Kiếm Lai

Chương 373: Người khác tranh đò ta phá cảnh




Hai thanh phi kiếm trước sau phá tường bay đến, đánh trọng thương Trâm Hoa Lang Chu Sĩ vừa mới thu hồi toàn bộ tràng hạt. Tiếp theo Lục Phảng vốn đã chiếm hết tiên cơ và ưu thế, lại bị từng quyền đánh trở về con đường này, một quyền sau cuối còn đánh cho hắn lõm vào trong tường.

Cuối cùng là quốc sư Chủng Thu nước Nam Uyển tới kết thúc. Chủng Thu được khen là nắm tay đệ nhất thiên hạ, dùng một quyền đánh lui Trần Bình An, cứu được Lục Phảng đã không còn sức đánh trả.

Phùng Thanh Bạch thừa dịp lấy lại bội kiếm của mình, còn muốn tìm cơ hội trả lại Đại Xuân cho Lục Phảng. Nhưng vì Chủng Thu xuất thế ngang trời, Phùng Thanh Bạch liền từ bỏ ý định này, để tránh vẽ rắn thêm chân.

Phùng Thanh Bạch thở ra một hơi dài. Nếu một quyền này của Chủng Thu đánh vào huyệt thái dương của mình, đoán rằng phải dựa vào sư môn tiêu tiền vớt người rồi. Nếu không cũng chỉ có thể chuyển thế đầu thai nhiều lần ở đất lành Ngẫu Hoa, cơ sở của người tu đạo không ngừng bị hao mòn, tan vào trong vùng trời đất này.

Trời đất là lò, vạn vật là đồng, chính là như vậy. Mà thằng bé dưới trướng của người kia chính là kẻ phụ trách châm dầu vào lửa.

Người kia trước giờ chưa từng hiện thân, không muốn gặp thế nhân. Chỉ có đạo đồng nhỏ tay cầm quạt lá cọ, phụ trách vận hành cả mảnh đất lành Ngẫu Hoa. Đương nhiên cũng có giao thiệp với địa tiên Đồng Diệp châu, những người có tư cách tiếp xúc với nội tình đất lành.

Trước khi Phùng Thanh Bạch xuống đây, đã từng được tổ sư dẫn theo gặp thằng bé kia. Lão tổ khai sơn cảnh giới Ngọc Phác, cũng phải hành lễ ngang hàng với đứa nhóc nói chuyện rất thẳng thắn kia.

Sau mười mấy năm ngắn ngủi đi tới đất lành Ngẫu Hoa, cảm giác giống như đã cách một đời. Trong xa xăm Phùng Thanh Bạch có một loại trực giác, lần này mình rèn luyện kiếm tâm đại đạo, có lẽ phải dừng ở đây. Nếu may mắn, nhiều nhất là lấy được một món trọng khí tiên gia cấp bậc pháp bảo.

Dù sao hiện giờ chiến lực của hắn vẫn còn hoàn chỉnh. Ngược lại Lục Phảng đã hạ màn, không chừng đạo tâm còn bị tổn hại, cho dù trở lại Đồng Diệp châu cũng sẽ gặp phiền phức lớn.

Tiên giáng trần, tiên giáng trần, nghe có vẻ rất tốt đẹp, nhưng thực ra không phải. Chỉ có Chu Phì tôn sùng “nhân sinh không hưởng phúc, có gì khác với cỏ cây súc vật”, sau khi xuống đây không trải qua tu hành căn bản, dĩ nhiên là ung dung thoải mái.

Còn những người giống như Phùng Thanh Bạch và Lục Phảng sẽ vô cùng nguy hiểm. Tiền bối Đồng Thanh Thanh, cho dù đã là chưởng môn nhà Kính Tâm cao quý, thân là một trong tứ đại tông sư thiên hạ, vẫn trốn đông nấp tây mấy chục năm, đến nay chưa từng lộ diện, chính là một ví dụ rất tốt.

Phùng Thanh Bạch ngừng suy nghĩ lộn xộn, bắt đầu ngẫm lại trận chiến này, cố gắng mài giũa ra một ít đường lối.

Vừa rồi hắn vẫn luôn đứng ở xa quan sát trận chiến đỉnh cao này, dùng đá ở núi khác để mài ngọc. Đây là mượn thế tâm cảnh trên đường tu đạo, có hiệu quả tuyệt diệu giống như phương pháp quán tưởng của Phật gia.

Trong mắt Phùng Thanh Bạch, trận chiến đỉnh cao ở đất lành Ngẫu Hoa, thực ra không kém gì Kim Đan và Nguyên Anh ở Đồng Diệp châu tranh đấu. Người trẻ tuổi áo bào trắng và Lục Phảng giao thủ đã đặc sắc như vậy, nếu người đứng đầu hai phe chính tà Đinh Anh và Du Chân Ý ra tay, cảnh tượng sẽ như thế nào?

Phùng Thanh Bạch vốn không xem trọng Trần Bình An. Bởi vì Lục Phảng là hạt giống kiếm tiên danh chấn Đồng Diệp châu, dưới áp chế trùng trùng, ngược dòng đi lên ở đất lành Ngẫu Hoa linh khí mỏng manh, tìm một con đường khác, một lần nữa chạm đến ngưỡng cửa kiếm đạo. Kiếm của Lục Phảng đánh xa thủ gần, không cần phải nói.

Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán. Thủ đoạn cao siêu phá vỡ cục diện, đó là người kia lại nhìn ra Lục Phảng nhất định sẽ cứu Chu Sĩ.

Theo giang hồ đồn đại, Lục Phảng và Chu Phì là tử địch không đội trời chung. Lục Phảng còn từng cầm kiếm lên núi, chiến đấu sinh tử một trận với Chu Phì ở cung Xuân Triều, không thể giả được.

Phùng Thanh Bạch đã đi tới đất lành Ngẫu Hoa hơn mười năm. Còn người trẻ tuổi kia mới đến không lâu, theo lý mà nói phải càng xa lạ với quang cảnh trên đỉnh núi của thế giới này. Hắn thật sự không nghĩ ra, một trận giao thủ, vốn là người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc mơ hồ mới đúng.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia không chỉ dùng thân thể và hồn phách hoàn chỉnh xuống đây, còn am hiểu rất nhiều nội tình? Cho nên mới phá hư quy củ, bị thiên đạo nơi này coi là loạn thần tặc tử, cần phải trấn áp trừ khử?

Cả bờ vai Chu Sĩ đều biến thành nát bét, may mắn chỉ là ngoại thương, dùng thánh dược chữa thương của cung Xuân Triều do Chu Phì đưa cho, miễn cưỡng ngừng máu được. Hắn dựa vào chân tường cùng với Nha Nhi, nở một nụ cười thê lương nói:

- Ta đã cố hết sức rồi.

Trâm Hoa Lang phong lưu tiêu sái, khiến cho vô số cô gái thẹn thùng, đáng tiếc lúc này đã không còn phong lưu, chỉ có chán nản.

Nha Nhi đang cố gắng dùng một môn bí pháp Ma giáo kiềm chế khí tức hỗn loạn. Đây là võ học bảo điển của Thùy Hoa môn, một trong Ma giáo tam môn, có công hiệu giống như cây khô nở hoa.

Nghe đồn là môn chủ nào đó của Thùy Hoa môn đã lừa gạt thánh nữ nhà Kính Tâm, được xem lén nửa bộ “Phản Phác chân kinh”, có thể khiến người ta cải lão hoàn đồng. Môn chủ Thùy Hoa môn có thể nói là kỳ tài trời phú, suy ngược chân kinh để mình sử dụng, cuối cùng biên soạn ra bộ bí điển Ma giáo này.

Nhưng nó cũng có di chứng rất lớn. Người sử dụng mặc dù có thể miễn cưỡng đè nén thương thế, nhưng sẽ nhanh chóng già yếu, gia tăng tốc độ thân thể mục nát. Các đời kiêu hùng của Thùy Hoa môn, chỉ trong trận chiến sinh tử không còn đường lui, mới sẽ dùng đến phương pháp này. Hiện giờ sắc mặt Nha Nhi tái xanh, tóc mai đã xuất hiện từng sợi sương trắng.

Chu Sĩ thở dài một tiếng. Nếu đưa cho một chiếc gương đồng, Nha Nhi cô nương vốn kiêu ngạo về dung nhan của mình, liệu có trực tiếp tẩu hỏa nhập ma hay không?

Hắn không biết là muốn an ủi cô hay an ủi chính mình:

- Yên tâm đi, cha ta rất nhanh sẽ chạy tới. Đến lúc đó ta an toàn rồi, cô cũng sẽ không chết.

Dưới chân tường phía xa, có một chiếc tỳ bà rách nát nằm trơ trọi dưới đất. Chủ nhân của nó đã không biết kết cuộc ra sao, cách mỗi đoạn đường dưới đất lại có những giọt máu tươi.

Khi Trần Bình An đứng lên, Phùng Thanh Bạch tay cầm trường kiếm, Chu Sĩ vô lực ngồi dưới đất, còn có Tiền Đường đi tới kiểm tra thương thế của Lục Phảng, tất cả đều căng thẳng trong lòng.

Lục Phảng “rút” mình ra khỏi bức tường, nhẹ nhàng rơi xuống đất, thân hình không vững. Tiền Đường muốn đưa tay đỡ, nhưng Lục Phảng lại lắc đầu, vươn tay điều khiển thanh Đại Xuân kia bay trở lại. Trên đường vỏ kiếm hợp nhất, một lần nữa chống trường kiếm xuống đất.

Một thân tu vi thâm hậu của Lục Phảng ở đất lành Ngẫu Hoa đã rơi xuống thấp nhất. Mười quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức liên miên không dứt, đã đánh cho thân thể vốn không cứng cáp của hắn thiếu chút nữa hồn bay phách lạc.

Ánh mắt của hắn u ám, quay đầu nói với Tiền Đường:

- Để ta nghỉ ngơi một lát, ngươi theo ta đi uống rượu.

Tiền Đường buồn bã gật đầu. Giống như lần đầu gặp nhau trong giang hồ, Lục Phảng lại trở thành người chán nản kia.

Lần này Lục Phảng lựa chọn ra tay trước, ngoại trừ bảo vệ Chu Sĩ, phần nhiều là vì Tiền Đường hắn, bởi vì hắn không nằm trong hàng ngũ hai mươi người thiên hạ.

Trước khi đi tới kinh thành nước Nam Uyển, Lục Phảng đã nói muốn dẫn hắn đến quê nhà xem thử, đi gặp tiên nhân ngự gió một lần. Khi đó mặc dù Lục Phảng nói năng bình thường, nhưng khí thế độc nhất của kiếm tiên đỉnh Điểu Khám, Tiền Đường dù là người mù cũng cảm nhận được.

Hai người cùng nhau rời khỏi con đường này.

Trước khi rời đi, Lục Phảng ôm quyền cảm ơn Chủng Thu, sau đó bỏ lại một câu với Chu Sĩ “tự thu xếp ổn thoả”.

Đến quán rượu của phu nhân kia, bà ta nhìn thấy gã đàn ông đã trộm đi thanh kiếm, cho dù hắn có bắp thịt cường tráng cũng vô dụng, lập tức mắng chửi. Lục Phảng nói hết lời, bà ta mới xách ra hai bầu rượu rẻ nhất, ném mạnh lên bàn. Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường thiếu chút nữa đã không nhịn được, muốn một chưởng đánh chết mụ nói nhiều này.

Lục Phảng từ trong ngực lấy ra một cây sáo nhỏ cổ xưa, đưa cho Tiền Đường, trầm giọng nói:

- Hai mươi năm tới, có thể phải làm phiền ngươi hai chuyện rồi. Một là mang theo vật này bên mình, tìm được thân xác chuyển thế của ta. Chỉ cần đến gần ta, sáo nhỏ sẽ nóng lên, khiến cho ngươi sinh ra cảm ứng. Hai là tìm một thanh trường kiếm tên là “Triều Nguyên”. Chuyện này không cần cưỡng cầu, không chừng nó đã trở thành bội kiếm của người khác giống như Đại Xuân rồi.

Tiền Đường ngạc nhiên.

- Ý ta đã quyết.

Lục Phảng không giải thích nhiều hơn:

- Giữ sáo nhỏ cho kỹ, uống xong bầu rượu này, hãy nhanh chóng rời khỏi nước Nam Uyển. Ngươi ở lại đây chỉ sẽ khiến ta chết nhanh hơn.

Tiền Đường chưa từng thấy Lục Phảng nghiêm túc như vậy, đành phải cẩn thận cất cây sáo nhỏ kia, gật đầu đáp ứng.

Uống rượu giải sầu xong, Tiền Đường nhìn vị hảo hữu chí giao này. Lục Phảng chỉ hờ hững nói:

- Nếu ngươi thật sự tìm được ta, không cần quan tâm gì cả, nhất là không nên cố gắng truyền thụ võ học cho ta.

- Ta nhớ rồi.

Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường không cười nữa, giọng nói mang theo nghẹn ngào.

Lục Phảng lại không đa sầu đa cảm, yên lặng tiễn Tiền Đường ra khỏi quán rượu. Sau đó hắn quay đầu nhìn về một nơi, cười nhạo nói:

- Có thể hiện thân rồi. Chiếc đầu trích tiên nhân này của ta, có bản lĩnh cứ cầm đi là được.

Một lão già thân hình lom khom đi ra từ chỗ rẽ, vừa đi vừa ho. Nếu Tiền Đường còn ở bên cạnh Lục Phảng, nhất định sẽ nhận ra được, lão già gió thổi cũng ngã này chính là Bát Tý Thần Linh Tiết Uyên, một trong mười người thiên hạ thế hệ trước. Hai mươi năm trước lão bị đẩy ra khỏi mười người đứng đầu, ngày càng sa sút, chỉ xếp cuối trong mười người đứng sau. Lão còn từng bị Tiền Đường dựa vào thân pháp dây dưa suốt một năm, trở thành trò cười trên giang hồ.

Trong lòng Lục Phảng thở dài, không ngờ lời nói của mình ở núi Cổ Ngưu lại thành sự thật.

Du Chân Ý bí mật tụ tập quần hùng, chỉ đích danh muốn vây giết bốn trích tiên nhân là Đinh Anh, Chu Phì, Đồng Thanh Thanh và Phùng Thanh Bạch. Khi đó Lục Phảng còn cười bảo có tính cả hắn hay không. Bây giờ xem ra đáp án rất hiển nhiên, chưa chắc dự tính ban đầu của Du Chân Ý là như vậy, nhưng thấy Lục Phảng trọng thương thất bại, với tính tình lạnh nhạt của Du Chân Ý, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này.

- Kiếm tiên đỉnh Điểu Khám sa sút đến mức này, thật khiến người ta đau xót. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão phu tuyệt đối không dám tin.

Tiết Uyên nhếch miệng cười, chế nhạo Lục Phảng. Răng của lão đã thiếu đi mấy cái, chậm rãi đi về phía quán rượu. Rất khó tưởng tượng đây là người đứng đầu ngoại gia quyền thiên hạ trước Chủng Thu.

Lục Phảng cười nói:

- Du Chân Ý thật hào phóng, không tiếc để cho ngươi tới nhặt đầu người.

Tiết Uyên khom người, dừng ở ngoài cửa quán rượu hai mươi bước:

- Du chân nhân là thần tiên đương thời, không phải là người phàm như lão phu, không để ý tới chút cơ duyên này. Hơn nữa Lục đại kiếm tiên còn có ba bốn phần sức lực, đối phó với một Tiết Uyên già yếu, vẫn có một chút phần thắng đúng không.

Lục Phảng cười nhạt nói:

- Đại kiếm tiên? Ngươi từng thấy? Ngươi xứng sao?

Tiết Uyên vẫn cười ha hả:

- Không xứng, không xứng, Lục đại kiếm tiên nói thế nào thì là thế ấy.

Ánh mắt Lục Phảng đầy vẻ chế giễu.

Tiết Uyên đối diện với ánh mắt của Lục Phảng, lắc lắc đầu. Sau đó vị Bát Tý Thần Linh này rung sống lưng, giống như giao long ngẩng đầu, khí thế hoàn toàn biến đổi. Đây mới là phong thái của tông sư từng bước vào mười người thiên hạ.

Sắc mặt Tiết Uyên trở nên âm trầm đáng sợ, giận đến tím mặt, lời nói tràn đầy oán hận và căm phẫn:

- Những trích tiên nhân ngồi tít trên cao như các ngươi đều đáng chết. Đúng, chính là loại ánh mắt giống như Lục Phảng ngươi bây giờ. Cho dù đã là phượng hoàng rụng lông còn không bằng gà, vẫn đối xử với mọi người trong thiên hạ giống như con sâu cái kiến.

Lục Phảng không bày tỏ ý kiến, cũng không cảm thấy thỏa mãn. Vừa rồi đánh với người trẻ tuổi kia là như vậy, bây giờ một đấu một với Tiết Uyên lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, trong lòng càng uất ức.

Ngay lúc này, Tiết Uyên vừa mới lộ ra mặt thật giống như thần linh giáng thế, trong nháy mắt thân thể lại cứng ngắc. Lão bị người ta từ phía sau nắm lấy cổ, nhấc lên từng chút một, giống như một con rắn bị đánh trúng bảy tấc, ngay cả động tác vùng vẫy cũng không có, hai chân càng lúc càng xa mặt đất.

Người đánh lén lão giọng nói chất phác, cười bảo:

- Xem các ngươi như sâu kiến thì sao, không sai, các ngươi vốn là như vậy.

Một tiếng “rắc” vang lên, Tiết Uyên bị vặn gãy cổ, bị người kia nhẹ nhàng ném sang bên đường.

Phu nhân bán rượu kêu lên the thé, khách trong quán rượu la hét “giết người rồi, giết người rồi”, lập tức bỏ chạy tứ tán.

Không còn Tiết Uyên che mắt, người đánh lén lộ ra chân dung. Đó là một công tử văn nhã, chính là Chu Phì vừa từ chùa Kim Cương chạy tới.

Trong tay Chu Phì còn xách một chiếc đầu chết không nhắm mắt, ném tới trước người Lục Phảng. Chiếc đầu lăn lóc, máu tươi đầm đìa, lại là Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường. Sau đó Chu Phì tiện tay ném cây sáo nhỏ kia ra.

Lục Phảng chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lên mặt chiếc đầu kia, để hảo hữu nhắm mắt lại. Hắn không nhìn Chu Phì, cũng không nhặt cây sáo nhỏ kia lên, chỉ run giọng hỏi:

- Tại sao?

Chu Phì trầm mặc môt lúc, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Từ khi nào Lục Phảng ngươi lại biến thành một phế vật dài dòng như vậy? Tới nơi này là để đột phá cửa ải tình cảm, kết quả là thấy rõ nhưng không hiểu thấu. Như vậy cũng thôi đi, chẳng qua là trở về tay trắng. Nhưng hôm nay ngươi lại không cầm lên được, cũng không bỏ xuống được. Lục Phảng, cho dù ngươi trở về Đồng Diệp châu, đừng nói là bước vào năm cảnh giới cao, ta tin ngay cả cảnh giới Nguyên Anh ngươi cũng không giữ được.

Chu Phì ngồi xuống:

- Tự ngươi nói thử xem, tới nơi này là để làm gì? Ông đây đường đường là gia chủ họ Khương Ngọc Khuê tông, theo ngươi hao phí nhiều năm như vậy ở đất lành Ngẫu Hoa, lại để làm gì?

Chẳng biết từ lúc nào, bội kiếm Đại Xuân đã yên lặng nằm bên chân Lục Phảng, cộng thêm một cây sáo nhỏ và một cái đầu đều nằm trên con đường này. Sau người Chu Phì một khoảng là những mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, có người thân hình mảnh khảnh như dương liễu, có người hình dáng đẫy đà như hạt lúa chắc nịch vào mùa thu.

Lục Phảng ngẩng đầu lên:

- Sao không đi tìm Chu Sĩ trước?

Chu Phì vừa bực vừa buồn cười nói:

- Con trai chết rồi, tái sinh là được. Nhưng Lục Phảng ngươi chết ở đất lành Ngẫu Hoa, chẳng lẽ ta lại lãng phí sáu mươi năm?

Hắn đứng lên, vẫy vẫy tay, gọi một phu nhân xinh đẹp dáng vẻ quyến rũ đến bên cạnh:

- Đi, cùng uống rượu với vị Lục sư huynh mà năm xưa ngươi kính trọng ngưỡng mộ nhất. Nhiều năm như vậy không gặp rồi, các ngươi nhất định có rất nhiều lời muốn nói.

Sắc mặt phu nhân nhợt nhạt. Chu Phì vỗ vỗ má cô:

- Ngoan, nghe lời.

Mặt đất rung chuyển, thân hình Chu Phì đột nhiên biến mất. Những cô gái kia cũng như chim nhỏ rung cánh ào ào lướt lên không, tay áo phất phơ, giống như những dải lụa màu trên trời. Cảnh tượng mỹ lệ này khiến những người trên con đường gần đó như mê như say.

Lục Phảng đứng lên, nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, nói:

- Ngồi xuống nói chuyện nhé?

Phu nhân thấp thỏm bất an gật đầu.

Hai người ngồi đối diện, bà chủ quán rượu thì nấp ở sau quầy, khiến Lục Phảng phải tự mình đi lấy hai bầu rượu. Không đợi Lục Phảng rót rượu, phu nhân ở cung Xuân Triều nhiều năm đã quen hầu hạ người khác, vội vàng đứng dậy rót rượu cho Lục Phảng, sau đó mới rót cho mình một chén.

Lục Phảng không nhìn gương mặt từng khiến người ta đau xót kia, chỉ liếc nhìn đôi tay ngọc được bảo dưỡng như thiếu nữ, bưng chén rượu lên cười cười.

Phu nhân khẽ thở ra một hơi, ngẫm nghĩ, đứng dậy đi ra con đường bên ngoài quán rượu, giúp Lục Phảng lấy lại cây sáo nhỏ và Đại Xuân kiếm. Ngay cả chiếc đầu của Tiền Đường cũng được cô cầm lên, nhưng lại đặt trên một chiếc bàn khác. Lúc này cô mới ngồi xuống, nở nụ cười duyên dáng.

Lục Phảng một tay bưng chén rượu, quay đầu nhìn về con đường trống trải, giống như nhìn thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ trời đất tác thành đang đuổi nhau đùa giỡn.

- --------

Trong mắt Chủng Thu chỉ có Trần Bình An:

- Lúc ngươi và ta giao thủ sẽ không ai nhúng tay, cho nên ngươi cứ toàn tâm toàn ý xuất quyền.

Sau đó lại bổ sung một câu:

- Nếu có người vẫn âm thầm ra tay với ngươi, Chủng Thu ta nhất định sẽ liều mạng giết hắn, cho dù đó là Đinh Anh hay Du Chân Ý.

Trần Bình An dùng mu bàn tay lau vết máu bên khóe miệng, trên cánh tay lộ ra một vết thương, có thể thấy cả xương trắng. Vì ngăn cản một kiếm kia của Lục Phảng, tay áo trường bào trắng như tuyết của hắn đã rách một lỗ lớn. Đây là lần đầu tiên pháp bào Kim Lễ bị tổn hại, tuy đã bị giam cầm công hiệu pháp bảo, nhưng độ dẻo vẫn còn, có thể thấy được sát lực thượng thừa của kiếm thuật Lục Phảng.

Sau khi Chủng Thu nói xong liền đi tới trước, nhìn như bước chân chậm chạp, thực ra mỗi bước đều lướt ra hai ba trượng, hơn nữa không hề có khí tức dao động. Lão là quốc sư nước Nam Uyển, càng là danh sĩ giỏi cả thư họa. Một chữ một câu đều phù hợp quy củ, một quyền một cước đều phù hợp pháp tắc.

Người đạt tới đỉnh cao, là thánh nhân văn học hay tông sư võ học. Chủng Thu là cả hai loại này.

Đinh Anh coi thường võ nhân thiên hạ, nhưng lại xem trọng Chủng Thu, đương nhiên là có lý do riêng.

Trần Bình An đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Chủng Thu giống như “dạo chơi trong sân”, khiến hắn nhớ tới cảnh tượng lúc trước Đinh Anh bước vào đại điện chùa Bạch Hà.

Loại tư thái vô địch của ông lão ở lầu trúc núi Lạc Phách, Trần Bình An chỉ có thể lĩnh hội được mấy phần. Thật sự là tu vi chênh lệch, khoảng cách hai bên quá xa, hắng không thể nghĩ thấu tôn chỉ trong đó.

Võ đạo của ông lão quá cao, mặc dù không phải đốt cháy giai đoạn với Trần Bình An, nhưng sau khi Trần Bình An bước vào cảnh giới thứ tư, mỗi khi trèo lên một cảnh giới, cụ thể là mỗi bước đi đều không có nhiều lợi ích.

Loại ý cảnh độc đáo người trời hợp nhất giống như Đinh Anh và Chủng Thu, mặc dù lần đầu tiên Trần Bình An không có nhiều cảm xúc, nhưng lần thứ hai đã có nghiền ngẫn, nếm ra được một chút mùi vị.

Chủng Thu cứ đơn giản đi tới trước mặt như vậy, không có sự hùng hổ như Phấn Kim Cương Mã Tuyên, cũng không có sự xảo quyệt âm hiểm như Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường, càng không có sự thẳng tiến không lùi và lộ ra sắc bén như một kiếm ám sát của Phùng Thanh Bạch.

Chủng Thu mặc một bộ áo xanh, hai vai khẽ rung lên không dễ phát giác, sự huyền diệu trên vai giống như mây trôi lướt qua bên cạnh cây tùng cổ.

Một quyền của Chủng Thu tới trước người Trần Bình An, không có gió quyền trút ra, cũng không có động tĩnh to lớn như sấm sét vang lên.

Bởi vì Chủng Thu xuất quyền quá kỳ lạ, Trần Bình An lần đầu tiên xuất hiện phân tâm, không biết nên dùng Thần Nhân Lôi Cổ Thức nghênh địch, tranh thủ giải quyết dứt khoát, hay là dùng một quyền diễn hóa từ Trấn Thần Đầu trong “Kiếm Thuật Chính Kinh” để phòng ngự. May mà hắn lập tức từ bỏ hai lựa chọn này, thân hình trượt ngược về phía sau, đồng thời dựa vào bản năng giơ cánh tay lên, bàn tay che ở trước mặt.

Một quyền của Chủng Thu đánh vào lòng bàn tay Trần Bình An, chạm đến thì dừng. Nhưng Trần Bình An lại bị mu bàn tay của mình đánh mạnh vào mặt, bay ngược ra ngoài. Thân hình hắn xoay một cái, hai tay áo trắng như tuyết quay cuồng giữa không trung, một lần nữa đứng cách xa ba trượng.

Chủng Thu vẫn đặt một tay sau người, hờ hững nói:

- Không phân tâm được đâu.

Tay trái Trần Bình An nắm chặt rồi lại buông ra, lúc này mới không còn cảm giác tê dại giống như bị sét đánh.

Chủng Thu cười nói:

- Ngươi cũng quá thông minh rồi. Nếu không có lần thăm dò này, ta cũng không dám xác định ngươi có phải là người thuận tay trái hay không. Mười quyền đánh Lục Phảng kia, ngươi có lẽ đã xác định Lục Phảng chắc chắn phải chết, cho nên cố ý thay đổi quyền trái phải, trái sáu phải bốn. Lúc ấy đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo rồi đúng không?

Trần Bình An không nói gì. Chủng Thu cũng không để bụng:

- Sở dĩ ta làm trái với tâm tính của mình, nói với ngươi những chuyện viễn vông này, là do trước đó vì cứu Lục Phảng, một quyền kia của ta cũng không phúc hậu. Cho nên vừa rồi ngươi phân tâm, ta đã nương tay, cũng không xuất thủ giết người. Tiếp theo sẽ không khách sáo với ngươi nữa.

Lão lại quay đầu nói với bọn Phùng Thanh Bạch:

- Tiểu nha đầu trên ghế kia, không ai được động tới con bé, nếu không đừng trách ta trở mặt...

Trong nháy mắt Trần Bình An đã đến sau người Chủng Thu, cánh tay vung lên, sau đó đột nhiên rung cổ tay, một quyền như mũi tên đánh vào sau đầu đối phương.

Chủng Thu khom lưng một cái, sống lưng nhô lên như núi cao, xương sườn trái phải di chuyển như giao long. Cả người lại không xê dịch một bước, chịu một quyền mạnh mẽ thế lớn lực trầm của Trần Bình An.

Trần Bình An không dùng tới Thần Nhân Lôi Cổ Thức, bởi vì thế quyền quá mạnh, thanh thế lại lớn, đối phó với đại tông sư công phu cực sâu như Chủng Thu, e rằng sẽ không đánh trúng được.

Một võ phu thuần túy, công phu luyện đến thâm hậu, sẽ có thể không cần thấy không cần nghe, vẫn cảm giác được nguy hiểm để né tránh. Thậm chí có thể ở trong mộng g.ết chết người đến gần giường, vẫn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình.

Trần Bình An chỉ dốc sức đánh một quyền bình thường, cộng thêm Chủng Thu bất ngờ đứng yên như núi, vì vậy muốn thu tay kịp thời sẽ rất khó. Chủng Thu trở tay đánh một quyền vào sườn đối phương, khiến Trần Bình An bay ngang ra ngoài. Nhưng quyền thứ hai của Chủng Thu lại bị một chân của Trần Bình An đá trúng, khiến Chủng Thu không có cơ hội đánh rắn giập đầu.

Hai người một lần nữa tách ra đứng yên. Khóe miệng Chủng Thu nhếch lên, hóa ra vị quốc sư nước Nam Uyển cố ý làm như vậy, để bù đắp một quyền đánh lén kia của mình, đương nhiên cũng là mồi nhử.

Hai người gần như đồng thời xông tới. Trong phạm vi nhỏ bé, nắm tay hai bên thường là đánh trật, hoặc là giống như chuồn chuồn chạm nước trao đổi một quyền.

Trận chiến này lại đánh một cách im hơi lặng tiếng, hoàn toàn trái ngược với trận chiến long trời lở đất của Trần Bình An và Lục Phảng trước đó. Chu Sĩ hoàn toàn xem không hiểu, Phùng Thanh Bạch thì tốt hơn một chút, bởi vì từng tiếp xúc với một số tông sư võ đạo của Đồng Diệp châu.

Một quyền có thể gọi là khí thế ngất trời đánh vào trên người, giống như đá lớn ném xuống hồ, dùng sóng gợn kéo theo ngoại thương, k.ích thích nội thương. Chủng Thu đã từng chỉ dùng một quyền, đánh cho một vị tông sư hoành luyện nằm trên giường bệnh mấy năm, lớp da bên dưới quần áo giống như đồ sứ vỡ nứt, không cần nói tới lục phủ ngũ tạng bên trong.

Cô bé gầy gò ngồi trên ghế đẩu, nghe được lời nói của vị “thầy giáo trường học” kia, liền giống như được đại xá, vẻ mặt vui tươi. Lúc này đã không còn lo lắng, cô bắt đầu nhe nanh múa vuốt, học theo Trần Bình An và Chủng Thu xuất quyền.

Cuối cùng đã phân ra thắng bại nhỏ đầu tiên. Trần Bình An bị một khuỷu tay thúc văng nắm tay của mình, sau đó bị một chưởng của Chủng Thu đánh vào ngực, thân hình bay qua khe rãnh, đụng vào bức tường đối diện. Hắn cũng không ngã xuống nằm yên như cô gái tỳ bà và Lục Phảng lúc trước, mà là lắc vai rung áo, khiến đất đá trên bức tường sau lưng rào rào rơi xuống.

Trần Bình An đang định hành động, Chủng Thu đã một bước vượt qua khe rãnh do Lục Phảng chém ra, xuất quyền bỗng nhanh hơn rất nhiều. Một quyền tới, từng quyền tới, trong nháy mắt đã là mười quyền, trái sáu phải bốn. Đây chính là thế quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức được Chủng Thu mô phỏng, ngay cả thứ tự tay trái tay phải xuất quyền cũng giống nhau như đúc.

Càng kỳ quái là sau mười quyền của Chủng Thu, bức tường cao vẫn không hoàn toàn bị phá vỡ, Trần Bình An vẫn bị nhốt ở trong tường. Trần Bình An cũng không bó tay chờ chết, hắn đã quá quen thuộc Thần Nhân Lôi Cổ Thức, cộng thêm đánh giết một phen với Chủng Thu, đã biết được đại khái đường lối ra tay. Mười quyền của Chủng Thu, có bốn quyền bị hắn ra tay ngăn cản.

Nhưng sáu quyền khác vẫn đánh vào trên người, khóe miệng Trần Bình An rỉ ra máu tươi. Nhất là một quyền cuối cùng, đánh cho thân thể hắn bắn ra. Cho dù là lần đầu tiên mô phỏng thế quyền của người khác, nhưng Chủng Thu vẫn xuất quyền rất ung dung, có lề lối thứ tự.

Lão đang muốn đánh thêm mười quyền nữa, đột nhiên lại lùi ra mấy bước, sau đó tiếp tục lui, lướt qua khe rãnh. Hóa ra lúc Trần Bình An nhìn như kiệt sức, thân thể trong tường bắn ngược ra một chút, trong nháy mắt đó Chủng Thu giống như dựng hết lông tơ, trong lòng căng thẳng. Lão không cần suy nghĩ nhiều, liền chủ động từ bỏ cơ hội tốt, lựa chọn dừng tay rút lui.

Trong lòng Chủng Thu cảnh giác, đã xem thường bản lĩnh chịu đau của gã trẻ tuổi này, suýt chút nữa đã mắc lừa rồi.

Trần Bình An hơi nuối tiếc, chỉ thiếu một chút là có thể đánh ra một quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức rồi.

Cho nên chịu mười quyền ngụy tạo của Chủng Thu, xem như là uổng phí.

Trần Bình An bồng bềnh đáp xuống đất, sau đó chậm rãi đi về phía khe rãnh kia.

Chủng Thu bật cười, ta học thế quyền của ngươi, ngươi lại học bộ pháp của ta?

Nhưng lão lập tức nheo mắt lại. Thế quyền do chính lão ngộ ra, không liên quan gì đến chiêu thức quyền pháp, mà là luyện lưng như núi cao, vai như nước chảy mây trôi, rồi đến khuỷu tay  như mỏ ưng, cuối cùng mới đến tay và quyền, liền mạch lưu loát, hợp thành một khối.

Tư thế như vậy một khi thi triển, không ngừng chịu đựng, giống như núi cao cắm rễ dưới đất. Một quyền một kiếm của đối thủ có hung hãn tuyệt diệu đến mấy, vẫn giống như đang đối địch với toàn bộ tinh khí thần của lão.

Thế quyền đắc ý này được lão đặt tên là “Phong Đỉnh” (đỉnh núi). Cho dù là đại tông sư ngoại gia quyền như Bát Tý Thần Linh Tiết Uyên, mở to hai mắt ở bên cạnh học lén, nhìn hết lần này đến lần khác, e rằng cũng không thể thật sự nhìn ra tinh túy bên trong. Hình thức của nó không khó, nhưng không có mấy năm chuyên tâm nghiên cứu thì đừng mơ giống được như thật.

Có điều người trẻ tuổi trước mắt này lại học được mấy phần thần ý thế quyền của mình.

Hai người đứng cách khe rãnh, một lần nữa đối diện với nhau. Trần Bình An hít sâu một hơi, đang lúc đánh giết với người khác, lại hiếm hoi chủ động mở miệng nói chuyện:

- Thế quyền này của ngươi có tên không?

Chủng Thu gật đầu cười nói:

- Tên là “Phong Đỉnh”. Lúc ngộ ra nó thì ta còn đang trẻ tuổi bốc đồng, cảm thấy luyện tiếp nhất định có thể đứng trên đỉnh nhân gian, sau đó cũng lười đổi tên. Trong mười đệ tử đích truyền của ta, phần lớn đã luyện hai ba mươi năm, còn không ai làm được từ nông đến sâu giống như ngươi, mặc dù chỉ tùy ý nhìn mấy lần. Không hổ là trích tiên nhân.

Trần Bình An đột nhiên cười nói:

- Quyền phổ mà ta luyện đầu tiên gọi là “Hám Sơn Phổ”.

Chủng Thu cười nói:

- Là quyền của ta cao hơn dãy núi, hay là quyền của ngươi có thể lay núi, thử xem?

Lão lùi lại một bước, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, một tay giơ lên cao, cổ tay khẽ nghiêng, bàn tay giống như cầm đồ vật, một nắm tay thu ở trước người. Cho dù đứng yên bất động, tại khoảnh khắc này lão vẫn khiến những người xem trận chiến trên đường đều có cảm giác nghẹt thở, giống như mưa gió sắp tới. Đây là nắm tay đệ nhất thiên hạ, lần đầu tiên nghiêm túc bày ra thế quyền thật sự.

Trần Bình An tâm như nước lặng. Chuyến này đến kinh thành nước Nam Uyển tìm kiếm tòa Quan đạo quán kia, dạo chơi lâu như vậy, cuối cùng khiến cho tâm tình của hắn cũng trở nên bực bội, bỏ qua cả việc luyện quyền và luyện kiếm. Trong đó rất nhiều người và chuyện, xem qua cũng chỉ là xem qua, nhưng có một số thứ khi đó vốn không để tâm, sau khi đối địch với Chủng Thu lại linh quang chợt hiện, giống như tích lũy lâu ngày bộc phát ra.

Khi vừa đến ở ngôi nhà kia, bởi vì hay đi qua võ quán gần đó, trong lúc rãnh rỗi Trần Bình An thường yên lặng ngồi trong bóng râm không ai nhận ra, nhìn lén những “người tập võ”, “dân lão luyện” trong mắt dân chúng quê mùa kia luyện quyền.

Sư phụ dạy quyền là một ông lão, được các đệ tử tôn sùng như thần linh. Ngoại trừ che che giấu giấu truyền thụ thế đứng, bộ pháp và thế quyền, cũng thường kể lại sự tích vĩ đại năm xưa xông pha giang hồ. Nhưng theo Trần Bình An, quyền pháp của ông lão thật sự không hợp thời. Lần đó hắn rất nhanh lặng lẽ rời khỏi.

Sau đó tìm kiếm đạo quán không có bất kỳ đầu mối nào, hắn lại đến võ quán một chuyến, xem như giải sầu. Khi đó ông lão vừa nhìn các đệ tử đứng thế, vừa đặt hai tay sau người, ngoài miệng nói những đạo lý võ học rất phù phiếm.

Chẳng hạn như “một cành động trăm cành lay, nội gia quyền chúng ta không nghe tiếng, không nhìn hình, mà là nghe kình lực, tới bước này mới xem là đến nơi đến chốn”. Hay như “gân cốt phải lỏng, da lông phải công, từng có kẻ tập kích sau lưng, ta chỉ dựa vào bản năng xoay người đánh ra một quyền, đã đánh cho hắn gần chết”. Trần Bình An nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười.

Cuối cùng ông lão làm một chuyện hiếm lạ mà Trần Bình An lần đầu nhìn thấy, khiến hắn nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa.

Ông lão gọi một thanh niên vừa mới trở thành đệ tử thân cận, sau đó bảo hai người kéo căng hai cánh tay của hắn. Lại có hai người ngồi xổm dưới đất, ôm chặt lấy hai đầu gối của hắn. Sau đó ông ta bắt đầu chỉnh xương cột sống, không phải giả vờ n.ắn bóp bắp thịt, mà là từ xương cổ đệ tử vuốt xuống dưới theo thứ tự. Trên giang hồ gọi đây là “kiểm tra rồng lớn”, quyền không phân nội ngoại.

Khi ông lão vuốt đến cuối cùng, đột nhiên dùng nhu kình nhấn một cái. Đệ tử cả kinh, rùng mình một cái, lông tơ trên người dựng lên như rừng rậm. Hai sư huynh giữ cánh tay của hắn lắc lư một cái, bị hắn kéo bước ra một bước. Còn hai người ôm lấy hai chân thì thân hình chỉ khẽ nhúc nhích mà thôi.

Ông lão hơi thất vọng, nhưng không nói gì. Nếu là bốn người giữ tứ chi đều không thể ổn định thân hình, mới xem là nhân tài tập võ. Đệ tử thân cận được “kiểm tra rồng lớn” kia, tư chất đạt tiêu chuẩn, nhưng chắc chắn không có tiền đồ lớn.

Khi đó Trần Bình An nhìn rất thú vị, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa. Cho tới hôm nay bị người ta chặn đường ở đây, liên tục đánh giết, rơi vào trùng vây, gần như chắc chắn phải chết, hắn bỗng nhiên mở mang đầu óc.

Trước khi đối địch với Lục Phảng, quyền pháp của hắn có thể thu phóng tự nhiên, nhưng tâm cảnh lại không theo kịp. Nhưng sau khi đánh nhau với Chủng Thu, tâm cảnh của hắn đã được bổ sung.

Nhất là sau khi học được thế quyền của Chủng Thu, hơn nữa nhớ lại “kiểm tra rồng lớn”, trong lòng Trần Bình An khẽ động, ý niệm nổi lên. Hắn bất giác dùng sáu bước đi thế ban đầu của Hám Sơn quyền tiến thẳng tới trước, quyền ý là thu hay phóng đã không quan tâm, bất tri bất giác từng bước lên không.

Trần Bình An đã luyện quyền trăm vạn lần, sau khi đi ra bước thứ năm, cả cột sống giống như tự động “kiểm tra rồng lớn”, phát ra một chuỗi âm thanh như đậu nổ.

Thân hình Chủng Thu đột ngột xông tới trước, đánh ra một quyền, muốn đánh cho người trẻ tuổi khí thế tăng vọt kia từ phía trên khe rãnh lui trở về.

Trần Bình An giống như ngự gió bước đi cũng đánh ra một quyền. Hai người cách nhau một cánh tay, nắm tay gần như đồng thời đánh vào ngực đối phương.

Bộ áo xanh của Chủng Thu bay lộn xộn, trong nháy mắt biến mất trên đường, phát ra tiếng ầm ầm. Nếu có người từ không trung nhìn xuống kinh thành nước Nam Uyển, sẽ phát hiện nơi này đã bị xé ra một đường thẳng thật dài. Mà Chủng Thu bị một quyền đánh lui hai mươi trượng, đang vất vả ngừng thế lui, hai chân đã lõm sâu xuống đất.

Mặc dù chỉ bị thương nhẹ, nhưng Chủng Thu cuối cùng đã thua.

Bộ áo bào trắng kia vẫn đứng bên cạnh khe nứt trên đường, chưa từng lùi một bước.

Nếu chỉ xét riêng thế giới này, Chủng Thu đã không còn là nắm tay đệ nhất thiên hạ nữa, mà là trong một cánh tay Trần vô địch.