Kiếm Lai

Chương 425: Kiếm linh đi hướng bắc, Tả Hữu đi hướng nam




Dòng thời gian vẫn chậm rãi chảy qua bên ngoài thế giới nhỏ này, hai loại quy củ trên màn trời va chạm khuấy động, tỏa ra sắc thái mê người như lưu ly năm màu.

Trần Bình An và kiếm linh ngồi kề vai ven rìa đống đổ nát trên tường thành, hai chân buông xuống bên ngoài.

Trần Bình An cúi đầu nhìn bụng của mình, đã được cầm máu, miệng vết thương khép lại, nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong giống như một đống lộn xộn, đau đến mức khiến người ta run rẩy.

Vết thương do một món tiên binh bản mệnh cảnh giới Phi Thăng gây ra, cho dù không phải là một kích toàn lực, di chứng để lại vẫn khiến người ta khó tưởng tượng.

Nơi xa mọi người đều đứng yên bất động.

Chỉ có nhũ mẫu bị bẻ gãy phi kiếm bản mệnh là kỳ quái nhất, vẫn luôn lắc lư với biên độ rất nhỏ, vô cùng thê thảm.

Tôn Gia Thụ bị lão tổ tông đánh ngất đi, giao cho lão quản sự bên cạnh dìu đỡ.

Phần lớn mọi người đều tươi cười thoải mái.

Nghe kiếm linh nói, Trịnh Đại Phong bị đánh gãy cột sống, một luồng chân khí thuần túy của võ phu cảnh giới thứ chín đã hoàn toàn tiêu tan, thật sự biến thành một phế nhân. Có điều vẫn giữ được một chút nội tình, thân thể tương đương với võ phu cảnh giới năm sáu.

Trịnh Đại Phong đã được lão tú tài Văn Thánh đưa đến tiệm thuốc Khôi Trần, tính mạng không gặp nguy hiểm. Nhưng cho dù có thể từ trên giường bệnh đứng lên, có lẽ nửa đời sau cũng sẽ sống không bằng chết.

Kiếm linh còn nói, lão tú tài bảo để ông ta thu dọn cục diện hỗn loạn này, nhất định sẽ không để Trần Bình An chịu thiệt. Đỗ Mậu kia ăn vào bao nhiêu sẽ phải nhổ ra nhiều hơn, vả lại sự tình cũng không đơn giản như vậy.

Hai người cùng nhau nhìn màn trời của thế giới nhỏ này. Nàng đột nhiên nói:

- Ta phải đi rồi, chuyện mài kiếm không thể trì hoãn được nữa.

Trần Bình An nghĩ tới một chuyện, nhẹ giọng nói:

- Ta có một chiếc ô giấy dầu có thể che giấu thiên cơ, thần tiên tỷ tỷ cầm đi nhé? Theo như những gì đã nói, ngay cả đối thủ của Văn Thánh lão gia cũng tỏ thái độ rồi. Sau này ta ít nhất sẽ không đụng phải lão quái vật như Đỗ Mậu nữa. Chỉ cần không phải là tu sĩ năm cảnh giới cao, ta đều có thể ứng phó, hơn nữa cũng sẽ không chủ động trêu chọc bọn họ. Lần này giúp đỡ Trịnh Đại Phong ở thành Lão Long là một trường hợp đặc biệt.

Nàng “ừ” một tiếng, đưa tay xoa đầu Trần Bình An:

- Cũng tốt, ngươi còn chưa tặng quà cho ta.

Trần Bình An chớp chớp mắt.

Nàng nói hùng hồn:

- Muốn nói tới khối trảm long đài năm xưa lúc ngươi qua cầu? Đó cũng không phải lễ vật ngươi tặng, mà là ta trộm.

Trần Bình An cười nói:

- Thần tiên tỷ tỷ, tỷ muốn thứ gì? Chiếc ô giấy dầu kia không tính, ta sẽ tặng tỷ thứ khác. Ta đã đi đường rất xa, sau này còn sẽ đi tiếp, không chừng có thể gặp được đồ mà tỷ thích.

Nàng nghiêng người qua, sau đó ngửa người về phía sau, cười nói:

- Không sợ vị cô nương kia tức giận sao?

Trần Bình An tươi cười rạng rỡ nói:

- Chẳng qua là bị cô ấy đánh một trận thôi.

Nàng cong hai ngón tay, gõ nhẹ vào trán Trần Bình An, cười nói:

- Thiếu niên đã lớn rồi.

Trần Bình An cũng nghiêng người qua, đưa tay so sánh chiều cao của hai người, vui vẻ nói:

- Đúng không?

Nàng dùng vai khẽ huých vào vai Trần Bình An, cười hỏi:

- Rất thích nha đầu kia à? Thích như thế nào?

Trần Bình An ngẫm nghĩ, gương mặt tái nhợt hơi ửng đỏ, hai tay chống sau người nhìn về phương xa, ngượng ngùng nói:

- Chuyện này ta làm sao mặt dày nói ra được.

Nàng tấm tắc nói:

- Ôi chao, ôi chao, ta thật ghen tị.

Trần Bình An vẫn nhìn về phương xa, lắc đầu nói:

- Sẽ không đâu, thần tiên tỷ tỷ là tốt nhất.

Cô gái cao lớn mỉm cười đứng lên, nói:

- Đi, tới tiệm thuốc lấy ô. Đúng rồi, thi thể dưới đất này là dương thần thân ngoài thân của Đỗ Mậu, có thể thu lại. Dù sao cũng là thân xác của cảnh giới thứ mười hai Tiên Nhân, có thể bán lấy tiền.

Trần Bình An liếc nhìn “Đỗ Mậu” dưới đất kia.

Nàng cười nói:

- Có thể bán được không ít tiền, thậm chí có thể để người ta sống nhờ trong đó, chẳng hạn như quốc sư Đại Ly Thôi Sàm kia.

Trần Bình An thu nó vào trong vật một thước.

Nàng hiểu ngầm khẽ cười.

Mặc dù kinh huyệt trong cơ thể Trần Bình An rất tan hoang, nhưng hành động vẫn không trở ngại. Có điều muốn giao thủ với người khác thì không được, thực lực hiện giờ có lẽ còn không bằng tu vi võ đạo lúc mới bước vào cảnh giới thứ ba.

Trần Bình An đứng lên, cúi đầu nhìn pháp bào Kim Lễ rách nát, đau lòng còn hơn đau người. Kiếm linh cầm ba miếng trảm long đài trước kia được đặt trong ngọc bài vật một thước, cười nói:

- Không sao, có thể sửa được, tốn một ít tiền đồng kim tinh mà thôi, không chừng còn có thể tăng lên cấp bậc nửa tiên binh. Lão Dương phải cho một chút, tên Đỗ gì đấy cũng phải nghĩ cách moi ra.

Trần Bình An gật đầu.

Nàng bước nhanh tới trước, đi trong lỗ thủng lớn trên tường thành, nói:

- Đừng nản chí, đầu cuối đại đạo còn xa, đến lúc đó ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi.

Trần Bình An bước nhanh theo. Nàng nắm lấy vai Trần Bình An, nhảy ra khỏi lỗ thủng, theo phương hướng Trần Bình An chỉ, lướt về phía tiệm thuốc Khôi Trần ở nội thành.

Bởi vì lão tú tài chưa triệt tiêu cấm chế ở thành Lão Long, vạn vật vẫn yên tĩnh như trước.

Lúc này trong con ngõ bên ngoài tiệm thuốc, Bùi Tiền tay cầm gậy leo núi, gấp đến độ giống như con kiến trên chảo nóng. Bởi vì sau khi múa may Phong Ma kiếm pháp tự nghĩ ra, cô lại phát hiện âm thần họ Triệu giống như một người gỗ, không hề cử động, gọi thế nào cũng không có tác dụng. Những khói đen kia giống như nhũ băng, cô dùng hai tay nắm lấy một luồng, kết quả lại không thể kéo đi nổi.

Cô sợ hãi vứt gậy leo núi, ngồi dưới đất ôm đầu khóc lóc như xé nát ruột gan, vừa kêu cha vừa kêu sư phụ, khàn cả cổ họng, sau đó chạy như điên ra ngõ nhỏ. Đột nhiên cô nhớ lại lời dặn của Trần Bình An, bèn lấy lá bùa kia ra dán vào trán, tăng thêm can đảm cho mình. Cô nhíu gương mặt nhỏ nhắn nước mắt tèm lem, muốn đi tìm Trần Bình An.

Kết quả sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:

- Trở lại.

Bùi Tiền xoay người, nhìn thấy Trần Bình An đang cười với mình, vừa tủi thân vừa vui mừng, vừa khóc vừa cười chạy tới ôm lấy Trần Bình An.

Kiếm linh đứng sau lưng Trần Bình An, nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy thú vị, thật là giống.

Còn như sự kỳ lạ trong mắt tiểu khuê nữ đen nhẻm này, xuất thân và ánh mắt của kiếm linh khiến nàng nhìn rõ bí ẩn trong đó hơn bất cứ ai.

Đây gọi là mắt chứa nhật nguyệt.

Đương nhiên không phải là mặt trời và mặt trăng “chính thống” của thế giới Hạo Nhiên, mà là tinh túy nhật nguyệt của một số động tiên đất lành. Phúc vận ngập trời này, cho dù là võ phu cảnh giới thứ chín, hoặc là lục địa thần tiên, đều không cách nào tiếp nhận được.

Còn vì sao tiểu cô nương lại bình yên vô sự, nàng không cảm thấy hứng thú. Có chuyện kỳ quái hay người kỳ lạ nào mà nàng chưa từng thấy? Nhiều đến mức đã sớm vô cảm rồi, chỉ riêng người chết dưới thanh kiếm cổ kia đã không đếm hết.

Lúc này Bùi Tiền mới nhìn thấy cô gái cao lớn mặc áo trắng kia, liền mở to mắt, ngớ người ra.

Kiếm linh cười cười, nói với Trần Bình An:

- Thiên hạ hôm nay rất hiếm hạt giống võ vận thuần túy như vậy, sao ngươi không dạy con bé?

Trần Bình An ấn lên đầu nhỏ của Bùi Tiền, nói:

- Trước kia sợ con bé học võ rồi, không biết nặng nhẹ, dễ gây tai họa. Sau này ta sẽ tự mình dạy con bé.

Bùi Tiền bất giác lui về phía sau, có lẽ hiện giờ cô cũng không biết mình đang làm gì.

Kiếm linh híp mắt nói:

- Xem ra không phải là động tiên đất lành bình thường mà Nho gia mới tìm được, không chừng còn là năm xưa bị ta tự tay chém xuống nhân gian?

Trần Bình An không hiểu chuyện gì.

Kiếm linh cười nói:

- Tạm thời không cần quan tâm những chuyện này. Chuyện cũ mà thôi, nhớ tới lại phiền lòng.

Nàng xoay người đi về hướng tiệm thuốc.

Lúc này Bùi Tiền mới khôi phục tinh thần, rụt rè trốn sau lưng Trần Bình An.

Chiếc ô giấy dầu được đạo nhân Đông Hải gọi là quạt Ngô Đồng đặt nghiêng ở cửa. Nàng khom người cầm lấy mở ra, bên trong rơi xuống một miếng ngọc bài, chính là ngọc bài đích truyền tổ sư đường núi Thái Bình.

Nàng cầm ngọc bài trong tay liếc nhìn, sau đó bóp thành bột phấn, xì mũi coi thường nói:

- Thứ đồ nát gì đây.

Trần Bình An giậm chân một cái, vội vã nói:

- Ta còn muốn trả lại cho núi Thái Bình.

Kiếm linh cười híp mắt nói:

- Sao không nói sớm. Không việc gì, cứ nói là ta làm hư, bảo núi Thái Bình gì đó tới động tiên Ly Châu tìm ta, ta bồi thường cho bọn họ là được.

Nàng nghĩ thầm, tiền đề là bọn hắn dám nhận.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Bỏ đi, ta sẽ viết một bức thư cho vị lão thiên quân của núi Thái Bình, chắc là không có vấn đề gì.

Nàng che ô, gật đầu nói:

- Vậy ta đi đây.

Trần Bình An có ngàn vạn lời nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ cười gật đầu mà thôi.

Nàng đi tới trước người Trần Bình An, hơi khom lưng, dùng trán cụng vào trán Trần Bình An, nhẹ giọng nói:

- Trần Bình An, gặp được ngươi là may mắn của ta.

Sau khi nói xong, nàng cầm ô giấy dầu, hóa thành một cầu vồng trắng như tuyết, phá vỡ màn trời thành Lão Long, xuyên qua biển mây. Nàng dừng lại một thoáng, sau đó bay về động tiên Ly Châu phía bắc nơi có khối trảm long đài kia.

Nơi cửa tiệm thuốc, Bùi Tiền kéo kéo tay áo Trần Bình An, thấp thỏm nói:

- Vị thần tiên tỷ tỷ này là người lợi hại nhất mà ta từng thấy, ở trước mặt nàng, ta còn không dám mở miệng nịnh hót.

Trần Bình An cười nói:

- Người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, cho nên sau khi tập võ không được xem thường mọi người.

Bùi Tiền gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Nàng chính là vị cô nương kia đúng không, vậy lần sau gặp mặt ta sẽ gọi nàng là mẹ?

Trần Bình An đang định bước qua ngưỡng cửa, lập tức lảo đảo một cái.

Bùi Tiền tỉnh ngộ nói:

- Phải gọi là sư nương.

Trần Bình An vội vàng xoay người, che miệng cô bé, trừng mắt nói:

- Không được nói lung tung!

Bùi Tiền chớp chớp mắt, lại nói:

- Ngoài miệng không nói, để ở trong lòng?

Trần Bình An sầm mặt, kéo lỗ tai cô bé. Bùi Tiền nghiêng đầu nhón chân, kêu lên ê a. Sau khi đi vào hậu viện, Trần Bình An mới buông tay ra.

Bùi Tiền ngồi dưới đất xoa tai. Trần Bình An một mình đi tới gian phòng của Trịnh Đại Phong nằm kế bên phòng chính, thấy gã đàn ông kia đang nằm trên giường. Trịnh Đại Phong vẫn ở trong trạng thái hôn mê, chỉ là đã ngừng chảy máu mà thôi.

Tình hình của Trịnh Đại Phong thê thảm hơn nhiều so với Trần Bình An lúc trước ở đất lành Ngẫu Hoa, dùng thế quyền Đỉnh Phong của Chủng Thu và “kiểm tra rồng lớn” đột phá cảnh giới. Trịnh Đại Phong hiện giờ ngay cả xương sống rồng lớn cũng đã vỡ rồi.

Trần Bình An xách một cái ghế, ngồi trong căn phòng nhỏ tối tăm, ngơ ngẩn nhìn Trịnh Đại Phong.

Bùi Tiền rón ra rón rén đi tới cửa phòng, nhìn thấy cảnh này, do dự một thoáng, lại nhẹ nhàng rời khỏi.

Cô ngồi trên bậc thềm, hai tay nâng cằm.

Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Trần Bình An thương tâm như vậy. Cô cũng cảm thấy thương tâm theo, bèn thổi lá bùa màu vàng trên trán.

Bùa chú thổi không bay, thương tâm cũng thổi không hết.

Một người lớn lên rồi, đều sẽ như vậy sao?

Trong nháy mắt, dòng thời gian của thế giới Hạo Nhiên chảy qua mũi nam Bảo Bình châu lại khôi phục như thường, từ bốn phương tám hướng tràn vào thành Lão Long. Ngoại trừ những địa tiên thế tục cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh, người bình thường không hề phát giác được sự huyền diệu này.

Sau chốc lát, những người thông minh ở thành Lão Long này, cuối cùng đã ý thức được có điểm kỳ lạ.

Trần Bình An biến mất xem như bình thường, vốn đã bị Thuyền Nuốt Kiếm đâm xuyên bụng, tan biến trong tầm mắt. Nhưng Đỗ Mậu và Trịnh Đại Phong cũng không thấy nữa, chuyện này lại có phần khó giải thích.

Huống hồ bọn họ đứng từ xa xem trận chiến, cũng có bất ngờ xảy ra.

Chẳng hạn như ngoại trừ Đỗ Mậu, nhũ mẫu kia là người vô địch trong thành Lão Long. Lúc này bà ta lại ngã xuống đất, hơn nữa còn mất đi ý thức, máu tươi trên người tràn ra, rõ ràng đã bị thương tới cơ sở đại đạo.

Phù Huề từ phía đài Đăng Long lướt đến, ngồi xổm xuống, sắc mặt nhợt nhạt, trăm điều không thể lý giải được. Ông ta cảm thấy oán hận sự tồn tại của Phạm Tuấn Mậu kia, nếu không hôm nay mình cũng sẽ không bị che mắt, nhất định có thể nhìn lén cảnh tượng kỳ lạ lúc trước. Sau khi kiểm tra rõ tình hình của bà lão họ Khương Vân Lâm, trong lòng ông ta kinh hãi, phi kiếm bản mệnh bị hủy rồi?

Nhưng Phù Huề cũng không vạch trần thiên cơ, chỉ hờ hững nói:

- Bị một chút thương thế, chúng ta trở về phủ đệ rồi nói sau.

Phù Nam Hoa nhìn về hướng tường thành, đã không thấy bóng dáng của Trần Bình An, là chết ở ngoại thành rồi, hay là?

Phù Đông Hải và Phù Xuân Hoa lại đưa mắt nhìn nhau. Đối với hai huynh muội còn đang dòm ngó cái ghế thành chủ, tận mắt nhìn thấy nhũ mẫu vênh váo này “bị một chút thương thế”, đúng là một tin tức rất tốt.

Phù Nam Hoa nhẹ giọng dò hỏi:

- Phía sau thì sao?

Phù Huề lắc đầu nói:

- Không cần quan tâm, không có nhiều giá trị. Trước tiên trở về làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Đỗ Mậu lại biến mất. Không đi cửa đông, đi cửa nam vào thành.

Hôm nay Phù gia là thế lực đứng đầu thành Lão Long danh xứng với thực, hơn nữa chuyện thống nhất thành Lão Long giống như ván đã đóng thuyền, nhưng xe ngựa của bọn họ lại chọn đi đường vòng, tiến vào cửa nam.

Người ngỡ ngàng nhất lại là Đỗ Nghiễm trên đầu thành, con cháu dòng chính của Đỗ Mậu cảnh giới Phi Thăng. Hắn dụi dụi mắt, lão tổ tông đâu? Người đâu?

Thê tử họ Đinh tư chất tu hành bình thường, nhưng lại trấn định hơn Đỗ Nghiễm cảnh giới Kim Đan viên mãn, bèn an ủi trượng phu:

- Ở Đồng Diệp châu lão tổ tông cũng có thể hoành hành, huống hồ là một Bảo Bình châu nhỏ như vậy?

Đỗ Nghiễm gật đầu, cầm tay nàng cười nói:

- Là ta thất thố rồi. Lần này xong chuyện, Đồng Diệp tông chúng ta sẽ dùng thành Lão Long làm ván cầu, quăng lưới về phía bắc, thu gom các môn phái tiên gia lớn. Kẻ thuận theo Đồng Diệp tông ta thì hưng thịnh, kẻ đối nghịch thì chết. Đến lúc đó ta sẽ phụ trách một tuyến đường, nàng thì cứ làm gia chủ họ Đinh của nàng. Sau này thành Lão Long sẽ chỉ còn hai họ lớn là Phù, Đinh.

Cô gái họ Đinh cười duyên dáng.

Lúc này bên ngoài thành Lão Long, ba họ lớn Đinh, Phương, Hầu đều sai cung phụng gia tộc chặn giết nhóm người Trịnh Đại Phong. Đây là do Phù gia lúc trước lâm thời nổi ý, đưa ra sắp xếp.

Hiện giờ tình hình của thành Lão Long khiến bọn họ có phần trở tay không kịp. Lẽ ra không nên vội vàng và công khai như vậy, mà nên an bài một nhóm người ở ngoài thành, một nhóm người ở ngoại thành, một nhóm người ở nội thành. Ba nhóm có thể hành động càng “phù hợp với thân phận” hơn, khiến người ta không nắm được đằng chuôi, chứ không phải loại thủ đoạn vụng về giống như đánh nhau trên đường này.

Có điều trong bốn họ lớn kết minh trước đó, Tôn Gia Thụ của Tôn gia, Đỗ Nghiễm của Đinh gia đều lần lượt trở giáo, nghiêng về phía Phù gia. Sau khi biết Phù gia mặt dày ra lệnh chặn giết, ba họ còn lại nào có tiền vốn và sức lực để mặc cả. Không bằng lệ thuộc vào Phù gia, sau này ăn một chút canh thừa thịt nguội mà Phù gia chưa lại, vẫn tốt hơn tối nay bị nhổ cỏ tận gốc.

Trong đội ngũ ba tộc, gã con cháu họ Phương kia không cảm thấy tình hình có biến, còn muốn tối nay bày một bữa tiệc lớn. Đến lúc đó sẽ bảo tất cả cô gái của tiệm thuốc Khôi Trần tới, ai uống một chén rượu, sẽ bắt bọn họ cởi một món y phục.

Sau khi người cầm đầu của ba họ lớn thương lượng, bèn quyết định theo Phù gia đi về hướng cửa nam. Còn những cung phụng khách khanh phụ trách chặn giết ở phía sau, trước tiên không cần để ý, sau khi xong chuyện chắc bọn họ sẽ tự hội họp trong thành.

Trên biển mây, Phạm Tuấn Mậu chậm rãi tỉnh dậy, quả nhiên đã rơi xuống cảnh giới Kim Đan. Cô không hề oán hận, lại cười lớn một hồi, liếc nhìn con đường dẫn tới đài Đăng Long bên dưới, thấy còn có chém giết lẻ tẻ. Cô nhíu mày, dùng một tay ôm ngực, tay còn lại dùng hai ngón chỉ chỉ trỏ trỏ xuống dưới.

Trong biển mây, từng cột sáng ào ào chiếu xuống.

Bởi vì đã sử dụng khí vận cơ sở của biển mây, Phạm Tuấn Mậu ra tay uy thế không thua gì cảnh giới Nguyên Anh bình thường. Đám cung phụng khách khanh vốn đã thương vong nặng nề, chỉ còn lại năm sáu người, lúc này toàn bộ đều bị bắn thủng đầu.

Những tử sĩ họ Phạm làm người đánh xe, lúc này chỉ còn lại một người cuối cùng. Trong bốn người xuống xe, chỉ có Lư Bạch Tượng cả người đầy máu và Ngụy Tiện thương thế nhẹ nhất, cùng nhau bước lên chiếc xe ngựa kia. Còn võ nhân điên Chu Liễm đã chết, Tùy Hữu Biên cũng chết trận.

Lư Bạch Tượng nhặt lại thanh Si Tâm kiếm, không quên đâm xuống ngực những thi thể kia một cái, sau đó mới lên xe ngựa.

Lúc trước thời gian bất động, có một đại tu sĩ đã dùng âm thần đi vào thành Lão Long, đó là một lão già thấp bé ăn mặc như phú ông. Lúc này ông ta đứng dưới một thân cây, khom lưng ôm bụng cười lớn, cười ra nước mắt.

Hả lòng hả dạ!

Ngàn năm qua Tuân Uyên chưa bao giờ vui vẻ cười lớn như vậy. Lão bi.ến thái Đỗ Mậu này, hóa ra cũng có ngày hôm nay!

Lần này ông ta vượt châu đi lên hướng bắc, mục đích chỉ là để giải sầu, gặp gỡ một người đồng đạo, không ngờ lại đụng phải một chuyện tốt như vậy.

Vị này vốn ở Đồng Diệp châu, nhưng trong mắt các tiên tử của một số tiên gia vừa và nhỏ ở Bảo Bình châu, lại là “Nhất Xích Thương” có danh tiếng cực lớn, một hào kiệt trên núi không tiếc vung tiền như rác.

Ông ta cùng với một vị hào kiệt của bang Vô Địch Thần Quyền tự xưng là “Ngọc Diện Tiểu Lang Quân”, thường dùng thần thông sơn môn kính hoa thủy nguyệt, tranh giành khí thế trước mặt một vị tiên tử, ra tay mạnh mẽ. Đương nhiên không phải đánh nhau thật sự, mà là đập tiền, cũng không phải tiền hoa tuyết mà là tiền tiểu thử.

Tuân Uyên ngưng cười, nghiêm mặt nói:

- Hôm nay là một ngày tốt lành, không thể keo kiệt nữa, nhất định phải thể hiện khí phái nên có, không để cho tên kia tiếp tục khoe khoang. Chỉ tiếc cho Tô Giá tiên tử của núi Chính Dương, một vị cô nương thật tốt, thật đẹp, thật có tiên khí. Vốn còn định tự mình đến núi Chính Dương một chuyến, tặng cho nàng một món pháp bảo, đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc... Còn có Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông, Hạ đại tiên tử, sao lại rời khỏi Bảo Bình châu rồi? Cũng muốn đi gặp nàng một lần, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp, cho dù từ xa nhìn một cái cũng được...

Trong phòng bên của tiệm thuốc Khôi Trần.

Trần Bình An vẫn luôn ngồi trên cái ghế kia. Nghe nói cho dù gã đàn ông trên giường bệnh có thể đứng dậy đi lại, sau này cũng chỉ là một người gù, cả đời lom khom.

Vốn là một kẻ lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ còn không đứng đắn.

Nhớ năm xưa tại cổng lớn, nhìn những tiên gia trên núi kia đi vào trấn nhỏ, gã đàn ông tác phong không chỉnh tề này đã tấm tắc khen ngợi: “Cặp chân của bà cô vừa rồi có thể kẹp chết người đấy.”

Ngày đó thiếu niên gầy gò còn không hiểu hàm ý trong câu nói th.ô tục kia, đành phải hỏi: “Vị phu nhân kia từng luyện võ sao?”

Khi đó gã đàn ông không đứng đắn kia đã là võ phu cảnh giới thứ tám rồi.

Hôm nay.

Trần Bình An khàn giọng nói:

- Trịnh Đại Phong, ta đã đi đường xa như vậy, đã gặp rất nhiều người trong giang hồ. Ngươi là người xương cốt nhất cứng, sống lưng thẳng nhất. Xin lỗi, thật xin lỗi...

Vào giây phút này, gã canh cổng trấn nhỏ năm xưa nằm trên đệm chăn bị máu tươi thấm ướt, im hơi lặng tiếng.

- --------

Trên vùng biển bên ngoài bến thuyền đảo biệt lập của thành Lão Long, đạo đồng nhỏ giẫm lên hồ lô màu vàng to lớn, khổ sở vươn hai tay ra, bị một lão tú tài cổ hủ dùng nhánh cây không biết nhặt được ở đâu, đánh vào tay hắn.

Đạo đồng nhỏ vành mắt đỏ bừng, không ngừng kêu khổ:

- Văn Thánh lão gia, thật sự không liên quan đến tôi. Lần này ở thành Lão Long, tôi cũng không hãm hại Trần Bình An. Là chính hắn chọc phải Đỗ Mậu kia, tôi cũng không suy tính ra được. Đỗ Mậu là cảnh giới gì, tôi cũng không thể đến thành Lão Long tìm chết chứ. Ngài đánh tôi không hợp quy củ... ai da, đau đau đau...

Lão tú tài không nghe lời oán trách này thì thôi, vừa nghe lại càng tức giận, ra tay mạnh hơn, mắng:

- Con dê nhỏ khốn khiếp vô lương tâm ngươi, năm xưa ngươi xưng huynh gọi đệ với ai? Là ai nắm tay trò chuyện vui vẻ với ngươi? Hả? Cầm đũa lên ăn cơm, bỏ đũa xuống lại mắng mẹ đúng không? Lão mũi trâu dạy ngươi sai rồi, ta sẽ sửa lại cho đúng. Còn dám né? Đứng ngay ngắn, đừng cử động, đưa tay ra!

Đạo đồng nhỏ ngoan ngoãn đưa tay, thật sự không chỗ tránh né, bèn kêu gào:

- Văn Thánh lão gia, nếu ngài còn tiếp tục, tôi sẽ đi tố cáo với sư phụ lão nhân gia. Ngài thiên vị Trần Bình An như vậy, sư phụ cũng sẽ thiên vị tôi...

Lão tú tài thở phì phì nói:

- Còn dám mạnh miệng. Lão mũi trâu trong bụng có ý nghĩ xấu xa gì, ta lại không biết sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn, hôm nay không đánh cho ngươi phục, ta sẽ theo họ của ngươi!

Đạo đồng nhỏ khóc lớn nói:

- Văn Thánh lão gia, chúng ta vốn cùng một họ mà. Hai ta dù không phải người một nhà, nhưng niệm một chút tình nghĩa này, ngài hãy đánh ít hơn mấy cái...

Lão tú tài hừ lạnh một tiếng, vứt nhánh cây đi, dạy dỗ:

- Sau này dời nhà đến thế giới Thanh Minh rồi, hãy bớt gây chuyện. Với chút cơ trí nho nhỏ này của ngươi, chỉ sẽ dẫn đến tai họa. Đám đạo sĩ trong Bạch Ngọc Kinh kia, mười hai lầu năm thành lớn, tiêu dao thì có tiêu dao, nhưng sẽ không nói quy củ như thế giới Hạo Nhiên. Thứ mà bọn họ không thích nhất chính là hai chữ “quy củ”.

Đạo đồng nhỏ ngồi xuống hồ lô lớn màu vàng, lau nước mắt, sau đó cố gắng run rẩy hai tay, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi:

- Sư phụ lão nhân gia cũng không nói là muốn đến thế giới kia.

Lão tú tài trừng mắt nói:

- Ngươi biết cái rắm.

Đạo đồng nhỏ “à” một tiếng, cãi lại:

- Tôi biết cái rắm, tôi biết ngài là Văn Thánh lão gia...

Lão tú tài cười ha hả, bắt lấy nhánh cây đã theo nước biển trôi xa. Đạo đồng nhỏ lại tự mình đứng dậy, đưa tay ra, bắt đầu một vòng xử phạt mới.

Đạo đồng nhỏ thật sự muốn tự sát. Cành khô nhỏ không nổi bật được lão cổ hủ nắm trong tay, lại không hề thua kém phi kiếm của kiếm tiên.

Lão tú tài liếc nhìn về hướng tây nam, vứt cành khô, một tay vỗ vào đầu đạo đồng nhỏ, nói:

- Mau biến đi, sau này cúp đuôi mà làm người.

Hồ lô lớn màu vàng bồng bềnh bay xa, đạo đồng nhỏ đứng phía trên đột nhiên quay lưng về phía lão tú tài, khom người lắc mông, không quên quay đầu làm mặt quỷ.

Lão tú tài vươn một ngón tay ra, khẽ xoay một cái. Cành khô kia lập tức đâm trúng một bên mông đạo đồng nhỏ.

Đạo đồng nhỏ rút cành khô kia ra vứt đi, sau đó nhảy dựng lên, vội vàng điều khiển hồ lô nuôi kiếm dưới chân nhanh chóng rời khỏi.

Xem ra lần này lộ diện, lão cổ hủ rất tức giận, cho nên muốn giận cá chém thớt với hắn.

Đạo đồng nhỏ lau nước mắt trên mặt, tuổi nhỏ nhưng đầu óc khôn khéo, thở phì phì nói:

- Tức chết lão phu rồi, sau này không xưng huynh gọi đệ với ngươi nữa.

Vù một cái, cành khô lại đâm trúng một bên mông còn lại.

Lão tú tài đuổi tên khốn khiếp nhỏ kia đi, sau đó thân hình nhoáng lên bay về hướng tây nam.

Kiếm khí tận trời, nước biển chấn động.

Lão tú tài nổi giận đùng đùng, không nói lời nào, đi qua nhảy lên vỗ mạnh vào đầu kiếm tu kia. Dường như còn chưa hả giận, một chưởng nối tiếp một chưởng, đồng thời mắng:

- Ngươi đúng là đồ vô dụng. Không bảo vệ được Tiểu Tề, được, xem như ngươi có lý do, cách quá xa nên không biết được tình huống ở động tiên Ly Châu. Được, hôm nay ngay cả tiểu sư đệ dưới mí mắt cũng không bảo vệ được. Ngươi bỏ sách không đọc, luyện kiếm luyện kiếm luyện kiếm, luyện kiếm cái rắm.

- Có biết Trần Bình An đã hai lần bị ngươi hại rồi không, lần trước là tâm cảnh bị ngươi dẫn dắt, lần này là ngươi tùy tiện tặng yêu đan cảnh giới thứ mười hai. Trần Bình An thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa đã gặp phải tai bay vạ gió lần này.

- Có nghe nói đến Đỗ Mậu không? Một gã cảnh giới Phi Thăng không biết xấu hổ, lại chặn đường Trần Bình An ở thành Lão Long. Hôm nay Trần Bình An chỉ là một võ phu cảnh giới thứ năm, hắn lại nhắm vào tiểu sư đệ của ngươi. Mấy câu như giúp tông môn tham gia mưu đồ của Đại Ly, giúp người khác thăm dò lão thần quân, đều là nói nhảm. Hắn vốn là muốn giết Trần Bình An.

Ở trước mặt người ngoài, chẳng hạn như đạo đồng nhỏ kia, thậm chí là hai nho sĩ trấn giữ màn trời, lão tú tài có giận cũng chỉ chạm đến là dừng, ít nhất sẽ không thẳng thắn bộc lộ ra như vậy. Nhưng ở trước mặt kiếm tu này, ông ta lại không hề che giấu.

Mà kiếm tu kia cũng chỉ đứng yên, mặc cho lão tú tài vóc dáng thấp hơn mình rất nhiều, nhảy nhót vỗ vào đầu mình.

Lão tú tài vừa đánh vừa mắng:

- Ngươi giỏi lắm, phủi mông rời đi là xong. Tả Hữu ngươi thật tiêu sái, cả đời Tề Tĩnh Xuân cũng không tiêu sái bằng ngươi, tiểu sư đệ càng không tiêu sái bằng ngươi, không ai tiêu sái bằng Tả Hữu ngươi. Ngươi tiêu sái như vậy, sao không phi thăng lên trời cút con mẹ nó đi?

Tả Hữu đứng yên tại chỗ, không đánh trả cũng không tranh cãi, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời, y nhìn thấy tiên sinh tức giận và thất vọng như vậy.

Cho dù năm xưa tự nhốt mình trong Công Đức Lâm ở học cung, Tả Hữu hắn làm bạn bên cạnh, tiên sinh vẫn cười ha hả, không hề cho là gian khổ.

Cho dù tượng thần trong Văn miếu nhiều lần bị người ta di dời, mang ra đánh nát, tiên sinh vẫn không quan tâm. Là thật sự không quan tâm, chứ không phải ra vẻ ung dung. Y biết tiên sinh vốn không phải là người như vậy.

Sắc mặt Tả Hữu bình tĩnh, hỏi:

- Tiên sinh, đệ tử nên làm gì?

- Cuối cùng đã nhớ mình là đệ tử của ta rồi à? Năm xưa ta đối phó với thần linh Ngũ Nhạc ở Trung Thổ ra sao? Hôm nay ngươi đã chiếm lý, còn có kiếm... ngươi nói xem nên làm thế nào?

Lão tú tài lại nhảy lên vỗ vào đầu Tả Hữu một cái, chỉ về mũi bắc Đồng Diệp châu, giận dữ nói:

- Làm con mẹ hắn đi!

Tả Hữu “à” một tiếng, đi về hướng nam.

Bên dưới kiếm tu và kiếm khí, biển rộng chia thành hai nửa.