Hoàng đế họ Cao Đại Tùy cũng tham dự tiệc bô lão. Sứ giả Đại Ly chính là vị Lễ bộ thị lang năm xưa từng ghé bước đến quận Long Tuyền, nếu Trần Bình An nhìn thấy nhất định có thể nhận ra.
Trong bữa tiệc khắp nơi là đầu tóc trắng xóa. Tống Tập Tân và Hứa Nhược phân biệt ngồi hai bên thị lang Đại Ly, đều dùng tên giả. Trĩ Khuê thì không lộ diện.
Hứa Nhược vẫn ăn mặc theo kiểu du hiệp, đeo ngang kiếm sau người. Có lẽ ngoại trừ thiếu niên Tú Hổ kia, không ai biết Hứa Nhược đã làm một chuyện lớn đến đâu.
Đối mặt với Phạm tiên sinh, thay họ Tống Đại Ly đáp ứng với một nhánh bên trong Thương gia. Có thể để bọn họ nửa đường tham gia vào bữa tiệc thịnh soạn cuốn sạch lãnh thổ một châu này, mặc cho bọn họ phát triển phồn thịnh, trong ba mươi năm họ Tống Đại Ly sẽ không can thiệp.
Hứa Nhược uống rượu, lại không suy nghĩ những đại thế đại sự này, mà là làm thế nào bồi dưỡng Đổng Thủy Tỉnh mỗi ngày vẫn bán hoành thánh, trở thành người nợ đao chân chính.
Tống Tập Tân nhìn hoàng đế họ Cao Đại Tùy, lại nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy trên dưới triều đình Đại Tùy tinh thần đều nặng trĩu.
Trĩ Khuê, hoặc có thể là nói Vương Chu, một mình ở lại dịch quán vắng vẻ.
Một đạo sĩ trung niên cao gầy đã thi triển pháp thuật che mắt, ẩn giấu tướng mạo thật sự, dẫn theo hai tu sĩ núi Chân Vũ lặng lẽ đi tới dịch quán. Bọn họ tìm được Trĩ Khuê đang dựa nghiêng vào lan can dưới mái hiên, yên lặng nghe tiếng chuông gió.
Đạo sĩ trung niên triệt tiêu pháp thuật, lộ ra chân dung, tiên khí lượn lờ, đầu đội mũ đuôi cá. Ông ta chỉ đứng trong sân, đã có một loại khí tức đại đạo xa xăm cùng tồn tại với trời đất, thân hình càng giống như một ngọn núi lớn sừng sững.
Trĩ Khuê chỉ liếc nhìn vị đạo quân Thần Cáo tông Kỳ Chân, cũng là người đứng đầu đạo thống Bảo Bình châu, lại không nhìn tu sĩ đeo kiếm núi Chân Vũ. Phần lớn sự chú ý của cô vẫn tập trung vào thanh niên có một con mèo đen ngồi trên vai, điềm đạm nho nhã, tương đối tuấn tú, rất giống với gã ngốc ở ngõ Hạnh Hoa trong trí nhớ.
Sắc mặt Mã Khổ Huyền hơi trắng, đưa mắt nhìn cô, tràn đầy nụ cười ấm áp, cùng với dục vọng chiếm hữu nóng bỏng ẩn sâu trong mắt.
Trĩ Khuê không thích tên này lắm, không phải là có thành kiến gì với hắn, mà là rất ghét bà nội của Mã Khổ Huyền này. Những thói xấu trên đời mà phu nhân nông thôn nên có và không nên có, hình như bà già kia đều có đủ. Mỗi lần đến giếng Thiết Tỏa múc nước, chỉ cần đụng phải bà ta, nhất định phải nghe mấy câu chua ngoa quái gở.
Nếu không phải lúc trước bị quy củ ở động tiên Ly Châu áp chế, cô có cả trăm biện pháp khiến bà già lưỡi dài kia sống không bằng chết. Sau đó lão Dương bị thần kinh, lại tặng cho bà ta một cơ duyên, biến thành hà bà của sông Long Tu trong trấn nhỏ. Trĩ Khuê đành phải tiếp tục chờ đợi thời cơ, một ngày nào đó cô muốn khiến cho bà già tên thật là Mã Lan Hoa kia, nếm thử mùi vị của luyện ngục nhân gian.
Còn như đến lúc đó Mã Khổ Huyền sẽ thế nào, cô cần để ý sao? Hoàn toàn không quan tâm.
Kỳ Chân mỉm cười nói:
- Trĩ Khuê cô nương, chuyện mà Lục chưởng giáo dặn dò, bần đạo đã làm được. Hôm nay Thần Cáo tông vừa lấy được một đất lành tan vỡ mới, bần đạo hoan nghênh Trĩ Khuê cô nương vào đó tìm kiếm cơ duyên, bần đạo sẵn lòng hộ giá.
Xét đến ngọn nguồn, Kỳ Chân vốn thuộc về nhánh của Đạo lão nhị. Nhưng Lục Trầm là một trong ba đại chưởng giáo, hôm nay lại phụ trách trấn giữ Bạch Ngọc Kinh. Kỳ Chân có thể làm việc cho Lục Trầm, dĩ nhiên là mừng rỡ muôn phần. Có thể lọt vào pháp nhãn của Lục chưởng giáo, Kỳ Chân tin chắc, tương lai bước vào cảnh giới Phi Thăng sẽ không còn là hi vọng xa vời.
Lúc còn trẻ Kỳ Chân từng nhận được một lời sấm truyền của cao nhân ngoài trần thế, đó là “tiên nhân cũng phải dùng ảo tưởng để tự an ủi”. Trước cảnh giới thứ mười hai, đây dĩ nhiên là lời tốt lành. Nhưng sau khi bước vào thiên quân, lại gần như là lời tiên đoán xui xẻo, đi tới điểm cuối, từ từ chờ chết.
Mà chưởng giáo Lục Trầm vừa khéo là một trong số đại nhân vật của mấy thế giới, thích cải mệnh cho người thuận mắt. Nghe đồn Lục chưởng giáo thích làm bốn chuyện nhàn rỗi nhất, trong đó có điêu khắc gỗ mục.
Trong mắt Mã Khổ Huyền chỉ có Trĩ Khuê, nhìn cô nương mà mình thích đã lâu, mỉm cười nói:
- Không cần làm phiền thiên quân, ta cũng có thể.
Trĩ Khuê không để ý tới vị thiên quân Đạo gia kia, thậm chí không thèm ngồi ngay ngắn, lười nhác nghiêng đầu nhìn Mã Khổ Huyền:
- Ngươi chính là phúc duyên mà Lục Trầm đáp ứng tặng cho ta? Có phải sau này đều nghe lệnh của ta không?
Năm xưa Lục Trầm mở gian hàng coi bói, sau khi gặp hoàng đế Đại Ly và Tống Tập Tân, đã một mình đi tới ngõ Nê Bình tìm cô. Y nói là dựa vào một chút tính toán nhỏ, đã nhận được một câu của Tống Chính Thuần hợp với tâm ý của mình, đó là “phóng quá nhất mã” (tha cho một lần). Vì vậy có thể danh chính ngôn thuận, thuận thế thu Mã Khổ Huyền vào trong túi. Lục Trầm y dự định sẽ tặng Mã Khổ Huyền cho Trĩ Khuê.
Trĩ Khuê không quan tâm tới những ngọn nguồn kia, lúc đầu cũng không để bụng lắm, bởi vì cô cảm thấy Mã Khổ Huyền cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Sau đó Mã Khổ Huyền danh tiếng vang dội ở núi Chân Vũ, hai lần thế như chẻ tre, liên tiếp đột phá cảnh giới. Cô mới cảm thấy, mặc dù Mã Khổ Huyền có thể không phải là một trong năm người, nhưng không chừng lại có huyền cơ khác.
Trĩ Khuê lười suy nghĩ nhiều, trong tay mình có thêm một thanh đao, dù sao cũng không phải là chuyện xấu. Hôm nay ngoại trừ Phù gia ở thành Lão Long, cô cũng không có lâu la nào khác để tự do điều động.
Mã Khổ Huyền gật đầu nói:
- Đều nghe theo cô. Cô muốn giết ai cứ nói một tiếng, chỉ cần không phải là năm cảnh giới cao, ta bảo đảm có thể đem đầu của hắn về. Còn năm cảnh giới cao thì phải chờ thêm, sau này sẽ có thể, hơn nữa không cần chờ quá lâu.
Năm xưa ở nhà tổ ngõ Hạnh Hoa, bởi vì Mã Khổ Huyền yêu thích Trĩ Khuê, đã bị bà nội oán giận càm ràm không ít. Chỉ có trong chuyện này, bà nội vốn cưng chiều hắn nhất mới sẽ phản đối quyết liệt.
Trĩ Khuê hỏi:
- Vậy ngươi có thể giết Trần Bình An không?
Người hộ đạo núi Chân Vũ kia trong lòng căng thẳng, trầm giọng nói:
- Không thể.
Trĩ Khuê chỉ nhìn chăm chú vào Mã Khổ Huyền.
Mã Khổ Huyền cười nói:
- Ở thư viện Sơn Nhai có thánh nhân trấn giữ, ta không giết được Trần Bình An. Nhưng cô có thể cho ta một kỳ hạn, chẳng hạn như một năm hay ba năm gì đó. Có điều nói thật, nếu như lời đồn là chính xác, Trần Bình An bây giờ cũng không dễ giết, trừ khi...
Trĩ Khuê à một tiếng, trực tiếp ngắt lời Mã Khổ Huyền:
- Vậy thì bỏ đi, xem ra ngươi cũng không lợi hại bao nhiêu. Lục Trầm đúng là không phúc hậu, tặng quà cho đời sau của thiên quân Tạ Thực, chính là cái gã lông mày dài chất phác thật thà kia, vừa ra tay đã là một linh lung bảo tháp sánh ngang với tiên binh. Đến phiên ta thì lại hẹp hòi như vậy.
Tu sĩ Binh gia núi Chân Vũ kia chỉ sợ Mã Khổ Huyền nghe được những lời này sẽ nổi nóng, không ngờ khi ông ta dùng bí pháp quan sát nội tâm đối phương, lại thấy bình tĩnh như gương, thậm chí trong gương còn có một chút ánh sáng lóa mắt tượng trưng cho vui vẻ.
Mã Khổ Huyền cười rạng rỡ nói:
- Vương Chu, cô cứ chờ xem, một ngày nào đó cô sẽ biết ta là người tốt nhất. Cái gì tiên binh giá trị liên thành, cái gì nhân tài xuất chúng được trời ưu ái, đến lúc đó quay đầu nhìn lại, đều chỉ là phế phẩm và sâu kiến mà thôi.
Trĩ Khuê cảm thấy khó hiểu:
- Ngươi thích ta ở điểm nào? Trong trấn nhỏ ta và ngươi cũng không giao tiếp bao nhiêu, nhớ không rõ lắm, không chừng còn chưa từng nói chuyện với nhau.
Bị xem thường và lạnh nhạt như vậy, biểu hiện của Mã Khổ Huyền lại có thể khiến tất cả lão tổ tông của núi Chân Vũ phải trố mắt. Chỉ thấy hắn lần đầu tiên hơi ngượng ngùng, lại không nói ra đáp án.
Trĩ Khuê bỗng cười lên, đưa tay chỉ vào Mã Khổ Huyền:
- Hôm nay không phải Mã Khổ Huyền ngươi cũng là con cưng của trời, danh tiếng lớn nhất Bảo Bình châu sao?
Khóe miệng Mã Khổ Huyền nhếch lên, trong nháy mắt lại khôi phục thành tu sĩ bá đạo mà thế nhân quen thuộc, thiên tư trác tuyệt đến mức khiến người cùng lứa sinh ra tuyệt vọng, khiến lão tu sĩ cảm thấy mình sống uổng mấy trăm năm.
Mấu chốt là Mã Khổ Huyền mấy lần xuống núi rèn luyện, hoặc là đối mặt với người khác trên lôi đài núi Chân Vũ, sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn máu tanh, trong nháy mắt đã phân sống chết. Hơn nữa hắn thích nhổ cỏ tận gốc, dù có lý hay không cũng chưa từng tha cho đối phương.
Mã Khổ Huyền chậm rãi nói:
- Ta cũng không phải con cưng của trời gì.
Con mèo đen ngồi trên vai hắn, thân thể cuộn tròn, giơ chân lên liếm liếm, vô cùng ngoan ngoãn.
Trĩ Khuê quan sát hắn một cái, bĩu môi nói:
- Tùy ngươi.
Mã Khổ Huyền hỏi:
- Nếu một ngày nào đó ta đánh chết Tống Tập Tân, cô có tức giận không?
Trĩ Khuê dường như hơi nổi nóng, trừng mắt nói:
- Mã Khổ Huyền, khi ngươi còn chưa có bản lĩnh gì, hãy bớt nói khoác một chút, nếu không sẽ khiến người ta chán ghét.
Mã Khổ Huyền cười nói:
- Ta nghe theo cô.
Người hộ đạo núi Chân Vũ kia đã nhìn Mã Khổ Huyền từng bước trưởng thành, lúc này tâm tình phức tạp.
Thiên quân Kỳ Chân lại không quan tâm đến những chuyện này. Chỉ vì tôn kính Lục chưởng giáo đã trở lại Bạch Ngọc Kinh, ông ta mới nhẫn nại đứng ở đây, nhìn những vãn bối này tán gẫu giống như trẻ con bắt chước người lớn.
Bất kể thân phận của Trĩ Khuê và Mã Khổ Huyền là gì, chỉ cần một ngày bọn họ còn chưa bước vào năm cảnh giới cao, cũng chỉ là hai món đồ sứ tinh xảo có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Mã Khổ Huyền tiếc nuối nói:
- Bây giờ ta phải đến vương triều Chu Huỳnh một chuyến, giết vài địa tiên kiếm tu làm thời cơ đột phá cảnh giới.
Trĩ Khuê thờ ơ nói:
- Đi đâu thì kệ ngươi.
Mã Khổ Huyền cười ha hả, quay đầu nói với Kỳ Chân:
- Vậy xin thiên quân dẫn chúng ta rời khỏi thành.
Kỳ Chân gật đầu, nói với Trĩ Khuê một câu “sau này gặp lại”, bóng dáng ba người biến mất. Đại trận kinh thành Đại Tùy lại không hề phát giác sự khác thường, bọn họ giống như ra vào chỗ không người.
Trong thế tục dưới núi Bảo Bình châu, chắc chỉ có kinh thành Đại Ly là khiến vị thiên quân này kiêng dè một chút.
Trĩ Khuê nằm trên lan can, cảm thấy hơi buồn ngủ, liền nhắm mắt lại, móng tay tùy ý quẹt vào lan can kêu ken két. Cô lật người lại, dựa lưng vào lan can, ngửa đầu về phía sau, đường cong lả lướt. Cô gập ngón tay búng ra nhiều lần, chùm chuông gió dưới mái hiên theo đó kêu lên leng keng.
Trong chiều hôm, cô mở cặp mắt màu vàng có con ngươi dựng thẳng kia.
Cảnh tượng kỳ lạ bỗng tiêu tan, cô đứng lên, duyên dáng yêu kiều, mỉm cười nhìn về phía cửa viện.
Tống Tập Tân mang theo mùi rượu nhàn nhạt đi vào viện.
Cô hỏi:
- Tiệc bô lão có vui không?
Tống Tập Tân giũ tay áo, than vãn:
- Những lão già trong bữa tiệc, giống như chỉ muốn rút gân lột da ba người chúng ta, ăn thịt chúng ta, uống máu chúng ta, dọa chết ta rồi.
Trĩ Khuê tò mò hỏi:
- Không phải đã ký kết minh ước trăm năm sao? Vốn không thù không oán với công tử, kỵ binh Đại Ly chúng ta cũng không đi qua cửa nhà bọn họ, đã trực tiếp đi về phía nam, vì sao bọn họ lại không thân thiện như vậy?
Tống Tập Tân uể oải dựa vào lan can, ngẫm nghĩ, trả lời:
- Đã quen với những ngày tháng tốt lành, không chịu nổi một chút ấm ức.
Trĩ Khuê tỉnh ngộ nói:
- Thế à, vậy thì tính tình của nô tỳ tốt hơn bọn họ nhiều rồi.
Tống Tập Tân tưởng lầm cô muốn nói đến những chuyện hẹp hòi ở mấy con ngõ phụ cận năm xưa, liền cười bảo:
- Chờ công tử có tiền đồ rồi, nhất định sẽ giúp ngươi trút giận.
Trĩ Khuê ừ một tiếng, hỏi:
- Ba quyển sách kia, công tử còn không thể nhìn ra đường lối sao?
Tống Tập Tân hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, hai tay xoa má:
- Không chừng chỉ là mấy quyển sách bình thường, hại ta nghi thần nghi quỷ lâu như vậy.
Hắn đột nhiên đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một con rắn mối màu vàng đất có thể thường xuyên nhìn thấy ở nông thôn, tiện tay vứt xuống đất:
- Trong tiệc bô lão nó vẫn luôn rục rịch, nếu không phải Hứa Nhược dùng kiếm ý áp chế, đoán rằng sẽ muốn lao thẳng tới hoàng đế Đại Tùy, gặm đứt đầu người ta làm bữa ăn khuya rồi.
Trĩ Khuê ngồi xuống, lấy ra một đồng tiền cốc vũ đặt trong lòng bàn tay. Con rắn mối kia rụt rè sợ hãi, lại không dám nuốt lấy thức ăn ngon.
Tống Tập Tân cúi người xuống, nhìn con vật nhỏ trên trán giống như mọc ra sừng rồng, bất đắc dĩ nói:
- Nhìn dáng vẻ này của ngươi, lại nhìn con giao long nước ở hồ Thư Giản kia, đúng là khác biệt một trời một vực.
Tống Tập Tân không quan tâm tới nó nữa, ngáp một cái, đi về phòng ngủ.
Trĩ Khuê lắc lư bàn tay, con rắn mối vẫn không dám tiến lên.
- Coi như ngươi biết điều.
Trĩ Khuê cười híp mắt, ném tiền cốc vũ vào trong miệng mình. Con vật nhỏ dường như hơi ấm ức, khẽ kêu lên.
Trĩ Khuê nắm bàn tay lại, đập xuống đầu nó một cái:
- Ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm. Chuyện này cũng không hiểu sao?
Cô đứng lên, đá bay con rắn mối kia ra ngoài sân:
- Chẳng có chút bản lĩnh nào, còn dám mơ ước bộ thân xác thượng cổ của quốc sư. Lén chảy nước miếng thì thôi đi, còn bị người ta bắt tại trận. Sao lại gặp phải cái thứ như ngươi, thành công không đủ, thất bại có thừa.
Trĩ Khuê ngồi trên bậc thềm, cởi một chiếc giày thêu ra, vẫy tay với nó. Con vật nhỏ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh cô, Trĩ Khuê vẫn chưa hết giận liền cầm giày đánh nó.
- --------
Thư viện Lâm Lộc mới được xây dựng trên núi Phi Vân quận Long Tuyền. Hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên đi học ở đây, hai phía Đại Tùy và Đại Ly đều không cố gắng che giấu chuyện này.
Đây là lần thứ hai Cao Huyên tiến vào quận Long Tuyền. Có điều lần trước là ở động tiên Ly Châu trên trời, phải đi qua một chiếc thang mây thông thiên, còn lần này là ở trên mặt đất, trong lãnh thổ Đại Ly thật sự.
Hôm nay núi Phi Vân đã là Bắc Nhạc Đại Ly. Núi là mới, thư viện cũng là mới, từ phu tử tiên sinh truyền đạo giảng dạy, cho đến sĩ tử trẻ tuổi đi học nghe đạo, cũng coi là mới.
Thư viện Lâm Lộc là do triều đình Đại Ly mở, không có danh hiệu một trong bảy mươi hai thư viện. Sơn chủ và phó sơn chủ danh tiếng cũng không lớn, trong đó còn có lão thị lang của nước Hoàng Đình, một nước chư hầu của Đại Tùy năm xưa. Có điều ai cũng biết, thư viện Lâm Lộc nhất định là nhắm đến hàng ngũ “bảy mươi hai”, họ Tống Đại Ly rất quyết tâm với chuyện này.
Ban đầu Cao Huyên còn tưởng rằng mình ở thư viện, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều xung đột, ít nhất sẽ bị xem thường và lạnh nhạt, nếu không thì cũng là thăm dò rắp tâm khó lường. Giống như bọn Lý Bảo Bình và Vu Lộc đến thư viện Sơn Nhai núi Đông Hoa, đều phải chịu một chút hiếp đáp.
Nhưng sau khi ở thư viện Lâm Lộc mấy tháng, hắn lại cảm thấy mất mát. Bởi vì từ phu tử đến học sinh, dường như đều không quá xem trọng một hoàng tử nước đối địch như hắn, gần như không ai lộ ra tâm tình thù địch rõ ràng.
Vì chuyện này mà Cao Huyên đã nghi ngờ một thời gian rất dài, sau đó được khai sáng nhờ mấy lời của vị lão tổ tông họ Cao Dực Dương dựng nhà cỏ tu hành ở núi Phi Vân.
Trong vòng trăm năm ngắn ngủi, vương triều Đại Ly từ một nước chư hầu của vương triều họ Lư, từ một vũng bùn hoạn quan tham gia chính sự, họ ngoại chuyên quyền, đã trở thành bá chủ phương bắc Bảo Bình châu. Trong thời gian đó chiến loạn không ngừng, bọn họ vẫn luôn đánh trận, vẫn luôn chết người, cũng vẫn luôn thôn tính nước láng giềng xung quanh.
Cho dù là dân chúng kinh thành Đại Ly, cũng là người đến từ bốn phương tám hướng. Bọn họ không có kiểu thừa kế thân phận địa vị của tổ tiên hai ba trăm năm trước, giống như triều đình Đại Tùy hiện giờ.
Cao Huyên lập tức hiểu ra, dòng chảy không ngừng, trục cửa không mục.
Có điều vị lão tổ tông họ Cao từng dùng thân phận tiên sinh kể chuyện trà trộn ở kinh thành Đại Tùy, lại cảm khái một câu:
- Dòng chảy? Chảy máu mới đúng chứ.
Lúc rảnh rỗi Cao Huyên lại đeo hòm sách, một mình du lịch núi lớn phía tây quận Long Tuyền, đi khắp hang cùng ngõ hẻm trong trấn nhỏ, hoặc là đi quận thành mới xây ở phía bắc dạo chơi. Hắn còn cố ý đi đường vòng, đến một ngọn núi phía bắc có miếu sơn thần, ăn một tô hoành thánh.
Chủ tiệm họ Đổng, là một người trẻ tuổi cao ráo, đối xử ôn hòa với mọi người. Thường xuyên lui tới, Cao Huyên và hắn đã trở thành bằng hữu. Nếu Đổng Thủy Tỉnh không bận, còn sẽ tự mình xuống bếp làm một ít đồ ăn, hai người cùng uống rượu nhạt.
Thỉnh thoảng Cao Huyên lại đi tới một ngôi nhà không người cư trú, nghe nói gia chủ là một người đàn ông tên Lý Nhị. Hôm nay ngôi nhà đã bị bên nhà vợ ông ta chiếm đoạt, đang suy nghĩ làm thế nào bán được giá cao, có điều hình như đã gặp trở ngại ở hộ phòng huyện nha, dù sao bọn họ cũng không có khế đất.
Trong hòm sách của Cao Huyên có một cái giỏ long vương, mỗi ngày hắn đều dựa theo bí thuật được lão tổ họ Cao truyền thụ, luyện hóa từng đồng tiền tiểu thử trút vào trong đó, khiến cho linh khí bên trong sền sệt như nước.
Trong giỏ cá nhỏ bằng trúc, có một con cá chép màu vàng chậm rãi bơi lội.
Đó là thứ mà Cao Huyên mua được khi lần đầu gặp Lý Nhị, đương nhiên còn có Trần Bình An.
Thực ra trước khi tới đây, Cao Huyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không chừng một ngày nào đó phải lấy ra giỏ long vương và cá chép màu vàng, đưa cho một nhân vật quyền thế của vương triều Đại Ly, làm cái giá để mình an ổn đi học ở thư viện Lâm Lộc. Nhưng đến nay Viên huyện lệnh và Ngô quận chủ đều không tới gặp hắn.
Hôm nay Cao Huyên đang ngồi bên khe suối rửa mặt, đột nhiên quay đầu nhìn, trông thấy một nam tử tuấn tú mặc trường bào trắng như tuyết, bên tai có một chiếc khuyên màu vàng buông xuống.
Cao Huyên vội vàng đứng lên, chắp tay thi lễ:
- Cao Huyên bái kiến thần Bắc Nhạc.
Thần Bắc Nhạc Đại Ly Ngụy Bách cười nói:
- Không cần khách sáo như thế. Thấy ngươi đã đi dạo rất nhiều nơi, luôn đeo giỏ long vương như vậy cũng không tốt. Nếu ngươi tin tưởng ta, vậy thì hãy mở giỏ long vương, bỏ con cá chép màu vàng kia vào nước suối, nuôi trong dòng nước này.
- Dùng linh khí làm nước, đó là nuôi chết, lâu ngày sẽ mất đi linh tính. Trong thời gian ngắn cảnh giới sẽ tăng lên rất nhanh, nhưng sẽ bị chặn chết ở vách chắn cảnh giới Nguyên Anh. Còn bỏ nó vào trong nước, tuy mỗi ngày hấp thu linh khí sẽ ít hơn rất nhiều, tu vi tiến triển khá chậm chạp, nhưng nhìn về lâu dài lại là lợi nhiều hơn hại.
Ngụy Bách chỉ về phương xa:
- Từ nơi này đến sông Long Tu, rồi đến sông Thiết Phù, nó có thể di chuyển tự do. Ta sẽ nói chuyện với hai vị hà bà và giang thần, sẽ không hạn chế tu hành của nó.
Thực ra Cao Huyên vẫn hơi do dự. Hắn và vị thần núi Nhạc Đại Ly này chưa bao giờ giao tiếp, làm sao có thể yên tâm được?
Con cá chép màu vàng trong giỏ cá kia, từng được lão tổ tông khen là tương lai có hi vọng nhảy qua long môn Trung Thổ Thần Châu, biến thành một con chân long.
Trên đại đạo lòng người sâu xa, đủ loại tính toán tầng tầng lớp lớp. Nếu bị người khác cậy quyền cướp lấy cơ duyên to lớn này, Cao Huyên đã ăn nhờ ở đậu, vậy thì phải chấp nhận. Chấp nhận chính là đại thế, đạo tâm của mình ngược lại sẽ càng kiên định, phấn đấu trong nghịch cảnh, có thể rèn luyện tâm tính rất tốt.
Nhưng nếu bị người khác tính kế, mất đi phúc duyên trên tay vốn đã thuộc về của mình, vậy thì không chỉ hao tổn một con cá chép màu vàng, càng sẽ khiến đại đạo của Cao Huyên xuất hiện sơ suất và lỗ hổng.
Ngụy Bách mỉm cười nói:
- Không sao, chờ một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, lại nuôi thả nó cũng không muộn.
Ngụy Bách đang định xoay người rời đi, đột nhiên lão tổ họ Cao từ núi Phi Vân lướt đến, xuất hiện bên cạnh Cao Huyên, nói với hắn:
- Cứ nghe theo Ngụy tiên sinh, có trăm lợi mà không một hại.
Cao Huyên thấy lão tổ tông nhà mình hiện thân, cũng không do dự nữa, mở hòm trúc lấy giỏ long vương ra, bỏ con cá chép màu vàng kia vào trong khe suối. Con cá chép vàng vui sướng vẫy đuôi một cái, nhoáng lên bơi về phía hạ du.
Cao Huyên ngồi ở ven bờ, tay cầm giỏ cá trống rỗng, lẩm bẩm nói:
- Ở lâu trong lồng, lại được trở về tự nhiên.
- --------
Năm xưa Triệu Dao ngồi xe trâu rời khỏi động tiên Ly Châu, vốn dựa theo sắp xếp của ông nội, đi tới một môn phái tiên gia ở trung bộ Bảo Bình châu gần biển rộng phía tây để tu đạo. Có điều giữa đường hắn lại gặp phải thiếu niên ấn đường có nốt ruồi tự xưng là Tú Hổ. Cuối cùng Triệu Dao đã đưa ra Xuân Tự ấn mà Tề Tĩnh Xuân tặng, bởi vì đối phương là quốc sư Đại Ly Thôi Sàm.
Trong trường học ở trấn nhỏ, tính ra Triệu Dao hắn là người làm bạn với tiên sinh nhiều nhất. Những đứa trẻ như Lý Bảo Bình, hoặc là bạn cùng lứa Tống Tập Tân khiến Triệu Dao bội phục nhất, trong chuyện này đều không bằng hắn.
Trên đường du lịch, dựa vào một môn bí pháp tu đạo mà Thôi Sàm tặng cho xem như trao đổi, cùng với hai món đồ vật tiên gia, Triệu Dao luôn có thể gặp dữ hóa lành.
Có điều khi đến gần động phủ tiên gia kia, xe trâu đã tới chân núi, Triệu Dao thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn vứt bỏ xe trâu, tháo dây cho con trâu kia, một mình tiếp tục đi về biển rộng phía tây. Cuối cùng hắn tìm được một bến thuyền tiên gia trong truyền thuyết, ngồi thuyền đi đến một hòn đảo thần tiên trơ trọi ở hải ngoại, sau đó lại đổi thuyền, tiếp tục đi về hướng Trung Thổ Thần Châu.
Dù sao trong cả Bảo Bình châu, thuyền vượt châu chỉ có ở thành Lão Long, hơn nữa phần nhiều là thương thuyền của núi Đảo Huyền. Vì vậy luyện khí sĩ của Bảo Bình châu muốn đi đến Trung Thổ Thần Châu, chỉ có thể làm theo cách của Triệu Dao, sử dụng nhiều chiếc thuyền có lộ trình trung và ngắn của môn phái tiên gia trên biển.
Có điều sau khi đi được hơn nửa hành trình, chiếc thuyền tiên gia mà Triệu Dao ngồi lại gặp phải tai họa, bị một loại cá chuồn rợp trời kín đất, giống như bầy châu chấu đụng nát. Triệu Dao và phần lớn người trên thuyền đều rơi vào trong biển, có một số chết ngay tại chỗ. Triệu Dao dựa vào một món pháp bảo hộ thân tránh được một kiếp, nhưng trên biển rộng mờ mịt, dường như vẫn là một con đường chết, sớm muộn gì cũng phải vùi thây trong bụng cá.
Hai tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan trên thuyền muốn ngự gió chạy ra xa. Một người định xông lên phía trên phá vỡ trận hình cá chuồn, kết quả lại tuyệt vọng chết trong bầy cá chuồn không có điểm cuối, tan xương nát thịt. Một người khác thấy tình thế không ổn, sức cùng lực kiệt, đành phải vội vàng đáp xuống, trốn vào trong nước biển.
Triệu Dao ngồi trên một mảnh gỗ lớn, cột chặt cái bọc trên người, không biết đã trôi đi bao lâu, dung mạo tiều tụy, sống không bằng chết. Cuối cùng hắn không chống đỡ được nữa, lập tức hôn mê, từ trên mảnh gỗ ngã vào trong nước biển. Dựa vào một chút ánh sáng cuối cùng của pháp bảo hộ thân, theo sóng trôi đi.
Sau khi Triệu Dao mơ màng mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường. Hắn lập tức ngồi dậy, trông thấy đây là một ngôi nhà cỏ đơn sơ, còn xem như rộng rãi. Nhà chỉ có bốn bức tường, đầy ắp thư tịch ố vàng, gần như khiến người ta khó bước đi.
Triệu Dao đã gầy như da bọc xương, sau khi đứng dậy, phát hiện cái bọc kia đặt ở đầu giường, Hắn mở bọc ra, thấy đồ vật bên trong không thiếu món nào, lúc này mới như trút được gánh nặng.
Dọc theo đường hẹp của “núi sách” cao cỡ nửa người, Triệu Dao rời khỏi nhà cỏ. Sau khi đẩy cửa ra, tầm mắt sáng tỏ thông suốt, phát hiện nhà cỏ được xây trên đỉnh một vách núi, đẩy cửa là có thể nhìn thấy biển.
Triệu Dao còn nhìn thấy trên đỉnh núi có một thanh kiếm không vỏ cắm nghiêng, rỉ sét loang lổ, ảm đạm mờ mịt.
Hắn đi tới bên vách núi, ngơ ngác nhìn xuống bên dưới sâu không thấy đáy.
Khi hắn chuẩn bị bước ra một bước, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói chất phác đôn hậu:
- Trời không tuyệt đường người, ngươi lại thất vọng với chính mình như vậy sao?
Hai mắt Triệu Dao ngấn lệ, quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông áo xanh vóc dáng cao gầy, đang nhìn về biển rộng phía xa.
Triệu Dao khi đó vẫn còn là thiếu niên lau nước mắt, đột nhiên hỏi:
- Tiên sinh nhất định là cao nhân ngoài trần thế, có thể nhận tôi làm đệ tử không? Tôi muốn học pháp thuật tiên gia.
Người đàn ông kia lắc đầu cười nói:
- Con người ta chưa từng bái sư, cũng không bao giờ nhận đệ tử, sợ phiền phức. Ngươi hãy ở đây điều dưỡng thân thể cho tốt, sau đó ta sẽ đưa ngươi đi.
Triệu Dao hỏi:
- Đây là nơi nào?
Người đàn ông kia cười nói:
- Nhân gian, còn có thể là nơi nào?
Triệu Dao có lẽ là bình đã vỡ còn muốn vỡ thêm, đang lúc tâm tình tuyệt vọng yếu ớt nhất, lại không khách sáo truy hỏi:
- Tôi muốn biết đây là nơi nào của nhân gian?
Người đàn ông kia cũng không tức giận, mỉm cười nói:
- Không phải ta cố ý nói thiền cơ với ngươi, đây chỉ là một địa phương bình thường không có tên, linh khí mỏng manh, không phải là phủ đệ thần tiên gì cả. Nơi này cách Trung Thổ Thần Châu không xa, nếu may mắn còn có thể gặp được người đánh cá hoặc là khách mò ngọc.
Sau đó Triệu Dao ở lại nơi này điều dưỡng thân thể. Chung sống lâu rồi, sẽ phát hiện người đàn ông kia ngoại trừ sức chân khá lớn, những thứ khác đều rất bình thường. Cho dù mấy ngôi nhà cỏ trên đỉnh núi chứa rất nhiều sách, nhưng bình thường ông ta không hề có lời lẽ cao thâm gì, hàng ngày cũng phải ăn cơm, thường xuống núi tản bộ bên bờ biển. Mỗi ngày Triệu Dao đều lật sách đọc sách, nếu không thì ngồi bên vách núi ngẩn người.
Có một ngày Triệu Dao cảm thấy sầu muộn, bèn muốn rút thanh kiếm trên đất ra. Người đàn ông kia đứng ở nhà cỏ của mình, mỉm cười nhắc nhở Triệu Dao không nên động tới nó.
Triệu Dao tò mò hỏi:
- Thanh kiếm này có tên không?
Người đàn ông áo xanh lắc đầu nói:
- Chưa từng có.
Triệu Dao lại hỏi:
- Tiên sinh có phải là người thất bại chán nản trong khoa cử? Hoặc là muốn trốn tránh kẻ thù, cho nên mới rời khỏi đất liền, ẩn cư ở đây?
Người đàn ông kia vẫn lắc đầu:
- Đều không phải. Cũng không phức tạp như ngươi nghĩ, ta chỉ là đồng ý với một câu nói, “nhân sinh thật khó, đại đạo nhiều đường”. Nếu đường đã khó đi, vậy thì dừng lại, trốn tránh khó nhọc, suy nghĩ kỹ càng một chút.
Triệu Dao thử dò hỏi:
- Tiên sinh thật sự không phải là cao nhân ngoài trần thế, chẳng hạn như một vị lục địa thần tiên cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh?
Người đàn ông kia cười hỏi ngược lại:
- Ta dĩ nhiên không phải là địa tiên gì. Hơn nữa ta có phải là địa tiên hay không, có liên quan gì đến Triệu Dao ngươi?
Triệu Dao đã ở lại đây gần hai năm, hải đảo không tính quá lớn, hắn đã có thể một mình đi dạo toàn bộ. Quả thật giống như người đàn ông kia nói, nếu may mắn có thể gặp được ngư dân ra biển đánh cá, còn có khách mò ngọc, mạo hiểm rất lớn nhưng có thể phất nhanh chỉ trong một đêm.
Tâm cảnh Triệu Dao đã dần dần ổn định, bèn chủ động lên tiếng với người đàn ông kia, nói rằng mình muốn đến Trung Thổ Thần Châu du lịch.
Người đàn ông kia cười gật đầu:
- Trên đường cẩn thận một chút, nhớ đừng thất vọng với chính mình nữa, có lẽ đây mới là chuyện khiến người ta thất vọng nhất.
Triệu Dao hơi xấu hổ, cuối cùng lấy ra đồ chặn giấy bằng gỗ hình ly long kia:
- Để báo đáp ơn cứu mạng, tôi muốn tặng nó cho tiên sinh.
Người đàn ông kia xua tay, dường như có phần bất đắc dĩ:
- Từ khi nào thế giới bên ngoài lại biến thành như vậy, cứu người trong khả năng cho phép, cũng là một chuyện đạo đức rất cao rồi?
Triệu Dao kiên quyết nói:
- Tiên sinh cứu tôi không màng báo đáp, nhưng người được cứu lại không thể không quan tâm. Đây là đồ vật quan trọng nhất trên người tôi, dùng để báo đáp tiên sinh rất phù hợp.
Người đàn ông kia giãn mặt tươi cười:
- Vậy chứng minh thiên hạ dù sao cũng không trở nên quá tệ.
Có điều cuối cùng ông ta vẫn không cầm lấy đồ chặn giấy kia.
Triệu Dao ngồi một chiếc bè gỗ tự chế, đi tới đất liền. Hắn đứng trên bè gỗ, chắp tay từ biệt người đàn ông trên bờ.
Sau đó người đàn ông kia vẫn sinh hoạt nhàn hạ như vậy.
Có một ngày, thanh trường kiếm trên đỉnh núi hơi rung lên. Người đàn ông kia đứng bên cạnh trường kiếm, nhìn về hướng Bảo Bình châu, mỉm cười nói:
- Chuyện quá khứ thì không nên lật lại nữa.
Trường kiếm dần dần yên tĩnh.
Sau đó có hai vị khách viếng thăm đột nhiên xuất hiện ở hải đảo, một lão đạo nhân mũi ban đỏ, cùng với một đạo sĩ trẻ tuổi. Người sau vội vàng ngồi xuống nôn mửa.
Từ con ngõ trong thôn ở đông nam Bảo Bình châu, đến bờ biển phía tây Bảo Bình châu, rồi đến một hòn đảo biệt lập trên biển do tiên gia chữ “tông” trấn giữ, cuối cùng tới nơi này, đạo sĩ trẻ tuổi đã nôn rất nhiều lần.
Lão đạo nhân vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng đồ đệ của mình, áy náy nói:
- Không sao, không sao, lần này nôn xong... lại nôn một lần, à, cũng có thể là hai lần, sẽ chịu đựng qua được.
Đạo sĩ trẻ tuổi thiếu điều nôn ra cả mật, đỏ mắt hỏi:
- Sư phụ, lần nào ngài cũng nói như vậy. Đến bao giờ mới kết thúc, ngài có thể cho con một lời xác định hay không?
Lão đạo nhân mặc đạo bào kỳ quái, hai tay áo như có rồng lửa dạo chơi, tươi cười lúng túng.
Đạo sĩ trẻ tuổi đứng lên, hỏi:
- Sư phụ, ngài nói là muốn dẫn con đi gặp người mà ngài bội phục nhất, nhưng lại không chịu nói rõ lai lịch đối phương, tại sao vậy?
Lão đạo nhân chỉ mỉm cười không trả lời, ngẩng đầu hỏi:
- Mở cửa, thầy trò chúng ta muốn xin ngươi một ly trà uống, có được không?
Người đàn ông kia thở dài, xuất hiện ở bờ biển, đứng cách hai thầy trò một trượng:
- Ta là một người đọc sách, còn ngươi là một đại thiên sư khác họ của núi Long Hổ, lại muốn so đấu lôi pháp và bùa chú với ta?
Lão đạo nhân đã sớm sử dụng thần thông, khiến đồ đệ của mình không nghe thấy lời nói của người kia.
Có một số việc vẫn nên giấu tên đệ tử ngốc này.
Lão đạo nhân thấp bé cười hỏi:
- Ngay cả cửa cũng không cho vào? Thế nào, xem như đã đáp ứng so đấu đạo pháp với ta rồi? Đi vào được thì xem như ta thắng, sau đó ngươi sẽ cho ta mượn thanh kiếm kia?
Người đàn ông kia lắc đầu nói:
- Ngươi thật muốn dây dưa như vậy?
Đạo sĩ trẻ tuổi Trương Sơn Phong không nghe được sư phụ và người đàn ông áo xanh kia đang nói gì. Trên thực tế hắn lại kinh hãi phát hiện, sau khi mình nhìn nét mặt của người đàn ông áo xanh kia, lại quên mất trước đó đã nhìn thấy gì.
Lão đạo nhân cười ha hả nói:
- Ôi chao, tức giận rồi, có giỏi thì ngươi ra đây đánh ta đi?
Khóe miệng người đàn ông kia nhếch lên.
Trương Sơn Phong bỗng nghe thấy những lời không biết xấu hổ này của sư phụ mình, không kìm được nhẹ giọng nhắc nhở:
- Sư phụ, mặc dù ngài vẫn luôn khoe khoang mình là người tu chân đắc đạo, nhưng thân là luyện khí sĩ trên núi, đến nhà người khác thăm viếng, nói chuyện vẫn phải chú ý lễ nghi và phong độ một chút.
Lão đạo nhân liên tục gật đầu xưng phải, sau đó trừng mắt với người đàn ông kia một cái:
- Sử dụng mánh khóe như vậy, tính là anh hùng hảo hán gì.
Người đàn ông nói:
- Thanh kiếm kia ngươi cũng không rút ra được, còn mượn cái gì?
Vẻ mặt lão đạo nhân nghiêm túc:
- Cảnh giới hiện giờ của bần đạo vẫn không rút ra được?
Người đàn ông kia gật đầu nói:
- Cho dù ngươi có cao hơn một cảnh giới, cũng không thể điều khiển được.
Lão đạo nhân thở dài.
Năm xưa núi Long Hổ từng có một chuyện bí mật. Lão đạo nhân đã đáp ứng với đại thiên sư đời trước, chỉ khi chém chết yêu ma cảnh giới Phi Thăng kia, mới có thể danh chính ngôn thuận trở lại núi Long Hổ. Hôm nay thắng bại là tám hai, ông ta hoàn toàn nắm chắc phần thắng, nhưng nếu phân sống chết thì chỉ là năm năm.
Lão đạo nhân nhìn đệ tử được gởi gắm hi vọng bên cạnh, quyết tâm muốn thử một lần.
Người đàn ông kia đột nhiên nhìn đạo sĩ trẻ tuổi:
- Quyền ý này của ngươi?
Hiện giờ Trương Sơn Phong đang đeo một thanh kiếm gỗ đào bình thường của núi Long Hổ, cùng với một thanh kiếm cổ tổn hại có khắc hai chữ “Chân Vũ”. Nghe được câu hỏi của người đàn ông áo xanh kia, hắn lại không hiểu chuyện gì.
Lão đạo nhân cảm thấy kiêu ngạo, nói:
- Thế nào, rất giỏi đúng không? Là đệ tử này của ta nghĩ ra.
Người đàn ông áo xanh lần đầu tiên lộ vẻ khen ngợi:
- Không chừng có thể mở ra một con đường lớn cho võ học thiên hạ, còn có thể diễn hóa ra rất nhiều công đức. Ừm, càng hiếm có là lòng dạ của hắn chân thành. Ngươi đã thu một đệ tử giỏi.
Lão đạo nhân cười đến không khép miệng được, bắt đầu nói hưu nói vượn:
- Nào có, nào có, bình thường, bình thường. Thực ra đệ tử như vậy, ta không có mười thì cũng có đến bảy tám người.
Trương Sơn Phong lại không cho rằng sư phụ đang khoác lác, càng không cảm thấy mất mát vì chuyện này. Năm xưa tu hành trên núi, hắn đúng là người tư chất bình thường nhất, kém xa sư huynh sư tỷ, thậm chí còn không bằng một số đạo đồng nhỏ vai vế chỉ là sư điệt của hắn...
Người đàn ông kia cười nói:
- Chuyện năm xưa của núi Long Hổ, ta cũng có nghe nói một chút. Ngươi muốn dẫn tên đệ tử này lên núi bái tế tổ sư, khó như lên trời. Vừa lúc con yêu ma kia quả thật vượt quá giới hạn rồi.
Ông ta ngẫm nghĩ:
- Chờ ta một nén nhang.
Sau đó xoay người đi lên đỉnh núi.
Ông ta tiện tay chụp một cái, thanh trường kiếm cắm trên đỉnh núi liền bay vào trong tay.
Người đàn ông ngoài trần thế này chỉ thừa nhận mình là người đọc sách, không hề có vẻ hăng hái. Thậm chí sau khi rút ra thanh trường kiếm mà ngay cả một vị đại thiên sư khác họ của núi Long Hổ cũng không rút được, lại không hề dẫn phát cảnh tượng kỳ lạ trong trời đất. Giống như một sĩ tử nghèo kiết vất vả học tập, ngồi trong thư phòng, cầm một cây bút, muốn viết một chút văn chương lớn như miếng đậu hủ mà thôi.
Ông ta đi tới một vực sâu vạn trượng không ai dám vào ở Trung Thổ Thần Châu, chém một kiếm khiến cho yêu ma cảnh giới thứ mười ba chiếm cứ dưới đáy vực hoàn toàn tan biến.
Ông ta trở về đỉnh núi, một lần nữa cắm trường kiếm rỉ sét loang lổ xuống đất, sau đó đi xuống núi, nói với lão đạo nhân:
- Bây giờ các ngươi có thể lên núi Long Hổ rồi.
Lão đạo nhân cười đùa cợt nhả nói:
- Như vậy thật xấu hổ, đại ân không cảm ơn hết được. Chúng ta đi trước nhé, sau này lại tới.
Lão kéo cánh tay Trương Sơn Phong còn đang ngỡ ngàng, dùng chân vẽ bùa, trực tiếp rút đất ngàn vạn dặm, đi tới một ngọn núi cao ở lục địa Trung Thổ Thần Châu.
Người đàn ông áo xanh cũng không để ý, đứng yên tại chỗ, tiếp tục nhìn biển.
Khi đó Triệu Dao trẻ tuổi vô tri, đã từng hỏi thăm ông ta có phải là một người thất bại chán nản hay không. Vấn đề này thật sự rất thú vị, bởi vì người đọc sách này vẫn luôn được khen là đắc ý nhất nhân gian.