Ngày thu ấm áp, hôm nay Lục Đài lại ngồi trong sân một mình học đánh cờ, Trần Bình An thì ở một bên luyện tập “Kiếm Thuật Chính Kinh”.
Từ lần trước Lục Đài phát giác có người dò xét, trấn Phi Ưng cũng không lén lút mạo phạm nữa.
Thừa dịp Trần Bình An dừng thế kiếm, Lục Đài đột nhiên hỏi:
- Trần Bình An, ta dạy ngươi đánh cờ nhé?
Trần Bình An còn đang xoay cổ tay, tìm tư thế cầm kiếm thích hợp nhất để ứng đối biến chiêu. Xuất kiếm muốn nhanh thì phải bắt đầu từ những điểm nhỏ bé, không ngừng biến đổi. Đạo lý cũng giống như thủ pháp khiêu đao cực kỳ cao minh khi làm gốm, thoạt nhìn là “bất động” nhưng thực ra không phải.
Sau khi nghe đề nghị của Lục Đài, Trần Bình An lắc đầu nói:
- Bỏ đi, ta đã học rồi nhưng không được. Lần đầu ra ngoài du lịch, ta đã nhìn thấy cao thủ đánh cờ, vẫn thích xem người khác đánh cờ hơn.
Lâm Thủ Nhất, Tạ Tạ, Vu Lộc, thiếu niên quốc sư đổi tên thành Thôi Đông Sơn, người sau kỹ năng đánh cờ cao hơn người trước. Trần Bình An thường xem đánh cờ, nhưng hắn vẫn không nhìn ra được nước cờ tốt xấu, xa gần hay sâu cạn, cho nên tự nhận không có thiên phú đánh cờ.
Giống như nhìn Lục Đài nấu trà, sẽ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Trên đường đến Đại Tùy, Lâm Thủ Nhất và Tạ Tạ đánh cờ, cũng khiến Trần Bình An cảm thấy mơ ước.
Bày bàn đánh cờ, loại cảm giác tĩnh tọa của người chơi cờ khiến Trần Bình An cảm thấy rất tốt đẹp.
Lục Đài cũng không cố chấp, cười hỏi:
- Có biết cảnh giới cao nhất của đánh cờ là gì không?
Trần Bình An đương nhiên không biết.
Lục Đài đặt quân cờ xuống, ánh mắt nóng bỏng:
- Trước mắt không người.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu:
- Ừ.
Lần này đến phiên Lục Đài kinh ngạc, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Bình An:
- Ngươi thật sự hiểu sao?
Trần Bình An chậm rãi đi trong sân, khí trầm đan điền, quyền ý trút xuống. Thoạt nhìn không hề nổi bật, hóa ra đã là cảnh giới nước sâu không tiếng. Hắn cười nói:
- Kiếm của một người, cùng với quyền của ông lão đã giúp ta rèn luyện cảnh giới võ đạo thứ ba, cảm giác đều như vậy. Giống như ngươi nói, “trước mắt không người”.
Lục Đài hơi sững sốt.
Cho dù hắn đã nhìn thấy quá nhiều người lạ cảnh đẹp, cuộc sống xa hoa, quý nhân vàng tím, cầm quạt đội khăn, ăn mây uống sương, nhưng nhìn Trần Bình An đánh quyền vẫn là một loại hưởng thụ. Có điều hắn cảm thấy Trần Bình An có thể làm tốt hơn.
Lục Đài đứng lên, hít sâu một hơi. Chỉ thấy trong tai mũi của hắn có bốn luồng khí màu trắng chậm rãi bay ra, không rời đi cũng không biến mất, giống như bốn con mãng xà trắng nhỏ bé treo ngược trên mặt.
Trần Bình An cảm thấy nghi hoặc, không hiểu Lục Đài đang làm gì.
Lục Đài đi tới giữa sân, chậm rãi nói:
- Võ phu thuần túy luyện khí, luyện khí sĩ cũng dưỡng khí luyện khí, hô hấp thổ nạp đều không thoát khỏi một chữ “khí”. Khí nhỏ như tơ, đối với người thường là hình dung một người sống không lâu nữa, nhưng đối với kiếm tu lại là một cảnh tượng khác.
Hắn từ từ nhổ ra một hơi, khí ngưng tụ như tơ, cuối cùng biến thành một thanh phi kiếm nhỏ trước người. Lục Đài thổi nhẹ một cái, dây lòng Trần Bình An rung động, nhanh chóng nghiêng đầu, một vệt sáng trắng lập tức lướt qua bên tai.
Sau đó vệt sáng trắng cực kỳ nhỏ bé kia nhanh chóng bay lướt khắp sân, không ngừng kéo ra những đường sáng lóa mắt thật lâu không tan, biến cả ngôi viện thành một lồng giam kiếm khí, tràn đầy kiếm khí sắc bén. Lục Đài lại giậm chân một cái, cảnh tượng kỳ lạ lập tức tiêu tan.
Hắn mỉm cười nói:
- Mặc dù ta không phải là võ phu thuần túy, nhưng vẫn hiểu đạo lý. Trần Bình An ngươi luyện quyền say sưa, chỉ một thế quyền bình thường đã đánh một triệu lần, cho nên quyền ý tự nhiên hình thành. Nhưng thực ra ngươi không hiểu được chân ý trong đó.
Lục Đài nhìn Trần Bình An, một tay đặt sau người, tay kia vươn ra, bàn tay mở rộng:
- Quyền thế trên đời, ngoại trừ tăng cường gân cốt khí huyết, nuôi dưỡng hồn phách thần ý, huyền cơ thật sự là ở một hơi chân khí “không mượn lực lượng của trời đất, mà phải ra lệnh cho trời đất”. Nối liền chặt chẽ, chính là để xuất quyền nhanh đến mức không nói đạo lý.
Hắn đánh thẳng một quyền, kêu lên phần phật, gió quyền nổ tung phát ra âm thanh như vải lụa xé rách. Hắn lại xuất quyền, hơi chếch sang một bên, sau đó vòng lại, vị trí cuối cùng của nắm tay vẫn như cũ. Mặc dù im hơi lặng tiếng, nhưng không khí bị nắm tay chạm đến liền tan vỡ, thanh thế kinh người.
Lục Đài giải thích:
- Hai quyền, ta đã dùng sức lực và thần ý tương đồng. Quyền thứ nhất đánh ra, nhìn có vẻ đường đi ngắn nhất, nhưng lại giống như trèo đèo lội suối. Nhanh nhất là tìm được đường núi, xuôi dòng mà xuống. Ngươi một đường đi thẳng, ngược lại đi không đủ nhanh. Trong truyền thuyết điểm cuối võ đạo thật sự là cảnh giới thứ mười, phía trên nữa là cảnh giới Võ Thần, đó mới là cảnh tượng trên trời khiến luyện khí sĩ hâm mộ và sợ hãi.
Lục Đài thu tay, thở dài nhìn lên trời, ánh mắt ngơ ngẩn:
- Thiên hạ đã có dấu hiệu hỗn loạn. Trần Bình An, ngươi nhất định phải sống sót. Có thể chống đỡ đến cuối cùng, chính là...
Khóe miệng hắn rỉ ra tơ máu:
- Ngươi nhất định phải sống tiếp, giữ vững một nơi nào đó, làm trụ cột vững vàng, nhất định không được bị cuốn theo đại thế. Thời đến thì trời đất đều chung sức, Trần Bình An, không cần tranh được mất nhất thời. Ta tin ngươi có thể đi xa hơn Tào Từ kia, xây lại cầu trường sinh, trở thành đại kiếm tiên...
Thiên cơ không thể tiết lộ, đối với luyện khí sĩ bình thường, đây có thể chỉ là một câu nói đùa treo bên miệng, nhưng Âm Dương gia thì khác. Người sở trường bói toán, đoán mệnh và tinh tượng, thường không thể sống thọ và chết già. Cho dù có, cũng đừng hi vọng ban ân huệ cho con cháu. Thậm chí có thể thu không đủ chi, tổ tiên thất đức, gây hại cho người đời sau.
Trần Bình An nhìn thấy không ổn, nhẹ giọng quát lên:
- Lục Đài, đủ rồi!
Lục Đài gật đầu, đưa tay lau vết máu, ngồi xuống bên cạnh bàn đá, cười rạng rỡ nói:
- Ta đã tìm được nơi này, tìm được dương đài ở trấn Phi Ưng, vậy sau này ngươi phải một mình du lịch rồi.
Trần Bình An ngồi bên cạnh hắn, gật đầu:
- Xong chuyện ở đây, ta sẽ một mình đi lên phía bắc. Ngươi không cần lo lắng.
Lục Đài hỏi:
- Có tính toán gì không?
- Đương nhiên là có.
Trần Bình An cười nói:
- Gần thì là tìm được một di chỉ chiến trường cổ, tìm kiếm những âm hồn anh linh sau khi chết vẫn ngưng tụ không tan, rèn luyện ba hồn, củng cố cơ sở cảnh giới võ đạo thứ tư. Xa thì là quay về quê nhà, tiếp tục học quyền với ông lão, đi từng bước thiết thực, khả năng bước vào cảnh giới thứ bảy sẽ lớn hơn.
Lục Đài gật đầu:
- Ngươi không cần quan tâm đến ta, ta không sao. Chút thiên đạo phản kích này, đối với con cháu họ Lục chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Sau khi xác nhận Lục Đài không phải giả vờ làm hảo hán, Trần Bình An mới yên lòng, hai tay ôm sau đầu, khoan thai nói:
- Ta còn có một chuyện, lúc trước đã nghĩ tới nhưng chưa kịp làm. Đó là trải một con đường ở quê nhà, cứ cách vài dặm lại xây một đình nghỉ chân, có tốn nhiều tiền ta cũng không tiếc.
Lục Đài nhàm chán nói:
- Một con đường mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Chẳng trách hai thanh phi kiếm bản mệnh của tên này lại gọi là Châm Tiêm và Mạch Mang, xem ra hắn trời sinh thích đấu đá với người khác.
Trần Bình An cũng không tranh cãi với hắn, tiếp tục nói:
- Về đến quê nhà rồi, ta sẽ thử tự mình quản lý hai cửa tiệm ở ngõ Kỵ Long. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, dù mỗi ngày vào sổ chỉ mấy đồng cũng được. Còn có những tượng thần đổ nát ở mộ thần tiên. Mặc dù lúc trước về nhà một chuyến, ta đã xây dựng rất nhiều lều lán, tu sửa một chút, nhưng vẫn không đủ, còn phải chính thức đắp lại kim thân cho bọn họ.
- Đây là nguyên nhân ngươi mua mấy quyển sách tạc tượng kia?
- Ừ, cố gắng biết nhiều kiêng kị và quy tắc một chút, tránh cho mình có lòng tốt lại làm hỏng chuyện.
Lục Đài cười nói:
- Thật là bận rộn.
Trần Bình An vẫn luôn nhìn về phương xa:
- Xa hơn một chút, có muốn nghe không?
- Nói đi. Nếu như nói dở tệ, làm bẩn tai ta, ta sẽ nhúng đầu vào giếng nước để rửa.
Trần Bình An không để ý tới lời châm chọc của hắn:
- Ta muốn núi Lạc Phách ở quê nhà, ngoài lầu trúc còn có thật nhiều kiến trúc được dựng lên, từ chân núi... bỏ đi, từ giữa sườn núi kéo dài đến đỉnh núi. Ngói úp, rãnh nước, mái cong, khung trang trí, lỗ mộng và chốt, tất cả đều phải có.
Nói đến đây, Trần Bình An vươn một tay ra, vẽ một vòng lên không.
Lục Đài trợn trắng mắt:
- Thật là lý tưởng cao xa đáng sợ.
Trần Bình An hơi nhụt chí.
Lục Đài vội vàng giơ hai tay lên:
- Được được được, ngươi cứ nói tiếp đi. Ta không chế giễu ngươi nữa là được.
Lúc này Trần Bình An mới tiếp tục nói:
- Ta muốn mua rất nhiều sách cất giữ, thánh nhân tam giáo, các phái học thuật, giấy bút tiên hiền, mỗi thứ đều phải có một ít. Trước khi động tiên Ly Châu tan vỡ, ở dân gian quê mùa giống như ngõ Nê Bình nhà ta, một quyển sách hiếm có thế nào, chắc chắn ngươi không thể tưởng tượng được. Còn hiếm hơn nhìn thấy một nén bạc.
- Ta muốn lầu lớn lầu nhỏ trên núi đều đặt thật nhiều linh khí pháp bảo. Ta còn muốn thu thập đặc sản của mỗi nước trong thiên hạ, chẳng hạn như thảm gấm vóc và ly chọi gà của nước Thải Y, còn có tinh linh hoạt bát dễ thương, yêu tinh giúp người ta trang điểm ăn mặc, mgười tí hon đứng trên chạc cây trong chậu chắp tay thi lễ, mở cửa đón khách, mỗi thứ đều nuôi một ít. Hoa thơm cỏ lạ, núi cao sông dài, đình đài lầu các, rừng rậm trúc xanh, mỗi ngày đều sẽ có biển mây giống như sông lớn trôi qua bên núi...
- Lý Bảo Bình, Lý Hòe có thể ở đó an tâm đọc sách. Lâm Thủ Nhất có thể dốc lòng tu đạo. Vu Lộc có thể lên đ.ỉnh võ đạo, thỉnh giáo quyền pháp võ thuật với ông lão họ Thôi. Tạ Tạ có thể... không phải chịu Thôi Đông Sơn ức hiếp. Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng có thể muốn tu hành thì tu hành, muốn lười biếng thì lười biếng. Còn có một cô nương tên là Nguyễn Tú, có thể thường xuyên đến nhà ta làm khách. Ta có thể lấy bánh ngọt trong tiệm của mình ra đãi khách...
- Mỗi lần mùng một và mười lăm, sẽ có rất nhiều dân chúng đến miếu sơn thần núi Lạc Phách thắp hương. Ta muốn sửa đường núi cho rộng rãi hơn, trải đá xanh giống như đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, trời mưa cũng không sợ bùn lầy dính giày. Chuẩn bị thật nhiều áo tơi và nón rộng vành ở miếu sơn thần, cho dù bất chợt đổ mưa, dân chúng cũng không cần sợ, cứ mượn đi là được, lần sau đến thắp hương sẽ trả lại.
- Bất kể thiên hạ đang làm gì, dưới núi sống ra sao, trên núi ở nơi khác như thế nào, ta chỉ hi vọng ở chỗ mình, mọi người sẽ tương thân tương ái, cuộc sống mỗi ngày thoải mái hơn một chút. Ta muốn mình và người bên cạnh, sẽ không giống như Lưu Tiện Dương khi trước, cảm giác bất lực không thể làm được gì. Khi chúng ta chiếm lý, người khác không nghe, vậy thì khiến bọn họ nghe, bất kể dựa vào nắm tay hay kiếm...
Lục Đài vẫn luôn yên lặng lắng nghe, giống như tận mắt nhìn thấy Trần Bình An đắp người tuyết cho mình ngay giữa mùa hè.