Canh một người, canh hai lửa, canh ba quỷ dạo chơi, canh bốn trộm, canh năm gà gáy trời đất sáng.
Tối nay vào lúc canh ba, trong nước sông Mai âm khí dày đặc. Bên phía dịch quán, có lẽ vì kỵ binh Diêu gia trấn giữ, vũ khí trang nghiêm, vô hình trung đã ngăn cản khí tức khiếp người kia.
Diêu Cận Chi ở trong phòng luyện tập bói kim tiền, còn được gọi là hỏa châu lâm, một trong số bí pháp trên núi. Nói là bí pháp, thực ra cũng không xem là chính thống. Lúc còn trẻ cô ngẫu nhiên tìm được ở lầu sách, những năm qua chỉ xem là thú vui tiêu khiển mà thôi.
Bói kim tiền dùng ba đồng tiền ném xuống đất để xem bói. Ngoài ra còn có phương pháp bói sáu đồng, đặt sáu đồng tiền trong ống tre, sau khi đổ ra thì nhìn mặt trái mặt phải, hỏi tiền đồ, đoán lành dữ. Phương pháp này lúc linh lúc không linh, thực ra chính Diêu Cận Chi cũng không tin tưởng lắm.
Hôm nay cô dùng ba đồng tiền, hỏi xem chuyến này mình vào kinh tiền đồ lành dữ thế nào. Sau đó lại dùng sáu đồng tiền, trắc nghiệm xem vận mệnh của họ Lưu Đại Tuyền dài hay ngắn.
Sau khi thu lại tiền đồng, vẻ mặt Diêu Cận Chi nghi hoặc, không thể lý giải được. Đành phải tự giễu là câu “không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần” vốn cũng không đúng. Cô không băn khoăn vì hai kết quả này nữa, đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn thấy Diêu Lĩnh Chi đang luyện đao. Xa hơn một chút có gian phòng vẫn sáng đèn, không cần đoán cũng biết là Diêu Tiên Chi đang thắp đèn đọc binh thư.
Cô ngồi xuống bên cạnh bàn, nghĩ thầm sắp tới có thể thường xuyên tìm vị Lư tiên sinh kia đánh cờ, có thể tặng cho tiểu cô nương tên là Bùi Tiền kia mấy món đồ nhỏ tinh xảo. Còn phải tìm một cơ hội, tặng cho vị cung phụng trẻ tuổi kia một món đồ vừa chừng mực. Thân là nữ nhân, cô nhìn ra được những lời ẩn giấu sâu trong mắt Thiệu Uyên Nhiên kia, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Lần này đi lên phía bắc, cho đến nay cô cũng chỉ nói hai ba câu với đạo sĩ trẻ tuổi kia, cùng với một lần cố ý nhìn về bóng lưng của người kia. Mà nói đến cũng buồn cười, vị cung phụng trẻ tuổi kia tự cho là ra vẻ lạnh lùng trước mặt cô, sẽ có thể che giấu tất cả. Cô có thể khẳng định, lần đó mình “vô ý” ngóng nhìn, đủ khiến một người tu đạo chí hướng cao xa trong lòng sinh ra sóng gợn.
Diêu Cận Chi vẫn luôn tin chắc, chuyện này còn có sức nặng hơn ngàn vạn lời nói. Huống hồ lời nói của con người mấu chốt không phải ở nhiều, có vào tai hay không là một chuyện, có vào lòng hay không lại là chuyện khác. Những cô gái dung mạo xinh đẹp và nam tử quyền thế cao sang, bẩm sinh đã có ưu thế.
Vừa nghĩ đến đây, Diêu Cận Chi lại cảm thấy hơi ấm ức. Vì sao người nào đó có thể thật sự bình tĩnh hòa nhã khi ở bên cạnh mình như vậy?
- --------
Từ đêm khuya tới khi trời sáng, Chu Liễm vẫn luôn chờ đợi bên bờ sông Mai, lưỡng lự không đi.
Đêm qua chuyện lạ liên tục xảy ra. Đầu tiên là tiểu nha đầu Bùi Tiền ăn nói lung tung, bảo rằng nhìn thấy một cây cầu vàng trên sông. Sau đó Trần Bình An dừng luyện tập thủ ấn, bảo Chu Liễm và Bùi Tiền trở về trạm dịch trước, nói xong liền xoay người nhảy vào trong nước sông Mai.
Bùi Tiền không chần chừ lập tức nhảy theo. Sau đó trong sông Mai bỗng xuất hiện một vòng xoáy, trên mặt sông linh khí dồi dào, khiến Chu Liễm hơi khó chịu. Vòng xoáy kia cuốn lấy Trần Bình An và Bùi Tiền, đột ngột xuất hiện lại đột ngột biến mất, chỉ để lại cho Chu Liễm bóng dáng mơ hồ của một cô gái thấp bé.
Nghe nói Đồng Diệp châu chỉ là một trong chín châu lớn của thế giới Hạo Nhiên này.
Trời đất rộng lớn biết bao, người tu đạo cao xa biết bao.
Trước đó tâm tình của Chu Liễm hơi sầu não, giống như một thân hào huyện thành giàu có, đột nhiên đi vào kinh thành, phát hiện chút bạc trong túi mình không mua nổi thứ gì, dù sao cũng cảm thấy mất mát. Có điều lão nhanh chóng quét sạch chút tâm tư này, ngược lại còn tràn đầy hào khí và đấu chí.
Đừng thấy Chu Liễm suốt ngày cười híp mắt, làm tùy tùng đi theo sau lưng Trần Bình An. Những ngày qua tu vi võ đạo của lão vẫn đang tăng tiến, không bỏ lỡ một giây phút nào.
Ba người còn lại cũng không kém Chu Liễm. Ngụy Tiện đang cẩn thận xem xét thế giới này, ở nơi nhỏ bé nhìn trời đất. Tùy Hữu Biên ở trong toa xe bế quan ngộ kiếm. Lư Bạch Tượng càng là kỳ tài trời phú, cầm kỳ thư họa thứ nào cũng tinh thông.
Đây là ưu thế vô hình lớn nhất của bốn người Chu Ngụy Tùy Lư.
Không một ngoại lệ, bọn họ đều từng vô địch nhân gian, là võ phu thuần túy, tâm cảnh gần như không tì vết, xứng với hai chữ “thuần túy” nhất.
Giữa bốn người lại âm thầm so tài, xem ai phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ bảy sớm nhất.
Chỉ cần bọn họ bước vào cảnh giới Kim Thân của võ phu, cảnh giới thứ tám Viễn Du và cảnh giới thứ chín Sơn Điên sẽ không còn là vấn đề, chỉ xem tốn bao nhiêu thời gian mà thôi.
Chu Liễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, bắt đầu theo đường cũ trở về. Trong tay cầm một hòn đá cuội vuốt nhẹ, không ngừng có mảnh vụn bị gió mát bên bờ sông thổi tan.
Ngoại trừ giới hạn võ đạo, bốn người dĩ nhiên đều bất mãn với gông xiềng của mình. Đừng quên Ngụy Tiện là hoàng đế khai quốc của nước Nam Uyển, Lư Bạch Tượng là thủy tổ khai sơn của Ma giáo, Tùy Hữu Biên càng là nữ kiếm tiên muốn dùng một kiếm phá vỡ quy củ đất lành.
Nếu nói bốn người này vui lòng phục tùng người trẻ tuổi tay cầm bốn bức tranh cuộn kia, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, đừng nói Trần Bình An, e rằng ngay cả đứa trẻ tên là Bùi Tiền kia cũng không tin.
Có điều trong trận chiến ở nhà trọ, bốn người này đã khắc sâu ấn tượng với Trần Bình An.
Chu Liễm nắm chặt hòn đá trong tay, lẩm bẩm:
- Nhìn thái độ của Trần Bình An hiện giờ, Lư Bạch Tượng hẳn là người đầu tiên thổ lộ chân tướng, cho nên hai người mới thân cận thoải mái như vậy?
- --------
Chung Khôi vẽ xong lá bùa trấn kiếm có mật bùa tráng lệ, theo tiên sinh nhà mình một trước một sau rời khỏi sông Mai. Khí vận sông núi của phủ Bích Du dần dần ổn định. Tỳ nữ tuổi xuân kia dẫn Bùi Tiền trở lại phòng khách.
Lúc trước ở chỗ bức tường phù điêu, Bùi Tiền ném vốc tinh hoa sông Mai trở lại tường. Kết quả nhìn thấy hình ảnh hương khói trở nên hỗn loạn, nước sông quay cuồng, giống như sau phút chốc sẽ tràn ra khỏi tường đá, nhấn chìm phủ đệ.
Bùi Tiền giật mình, la hét muốn trở về bên cạnh Trần Bình An. Nhưng tỳ nữ quỷ nước năm xưa chết oan ở sông Mai, khi đó lại bị thủy thần nương nương dùng thần thông đuổi ra khỏi phủ đệ. Vì vậy Bùi Tiền chỉ có thể trơ trọi đứng ở chỗ bức tường phù điêu, khóc đến mức cổ họng cũng khàn.
Lúc này trở về phòng khách, trên mặt Bùi Tiền còn mang theo nước mắt, rụt rè đứng ở ngưỡng cửa không dám đi vào. Cô vẫn biết xem tình thế để hành sự, thấy Trần Bình An đang nói chuyện nghiêm túc với người khác. Nếu lần này lại do cô gây họa, chọc giận Trần Bình An, lần trước còn có Chung Khôi nói giúp, bây giờ sẽ không ai bênh vực cô nữa.
Trần Bình An quay đầu hỏi:
- Thế nào rồi?
Bùi Tiền nhanh chóng chạy vào phòng khách, ngồi ngay ngắn xuống ghế dựa bên cạnh Trần Bình An, cảm thấy ấm ức và chột dạ, nói:
- Vừa rồi ta trả vốc nước kia cho bức tường phù điêu, không biết vì sao lại đất rung núi chuyển. Trần Bình An, ta thật sự không cố ý, ngươi không được tức giận.
Trần Bình An búng ngón tay vào trán Bùi Tiền, cười nói:
- Ngươi cũng biết sợ à?
Bùi Tiền thấy vậy trong lòng trấn định, cảnh tượng kỳ dị dọa người kia quá nửa không liên quan gì đến cô. Vừa có sức lực, eo của cô lại thẳng lên, lúc này thấy trên bàn rượu có hương vị phả vào mũi, lập tức thèm thuồng.
Cô nhớ lại trước kia ở đất lành Ngẫu Hoa, nghe tiên sinh kể chuyện dưới cầu nói về những cố sự kỳ quái, có long cung dưới đáy nước và phủ đệ thần tiên, một ly rượu một quả đào gì đó, sau khi ăn vào sẽ có thể gia tăng tuổi thọ. Cô bèn thử dò hỏi:
- Ta có thể uống một ngụm rượu nhỏ không?
Trần Bình An trừng mắt. Bùi Tiền lập tức ra vẻ tỉnh ngộ nói:
- Ta còn nhỏ tuổi, vẫn là Trần Bình An ngươi uống nhiều một chút đi.
Thủy thần nương nương bản tính hào sảng, bị khuê nữ nhỏ thông minh tinh nghịch này làm vui vẻ, liền nói với Bùi Tiền:
- Trong phủ còn không ít rượu thủy hoa ủ trăm năm, lát nữa ta sẽ tặng cho ngươi một vò. Còn như Trần Bình An sẽ cướp đi tự mình uống, hay là cho ngươi một chút, ta cũng không quản được.
Bùi Tiền ở bên cạnh Trần Bình An, lại không sợ trời không sợ đất nữa, lên mặt cụ non nói:
- Nếu thật sự muốn tặng rượu cho ta, ta rất cảm ơn cô. Nhưng hôm nay ta còn nhỏ tuổi, không uống rượu được, nếu không sẽ làm chậm trễ việc đọc sách nhận chữ. Chờ đến lúc có thể uống rượu, chúng ta sẽ lại tới nhà cô làm khách. Đến lúc đó cô đừng hẹp hòi, nếu không sẽ có lỗi với thân phận thần tiên của cô.
Thủy thần nương nương tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cẩn thận quan sát mặt mày Bùi Tiền, càng nhìn càng động tâm, nửa thật nửa giả nói với Trần Bình An:
- Tiểu cô nương thật có linh khí, hay là để cô bé ở lại phủ Bích Du đi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố. Vị trí thủy thần nương nương sông Mai của phủ Bích Du ta, sau này sẽ nhường cho cô bé. Ta bảo đảm sẽ dốc lòng truyền thụ, còn giúp cô bé luyện hóa hai món pháp bảo. Nhiều nhất hai trăm năm, cô bé sẽ có thể trở thành thủy thần mạnh nhất vương triều Đại Tuyền.
Bùi Tiền hoảng hốt đứng lên, tức giận nói:
- Không được nói bậy bạ. Ta còn phải đến quận Long Tuyền ở Đông Bảo Bình Châu, giúp lão gia nhà ta dán câu đối xuân trước cửa.
Trần Bình An khéo léo từ chối đề nghị của thủy thần nương nương. Không dẫn Bùi Tiền theo bên cạnh, hắn thật sự không yên tâm.
Thủy thần nương nương cũng không cưỡng cầu, có điều những lời vừa rồi thật sự không phải nói đùa. Nếu Bùi Tiền được mình nhìn nhìn trúng tư chất ở lại phủ Bích Du, cô sẽ dốc hết sức để tiểu cô nương thừa kế chức vị thủy thần sông Mai, còn giúp cô bé chế tạo luyện hóa hai món binh khí cấp bậc pháp bảo. Lại làm trái tâm tính một chút, hư tình giả ý với vương triều Đại Tuyền và thư viện Đại Phục, giành lấy một chữ “cung” cho phủ Bích Du.
Như vậy cô có thể rảnh tay rảnh chân, đi gi.ết chết đại yêu quấy phá sông Mai hơn hai trăm năm kia. Cho dù ngọc đá cùng tan, cũng là một việc công đức, tạo phúc cho chín mươi vạn bách tính ở hai bên bờ, không có lỗi với đạo lý thánh hiền đọc được trong sách của Văn Thánh lão gia.
Còn như vì sao thủy thần nương nương cô “vừa nhìn đã bị thu hút” bởi Bùi Tiền, bên trong càng có học vấn.
Là thần linh trấn giữ thủy thổ một phương lâu dài, bản thân thủy thần sông Mai có phúc duyên rất lớn. Cho nên mới có thể từ một tấm bia đá cầu mưa không ai thăm hỏi, ngộ ra được một môn khẩu quyết tiên thuật làm cơ sở đại đạo của tu sĩ năm cảnh giới cao.
Vừa rồi cô vận dụng pháp thuật xem khí của thần linh, cẩn thận quan sát. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình. Bản thân cô đã xem như người nổi bật trong số tư chất hình kim trên đời, mà tiểu cô nương gầy gò đen nhẻm trước mắt này còn xuất chúng hơn cô, là thân thể thần linh hàng đầu. Thông thường mà nói, nếu không làm một thần linh núi sông hưởng thụ hương khói, vậy thì quá phung phí của trời rồi.
Cái gọi là tư chất hình kim, có phần tương tự với phôi kiếm bẩm sinh của kiếm tu, phật tử của Phật gia, được trời ưu ái. Nếu tu hành theo một con đường chính xác, sẽ một ngày đi ngàn dặm.
Trong tướng thuật trên đời có một môn gọi là cân luận lượng, chuyên xem cốt khí của một người nặng mấy cân mấy lượng. Tư chất hình kim chính là một loại rất nặng trên thế gian. Người hình kim phần nhiều trời sinh hình dáng nhỏ gầy, xương lại rất cứng, tính tình dũng cảm, rất dễ nóng nảy, sát phạt quyết đoán. Nhất là kim trong ngũ hành tượng trưng cho nghiêm khắc, tự có uy phong, cho nên trời sinh là nhân tài làm quan làm tướng.
Thực ra ánh mắt của vị thủy thần nương nương này tuy tốt, nhưng vẫn không đủ tốt.
Tư chất xuất chúng của Bùi Tiền đã sớm cao hơn phạm trù ngũ hành. Cho nên Chu Liễm nhìn Bùi Tiền, cũng cảm thấy tiểu nha đầu là một thiên tài tập võ. Thậm chí ngay cả Diêu Cận Chi lúc trước mua tiền đồng, trong lòng cũng cảm thấy tiểu nha đầu là một nhân tài thuật toán, chỉ cần đi theo mình học tập xem bói, nhất định có thể làm ít công nhiều.
Chỉ có quân tử Chung Khôi nhìn toàn diện và sâu sắc hơn.
Chỉ tiếc Bùi Tiền lại gặp phải Trần Bình An, một người chẳng thèm nói đạo lý gì với cô. Còn như tập võ hoặc tu đạo, Bùi Tiền càng không cần mơ tưởng đến.
Hôm nay con nhóc này theo Trần Bình An trèo đèo lội suối, chỉ cần trên trán dán một lá bùa giá trị ngang với một ngôi nhà lớn, đã vui mừng phấn khởi, đi đường không cảm thấy mệt rồi.
Đây có lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nếu Bùi Tiền theo Chu Liễm luyện võ, hoặc là ở lại phủ Bích Du làm thủy thần sông Mai đời kế tiếp, bất kể thành tựu cao đến đâu, cũng không cần hi vọng cô sẽ biết ơn Chu Liễm và thủy thần nương nương.
Không chừng một ngày nào đó xảy ra xung đột, cô sẽ dùng một chưởng sẽ đánh chết bọn họ, sau đó còn cảm thấy như chuyện hiển nhiên. Các ngươi chọc giận ta, bản lĩnh của ta lại lớn hơn các ngươi, không đánh chết các ngươi, chẳng lẽ còn giữ ở bên cạnh làm chướng mắt sao?
Nhưng khi ở với Trần Bình An, tâm tư ý niệm của Bùi Tiền lại rất khác, có thể nói là riêng biệt. Có điều hai người vì thân ở trong cuộc nên không tự biết mà thôi.
Thủy thần nương nương phất tay, tỳ nữ yên lặng lùi lại. Lúc này cô mới hỏi:
- Trần Bình An, ta là người sảng khoái. Ngươi cũng thế, nếu không Chung Khôi sẽ không thân thiết với ngươi. Vậy ta sẽ nói thẳng nhé?
Trần Bình An gật đầu:
- Thủy thần nương nương cứ nói.
Vẻ mặt thủy thần nương nương nghiêm túc, dường như đang tìm từ, có chuyện lớn muốn thương lượng.
Trần Bình An không biết chuyện gì. Theo lý mà nói chuyện từ phủ thăng cung, Chung Khôi đã giúp xác định, phủ Bích Du sẽ không gặp khó khăn gì mới đúng. Nhưng đối phương đã nghiêm túc như vậy, hắn cũng yên lặng chờ đợi đoạn sau.
Cô chậm rãi hỏi:
- Trần Bình An, ngươi đã từng gặp Văn Thánh lão gia. Vậy Văn Thánh lão gia có phải là khéo ăn khéo nói, mỗi chữ mỗi câu đều khiến người ta bội phục sát đất, giống như ngước nhìn núi cao? Nghe được những đại đạo chí lý nội dung sâu sắc kia, sẽ nảy sinh suy nghĩ “hậu sinh chúng ta cần phải dập đầu”?
Thủy thần nương nương ngồi đối diện bàn, thần thái rạng rỡ.
May mà Trần Bình An không uống rượu, nếu không có lẽ đã phun ra tại chỗ rồi.
Bùi Tiền không biết Văn Thánh lão gia mà thủy thần nương nương nói là ai, nhưng nghe giọng điệu giống như Trần Bình An quen biết lão già rất lợi hại kia. Cô liền cảm thấy cảm thấy vinh hạnh, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm, uống một ngụm rượu thủy hoa trăm năm của phủ Bích Du, do dự một thoáng. Hắn không đành lòng phá hoại hình tượng vĩ đại của lão tú tài Văn Thánh trong lòng thủy thần nương nương, bèn tìm từ nói:
- Lão tiên sinh dĩ nhiên học vấn rất lớn, tính tình rất tốt, đối xử ôn hòa với người khác, không bao giờ tự cao tự đại, đi ra bên ngoài rất... bình dị gần gũi.
Có thể không bình dị gần gũi sao? Đổi thành tướng mạo bình thường càng chính xác hơn, còn không bằng Chung Khôi lúc ở nhà trọ. Vóc dáng nho nhỏ, du lịch thiên hạ, giống như môt lão thư sinh nghèo kiết hủ lậu. Thích rủ người khác uống rượu, uống xong lại giả vờ say quỵt nợ, thái độ sau khi say cũng không tốt lắm.
Nhưng những lời thật lòng này, Trần Bình An không đành nói với thủy thần nương nương, sợ cô không cẩn thận đạo tâm sẽ tan vỡ.
Lần này thủy thần nương nương dứt khoát không dùng chén trắng lớn uống rượu nữa, trực tiếp xách vò rượu lên, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, than vãn:
- Văn Thánh lão gia quả thật giống như ta nghĩ... Ông trời trên cao! Học vấn phi thường, lại trách trời thương dân, ôn hòa nhã nhặn, đối xử lương thiện với thế nhân. Năm xưa Văn Thánh lão gia chỉ xếp thứ tư ở Văn miếu Trung Thổ Thần Châu, không được đứng gần hai bên Chí Thánh tiên sư, há có lý này.
Thủy thần nương nương lảm nhảm, không ngừng bênh vực cho Văn Thánh lão gia mà mình kính ngưỡng.
Trần Bình An không trả lời, lại nhớ tới rất nhiều người đọc sách thật sự, cùng với những người muốn trở thành người đọc sách. Thầy giáo của Tề tiên sinh, Tề tiên sinh, Chủng Thu ở đất lành Ngẫu Hoa rất giống Tề tiên sinh, Trần Bình An hắn, cùng với đứa trẻ Tào Tình Lãng rất giống mình.
Mọi thứ nói lý và không nói lý trên thế gian, cuối cùng đều sẽ rơi vào một chỗ, nơi khiến ta an lòng chính là quê hương của ta.
Trần Bình An không nói chuyện, chỉ uống rượu. Rượu ngon như vậy, người và chuyện tốt đẹp như vậy, học thuyết thứ tự của lão tú tài Văn Thánh, Tề tiên sinh không thất vọng, Chủng Thu không thẹn với lương tâm, Tào Tình Lãng nung nấu hi vọng... Hôm nay Trần Bình An hắn chắc chắn sẽ không biến thành kẻ nát rượu, không chừng giống như A Lương nói, thật sự có thể uống thành tiên rượu.
Một người tự nói chuyện, một người tự nghĩ ngợi, đều tùy ý uống rượu, không cần người khuyên nhủ.
Rượu thủy hoa của phủ Bích Du, cái gọi là cất trong hầm, đó là giấu trong tinh hoa sông Mai. Bỏ xuống trăm năm, dĩ nhiên là rượu ủ nguyên chất, vào miệng dễ dàng nhưng sức ngấm không nhỏ.
Thủy thần nương nương thật sự đã uống say, khoanh chân ngồi trên ghế dựa, đầu lắc lư, nói mình hâm mộ Trần Bình An chết được. Hắn đã gặp Văn Thánh lão gia, còn hiểu rõ Văn Thánh lão gia như vậy, đời này xem như viên mãn rồi.
Cô lại không được may mắn như vậy, mỗi ngày chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên thần đài. Miếu thủy thần nhìn như hương khói tràn ngập, còn thịnh vượng hơn thành Thận Cảnh. Nhưng trong hương khói lại xen lẫn nhiều tư tâm h.am muốn như vậy, cầu tài cầu phú quý, cầu con cầu quyền thế, cô đều không thích.
Cô muốn ở trước mặt hỏi thăm Văn Thánh lão gia. Các thánh nhân đã nói rất nhiều đạo lý, Văn miếu cũng đã dựng rất nhiều tượng thần, người đọc sách thánh hiền càng đông vô số kể, vì sao thế đạo vẫn tệ hại như vậy. Khiến người ta ngày càng thất vọng, khiến cô ngày càng không thích nhân gian này nổi.
Thủy thần nương nương đếm ngón tay, nói từng câu kinh điển trong sách của Văn Thánh lão gia, oán giận vì đạo lý tốt như vậy mà thế nhân đều không muốn học. Có phải học vấn của Văn Thánh lão gia ngài quá cao, thế nhân vốn không chạm được? Cuối cùng hai tay cô vò đầu, ngỡ ngàng không thôi.
Bùi Tiền trợn trắng mắt, thầm nghĩ: “Được rồi, sau này mình vẫn không nên uống rượu. Nếu trở thành điên điên khùng khùng giống như vị nương nương này, vậy sẽ thành trò cười rồi.”
Trần Bình An uống rượu có một điểm tốt, đó là trước khi say ngã, càng uống ánh mắt lại càng sáng, cả người rực rỡ hẳn lên, mặt mày phấn khởi. Giống như quyền pháp không còn thu mà là phóng, dáng vẻ già nua của ông cụ non đều bị mùi rượu đ.è xuống.
Nhưng đây không phải là Trần Bình An càng uống càng tỉnh táo, mà là uống say rồi sẽ không áp chế được bản tính bản tâm. Thử so sánh, trước khi uống rượu hắn vốn cẩn thận dè dặt, giống như hai tay vẫn luôn che một mặt gương đồng, hoặc là che chắn một ngọn đèn sơ sài, không muốn người ngoài nhìn thấy. Sau khi uống rượu lại buông hai tay ra, xung quanh bừng sáng, chiếu khắp bốn phương có ngại gì?
Trần Bình An đặt mạnh hồ lô nuôi kiếm xuống bàn rượu, cao giọng nói:
- Học vấn của Văn Thánh lão tiên sinh sao lại quá cao vô dụng? Rất hữu dụng, ta phải nói với cô một chút. Học thuyết này đúng mọi lúc mọi nơi, người thiện có thể học, kẻ ác cũng có thể học. Đế vương tướng soái có thể học, tiểu thương sai dịch cũng có thể học. Thần tiên trên núi có thể học, yêu ma quỷ quái có thể học, thần linh núi sông cũng có thể học. Còn như có chịu áp dụng vào thực tế hay không, đó là chuyện sau khi học xong. Trước tiên phải hiểu môn học vấn này, sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Trần Bình An bất giác học theo quân tử Chung Khôi, càng học theo Tề tiên sinh khi còn dạy ở trường, ngồi ngay ngắn, nói tiếp:
- Hiểu được học vấn thật sự trên thế gian, trong đồng ruộng nội tâm sẽ có nước từ đầu nguồn chảy tới. Ta cảm thấy lão tiên sinh giải thích hai chữ “thứ tự” kia, chính là học vấn rất lớn, học vấn thật sự, người người đều có thể học. Cô có muốn học không?
Ánh mắt thủy thần nương nương ngơ ngẩn lờ đờ, vỗ bàn nói:
- Ngươi cứ nói, ta học thử xem!
Trần Bình An hơi nghiêng người tới trước, dùng ngón tay viết hai chữ “thứ tự” lên bàn, nói:
- Tôn chỉ của môn học vấn này là hai chữ “thứ tự”. Sáng tạo ra cái mới, ngoài trật tự của lễ nghi quy củ, lại có một con sông lớn khác, ban ân huệ cho muôn dân. Học vấn của Trần Bình An ta không sâu cũng không nhiều, chỉ nói những chuyện mà ta biết, những cái lý mà ta hiểu được, những lời mà ta cảm thấy không sai. Bây giờ ta sẽ dùng nội dung mà lão tiên sinh nói với ta đêm đó, trước tiên nói với cô những điểm chính của học thuyết thứ tự này.
Trần Bình An tỉ mỉ nói một lần nội dung mở đầu mà lão phu tử ngồi luận đạo đêm đó, nêu rõ những điểm cốt lõi. May mắn trí nhớ của hắn tốt, cho dù uống say vẫn không nói sai.
Phần đầu tiên là phân trước sau. Chuyện trên thế gian đều có ngọn nguồn, không thể nhảy qua bất cứ phân đoạn nào, chỉ nói đạo lý mà mình muốn nói. Nếu không mọi chuyện trên thế gian vĩnh viễn không thể nói rõ đúng sai, vậy còn làm sao nói lý thật sự? Chẳng lẽ mỗi người chỉ nói theo ý mình, sau khi đạo lý nói không thông, lại dựa vào nắm tay để nói chuyện? Quá sai lầm rồi.
Phần thứ hai là xét lớn nhỏ. Đúng sai có phân chia lớn nhỏ, phải mượn dùng hai cây thước đo là thiện pháp của pháp gia và thuật toán của thuật gia.
Phần thứ ba là định thiện ác. Dùng lễ nghi quy củ làm thước đo căn bản, kết hợp với phong tục nhân tình ở các nơi, cùng với đạo đức nhân tâm, phân định thị phi và ưu khuyết của con người, tự xét lại thiện và ác.
Phần thứ tư là học phải đi đôi với hành. Sai thì thay đổi, đúng thì khuyến khích.
Chỉ riêng nội dung kỹ càng của bốn phần này, Trần Bình An đã nói đến một canh giờ.
- Môn học vấn thứ tự này rất tốt, nhưng muốn thi hành nó, phù hợp với tôn chỉ học vấn các nơi, khó khăn biết bao.
- Trước đó không biết vì sao Văn Thánh lão tiên sinh lại khuyên ta uống rượu. Chẳng biết tại sao Tả Hữu lại dùng một kiếm chém rơi tượng thần vũ sư, cũng không nói đạo lý, lại một kiếm san bằng khe Giao Long. Càng không biết vì sao Chung Khôi thân là quân tử thư viện lại chẳng hề giống một quân tử. Vì sao lão hòa thượng chùa Tâm Tướng lại nói thế giới này mắc nợ người tốt. Vì sao lão đạo nhân dẫn ta đi nhìn khắp đất lành Ngẫu Hoa, luôn là người tốt hiếm khi được báo đáp, còn kẻ ác lại khó gặp ác báo.
Trong quá trình nói đạo lý, Trần Bình An thường muốn kết hợp cả học vấn và cách giải quyết, nhưng càng nói lại càng bắt đầu tự mình phủ định. Hắn cảm thấy đạo lý mà mình nghĩ ra vẫn quá nhỏ, nhất là thiện ác phức tạp nằm ngoài phải trái đúng sai, lòng người nhỏ bé không có tư cách luận định.
Vị thủy thần nương nương ở đối diện bàn thì đang tập trung tinh thần, dựng tai lắng nghe
Trần Bình An ngồi ở đó, rất nhiều lúc giống như tự nói một mình.
Lại thêm một canh giờ, thời gian chậm rãi trôi đi như nước sông bên ngoài phủ Bích Du. Thủy thần nương nương đã sớm đứng dậy, cung kính nghiêm trang. Cô hơi khom người, giống như học sinh lắng nghe thầy giáo dạy bảo, ghi nhớ trong lòng, không dám bỏ sót một chữ một câu nào.
Bùi Tiền nằm sấp xuống bàn, má dán vào mặt bàn, nhìn Trần Bình An một hơi nói nhiều đạo lý với người khác như vậy, giống như nghe vào tai, lại giống như không tập trung.
Trần Bình An nói trước kia hắn không hiểu rất nhiều chuyện, thực ra cô bé Bùi Tiền cũng như vậy, càng không hiểu.
Vì sao trời lớn đất lớn, Trần Bình An gặp ai cũng nói lý ôn hòa, nhưng gặp cô lại không tốt như vậy, tính tình rất gay gắt? Nhưng cô vẫn cảm thấy ở bên cạnh hắn rất tốt, tốt hơn nhiều so với năm xưa một mình ở kinh thành nước Nam Uyển, giống như một cô hồn dã quỷ nho nhỏ, năm này qua năm khác bay tới bay lui, một ngày nào đó sẽ chết cóng chết đói. Cho nên dù bị mắng bị đánh, cô cũng... không cảm thấy ấm ức gì.
Trần Bình An sẽ nhìn thấy những thứ tốt đẹp của người khác, còn Bùi Tiền chỉ nhìn thấy những thứ ác độc của mọi người trên thế gian.
Ba chữ vàng trên tấm biển Phủ Bích Du sặc sỡ lóa mắt, ánh sáng vàng tràn ngập. Một đám người và quỷ trong phủ hoặc kinh hãi hoặc vui mừng, phát hiện cả phủ đệ đều là ánh sáng màu vàng nhạt chảy qua như nước.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, nước sông Mai bên ngoài phủ Bích Du lấp lánh gợn sóng, đặc biệt sáng trong. Rất nhiều quỷ nước chết oan tà khí khó tan, bất giác từ dưới đáy sông âm u bơi lên mặt sông, tắm rửa dưới ánh trăng, sau đó lại ào ào tiêu tan, giống như được giải thoát.
Tại miếu thờ thủy thần bên bờ sông Mai, đám thiện nam tín nữ đang ở bên ngoài chờ trời sáng mở cửa thắp hương, bỗng nhiên ồn ào náo động. Hóa ra kim thân của thủy thần nương nương trong miếu thờ đã thoát ly tượng thần bằng đất, đột ngột bay lên, cao đến mười mấy trượng, nhìn xuống nhân gian. Mà hai chữ “kim thân” trên pho tượng đất kia càng đúng như ý nghĩa, ngoài uy nghiêm còn có thần khí lẫm liệt.
Sâu trong sông Mai, đại yêu chỉ kém cảnh giới Kim Đan một chút, ẩn náu trong một sào huyệt dưới đáy sông, vốn phải rất thoải mái. Nhưng tại khoảnh khắc này, nó lại giống như nằm trong chảo dầu, vô cùng giày vò. Bất đắc dĩ, nó đành phải nhanh chóng xông ra khỏi sào huyệt, lớn tiếng gào thét, gây nên sóng lớn ngập trời, sau đó dọc theo dòng nước sông Mai điên cuồng chạy trốn về hướng thượng du.
Trời vừa sáng, trong phòng khách phủ Bích Du, thủy thần nương nương tay áo phất phơ, cả người có hào quang màu vàng lưu chuyển. Nhất là giữa ngực có một viên đan màu vàng xoay tròn, chiếu rọi cả phòng khách sáng hơn ánh nến.
Trong sách có nói, sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam. Cô không ngờ mình còn có hồng phúc ngang trời như vậy, có thể đêm nghe đại đạo, sáng kết kim đan.
Thủy thần nương nương đội ơn vị nam tử trẻ tuổi trước mắt, cúi người thật sâu, vui đến phát khóc nói:
- Tiểu phu tử đã là đệ tử chính thống của Văn Thánh lão gia, vì sao lại gạt ta?