Kiếm Lai

Chương 463: Đi về phía bắc




Nhóm người vốn dự định ở lại nhà trọ chân núi, không ngờ nhà trọ nhiều người chen chúc, hầu hết là nhà này dư một phòng, nhà kia dư một phòng. Trần Bình An không yên tâm, lo lắng một mình Thạch Nhu không bảo vệ được Bùi Tiền, đành phải ngồi thuyền nhỏ trở về chiếc thuyền Thanh Y dừng trên không kia.

Chu Liễm hỏi thăm miếu thờ Trung Nhạc trên đỉnh núi kia hương khói thế nào. Trần Bình An nói mình không đi vào thắp hương, chỉ dạo một vòng quanh đỉnh núi mà thôi.

Có điều trên đường đi lên, băng qua mấy chùa chiền đạo quán, có thể nhìn ra được, vì tranh đoạt khách hành hương mà bọn họ đã dốc hết sức. Đạo quán mời quan lớn tam phẩm của nước Thừa Thiên lập bia ngoài cửa, chùa chiền lại mời danh gia thư pháp viết hoành phi. Ngoài ra còn xây đường núi dẫn đến chùa chiền đạo quán của từng người rất bằng phẳng, cây xanh che mát.

Trên một ngọn núi Nhạc đã như vậy, tranh đoạt hương khói giữa Ngũ Nhạc một nước lại càng kịch liệt, có thể nói là dùng mọi thủ đoạn.

Thần linh núi Nhạc thường sẽ mời những luyện khí sĩ năm cảnh giới trung đến dựng nhà cỏ tu hành, cho dù người không tới, có nhà cỏ là được. Đây gọi là núi không do cao, có tiên thì linh. Còn sẽ thịnh tình mời văn nhân thi sĩ đến ngọn núi nhà mình du lịch ngắm cảnh, lưu lại bài thơ thư pháp, lại cho người đến vương triều thế tục lôi kéo mời chào... có thể nói là đầy rẫy chiêu trò.

Nghe nói có một vị văn thần nổi tiếng được đời sau khen là Ba Tiêu học sĩ, lúc tránh mưa ở Nam Nhạc nước Thừa Thiên, đã viết một bài thơ tuyệt diệu rất được ưa chuộng. Phó sơn chủ thư viện Quan Hồ cũng rất thích bài thơ này, đã xếp nó vào tập thơ, hơn nữa còn là tác phẩm cuối cùng. Đến hôm nay đã là trăm năm sau, miếu thờ Nam Nhạc vẫn nhận được ân huệ của “văn khí” này.

Đối với những chuyện kinh doanh không dính dáng đến tiên khí này, Trần Bình An không thể nói là thích, nhưng cũng sẽ không bài xích.

Không chừng sau này ở quê nhà quận Long Tuyền, có một ngày muốn sáng lập một môn phái nhỏ, cũng phải học theo những đường lối này.

Trước khi ngồi thuyền nhỏ bay lên, Chu Liễm nhẹ giọng nói:

- Công tử, có muốn lão nô thể hiện một chút tài năng không? Bùi Tiền lấy được một khối tủy đá đăng hỏa như vậy, khó tránh khỏi có người dòm ngó.

Trần Bình An lắc đầu cười nói:

- Hôm nay chúng ta một là không gây chuyện thị phi, hai là có thể ngăn được đám người nham hiểm bình thường. Nào có đạo lý người tốt đêm đêm phòng trộm, khua chiêng gõ trống. Nếu thật sự có người dám tới, Chu Liễm ngươi xem như vì dân trừ hại là được rồi.

Thạch Nhu hiếm hoi chủ động lên tiếng:

- Nhưng chúng ta thân mang trọng bảo, mới khiến cho người khác thèm thuồng.

Trần Bình An kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi sai rồi. Thứ nhất, thấy tiền nổi lòng tham, nảy sinh ý định giết người đoạt bảo, vốn là không đúng. Thứ hai, nhìn như chúng ta mang ngọc mắc tội, khiến người khác đỏ mắt, thực ra không phải. Là kẻ xấu trong lòng tồn tại cái ác trước, hôm nay thấy tủy đá đăng hỏa, ngày mai thấy pháp bảo linh khí, ngày mốt thấy phúc duyên của người khác, đều sẽ là lý do để bọn chúng bí quá hóa liều, coi thường luật pháp.

Thứ tự trước sau nói rất kỹ càng, Trần Bình An giống như đã chia nhỏ đạo lý ra để nói. Thạch Nhu gật đầu, biểu thị đồng ý.

Cuối cùng Trần Bình An mỉm cười nói:

- Giang hồ đã đủ chướng khí mù mịt, chúng ta không nên đi trách móc người tốt nữa. Kinh Xuân Thu chỉ trích người hiền, đó là dụng ý sâu xa của Chí Thánh tiên sư, cũng không phải đời sau chúng ta ai cũng có thể bắt chước rập khuôn.

Chu Liễm cười híp mắt hỏi Bùi Tiền:

- Nghe hiểu không?

Bùi Tiền trừng mắt nói:

- Ai cần ngươi lo?

Chu Liễm tấm tắc nói:

- Kẻ bồi tiền cuối cùng đã đạp được phân chó (gặp vận may), hiếm hoi kiếm được nhiều tiền, lưng còn cứng hơn gậy leo núi rồi.

Thuyền nhỏ chậm rãi bay lên không. Bùi Tiền ngồi bên cạnh Trần Bình An, cố gắng nhịn cười.

Chu Liễm hỏi:

- Sao không mua thêm mấy khối đá đăng hỏa... đánh cược vận may? Chẳng hạn như trong tay ngươi còn dư ba đồng tiền hoa tuyết, nếu không thì có thể bảo Thạch Nhu bán khối tủy đá đăng hỏa nhỏ kia, dùng nhỏ cược lớn, càng lời càng nhiều, núi vàng núi bạc, chẳng phải là phát tài ở nơi phong thủy tốt này sao? Đừng nói là năm nay tặng quà sinh nhật cho sư phụ ngươi, không chừng một hai năm tới cũng chuẩn bị đủ...

Bùi Tiền vươn hai ngón tay ra, vẻ mặt đắc ý.

Chu Liễm mỉm cười nói:

- Nói thử xem, ta rửa tai lắng nghe.

Bùi Tiền học theo Trần Bình An chậm rãi nói:

- Thứ nhất, trên đường rời khỏi vườn Sư Tử, sư phụ đã dạy ta, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, cho nên ta sẽ không bảo Thạch Nhu bán tủy đá đăng hỏa. Thứ hai, hành tẩu giang hồ, thấy đủ thì nên dừng tay, đây cũng là sư phụ nói.

Chu Liễm hai tay ôm quyền:

- Lĩnh giáo rồi, lĩnh giáo rồi, không biết Bùi nữ hiệp Bùi phu tử khi nào thì mở lớp học, truyền đạo giảng dạy, đến lúc đó ta nhất định sẽ cổ vũ.

Bùi Tiền giơ nắm tay ra cố ý hù dọa Chu Liễm, thấy lão đầu bếp không hề nhúc nhích, cô liền hậm hực thu tay:

- Lão đầu bếp, sao ngươi lại ấu trĩ như vậy?

Chu Liễm đánh ra một quyền. Trong nháy mắt thân thể Bùi Tiền ngửa về phía sau, tránh khỏi một quyền kia, sau đó cười ha hả.

Chu Liễm và Trần Bình An nhìn nhau cười.

Thạch Nhu dù sao cũng không phải là võ phu thuần túy, không biết sự huyền diệu trong đó.

Sau khi nhóm người lên thuyền, có lẽ do lời đồn “một vị kiếm tu trẻ tuổi, hai thanh phi kiếm bản mệnh” có sức chấn nhiếp quá lớn, hơn xa sự dụ hoặc của ba đồng tiền cốc vũ, cho nên đến khi thuyền chạy ra khỏi nước Thừa Thiên, vẫn không có kẻ bất chính nào dám đến thử phân lượng của kiếm tu.

Có điều chiếc thuyền này tốc độ chậm lại đi đường vòng, cùng với thay đổi đủ loại biện pháp kiếm tiền, thật khiến Trần Bình An bái phục sát đất.

Hôm nay thuyền một lần nữa dừng trên không, thuyền nhỏ giống như rải lưới bay đến một phủ đệ tiên gia có “cầu độc mộc”, ngay cả Trần Bình An cũng không nhịn được cười mắng một câu:

- Chúng ta đúng là lên thuyền giặc rồi.

Môn phái tiên gia kia chỉ thuộc hạng ba ở Bảo Bình châu, nhưng giữa hai ngọn núi có xây dựng một chiếc cầu độc mộc dài đến mười mấy dặm, quanh năm cao hơn biển mây. Phong cảnh không tệ, có điều thu tiền cũng không ít, đi một chuyến tốn ba đồng tiền hoa tuyết.

Nghe nói vị tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao ở bến thuyền Phong Vĩ, năm xưa từng đi qua cầu độc mộc ở đây, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc ở phía đông. Trong lòng y bất chợt sáng lên, ngộ đạo đột phá cảnh giới, bước vào địa tiên cảnh giới Kim Đan. Cũng nhờ một bước này, về sau mới có thành tựu lớn, dùng thân phận tu sĩ hoang dã thấp hèn đứng ngạo nghễ trên đỉnh Bảo Bình châu.

Trần Bình An vẫn móc ra mười hai đồng tiền hoa tuyết.

Lúc đầu Bùi Tiền nghĩ thầm phải chạy tới chạy lui bảy tám chuyến. Nhưng một tỳ nữ tuổi xuân may mắn được lên núi tu hành, đã mỉm cười nhắc nhở mọi người, cầu độc mộc này có quy định là không được đi trở về.

Chuyện này khiến Bùi Tiền bực bội đến giậm chân, lại lỗ tiền rồi đúng không?

Nói là cầu độc mộc, thực ra không hề chật hẹp khó đi.

Năm xưa chiếc cầu mà tu sĩ hoang dã ở bến thuyền Phong Vĩ đi qua, đúng là rất tồi tàn. Sau đó sơn môn đập nồi bán sắt, đã tu sửa thành quy mô như hiện giờ, rộng rãi vững chắc, còn rất tinh xảo đẹp đẽ.

Sau đó thuyền lại vòng qua trung bộ Bảo Bình châu, nơi khói lửa chiến tranh kịch liệt, lượn một vòng lớn đúng như ý nghĩa. Lúc này mặt đất phía dưới chính là con đường rồng đi mà Trần Bình An từng ngồi thuyền xuôi nam.

Lần đó Trần Bình An chia tay với Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà, một mình đi về phía nam.

Lần này bên cạnh lại có Bùi Tiền, Chu Liễm và Thạch Nhu.

Đoạn thời gian này trên thuyền, Trần Bình An ngoại trừ luyện tập quyền thế, còn phải phân ra một nửa thời gian nhập định tĩnh tọa, hấp thu linh khí, nuôi dưỡng “Thủy phủ” kia.

Đặt chân lên đường tu hành càng dài, lại có cảm xúc càng sâu với di chứng khi chân đạp hai thuyền luyện khí và tập võ.

Trần Bình An đại khái đưa ra một kết luận, sau khi hắn bước vào võ đạo cảnh giới thứ bảy và luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ, con đường này sẽ có một quãng tiền lãi ngắn ngủi. Nhưng về sau, nhất là luyện chế vật bản mệnh xong, cuối cùng một ngày nào đó kết thành Kim Đan, hai thứ sẽ càng ngày càng xung đột không thể điều hòa. Chuyện này sẽ khiến con đường võ đạo của hắn gập ghềnh khắp nơi, muốn thăng cấp cảnh giới Nguyên Anh lại càng thêm khó.

Có điều đây là chuyện tương lai, hiện giờ vẫn phải đánh quyền, vẫn phải dùng hết sức hấp thu và tôi luyện linh khí trời đất.

Sáu bước đi thế cơ bản nhất, ở Kiếm Khí trường thành Trần Bình An đã đánh xong một triệu quyền. Từ khi rời khỏi núi Đảo Huyền đến Đồng Diệp châu, rồi đến đất lành Ngẫu Hoa, lại đến vương triều Đại Tuyền, cung Thanh Hổ và thành Lão Long cuối phía nam Bảo Bình châu, cho đến bây giờ từ nước Thanh Loan ở đông nam đi tới Đại Tùy phía bắc, hắn đã đánh thêm gần bốn trăm ngàn quyền.

- --------

Sau khi thuyền Thanh Y đi xa, thời tiết đã bước vào mùa hè nóng bức, có ba ông lão lên núi đi đến chiếc cầu độc mộc này.

Du khách lưa thưa, ngoại trừ những cô gái sơn môn thu tiền ở hai đầu cầu độc mộc, trên cầu gần như không thấy người khách nào.

Một lão già vóc người thấp bé, mặc áo vải bố, bề ngoài giống như kẻ cướp, thân hình thấp nhất nhưng khí thế lại dồi dào nhất. Lão đưa tay vỗ vào vai một ông lão đồng hành:

- Họ Tuân kia, ngây ra làm gì, móc tiền đi!

Ông lão họ Tuân kia đang quay sang một cô gái tuổi xuân, hỏi thăm xem phong cảnh nơi này có chỗ nào độc đáo. Sau khi bị ấn vai, ông ta lập tức ngoan ngoãn lấy ra chín đồng tiền hoa tuyết, làm kẻ tốn tiền oan.

Ông lão vừa móc tiền túi này, chính là Tuân lão tiền bối trong miệng Chu Liễm. Tại tiệm thuốc Khôi Trần thành Lão Long, ông ta đã tặng cho Chu Liễm mấy quyển tiểu thuyết tài tử giai nhân thần tiên đánh nhau.

Chu Liễm rất bội phục học thức của vị tiền bối này, học vấn vô cùng uyên bác.

Cuối cùng Tùy Hữu Biên đã đi đến Ngọc Khuê tông của của ông lão này ở Đồng Diệp châu. Sau khi Đỗ Mậu phi thăng thất bại, Đồng Diệp tông đã đại thương nguyên khí, hôm nay Ngọc Khuê tông là thế lực đứng đầu một châu hoàn toàn xứng đáng.

Ông lão còn lại tướng mạo bình thường, muốn khuyên người bạn già thân thiết của mình một chút, nhưng cuối cùng lại thôi. Tuân lão tiền bối người ta có ý tốt vượt châu đến thăm ngươi, ngươi lại từ đầu đến cuối mặt mày cau có, đây là chuyện gì? Thật xem vị tiền bối này là đệ tử của bang Vô Địch Thần Quyền sao?

Huống hồ lần này nếu không có Tuân lão tiền bối ra tay tương trợ, há có thể thuận lợi lấy được mảnh vỡ kim thân lưu ly lớn nhất của Đỗ Mậu rơi xuống nhân gian.

Lui một vạn bước mà nói, Tuân Uyên dù sao cũng là đại tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân của Đồng Diệp châu, còn là lão tông chủ của Ngọc Khuê tông. Ngươi là một kẻ rơi xuống cảnh giới Nguyên Anh, dựa vào đâu mà mỗi ngày quát tháo ra lệnh cho vị tiền bối này?

Ông lão này chính là tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao ở bến thuyền Phong Vĩ, sư phụ của Khương Uẩn. Cho nên chiếc cầu độc mộc này chính là đất lành năm xưa ông ta đã kết thành Kim Đan.

Tỳ nữ kia chỉ có tu vi cảnh giới thứ ba, không nhìn ra sâu cạn của ba người. Đừng nói là cô, cho dù vị sơn chủ cảnh giới Quan Hải kia đứng ở đây, cũng không thể nhìn ra nội tình.

Một vị cảnh giới Tiên Nhân, một vị cảnh giới Ngọc Phác, một vị cảnh giới Nguyên Anh. Bất cứ người nào giậm chân một cái, có lẽ ngọn núi này cũng phải sụp xuống.

Sau khi Tuân Uyên đưa tiền, ba ông lão chậm rãi đi trên cầu độc mộc.

Luận về tuổi tác và tu vi, Tuân Uyên đều là người đứng đầu. Nhưng khi đứng bên cạnh Ngọc Diện Tiểu Lang Quân của Bảo Bình châu, vị Nhất Xích Thương của Đồng Diệp châu này thật sự không có khí phách.

Trong một lần cùng quan sát kính hoa thủy nguyệt, Tiểu Lang Quân lần đầu tiên chủ động hỏi thăm Nhất Xích Thương có giỏi đánh nhau hay không, nếu giỏi thì tới giúp một tay. Tuân Uyên vỗ ngực bảo đảm, cho dù đánh nhau không giỏi, cũng tuyệt đối không đến mức làm vướng tay. Sau đó lão bang chủ thân là luyện khí sĩ lại đặt tên cho môn phái là bang Vô Địch Thần Quyền, đã cho Tuân Uyên một địa chỉ, hẹn gặp nhau ở đó.

Tuân Uyên ngự gió mà đi, có thể nói là nhanh như chớp. Sau đó vị thiên quân Đạo gia của Thần Cáo tông, vừa mới bước vào cảnh giới thứ mười hai không lâu, lại xảy ra xung đột với tu sĩ hoang dã cảnh giới Ngọc Phác của bến thuyền Phong Vĩ. Hai bên đều nhất quyết muốn có mảnh vỡ kim thân lưu ly kia, không ai nhường ai. Nếu không có gì bất ngờ, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, bang Vô Địch Thần Quyền cũng sẽ kết oán với Thần Cáo tông.

Cuối cùng khi Tuân Uyên xuất hiện, lập tức phá vỡ cục diện bế tắc, miễn cưỡng xem như mọi người đều vui vẻ hài lòng. Tu sĩ hoang dã cảnh giới Ngọc Phác bỏ tiền mua mảnh vỡ kim thân lưu ly ngàn năm khó gặp kia, gần như vét hết tài sản. Nhưng rất dễ thấy, người đứng đầu tu sĩ Bảo Bình châu trên danh nghĩa, thiên quân Đạo gia Kỳ Chân đã nhượng bộ một bước lớn.

Ngoại trừ thu tiền, Tuân Uyên còn tìm đến một vị thuộc bảy mươi hai thánh hiền Nho gia, trấn giữ phía trên lãnh thổ Bảo Bình châu, giúp Thần Cáo tông xin một di chỉ viễn cổ động tiên tan vỡ không biết tên, cũng là nơi mảnh vỡ kim thân lưu ly kia chui vào. Thiên quân Kỳ Chân có thể mang về tông môn tu sửa, nếu như làm tốt sẽ trở thành một đất lành nhỏ, giúp đệ tử Thần Cáo tông tu hành làm ít công nhiều.

Thông thường mà nói, tu sĩ năm cảnh giới cao đều sẽ không tùy tiện đi vào mảnh vỡ của động tiên đất lành, chỉ là chuyện không có tuyệt đối.

Huống hồ trong số thánh nhân Nho gia của thế giới Hạo Nhiên, có một nhóm thánh hiền chuyên môn “khai phá lãnh thổ”, đi tìm những di chỉ trôi nổi dưới đáy dòng thời gian. Sau khi vớt lên, có thể củng cố thành một trong số động tiên đất lành mới, hoặc là dần dần hòa tan vào lãnh thổ thế giới Hạo Nhiên.

Trong lịch sử có không ít thánh nhân Nho gia vì vậy mà ngã xuống trong dòng thời gian, còn có rất nhiều người vì nó mà hao tổn cơ sở đại đạo. Chỉ là nhân gian không biết những nguy hiểm và trả giá này.

- --------

Sau khi đến thư viện Sơn Nhai Đại Tùy đi học, mặc dù lúc đầu Lý Hòe thường xuyên bị bắt nạt, nhưng rất nhanh đã mưa tạnh trời quang. Sau đó chẳng những trong thư viện không ai gây sự với hắn, hắn còn quen biết được hai bằng hữu mới. Đó là hai người bạn cùng lứa, một người là con cháu gia đình bần hàn thiên tư trác tuyệt, tên là Lưu Quan. Một người khác sinh ra ở hào phiệt Đại Tùy nhiều đời giàu có, tên là Mã Liêm.

Lưu Quan xuất thân nghèo khổ nhưng gan lớn bằng trời, luôn có một số ý nghĩ cao xa. Mã Liêm xuất thân rất tốt nhưng lại nhát gan, làm gì cũng không dám mạnh tay, cho nên đã trở thành tùy tùng nhỏ của Lưu Quan và Lý Hòe, cả ngày đi theo hai người bọn họ.

Gia tộc của Mã Liêm là hào phiệt hàng đầu Đại Tùy, lại có thông gia với họ Cao Dực Dương. Mã Liêm càng là cháu đích tôn, nhưng hôm nay lại đi cùng Lý Hòe và Lưu Quan. Vì vậy hắn bị đám bạn cùng lứa ở thư viện Đại Tùy bài xích, chế giễu là kẻ nịnh bợ và túi tiền.

Sau khi vào hạ, mặc dù học viện cấm đi lại ban đêm, nhưng ba đứa trẻ cùng tuổi, cùng trường, cùng chỗ ở vẫn lén lút mò ra khỏi ký túc xá, muốn đến bên hồ hóng mát. Nếu bị phu tử bắt gặp, nhất định sẽ bị khiển trách chép sách, phạt đứng ăn roi.

Tối nay Lưu Quan dẫn đầu, đi rất nghênh ngang, giống như một thầy giáo thư viện tuần tra ban đêm. Lý Hòe thì quan sát xung quanh, tương đối cẩn thận. Mã Liêm thì vẻ mặt đau khổ, cúi đầu cẩn thận đi theo sau Lý Hòe.

Ba người thuận lợi đi đến bên hồ. Lưu Quan cởi giày, nhúng hai chân vào trong nước hồ hơi lạnh, cảm thấy còn chưa thỏa mãn. Hắn quay đầu nói với Mã Liêm giống như vừa trút được gánh nặng:

- Mã Liêm, mùa hè rồi, rất nóng bức. Chẳng phải Mã gia các ngươi được gọi là nhà trữ quạt hàng đầu kinh thành sao, sắp tới hãy lấy ba chiếc ra, chia cho ta và Lý Hòe, lúc làm bài tập có thể quạt gió cho mát.

Vẻ mặt Mã Liêm đau khổ nói:

- Ông nội ta rất quý những chiếc quạt kia, mỗi chiếc đều là bảo bối tâm can của ông ấy, sẽ không cho ta đâu.

Lưu Quan liếc xéo nói:

- Vậy thì trộm mấy chiếc quạt mà ông nội ngươi ít khi lấy ra xem. Nếu thật sự bị phát hiện, chẳng lẽ lại đánh chết đứa cháu ngươi sao?

Mã Liêm khóc không ra nước mắt.

Lý Hòe giảng hòa:

- Bỏ đi, Mã Liêm nhát gan, nét mặt không che giấu được. Nếu hắn thật sự về nhà trộm quạt, có lẽ vừa đến nhà đã bị cha mẹ nhìn ra sơ hở rồi.

Mã Liêm gắng sức gật đầu.

Lưu Quan thở dài:

- Thật đáng tiếc cho xuất thân tốt như vậy, chuyện này không làm được, chuyện kia không dám làm. Sau này Mã Liêm ngươi trưởng thành rồi, ta thấy tiền đồ không lớn, nhiều nhất là sống nhờ danh tiếng gia tộc. Ngươi xem, ông nội ngươi là Hộ bộ thượng thư của Đại Tùy chúng ta, còn là đại học sĩ của điện Văn Anh. Đến cha ngươi, chỉ là một quận chủ ở địa phương bên ngoài. Chú ngươi tuy làm quan ở kinh, nhưng chỉ là một quan cầm ấn tín nhỏ như hạt vừng hạt đậu. Sau này đến phiên ngươi làm quan, đoán rằng chỉ có thể làm một huyện lệnh mà thôi.

Mã Liêm thở vắn than dài, cũng không tranh cãi. Một phần là vì không có can đảm khí phách cãi nhau với Lưu Quan, còn là do cảm thấy Lưu Quan nói rất đúng.

Trong ba người, mặc dù thầy giáo dạy học trách mắng Lưu Quan nhiều nhất, nhưng người mù cũng nhìn ra được, thực ra các phu tử rất kỳ vọng vào Lưu Quan. Mã Liêm hắn thì không cao không thấp, tốt hơn một chút so với Lý Hòe học hành kém nhất.

Lý Hòe vỗ vai Mã Liêm, an ủi:

- Làm một huyện lệnh đã rất lợi hại rồi. Ở quê nhà ta, ban đầu chỉ có một vị quan giám sát làm gốm, mũ quan không biết cao bao nhiêu, gần đây mới có một huyện lệnh lão gia. Hơn nữa làm quan lớn hay nhỏ, không phải đều là bằng hữu của ta và Lưu Quan sao. Làm quan nhỏ, ta và Lưu Quan vẫn sẽ coi ngươi là bằng hữu. Nhưng ngươi cũng đừng làm quan lớn rồi, sẽ không xem chúng ta là bằng hữu nữa.

Mã Liêm vội vàng cam đoan:

- Không đâu, đời này ta sẽ luôn xem các ngươi là bằng hữu tốt nhất.

Lưu Quan cười hì hì hỏi:

- Vậy giữa ta và Lý Hòe, ai là bằng hữu thân nhất của ngươi?

Mã Liêm sững sờ im lặng, luôn cảm thấy trả lời thế nào cũng không tốt. Mặc dù hắn rất bái phục Lưu Quan thông minh tài trí, làm chuyện gì cũng quyết đoán như người lớn, nhưng thực ra sâu trong nội tâm, hắn vẫn thích ở chung với Lý Hòe hơn. Lý Hòe tính tình rất tốt, sẽ không dùng lời nói chế giễu hắn, cũng sẽ không khiến hắn cảm thấy tự thẹn kém người.

Lý Hòe tươi cười nhúng hai chân vào trong nước, hít một hơi lạnh, rùng mình một cái, cười ha hả nói:

- Ta đứng thứ hai là được rồi, không tranh thứ nhất với Lưu Quan. Dù sao Lưu Quan cái gì cũng đứng đầu.

Lưu Quan ôm cổ Lý Hòe, cười nói:

- Nói giống như là cố ý nhường ta, thằng nhóc ngươi tranh được với ta sao?

Lý Hòe vội vàng cầu xin:

- Không tranh được, không tranh được. Lưu Quan ngươi tranh với một kẻ học hành đứng chót như ta làm gì, không biết xấu hổ sao?

Mã Liêm lén cười.

Dù sao ba đứa trẻ vẫn đang ở cái tuổi không phiền não.

Kết quả nơi xa vang lên một tiếng quát lớn của phu tử nào đó. Lưu Quan đẩy vai hai người Lý Hòe và Mã Liêm:

- Các ngươi chạy trước, ta tới giữ chân Hàn phu tử mũi ban đỏ kia!

Mã Liêm không chần chừ ba chân bốn cẳng bỏ chạy, còn đi chân không.

Lý Hòe cầm giày giúp Mã Liêm, hỏi:

- Vậy ngươi giải quyết thế nào?

Lưu Quan trừng mắt nói:

- Mau đi, nếu ba chúng ta đều bị tóm, ngày mai sẽ càng thảm, bị trách phạt nặng hơn.

Lý Hòe lo lắng không yên mang giày vào, chạy còn vững vàng hơn Mã Liêm một chút, dù sao hắn cũng đã từ quận Long Tuyền Đại Ly đi tới thư viện Đại Tùy.

Cuối cùng Lưu Quan một mình gánh chịu lửa giận của Hàn lão phu tử trực đêm tuần tra. Cũng may sau đó hỏi đáp bài vở một phen, Lưu Quan trả lời rất trôi chảy, nếu không lão phu tử có thể đã phạt hắn đứng bên hồ một đêm rồi.

Lưu Quan trở lại ký túc xá. Lý Hòe mở cửa ra, lập tức hỏi:

- Thế nào rồi?

Lưu Quan đưa tay phải búng một cái, đắc ý nói:

- Trên đời không có vấn đề gì mà Lưu Quan ta không giải quyết được.

Lý Hòe quan sát nhạy bén, liền hỏi:

- Không phải ngươi thuận tay trái sao?

Lưu Quan lập tức mắng một câu, ngồi xuống bên cạnh bàn, mở rộng bàn tay, hóa ra lòng bàn tay trái đã sưng lên. Hắn căm phẫn nói:

- Hàn lão tửu quỷ nhất định là tâm tình bực bội, có thể là rượu ở kinh thành tăng giá, hoặc là hai đứa con cháu bất tài của lão lại gây họa, cho nên giận cá chém thớt với ta, hôm nay đánh nặng hơn bình thường.

Lưu Quan tính tình rộng rãi, là một người nằm xuống có thể ngủ ngay. Khi Lý Hòe và Mã Liêm đang lo lắng ngày mai phải chịu khổ, Lưu Quan đã ngủ say rồi.

Lưu Quan ngủ ngoài cùng trên giường, đệm chăn của Lý Hòe ở sát tường nhất, còn Mã Liêm thì nằm ở giữa.

Lý Hòe không buồn ngủ, mượn ánh trăng ngồi dựa vào tường, tay cầm một tượng gỗ sơn màu, liên tục lẩm bẩm.

Mã Liêm nhẹ giọng hỏi:

- Lý Hòe, gần đây sao ngươi không tìm Lý Bảo Bình chơi nữa?

Lý Hòe thuận miệng nói:

- Từ nhỏ ta đã sợ cô ấy, hơn nữa luôn tìm một cô nương để chơi đùa cũng không ổn lắm. Nếu bị người khác hiểu lầm là ta thích Lý Bảo Bình, đến lúc đó đồn đại lung tung, ta nhất định sẽ bị Lý Bảo Bình đánh gần chết.

Mã Liêm à một tiếng, hơi mất mát. Hắn cảm thấy Lý Bảo Bình rất xinh đẹp, nếu một ngày nào đó có thể đứng ở xa nhìn cô ấy một cái, hắn sẽ vui vẻ cả ngày.

Mã Liêm trầm mặc rất lâu. Lý Hòe vẫn lắc lư tượng gỗ sơn màu kia, giả vờ mình là tướng soái thống quân, chơi không biết mệt.

Mã Liêm biết trong hòm trúc xanh nhỏ của Lý Hòe, chứa một đống đồ mà Lý Hòe thích nhất.

Mã Liêm đột nhiên hỏi:

- Lý Hòe, ngươi đến thư viện đã sắp ba năm rồi. Trần Bình An mà ngươi thường kể, sao chưa từng đến đây thăm ngươi?

Lý Hòe ngừng động tác, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cuối cùng cười nói:

- Hắn bận mà.

Mã Liêm phát hiện Lý Hòe rất nhanh nằm xuống chiếu, đặt tượng gỗ sơn màu bên cạnh đầu. Trước đây Lý Hòe có thể chơi đùa cả nửa canh giờ, hôm nay lại là ngoại lệ.

Thực ra Lý Hòe đang mở to mắt, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Hòm sách trúc xanh, một đôi giày cỏ, cùng với một cây trâm ngọc có khắc chữ “Hòe Ấm”, chất liệu bằng ngọc đen. Đó là những đồ vật mà Lý Hòe thích nhất.

Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất mỗi người cũng có một cây trâm, khi đó Trần Bình An đã tặng cho bọn họ, có điều Lý Hòe cảm thấy cây của bọn họ không bằng của mình.

Còn có một quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” mua ở trấn Hồng Chúc, là Trần Bình An trả tiền.

Lý Hòe thường đem tượng gỗ sơn màu này ra chơi đùa khoe khoang. Nó và hộp gỗ màu vàng nhạt, là thứ mà Lý Hòe lấy được sau khi chia của ở núi Kỳ Đôn. Tượng gỗ là đại tướng số một dưới trướng của hắn.

Trên một tờ giấy có viết chữ, năm xưa Tề tiên sinh muốn mấy người bọn hắn đồ theo. Chỉ là bọn hắn đã vứt đi rồi, hoặc là để trong nhà từng người, cuối cùng chỉ có Lý Hòe mang theo bên cạnh. Khi đó trên đường đi xa, Lý Hòe muốn tặng nó cho Trần Bình An đã chiếu cố hắn dọc đường. Trần Bình An không nhận, chỉ bảo Lý Hòe cất giữ cho tốt. Sau đó Lý Hòe đã kẹp nó vào trong quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” kia.

Còn có một bộ tượng đất sống động như thật, là Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết tặng cho. Bọn chúng không “cao lớn hùng tráng” như con rối sơn màu, năm tượng đất chỉ cao bằng nửa ngón tay. Có kiếm khách du hiệp, có đạo nhân phất trần, có võ tướng mặc giáp, có cô gái cưỡi hạc, còn có canh phu chiêng trống, đều được Lý Hòe đặt biệt danh, gắn với danh hiệu của một vị tướng quân nào đó.

Khi đó Ngụy kiếm tiên bay tới bay lui kia còn nói mấy câu, Lý Hòe đã sớm quên rồi. Cái gì Âm Dương gia, thuật con rối Mặc gia và phái bùa chú Đạo gia, cái gì luyện khí sĩ cảnh giới thứ bảy thứ tám, lúc ấy hắn chỉ lo vui vẻ, nào nghe lọt mấy thứ linh tinh kia. Sau đó khi giới thiệu tượng đất với hai bằng hữu, hắn muốn khoe khoang năm đứa nhóc bọn chúng đáng giá thế nào, nhưng vắt hết óc cũng không biết phải nói gì, cuối cùng mới nhớ tới mấy lời của Ngụy Tấn.

Lý Hòe cũng không đi hỏi Lý Bảo Bình hoặc Lâm Thủ Nhất có trí nhớ tốt. Hắn thầm nghĩ dù sao Trần Bình An đã nói là sẽ tới thư viện thăm bọn hắn, chờ Trần Bình An tới rồi hỏi là được, dù sao Trần Bình An cái gì cũng nhớ. Thế nhưng Trần Bình An giống như đã quên bọn hắn rồi.

Lúc đầu Trần Bình An còn viết thư, gởi tranh cuộn cho Lý Bảo Bình, sau đó dường như ngay cả thư cũng không có nữa.

- --------

So với Lý Hòe và hai đứa bạn cùng lứa thường gây ra mấy vụ ồn ào nhỏ, Lâm Thủ Nhất đã là nhân tài xuất chúng được thư viện Sơn Nhai công nhận, cùng lúc nghiên cứu học vấn và tu hành, được rất nhiều phu tử thư viện coi trọng.

Lâm Thủ Nhất đã sớm theo một vị lão thần tiên tinh thông lôi pháp, du lịch núi sông Đại Tùy, thời gian ở thư viện và bên ngoài gần như ngang nhau. Người duy nhất có đãi ngộ như vậy trước kia, đó là vị hiền nhân thư viện Quan Hồ trẻ tuổi nhất Đại Tùy. Lâm Thủ Nhất còn được phó sơn chủ thư viện Quan Hồ khen là có khí độ quân tử.

Theo tuổi tác dần lớn, Lâm Thủ Nhất đã từ một thiếu niên tung tăng trở thành một công tử tiêu sái, những cô gái trong ngoài thư viện ngưỡng mộ hắn càng ngày càng đông. Rất nhiều cô gái tuổi xuân của thế tộc hàng đầu kinh thành Đại Tùy, đều sẽ chuyên môn tới thư viện xây dựng trên Tiểu Đông Sơn này, từ xa nhìn Lâm Thủ Nhất một cái. Trên người Lâm Thủ Nhất đã dần dần thai nghén ra một loại khí chất xuất trần, giống như ngày càng xa cách nhân gian.

Thanh danh của Lâm Thủ Nhất càng lúc càng lớn, hơn nữa con người của hắn giống như ngọc trắng không tì vết. Cho nên rất nhiều người cầm đầu của hào môn kinh thành Đại Tùy, lúc tán gẫu với các đồng liêu ở nha môn, hoặc là giao lưu với vãn bối gia tộc ở nhà mình, số lần nghe được cái tên Lâm Thủ Nhất này ngày một nhiều hơn. Thế là bọn họ hoặc nhiều hoặc ít, cũng bắt đầu dời ánh mắt sang người đọc sách trẻ tuổi này.

Đối với những ánh mắt sau màn này, cùng với rất nhiều phiền phức ngày thường, Lâm Thủ Nhất xuất thân là con riêng của tư lại ở dinh quan quận Long Tuyền, không hề đắc ý kiêu ngạo, cũng không chán ghét phiền phức.

Tu tâm cũng là tu hành. Hôm qua và hôm nay càng khổ công rèn luyện tâm cảnh, ngày mai và tương lai đột phá cảnh giới sẽ càng ít tì vết.

Nhờ du lịch nên Lâm Thủ Nhất hiểu biết khá nhiều. Đối với gió nổi mây vần trong ngoài triều đình Đại Tùy, vương triều vốn có văn phong hưng thịnh nhất phương bắc một châu, lúc này lại tràn ngập không khí bi thương, hắn không hề cảm thấy hứng thú. Thậm chí ngay cả kỵ binh Đại Ly quê nhà xuôi nam, thế như chẻ tre, hắn cũng không để tâm.

Ngoại trừ học tập lôi pháp do lão phu tử thư viện truyền thụ, Lâm Thủ Nhất vẫn luôn cần cù nghiên cứu bộ “Vân Thượng Lang Lang Thư” đến từ núi Kỳ Đôn kia.

Lần này theo lão phu tử đến Bắc Nhạc ở biên cảnh Đại Tùy một chuyến, tới một động phủ tiên gia tên là núi Thần Tiêu, đã hao phí thời gian ba tháng. Lâm Thủ Nhất lần đầu ngồi một chiếc thuyền bay tiên gia, mục đích là đến gần quan sát một đám mây sét, cảnh tượng hùng vĩ, kinh tâm động phách.

Lão phu tử ngự gió mà đi, rời khỏi chiếc thuyền bay lảo đảo lắc lư kia, thi triển thần thông bắt giữ sấm sét, thu vào trong một chiếc bình sứ tiên gia chuyên dùng để chứa sấm sét. Lão phu tử dùng nó làm lễ vật tặng cho Lâm Thủ Nhất, để sau khi Lâm Thủ Nhất trở về thư viện tiện bề hấp thu linh khí.

Tối nay Lâm Thủ Nhất một mình đi trong màn đêm, tới lầu sách xem điển tịch. Phu tử trực đêm dĩ nhiên sẽ không ngăn cản, tuy thư viện Nho gia có nhiều quy củ nhưng cũng không cứng nhắc.

Lâm Thủ Nhất đi lên lầu sách, khêu đèn đọc đêm cho đến khi trời sáng.

Sau khi trở thành luyện khí sĩ, chỉ cần thần khí nuôi dưỡng thỏa đáng, Lâm Thủ Nhất thức khuya đọc sách cũng sẽ không mệt mỏi.

Hắn bỏ sách xuống, đi tới cửa sổ. Đang là thời điểm khí đục giữa trời đất chìm xuống, khí trong lành dâng lên.

Thế giới trong mắt luyện khí sĩ hoàn toàn khác với người thường. Người trần mắt thịt không nhìn thấy linh khí lưu chuyển, tà khí bốc lên, dương khí tụ tập, âm khí trôi dạt. Đó là do những động phủ của người thường đều đóng chặt cửa lớn. Mặc dù không thể tiếp nhận linh khí thấm nhuần tôi luyện, kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng không phải chịu đủ loại gió mạnh trên thế gian quét qua, sinh lão bệnh tử đều do trời định.

Thôi Đông Sơn đã từng ngâm thơ về chuyện này, khiến Lâm Thủ Nhất rất mong chờ.

Gió cao sóng lớn

Cưỡi cóc vượt qua vạn dặm

Dạo chơi thiên cung

Nhìn xuống mây phủ mông lung

Tiên nhân say khướt lay cành quế

Nhân gian lại xem là gió trong

Sau khi tiến vào thư viện, lật xem những điển tịch ố vàng kia, biết được tiên nhân thượng cổ trong lời đồn quả thật có thể đi đến cung điện trên trời, cùng uống rượu tiên với thần linh, có thể say trăm ngàn năm, Lâm Thủ Nhất càng tràn đầy khao khát với chuyện này.

Hắn đột nhiên thở dài. Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn hi vọng cô gái như dương liễu lả lướt kia có thể theo bên cạnh mình.

Vừa nhớ tới nàng, hắn lại không kìm được mỉm cười. Nếu những cô gái ở kinh thành Đại Tùy nhìn thấy cảnh này, e rằng tâm hồn sẽ xao xuyến.

Mấy năm nay thỉnh thoảng Lâm Thủ Nhất cũng nhớ tới chuyến du lịch lúc thiếu niên, kinh tâm động phách nhưng không gặp nguy hiểm, mọi thứ đều mới lạ.

Lần đầu nhìn thấy yêu tinh sông núi, lần đầu nhìn thấy thổ địa thần linh, lần đầu lấy được cơ duyên tu hành, lần đầu vào ở nhà trọ tiên gia có tiên khí lượn lờ, lần đầu nhìn thấy thần giữ cửa vẽ màu cao ngang thân người, lần đầu được tặng hòm sách nhỏ và trâm ngọc. Lần đầu tại thư viện Đại Tùy xa lạ, cùng chung kẻ địch với những người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Hắn đột nhiên cảm thấy nuối tiếc. Dường như sau khi người kia rời đi, mọi người cũng đều phân tán. Cho dù vẫn ở chung một thư viện, thường xuyên gặp mặt, nhưng lòng người đã tan rồi.

Một dòng nước đầu nguồn trong và cạn, bắt đầu phân nhánh, mỗi dòng một ngả. Nhìn giống như đang dần dần lớn mạnh, biến thành khe suối vui vẻ như Lý Hòe, sông lớn mênh mông nhấp nhô như mình, ao hồ dừng bước chờ đợi như Lý Bảo Bình, hoặc là giếng sâu sông ngầm như Vu Lộc và Tạ Tạ. Nhưng quay đầu nhìn lại, năm xưa cãi nhau ồn ào, không ngừng đấu đá, mọi người đều chân dính bùn lầy, giày cỏ hòm trúc, màn trời chiếu đất, có người gác đêm...

Lâm Thủ Nhất thở dài. Không quay về được nữa rồi.

- --------

Ban đầu ký túc xá của Vu Lộc cũng không có bạn học ở chung, sau đó hoàng tử Cao Huyên dọn vào, hai người như hình với bóng, quan hệ tâm đầu ý hợp.

Có điều trước đây không lâu, Vu Lộc lại trở thành một người “cô đơn”. Bởi vì Cao Huyên đã lặng lẽ rời khỏi thư viện Sơn Nhai, đến thư viện Lâm Lộc trên núi Phi Vân quận Long Tuyền. Nói là đi học, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được chân tướng, chẳng qua là con tin mà thôi.

Sau khi họ Tống Đại Ly và họ Cao Đại Tùy ký kết sơn minh, ngoại trừ Cao Huyên, thực ra còn có người canh cổng của họ Cao ở kinh thành Đại Tùy, cảnh giới thứ mười một, cùng với lão giao long nước Hoàng Đình vốn đã từ quan ở ẩn trong rừng núi, đều trở thành phó sơn chủ thư viện Lâm Lộc mới xây của Đại Ly.

Khi đó Vu Lộc tiễn Cao Huyên đến chân núi thư viện thì dừng lại.

Sáng sớm hôm nay, Vu Lộc lần đầu tiên gõ cửa một viện nhỏ nằm riêng biệt. Người mở cửa là Tạ Tạ.

Vu Lộc thấy Tạ Tạ đang cầm cây chổi.

Xem ra cho dù Thôi Đông Sơn đã rời khỏi thư viện một thời gian, mỗi ngày cô vẫn chăm chỉ làm công việc của nha hoàn tỳ nữ.

Tạ Tạ nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi đến làm gì?

Vu Lộc mỉm cười nói:

- Đột nhiên nhớ tới đã rất lâu không thấy mặt rồi, đến xem thử một chút.

Tạ Tạ hỏi:

- Bây giờ đã thấy rồi, sau đó thì sao?

Vu Lộc bất đắc dĩ nói:

- Đi vào uống ly trà, không quá đáng chứ?

Tạ Tạ do dự một thoáng, vẫn để nam nhân trẻ tuổi mà cô vốn nên kính xưng là thái tử điện hạ này bước vào viện.

Viện không lớn, được quét dọn rất sạch sẽ. Nếu là đến mùa thu lá dễ rụng, hoặc là mùa xuân bông dễ bay, chắc sẽ vất vả hơn một chút.

Tạ Tạ chỉ vào nhà chính, cửa nhà đóng chặt. Hành lang dưới mái hiên được lát bằng trúc xanh, giống như một chiếc chiếu lớn. Thậm chí Vu Lộc có thể tưởng tượng, khi đêm lạnh như nước, thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi kia sẽ lười biếng nằm nghiêng ở đây, quan sát tinh tượng.

Tạ Tạ nhắc nhở:

- Trước khi lên bậc thềm nhớ cởi giày, nếu không sau khi ngươi đi, ta lại phải lau thêm lần nữa.

Vu Lộc cởi giày, ngồi trên sàn nhà bằng trúc xanh. Đây chắc là trúc xanh được trồng bởi luyện khí sĩ Nông gia, thuộc một phủ đệ tiên gia trong lãnh thổ Đại Tùy. Những quyền quý Đại Tùy bình thường, dùng nó để chế tạo ống đựng bút đã xem như xa xỉ. Văn nhân nhã sĩ tặng cho nhau thì rất ổn thỏa. Còn nếu muốn làm chiếu ngủ tránh nắng hoặc ghế trúc hóng mát, càng phải có tình nghĩa và tài lực rất lớn. Có điều trong ngôi viện này, nó chỉ là thứ bình thường.

Tạ Tạ tiếp tục bận rộn, cũng không rót trà cho Vu Lộc. Sáng sớm uống trà cái gì, thật xem mình vẫn là thái tử họ Lư sao?

Hôm nay Vu Lộc ngươi còn không bằng Cao Huyên. Họ Cao Dực Dương người ta dù sao vẫn giữ được ngai vàng Đại Tùy. Còn đám di dân họ Lư bị bắt vào trong núi lớn phía tây quận Long Tuyền làm lao động khổ sai, quanh năm suốt tháng đứng dưới mặt trời chói chang, gió thổi mưa dầm, hở một chút là bị roi đánh. Nếu không thì cũng biến thành hàng hóa, bị những ngọn núi đã xây dựng phủ đệ mua về làm tạp dịch tỳ nữ. Hai bên khác biệt một trời một vực.

Vu Lộc ngả người về phía sau, hỏi:

- Tạ Tạ, cô có từng nghĩ sau này muốn trải qua cuộc sống thế nào không?

Tạ Tạ ngồi xuống bên cạnh bàn đá:

- Chưa từng nghĩ.

Vu Lộc mặc áo nho thư viện, hai tay đặt chồng trên bụng:

- Trước khi rời khỏi thư viện, công tử nhà cô đã đánh ta một trận.

Tạ Tạ cười nhạo nói:

- Thế nào, đánh không lại Thôi Đông Sơn hắn, lại muốn dùng ta để trút giận? Không hổ là võ phu cảnh giới thứ bảy, thân mang võ vận nửa nước. Nhưng ngươi khẳng định có thể thắng ta sao?

Sau khi Tạ Tạ bị Đại Ly bắt giữ, vị nương nương trong cung kia đã bảo một kiếm tu cung phụng Đại Ly, đóng nhiều đinh nhốt rồng vào mấy khiếu huyệt quan trọng của cô, cực kỳ âm độc. Sau đó Thôi Đông Sơn đã giúp cô nhổ ra một nửa, tu vi của Tạ Tạ đã khôi phục đến luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ. Trước khi rời khỏi thư viện, Thôi Đông Sơn lại nhổ thêm mấy cây. Hiện giờ trong cơ thể Tạ Tạ chỉ còn lại một cây đinh nhốt rồng cuối cùng, đóng vào cửa lớn khiếu huyệt có chứa vật bản mệnh.

Có điều hôm nay cô cuối cùng đã trở lại cảnh giới Quan Hải. Cộng thêm Thôi Đông Sơn đã bố trí rất nhiều bí thuật trong viện nhỏ, còn truyền cho Tạ Tạ phương pháp khởi động, điều khiển và đóng lại trung tâm trận pháp. Vì vậy Tạ Tạ chỉ cần ở trong viện nhỏ, sẽ có hình thức ban đầu của Mao Tiểu Đông trấn giữ thư viện Sơn Nhai.

Vu Lộc ngồi dậy, mỉm cười nói:

- Nếu thật sự giao thủ, cô vẫn sẽ thua.

Tạ Tạ ồ một tiếng, vẻ mặt lãnh đạm:

- Vậy ngươi thật tài giỏi, là ta nhìn sai rồi, có cần xin lỗi ngươi không?

Vu Lộc lại nằm xuống, dùng hai tay làm gối, cảm khái nói:

- Cô đấy.

Cùng là dư nghiệt của vương triều họ Lư, theo lý nên thông cảm cho nhau, dìu đỡ lẫn nhau mới đúng. Nhưng sâu trong lòng Tạ Tạ lại cực kỳ chán ghét tên Vu Lộc gặp sao yên vậy này, hơn nữa cô còn không hề che giấu.

Vu Lộc nhắm mắt lại:

- Nơi này nằm thoải mái, để ta nhắm mắt một chút.

Tạ Tạ do dự một thoáng, cũng không đuổi người. Thực ra cô hơi tò mò, vì sao Vu Lộc lại không theo Cao Huyên đến thư viện Lâm Lộc.

Vu Lộc đi Đại Ly, ít nhất có thể chiếu cố di dân họ Lư đang trong nước sôi lửa bỏng. Huống hồ hôm nay đã có không ít văn thần võ tướng họ Lư nương nhờ Đại Ly, còn được coi trọng tín nhiệm. Rất nhiều võ tướng càng đi theo kỵ binh Đại Ly xuôi nam, nghe nói còn kiến công lập nghiệp, cực kỳ nổi bật, hơn nữa bắt đầu hòa vào quân đội Đại Ly.

Cho dù không bàn đến những chuyện này, hôm nay Vu Lộc đã có hộ tịch Đại Ly, võ phu cảnh giới Kim Thân trẻ tuổi như vậy, nói ra cũng có thể dọa chết người.

Không nói những thứ khác, hoàng đế họ Tống Đại Ly có một điểm mà Tạ Tạ phải thừa nhận, đó là không thiếu khí chất và phong độ. Phiên vương Tống Trường Kính cũng như vậy.

Nhìn thế nào Vu Lộc cũng nên đến thư viện Lâm Lộc, nhưng hắn vẫn cứ ở lại thư viện Sơn Nhai.

Năm xưa đám người xứ khác bọn họ cùng tiến vào thư viện. Trong mắt của triều đình Đại Tùy và cao tầng thư viện, vẫn luôn là hạt giống tu đạo Lâm Thủ Nhất xuất sắc nhất, thành tựu tương lai cao nhất. Tiểu cô nương mặc áo bông đỏ Lý Bảo Bình thú vị nhất, không ai ghét được. Tạ Tạ có chỗ dựa vững chắc nhất. Lý Hòe tư chất học tập bình thường nhất, nhưng không ai trêu chọc nổi.

Còn Vu Lộc vẫn luôn không được người khác chú ý, dễ bị người ta quên lãng. Cho dù đã trở thành bằng hữu với hoàng tử Cao Huyên, vẫn không khiến người khác cảm thấy hứng thú, ngược lại càng khiến người ta coi thường. Một người trẻ tuổi thích đầu cơ trục lợi, dựa thế con cháu hoàng tộc mà thôi.

Vu Lộc đột nhiên mở mắt:

- Công tử nhà cô nói, Trần Bình An đã là võ phu cảnh giới thứ năm, lại sắp đột phá cảnh giới, chiến lực thật sự còn cao hơn.

Tạ Tạ giống như cười trên nỗi đau của người khác:

- Thế nào, ngươi sợ bị đuổi kịp à?

Vu Lộc lắc đầu nói:

- Nhất định sẽ bị đuổi kịp.

Tạ Tạ nhíu mày nói:

- Rất nhanh?

Vu Lộc gật đầu nói:

- Nhanh đến mức vượt quá tưởng tượng của cô.

Tạ Tạ lại hỏi:

- Ân huệ võ vận?

Vu Lộc lắc đầu:

- Chính vì không liên quan đến thứ này, cho nên ta mới cảm thấy hơi... chán nản.

Tạ Tạ không biết phải nói gì. Lần sau gặp mặt, dáng vẻ của Trần Bình An sẽ thế nào, cô không tưởng tượng ra được. Có lẽ vẫn là đeo hòm trúc, mang giày cỏ, chỉ là vóc người cao hơn một chút?

- --------

Lý Bảo Bình cũng ở ký túc xá một mình. Đây là chuyện duy nhất mà hai đối thủ không đội trời chung Mao Tiểu Đông và Thôi Đông Sơn không xảy ra tranh chấp.

Ký túc xá có giường bốn người, theo lý mà nói Lý Bảo Bình ở một mình, giường hẳn là rất trống trải. Nhưng trên thực tế ngoại trừ chỗ ngủ của cô, ba chỗ còn lại đều đầy ắp giấy, từng chồng sắp đặt chỉnh tề.

Vì chuyện này mà thầy giáo dạy học phải oán trách mấy vị sơn chủ thư viện. Tiểu cô nương đã chép xong số sách có thể bị phạt hơn trăm lần, còn phạt thế nào đây? Đám phu tử trực đêm tuần tra càng dở khóc dở cười, gần như mỗi đêm đều có thể nhìn thấy tiểu cô nương khêu đèn chép sách, hạ bút như bay, chăm chỉ hơi quá mức rồi.

Lúc đầu còn có một số lão tiên sinh bênh vực tiểu cô nương, tưởng lầm là mấy vị đồng liêu phụ trách giảng dạy có thành kiến với Lý Bảo Bình, nghiêm khắc quá mức. Bọn họ lén lút oán giận một trận, kết quả đáp án lại khiến người ta cười ra nước mắt. Mấy vị phu tử kia nói đây là sở thích của tiểu cô nương, không ai bắt cô phải chép nhiều văn chương thánh hiền như vậy.

Thỉnh thoảng Lý Bảo Bình lại trốn học đi lên đỉnh Tiểu Đông Sơn ngơ ngẩn, hoặc là chạy ra ngoài thư viện dạo chơi. Sau đó đúng là dựa theo quy củ phạt cô chép sách, nhưng nào cần nhiều như vậy? Vấn đề là tiểu cô nương thích chép sách, bọn họ làm sao cản được? Những học sinh khác ở thư viện, nhất là đám bạn cùng lứa tính tình hoạt bát, các phu tử phải dùng roi và thước buộc bọn chúng chép sách. Còn tiểu cô nương này thì tốt, đã chép ra cả một núi sách rồi.

May mắn tiểu cô nương mà mọi người ở thư viện đều biết mặt, ngoại trừ thỉnh thoảng trốn học khiến phu tử tức giận, vẫn khiến người ta rất yêu thích. Đương nhiên những câu hỏi kỳ quặc của cô vẫn thường làm các phu tử nhức đầu. Trong đầu nhỏ của cô sao lại chứa nhiều suy nghĩ khó tưởng tượng như vậy?

Vì sao sông ngòi trên đời đều thích quanh co trái phải, phu tử ngài có biết đáp án không? Lúc mưa to, con muỗi bên ngoài ký túc xá có bị hạt mưa đập chết không? Dù sao sau khi trời quang, tôi đi tìm trên đất rất lâu, vẫn không tìm được xác con muỗi nào. Những con cá trong hồ kia, tại sao uống nhiều nước như vậy mà không căng chết? Phu tử ngài vẫn không biết đúng không? Vậy trong sách có nói không, tôi đi lật xem là được... 

Đến nỗi mấy vị phu tử giảng dạy cho tiểu cô nương, lúc tán gẫu trêu đùa, còn nói liệu có thể biên soạn một bộ sách vấn đề của Lý Bảo Bình hay không.

- --------

Hôm nay Lý Hòe ma xui quỷ khiến không đi theo Lưu Quan và Mã Liêm, nói là muốn đến nhà xí một chuyến, thực ra lại một mình đi lên đỉnh Đông Sơn. Rất vừa khéo, quả nhiên nhìn thấy Lý Bảo Bình mặc áo váy đỏ đang ngồi trên cành cây.

Lý Hòe không dám chào hỏi, chỉ nằm trên bàn đá ở đỉnh núi, từ xa nhìn cô bé thường xuyên đến nơi này leo cây.

Sau khi ngơ ngẩn xong, Lý Bảo Bình rất thành thạo ôm thân cây trượt xuống, ba chân bốn cẳng chạy như bay. Cô cũng nhìn thấy Lý Hòe bên kia đang giơ tay lên cao, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu, dưới chân nổi gió chạy xuống núi.

Lý Hòe nhất thời cảm thấy ai oán và uất ức, liền tìm một nhánh cây dưới đất, ngồi xuống vẽ lung tung.

Ánh mắt của hắn bỗng sáng lên, nhớ lần trước mình viết tên cha mẹ, bọn họ quả nhiên đã tới thư viện thăm mình. Vậy nếu mình viết tên Trần Bình An, liệu có được hay không? Lý Hòe nhếch miệng cười, bắt đầu viết ba chữ “Trần Bình An”. Không đợi hắn viết xong, đã có một bàn tay vươn ra, xóa đi chữ viết chỉ còn thiếu một nét.

Lý Hòe không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lý Bảo Bình không biết từ lúc nào đã trở về. Lý Hòe giận dỗi viết thêm một chữ “Trần”, Lý Bảo Bình lại đưa tay xóa.

Nếu là trước đây Lý Hòe có thể sẽ chùn chân, nhưng hôm nay giống như ăn tim hùm gan báo, lại kiên trì muốn viết tiếp. Lý Bảo Bình cũng không nói gì, Lý Hòe dùng nhánh cây viết, cô lại đưa tay xóa. Kết quả Lý Hòe viết đến gãy cả nhánh cây, vẫn không thể viết ra một chữ “Trần” hoàn chỉnh dưới đất, không cần nhắc đến hai chữ “Bình An” phía sau.

Lý Hòe vứt nửa đoạn nhánh cây, bắt đầu khóc lớn.

Lý Bảo Bình không để ý tới Lý Hòe, nhặt nhánh cây kia lên, tiếp tục ngồi xuống. Cằm của cô đã hơi nhọn, gác lên một cánh tay. Cô bắt đầu viết ba chữ “tiểu sư thúc”, sau khi viết xong khá hài lòng, gật đầu một cái.

Lý Hòe lau mặt qua loa, nghẹn ngào nói:

- Lý Bảo Bình, ngươi lại ăn hiếp ta như vậy, sau khi Trần Bình An tới đây, ta sẽ tố cáo với hắn. Hắn mà tức giận, không chừng sẽ không muốn làm tiểu sư thúc của ngươi nữa.

Lý Bảo Bình đổi một kiểu chữ khác, tiếp tục viết ba chữ “tiểu sư thúc”. Cô tập trung tinh thần nhìn chăm chú xuống đất, để ngoài tai lời uy hiếp của Lý Hòe.

Lý Hòe đột nhiên nặn ra một gương mặt tươi cười, dè dặt hỏi:

- Lý Bảo Bình, ngươi để ta viết ba chữ nhé? Nếu như linh nghiệm, không chừng ngày mai Trần Bình An sẽ đến thư viện chúng ta. Thật không lừa ngươi, lần trước ta nhớ cha mẹ đã viết như vậy, chẳng phải ba người bọn họ đều tới rồi sao.

Lý Bảo Bình cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa nhánh cây qua.

Lý Hòe vui vẻ, nhưng vừa đặt nhánh cây trong tay xuống, Lý Bảo Bình bỗng nhíu mày nói:

- Viết cho đẹp!

Lý Hòe sợ đến run tay, lập tức chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn nức nở nói:

- Ngươi làm gì vậy?

Lý Bảo Bình giúp lau vết chữ. Lý Hòe nín khóc mỉm cười, bắt đầu nghiêm túc viết chữ “Trần” kia.

Sau khi Lý Hòe viết xong, Lý Bảo Bình nhìn quanh:

- Người đâu?

Vẻ mặt Lý Hòe như đưa đám nói:

- Nào có nhanh như vậy.

Lý Bảo Bình đứng dậy, vội vàng chạy đến cây đại thụ kia, leo lên cành cây ngước mắt nhìn về phía xa.

Con ngươi Lý Hòe xoay chuyển, trong lòng biết không ổn, lập tức vứt nhánh cây bỏ chạy. Nhưng hắn làm sao chạy qua được Lý Bảo Bình, rất nhanh đã bị Lý Bảo Bình trèo xuống cây đuổi kịp, Lý Hòe sợ đến mức vội vàng ngồi xuống ôm đầu. Có điều lần này Lý Bảo Bình lại không đánh hắn, mà dọc theo đường núi chạy thẳng đến sơn môn thư viện, đi dạo đường lớn ngõ nhỏ ở kinh thành Đại Tùy.

Trong lúc Lý Bảo Bình phấn chấn dạo chơi kinh thành, Lý Hòe vượt qua kiếp nạn trở về ký túc xá, có một nhóm bốn người đường xa mệt mỏi đi đến sơn môn thư viện Sơn Nhai Đại Tùy. Một người trẻ tuổi áo trắng đeo kiếm đeo hòm trúc, mỉm cười đưa giấy thông hành cho một vị nho sĩ lớn tuổi ở sơn môn.

Lão nho sĩ nhìn rất lâu, thấy đóng chi chít con dấu của các nước ở hai châu. Trong lòng ông lão kinh ngạc, ngẩng đầu cười nói:

- Vị Trần công tử này đã du lịch nhiều nơi như vậy à?

Người trẻ tuổi đến thăm thư viện mỉm cười gật đầu.