Kiếm Lai

Chương 435: Đi xa tới đông nam




Chiếc thuyền lầu đi đến nước Thanh Loan này, được chế tạo bởi cơ quan sư Mặc gia làm nghề đóng thuyền. Nó không hề đặc biệt trong số rất nhiều thuyền của thành Lão Long, mỗi lần chở được hơn trăm người, phần nhiều là vận chuyển hàng hóa hiếm lạ từ phương bắc Bảo Bình châu và nam bộ Đồng Diệp châu.

Có điều hàng hóa đến tay thương gia trên chiếc thuyền này, thường là những thứ còn dư sau khi trải qua sàng lọc của năm họ lớn thành Lão Long, chất lượng dĩ nhiên bình thường. Thỉnh thoảng mua được mấy món hời, kiếm được mấy trăm đồng tiền hoa tuyết ngoài định mức, đã đáng để ăn mừng một phen rồi.

Nước Thanh Loan có chút tiếng tăm ở đông nam bộ Bảo Bình châu, đạo quán san sát, chùa chiền phong phú. Các lộ thần tiên Đạo gia và cao tăng đại đức được triều đình giúp đỡ, thường cử hành thủy lục đạo trường và lập đàn giải nạn ở đây. Giấy thanh đàn của nước Thanh Loan rất nổi tiếng, tiêu thụ khắp cả mấy châu, khiến cho các đời hoàng đế của nước Thanh Loan, nằm trong hàng ngũ quân vương giàu có nhất đông nam Bảo Bình châu.

Phật gia không hưng thịnh ở Bảo Bình châu, nhưng số lượng chùa chiền trong nước Thanh Loan lại rất vượt trội. Tiếng tụng kinh réo rắt, trên những bức tường viết đầy văn chương tốt đẹp của đám tiên hiền, văn hào, thi tiên, thu hút vô số văn nhân thi sĩ tới nước Thanh Loan du lịch.

Trong một gian phòng bên sáng sủa sạch sẽ nằm ở tầng cao nhất trên thuyền, Trần Bình An đang lật xem một quyển bút tích văn nhân viết về địa thế núi sông nước Thanh Loan. Quyển sách này là hắn nhờ Chu Liễm tìm kiếm, mua ở tiệm sách thành Lão Long.

Trần Bình An đọc sách, Bùi Tiền chép sách.

Việc khó trên thế gian, khó ở khởi đầu, lâu ngày quen rồi thì không đáng nói khó dễ nữa. Bùi Tiền chính là như vậy, đọc sách chép sách đã thành thói quen mỗi ngày, cho dù Trần Bình An không đốc thúc, cô cũng sẽ kiên trì. Có điều Trần Bình An biết rõ, nếu mình không ở bên cạnh Bùi Tiền lâu ngày, cô bé nhất định sẽ xao lãng chuyện chép sách, nhiều nhất là áy náy hai ba ngày, sau đó lại tung tăng đi chơi.

Bầu rượu thuốc tiểu luyện từ kim đan của lão giao long cảnh giới Nguyên Anh, Trần Bình An đã chia làm năm phần, tặng cho bốn người trong tranh cuộn mỗi người một phần. Đây là vận may hiếm thấy của võ phu thuần túy, có thể dựa vào ngoại vật để tăng tiến tu vi.

Hôm nay Tùy Hữu Biên có tu vi cảnh giới thứ bảy Kim Thân, lại có pháp kiếm Si Tâm trên tay, sát lực không coi là nhỏ. Nhất là lúc một đấu một, luyện khí sĩ dưới địa tiên một khi bị cô áp sát mười trượng, chưa chắc đã chống được một hiệp. Vách chắn của Chu Liễm cũng đã buông lỏng, sắp sửa theo gót Tùy Hữu Biên, trở thành người thứ hai đặt chân vào ba cảnh giới luyện thần của võ phu.

Ngụy Tiện và Lư Bạch Tượng tạm thời không có dấu hiệu đột phá cảnh giới, nhưng sau khi luyện quyền với Trịnh Đại Phong và tử chiến bên ngoài thành Lão Long, đã gia tăng cảnh giới thứ sáu đỉnh cao thêm một chút.

Bốn người trong tranh cuộn, vốn không phải là võ phu cảnh giới thứ sáu và thứ bảy bình thường.

Chuyến này đi lên phía bắc Bảo Bình châu, chỉ cần không gặp phải tu sĩ năm cảnh giới cao bị thần kinh, cho dù đối mặt với một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh không phải kiếm tu, không dám nói là bình yên rút lui, nhưng chắc chắn đủ sức đánh một trận. Chỉ cần bốn người Ngụy Tiện không ngại chết, không chừng phía Trần Bình An còn có thể thắng thảm.

Sau trận chiến ở thành Lão Long, thứ khiến Trần Bình An tiếc nuối nhất là lá bùa trấn kiếm chất liệu màu xanh kia. Trước đó hắn đã tặng bùa này cho Trịnh Đại Phong, thanh kiếm bị nhốt trong trận chiến, vừa khéo lại là Kiếm Tiên nửa tiên binh mà hắn đeo sau lưng lúc này.

Thành chủ thành Lão Long Phù Huề không phải kiếm tu, thanh kiếm này cũng không được luyện hóa thành vật bản mệnh. Cho nên trên đài Đăng Long, Trịnh Đại Phong dùng bùa trấn kiếm giam giữ kiếm này, mặc dù không thể kéo dài quá lâu, nhưng Phù Huề vẫn thắng thắn nhận thua.

Nếu mang theo một lá bùa trấn kiếm, gặp phải kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh sát khí bừng bừng, Trần Bình An chẳng những không cần quá sợ hãi, ngược lại có thể tấn công bất ngờ, đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Nhưng những thứ được và mất này, còn không đến mức khiến Trần Bình An quanh quẩn trong lòng, khó mà yên tâm. Hắn cảm thấy mất mát vì đây là một trong hai lá bùa cuối cùng của Chung Khôi, dùng thân xác quân tử, người của dương gian, dùng bút Tiểu Tuyết vẽ nên.

So với những thuyền vượt châu mà Trần Bình An từng ngồi và nhìn thấy, chiếc thuyền dưới chân này thật sự là nhỏ nhắn, chỉ có thể đứng ở cửa sổ quan sát, cũng không có đài ngắm cảnh.

Sau khi Bùi Tiền viết chữ xong, Trần Bình An nghiêm túc kiểm tra một lần, phát hiện cũng không ứng phó qua loa. Hắn bắt đầu dẫn theo cô bé luyện tập sáu bước đi thế, mỗi ngày ít nhất hai canh giờ.

Trước kia Trần Bình An không cảm thấy luyện tập đi thế là một chuyện khổ cực, khô khan nhàm chán, còn lao tâm lao lực. Cho đến khi Bùi Tiền luyện tập, Trần Bình An mới ý thức được, quyền thế của Hám Sơn quyền này nhìn như đơn giản, nhưng nếu muốn luyện một triệu lần cũng không dễ dàng, thể xác và tinh thần đều như vậy.

Mỗi lần Bùi Tiền luyện tập đều sẽ mệt đến mồ hôi đầm đìa, tóc trên trán dính thành một chùm, sắc mặt nhợt nhạt. Mặc dù cô bé không dám kêu khổ oán trách, nhưng Trần Bình An ở bên cạnh nhìn gương mặt nhỏ đen nhẻm kia không còn tươi cười, thân hình gầy gò bất giác run rẩy, hắn vẫn cảm thấy hơi đau lòng.

Ngày đầu tiên Bùi Tiền dựa vào sức lực hưng phấn nghé con mới sinh, gắng gượng đi thế hai canh giờ, kết quả Trần Bình An phải cõng cô trở về phòng kế bên. Ngày hôm sau Bùi Tiền mới luyện một canh giờ đã ngã xuống đất, bị chuột rút, tinh khí thần cả người đều không còn. Trần Bình An cũng không ép cô luyện hai canh giờ nữa, mấy ngày sau đó chỉ bắt buộc đi thế một canh giờ, mỗi lần cố thêm một chút mà thôi. Lúc này Bùi Tiền mới cắn răng kiên trì được.

Lúc đầu Chu Liễm ở bên cạnh trêu chọc, cục than đen nhỏ còn có sức trừng mắt, sau đó cô thật sự không có tâm tình so đo với lão nữa.

Mười ngày tiếp theo, Bùi Tiền đã chịu đựng qua giai đoạn gian khổ, trên mặt mới có một chút nụ cười trước kia. Lúc đi đường lại bắt đầu nghênh ngang theo thương hiệu của mình, hoặc là nhảy nhót tung tăng. Nếu Chu Liễm lại nói mấy lời vô sỉ như “công tử, lão nô cho rằng tư chất tập võ của Bùi Tiền rất tốt, đang lúc rèn luyện thân thể, gân cốt phải nếm nhiều đau khổ một chút, khí huyết mới có thể dồi dào, mỗi ngày nên đi thế hai canh giờ”, Bùi Tiền đã có thể trừng mắt với lão rồi.

Hôm nay đi thế xong, một lớn một nhỏ mở cửa sổ ra, luyện tập thủ ấn đứng thế. Bùi Tiền vóc dáng thấp bé, sau khi được Trần Bình An đồng ý, cô đứng lên một cái ghế, vừa lúc có thể cùng Trần Bình An nhìn ra biển mây ngoài cửa sổ.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Phải tin tưởng, thời kỳ gian khổ qua đi, cuộc sống an nhàn sẽ tới.

Hiện giờ Bùi Tiền luyện tập thủ ấn đứng thế chỉ làm ra vẻ, hiệu quả rất nhỏ. Trần Bình An cũng cảm thấy khó hiểu với chuyện này, đã đi hỏi đám người Tùy Hữu Biên, nhưng vẫn không biết được nguyên do.

Lại chịu đựng qua một ngày đi thế gian khổ, trong lòng Bùi Tiền đang lén cười. Cô nghĩ tới một chuyện, vẻ mặt mong đợi quay đầu hỏi Trần Bình An:

- Sau này ta xông pha giang hồ, có thể sở hữu một thanh kiếm không? Tốt nhất là giống như Tiểu Bạch, bên hông đeo thêm một thanh đao. Lúc ấy nhất định sức lực của ta đã lớn hơn không ít, không ngại nhiều, không ngại nặng.

Trần Bình An mỉm cười gật đầu, nói:

- Chỉ cần ngươi đừng lười biếng, bây giờ ta có thể đáp ứng, sau này nhất định sẽ tặng cho ngươi một thanh kiếm và một thanh đao.

Bùi Tiền hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

- Thực ra ta đã nghĩ xong rồi, sau này nếu có đao kiếm của mình, sẽ đeo cùng một bên hông. Ta cũng đã đặt tên cho tư thế đeo kiếm đeo đao này rồi, sư phụ ngài muốn nghe không?

Trần Bình An cười bảo:

- Nói thử xem.

Chuyện đặt tên này, Trần Bình An ta quả thật rất giỏi. Chẳng hạn như Mùng Một và Mười Lăm, Hàng Yêu và Trừ Ma.

Bùi Tiền nhẹ nhàng nói:

- Gọi là “đao kiếm chéo”, bởi vì đan xen đeo ở bên hông mà. Sư phụ, ngài cảm thấy thế nào?

Trần Bình An cười nói:

- Rất tốt.

Cặp mắt Bùi Tiền cười híp lại thành hình trăng non, vươn hai ngón tay ra khép lại, nói:

- Chỉ cần tốt một chút như thanh kiếm mà sư phụ đeo, ta đã rất vui vẻ rồi.

Trần Bình An nằm trên cửa sổ, quay đầu cười nói:

- Sắp tới thuyền cập bến, chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, đi bộ du lịch nước Thanh Loan. Đến lúc đó nếu gặp rừng trúc ven đường, ta sẽ chọn một ít cây trúc già, giúp ngươi làm một cặp đao trúc kiếm trúc, nếu không ngại thì có thể đeo trước.

Bùi Tiền lớn giọng nói:

- Làm nhẹ một chút, đeo trên người không nặng.

Trần Bình An mỉm cười đáp ứng, nhìn về biển mây, thuận miệng hỏi:

- Vậy cây gậy leo núi kia thì sao?

Bùi Tiền không hề do dự nói:

- Nó là mãnh tướng số một dưới trướng của ta, đã theo ta đi xa như vậy, cũng không nỡ vất đi. Ta cho phép nó giải giáp về quê, hưởng niềm vui thú của tuổi già. Sau này phải thỉnh giáo lão Ngụy một chút, nên ban thưởng cho nó một danh hiệu quan lại gì đó...

Đúng là lời lẽ ví von của người đọc sách.

Trần Bình An gật đầu khen ngợi, nhẹ giọng nói:

- Làm vậy là đúng rồi.

- --------

Trong tiệm thuốc Khôi Trần ở thành Lão Long, Trịnh Đại Phong thực ra không có hành lý gì để thu dọn. Ngoại trừ một ít quần áo để thay, cũng chỉ mang theo tẩu thuốc cũ kia bên người. Dù là năm xưa ở động tiên Ly Châu, trông coi cánh cổng rách nát có hàng rào gỗ, hay là đi tới nơi đây, gã đàn ông lếch thếch này đều như vậy, không có đồ vật gì nhất định phải mang theo, cũng không có thứ gì không bỏ được.

Ngày mai sẽ ngồi thuyền của Phù gia, trở về quận Long Tuyền ở vương triều Đại Ly. Trong ngày cuối cùng, Trịnh Đại Phong xách một cái ghế đẩu ngồi dưới cây hòe già.

Lão già Tuân Uyên kia đã đi rồi, nói là muốn đến bang Vô Địch Thần Quyền gặp một bằng hữu.

Hôm qua Lý Nhị trở về thành Lão Long, Phù Huề liền dẫn theo con trai trưởng Phù Đông Hải nhanh chóng chạy đến. Ý tứ của Phù Huề rất rõ ràng, Phù Đông Hải tự tiện chủ trương, gây ra tai họa này. Chỉ cần Trịnh Đại Phong nói một câu, có thể để Lý Nhị tiên sinh xuất quyền đánh gãy cầu trường sinh của Phù Đông Hải, từ nay Phù gia sẽ nuôi Phù Đông Hải giống như một phế nhân.

Trịnh Đại Phong cười hỏi Phù Huề, sao không dẫn Phù Đông Hải đã gãy cầu trường sinh đến tiệm thuốc, chẳng phải sẽ có thành ý hơn.

Phù Huề không biết phải trả lời thế nào.

Phù Đông Hải cũng xem như cứng cỏi, chẳng những không cầu xin, ngược lại còn lên tiếng khiêu khích, giống như Lý Nhị không xuất quyền thì Phù Đông Hải hắn sẽ không thoải mái.

Khi đó Trịnh Đại Phong vẻ mặt mệt mỏi, ngồi trong sân hút tẩu thuốc.

Lão già hiển nhiên đã làm xong mua bán với vương triều Đại Ly, Phù gia và Phạm gia. Lúc kỵ binh họ Tống giẫm lên bờ biển phía nam thành Lão Long, Phạm Tuấn Mậu kia sẽ có thể trở thành thần linh núi Nhạc thứ hai của vương triều Đại Ly, chỉ sau thần Bắc Nhạc Ngụy Bách. Mà cái giá lão già phải trả, chỉ là tu vi cảnh giới thứ chín của Trịnh Đại Phong hắn.

Trịnh Đại Phong biết, sự tình xem như đã kết thúc rồi. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Cứ như vậy đi, tương lai còn xa, nước nhỏ chảy dài (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài).

Phù Huề thở phào một hơi, muốn dẫn Phù Đông Hải trở về. Không ngờ Lý Nhị lại đánh một quyền vào ngực Phù Đông Hải.

Cầu trường sinh không chỉ bị gãy, hơn nữa còn vỡ nát đến mức ngay cả thần tiên cũng khó cứu.

Lý Nhị không nhìn Phù Đông Hải, chỉ hờ hững nhìn Phù Huề, nói:

- Ta cảm thấy thân là người làm cha, nên ra mặt giúp con trai mới đúng.

Phù Huề đỡ con trai trưởng Phù Đông Hải đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi, không hề có vẻ giận dữ, mỉm cười nói:

- Cuối cùng Lý Nhị tiên sinh đã trút hết oán khí, không uổng chuyến này. Giống như Trịnh tiên sinh nói, tương lai còn xa, nước nhỏ chảy dài.

- Hả?

Lý Nhị cười hỏi:

- Nếu không thì ngươi thuận tiện dẫn đường cho ta, đến tổ sư đường của Phù gia một chuyến?

Công phu tu dưỡng của Phù Huề vốn không tệ, trong nháy mắt sắc mặt lại tái xanh.

Trịnh Đại Phong nói:

- Lý Nhị, được rồi.

Sau khi Phù Huề dẫn Phù Đông Hải rời đi, Lý Nhị cũng nhanh chóng rời khỏi thành Lão Long.

Hôm nay dưới cây hòe, Trịnh Đại Phong một mình phơi cái nắng ấm áp đầu xuân, mặc một bộ áo bông thoải mái do đám người Bùi Tiền mua giúp.

Vị cô nương đã lâu không gặp kia, có lẽ là do ăn tết ngon, dường như má càng tròn trĩnh, hình dáng càng “đẫy đà” một chút. Không giống như trước kia chỉ dạo tới dạo lui trước mắt Trịnh Đại Phong, lần này cô lấy can đảm đi tới chỗ hắn, ngượng ngùng hỏi:

- Ông chủ Trịnh, tiệm thuốc còn tuyển người không?

Trịnh Đại Phong cười lắc đầu, nói:

- Không tuyển nữa. Ngày mai ta sẽ trở về quê nhà, kiếm cơm ở thành Lão Long các người quá khó rồi.

Vị cô nương này mặc dù mập đến không hợp lẽ thường, nhưng giọng nói rất dịu dàng êm tai. Trên mặt cô đầy vẻ mất mát, hỏi:

- Còn trở lại không?

Trịnh Đại Phong lắc đầu nói:

- Không trở lại nữa.

Cô ngạc nhiên nói:

- Không phải nói đây là nhà cũ do tổ tiên của ngươi xây à? Ngươi không trở lại thì cửa tiệm phải làm sao?

Trịnh Đại Phong không nhịn được cười nói:

- Để trống thôi. Tiệm thuốc Khôi Trần (bụi bặm) mà, ăn bụi cũng bình thường.

Cô gái hơi đỏ mặt nói:

- Nếu không thì đưa chìa khóa cho ta, ta sẽ quét dọn giúp ngươi. Nhà không có một chút hơi người thì dễ hư, rất đáng tiếc.

Trịnh Đại Phong khoát tay nói:

- Không cần, không cần, thật không cần, cảm ơn cô nương.

Hắn nhìn sắc trời, mặt trời vẫn trên cao, nhưng lại nói không còn sớm nữa, phải đi về thu dọn đồ đạc. Vị cô nương kia cắn môi, nhìn gã đàn ông lom khom xách ghế đẩu giống như chạy trốn, đột nhiên hỏi:

- Ông chủ Trịnh, không hỏi xem tôi họ gì sao?

Trịnh Đại Phong rốt cuộc cũng không thể mặt dày giả làm người điếc, đành phải dừng bước quay đầu hỏi:

- Xin hỏi cô nương họ gì?

Cô nương giãn mặt tươi cười, nói:

- Ta thích ăn gừng, cho nên họ Khương.

Trịnh Đại Phong ngạc nhiên, không biết nên trả lời thế nào.

Chỉ nhìn trước kia vị cô nương này nhiều lần đi tới đi lui nhưng không lên tiếng, đã biết là một người tính tình ôn nhu hiểu lễ nghĩa, không muốn quấy rầy người khác. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô nghiêng người làm một động tác chúc phúc, nói:

- Hi vọng ông chủ Trịnh đi đường bình an.

Trịnh Đại Phong cười vẫy tay, từ biệt cô.

Là một cô nương tốt.

Đêm hôm đó, tại ngoại ô phía bắc thành Lão Long.

Một ngôi mộ nho nhỏ mới tinh, trên mộ còn dùng đá nhỏ đè mấy tờ giấy tiền vàng mã.

Trịnh Đại Phong ngồi trước ngôi mộ, đốt một quyển sách, sau đó đặt mười ngọn đèn dầu nhỏ trước mộ. Dầu thắp bên trong đen nhánh, phát ra từng tia khí tức âm tà, chỉ là không có tim đèn.

Như vậy làm sao thắp đèn?

Một âm thần đột ngột xuất hiện, lần lượt búng tay vào những đèn dầu kia, mười ngọn đèn dầu theo thứ tự thắp sáng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy tim đèn cao hơn một tấc, rất kỳ lạ kinh người. Đó là một luồng khói xanh hình người, nét mặt dữ tợn vặn vẹo, giống như đang chịu đựng đau khổ da thịt bị đốt thành dầu thắp.

Tim đèn của mười ngọn đèn, phân biệt là ba hồn bảy phách của một người. Thân thể của người này giống như đang ở một nơi nào đó, hồn phách lại bị âm thần dùng pháp thuật ác độc trói buộc đến đây.

Trịnh Đại Phong thờ ơ với chuyện này, chỉ ngồi ở đó, nhẹ giọng nói với ngôi mộ:

- Sợ cô nhìn thấy sẽ sợ hãi, chúng ta tắt đèn rồi mới đi.

- --------

Trong bóng đêm, tại nhà tổ họ Tôn ở thành Lão Long, Tôn Gia Thụ một mình tản bộ theo bờ sông.

Lão tổ Tôn gia mặc dù đã là địa tiên cảnh giới Nguyên Anh, những ngày qua vẫn thở ngắn than dài, hối hận không thôi. Tôn Gia Thụ lại an ủi lão tổ tông, nói rằng phúc duyên như vậy được là may mắn, mất là số mệnh, cứ xem như Tôn gia không có vận may phát tài này là được rồi.

Một vị công tử trẻ tuổi tuấn tú xuất hiện bên cạnh Tôn Gia Thụ, im hơi lặng tiếng. Ngay cả lão tổ họ Tôn và ba vị cung phụng cảnh giới Kim Đan, cũng không phát giác được chút khí tức sóng gợn nào.

Tôn Gia Thụ nhìn thấy vị cao nhân lúc trước đã giúp mình tháo gỡ vướng mắc trong lòng, lập tức chắp tay thi lễ nói:

- Bái kiến Phạm tiên sinh.

Lần đó vì chuyện tính kế Trần Bình An, Tôn Gia Thụ chẳng những suýt trở thành kẻ địch của Trần Bình An, còn thiếu chút nữa mất đi một hảo hữu chí giao là Lưu Bá Kiều.

Chính vị cao nhân ngoài trần thế không biết tuổi tác này, đã tìm đến Tôn Gia Thụ tâm thần bất định, nói chuyện một phen, chỉ điểm bến mê khiến Tôn Gia Thụ hiểu ra: “Đi trên đường, chỉ bị một hòn đá làm vướng chân, té ngã một cái, chịu đau khổ rồi, có thể chứng minh ngươi đi nhầm đường sao?”

“Đại đạo mà Trần Bình An đi rất tốt, có thể nói lên con đường mà Tôn Gia Thụ ngươi đi không tốt sao? Chọn một trong hai, ấu trĩ như vậy, còn tính toán cái gì, buôn bán cái gì?”

“Đại đạo của người khác có tốt, cũng là con đường của người khác. Ngươi hãy cứ vùi đầu làm việc, chỉ lo cày bừa, không lo thu hoạch. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn những nhân vật và cảnh tượng trên con đường khác một chút, như vậy là đủ rồi.”

Những lời vàng ngọc này ngàn vàng khó mua.

“Cao nhân” tướng mạo nhìn còn trẻ hơn Tôn Gia Thụ, chỉ nói mình họ Phạm, lại gần như không có quan hệ với họ Phạm thành Lão Long.

Tôn Gia Thụ dựa vào trực giác, hoàn toàn tin tưởng chuyện này.

Người này mỉm cười nói:

- Tiếp theo thực ra thành Lão Long chỉ còn lại ba nhà. Phù Huề, hoặc là nói Phù gia của Vương Chu kia. Phạm Tuấn Mậu, cũng có thể nói là Phạm gia của lão thần quân. Một nhà cuối cùng, Tôn gia các ngươi chiếm một nửa, còn lại Đinh, Phương, Hầu gộp chung, đại khái chiếm một nửa. Lần này đi lên hướng bắc, gánh nặng đường xa, hãy kiên trì nỗ lực.

Tôn Gia Thụ gật đầu nói:

- Tôn gia ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này.

Người nọ cười cười, nói một cách thần bí:

- Ngàn năm khó gặp? Còn hơn thế.

Tôn Gia Thụ hơi ngơ ngác, nghiền ngẫm ý nghĩa sâu xa của câu này, nhớ tới cảnh tượng ngày đó âm thầm tiễn biệt Trần Bình An.

Người trẻ tuổi mặc áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm, sau khi thuyền bay lên không, dường như mới nhìn thấy mình phía sau dòng người. Hắn chẳng những không giả vờ không thấy, ngược lại ôm quyền từ biệt, cuối cùng còn giơ tay lên vươn ngón cái ra.

Tôn Gia Thụ khẽ mỉm cười.

Lúc ấy là như thế, lúc này cũng như vậy.

- --------

Trong hoàng cung một vương triều mới quật khởi gần đây, có một đôi thầy trò đi giữa hai bức tường cao. Người trẻ tuổi áo trắng dung mạo tuấn tú, đưa ngón tay vuốt qua bức tường.

Cô gái bên cạnh hắn có thân hình cao lớn, lại không gây cho người ta cảm giác cồng kềnh không cân đối.

Trong lúc bước đi, cô gái này không có khí tức, không có phong thái nhẹ nhàng giống như thiên nhân hợp nhất của luyện khí sĩ, không có khí thế tông sư của võ phu thuần túy, thậm chí không có hô hấp thổ nạp của người thường.

Cô gái cao lớn vẫn luôn đeo kiếm bên hông, lại không có vỏ kiếm. Lúc trước cô đã mài giũa bội kiếm của mình ở ao sét núi Đảo Huyền, mấy ngày trước lại tìm được một vỏ kiếm trúc xanh nhìn có vẻ bình thường, do một vị tùy tùng bên cạnh cô vất vả tìm thấy ở Bảo Bình châu.

Người trẻ tuổi dù nhìn xa hay nhìn gần đều giống như thần tiên, mỉm cười hỏi:

- Sư phụ, đây là mua hay là cướp?

Cô gái hờ hững nói:

- Nghe nói là mua.

Người trẻ tuổi thở dài nói:

- Vậy là ép bán rồi.

Cô gái cười nói:

- Nếu con cảm thấy như vậy không đúng, có thể đánh với hắn một trận.

Người trẻ tuổi bất đắc dĩ nói:

- Hôm nay Tào Từ con mới là võ phu cảnh giới thứ năm, làm sao đánh với hắn?

Cô gái dừng bước, quay đầu nhìn Tào Từ nói:

- Thiếu hai chữ “mạnh nhất” rồi.

Tào Từ ngẫm nghĩ, dùng mũi chân quét xuống đất, vẽ ra hai đường ngắn ở hai đầu trái phải. Sau đó hắn giơ mũi chân chỉ về đường bên trái, nói:

- Chỉ xét trong cảnh giới thứ năm, thiên tài võ phu bình thường trên thế gian nằm ở đây.

Mũi chân lại dời đến đường bên phải:

- Tào Từ con thì ở đây.

Sau đó hắn lại nhấn nhấn vào chính giữa hai đường, nói:

- Trừ con ra, những thiên tài cảnh giới thứ năm nổi bật nhất Trung Thổ Thần Châu, đại khái nằm ở chỗ này.

Cô gái cao lớn không cảm thấy đệ tử của mình trẻ tuổi bốc đồng, không coi ai ra gì, xem thường võ phu cùng thế hệ. Trên thực tế, cô cảm thấy Tào Từ nói như vậy vẫn là quá khách sáo.

Tào Từ đột nhiên ngồi xuống, vươn một ngón tay nhấn vào đường chính giữa, kéo qua đường của mình một chút, nói:

- Con cảm thấy cái tên kia, sau khi con đột phá cảnh giới, cảnh giới thứ năm của hắn có thể đi được tới đây.

Cô gái cúi đầu nhìn vị trí Tào Từ dùng ngón tay vẽ ra, gật đầu đồng ý nói:

- Chắc là không chênh lệch nhiều.

Hai thầy trò một đứng một ngồi, trò chuyện về khí vận võ đạo thiên hạ. Lúc này ở phía xa, người đứng đầu hoạn quan của vương triều lớn này, một vị thái giám giữ ấn của Ty Lễ giám có hi vọng bước vào cảnh giới Tiên Nhân, đang dẫn theo một đám đại công công mặc mãng phục đỏ tươi đi tới đây. Sau khi nhìn thấy hai người, bọn thái giám ào ào dừng bước, đứng yên cung kính, cũng không dám thở mạnh.

- --------

Đến bến thuyền biên cảnh nước Thanh Loan, nhóm người Trần Bình An lên bờ, đi trên đường lớn phồn hoa ở bến thuyền. Chẳng biết tại sao, dù là luyện khí sĩ hay võ phu thuần túy, đều sẽ chủ động nhường đường đi vòng. Tu sĩ năm cảnh giới trung tu vi càng cao, thị lực càng tốt, cùng với võ phu ba cảnh giới luyện khí, lịch duyệt giang hồ càng phong phú, lại càng cảm nhận được một áp lực vô hình do đám người này mang đến.

Cô gái đeo kiếm dung nhan tuyệt sắc, gã đàn ông cao lớn hông đeo đao hẹp, lão già lom khom mỉm cười bỉ ổi, người đàn ông hiền lành thấp bé trang phục gọn gàng, đều không đơn giản.

Nhưng một vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan ẩn giấu khí tức trong dòng người, lại cảm thấy khí thế của bốn người này cộng lại, cũng không bằng người trẻ tuổi rõ ràng đang có thương tích, trên lưng đeo một thanh kiếm.

Giống như những vì sao vây quanh mặt trăng.