật đáng tiếc cho ngươi.

Khi đó Tề Tĩnh Xuân chỉ cười không trả lời.

Vào giây phút này, người đọc sách Trung Thổ đã từng dùng một kiếm bổ ra động tiên Hoàng Hà, cảm thấy tri kỷ trong đời lại ít đi một người.

- --------

Tại núi Vân Hà Bảo Bình châu, Thái Kim Giản đã một mình chiếm cứ một phủ đệ trên đỉnh núi. Hôm nay cô ngồi tu đạo trên bồ đoàn, sau đó mở mắt ra, đứng dậy đi tới đài ngắm cảnh nơi tầm nhìn rộng rãi.

Thái tiên tử tiến nhanh trên đường tu đạo, tính tình cũng theo đó càng lạnh lùng cô độc. Lúc này cô dường như nhớ tới một số chuyện, bỗng nhiên nở nụ cười.

Năm xưa có một người đọc sách mà cô ngưỡng mộ kính trọng nhất, khi đưa cho cô bức tranh cuộn sông dài thời gian đầu tiên, đã làm một chuyện khiến cô cảm thấy trời đất đảo lộn.

Vị Tề tiên sinh học vấn uyên bác, không có khuyết điểm trong suy nghĩ của cô, lại giống như một học trò thỉnh giáo tiên sinh, thành tâm hỏi cô:

- Nếu đưa bức tranh cuộn này đến Kiếm Khí trường thành, liệu có vẽ rắn thêm chân, ngược lại không tốt?

Đến nay Thái Kim Giản vẫn nhớ rõ tâm tình của mình khi đó, quả thật giống như tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh độ kiếp bị sét đánh.

Tề tiên sinh thấy cô ngớ người ra như vậy, bèn cười nói:

- Chuyện nam nữ trên thế gian, ta quả thật bảy khiếu đã thông sáu khiếu, một khiếu không thông (dốt đặc cán mai).

Thái Kim Giản căng mặt, cố tỏ ra nghiêm túc.

Tề Tĩnh Xuân bất đắc dĩ nói:

- Muốn cười thì cứ cười đi.

Thái Kim Giản cuối cùng cũng không cười, sâu trong lòng lại có phần thương tâm, ngơ ngác nhìn vị Tề tiên sinh kia. Sau khi khôi phục tinh thần, cô đưa ra đáp án của mình:

- Nếu đã không thích, làm những chuyện này chưa chắc đã có tác dụng. Có phải vẽ rắn thêm chân hay không cũng không quan trọng nữa. Nếu như có thích một chút, xem những thứ này không chừng sẽ càng thích.

Sau khi nghe được câu trả lời của Thái Kim Giản, đòn gánh trên vai Tề tiên sinh giống như nhẹ đi rất nhiều, bỗng chốc cười lên.

Khi đó nụ cười của Tề tiên sinh khiến Thái Kim Giản cảm thấy, hóa ra người đàn ông này dù học vấn có cao, vẫn là người ở nhân gian.

Cô nằm trên lan can, cười nheo mắt lại, rõ ràng đang nhìn về phía xa, nhưng cảnh sắc tráng lệ bên ngoài đài ngắm cảnh đều không ở trong mắt cô.

Âm thầm thích một người đàn ông như vậy, cho dù biết rõ người đó sẽ không thích mình, cô vẫn cảm thấy là một chuyện rất tốt đẹp.

Trên đường tu hành, sau này bất kể trăm năm hay ngàn năm, vào thời gian yên tĩnh xung quanh không người, cô đều muốn suy nghĩ về người đó một chút.

- --------

Trung bộ Bảo Bình châu, tại một bến thuyền tiên gia tiếp giáp với biên cảnh phía nam vương triều Chu Huỳnh.

Liễu Thanh Sơn mua một bầu rượu, ngồi ở bờ sông, uống từng ngụm lớn.

Liễu Bá Kỳ biết ngày này sớm muộn gì sẽ tới, chỉ là không ngờ lại tới nhanh hơn tưởng tượng một chút.

Đầu tiên là một trận xung đột với luyện khí sĩ, đây còn là chuyện nhỏ. Sau đó là một tin dữ lớn hơn, liên quan đến vở kịch ở nước Thanh Loan.

Cô đoạt lấy bầu rượu trong tay Liễu Thanh Sơn, trầm giọng nói:

- Ta gần như chưa từng đọc sách, không nói được đạo lý lớn. Chàng lại là người đọc sách, cho nên chưa chắc đã nghe ta. Nhưng bất kể thế nào, ta hi vọng chàng biết được một chuyện.

Nữ đạo sĩ phòng Sư Đao Liễu Bá Kỳ, một tay cầm bầu rượu, tay kia ấn vào bội đao Kính Thần bên hông, gương mặt lộ ra sắc bén:

- Trên đời có rất nhiều kẻ vừa ngu ngốc vừa xấu xa, không liên quan gì đến bọn hắn đã đọc bao nhiêu sách. Nhìn thấy người và chuyện tốt đẹp một chút, bọn hắn lại hận đến nghiến răng, muốn chiếm giữ hoặc là phá hủy. Sau này chàng muốn nói đạo lý với loại người như vậy thì cứ nói, nhưng nếu cuối cùng nói không thông, hãy để ta tới nói.

Liễu Thanh Sơn vẫn luôn lắc đầu, ra sức lắc đầu:

- Những chuyện này ta đều hiểu. Ta chỉ muốn biết vì sao đại ca lại làm như vậy. Ta muốn nói đạo lý làm người với đại ca mà ta kính trọng nhất, phải làm sao đây? Ta biết về mọi mặt mình đều không bằng đại ca, ta chỉ muốn về nhà nói chuyện với huynh ấy, được không?

Liễu Bá Kỳ lần đầu tiên lắc đầu, mọi chuyện cô đều nghe theo Liễu Thanh Sơn, nhưng trong chuyện này lại không nhân nhượng:

- Đừng nhắc đến chuyện này nữa, chàng vẫn nên nhẫn nại đi.

Liễu Thanh Sơn lẩm bẩm nói:

- Tại sao?

Liễu Bá Kỳ nói:

- Ta không rõ nguyên nhân và đạo lý của chuyện này, cũng không muốn vì khuyên nhủ chàng mà nói lung tung một hồi. Nhưng ta biết đại ca của chàng, hiện giờ nhất định còn đau khổ hơn chàng. Nếu chàng cảm thấy đi xát muối vào vết thương của huynh ấy sẽ khiến mình thoải mái, vậy thì cứ đi, ta không ngăn cản, nhưng ta sẽ xem thường chàng. Hóa ra Liễu Thanh Sơn chàng lại là một kẻ hèn yếu như vậy, lòng dạ còn hẹp hòi hơn nữ nhân.

Liễu Thanh Sơn ngớ người ra.

Liễu Bá Kỳ hơi thấp thỏm, dứt khoát hỏi:

- Có phải ta nặng lời rồi không?

Liễu Thanh Sơn ngơ ngác nhìn cô cả buổi, bỗng nhiên bật cười, tùy ý lau nước mắt nước mũi:

- Còn tốt.

Lúc này Liễu Bá Kỳ mới trả bầu rượu cho Liễu Thanh Sơn:

- Bây giờ có thể uống rồi.

Liễu Thanh Sơn cũng không khách sáo, cầm lấy bầu rượu, uống từng ngụm lớn, vẫn luôn uống đến khi nằm ở bờ sông nôn mửa.

Liễu Bá Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn:

- Nếu còn muốn uống, ta sẽ đi mua cho chàng.

Liễu Thanh Sơn khẽ lắc đầu.

Cuối cùng dưới con mắt mọi người, Liễu Bá Kỳ cõng Liễu Thanh Sơn đi trên đường lớn.

- --------

Bên ngoài một huyện thành nước Thanh Loan, sau mưa to con đường cực kỳ lầy lội, nước đọng thành đầm.

Một chiếc xe ngựa chạy chậm lại, người đánh xe là một ông lão của huyện nha. Chốc lát sau xe lại tăng tốc chạy tới huyện thành.

Vương Nghị Phủ ngồi trong xe với Liễu huyện lệnh, liếc nhìn Liễu Thanh Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vương Nghị Phủ là một trong hai người mà quốc sư Thôi Sàm bí mật phái đến nước Thanh Loan, hôm nay trên danh nghĩa là huyện úy, nhưng thật ra là võ bí thư lang bên cạnh Liễu Thanh Phong, đề phòng một số vụ ám sát. Từ đó có thể thấy, Thôi Sàm rất coi trọng vị huyện lệnh của nước nhỏ này.

Vương Nghị Phủ biết, trên con đường phía sau xe ngựa, có mấy phụ nữ và trẻ em đang loạng choạng bước đi.

Ông ta cũng nhắm mắt lại. Vị đại tướng mất nước của vương triều họ Lư này, cuối cùng đã bắt đầu mong đợi, muốn biết cái gã quan văn nước Thanh Loan này, có thể trèo cao đến đâu trong triều đình Đại Ly.

- --------

Tại biên cảnh phía bắc Vương triều Chu Huỳnh, hỗn loạn lan tràn.

Trên một con đường núi, có mấy tiên sư gia phả của môn phái nhỏ che giấu thân phận, giả trang thành tu sĩ sông núi, đã sớm dòm ngó một đoàn xe quan lại chạy nạn về phía nam. Mã Khổ Huyền vừa lúc nhìn thấy cảnh này. Trong đó có một luyện khí sĩ đang nắm tóc một phu nhân quần áo hoa mỹ, kéo bà ta ra khỏi xe, nói là muốn nếm thử tư vị của phu nhân quận chủ.

Lúc đầu Mã Khổ Huyền không định nhúng tay, chỉ muốn tiếp tục lên đường, nhưng lại bị một luyện khí sĩ ngăn cản. Mã Khổ Huyền chỉ dùng hai quyền, đánh chết một tên, còn một tên chỉ sót lại nửa cái mạng. Tên cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy, Mã Khổ Huyền cũng không để ý.

Luyện khí sĩ đáng thương chỉ còn lại nửa cái mạng, bị Mã Khổ Huyền dùng một chân đạp lên ngực. Mã Khổ Huyền mỉm cười nói:

- Làm kẻ xấu mà thế này à? Muốn làm kẻ xấu, ít nhất cũng phải có một chút ánh mắt chứ, chuyện này còn cần ta dạy ngươi sao?

Hắn đạp thủng ngực tên kia, sau đó tiếp tục lên đường.

Không ngờ trong số người thân của phu nhân quần áo xốc xếch kia, có một thiếu niên cảm thấy rất nhục nhã, bèn căm phẫn chất vấn Mã Khổ Huyền vì sao không giết tên cuối cùng, đây không phải là nuôi hổ gây họa sao?

Mã Khổ Huyền liền dùng một quyền đánh chết thiếu niên kia, sau đó băng qua đoàn xe câm như hến, chỉ bỏ lại một câu:

- Kẻ ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn, còn đáng chết hơn kẻ xấu.

Sau khi đi xa, vị tu sĩ Binh gia núi Chân Vũ kia mới hiện thân, nhíu mày nói:

- Thiếu niên vô tri kia, tội không đáng chết.

Mã Khổ Huyền cười nói:

- Lẽ ra bọn họ đều đã chết, chẳng lẽ không nên cảm ơn ta hiếm hoi hành hiệp trượng nghĩa một lần sao?

Phu nhân nằm trên thi thể con trai khóc lớn, tràn đầy thù hận và sợ hãi với gã điên trẻ tuổi xem mạng người như cỏ rác kia.

- --------

Cung Trường Xuân là môn phái tiên gia ở gần kinh thành Đại Ly nhất, canh phòng nghiêm ngặt.

Hoàng tử Tống Hòa đứng trên đỉnh núi với mẹ mình, cười hỏi:

- Đây là hoàng thúc muốn cướp ngôi sao?

Rất nhanh hắn lại tự lắc đầu, nói:

- Nhưng cần gì phải phiền phức như vậy, trực tiếp dựng lên một vụ ám sát không phải được rồi à? Tử sĩ Đại Tùy và dư nghiệt vương triều họ Lư đều có thể thực hiện. Mẹ à, con đoán rằng lúc này, đừng nói tới biên quân Đại Ly, ngay cả trong triều đình cũng có không ít người đang khuyến khích hoàng thúc lên ngôi, đúng không? Những người nghiêng về phía con và mẹ, phần lớn là một số quan văn, không hữu dụng.

Phu nhân Đại Ly đã mất đi tất cả quyền thế, mỉm cười nói:

- Hòa nhi, đừng xem thường hoàng thúc của con như vậy. Người ta rất rộng lượng, không để ý tới một chiếc ghế rồng.

Tống Hòa không tin lắm.

Có để ý hay không là một chuyện, ở vương triều thế tục có ai lại ngại ghế rồng làm cấn mông?

Phu nhân an ủi:

- Bên ngoài triều đình Đại Ly, lòng dân có thể sử dụng.

Tống Hòa quay đầu:

- Lòng dân? Mẹ à, không phải mẹ vẫn luôn nói, những kẻ đó đều là sâu kiến ngu muội vô tri sao?

Phu nhân che miệng cười duyên:

- Những lời này mẹ con chúng ta tâm sự thì không sao, nhưng trong trường hợp khác phải nhớ lấy, biết thì biết, lại không thể nói thẳng ra. Sau này chờ con làm cửu ngũ chí tôn thống trị một châu rồi, cũng phải học cách giả ngốc. Đối với hoàng thúc anh minh thần võ của con là như vậy, đối với văn võ cả triều cũng như thế.

Tống Hòa hỏi:

- Vậy đối với người trên núi thì sao?

Phu nhân lại hơi do dự.

Tống Hòa nói:

- Thực ra con vẫn luôn không nghĩ ra, vì sao phụ hoàng lại thích đối đầu với những thần tiên kia. Nếu con là luyện khí sĩ, nhất là ở cảnh giới cao, có ai cam tâm bị một quân chủ nhân gian làm bó tay bó chân? Nếu sau này con làm hoàng đế rồi, thay đổi quốc sách đã định, mẹ nói xem liệu có càng nhiều thế lực tiên gia sẽ quy phục con, từng người vây quanh chiếc ghế rồng của con hay không? Không chừng con có thể dựa vào đó, dần dần kiềm chế quốc sư và hoàng thúc?

Phu nhân mặc lễ phục vóc dáng thấp bé nhưng lại xinh đẹp động lòng người, thở dài nói:

- Hòa nhi, về sau không nên nói những lời ngớ ngẩn này, tốt nhất cũng đừng nên nghĩ tới.

Tống Hòa à một tiếng:

- Được rồi, nghe theo mẹ là được.

Phu nhân cười duyên dáng.

Điểm này Hòa nhi khiến người ta ưa thích nhất, ngoan ngoãn nghe lời, cho nên mẹ con mọi chuyện đồng lòng

Còn như một đứa khác, bà cố gắng không để mình suy nghĩ nhiều.

- --------

Long Tuyền kiếm tông.

Nguyễn Tú đứng trong viện của mình, ăn bánh ngọt mua ở ngõ Kỵ Long.

Gà con trong viện đã lớn lên thành gà mẹ, lại ấp ra một ổ gà con, gà mẹ và gà con càng ngày càng nhiều.

Con chó thành tinh mở mang đầu óc kia, đã có dấu hiệu muốn chiếm núi làm vua, giương oai khắp nơi trong núi lớn phía tây. May mà nó đã từng chịu khổ, cho nên không dám quá càn rỡ, nhìn thấy người ở dân gian thì đều ngoan ngoãn cúp đuôi.

Nguyễn Tú ăn bánh ngọt xong, cất khăn thêu, phủi phủi tay, sau đó lướt lên. Nàng đi tới vách núi dựng đứng không biết người nào khắc ra bốn chữ lớn “Thiên Khai Thần Tú”, từ trên vách núi đi xuống phía dưới. Sau khi tới bên dưới vách núi, lại theo đường cũ trở về.

- --------

Hôm nay Trần Bình An dẫn theo Lý Bảo Bình và Bùi Tiền đi dạo kinh thành Đại Tùy.

Thôi Đông Sơn đứng trong thư phòng của mình, liếc nhìn những trục cuốn tiên gia tùy ý chất đống, lại nhìn mấy quyển thư tịch mà Trần Bình An mượn từ lầu sách.

Trên bàn đọc sách còn có dao khắc và mấy thẻ trúc của Trần Bình An, để tiện chép lại những văn tự trong sách, cũng không cất đi.

Thôi Đông Sơn cảm thấy hài lòng. Lý Bảo Bình, Bùi Tiền và Lý Hòe xem nơi này là địa bàn của mình, Trần Bình An chẳng phải cũng có dấu hiệu như vậy sao?

Nhưng hôm nay tâm tình của hắn vẫn có chút không vui, vô duyên vô cớ, càng khiến hắn bất đắc dĩ.

Những gì có thể làm, hắn đã làm cả ngoài sáng và trong tối, nhưng hình như vẫn rất khó. Hắn bèn rời khỏi thư phòng, đi tới hành lang trúc xanh ngồi xếp bằng, lòng bàn tay chống lên sàn nhà, khẽ cười nói:

- Tiểu tử, ra đây đi.

Sau đó hắn đột nhiên nhấc tay áo. Một đứa nhóc liền bị kéo ra, choáng đầu hoa mắt, lảo đảo lắc lư.

Sau khi nhận ra Thôi Đông Sơn, người hoa sen nhỏ liền muốn chạy trốn xuống đất. Kết quả lại phát hiện, bất kể nó nhảy nhót thế nào vẫn không làm được. Nó bèn chạy ra khỏi hành lang, muốn đi vào trong sân xem thử, nhưng lại giống như đụng đầu vào tường, ngã trở về hành lang.

Thôi Đông Sơn cười ha hả:

- Đồ ngốc.

Người hoa sen nhỏ ngồi dưới đất cúi đầu.

Thôi Đông Sơn nhìn nó, lại nhớ tới chính mình.

Năm xưa đi học, ở trong ngõ hẹp nghèo khó cùng với lão tú tài sự nghiệp còn chưa thăng tiến. Năm đó tuy mình không tính là cao nhân gì, nhưng thực ra đã là một luyện khí sĩ. Nếu không phải lúc đầu lão tú tài đã lập ra nhiều quy củ phiền phức, hai thầy trò bọn họ nào đến mức thê thảm như vậy, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.

Sau đó cuối cùng có một ngày, hắn muốn đi kiếm một ít tiền trở về. Còn như liệu có bị lão tú tài dựa theo ước định trục xuất khỏi sư môn hay không, hắn cũng không quan tâm được nữa. Người sống không thể nào bị nước tiểu làm ngạt chết.

Có điều khi hắn cầm tiền trở về, lão tú tài mặt không cảm xúc, chỉ nói hai câu. Một câu là: “Từ nay về sau, không còn là thầy trò”. Câu thứ hai là: “Hi vọng số tiền này từ đâu tới thì sẽ trở về nơi đó, bởi vì đây là tiền bất nghĩa của đệ tử ngươi. Sau này Thôi Sàm ngươi thích lừa gạt hay vào nhà cướp của, lão tú tài ta cũng không quản được. Ta không có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả đại đệ tử khai sơn cũng dạy không tốt”.

Khi đó Thôi Sàm trẻ tuổi cũng buồn bực giống như người hoa sen nhỏ hiện giờ, chỉ cúi đầu không nói gì. Có thể tâm tính khác nhau, nhưng dáng vẻ đáng thương lại giống nhau như đúc.

Thôi Đông Sơn nhớ được, Thôi Sàm trẻ tuổi kia không khóc lóc, không xin lão tú tài đừng đuổi mình ra khỏi sư môn, cũng nói hai câu. Câu đầu tiên là: “Tôi có thể trả lại tiền, nhưng hi vọng giữ lại một hai nén bạc, vốn đang thiếu một khoản tiền đi học nửa năm, xem như thanh toán xong”. Câu thứ hai là: “Cầm ít tiền này đi mua mấy cây bút lông tốt một chút. Cây nào cũng trụi lủi còn không nỡ vứt, cho dù trong bụng có một chút học vấn, ông làm thế nào viết ra được văn chương”.

Ngày đó lão tú tài bảo Thôi Sàm trẻ tuổi chờ trong căn phòng chỉ có bốn bức tường.

Ông ta rời khỏi phòng, sau đó lén lút thở vắn than dài một phen trong ngõ hẹp, cuối cùng mặt dày đi mượn ít tiền của hàng xóm láng giềng. Người đàn bà chanh chua kia vốn không ưa dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của ông ta, liền mắng xối xả một trận. Lão tú tài cũng không cãi lại, chỉ cười xòa.

Sau đó ông ta xài hết tiền, đi mua nửa con gà quay được bọc giấy dầu, nghênh ngang trở về phòng. Ông ta cũng không đuổi Thôi Sàm đi, chỉ kêu Thôi Sàm ngồi xuống ăn gà.

Hai người ngồi đối diện ở chiếc bàn tồi tàn kia. Thôi Sàm trẻ tuổi ăn một lát, hỏi lão tú tài vì sao không ăn.

Lão tú tài nói:

- Gần đây đau răng, không ăn được dầu mỡ.

Thôi Sàm trẻ tuổi tiếp tục cúi đầu ăn, lại hỏi lão tú tài kia:

- Mượn tiền xong, đã mua bút lông rồi chứ?

Lão tú tài vỗ bụng nói:

- Đều ở chỗ này, không chạy thoát được, viết chậm một chút thì có sao đâu, còn có thể một hơi viết càng nhiều văn chương.

Thực ra Thôi Sàm trẻ tuổi biết rõ, lão tú tài cổ hủ nói hùng hồn như vậy, là đang che giấu bụng của mình đói đến kêu ùng ục.

Cuối cùng lão tú tài nhẹ giọng nói:

- Tiểu Sàm, tiên sinh hay con cũng vậy, chúng ta đều chỉ có thể dùng tiền đi mua nửa con gà quay này. Nhưng chút học vấn không hợp thời trong bụng tiên sinh, con cứ cầm đi. Có thể cầm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không cần tốn tiền, đương nhiên hình như cũng không đáng giá lắm. Người đọc sách chúng ta, chỉ cần một ngày không đói bụng chết thì vẫn phải nói đạo lý.

Thực ra đó mới là lần đầu tiên Thôi Sàm rời khỏi nhánh Văn Thánh, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một canh giờ.

Có điều sau đó sư đệ Tả Hữu và Tề Tĩnh Xuân, cùng với tất cả môn sinh và đệ tử ký danh của Văn Thánh, đều không biết chuyện này.

Thôi Sàm không nói, lão tú tài cũng không nói.

Hôm nay Thôi Đông Sơn dùng ngón tay gõ đầu người hoa sen nhỏ, mỉm cười nói:

- Nói với ngươi một số chuyện nghiêm chỉnh, có liên quan đến tiên sinh nhà ta, ngươi có muốn nghe không?

Đứa nhóc do dự rất lâu, cuối cùng gật đầu.

Thôi Đông Sơn chậm rãi nói:

- Tiên sinh nhà ta có một ngọn núi tên là Lạc Phách, ở đó có một ao nước, bên trong có một hạt sen vàng. Đó rất có thể là cơ duyên chứng đạo của ngươi, chẳng hạn như trở thành yêu tinh đầu tiên ở Bảo Bình châu phá vỡ vách chắn cảnh giới Nguyên Anh, bước vào năm cảnh giới cao. Đến lúc đó núi Lạc Phách cũng sẽ được lợi ích lớn, có thể thông qua ngươi trở nên vững chắc, ngưng tụ rất nhiều linh khí và cơ duyên. Chuyện tu hành có một số cửa ải, ai đến trước thì lấy trước, đến chậm thì ngay cả cơ hội ngồi hố xí cũng không còn.

Người hoa sen nhỏ chớp chớp mắt, sau đó giơ cánh tay lên, nắm chặt bàn tay, có lẽ là cổ vũ cho mình?

Thôi Đông Sơn lại lắc đầu:

- Nhưng ta yêu cầu ngươi một chuyện. Tương lai một ngày nào đó, khi tiên sinh nhà ta không ở bên cạnh ngươi, có người nói với ngươi những chuyện này. Mà ngươi lại cảm thấy mình không có tiền đồ, muốn làm một chút gì đó cho tiên sinh nhà ta...

Thôi Đông Sơn trầm giọng nói:

- Vậy thì không nên đi làm.

Người hoa sen nhỏ càng mơ hồ.

Thôi Đông Sơn chỉ vào ngực mình, sau đó chỉ vào đứa nhóc, cười nói:

- Ngươi là chốn yên vui trong lòng tiên sinh nhà ta.

Đứa nhóc nghiêng đầu, biểu thị mình nghe không hiểu.

Thôi Đông Sơn quay đầu, nhìn về nơi cao:

- Từ trên người ngươi, tiên sinh đã nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp nhất trong suy nghĩ của mình, ừm, ít nhất cũng là một trong. Nói thế nào đây, ngươi giống như một đóa hoa nở ra khi tiên sinh nhà ta nhìn lại tất cả gian khổ phải chịu khi còn nhỏ. Nhìn thấy ngươi rồi tiên sinh sẽ an lòng, hóa ra trên đời hắn cũng không cô đơn, cũng có đồ ngốc giống như hắn, thật may mắn vì cả hai đã gặp nhau.

- Thậm chí có một ngày, bởi vì thế đạo phức tạp, tiên sinh nhà ta cảm thấy bất lực, cũng sẽ thay đổi. Như vậy đến lúc đó, nếu như ngươi vẫn không thay đổi, tiên sinh sẽ có thể an lòng một chút, thay đổi ít đi một chút, chậm rãi một chút.

Thôi Đông Sơn dời mắt đi:

- Nhưng nếu ngươi làm theo lời ta nói, sẽ mất đi một cơ duyên lớn.

Người hoa sen nhỏ ra sức lắc đầu, giống như đang bảo không sao.

Thôi Đông Sơn tươi cười rạng rỡ, nghiêng người tới trước, vươn ngón út ra:

- Vậy chúng ta ngoắc tay.

Người hoa sen nhỏ chỉ còn một cánh tay, bèn giơ cánh tay kia lên, ngoắc tay với Thôi Đông Sơn. Ngón tay hai bên kích cỡ khác xa nhau, vô cùng thú vị.

Thôi Đông Sơn vẫn luôn khom người, mỉm cười nói:

- Ngoắc tay hứa hẹn một trăm năm không thay đổi. Ừm, nếu có thể, một ngàn năm một vạn năm cũng không thay đổi.

Đứa nhóc ra sức gật đầu.

Thôi Đông Sơn đột nhiên hung ác nói:

- Nếu một ngày nào đó ngươi nuốt lời, ta sẽ đánh chết ngươi, đặt ngươi lên thớt gỗ, cắt thành tám mảnh nấu canh uống, cộng thêm hành tỏi, rải dầu muối lên...

Nói được một nửa, Thôi Đông Sơn lại tự mình vui vẻ, bèn làm mặt quỷ. Dường như còn chưa thỏa mãn, hắn vươn hai tay banh miệng chống mũi, khiến gương mặt trở nên quái dị.

Người hoa sen nhỏ cười khanh khách, dứt khoát nằm xuống đất khoa tay múa chân.

Thôi Đông Sơn cũng vui vẻ cười lớn.

Sau này trong năm tháng dài đằng đẵng, núi Lạc Phách vẫn luôn có một con yêu tinh nhỏ như vậy. Nó vô tư vô lự, hồn nhiên ngây thơ. Cho dù thành tựu tương lai của Trần Bình An có cao đến đâu, mỗi lần ra ngoài đi xa trở về, hắn đều sẽ ở chung với đứa nhóc một thời gian, đơn giản bình thường, nói một vài lời thật lòng.