Bà lão coi miếu thủy thần sông Mai là thân tín của thứ sử bản địa. Ngoại trừ được thứ sử đại nhân tiến cử, bà ta còn tốn rất nhiều tiền bạc của cải, lo lót quan hệ với nha môn Lễ bộ thành Thận Cảnh, mới chiếm được một vị trí béo bở như vậy. Không biết có bao nhiêu luyện khí sĩ phải thèm thuồng.
Lúc trước bà ta thắp hương tố cáo với phủ Bích Du. Lúc này không cần thủy thần nương nương lên tiếng, bà ta đã tự động im lặng, hoàn toàn không còn tâm tư trả thù... không dám, tuyệt đối không dám.
Quân tử trẻ tuổi của thư viện Đại Phục, đánh rắm cũng có thể làm chết bà ta.
Vì sao mấy chục năm qua vương triều Đại Tuyền ngày một phát triển, có xu thế trở thành minh chủ các nước ở trung bộ Đồng Diệp châu? Ngoại trừ hoàng đế sáng suốt uy phong, văn thần võ tướng quần anh hội tụ, thực ra trong lòng mọi người đều biết rõ, là vì thành Thận Cảnh có một vị quân tử trấn giữ. Còn những cường quốc truyền thống như Bắc Tấn và Nam Tề, hôm nay ngay cả một hiền nhân thư viện cũng không có.
Vị quân tử thư viện trước mắt này trẻ tuổi như vậy, chính là một sự uy hiếp rất lớn.
Ba mươi hoặc bốn mươi tuổi mới vất vả thi đậu trạng nguyên, khác biệt hoàn toàn với thần đồng thiếu niên thi lần đầu đã đoạt giải nhất.
Bà lão coi miếu và tu sĩ đã trở về trên bờ, giống như hai đứa trẻ phạm lỗi chờ thầy giáo đánh. Hai vị lão thần tiên này có quan hệ rất bình thường với phủ Bích Du, biết thủy thần nương nương vốn xem thường bọn họ, nhưng ngại mặt mũi của phủ thứ sử và triều đình, cho nên nương nương mới mắt nhắm mắt mở. Chuyện vơ vét tiền bạc, chỉ cần không quá mức, cũng sẽ không tính toán với miếu thủy thần bọn họ.
Có điều tối nay lại rất khó khăn, bởi vì thủy thần nương nương và miếu thờ không còn là bùa hộ mạng của bọn họ.
Chung Khôi nghiêm nghị trách mắng:
- Một là người phụ trách hương khói miếu thờ, một là tu sĩ của triều đình Đại Tuyền, lại chẳng hề có lòng trắc ẩn, không hỏi phải trái đúng sai, chỉ muốn ỷ thế hành hung. Chẳng trách quỷ nước dưới sông Mai lại nhiều như vậy, ngoại trừ đại yêu gây họa, hai người các ngươi cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Bà lão và tu sĩ sợ đến sắc mặt trắng bệch. Sau khi phu tử thư viện “áo mũ chỉnh tề”, lời nói giống như vàng ngọc, mỗi chữ đều nặng đến vạn cân, cũng không phải chỉ là nói suông.
Thủy thần nương nương trầm giọng nói:
- Chuyện quỷ nước sông Mai lan tràn, chủ yếu vẫn là lỗi của ta.
Chung Khôi vung tay áo, không hề nể mặt thủy thần nương nương, trách mắng:
- Hai việc khác nhau. Chức trách của hai người này quan trọng như vậy, nhưng mọi chuyện đều không muốn tốn công tốn sức, không chịu hỏi thêm một câu, không muốn nghĩ thêm một chút, đúng là thất trách. Bọn họ cũng không phải phú ông nằm yên hưởng phúc, ngồi ở đâu thì phải làm nhiệm vụ ở đấy. Tại nơi này, mỗi hành động của bọn họ đều liên quan đến khí vận sông núi triều đình.
Hai vị lão thần tiên cực kỳ sợ hãi, lúc này đã liên lụy đến đại nghĩa triều đình rồi. Nếu quân tử trẻ tuổi lại mang tôn chỉ thư viện ra, chẳng phải hai người bọn họ sẽ vạn kiếp bất phục?
Bà lão lập tức quỳ xuống cầu xin, nói mấy lời như sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm. Lão tu sĩ cũng khom lưng chắp tay, nói mình thẹn với tín nhiệm của triều đình, sau này nhất định sẽ cúc cung tận tụy.
Chung Khôi hừ lạnh nói:
- Niệm tình các ngươi mới phạm lỗi lần đầu, để cho thủy thần nương nương xử lý.
Hai người vội vàng đứng dậy cảm ơn, lại tạ tội với thủy thần nương nương.
Chung Khôi cảm thấy bọn họ chướng mắt, liền phất tay áo nói:
- Còn không mau trở về miếu thờ đóng cửa kiểm điểm, đừng ở đây làm mất mặt nữa!
Hai người chật vật rời đi.
Sau đó Chung Khôi quay đầu nghiêm mặt nói với thủy thần nương nương:
- Thân là thủy thần sông Mai, được vạn dân cung phụng, dù sao cũng nên quản lý người bên dưới, đừng luôn tập trung vào con thủy yêu kia. Chuyện thần đạo hương khói, cũng không chỉ là đánh đánh giết giết.
- Nếu dân chúng thắp hương đều thành tâm, cho dù mỗi năm chỉ có một nén nhang, hương khói cũng không xem là đứt đoạn. Nhưng nếu trong địa bàn người người đều hám lợi đen lòng, tới đây thắp hương chỉ vì đòi hỏi, cũng không thành tâm với cô quá nhiều, vậy phải làm sao đây?
- Mấy trăm năm hương hỏa, khói bay đầy trời. Ngay cả đêm khuya vẫn có mấy trăm người ở bên ngoài chờ vào miếu thắp hương, thanh thế còn lớn hơn văn miếu và lầu thành hoàng ở thành Thận Cảnh. Nhưng hương khói thật sự mỗi ngày có được mấy cân, người thường không rõ, người coi miếu không rõ, nhưng cô là thủy thần sông Mai, chẳng lẽ lại không biết sao?
- Nếu không có sự tồn tại của điện Linh Cảm nương nương, giúp cô lôi kéo một đám phu nhân thành tâm đến thắp hương thờ cùng, miếu thủy thần và phủ Bích Du của cô đã sớm bị thủy yêu thiên phú phi phàm kia san bằng rồi.
Thủy thần nương nương lần đầu tiên có vẻ chột dạ và xấu hổ.
Chung Khôi không nói nữa. Trong lòng Trần Bình An đã bình tĩnh lại. Hai lần du lịch thế giới Hạo Nhiên, chỉ có ba người bên ngoài từng nhắc đến Tề tiên sinh và lão tú tài Văn Thánh.
Thành hoàng gia Thẩm Ôn ở nước Thải Y Đông Bảo Bình Châu. Lão đạo nhân ở đất lành Ngẫu Hoa đã nhắc tới thuyết pháp thứ tự. Người còn lại là vị thủy thần nương nương trước mắt này, đã từng đọc sách, sau đó trở thành... người hâm mộ của lão tú tài Văn Thánh. Hơn nữa không phải là ngưỡng mộ bình thường, mà là gần như si mê.
Ngay cả Trần Bình An cũng không dám nói học vấn của lão tú tài ngang bằng với Chí Thánh tiên sư. Năm xưa Thôi Đông Sơn cũng chỉ nói thầy giáo Văn Thánh của mình học vấn thông thiên, giống như mặt trời ban trưa trong mắt người đọc sách trên thế gian, nhưng cũng không so sánh với bất kỳ vị thánh nhân nào trong Văn miếu.
Huống hồ xin thư viện Đại Phục một quyển điển tịch Nho gia, thờ cúng trong miếu thờ, liên quan đến cơ sở kim thân của một vị thần linh, càng liên lụy đến chuyện phủ đệ thăng cung mà thần linh núi sông mơ ước.
Đối với quyết định của vị thủy thần nương nương này, Trần Bình An cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu, nhưng từ đáy lòng lại cao hứng. Giống như giữa biển người mờ mịt trên thế gian, cuối cùng đã gặp được một người đồng đạo.
Chung Khôi nói với Trần Bình An:
- Có biết vì sao đạo lý nói thông suốt không? Không phải là vì hai ba chưởng, thậm chí không phải là vì thân phận quân tử của ta.
Trần Bình An quả thật tò mò, thành tâm hỏi:
- Là vì sao?
Vẻ mặt Chung Khôi khẳng khái nói:
- Là vì thư viện Nho gia chúng ta dùng những bộ điển tịch thánh hiền, giáo hóa ngàn năm lại ngàn năm. Cùng với bảy mươi hai thư viện đứng vững ở chín châu, khiến cho trên núi dưới núi, người người sinh lòng kính sợ. Nếu các phu tử thư viện chỉ dựa vào vũ lực, trên núi dưới núi dĩ nhiên sẽ ngoài miệng phục nhưng trong lòng không phục, sẽ dồn nén lâu ngày rồi bùng phát. Chung Khôi ta chỉ là nhờ tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát mà thôi.
Trần Bình An cảm thấy hơi kỳ lạ. Lời nói và hành vi của Chung Khôi hiện giờ, có thể nói hoàn toàn khác với ngày thường.
Đương nhiên lý lẽ của Chung Khôi không thể phản bác được.
Con ngươi Chung Khôi xoay mấy vòng, ra vẻ dựng tai lắng nghe, cuối cùng cười thành tiếng, thấp giọng nói:
- Tiên sinh cuối cùng đã đi rồi, chắc ta đã ứng phó qua được sóng gió tối nay. Nhân họa được phúc, ha ha, không chừng lần sau trở về thư viện, tiên sinh còn sẽ khen ta mấy câu.
Trần Bình An không biết phải nói gì, đây mới đúng là Chung Khôi mà hắn quen.
Thủy thần nương nương sông Mai xem như được mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa đã hoài nghi thân phận quân tử của người này có phải ngụy tạo hay không.
Chung Khôi vỗ vỗ bụng, hỏi:
- Nhắc đến mì làm ta thèm ăn rồi, chúng ta đến phủ Bích Du của cô ăn một bữa khuya nhé?
Trần Bình An nhíu mày nói:
- Gần đây cũng có gian hàng ăn khuya.
Hôm nay hắn đã không còn là người không hiểu việc đời. Năm xưa tượng thần của lão tú tài Văn Thánh bị mang ra khỏi Văn miếu, còn bị người ta đập vỡ, điển tịch đồng loạt bị cấm đoán và tiêu hủy ở thế giới Hạo Nhiên. Bảy mươi hai thư viện tại chín châu lớn, sơn chủ đều tự mình ra mặt, hoặc là phái một vị quân tử, đốc thúc triều đình các nơi thi hành chuyện này, không được sơ suất.
Hiện giờ một khi hắn dính vào miếu thủy thần sông Mai, trong triều đình Đại Tuyền và thư viện Đại Phục, chỉ cần có người rắp tâm lợi dụng, rất có thể sẽ hại người hại mình.
Văn mạch tranh đấu đã kết thúc, vì sao đời sau không cần phải nói lý? Bởi vì các thánh nhân đã sớm nói hết đạo lý rồi.
Vị thủy thần nương nương thân hình nhanh nhẹn kia giống như đã thay đổi chủ ý, chủ động mời hai người đến phủ Bích Du, cười nói:
- Những gian hàng ăn khuya bên ngoài miếu thờ, làm sao so được với phủ Bích Du ta? Tới tới tới, ta sẽ lấy ra một vò rượu ngon ủ trăm năm, chiêu đãi hai vị khách quý.
Cô vốn định làm cáo mượn oai hùm, lợi dụng thân phận của vị quân tử thư viện này, đè ép hai vị cung phụng họ Lưu không ngừng quấy rầy bên ngoài phủ Bích Du.
Cô gật gù đắc ý, cảm thấy mưu kế của mình không kém gì con thủy yêu kia. Càng nghĩ càng hài lòng, vui tươi hớn hở.
Trần Bình An đành phải bó tay. Thủy thần nương nương này cũng quá thành thật rồi, tốt xấu gì cũng nên chờ đến khi gạt người vào trong phủ đệ, cô mới lén cười cũng không muộn.
Chung Khôi làm như mắt mù, nhìn mà không thấy, kéo Trần Bình An. Hắn nói chỉ muốn xem thử vò rượu ngon cất trong hầm trăm năm kia, có sánh bằng rượu mơ ủ năm năm của nhà trọ hay không.
Tối nay hiện thân ở miếu thủy thần, đã không thể che giấu tai mắt người khác, lại có Chung Khôi khiển trách bà lão coi miếu ngay tại chỗ. Thủy thần nương nương liền dứt khoát thoải mái mà làm, đưa tay về hướng sông Mai chụp một cái. Nước sông lập tức xao động, tràn ra một cột nước, sau đó lướt lên bờ, biến thành một con giao long màu vàng sống động như thật, dài đến trăm trượng.
Giao long đi tới ngoài miếu trên núi, ngoan ngoãn cúi đầu. Thủy thần sông Mai nhảy lên đầu rồng, Chung Khôi thì kéo Trần Bình An lướt lên, đứng ở giữa cổ giao long.
Giao long xoay người, từ trên bờ trở lại sông Mai, nhanh chóng bơi về hướng phủ Bích Du ở hạ lưu.
Dân chúng trên bờ đang chờ mở cửa thắp hương, tận mắt nhìn thấy phong thái và thần thông của thủy thần nương nương, lũ lượt quỳ xuống dập đầu. Sau khi đứng dậy người người đều vui mừng, cảm thấy không uổng chuyến này, thấy được thủy thần nương nương hiển linh là phúc khí to lớn.
Ba người cưỡi giao long, rất nhanh đã tới phủ Bích Du nằm giữa núi rừng yên tĩnh. Nhìn như cách sông rất xa, thực ra phía dưới phủ đệ nối liền với mạch nước. Phủ đệ nằm ở trung tâm một trận pháp, có thể hội tụ tinh hoa sông Mai, hấp thu toàn bộ hương khói khí vận của thủy vực này. Đây chính là cơ sở đặt chân của thủy thần sông Mai, còn kim thân tượng thần trong miếu thờ chỉ là hiển hóa bên ngoài mà thôi.
Đôi thầy trò Đạo môn xuất thân từ Kim Đỉnh quán đang đứng ở cửa, Bảo Chân đạo nhân Doãn Diệu Phong và đệ tử Thiệu Uyên Nhiên. Ngoại trừ bữa cơm đóng cửa tiễn khách của thủy thần nương nương, bọn họ còn ăn thêm một bữa khuya. Lão quản gia đã bảo đầu bếp làm một ít món ăn sở trường đầy đủ hương sắc, cộng thêm hai bình rượu ngon, chiêu đãi hai vị cung phụng Đại Tuyền tuyên bố không gặp thủy thần nương nương thì không đi này.
Trong lòng lão quản gia hơi áy náy. Hai vị khách đường xa tìm đến này tính tình rất tốt, không xông vào phủ đệ, cũng không buông lời uy hiếp. Vị đạo sĩ Bảo Chân kia chỉ mỉm cười xin bọn họ một bữa ăn khuya, khiến lão quản gia vốn sợ bị đánh chết rất cảm động.
Giao long hóa thành một khe suối, nhanh chóng biến mất dưới mặt đất ngoài phủ.
Trong lòng Chung Khôi hiểu rõ, liếc nhìn thủy thần nương nương bên cạnh. Cô gái cười khan, giả vờ ngu ngốc.
Hai thầy trò Đạo môn nhìn thấy Chung Khôi, lập tức đứng dậy nghênh đón, sau khi đi xuống bậc thềm thì cúi đầu, tự báo danh hiệu. Mặc dù bọn họ không tận mắt nhìn thấy Chung Khôi dùng âm thần và dương thần rời khỏi nhà trọ, đi giáo huấn hai vị hoàng tử điện hạ, nhưng Doãn Diệu Phong đã sớm nghe nói đến cái tên Chung Khôi này, như sấm bên tai.
Trước kia hai người bọn họ phát hiện, mỗi lần kỵ binh Diêu gia triển khai chém giết ở biên cảnh, phía xa chiến trường sẽ xuất hiện một vị thư sinh áo xanh nhếch nhác, đứng từ xa xem trận chiến, không hề nhúng tay vào, sau khi đại chiến hạ màn thì lặng lẽ rời đi.
Doãn Diệu Phong liền dùng thân phận cung phụng của mình hỏi thăm thành Thận Cảnh, nhưng không ai có thể tra được lai lịch của người này. Sau đó nhờ sư môn Kim Đỉnh quán mới biết được, Chung Khôi là quân tử trẻ tuổi nhất trong lịch sử thư viện Đại Phục. Hắn mười hai tuổi trở thành hiền nhân, mười tám tuổi trở thành quân tử, hai mươi tuổi lại nhận được tiền tố “chính nhân” của danh hiệu quân tử.
Chuyện nhận được hai chữ “chính nhân”, ngay cả một vị sơn chủ thư viện cũng không thể quyết định. Phải cần thánh nhân học cung thuộc văn mạch của quân tử đó tự mình khảo nghiệm, lại được mấy vị thánh nhân có tượng thần trong Văn miếu gật đầu đồng ý, mới xem như qua cửa.
Bởi vì mỗi vị chính nhân quân tử còn được gọi là chuẩn thánh nhân (gần với thánh nhân).
Thanh danh của thư viện Đại Phục, không bằng hai thư viện khác nằm ở hai đầu nam bắc Đồng Diệp châu. Nhưng trong nội bộ Nho gia một châu, cùng với trong mắt tiên gia động phủ có chữ tông, Chung Khôi là người đọc sách sinh trưởng ở Đồng Diệp châu, rất được thế lực các phương và địa tiên coi trọng.
Vì muốn vị chính nhân quân tử này trấn giữ nước mình, mấy vương triều hùng mạnh nhất Đồng Diệp châu đều cố gắng giao hảo với thư viện Đại Phục.
Ngay cả quán chủ Kim Đỉnh quán, xuống núi gặp được quân tử Chung Khôi, e rằng cũng phải đối đãi ngang hàng. Cho nên Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên không dám bất kính. Thậm chí Thiệu Uyên Nhiên cảm nhận được, sư phụ Bảo Chân đạo nhân còn có phần cung kính và nịnh hót Chung Khôi. Trong lòng hắn hơi khó chịu, nhưng không lộ ra ngoài.
Doãn Diệu Phong buộc phải hạ mình như vậy, là vì chuyện phủ Bích Du thăng cung đã đến thời khắc quan trọng. Chung Khôi là đệ tử đắc ý của sơn chủ thư viện Đại Phục, không chừng có thể đưa đến tác dụng mấu chốt. Tới lúc đó mình có thể hoàn thành nhiệm vụ bí mật của thành Thận Cảnh, còn có thể giúp Đại Tuyền lôi kéo một vị thánh nhân Nho gia tương lai. Như vậy đệ tử Thiệu Uyên Nhiên mà mình coi trọng nhất, sau này sẽ có chỗ dựa bên ngoài Kim Đỉnh quán.
Chung Khôi dĩ nhiên đã từng gặp đôi đạo nhân nhập thế này, hơn nữa không chỉ một lần. Ấn tượng với bọn họ không xấu, nhưng cũng không phải quá tốt, nếu không đã sớm chào hỏi bọn họ rồi.
Sau khi Doãn Diệu Phong nói rõ mục đích lần này tới thăm phủ Bích Du, Chung Khôi phát hiện thủy thần sông Mai ra vẻ không quan tâm, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.
Có điều tối nay hắn tới sông Mai cũng là vì chuyện này, cộng thêm chuyện thủy yêu hối lộ thành Thận Cảnh không đơn giản, vốn đã phạm vào kiêng kị của hắn. Cho nên hắn dứt khoát nói với Doãn Diệu Phong:
- Chuyện phủ Bích Du thờ cúng điển tịch, ta sẽ khuyên nhủ thủy thần nương nương. Các ngươi cứ yên tâm bẩm báo với thành Thận Cảnh, đương nhiên từ ngữ nên linh hoạt một chút. Chuyện thành công, các ngươi sẽ có công lao; chuyện không thành, các ngươi không cần liên lụy. Còn như vì sao ta lại giúp các ngươi lần này, trong đó tự có nguyên do, các ngươi không cần đoán mò.
Doãn Diệu Phong cảm ơn, cùng đệ tử Thiệu Uyên Nhiên cáo từ rời đi.
Lão quản gia đi trước, dẫn thủy thần nương nương nhà mình và vị khách trẻ tuổi dường như lai lịch còn lớn hơn, đi tới phòng khách của phủ đệ.
Trần Bình An đi bên cạnh Chung Khôi, quan sát phong cảnh của phủ Bích Du. Trên bức tường phù điêu có hình ảnh miếu thủy thần và dòng nước sông Mai rất sinh động, hương khói lượn lờ, sương mù bốc lên, nước sông cuồn cuộn, còn phát ra tiếng nước chảy.
Chỉ có thủy thần nương nương thấy được âm thần của Trần Bình An, còn thầy trò Đạo môn kia không thể nhìn thấu. Đây là vì Trần Bình An đang ở miếu thờ và phủ Bích Du, đều thuộc địa bàn của sông Mai.
Về phần thủy yêu, ở trong sông Mai mà ban đầu nó lựa chọn, thực ra thần thông đã tiếp cận với thủy thần nương nương, cho nên có thể nhìn thấy. Còn những quỷ nước đạo hạnh nông cạn kia, thực ra chỉ giống như sâu rượu “ngửi được mùi vị”, trời sinh bị thu hút.
Bọn họ đi đến phòng khách, những ngọn nến to như cánh tay khiến cho gian phòng sáng ngời, trên bàn vẫn còn tô mì lươn kia.
Trần Bình An nhìn cái “tô” kia, ngạc nhiên không biết nói gì.
Sắc mặt Chung Khôi vẫn như thường, ngồi xuống bên cạnh bàn, cười nói với thủy thần nương nương:
- Cũng cho ta một phần, không cần tô lớn như vậy, chén nhỏ là được rồi.
Cô gái gật đầu, sau đó nhìn Trần Bình An, hỏi:
- Vị công tử này có muốn ăn khuya không?
Âm thần không giống như dương thần thân ngoài thân của tu sĩ, không ăn được thức ăn ngon của nhân gian, chỉ dùng linh khí trời đất làm vật tẩm bổ.
Trần Bình An cười lắc đầu, nói không cần.
Một thủy thần và một quân tử, ngồi cùng một bàn, ăn mì lươn trong chậu và trong chén.
Trong lòng Trần Bình An bỗng vang lên giọng nói của Chung Khôi: “Vị thủy thần nương nương này sở trường luyện hóa binh khí. Không biết nhờ cơ duyên gì, đã lấy được truyền thừa thượng cổ, dùng thơ ca cầu mưa trên bia đá ngày đó làm pháp quyết luyện khí. Nghe nói cấp bậc của khẩu quyết này rất cao, thuộc về cơ sở chứng đạo của vị tiên nhân năm cảnh giới cao kia. Cho nên một số người rất để ý, có điều ngại mặt mũi nên chỉ có thể từ từ mưu đồ.”
Theo như Chung Khôi nói, nữ thần sông Mai đã luyện hóa tổng cộng chín món binh khí, số lượng thật sự hơi nhiều. Trong đó có hai món bước vào hàng ngũ pháp bảo, trong quá trình chém giết với thủy yêu đã bị hư ba món. Những binh khí này đều là pháp bảo chiến thắng, có thể giúp cô vững vàng đè ép thủy yêu trong hơn hai trăm năm.
Những cô gái trên thế gian ra ngoài dạo chơi, thường là bôi son phấn, thay áo váy. Còn vị thủy thần nương nương sông Mai này tuần tra địa bàn, lại là xem tâm tình mà lựa chọn binh khí mang theo bên người.
Ăn xong bữa khuya, thủy thần nương nương nói thẳng với Chung Khôi:
- Làm phiền quân tử cho ta một lời xác định. Nếu ta khăng khăng đòi lấy quyển điển tịch kia của Văn Thánh lão gia, thư viện Đại Phục liệu có tìm lý do, muốn phủ Bích Du ta hóa thành tro bụi? Hoặc là cố ý làm khó dễ họ Lưu Đại Tuyền, sớm muộn có một ngày Đại Tuyền sẽ bị Bắc Tấn và Nam Tề giáp công tiêu diệt?
Trần Bình An nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Chung Khôi lắc đầu cười nói:
- Thư viện Đại Phục không đến mức ngang ngược như vậy. Nhiều nhất là phủ Bích Du tự hủy tương lai, sau này dù cô có cống hiến bao nhiêu cho vương triều Đại Tuyền, cũng không có hi vọng thăng thành cung nữa. Điểm này cô phải hiểu rõ.
- Hôm nay bất kể là vì cô cảm thấy phủ Bích Du được thăng cung không chính đáng, hay là thật sự ngưỡng mộ đạo đức văn chương của vị Văn Thánh lão gia kia, tóm lại cô đã từ chối ý tốt của thư viện Đại Phục. Thư viện sẽ ghi chép chuyện này vào trong hồ sơ. Tương lai cho dù cô có hành động vĩ đại tạo phúc muôn dân, lập công xã tắc, vẫn chỉ có thể treo tấm biển phủ Bích Du mà thôi. Đến lúc đó nếu cô cảm thấy thư viện đối xử bất công, hãy nghĩ tới lựa chọn hôm nay.
Cô gái gật đầu nói:
- Ta nhớ rồi, đến lúc đó nhất định sẽ không oán trách thư viện Đại Phục các người. Thực ra suy cho cùng, vẫn là ta đã mạo phạm uy nghiêm của thư viện Đại Phục, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Chung Khôi cười nhạt nói:
- Cô cũng biết à?
Một thủy thần phủ Bích Du nho nhỏ, lại cả gan từ chối sắc phong của thư viện Đại Phục. Rơi vào trong mắt mấy thư viện khác ở Đồng Diệp châu, chẳng phải là một chuyện cười rất lớn sao?
Những “kết luận” nhìn như hời hợt này của Chung Khôi, đã phải gánh chịu áp lực và mạo hiểm rất lớn.
Người đọc sách rất coi trọng mặt mũi, ngậm bồ hòn làm ngọt cũng không sao, nhưng nếu bị mất mặt ngay trước công chúng, quá nửa sẽ muốn rút dao giết người. Cho nên những lời của Chung Khôi tối nay, chính là bùa hộ mạng lớn nhất của phủ Bích Du và miếu thủy thần sông Mai. Dù sao Chung Khôi cũng được xem là sơn chủ thư viện Đại Phục đời kế tiếp, thậm chí có người đồn đại, Chung Khôi còn có hi vọng trở thành đại tế tự của một học cung.
Thủy thần nương nương cười lúng túng, hỏi:
- Có muốn thêm một chén mì nữa không?
Chung Khôi tấm tắc nói:
- Một chén mì bảo toàn phủ Bích Du, một chén mì bảo vệ vương triều Đại Tuyền. Thủy thần nương nương, cô tính toán rất tốt.
Chung Khôi ngoài miệng mỉa mai, nhưng vẫn muốn thêm một chén mì nữa, bởi vì thật sự ăn ngon. Thủy thần nương nương còn bảo người bưng hai vò rượu ngon lên, mùi hương phả vào mũi, ngon hơn nhiều so với rượu mà Trần Bình An từng uống. Ngoại trừ rượu vong ưu Hoàng Lương ở núi Đảo Huyền, chắc chỉ có rượu hoa quế là có thể sánh ngang. Có điều uống rượu ăn mì đều không có phần của hắn.
Trước khi uống rượu, thủy thần nương nương luôn miệng nói rượu ủ trăm năm này tuyệt đối không thể uống nhiều, mỗi người nhiều nhất là ba chén lớn, uống nhiều rồi thần tiên cũng phải say ngã. Sau đó Trần Bình An nhìn thấy Chung Khôi và cô mỗi người uống bốn chén lớn, một vò rượu đã cạn tới đáy, không thừa một giọt nào. Tiếp đó thủy thần nương nương lại bảo nô tỳ trong phủ mang một vò khác lên bàn.
Thế là Trần Bình An nhìn thấy hai con sâu rượu nhân phẩm rất kém.
Chung Khôi kêu gào “Cửu Nương ơi”.
Thủy thần nương nương thì lớn giọng nói lời say, thỉnh thoảng lại vỗ bàn một cái, tăng thêm khí thế cho mình. Lúc này một chân của cô giẫm lên ghế dựa, vươn ngón cái chỉ vào mình, hỏi Chung Khôi vừa mới nhận làm huynh đệ:
- Xông pha giang hồ, dựa vào cái gì?
Chung Khôi vẫn tiếp tục nhắc tới Cửu Nương của hắn.
Thủy thần nương nương liền tự hỏi tự đáp:
- Khí phách. Sống lưng phải thẳng, nắm tay phải cứng, làm người và nói chuyện đều phải thoải mái. Chung Khôi huynh đệ, ta thấy con người ngươi không tệ, dám chịu trách nhiệm, là một nam tử hán. Ta nhận ngươi làm huynh đệ, sau này đi vào núi đao biển lửa, ngươi chỉ cần nói một câu.
Trần Bình An rất buồn chán ngồi ở một bên, nghĩ thầm nếu thằng bé áo xanh thân là rắn nước Ngự Giang có mặt ở đây, nhất định sẽ nói nghĩa khí bằng hữu, vỗ ngực rung trời.
Chung Khôi đưa tay chỉ vào thủy thần nương nương ở đối diện bàn, mắt say lờ đờ nói:
- Xông pha giang hồ không phải là chuyện của võ phu sao? Cô là một thủy thần... không đúng, hình như thủy thần tự xưng là xông pha giang hồ, mới là danh chính ngôn thuận nhất. Được rồi, xem như cô nói đúng, chỉ là khí phách cũng không thể làm cơm ăn...
Thủy thần nương nương nhướng mày, uống một ngụm rượu lớn, líu lưỡi nói hàm hồ:
- Ngày thường đều có cơm ăn, rất no. Thịt rắn hầm, mì thịt lươn... đầu bếp nhà ta, nghe nói trước kia từng nấu ăn cho hoàng đế lão gia, tay nghề tuyệt hảo, cho nên... khí phách vẫn phải có.
Chung Khôi lắc đầu, nói lầm bầm:
- Cô có khí phách của cô, liên quan gì đến ta. Ta chỉ cần Cửu Nương...
Trần Bình An đứng lên, muốn đi ra cửa phòng khách ngắm cảnh. Rượu ngon gần trong gang tấc mà không uống được, nhìn cũng thấy phiền lòng.
Ngay lúc này Chung Khôi bỗng tỏ ra sợ hãi, ngồi ngay ngắn, áo xanh rung động, mùi rượu trên người không còn sót lại chút gì. Vị thủy thần nương nương kia thì gục đầu xuống bàn, tiếp đó nghiêng đầu qua, ngủ thật say.
Trần Bình An quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng lưng cao khoảng trung bình, người mặc áo ngắn.
Chung Khôi chắp tay thi lễ, cung kính nói:
- Đệ tử Chung Khôi bái kiến tiên sinh.
Giọng nói của người nọ hùng hồn, chậm rãi lên tiếng:
- Đoạn thời gian trước, một đệ tử tạp dịch ở ngoại môn Phù Kê tông đã vô tình đụng phải một tai họa lớn. Đó là một đại yêu năm cảnh giới cao, đã hủy đi non nửa sơn môn của Phù Kê tông. Hai vị cảnh giới Ngọc Phác của Phù Kê tông một chết một bị thương.
- Đại yêu cũng bị thương nặng, muốn trốn về hướng Tây Hải, may mà đã bị tông chủ núi Thái Bình chạy tới ngăn lại. Nhưng những yêu ma mà núi Thái Bình trấn áp dưới đáy giếng mấy ngàn năm, lại nhân lúc này chạy ra hơn nửa. Hôm nay cả trung bộ Đồng Diệp châu đều trở nên hỗn loạn.
Sắc mặt Chung Khôi nghiêm túc, hỏi:
- Tiên sinh, đệ tử nên làm thế nào?
Người nọ cười nhạt nói:
- Dù sao cũng không phải là hơn nửa đêm uống rượu giải sầu.
Chung Khôi cúi đầu nói:
- Đệ tử biết sai.
Người nọ thở dài một tiếng, nói:
- Trước khi trời sáng hãy lên đường tới núi Thái Bình. Đến lúc đó ngươi và tất cả đệ tử thư viện, đều phải nghe theo phân phó của của đạo sĩ núi Thái Bình, không thể dựa vào thân phận thư viện mạnh ai nấy làm. Nghe rõ chưa?
Chung Khôi gật đầu nói:
- Hiểu rồi.
Hắn muốn nói lại thôi.
Người đàn ông kia có lẽ là sơn chủ của thư viện Đại Phục, lắc đầu nói:
- Chỉ tu sĩ năm cảnh giới cao mới có tư cách vây giết đại yêu kia.
Chung Khôi im lặng.
Cuối cùng sơn chủ thư viện nói:
- Chung Khôi, con phải cẩn thận hành động. Trong tai họa lần này, ai cũng có thể thân chết đạo tan, ngay cả ta cũng không ngoại lệ.
Chung Khôi gật đầu, đột nhiên ý thức được một chuyện, bèn hỏi:
- Trấn Hồ Nhi thì sao?
Sơn chủ thư viện do dự một thoáng, nói:
- Có thể tạm thời gác lại.
Ánh mắt Chung Khôi phức tạp.
Pháp tướng thánh nhân Nho gia quá bộ đến phủ Bích Du, trong nháy mắt đã tiêu tan.
Trần Bình An đứng ở cửa, trợn mắt há mồm.
Phù Kê tông và núi Thái Bình, đều là những tông môn ở Đồng Diệp châu mà hắn khá quen thuộc. Nhất là vị tiên tử nhà Kính Tâm ở đất lành Ngẫu Hoa, thân phận thật sự là nữ đạo sĩ Hoàng Đình của núi Thái Bình.
Chuyện khiến người ta khó tưởng tượng nhất, đó là đại yêu kia lại khiến cho đôi tình lữ thần tiên của Phù Kê tông một chết một bị thương?
Chung Khôi đứng lên, nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An nghi hoặc khó hiểu, hỏi:
- Thế nào rồi?
Chung Khôi cười khổ nói:
- Ta có một thỉnh cầu, chắc phải làm khó rồi.
Trần Bình An lập tức hiểu ý Chung Khôi, hỏi:
- Là cây bút Tiểu Tuyết kia?
Sau đó hắn lắc đầu.
Sắc mặt Chung Khôi ảm đạm, nhưng cũng cảm thấy nằm trong tình lý.
Trần Bình An cười nói:
- Không thể tặng ngươi, nhưng có thể cho ngươi mượn.
Chung Khôi mừng rỡ, hỏi:
- Thật sao? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa. Chém giết lần này vô cùng nguy hiểm, đừng nói là Chung Khôi ta, ngay cả tiên sinh nhà ta cũng có thể mất mạng. Ngươi không sợ bút Tiểu Tuyết bị hủy trong chiến trận? Không sợ Chung Khôi ta cho dù còn sống, sau này cũng sẽ quỵt nợ không trả?
Trần Bình An chớp chớp mắt, giơ bốn ngón tay lên.
Chung Khôi cười ha hả nói:
- Hiểu rồi, tự hỏi lương tâm.
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi:
- Chẳng lẽ phải để chân thân ta tới phủ Bích Du này? Ba trăm dặm đường thủy, phải tốn không ít thời gian. Hay là ngươi trực tiếp đến bờ sông gần dịch quán lấy bút Tiểu Tuyết?
Chung Khôi ngẫm nghĩ, nói:
- Có thể bảo thủy thần nương nương đưa chân thân của ngươi tới đây, rất nhanh thôi. Bởi vì có một số việc ta phải làm ở phủ Bích Du này, không thể để người ngoài nhìn thấy.
Hắn vừa nói vừa đi đến trước bàn, ngón tay gõ lên mặt bàn, nói:
- Thủy thần nương nương, còn giả vờ ngủ à?
Nương nương tươi cười ngồi dậy, rời khỏi bàn rượu, nói:
- Bây giờ ta sẽ đi đón chân thân của vị công tử này. Có điều phải phiền chân thân của công tử, sau khi ta đếm mười tiếng, hãy nhảy vào trong nước sông Mai.
Vị thủy thần nương nương này vừa cao giọng đếm, thân hình vừa lướt về hướng sông Mai gần phủ Bích Du để “vớt người”, đây là thần thông đặc biệt của thần linh một phương.
Sau khi đếm tới mười, Trần Bình An vỗ đầu một cái, nhớ tới gì đó, cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau chốc lát, thủy thần nương nương mang chân thân của Trần Bình An trở về, còn mang theo một cái đuôi nhỏ cả người ướt sũng, đó là Bùi Tiền.
Chung Khôi thoải mái cười lớn.
Trần Bình An hỏi:
- Âm thần làm sao trở về?
Chung Khôi phất tay áo, nổi lên một cơn gió mát, nhẹ nhàng đẩy âm thần của Trần Bình An vào trong chân thân, đồng thời nhắc nhở:
- Trước khi có thể dùng dương thần hộ giá, sau này đừng tùy tiện dùng âm thần dạo đêm nữa.
Trần Bình An thở ra một hơi dài, lấy bút Tiểu Tuyết trong vật một tấc ra, đưa cho Chung Khôi.
Chung Khôi cầm lấy bút Tiểu Tuyết, hỏi:
- Sau này làm sao trả lại cho ngươi?
Trần Bình An cười nói:
- Ngươi có thể gởi bút Tiểu Tuyết đến Trần Bình An ở núi Lạc Phách quận Long Tuyền, thuộc vương triều Đại Ly ở Đông Bảo Bình Châu.
Chung Khôi gật đầu, sau đó sắc mặt trở nên kỳ lạ, càng lúc càng kỳ lạ.
Hắn không nhịn được hỏi:
- Chắc không phải ngươi thật sự quen biết với Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai đấy chứ? Ta biết rất nhiều chuyện của động tiên Ly Châu.
Trần Bình An không gật đầu cũng không lắc đầu.
Vị thủy thần nương nương kia uống một hớp rượu để trấn an, sau đó mới cẩn thận hỏi:
- Vậy ngươi có biết thầy giáo của Tề tiên sinh không?
Trần Bình An gãi đầu, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống rượu.
Hình như chuyện uống rượu cũng là do lão tiên sinh dạy? Khi đó lão tú tài được một thiếu niên cõng trên lưng, ông ta vỗ mạnh vào đầu thiếu niên, la hét: “Thiếu niên thì phải uống rượu.”