Kiếm Lai

Chương 467: Trong lòng hướng tới




Thôi Đông Sơn tiện tay bỏ đôi đũa xuống, cúi đầu, xếp hai chiếc đũa thật chỉnh tề, sau đó ngẩng đầu cười nói:

- Xem ra ngươi đã khẳng định ta sẽ không giết chóc bừa bãi ở đây?

Hắn lại vỗ tay cười, chậm rãi đứng dậy:

- Ngươi đánh cược đúng rồi. Ta quả thật sẽ không tùy tiện lạm sát, dù sao ta còn muốn trở về thư viện Sơn Nhai. Mà thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, người làm tổ tông như ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi.

Thái Kinh Thần lại đưa tay ra hiệu cho Thôi Đông Sơn ngồi xuống, hỏi:

- Ngươi làm sao chứng minh mình nói chuyện hiệu nghiệm, hiệu nghiệm ở triều đình Đại Tùy, cũng hiệu nghiệm ở triều đình Đại Ly?

Thôi Đông Sơn lười nhác dựa vào ghế, đưa tay cầm búi tóc của mình khẽ xoay xoay:

- Không tiện chứng minh.

Thái Kinh Thần đành phải lùi một bước, hơi do dự, trầm giọng nói:

- Vậy ngươi làm thế nào đưa Thái Phong ra, hơn nữa không lưu lại hậu hoạn, không ảnh hưởng đến đường làm quan sau này của nó?

- Ta phải nhắc nhở một chút, không thể khiến Thái Phong lâm trận trở giáo, bán bạn cầu vinh, như vậy sẽ làm trở ngại việc nó được phong làm thần linh sau khi chết. Tương lai trăm năm ngàn năm, Thái Phong đều phải gắn bó chặt chẽ với ngai vàng, văn vận và phong thủy Đại Tùy. Một khi nó đã làm chuyện khiến người ta chán ghét như vậy, lúc còn sống muốn được tôn vinh không khó, nhưng sau khi chết sẽ bị hương khói Đại Tùy bài xích.

Thôi Đông Sơn mỉm cười nói:

- Ta tự có diệu kế. Yên tâm, ta bảo đảm Thái Phong khi còn sống sẽ làm quan đến thượng thư sáu bộ, ngoại trừ Lễ bộ vì chức vụ này quá quan trọng, ông đây cũng không phải hoàng đế Đại Ly. Còn như sau khi chết, trong trăm năm sẽ được làm thành hoàng lão gia của một châu lớn, ngoại trừ nơi quật khởi của họ Cao Dực Dương. Thế nào?

Thái Kinh Thần thử dò hỏi:

- Vậy lựa chọn và danh dự của Thái gia ta thì sao?

Thôi Đông Sơn cười nói:

- Đến lúc đó ta sẽ để ngươi và Thái gia phối hợp diễn một khổ nhục kế, ai cũng phải giơ ngón cái với Thái Kinh Thần ngươi, sách sử sau này nhất định đều là nói tốt.

Thái Kinh Thần muốn nói lại thôi.

Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:

- Muốn ta và ngươi ký kết minh ước núi sông của địa tiên? Thái Kinh Thần, ta khuyên ngươi đừng làm chuyện thừa.

Thái Kinh Thần nhớ tới hai con ngươi màu vàng dựng thẳng kia, cảm thấy sợ hãi. Mặc dù mình và Thái gia mặc cho người khác xâu xé, trong lòng rất uất ức, nhưng so với vì một mình Thái Phong mà kéo toàn bộ gia tộc vào vực sâu vạn trượng, thậm chí còn liên lụy đến việc tu hành của lão, chút sầu muộn hiện giờ cũng không khó chịu đựng.

Đã thành đồng minh tạm thời, Thái Kinh Thần liền muốn biểu đạt một chút thành ý:

- Năm đó ở thư viện Thôi tiên sinh bị người ta ám sát bằng tơ vàng, đã dùng bùa chết thay tránh được một kiếp. Chẳng lẽ Thôi tiên sinh không muốn biết đầu sỏ sau màn sao? Hay là ngài cảm thấy thật ra là một nhóm người?

Thôi Đông Sơn liếc nhìn Thái Kinh Thần.

Thái Kinh Thần bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, không hiểu mình nói sai chỗ nào.

Thôi Đông Sơn đứng lên, cấm lấy bình rượu trên bàn được ủ lâu năm còn chưa mở nắp:

- Năm đó ở thư viện, ta chán đến mức sắp lên đỉnh núi treo cổ rồi, khó khăn lắm mới chờ được chuyện thú vị như vậy. Ngươi xem sau đó ta đã làm thế nào? Chờ rất lâu vẫn không thấy bọn chúng tiếp tục tập kích ám sát. Ta đành phải tự mình chủ động chạy đến bến thuyền Thanh Tiêu rướn cổ lên, kết quả thì sao, vẫn không ai dám ra tay.

- Sau đó ta đã chở mấy xe trúc xanh từ bến thuyền Thanh Tiêu về thư viện lót sàn nhà, giá cả bao nhiêu thì ta cho bấy nhiêu tiền tiểu thử, vì cái gì? Là cảm kích bọn chúng đã giải sầu giúp ta. Vì ứng phó với cuộc ám sát thứ hai, ta đã mưu đồ nhiều hậu chiêu như vậy. Mặc dù không có cơ hội thi triển, nhưng quá trình động não kia vẫn có thể giết thời gian nhàm chán.

Hắn đi vòng qua bàn, vỗ vai Thái Kinh Thần:

- Tiểu Thái à, ngươi vẫn còn quá trẻ, không biết tính tình của ta. Sau này chung sống lâu rồi, ngươi sẽ phát hiện đã nhận một tổ tông tốt. Có rảnh thì đi phần mộ tổ tiên nhà ngươi nhìn xem, nhất định là khói xanh cuồn cuộn. Sắp tới nếu có tổ tiên Thái gia báo mộng cho ngươi, nước mắt nước mũi đội ơn ta, ngươi hãy nói với bọn họ không cần cảm ơn. Thích làm việc thiện vẫn luôn là gốc rễ học vấn của ta.

Thái Kinh Thần nghiêm mặt để ngoài tai.

Yêu vật trâu vàng thuộc loài trâu đất kia, đã sớm đi tới “chuồng trâu” nghỉ ngơi. Ngụy Tiện vẫn luôn ngồi bên cạnh bàn rượu của Thôi Đông Sơn và Thái Kinh Thần, không nói lời nào, chỉ uống rượu.

Ngụy Tiện theo Thôi Đông Sơn đến chỗ ở. Sau khi hai người ngồi xuống, Thôi Đông Sơn dùng thanh phi kiếm màu vàng kia vẽ ra một ranh giới, ngăn cách Thái Kinh Thần nhìn trộm.

Thôi Đông Sơn đá giày, khoanh chân ngồi trên ghế dựa, cười hỏi:

- Ngươi hãy kết luận giúp bằng một hai câu.

Ngụy Tiện chậm rãi nói:

- Chim bay trên cao, chết bởi món ngon. Cá dưới suối sâu, chết bởi mồi thơm.

Theo Ngụy Tiện thấy, hạng người như Thái Kinh Thần, chần chừ lưỡng lự, không đáng nhắc tới.

Dưới đại thế nước lũ cuồn cuộn, cho dù là một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh, vẫn giống như châu chấu đá xe.

Trước khi vào châu thành, Thôi Đông Sơn đã cho Ngụy Tiện xem qua rất nhiều tin tức liên quan đến nội tình Đại Tùy. So với bí mật mà lão cung phụng Thái Kinh Thần che giấu, mưu đồ của Thái Phong ở kinh thành chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Năm xưa họ Cao Đại Tùy có thể hợp sức với vương triều họ Lư, áp chế sự quật khởi của Đại Ly có quốc sư Thôi Sàm và thư viện Sơn Nhai, trì hoãn đến mấy chục năm, không chỉ đơn giản là hoàng đế họ Cao Đại Tùy nhìn xa trông rộng.

Ban đầu Đại Ly có chi nhánh Mặc gia và cao nhân họ Lục Âm Dương gia, giúp chế tạo Bạch Ngọc Kinh mô phỏng kia. Năm xưa Đại Tùy và họ Lư cũng có bóng dáng của đại tu sĩ các phái học thuật, nấp ở sau màn, chỉ tay năm ngón.

Thái Kinh Thần là một quân cờ chôn giấu khá sâu, đồng thời cũng khá quan trọng. Đừng thấy tối nay lão biểu hiện nhát gan sợ sệt, thế cuộc giống như hoàn toàn nằm trong tay Thôi Đông Sơn. Trên thực tế ngay cả lúc trước Thái Kinh Thần “giận dỗi cáo từ”, dọn nhà ra khỏi kinh thành, giống như không chịu nổi nhục nhã, thực ra cũng có thể là do cao nhân gợi ý.

Hôm nay Đại Tùy và Đại Ly đã ký kết sơn minh cấp bậc cao nhất, một bên dùng núi Đông Hoa có thư viện Sơn Nhai, long mạch vương khí hội tụ, một bên dùng núi Phi Vân Bắc Nhạc mới của vương triều, làm nơi sơn minh tế trời cáo đất.

Chuyện này nhìn như người người đều vui vẻ hài lòng. Đại Tùy không cần lấy cứng chọi cứng với kỵ binh Đại Ly, có được thời cơ tốt đẹp nghỉ ngơi lấy sức hơn trăm năm, chẳng qua là cắt nhường những nước phụ thuộc như nước Hoàng Đình. Còn Đại Ly thì có thể bảo tồn thực lực, toàn lực xuôi nam, thế như chẻ tre giết đến biên cảnh vương triều Chu Huỳnh.

Nhưng phía sau sự yên ổn hòa thuận này, họ Tống Đại Ly và họ Cao Đại Tùy dĩ nhiên mỗi bên đều có tâm tư. Nhất là sau khi hoàng đế Đại Ly Tống Chính Thuần chết, cho dù Đại Ly giữ bí mật không công bố, nhưng phía Đại Tùy không chừng đã biết được, cho nên mới rục rịch muốn hành động.

Hôm nay mặc dù kỵ binh Đại Ly thế như chẻ tre, đã thâu tóm nửa giang sơn Bảo Bình châu, nhưng không hề vững chắc. Một khi Đại Ly và Đại Tùy đồng thời mâu thuẫn nội bộ, cộng thêm thư viện Quan Hồ và vương triều Chu Huỳnh đột nhiên hành động, ván cờ của Đại Ly nhìn như tình thế tốt đẹp, trong nháy mắt sẽ bị thiệt hại rất nhiều.

Đến lúc đó trong mắt lão đại sau màn, những kẻ lùi một bước để phản kích, toàn bộ lãnh thổ phương bắc bị kỵ binh Đại Ly giẫm đạp nghiền ép, đều là những miếng thịt lớn có thể danh chính ngôn thuận bỏ vào trong miệng.

Thôi Đông Sơn nói chuyện thẳng thắn với Ngụy Tiện, cũng không có mục đích gì. Tùy thuộc vào thời điểm khác nhau mà cách xử lý khác nhau, là chiêu mộ, trấn giết hay làm mồi nhử, chỉ xem Thái Kinh Thần ứng phó thế nào.

Ngụy Tiện không dám nói Thôi Đông Sơn nhất định có thể thắng được những nhân vật sau màn kia, nhưng Thái Kinh Thần thì không đáng kể, chắc chắn sẽ bị Thôi Đông Sơn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cho nên mới có cách nói chim cá tham mồi kia.

Thôi Đông Sơn lắc đầu, vươn hai ngón tay ra khép lại, cũng viết mười sáu chữ giữa không trung: “hổ cúi thấp mình, để bắt con mồi; báo co thân thể, để săn thức ăn”.

Ngụy Tiện nhíu mày nói:

- Đại Tùy thật muốn xé bỏ minh ước, được ăn cả ngã về không, chẳng lẽ là muốn thay thế Đại Ly?

Thôi Đông Sơn cười ha hả, chỉ vào mình.

Ngụy Tiện ngẩn người, chắp tay ôm quyền:

- Quốc sư mưu tính sâu xa, người thường không thể theo kịp.

Thôi Đông Sơn hơi oán giận:

- Sau này gọi Thôi tiên sinh là được rồi, mở miệng ra là quốc sư, luôn cảm thấy vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển ngươi đang chiếm lợi của ta.

Ngụy Tiện thở dài nói:

- Nam Uyển nho nhỏ, chỉ ngang với mấy châu của Đại Ly. Ban đầu cũng từng có trích tiên nhân lưu lại đôi câu vài lời, cho nên ta mới lệnh cho phương sĩ nước Nam Uyển vào núi tìm kiếm, ra biển thăm tiên. Nhưng nếu không thật sự đến thế giới Hạo Nhiên một chuyến, sẽ không thể tưởng tượng được trời đất rộng lớn thế nào.

Thôi Đông Sơn cười nói:

- Trung Thổ Thần Châu có một người đọc sách rất lợi hại, từng ngâm nga về hạt kê trong biển cả và hạt cải trên đất liền. Sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp y một lần, đến lúc đó ngươi lại cảm khái ếch ngồi đáy giếng sẽ rất hợp thời.

Hai tay Thôi Đông Sơn nắm lấy tay vịn của ghế lắc lư, ghế dựa theo đó bắt đầu “đung đưa”. Hắn ngồi ở đó giống như cưỡi ngựa chòng chành, có vẻ rất khôi hài buồn cười.

Có điều trong thời gian này Ngụy Tiện sớm chiều chung sống với Thôi Đông Sơn, đã nhìn mãi thành quen. Đối với chuyện này, Ngụy Tiện và Vu Lộc thích ứng nhanh hơn Tạ Tạ rất nhiều, đây có lẽ là lòng dạ của đế vương và thái tử.

Thôi Đông Sơn chậm rãi nói:

- Đã nói đáp án với ngươi rồi, dù sao người sau màn của Đại Tùy và Đại Ly đều đang so đấu hậu chiêu. Sống chết của loại tốt thí như Thái Phong, cùng với Thái Kinh Thần có quy phục hay không, đều không gây nổi sóng gió. Sở dĩ ta ở lại châu thành, không đến thư viện kinh thành, thực ra không phức tạp như ngươi nghĩ.

- Tiên sinh nhà ta yêu quý Tiểu Bảo Bình nhất. Mao Tiểu Đông là một kẻ không giữ mồm được, nhất định sẽ nói cho hắn biết âm mưu mờ ám này của Đại Tùy. Nếu lúc này ta đâm đầu vào, chắc chắn sẽ bị giận lây, mắng ta không lo chính sự.

- Nếu ta nói với tiên sinh về đại nghiệp xã tắc, càng sẽ bị chán ghét, không chừng còn không thể làm học trò của tiên sinh được nữa. Nhưng sự tình vẫn phải tiến hành, ta cũng không thể nói: “tiên sinh ngài yên tâm, đám trẻ Bảo Bình Lý Hòe nhất định sẽ không sao”.

- Hôm nay học vấn của tiên sinh càng có xu hướng hoàn chỉnh, từ thứ tự của dự tính ban đầu, cho đến tốt xấu của mục đích cuối cùng, cùng với lựa chọn đường lối trong đó, đều đã có hình thức đại khái. Học thuyết công lao sự nghiệp của ta tương đối máu lạnh đầu cơ, muốn ứng phó thì rất tốn sức.

- Cho nên còn không bằng ta nấp ở đây, lập công chuộc tội, dùng thành quả thật sự giúp cắt đứt một chút liên hệ. Sau đó đến thư viện nhận phạt, chẳng qua là bị đánh một trận, vẫn tốt hơn khiến tiên sinh có nút thắt trong lòng, như vậy ta sẽ đi đời. Một khi bị hắn nhận định là ta mưu đồ làm loạn, thần tiên cũng khó cứu, cho dù lão tú tài ra mặt cầu tình cũng chưa chắc có tác dụng.

Ngụy Tiện suy nghĩ một lúc, đang định lên tiếng. Thôi Đông Sơn đã dời ghế đến cửa sổ, quay lưng về phía hắn xua tay:

- Ngụy Tiện ngươi tạm thời không có tư cách bình luận về vướng mắc giữa ta và tiên sinh, cho nên hãy nhìn nhiều nói ít.

Thôi Đông Sơn lẩm bẩm nói:

- Quận chủ Ngô Diên của quận Long Tuyền, Ngụy Lễ của nước Hoàng Đình, Liễu Thanh Phong và đại đô đốc Vi Lượng của nước Thanh Loan, còn có Ngụy Tiện ngươi, đều là hạt giống tốt mà... chúng ta nhìn trúng.

- Trong đó ngươi và Vi Lượng có điểm xuất phát cao nhất, nhưng thành tựu tương lai thế nào, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi. Vi Lượng không cần phải nói, nhàn hạ tự tại, không coi là quân cờ trên ý nghĩa thật sự, thuộc về bổ sung đại đạo. Nhưng Ngô Diên và Liễu Thanh Phong là do người kia chuyên tâm bồi dưỡng, còn ngươi và Ngụy Lễ là do ta chọn trúng. Sau này bốn người các ngươi phải thay chúng ta đánh lôi đài.

Nói đến có phần mù mờ, Ngụy Tiện yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Thôi Đông Sơn đột nhiên vỗ vào tay nắm ghế dựa:

- Cô ả Thạch Nhu ngu xuẩn kia, có lẽ đến bây giờ cũng không biết, câu nói trên giấy xếp chính là lời tâm huyết của ta, tình ý chân thành, từng chữ huyết lệ, là kinh nghiệm quý giá nhất của một người từng trải. Lần sau gặp được ở thư viện, nếu ả ta không có một chút tiến bộ, xem ta sẽ chỉnh đốn thế nào.

- Hừ, thân xác tiên nhân của Đỗ Mậu kia, không cần ăn uống bài tiết ngủ nghỉ, cho nên ả ta mới có thể kiềm chế sự buồn nôn. Đến lúc đó ta sẽ bắt ả ta ăn uống bài tiết tắm rửa, toàn bộ làm mấy lần, còn muốn ả ta biết thế nào là nam nhân thật sự.

Ngụy Tiện cáo từ rời đi. Thôi Đông Sơn vung tay áo, triệt tiêu vòng ánh sáng vàng ranh giới cấm chế kia.

Ngụy Tiện từ đáy lòng bội phục và kính sợ người này. Bội phục là vì Đại Ly từ một nước nhỏ lệ thuộc vương triều họ Lư, không tới trăm năm đã có quang cảnh như hiện giờ, là dựa vào bốn chữ “từ không mà có”. Nhưng như vậy còn chưa đủ khiến Ngụy Tiện cảm thấy kính sợ quốc sư Thôi Sàm kia. Người này từ lúc bắt đầu đánh thiên hạ, đã suy nghĩ làm thế nào gìn giữ giang sơn, Ngụy Tiện cảm thấy đây mới là đánh cờ thật sự.

Sau khi Ngụy Tiện rời đi, Thôi Đông Sơn rung cổ tay lên, điều khiển bình rượu trên bàn bay vào trong tay, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ.

Trên đường du lịch trầm bổng nhấp nhô, hắn đã nhìn thấy quá nhiều người và chuyện, đọc rất nhiều sách, xem qua vô số cảnh sắc núi sông.

Trong trận ba bốn tranh đấu kinh tâm động phách năm xưa, từng có một quan văn sống chết đều không nổi bật, đã nói một câu có lẽ không ai để trong lòng, nhưng vẫn luôn khiến Thôi Sàm động dung, ghi nhớ đến nay: “Trời đất cho mạng, sống tất có chết. Cỏ cây xuân thu, tươi tất có khô, đây là lẽ trời. Luyện khí sĩ các ngươi coi thường luật pháp, xem mạng người như cỏ rác, thần tiên trên núi nhìn dân chúng như sâu kiến, có gì khác với yêu tộc kia?”

Hai ngón tay Thôi Đông Sơn kẹp bầu rượu,  dựa vào ghế lẩm bẩm, giọng nói nhỏ bé đứt quãng giống như muỗi kêu,:

- Ta từng là trích tiên nhân kia, uống nước suối ủ rượu trên Thiên Đình, đánh ván cờ ráng màu giữa thành Bạch Đế... Ta nhìn sóng lớn ngược chiều kia, cuối cùng không thoải mái... Người không đồng nào, ăn mây uống sương, gió mát no căng. Giăng đèn rót rượu, có thể đối kháng với khí thế của gió mưa sấm sét...

- Tiên sinh say rượu đầu lắc lư, giơ ly không lên cao, hỏi thiên lý lòng người ai ở trước. Thằng bé không trả lời, cúi đầu mà ngủ, chỉ nghe bốn vách tiếng côn trùng rả rích, hòa cùng tiếng bập môi của tiên sinh... Tiên sinh cởi áo đắp lên người thằng bé, lảo đảo một cái, ngã nhào trong nhà tranh rách nát, nằm xuống đất mà ngủ, tiếng ngáy như sấm, nhân gian mộng ngàn thu...

Hắn đột nhiên đưa tay gãi má:

- Không thú vị, đổi một câu khác, câu gì đây nhỉ? À có rồi!

Hắn bắt đầu ngâm nga một bài ca dao dân gian không biết tên:

- Một con cóc một cái miệng, hai con cóc bốn cái chân, tùm tùm nhảy xuống nước. Con cóc không uống nước, năm thái bình, con cóc không uống nước, năm thái bình...

- --------

Phủ đệ Thái gia ở kinh thành.

Xe ngựa lặng lẽ, khách quý tề tụ, quần hiền đã đến.

Bảng nhãn Thái Phong nhậm chức ở Quốc Tử giám, đã xem là một nhân tài. Không ngờ trong bảy tám người tối nay, Thái Phong chỉ là người quan chức thấp nhất.

Lễ bộ tả thị lang Quách Hân, Binh bộ hữu thị lang Đào Thứu, Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, hậu duệ của công thần khai quốc, phó thống lĩnh nha môn bộ quân Tống Thiện, quản lý trị an kinh thành... Phần nhiều là quan viên trai tráng của kinh thành Đại Tùy, tuổi không lớn lắm, người lớn tuổi như Đào Thứu cũng chỉ bốn mươi lăm.

Thái Phong là một thanh niên anh tuấn thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang, cho dù đối diện với những quan lớn này, khí thế vẫn không hề thua kém. Đây vừa là tự phụ tài học, vừa có liên quan đến cái họ của phủ đệ này. Lão tổ tông Thái Kinh Thần của Thái gia, cho dù bị biến thành trò cười, vẫn là một vị lão thần tiên cảnh giới Nguyên Anh đã bảo vệ kinh thành Đại Tùy nhiều năm.

Mọi người uống trà hoặc uống rượu, đã mưu tính ổn thỏa. Rất có thể xu hướng tương lai của Đại Tùy, thậm chí là xu hướng tương lai của cả Bảo Bình châu, đều sẽ được quyết định trong Thái phủ tối nay.

Năm ngày sau hoàng đế bệ hạ sẽ cử hành tiệc bô lão, trước và sau chuyện này đều có thể hành động.

Thái Phong đứng dậy cao giọng nói:

- Khổ công đọc sách thánh hiền, toàn bộ non sông, dân chúng không chịu hà hiếp; giữ gìn họ nước, không bị nước khác họ khác xâm phạm. Thư sinh chúng ta quên mình vì nghĩa, chính là lúc này.

Bên cạnh có một vị tân nhiệm trạng nguyên còn ở Hàn Lâm viện, đột nhiên đứng dậy, ném ly rượu trong tay xuống đất vỡ nát, trầm giọng nói:

- Con không hai cha, thần không hai vua. Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Đại Tùy ta dựng nước có ba mươi sáu tướng, hơn một nửa đều xuất thân từ nho sĩ.

Mọi người xúc động phẫn nộ, chí khí sục sôi.

Có người vung tay hô lớn:

- Thề giết văn yêu Mao Tiểu Đông!

Có người bi thương rơi lệ, nhiều lần vỗ mạnh vào tay nắm ghế dựa:

- Đại Tùy ta há có thể khom lưng uốn gối, cắt đất cầu hòa với mọi rợ họ Tống kia. Không chiến mà bại, vô cùng nhục nhã!

Mọi người dần dần tản đi. Thái Phong cũng không đưa tiễn ai, nếu không thì quá gây chú ý rồi.

Mặc dù Tống Thiện đã sắp xếp thỏa đáng, phụ cận Thái gia đã được dọn dẹp sạch sẽ, khắp nơi đều là giáo úy binh sĩ tâm phúc của phó thống lĩnh nha môn bộ quân này, nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn.

Thái Phong một mình ở trong phòng khách tịch mịch, nơi này còn có mùi rượu tràn ngập.

Ánh mắt của hắn nóng bỏng. Ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển càn khôn, không phải Thái Phong ta thì là ai?

Miêu Nhận và vị tân khoa trạng nguyên tên là Chương Đại kia ngồi chung một chiếc xe ngựa rời đi.

Hai người ngồi đối diện nhau trong toa xe. Miêu Nhận nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt thản nhiên này, trong lòng có phần tự giễu, mình lại không trấn định bằng một vãn bối mới hai mươi tuổi. Không hổ là người trẻ tuổi được khen có khí độ của tể tướng. Người này cùng với quân tử tương lai Lý Trường Anh của thư viện Sơn Nhai, Sở Đồng ở Nam Khê, cộng thêm Thái Phong, được gọi là Tứ Linh của kinh thành, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi Đại Tùy.

Ngoài ra còn có Tứ Khôi, bao gồm con trai Phan Nguyên Thuần của đại tướng quân Phan Mậu Trinh đã mất. Có điều những người này đều là hậu duệ tướng soái, sau khi Phan Nguyên Thuần trẻ tuổi nhất rời khỏi thư viện đến biên cảnh đầu quân, Tứ Khôi đều ở trong quân ngũ.

Tứ Linh và Tứ Khôi, tổng cộng tám người. Trong đó có bốn người là hậu duệ của công thần hào phiệt, chẳng hạn như Sở Đồng và Phan Nguyên Thuần. Cũng có bốn người quật khởi từ gia tộc bần hàn, chẳng hạn như Chương Đại và Lý Trường Anh.

Miêu Nhận biết, chỉ tính những người trẻ tuổi tiền đồ như gấm, đường làm quan thuận lợi, đã có ba người bị cuốn vào mưu đồ lần này. Vì vậy hắn cảm thấy tất cả anh linh Đại Tùy đều sẽ che chở bọn họ, việc lớn thành công.

Miêu Nhận vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài. Bóng đêm thâm trầm, còn rất lâu mới đến khi trời sáng. 

Trên đường trở về, Trần Bình An còn đang suy nghĩ chuyện mà Lâm Thủ Nhất nói. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không cảm thấy mình có hành động gì đáng để Lâm Thủ Nhất cảm kích.

Nếu nói là Lý Bảo Bình và Lý Hòe ghi nhớ trong lòng, Trần Bình An sẽ không cảm thấy lạ, bởi vì bọn chúng còn nhỏ. Nhưng Lâm Thủ Nhất thì khác, có lẽ vì xuất thân tương đối nhạy cảm, trước giờ hắn vốn tâm tư cẩn thận, rất có chủ kiến, hơn nữa chí hướng cao xa. Cho nên trên đường đi học trước kia, Lâm Thủ Nhất đã sớm đặt chân lên đường tu hành, Trần Bình An cũng không bất ngờ với chuyện này.

Chu Liễm trực giác nhạy bén, không đi thẳng về phòng khách của mình, lại theo Trần Bình An vào phòng, nhẹ giọng hỏi:

- Có chuyện à?

Hai chủ tớ trên danh nghĩa, trải qua đại chiến tử chiến liên tục không ngừng, đã sớm hình thành hiểu ngầm.

Trần Bình An cũng không giấu giếm Chu Liễm, rót hai chén rượu, sau đó gật đầu nói:

- Mao sơn chủ nói với ta, gần đây ở kinh thành Đại Tùy, có người muốn nhân cơ hội hoàng đế Đại Tùy cử hành tiệc bô lão, nhắm vào học sinh của thư viện. Đến lúc đó Đại Ly sẽ có sứ giả tham gia thịnh hội, một khi bên phía thư viện xảy ra vấn đề, sẽ có thể khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng hai nước. Tiếp theo là phá vỡ sự cân bằng huyền diệu, không chừng sẽ gây nên khói lửa chiến tranh ở biên cảnh.

- Hai năm qua trong ngoài triều đình Đại Tùy, đối với việc hoàng đế họ Cao chủ động cúi đầu phục tùng mọi rợ Đại Ly, vốn đã chất chứa một bụng lửa giận. Từ văn thần võ tướng cảm thấy sỉ nhục, cho đến trí thức văn đàn lòng đầy căm phẫn, rồi đến nhân dân trăm họ nghi hoặc không hiểu, chỉ cần xuất hiện một thời cơ thì sẽ...

Chu Liễm nói tiếp:

- Đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, một khi bùng phát thì sẽ không thể cứu vãn. Đại Tùy sẽ không còn đường lui, cho dù là hoàng đế họ Cao thì cũng bị ép phải xé bỏ sơn minh.

Trần Bình An hờ hững nói:

- Những đại sự triều đình này, cầu nhân đức được nhân đức, lại không oán hận. Ta hiểu được, cho nên vốn sẽ không quan tâm. Không giữ chức vụ gì thì đừng lo nghĩ về chức vụ ấy, đạo lý cũng giống như chúng ta hành tẩu giang hồ, mỗi người tự gánh vác sống chết. Có điều sẽ liên lụy đến bọn Bảo Bình...

Hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, không nói gì thêm.

Chu Liễm hơi ngạc nhiên. Sát khí thật nặng, trong nội tâm giống như có một luồng khí tức hung ác đang xao động.

Lão muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Trần Bình An hờ hững:

- Ta biết.

Hắn rót một chén rượu:

- Càng luyện kiếm, lại càng bị ảnh hưởng bởi một kiếm năm xưa kiếm tiên Ngụy Tấn chém ra màn đêm, cùng với Tả Hữu giết chóc bốn phương ở khe Giao Long. Con người của ta vốn nhát gan, không dám làm theo ý mình. Nhưng về sau bị Thuyền Nuốt Kiếm của Đỗ Mậu đâm xuyên bụng trọng thương, lại gặp phải kẻ thù Lý Bảo Châm, ta càng ngày càng biết rõ tâm cảnh của mình xảy ra vấn đề. Thậm chí có thể liên quan đến trước kia đồ sứ bản mệnh của ta bị vỡ, tóm lại là rất phiền phức.

Chu Liễm lo lắng nói:

- Vậy thiếu gia giải quyết thế nào? Chuyện này dường như dính đến nút thắt trong lòng... hoặc có thể nói là tâm ma của người tu đạo?

Trần Bình An nâng chén rượu lên, cụng một cái với Chu Liễm, mỉm cười nói:

- Đọc sách nhiều.

Thấy Chu Liễm có vẻ khó tưởng tượng, Trần Bình An cười khổ nói:

- Không phải đang đùa với ngươi.

Chu Liễm uống một hớp rượu, lắc đầu.

Nếu đây không phải là trò đùa, trên đời còn có trò đùa sao?

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Trước khi đến thư viện núi Đông Hoa, thực ra ta đã bắt đầu vô tình hay cố ý nghiên cứu sách thánh hiền. Ở nước Thanh Loan, tại sao ta lại đi xem thư tịch Pháp gia? Bởi vì ta phát hiện chỉ đọc thư tịch Nho gia, dường như không hoàn toàn phù hợp với một số bản tâm của ta, hiệu quả không lớn. Cho nên mới làm theo đề nghị của Thôi Đông Sơn, muốn dùng đạo đức văn chương của Nho gia và học vấn căn bản của Pháp gia nghiệm chứng lẫn nhau. Bây giờ quay đầu nhìn lại, quả thật có một chút tác dụng.

- Đến thư viện rồi, nhìn thấy cây thước bên hông Mao sơn chủ, cùng với chữ khắc trên đó, ta mới sáng tỏ thông suốt, cảm thấy đã đi đúng đường. Chỉ là lúc trước mơ hồ, dựa vào trực giác mà đi, thực ra trong lòng không nắm chắc muốn đi hướng nào. Có lẽ ngươi không rõ, Trần Bình An ta sợ nhất là...

Trần Bình An bắt đầu tìm từ.

Chu Liễm thăm dò nói:

- Rút kiếm nhìn quanh lòng ngỡ ngàng.

Trần Bình An cười nói:

- Có một chút ý tứ như vậy. Chỉ cần để ta nhìn thấy... có người đứng ở nơi xa hoặc chỗ cao, có xa có cao đến mấy ta cũng không sợ.

Hắn dùng ngón tay khẽ viết chữ lên mặt bàn, chậm rãi nói:

- Thánh nhân có nói, làm theo ý thích, không vượt quy củ. Đây chính là hốt thuốc đúng bệnh.

Chu Liễm giơ chén rượu, luôn cảm thấy uống cũng không ổn, không uống cũng không ổn.

Trần Bình An cười lớn nói:

- Uống rượu còn cần lý do sao? Làm một chén đi!

Hai người uống cạn rượu trong chén.

Trần Bình An cảm thấy võ phu rèn luyện, đại chiến sinh tử sẽ có lợi cho tu vi nhất. Như vậy luyện khí sĩ dùng nó để rèn luyện tâm tính, tìm vui trong khổ, làm trảm long đài của tu hành, liệu có được hay không?

Giống như lúc trước trên thuyền nhỏ ở Trung Nhạc nước Thừa Thiên, Chu Liễm đánh một quyền vào Bùi Tiền, lại bị Bùi Tiền tránh thoát.

Thạch Nhu không phải là võ phu thuần túy, không biết Bùi Tiền dựa vào “bản năng” tránh thoát một quyền cảnh giới thứ tư, tuyệt diệu ở chỗ nào.

Đồng dạng, Chu Liễm cũng không phải là người tu đạo, không biết địa tiên xem tâm ma là tử địch khủng bố, cho nên không hiểu cảnh giới mà Trần Bình An theo đuổi rốt cuộc cao đến đâu.

Uống rượu xong, Chu Liễm bắt đầu theo thói quen tính toán, nói:

- Nghe Thạch Nhu nói, lần trước trên đầu tường vườn Sư Tử, thiếu gia thiếu chút nữa đã đánh nhau với cô ả Liễu Bá Kỳ phòng Sư Đao kia, gần như đã rút trường kiếm sau lưng ra. Nhưng Thạch Nhu lại phát hiện, cho dù thiếu gia chỉ cầm chuôi kiếm, lòng bàn tay lại bị đốt phỏng? Sau đó thiếu gia buộc phải rút tay vào trong tay áo, để tránh bị Liễu Bá Kỳ phát hiện chân tướng?

Trần Bình An gật đầu nói:

- Không có cách nào, nửa tiên binh vốn khó hầu hạ như vậy.

Chu Liễm lộ vẻ nghi hoặc.

Về trận chiến với Đinh Anh ở đất lành Ngẫu Hoa, Trần Bình An đã từng nói rất tỉ mỉ, xem như hai chủ tớ diễn lại ván cờ.

Trần Bình An giải thích:

- Trước kia đã từng nói với ngươi về Trường Khí kiếm, mặc dù cấp bậc rất cao, nhưng đã được vị lão đại kiếm tiên kia phá vỡ phần lớn cấm chế, nếu không ta đến chết cũng không rút ra được. Còn tiên kiếm mà Phù gia thành Lão Long dùng để tạ lỗi, bọn họ cũng có ý xem trò vui, biết rằng tặng cho ta rồi, trong một thời gian rất dài, thứ gọi là nửa tiên binh này chỉ giống như gân gà, hơn nữa cũng phù hợp với quy củ.

- Nếu bọn họ giúp mở ra tất cả cấm chế, nghĩa là thanh tiên kiếm này giống như một ngôi nhà không có chìa khóa cửa lớn. Rơi vào tay Trần Bình An ta có thể sử dụng, nhưng nếu không cẩn thận rơi vào tay người khác, cũng có thể ra vào phủ đệ tự do. Đây lại là một hành động rắp tâm khó lường.

Trần Bình An đưa tay chụp một cái, điều khiển thanh tiên kiếm trên giường bay vào tay:

- Ta vẫn luôn dùng phương pháp tiểu luyện, phân tích kỹ càng những bí thuật cấm chế kia, nhưng tiến triển chậm chạp. Có lẽ ta phải bước vào cảnh giới võ đạo thứ bảy, mới có thể lần lượt phá giải tất cả cấm chế, vận dụng tự nhiên, giống như cánh tay điều khiển ngón tay. Hôm nay rút ra chính là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, không đến lúc cực chẳng đã thì tốt nhất không nên dùng.

Chu Liễm tỉnh ngộ, uống một hớp rượu, sau đó chậm rãi nói:

- Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ, năm người đều đến từ Đại Ly. Ám sát Vu Lộc không nhiều ý nghĩa. Tạ Tạ đã công khai thân phận, là di dân họ Lư, cho dù từng là thiên tài tu đạo của phủ đệ tiên gia hàng đầu họ Lư, nhưng thân phận này đã quyết định cô ấy không đủ sức nặng.

- Mà ba người còn lại đều đến từ động tiên Ly Châu, càng là đệ tử chính thống mà Tề tiên sinh hết lòng dạy bảo năm xưa, trong đó Tiểu Bảo Bình và Lý Hòe có thân phận tốt nhất. Một người có lão tổ gia tộc là Nguyên Anh cung phụng của Đại Ly, một người thì có phụ thân là đại tông sư điểm cuối. Bất kỳ người nào xảy ra vấn đề, Đại Ly đều sẽ không chịu để yên, một người là không muốn, còn một người là không dám.

Trần Bình An cũng không nhắc đến chuyện của Lý Hi Thánh với Chu Liễm, cho nên Chu Liễm dùng từ “không dám” cho Lý Hòe có phụ thân là Lý Nhị.

Năm xưa ở ngõ Nê Bình, Lý Hi Thánh dùng tu vi luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu, đối mặt với một kiếm tu cảnh giới thứ chín vốn là phôi kiếm bẩm sinh, phòng ngự đến mức giọt nước không lọt, hoàn toàn không rơi vào thế yếu. Sau đó vẽ bùa trên lầu trúc núi Lạc Phách, từng chữ vạn cân, càng khiến cho cả núi Lạc Phách trầm xuống.

Thực ra những chuyện này đều không quan trọng. Đối với Trần Bình An thì an nguy của Lý Bảo Bình mới là quan trọng nhất.

Trần Bình An lại rót cho Chu Liễm một chén rượu:

- Làm sao có cảm giác ngươi đi theo ta, chưa từng có một ngày an ổn?

Chu Liễm uống một hớp rượu, lau khóe miệng, cười nói:

- Nếu thiếu gia ngài tiến vào đất lành Ngẫu Hoa sớm một chút, gặp phải lão nô lúc vinh quang nhất, sẽ không nói như vậy nữa. Sống sống chết chết, trước giờ chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Trần Bình An cười nói:

- Khi đó ta có thể thắng được Đinh Anh, một phần là nhờ hắn luôn kiêu căng tự phụ. Nếu gặp phải một người không coi trọng phong độ tông sư như ngươi, có lẽ người chết sẽ là ta.

Chu Liễm vội vàng uống hết rượu trong chén, mặt dày đưa chén rượu ra:

- Chỉ với câu này của thiếu gia, lão nô nên uống thêm một chén rượu phạt.

Trần Bình An còn thật rót cho Chu Liễm thêm một chén rượu, cảm xúc dâng trào:

- Hi vọng ngươi và ta, dù là mười năm hay trăm năm, vẫn thường có cơ hội uống rượu với nhau như vậy.

Chu Liễm nhếch miệng nói:

- Chuyện này có gì khó?

Tối nay Trần Bình An đã uống không ít rượu, vượt xa bình thường.

Sau khi hai người chia tay, Trần Bình An đi đến thư phòng của Mao Tiểu Đông. Về chuyện luyện hóa vật bản mệnh, có bàn bạc kỹ đến mấy cũng không thừa.

Trong màn đêm, Trần Bình An một mình bước đi.

- --------

Trước khi ký túc xá tắt đèn.

Bùi Tiền ngại ngùng nói:

- Bảo Bình tỷ tỷ, tư thế ngủ của ta không tốt lắm.

Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ, đi dọn dẹp núi sách nhỏ chiếm cứ trên giường, đặt chồng lên một núi sách nhỏ khác.

Hai người nằm trong đệm chăn của mình. Lý Bảo Bình nằm thẳng xuống, nói hai chữ “ngủ đi”, sau đó trong nháy mắt đã ngủ say.

Bùi Tiền cẩn thận trằn trọc, rất muộn mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Hôm sau lúc tỉnh dậy, Bùi Tiền phát hiện mình giống như một cái bánh chưng, được bọc trong đệm chăn ấm áp phần góc được sửa ngay ngắn. Cô quay đầu nhìn, thấy đệm chăn của Lý Bảo Bình được xếp rất chỉnh tề, giống như một miếng đậu hủ được cắt ra.

Bùi Tiền nghĩ đến mỗi lần mình thu dọn đệm chăn, đều tùy tiện gom lại một đống, cô hơi xấu hổ, lại thoải mái ngủ thêm một lát. Phải nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay mới có thể tiếp tục lừa gạt Lý Hòe đầu óc ngờ nghệch, cùng với hai kẻ còn ngốc hơn Lý Hòe.

Còn về chuyện so tài với Lý Bảo Bình, Bùi Tiền cảm thấy chờ lúc nào mình lớn như Lý Bảo Bình rồi hãy tính. Dù sao mình còn nhỏ tuổi, thua Lý Bảo Bình cũng không mất mặt.

Sang năm mình mười hai tuổi, Lý Bảo Bình mười ba tuổi, dĩ nhiên vẫn lớn hơn mình một tuổi, mình có thể không quan tâm. Sang năm lại sang năm, sang năm nhiều biết bao, rất không tệ.

Sau khi Lý Bảo Bình rời giường, sáng sớm đã đi tìm Trần Bình An. Nhà khách không có người, cô bèn chạy như bay đến viện của Mao sơn chủ, đứng chờ ở cửa.

Mao Tiểu Đông là thánh nhân Nho gia trấn giữ thư viện, chỉ cần muốn thì có thể nhìn rõ trên dưới thư viện, cho nên đành phải nói với Trần Bình An là Lý Bảo Bình đang chờ bên ngoài.

Trần Bình An rời khỏi thư phòng, đi ra dẫn Lý Bảo Bình vào, trên đường nói rằng hôm nay không thể dạo chơi kinh thành Đại Tùy được.

Sau khi biết Trần Bình An ít nhất sẽ ở lại thư viện một tháng, Lý Bảo Bình cũng không nôn nóng nữa. Hôm nay cô muốn đi dạo một số nơi chưa từng đi qua, hay là trước tiên dẫn Bùi Tiền theo.

Có điều Trần Bình An lại đề nghị, hôm nay hãy dẫn Bùi Tiền đi dạo thư viện, tham quan những danh lam thắng cảnh núi Đông Hoa như phòng Phu Tử, lầu sách và đình Phi Điểu. Lý Bảo Bình cảm thấy cũng được, còn chưa tới thư phòng đã hăng hái chạy đi, nói là muốn ăn sáng với Bùi Tiền.

Mao Tiểu Đông cười nói:

- Vừa lo lắng ra ngoài gặp phải ám sát, vừa không nỡ khiến Lý Bảo Bình thất vọng, có phải cảm thấy rất phiền phức không?

Trần Bình An gật đầu nói:

- Là rất lưỡng lự.

Mao Tiểu Đông nói:

- Lại không hỏi ta thử xem, có biết là hào phiệt quyền quý nào của Đại Tùy đang mưu đồ chuyện này hay không?

Trần Bình An lắc đầu:

- Cho dù là thư viện này, rốt cuộc vẫn nằm trong quốc thổ Đại Tùy.

- Nhiệm vụ quan trọng trước mắt, vẫn là việc luyện hóa của đệ.

Mao Tiểu Đông xua tay:

- Thôi Đông Sơn tuy miệng phun đầy phân, nhưng có một câu còn xem như giống tiếng người. Nơi thư viện chúng ta đứng, tính mạng thân gia và công sức học vấn đều nằm ở một chữ “hành”.

Ông ta đứng lên, chậm rãi bước đi:

- Phật gia có nói, từ bỏ cố chấp, đủ loại gian khổ trên đời sẽ không còn thấy khổ, là một loại tự do tự tại. Đạo gia theo đuổi thanh tịnh, gian khổ như thuyền bay lơ lửng trên không, đã sớm rời khỏi nhân gian, là một loại tiêu dao thật sự. Chỉ có Nho gia chúng ta là vượt khó tiến lên, người sống trên đời không trốn tránh gian khổ kiếp này. Trên đường đi, từng quyển thư tịch thánh hiền giống như những ngọn đèn lồng chỉ đường cho người.

Trần Bình An không kìm được nhẹ giọng nói:

- Trước ngàn vạn người ta vẫn tiến.

Mao Tiểu Đông dừng bước, hoàn toàn đồng ý, thở dài nói:

- Chính là lý này.

- --------

Chỉ hai canh giờ, Lý Bảo Bình đã dẫn Bùi Tiền chạy hết thư viện một vòng. Nếu không phải cô muốn kiên nhẫn giải thích cho Bùi Tiền, chỉ cần một canh giờ là có thể đi xong.

Cuối cùng Lý Bảo Bình còn dẫn Bùi Tiền đến cây đại thụ chọc trời ở đỉnh Đông Sơn. Hai người một trước một sau leo lên cành cây, nhìn ra phía xa. Sau đó Lý Bảo Bình vươn ngón tay, chỉ cho Bùi Tiền kinh thành Đại Tùy chỗ nào chơi vui, có đồ ăn ngon, thuộc như lòng bàn tay. Khí phách đó giống như... cả kinh thành đều là đình viện nhà cô.

Bùi Tiền lén nhìn Lý Bảo Bình một cái. Có thể tưởng tượng được cảnh Bảo Bình tỷ tỷ mặc áo váy đỏ hoặc áo bông đỏ, những năm qua đã đứng ở chỗ này chờ tiểu sư thúc.

Hai người ngồi trên cành cây. Lý Bảo Bình lấy ra một chiếc khăn đỏ, bên trong có hai miếng bánh ngọt mềm dẻo, mỗi người một miếng.

Bùi Tiền nói buổi chiều tự mình đi dạo là được. Lý Bảo Bình gật đầu đáp ứng, nói là buổi chiều có một vị lão phu tử bên ngoài thư viện, danh tiếng rất lớn, nghe nói giọng điệu càng lớn, muốn tới thư viện giảng bài, là chuyên gia huấn cổ (giải nghĩa từ trong sách cổ) của một quyển kinh điển Nho gia nào đó. Hôm nay tiểu sư thúc đã có việc bận, không thể đi dạo chơi kinh thành, vậy cô muốn đi nghe thử lão phu tử đến từ phương nam xa xôi kia, rốt cuộc có học vấn như vậy hay không.

Bùi Tiền còn chẳng biết huấn cổ là gì, rụt rè hỏi:

- Bảo Bình tỷ tỷ, tỷ nghe hiểu được sao?

Lý Bảo Bình gật đầu, lại lắc đầu nói:

- Trong sách mà ta chép thực ra đều có nói, chỉ là ta có rất nhiều vấn đề không nghĩ ra. Các tiên sinh thư viện đều khuyên ta đừng truy cầu quá cao, nói rằng Lý Trường Anh trong thư viện kia đến hỏi thì còn được, bây giờ có nói thì ta cũng nghe không hiểu. Nhưng ta không rõ lắm, nếu không nói thì làm sao biết ta nghe không hiểu. Bỏ đi, bọn họ là phu tử, ta không tiện nói như vậy, những lời này cũng chỉ có thể giấu trong bụng.

- Còn có một số phu tử trả lời qua loa cho có lệ. Dù sao cũng không giống như Tề tiên sinh, nhiều lần luôn có thể cho ta một đáp án. Cũng không giống như tiểu sư thúc, biết thì nói, không biết thì nói thẳng với ta là mình cũng không biết. Cho nên ta thích chạy ra bên ngoài thư viện.

- Ngươi có lẽ không biết, thư viện này của chúng ta, sơn chủ đầu tiên chính là Tề tiên sinh đã dạy ta, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất học vỡ lòng. Ông ấy nói tất cả học vấn phải đặt vào một chữ “hành”. Chữ này có hai ý nghĩa, một là đi vạn dặm đường, tăng trưởng kiến thức; hai là thông hiểu đạo lý, dùng học vấn để tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Hôm nay ta còn nhỏ, chỉ có thể chạy nhiều một chút.

Lúc nói những chuyện này, Bùi Tiền phát hiện Lý Bảo Bình hiếm hoi khẽ cau mày.

Bùi Tiền từ đáy lòng thở dài nói:

- Bảo Bình tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ thật nhiều.

Lý Bảo Bình thấy Bùi Tiền còn chưa ăn xong miếng bánh ngọt kia, giống như chuột gặm hạt bắp, liền tươi cười vỗ vai cô bé:

- Tiểu sư thúc suy nghĩ mới nhiều.

Cô đung đưa chân, nghiêm túc nói:

- Thôi Đông Sơn từng nói, một ngày nào đó, tiểu sư thúc của ta sẽ gặp được cô nương mà mình thích nhất, ta chỉ có thể xếp thứ hai trong lòng tiểu sư thúc. Không chừng tương lai một ngày nào đó, ta cũng sẽ gặp được người thích hơn, tiểu sư thúc cũng phải xếp thứ hai trong lòng ta. Ta cảm thấy Thôi Đông Sơn đang nói hưu nói vượn, ta không để ý tiểu sư thúc có cô nương yêu thích, nhưng ta làm sao sẽ thích người khác hơn tiểu sư thúc? Đúng không, Bùi Tiền?

Bùi Tiền vội vàng gật đầu.

Lý Bảo Bình rất hài lòng với thái độ của Bùi Tiền, vỗ vai cô bé, chân thành nói:

- Sau này theo tiểu sư thúc du lịch giang hồ, ngươi phải tiếp tục cố gắng, hiểu chuyện hơn một chút. Nghịch ngợm thì được, nhưng không nên luôn nghịch ngợm, khiến tiểu sư thúc lao tâm lao lực.

- Tiểu sư thúc của ta, sư phụ của ngươi, cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Tiểu sư thúc cũng có chuyện phiền lòng, có chuyện thương tâm phải mượn rượu giải sầu, cho nên ngươi phải hiểu chuyện một chút, có làm được không? Ngươi xem năm đó tiểu sư thúc không uống rượu, hôm nay lại uống rượu rồi, nghĩa là đại đệ tử khai sơn ngươi vẫn có điểm làm chưa tốt, đúng không?

Bùi Tiền vẫn gật đầu, thật lòng khâm phục.

Về chuyện cho mình mượn hồ lô nhỏ màu trắng bạc và đao hẹp Tường Phù, Lý Bảo Bình đã nói những lời tương tự sư phụ Trần Bình An và Chung Khôi lúc trước, ý tứ đại khái giống nhau như đúc. Tại khoảnh khắc đó Bùi Tiền mới thừa nhận, Lý Bảo Bình gọi Trần Bình An là tiểu sư thúc cũng có lý do.

Hai người lần lượt trượt xuống cây to.

Lý Bảo Bình muốn nghe vị phu tử xứ khác kia dạy học, chạy như bay rời đi. Trong một đám lão phu tử tiên sinh và học trò trẻ tuổi của thư viện, Lý Bảo Bình chắc chắn là nhỏ tuổi nhất, nhưng cả người đỏ chót lại cực kỳ nổi bật.

Bùi Tiền chờ ba người Lý Hòe tan học, đi tới ký túc xá của bọn họ.

Ba người vẫn đi cùng nhau như trước.

Lưu Quan hỏi:

- Mã Liêm, ngươi nói thử xem, nếu trong nhà có người làm quan, nhận được thánh chỉ, thật sự giống như Bùi Tiền nói, chỉ riêng việc sắp xếp bày biện đã rườm rà như vậy?

Mã Liêm gật đầu:

- Có một chút khác biệt nho nhỏ, nhưng đại khái đúng như cô ấy nói.

- Còn có giường công chúa mà Bùi Tiền nói mình ngủ lúc nhỏ, thật sự lớn đến mức có thể bày nhiều đồ chơi linh tinh như vậy sao?

Mã Liêm vẫn gật đầu:

- Đúng vậy, chị của ta có một cái.

Lưu Quan bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, còn thật là một vị công chúa điện hạ thân phận tôn quý. Vậy lần sau gặp mặt, chúng ta nên hành lễ thế nào? Vái cô ấy một cái có đủ không? Cũng không thể quỳ xuống dập đầu chứ?

Mã Liêm tỏ ra khó xử nói:

- Hoàng đế bệ hạ và hoàng tử công chúa từng đi qua nhà ta, nhưng lúc ấy ta còn quá nhỏ nên không có ấn tượng.

Lý Hòe vui vẻ nói:

- Công chúa điện hạ thì thế nào, còn không phải là đồ đệ của Trần Bình An à. Không sao, gặp cô ấy rồi cứ giống như ta, mọi người cứ xem như giang hồ tương phùng, ngang vai ngang vế, chắp tay làm lễ.

Lưu Quan gật đầu nói:

- Như vậy thì tốt, dù sao chính cô ấy cũng nói mình là người giang hồ, chúng ta không cần phải hạ mình.

Khi nhìn thấy Bùi Tiền ở cửa, ba người đều chắp tay ôm quyền. Bùi Tiền nhướng mày, cũng ôm quyền đáp lễ.

Vào ký túc xá rồi, Bùi Tiền bắt đầu miêu tả cho ba người nghe một trận xung đột giang hồ, sống động như thật:

- Một đám giặc cỏ không biết sống chết chặn đường cướp của, từ lùm cỏ hai bên nhảy ra. Mấy chục gã đàn ông vạm vỡ cầm đao thương gậy gộc, mười tám loại vũ khí đều có. Tên cầm đầu tay cầm búa lớn, dùng lưỡi búa chỉ thẳng vào sư phụ ta, quát lớn một tiếng, giọng như sấm sét giữa trời quang: “đường này do ta mở, nếu muốn đi qua đây, để lại tiền mua mạng”. Nếu là các ngươi ở trong hoàn cảnh đó thì có sợ không?

Mã Liêm gật đầu.

Lưu Quan cười hì hì nói:

- Dù sao cũng có sư phụ ngươi che chở, sơn tặc giặc cỏ mà thôi, sợ cái gì.

Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, liếc Lưu Quan một cái:

- Sư phụ ta bèn hỏi ngược lại: “nếu không móc tiền thì sao”. Các ngươi không biết đâu, lúc ấy sư phụ ta rất có phong thái đại hiệp. Gió núi thổi qua, cho dù sư phụ ta không dời bước, cũng có phong độ tông sư “trong vạn quân lấy đầu thượng tướng như lấy đồ trong túi”. Sư phụ ta nhìn đám cường đạo đông đúc trước mặt, quả thật giống như... gà đất chó sành, cắm cây đen bán.

Trong lòng Bùi Tiền không nhịn được bội phục chính mình, mấy quyển tiểu thuyết diễn nghĩa giảng giải sa trường và giang hồ kia, đúng là không đọc uổng, lúc này đã có tác dụng rồi.

Lưu Quan sốt ruột, không nhịn được nói:

- Chúng ta đã nghe nhiều về sự lợi hại của sư phụ ngươi rồi, quyền pháp vô song, kiếm thuật vô địch, đã là kiếm tiên, còn là đại tông sư võ học. Ta chỉ muốn biết tình hình tiếp theo thế nào, có phải là một trận đại chiến máu tanh không?

Bùi Tiền trừng mắt nói:

- Ngươi cho rằng giang hồ chỉ có đánh đánh giết giết, lỗ mãng thô tục sao? Người giang hồ, cho dù là lục lâm hảo hán hay đầu trộm đuôi cướp, bất kể tu vi cao hay thấp thì đều là người sống sờ sờ, hơn nữa không ai ngu ngốc.

Lưu Quan bị giáo huấn, lần đầu tiên không cãi lại.

Bùi Tiền nhảy xuống ghế, đi qua một bên:

- Sơn tặc cầm đầu kia giận tím mặt, nhấc búa lớn nặng đến bảy tám chục cân, hỏi sư phụ ta: “thằng nhóc, có phải ngươi chán sống rồi, muốn đi gặp ông bà hay không”.

Cô lại chạy chầm chậm mấy bước, xoay người nói:

- Sư phụ ta chỉ thản nhiên nói một chữ “muốn”. Nhất thời gió mây biến ảo, đám giặc cỏ không ngừng hô hào, khí thế dào dạt.

Lưu Quan và Mã Liêm nghe rất chăm chú. Lý Hòe thì cắn hạt dưa, hắn đã cùng Trần Bình An nhìn thấy những cảnh tượng lớn, còn đối phó với cả nữ quỷ áo cưới. Một nhóm sơn tặc nho nhỏ, Lý Hòe hắn còn không để vào mắt.

Bùi Tiền lại chạy tới trước, ra vẻ dữ tợn, xoay người nói:

- Chỉ nghe tên kia nghiêm nghị nói: “thẳng nhóc giỏi lắm, ngươi có biết chữ ‘chết’ viết thế nào không”.

Bùi Tiền lại chạy về chỗ cũ:

- Sư phụ ta lại nói một chữ “biết”.

Sau đó Bùi Tiền lập tức dùng ngón tay làm bút, viết lên không một chữ “chết”, quay đầu nói với ba người:

- Khi đó ta đã làm động tác như vậy, thế nào?

Mã Liêm ánh mắt ngơ ngác, Lưu Quan vỗ tay khen hay.

Bùi Tiền đi tới bên cạnh bàn, trước đó Mã Liêm đã chuẩn bị nước trà. Cô uống một hớp thấm ướt cổ họng, tiếp tục nói:

- Đám sơn tặc kia giận đến la hét, đấm ngực giậm chân, giống như đánh trống sa trường. Tên cầm đầu ngước lên trời rống giận, hai mắt mở lớn hơn cả chuông đồng, ra lệnh cho đám thủ hạ lâu la: “các huynh đệ, mau cầm lấy vũ khí, chém chết cái tên thích ra vẻ này. Nhất là tiểu cô nương bên hông đeo đao kiếm kia, đừng thấy cô ta còn nhỏ tuổi, thực ra là người từng trải, tu vi cao thâm khó lường, không thể khinh thường...”

Bùi Tiền đột nhiên dừng “kể chuyện”, hóa ra là bị một bàn tay to lớn ấm áp nhấn lên đầu.

Cô bé quay đầu, ủ rũ cười nói:

- Sư phụ, ngài tới rồi à, con đang cùng bọn Lý Hòe...

Bùi Tiền vốn định thành thật khai báo mình đang nói linh tinh, không ngờ Trần Bình An lại cười bảo:

- Được rồi, bọn Lý Hòe vẫn là học trò thư viện, ngươi không nên nói nhiều chuyện giang hồ. Sau này các ngươi trở thành bằng hữu rồi, lúc Lý Hòe, Lưu Quan và Mã Liêm đeo hòm sách du học, ngươi có thể kết bạn du học với bọn họ, đến lúc đó lại nói tỉ mỉ cho ba người bọn họ nghe.

Bùi Tiền ừ một tiếng, rất phấn khởi.

Trần Bình An bảo Lý Hòe đi ăn cơm với bạn trước, lát nữa hãy đến nhà khách tìm hắn, còn mình thì dẫn Bùi Tiền đi tìm Lý Bảo Bình.

Trên đường đi, Trần Bình An nhỏ giọng nhắc nhở:

- Nếu tương lai thật sự có cơ hội đi du học với ba người Lý Hòe, hãy nhớ kỹ một chuyện. Khi đó ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tu vi võ học, lội qua bao nhiêu sông hồ sâu cạn, nhất định phải nói rõ với bọn họ. Không thể thổi phồng bản thân, ôm đồm nhiều việc, khiến bọn họ ngộ nhận về giang hồ, như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Nhớ kỹ chưa?

Bùi Tiền gật đầu nói:

- Nhớ rồi.

Trần Bình An nghiêm mặt nói:

- Phải để ở trong lòng.

Bùi Tiền nhếch miệng cười nói:

- Lát nữa con sẽ khắc lên thẻ trúc, không sót chữ nào.

Trần Bình An đi trên đường nhỏ yên tĩnh trong thư viện, lòng có dự cảm, nhẹ giọng nói:

- Vì sao phải hành tẩu giang hồ, không chỉ là muốn theo đuổi những quang cảnh tốt đẹp kia, luyện quyền tập võ khiến mình càng mạnh mẽ hơn, mà còn phải gặp nhiều người giang hồ tốt hơn mình.

- Giống như sư phụ ta, trên thuyền núi Đả Tiếu nhìn thấy Trương Sơn Phong đói bụng, nhìn thấy Từ Viễn Hà hào khí nghĩa hiệp xông vào nhà quỷ, cùng với lão kiếm thánh nước Sơ Thủy xuất hiện trong chùa cổ đổ nát, đôi vợ chồng yêu tinh quỷ quái nhìn như đáng sợ nhưng lại tương thân tương ái, Phạm Nhị thành Lão Long, Lưu U Châu phủ Viên Nhu núi Đảo Huyền... Sư phụ cũng có ngại ngùng, kính ngưỡng và hâm mộ, thậm chí thỉnh thoảng còn hơi đố kị.

Bùi Tiền ngạc nhiên nói:

- Sư phụ cũng sẽ như vậy?

Trần Bình An xoa đầu nhỏ của cô:

- Ngươi cho rằng thế nào? Sư phụ cũng có thất tình lục dục, có rất nhiều tật xấu, trước giờ cũng có không ít người không thích và không coi trọng sư phụ. Có điều nhìn thấy người tốt hơn rồi, cũng không thể nhìn uổng, nhất định phải ngưỡng mộ như núi cao, dù không thể với nhưng trong lòng hướng tới...

Bước chân của Bùi Tiền càng lúc càng chậm.

Trần Bình An đi ra mười mấy bước, sau đó quay đầu, thấy tiểu nha đầu đen nhẻm vẫn đứng yên tại chỗ, bèn cười hỏi:

- Làm sao rồi?

Bùi Tiền cười lên:

- Bảo Bình tỷ tỷ nói, tiểu sư thúc của tỷ ấy không phải từ trên trời rơi xuống. Nhưng con cảm thấy, năm đó sư phụ chính là từ trên trời rơi xuống.

Trần Bình An mỉm cười nói:

- Có giỏi thì nói những lời này với Bảo Bình tỷ tỷ của ngươi đi?

Bùi Tiền chạy nhanh về phía Trần Bình An:

- Con cũng không ngốc.

Lúc trước nhìn bóng lưng của sư phụ, Bùi Tiền đột nhiên có phần thương cảm.

Đi bộ qua núi sông, trên đường du lịch dài đằng đẵng, giữa mưa to gió lớn đường núi lầy lội, bọn họ đã từng nhìn thấy một đống đá lớn lăn xuống. Bùi Tiền cảm thấy đi vòng qua là được, nhưng sư phụ lại dừng bước trong mưa to, dời từng tảng đá ra khỏi con đường. Trong màn mưa đen như mực, sư phụ mặc một bộ áo trắng, bận rộn làm việc.

Bọn họ còn từng dừng lại bên cạnh một cây cầu lâu năm không tu sửa. Sư phụ ngơ ngẩn đứng nhìn cầu gỗ cả buổi, sau đó một mình chạy vào núi sâu, chặt cây lớn vác về, chặt thành từng mảnh gỗ. Lại vứt dao chẻ củi đổi thành búa, tu sửa chiếc cầu.