Lúc Trần Bình An tỉnh lại thì đã là trăng treo trên đầu cành. Có lẽ vì thấy hắn mang đao mang kiếm, ông chủ quán rượu cũng không dám đuổi người, để mặc cho vị du hiệp này chiếm hố xí mà không đi cầu. Trần Bình An bèn cho ông ta thêm một ít bạc. Có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, lão chủ quán liền trở nên vui vẻ.
Trần Bình An chậm rãi đi trở về ngõ Trạng Nguyên. Lầu xanh buôn bán vắng vẻ, những cô gái kiều diễm buồn chán lười nhác nằm trên lan can. Trần Bình An ngẩng đầu nhìn, phát hiện những cô gái này trang điểm son phấn đã nhạt đi rất nhiều, dường như còn đẹp hơn trước đây một chút.
Trên đường đi, có nhiều cô gái trên lầu bắt chuyện và trêu chọc. Có cô còn trực tiếp ném khăn thêu cho Trần Bình An, gọi:
- Chàng đẹp trai, lên đây ngồi một chút, tỷ tỷ mời cậu uống trà, ngồi lên đùi tỷ tỷ.
Những cô gái chung lầu và nơi trăng hoa gần đó lập tức xôn xao, nói những lời thô tục.
Trần Bình An ung dung tránh khỏi chiếc khăn thêu kia, quay đầu nhìn một cái, nhặt nó lên, cuốn lại nhẹ nhàng ném trả cho cô gái kia. Những cô gái lầu xanh trên đường đầu tiên là trầm mặc, sau đó ồn ào cười lớn.
Trần Bình An tâm như nước lặng, trở về con ngõ kia. Nơi ngã rẽ có một nam một nữ mặc trang phục của dân chúng quê mùa, tuổi tác không lớn, chưa tới ba mươi tuổi. Hô hấp của bọn họ nhẹ nhàng, khí tức trầm ổn, chắc hẳn là cao thủ trẻ tuổi thiên phú tốt ở đất lành Ngẫu Hoa, cơ sở cũng không tệ. Đương nhiên vẫn có chênh lệch rất lớn với những thiên tài như Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ.
Hai người tự báo danh hiệu, là thám tử kinh sư do quốc sư Chủng Thu trực tiếp quản lý. Nam nhân đưa cho Trần Bình An hai cái bọc, trong đó chứa sách mất trộm mà bọn họ thu gom từ một tiệm sách ở phường thị lân cận, còn có sách liên quan đến xây cầu do công bộ nha môn chọn ra. Cô gái thì đưa cho Trần Bình An một xấp tài liệu bí mật, liên quan đến thư sinh họ Tưởng và phi tử tỳ bà.
Trần Bình An phát hiện lúc hai người này đưa đồ cho mình, dù là tâm cảnh hay bàn tay đều rất bất ổn. Hắn cười cười với bọn họ, cảm ơn sau đó đi về phía nhà Tào Tình Lãng.
Trên đường đánh chết Phấn Kim Cương Mã Tuyên và cô gái tỳ bà, sau đó thiếu chút nữa đánh chết Lục Phảng đỉnh Điểu Khám, đánh bại quốc sư Chủng Thu, cuối cùng đánh chết thái thượng giáo chủ Ma giáo Đinh Anh.
Giống như lão tướng quân Lữ Tiêu trên đầu thành, chính mắt nhìn thấy trận chiến đỉnh cao giữa Du Chân Ý và nữ đạo sĩ Hoàng Đình, cũng không kìm lòng được cảm khái một câu “đúng là thần tiên”. Đối với những thám báo nước Nam Uyển đi lại giữa triều đình và giang hồ này, thanh thế của Trần Bình An hiện giờ còn cao hơn Đinh Anh lúc mạnh nhất một bậc.
Đợi khi Trần Bình An chậm rãi đi tới cửa viện, đẩy cửa bước vào, cô gái trẻ tuổi mới thở phào một hơi. Hóa ra cô vẫn luôn kìm nén không dám thở mạnh, nhẹ giọng nói:
- Không ngờ còn trẻ như vậy.
Nam nhân cảm thấy bất đắc dĩ, không nói gì.
Cô gái cười nói:
- Dáng vẻ thật anh tuấn.
Sau khi nói xong, chính cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Ngay lúc này, Trần Bình An đột nhiên lui ra khỏi viện, ngửa người về phía sau, giơ ngón cái với cô gái, mỉm cười nói:
- Ánh mắt tốt.
Cô gái ngây người như phỗng, ngay cả nam nhân nghiêm túc kia cũng trở tay không kịp.
Đợi khi tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, cô gái đột nhiên ôm mặt, giậm chân một cái.
Nam nhân thở dài. Thực ra bình thường cô gái này cũng không thất thố như vậy. Làm thám báo bảy năm tới nay, sở trường ẩn nấp, trước giờ luôn kín đáo trầm ổn, lập rất nhiều công lao cho triều đình Nam Uyển, ngay cả Chủng quốc sư cũng rất xem trọng cô. Lần này hai người phụ trách theo dõi Bắc Tấn Long Vũ đại tướng quân Đường Thiết Ý, có thể thấy được sự tín nhiệm của Chủng Thu.
Trong viện, Tào Tình Lãng và cô bé còn không biết tên họ ngồi trên ghế đẩu, cả hai đều không nói chuyện. Cô bé đang cắn hạt dưa, chắc là xin của Tào Tình Lãng, vỏ hạt thì tiện tay ném sang một bên. Sau khi nhìn thấy Trần Bình An, cô hơi luống cuống. Trần Bình An liếc nhìn xuống đất, cô lập tức bỏ hạt dưa trong tay vào túi, sau đó thu dọn.
Trần Bình An nói với Tào Tình Lãng một tiếng, sau đó đi vào phòng, thắp đèn dầu, mở hai cái bọc ra. Sách bị cô bé bán tống bán tháo đều hoàn hảo không tổn hại gì, Trần Bình An đặt chúng lên bàn. Sách của công bộ nha môn thì đặt ở một bên khác. Hai núi sách nhỏ một trái một phải, giống như thần giữ cửa vây quanh.
Trần Bình An mở tài liệu bí mật ra, trong đó ghi chép kỹ càng về thư sinh họ Tưởng và phi tử tỳ bà. Hắn nhanh chóng xem qua, sau đó bỏ tài liệu vào lại phong thư, kẹp trong một quyển sách, bắt đầu diễn lại ván cờ kỳ lạ này.
Lần này tiến vào đất lành Ngẫu Hoa, mặc dù liên tục lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm, nhưng thu hoạch khá phong phú.
Một trận chiến với đại tông sư võ học Chủng Thu, thành công phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ tư. Trận thứ hai giao thủ, Chủng Thu còn tự h.ạ thân phận chủ động xuất quyền, giúp mình củng cố cảnh giới thứ năm.
Chủng Thu cũng có tính toán riêng, đoán được Đinh Anh và Du Chân Ý rất có thể sẽ hợp tác bày bố, không muốn bọn họ thành công. Nhưng bất kể thế nào, dù là phong thái tông sư, thực lực hay tâm tính, Chủng Thu đều khiến Trần Bình An sinh lòng bội phục.
Sau đó đánh với Đinh Anh một trận sảng khoái tràn trề, hơn nữa còn là lần đầu tiên Trần Bình An thật sự cầm kiếm nghênh địch. Quả nhiên võ phu thuần túy vẫn phải rèn luyện thân thể trên đường sinh tử.
Cho dù không biết cảnh giới thứ năm của những võ nhân khác ở thế giới Hạo Nhiên như thế nào, nhưng Trần Bình An tự nhận cơ sở cảnh giới thứ năm của mình khá tốt. Đây là gốc rễ để tạo dựng chỗ đứng, hắn mặc dù là kẻ mê tiền, nhưng có ngàn vàng cũng sẽ không đổi.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù chuyến đi tới đất lành Ngẫu Hoa này không xây được cầu trường sinh, vậy cũng không chịu thiệt. So với trước đó hi vọng đến di chỉ chiến trường cổ hoặc miếu võ thánh, thử vận may bước vào cảnh giới thứ năm, kết quả đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Có điều dưới tình hình tốt đẹp cũng ẩn giấu nguy hiểm. Bị âm thần kim thân của Đinh Anh từ đỉnh núi Cổ Ngưu đánh vào hố lớn bên ngoài, nhất là cuối cùng nằm phía dưới “ao sét”. Linh khí hùng hậu và khí vận võ đạo của đất lành Ngẫu Hoa bị kéo đến khu vực núi Cổ Ngưu, giống như nước biển chảy ngược, hoàn toàn tràn vào trong cơ thể của hắn, thấm vào hồn phách.
Trần Bình An loáng thoáng phát giác được, hồ nước nội tâm của mình giống như nổi lên một trận sương mù, quanh quẩn không tan. Sấm sét đan xen như giao long mãng xà cưỡi mây đạp gió. Hơn nữa còn có những ánh kiếm lóe lên trong sương mù rồi biến mất, giống như đang dùng kiếm chém giao long.
May mắn những linh khí xung đột với chân khí của võ phu thuần túy này, giống như phiên trấn cát cứ xa xôi, tạm thời không khởi nghĩa nổi dậy. Dù sao tại thế giới Hạo Nhiên, luyện khí sĩ và võ phu thuần túy ngay từ đầu đã là hai con đường hoàn toàn khác biệt.
Võ phu phải tản hết linh khí trong cơ thể, tinh luyện ra chân khí thuần túy giống như rồng lửa thị sát khắp nơi. Còn bước đầu tiên của luyện khí sĩ là linh khí trời đất, càng nhiều càng tốt. Sau đó chẳng qua là đãi cát tìm vàng, mở mang bờ cõi, biến từng kinh huyệt thành phủ đệ thành trì, trở thành động tiên nhỏ của bản thân.
Giống như hồ nước bên cạnh sông lớn, dù là lũ lụt lan tràn hay mùa khô, luyện khí sĩ vẫn có thể liên kết bản thân với trời đất. Linh khí không ngừng tràn vào, cuối cùng mở ra buồng đan, kết thành kim đan. Sau đó nuôi dưỡng ra âm thần và dương thần, thành tựu cảnh giới địa tiên.
Hiện giờ kết cấu trong cơ thể Trần Bình An, đó là chân khí thuần túy và linh khí trời đất đối chọi với nhau, từng bên kết trận, miễn cưỡng duy trì cục diện nước giếng không phạm nước sông.
Trần Bình An ngừng suy nghĩ, cầm hồ lô nuôi kiếm bên cạnh bàn lên, uống một hớp rượu.
Đúng là hủy cầu thì dễ xây cầu khó, vừa nghĩ tới mình thiếu chút nữa đã chết ở đây, hắn lại cảm thấy sợ hãi. Cho dù sáu mươi năm ở đất lành Ngẫu Hoa không giống như sáu mươi năm ở thế giới Hạo Nhiên, nhưng chắc chắn sẽ bỏ lỡ ước hẹn mười năm với Ninh cô nương.
Sau mười năm, bọn Lý Bảo Bình, Lý Hòe đã lớn thế nào rồi, trong thời gian này có bị người ta ức hiếp không? Cố Xán đã đi hồ Thư Giản thì sao? Lưu Tiện Dương liệu có áo gấm về làng, trở về trấn nhỏ lại không tìm được mình? Lầu trúc núi Lạc Phách và nhà tổ ngõ Nê Bình ở quận Long Tuyền, còn có cửa tiệm ở ngõ Kỵ Long phải làm sao?
Trần Bình An đứng lên, rất nhanh ngoài cửa viện vang lên tiếng gõ cửa. Cô bé gầy gò giống như tranh công, chạy đến phòng của Trần Bình An, đang muốn nhắc nhở hắn có khách tới thăm thì cửa phòng đã mở ra.
Trần Bình An nhìn thấy nữ thám báo nước Nam Uyển đang đứng ngoài cửa viện, nâng một cái hộp dài. Hắn đi qua, cô gái liền nhẹ giọng giải thích:
- Đây là di vật của phi tử tỳ bà, quốc sư vừa mới sai người đưa tới, bảo tôi giao cho Trần tiên sư.
Không đợi Trần Bình An nói gì, cô gái đã hơi đỏ mặt chạy đi. Tào Tình Lãng nhìn thấy cảnh này, chỉ hơi tò mò. Cô bé gầy gò thì con ngươi xoay tròn, như có suy nghĩ.
Trần Bình An bỏ chiếc đàn tỳ bà vào phòng. Tào Tình Lãng đã trở về phòng mình khêu đèn đọc sách đêm. Cô bé thì tiếp tục ngồi trên ghế đẩu cắn hạt dưa. Lần này cô đã rút kinh nghiệm, không dám tùy tiện ném vỏ hạt dưa xuống đất như tiên nữ rải hoa nữa, toàn bộ chất ở bên chân.
Trần Bình An đi về phía ghế đẩu, phát hiện Tào Tình Lãng để quạt hương bồ lại trên ghế, liền nhẹ nhàng cầm lên, sau đó ngồi xuống nói với cô bé:
- Ngươi có thể về nhà rồi.
Cô bé gầy gò cắn hạt dưa, chớp chớp mắt, lắc đầu nói:
- Nhà? Ta không có nhà. Ta chỉ là một đứa ăn mày nhỏ, lấy đâu ra nhà. Trong đám ăn mày có rất nhiều kẻ xấu, thường xuyên đánh ta. Tuổi tác của ta quá nhỏ, ăn cơm không no, sức lực càng nhỏ, đánh không lại bọn chúng. Những vị trí tốt ở kinh thành đều bị bọn chúng chiếm giữ rồi, ta không tranh được. Chỉ có thể tùy ý tìm một nơi để ở, chẳng hạn như dưới cầu, trên sư tử đá của gia đình giàu có.
Trần Bình An hỏi:
- Cha mẹ ngươi đâu?
Cô bé gầy gò cắn hạt dưa, cười nói:
- Chết từ lâu rồi. Ta không phải là người kinh thành, quê nhà cách nơi này mấy ngàn dặm. Lúc ta còn nhỏ gặp phải ôn dịch, theo cha mẹ chạy nạn. Mẫu thân chết trên đường, còn cha dẫn theo ta đến kinh thành. Đám quan lão gia trong kinh thành cũng không tệ, dựng rất nhiều tiệm cháo ở ngoài thành, cha ta húp được một tô cháo rồi mới chết.
Trần Bình An lại hỏi:
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Cô bé gầy gò đã ăn xong hạt dưa, giơ hai bàn tay ra, gập ngón út lắc lư:
- Chín tuổi rồi.
Trần Bình An không nói gì thêm. Cô bé gầy gò cười mấy tiếng:
- Nhìn ta không giống chín tuổi đúng không? Chẳng có cách nào, đói mà, vóc dáng không cao. Lần trước ngươi nhìn thấy con nhóc tặng người tuyết nhỏ cho ta không, nó mới sáu tuổi thôi, vóc người còn cao hơn ta một chút. Tên phu tử Tào Tình Lãng trong viện này, tuổi tác cũng nhỏ hơn ta.
Trần Bình An khẽ phe phẩy quạt hương bồ, tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt vô tình.
Thực ra cô bé gầy gò vẫn luôn quan sát sắc mặt và ánh mắt của Trần Bình An, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trong bụng liền oán thầm. Người có tiền đúng là chẳng ai tốt cả, trước giờ không quan tâm đến sống chết của người khác. Rõ ràng là một đại nhân vật rất lợi hại, giữa kẽ ngón tay lọt ra một ít bạc là có thể giúp cô sống những ngày tốt lành, nhưng lại khăng khăng không chịu giúp.
Cô đã chín tuổi, nhưng lại gầy gò giống như đứa trẻ năm sáu tuổi. Trần Bình An cũng không thấy lạ với chuyện này, bởi vì năm xưa hắn cũng sống như vậy. Cho đến khi rời khỏi ngõ Nê Bình và trấn nhỏ, đến lò gốm của lão Diêu làm học đồ, vóc người của hắn mới bắt đầu nhảy vọt. Trước đó hắn còn thấp hơn đám bạn cùng lứa nửa cái đầu.
Hôm nay Trần Bình An vẫn không lấy Si Tâm và Đình Tuyết xuống, vì vậy cho dù ngồi trên ghế đẩu vẫn rất uy nghiêm. Đây mới là nguyên nhân khiến cô bé gầy gò tối nay rất thành thật an phận.
Quạt hương bồ phe phẩy, gió mát từng cơn. Trần Bình An hỏi:
- Sách mà ngươi trộm đã bán bao nhiêu tiền?
Cô bé gầy gò nhăn mặt, muốn nặn ra một chút nước mắt, nhưng không làm được. Cô đành phải nâng một tay lên, nức nở kêu oan:
- Ta thật sự không trộm sách. Ta có thể thề, nếu như nói dối, trời đánh sét đánh, chết không yên lành!
Trần Bình An cười hỏi:
- Nếu ngươi nói dối, là ai bị trời đánh sét đánh chết không yên lành? Hình như ngươi không nói rõ.
Sắc mặt cô bé gầy gò khẽ biến đổi, cười khan nói:
- Đương nhiên là ta, còn có thể là ai?
Trần Bình An gật đầu:
- Vậy ngươi là ai? Tên họ là gì?
Cô bé gầy gò khom lưng cúi đầu, dùng ngón tay gảy đống vỏ hạt dưa:
- Có họ nhưng không có tên. Cha mẹ đi sớm, không kịp đặt tên cho ta.
Nói đến đây cô ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười rạng rỡ:
- Có điều cha đã nói với ta, tổ tiên nhà chúng ta rất giàu, từng làm quan lớn, cai quản cả mấy ngàn người.
Trần Bình An dừng quạt, lắc lư bầu rượu:
- Có nhớ cha mẹ không?
Cô bé gầy gò buột miệng nói:
- Nhớ bọn họ làm gì, hình dáng còn không nhớ được.
Có lẽ cảm thấy nói như vậy sẽ khiến người ta không thích, cô lập tức đổi giọng:
- Thực ra vẫn rất nhớ, ta thường nằm mơ thấy bọn họ, đáng tiếc lại không nhìn rõ hình dáng. Mỗi lần nằm mơ thấy bọn họ, buổi sáng ta tỉnh dậy đều đẫm nước mắt, rất thương tâm.
Trần Bình An quay đầu nhìn. Cô bé lại vươn tay ra:
- Ta thề!
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi thật sự không sợ ông trời à?
Cô bé gầy gò hơi bực bội, nhưng không dám cãi lại đối phương, vội vàng cúi đầu lầm bầm:
- Có ông trời cái rắm.
Trần Bình An đứng dậy, bỏ quạt hương bồ xuống, đi ra khỏi viện. Có một người đang đứng ở ngã rẽ trong ngõ, đầu đội mũ hoa sen màu bạc, dung mạo và thân thể giống như trẻ con, đeo một thanh trường kiếm trên lưng.
Trần Bình An đi tới ngã rẽ. Người nọ liền lui sang bên kia đường, xem như biểu thị một loại thái độ, không phải đến nhà gây hấn, mà là có chuyện thương lượng.
Du Chân Ý mỉm cười nói:
- Lần này ta quay về kinh thành nước Nam Uyển, là vì một việc công và một việc tư. Việc công là muốn thương lượng với Chủng Thu, bảo hắn giao quyển sách Ngũ Nhạc kia ra. Ta và phái Hồ Sơn có thể dời đến nước Nam Uyển, hơn nữa không tranh đoạt vị trí quốc sư với hắn.
- Việc riêng là muốn hỏi ngươi có tiền thần tiên của trích tiên nhân hay không, ta sẽ dùng đồ vật đổi với ngươi. Chỉ cần là thứ có ở đất lành Ngẫu Hoa, ta đều có thể tìm được giúp ngươi.
Trần Bình An hỏi ngược lại:
- Nếu như ta muốn, chẳng lẽ chính mình không tìm được?
Du Chân Ý lắc đầu nói:
- Ngươi cần gì phải tốn thời gian, dù sao ta cũng quen thuộc giang hồ và triều đình bốn nước ở đất lành Ngẫu Hoa hơn ngươi. Đối với người tu đạo thì thời gian là đáng giá nhất.
Linh khí hội tụ ở khu vực núi Cổ Ngưu, đó là do lão đạo nhân dùng pháp thuật thông thiên, dời tất cả linh khí ở đất lành Ngẫu Hoa đến đây. Tuyệt đối không phải là tình trạng bình thường, có thể nói là trăm năm khó gặp. Nhưng ba loại tiền thần tiên của trích tiên nhân, lại là cụ thể hóa của linh khí trời đất. Du Chân Ý một lòng chứng đạo trường sinh, cần gấp thứ này, hơn nữa cũng chỉ có hắn là ra giá được.
Du Chân Ý chỉ vào phi kiếm lưu ly đeo sau lưng:
- Trần Bình An, ngoại trừ thanh kiếm này có thể dùng đổi tiền thần tiên với ngươi, ta còn có thể giúp ngươi thu thập di vật trích tiên nhân thất lạc ở đất lành Ngẫu Hoa. Thậm chí có thể giúp ngươi đoạt pháp bảo mà đám người Đường Thiết Ý, Vân Nê hòa thượng vừa mới lấy được.
- Hơn nữa ngươi là võ phu thuần túy. Những thánh địa võ lâm như Ma giáo tam môn của Đinh Anh, nhà Kính Tâm của Đồng Thanh Thanh cất giữ rất nhiều bí tịch võ học, không chừng trong đó sẽ có thứ mà ngươi vừa ý.
Trần Bình An hỏi:
- Lần này ngươi vào kinh, nhất định là đến tìm ta trước. Ta có thể xác định, ngươi thật lòng muốn làm vụ mua bán này. Nhưng ngươi cũng muốn dựa thế đè ép Chủng quốc sư đúng không? Một khi ta gật đầu, Chủng quốc sư và nước Nam Uyển sẽ gặp áp lực.
- Thêm nữa cái gọi là giúp ta thu thập bí tịch võ học, đó là dùng danh tiếng thiên hạ đệ nhất và thiên hạ đệ nhị đè ép toàn bộ giang hồ, mặc cho ngươi tìm kiếm những tài liệu pháp thuật còn sót lại của trích tiên nhân? Nếu không một mình Du Chân Ý ngươi, cho dù thực lực có cao cũng không dám chọc giận cả thiên hạ. Dù sao võ nhân điên Chu Liễm và Ma giáo Đinh Anh chính là vết xe đổ.
Du Chân Ý không phủ nhận, gật đầu nói:
- Nhưng ngươi vẫn sẽ được lợi nhờ chuyện này. Hơn nữa từ đầu đến cuối ngươi không cần lộ diện, cứ để một mình ta làm kẻ ác.
Trần Bình An rút đao hẹp Đình Tuyết ra. Phi kiếm lưu ly sau lưng Du Chân Ý kêu lên ong ong, cũng chuẩn bị ra khỏi vỏ. Sắc mặt hắn âm trầm, không ngờ Trần Bình An lại bất chấp lý lẽ như vậy.
Nhưng tiếp theo Trần Bình An lại dùng mũi đao đâm hai cái lỗ nhỏ dưới đất, sau đó vẽ một vòng cung giữa hai điểm. Hắn thu đao vào vỏ, hỏi:
- Dự tính ban đầu là tốt, kết quả mà ngươi mong muốn cũng tốt, nhưng đây là lý do ngươi bất chấp thủ đoạn làm việc sao?
Du Chân Ý liếc nhìn đường vòng cung dưới chân Trần Bình An, sau đó dời mắt đi, hờ hững nói:
- Người muốn thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Mất mát hôm nay và thu hoạch ngày sau, có phân chia lớn nhỏ, hơn nữa cực kỳ chênh lệch. Ta không thẹn với lương tâm, vì sao không làm?
- Trong thời kỳ này, chết mấy người hay mười mấy người trên bảng có tính là gì? Ngươi có biết bởi vì trích tiên nhân, trong lịch sử đã có bao nhiêu vạn người chết oan không? Không nói đến những chiến sự cực kỳ bi thảm kia, chỉ nói đến mười người trên bảng mà ngươi từng gặp, Chu Phì đã gây họa cho bao nhiêu người rồi?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Ta đã xem rất nhiều sách, không dám nói là biết toàn bộ, nhưng cũng biết không ít. Chỉ riêng chiến tranh trong lịch sử có khả năng do trích tiên nhân gây ra, bây giờ ta có thể kể tên hơn sáu mươi trận.
Du Chân Ý không nói gì thêm. Không cùng đường thì không thể cùng mưu tính được.
Trần Bình An do dự một thoáng, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẽ thêm hai đường. Một đường thẳng, cùng với một đường cong nhỏ hơn nằm giữa đường vòng cung và đường thẳng. Sau đó hắn đứng lên nói:
- Ta không yêu cầu Du Chân Ý ngươi làm thánh nhân đạo đức, cũng không có bản lĩnh này, trước mắt cũng không tiện nói ngươi sai. Nhưng bỏ đi những thứ này, ta sẽ không buôn bán với ngươi. Tiền thần tiên ta có, hơn nữa có không ít, nhưng một đồng cũng sẽ không bán cho ngươi.
Du Chân Ý nheo mắt lại:
- Hả?
Trần Bình An cười nói:
- Thế nào, khó chịu à? Rất tốt, vậy thì ta rất thoải mái.
Du Chân Ý đột nhiên giãn mặt tươi cười:
- Hi vọng chúng ta sẽ gặp lại.
Phi kiếm lưu ly trong nháy mắt ra khỏi vỏ, lơ lửng bên chân. Hắn đạp lên phi kiếm, chuẩn bị ngự gió rời khỏi kinh thành nước Nam Uyển. Còn về Chủng Thu thì không cần tìm nữa. Đúng như Trần Bình An đã vạch trần, chỉ khi Trần Bình An gật đầu đáp ứng, Du Chân Ý mới có cơ hội thuyết phục Chủng Thu.
Phi kiếm dưới chân Du Chân Ý vừa bay lên một trượng, lại nghe người kia cười nói:
- Bí đao lùn, đừng nên gặp lại thì tốt hơn.
Du Chân Ý đột nhiên phát ra sát khí, quay ngược mũi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trích tiên nhân trẻ tuổi nói năng lỗ m.ãng kia.
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn ung dung, hỏi:
- Bị người ta mắng một câu bí đao lùn, cảm thấy rất nhục nhã à? Tu đạo pháp rồi, làm thần tiên rồi, quan trọng thế sao?
Thực ra hai tay của hắn đã ấn lên chuôi kiếm Si Tâm và chuôi đao Đình Tuyết.
Du Chân Ý hừ lạnh một tiếng, ngự kiếm bay lên, hóa thành một vệt cầu vồng xé gió bay đi.
Trần Bình An xoay người trở về con ngõ. Bên kia có một cái đầu đang ló ra nhìn, lúc này vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Cô bé gầy gò vừa chạy vừa tiếc nuối, nếu hai tên này đánh nhau chết hết thì tốt biết mấy.
Trần Bình An trở về viện, đóng cửa lại. Cô bé đang ngồi trên ghế đẩu ở cửa nhà bếp giả vờ ngủ. Tào Tình Lãng thì đã tắt đèn đi ngủ. Trần Bình An trở vào phòng, bỏ đao kiếm xuống, bắt đầu lật sách, xem những hạng mục liên quan đến xây cầu kia.
Sau đó vẫn luôn thái bình vô sự, kinh thành nước Nam Uyển là vậy, cả thiên hạ dường như cũng vậy.
Trong tiếng lật sách của Trần Bình An, thời tiết từ cuối hè chậm rãi đi đến đầu thu. Lão đạo nhân không đến tìm, hắn cũng chỉ có thể chờ đợi.
Động tiên Ly Châu ở quê nhà, đã từng là một hạt châu lơ lửng phía trên lãnh thổ Đại Ly. Đất lành Hoàng Lương tan vỡ ở núi Đảo Huyền, thần tiên cũng khó tìm lối vào. Có trời mới biết đất lành Ngẫu Hoa rốt cuộc là cái gì, nằm ở đâu tại Đồng Diệp châu.
Trường học ở gần con ngõ vẫn không mở cửa. Cô bé gầy gò mặt dày mày dạn ở lại đây, mỗi ngày lại chịu gánh nước quét rác, mặc dù vẫn ăn bớt ăn xén, có thể lười được thì sẽ lười.
Bình thường mà nói, sau đầu thu, dân chúng sẽ mong đợi trung thu trăng tròn. Nhất là đám trẻ, cũng bắt đầu ngước mắt gập ngón tay tính toán thời gian. Cả nhà đoàn viên ăn bánh trung thu, nhìn vầng trăng lớn treo cao trên trời, cười nói vui vẻ.
Đêm nay Trần Bình An ở trong sân hóng gió, đột nhiên phát hiện mình, Tào Tình Lãng và cô bé kia, dường như đều không mong đợi tết trung thu. Có điều trong khoảng thời gian này, Tào Tình Lãng đã tươi cười nhiều hơn. Đôi khi hắn cảm thấy con bé độc miệng như ăn thạch tín kia rất phiền phức, nhưng sau khi phiền, nên chung sống thế nào thì vẫn chung sống thế ấy.
Hắn không nhớ thù, thỉnh thoảng còn tranh cãi với cô bé mấy câu. Nhưng Tào Tình Lãng nào phải là đối thủ của cô, có một lần bị mắng cho vành mắt đỏ bừng, giận đến môi run rẩy. Nhưng đêm đó cô bé xin hắn hạt dưa, hắn vẫn yên lặng lấy ra cho cô, nói chỉ còn chừng này.
Ai ngờ cô bé lại nói một câu: “Không còn thì mau đi mua, lớn như vậy rồi, còn muốn ta dạy ngươi mua đồ sao?”
Câu này khiến cho Tào Tình Lãng phiền muộn không vui, cả đêm không nói chuyện. Cô bé nào quan tâm đến chuyện này, vẫn thản nhiên cắn hạt dưa, tán gẫu với hắn. Trước giờ cô vẫn mặc kệ hắn có trả lời hay, cô chỉ nói những gì mình muốn nói.
Tào Tình Lãng trợn mắt nhìn, cuối cùng thật sự không chịu nổi, lại đi vào phòng đọc sách. Hắn lấy gan quay đầu trừng mắt nhìn cô bé một cái. Cô bé cũng trừng mắt nhìn lại, đứng dậy ra vẻ muốn xách ghế đánh người, dọa cho hắn vội vàng chạy vào phòng đóng cửa lại.
Sau đó hắn nằm ở cửa sổ, thấy Trần Bình An liếc nhìn cô bé. Nha đầu xấu xa kia vội vàng ngồi ngay ngắn, giải thích chỉ là đang đùa giỡn. Tào Tình Lãng liền vui vẻ cười lên, bắt đầu khêu đèn đọc sách.
Đây cũng là nguyên nhân thực sự mà Trần Bình An không đuổi cô bé đi.
Có một ngày vào sáng sớm, trời đột nhiên đổ mưa. Cô bé xách nửa thùng nước không biết là nước giếng hay nước mưa, vẻ mặt nịnh nọt, sau khi trở lại viện thì nói với Trần Bình An là trường học đã mở cửa rồi.
Hôm nay Trần Bình An cầm ô giấy dầu, theo Tào Tình Lãng đến trường học.
Hai người đi trong ngõ nhỏ. Cô bé đang ở dưới mái hiên tránh mưa, đột nhiên chạy chầm chậm đến cửa viện. Cô nhìn thấy Trần Bình An cầm ô, lặng lẽ nghiêng về phía Tào Tình Lãng. Hai người dường như đang trò chuyện, Tào Tình Lãng nói nhiều hơn một chút, Trần Bình An thì khẽ mỉm cười nhìn đối phương.
Hôm đó cô đứng ở cửa viện rất lâu.