Lục Đài ngồi phịch xuống đất, may mà bánh bao thịt trong tay còn chưa ném mất.
Đá mình một cái, tên kia lại còn cười cợt? Luôn miệng nói sợ chết, sao ở trước mặt Lục đại gia ta, Trần Bình An ngươi lại không sợ chết nữa? Thật coi Châm Tiêm và Mạch Mang của ta giống như đống son phấn vô dụng kia, chỉ dùng để trang điểm sao?
Lục Đài đột nhiên cảm thấy buồn bực, bởi vì hắn mới nhớ lại, Trần Bình An cũng không biết sự tồn tại của hai thanh phi kiếm bản mệnh này.
Lục Đài đứng lên, hung tợn ăn hết bánh bao thịt, đồng thời cảnh cáo:
- Một quyền trên cá voi Thôn Bảo, cộng thêm một cước ở bến thuyền này, hai lần rồi!
Trần Bình An cười nói:
- Quá tam ba bận.
Vẻ mặt Lục Đài nghiêm nghị nói:
- Dám có lần thứ ba, ta sẽ đánh chết ngươi, hoặc là đổi lại trang phục nữ nhân khiến ngươi buồn nôn chết.
Trần Bình An lập tức giơ tay lên, hai ngón tay khép lại, làm như đang thề với trời, nhưng nội dung lại là:
- Nếu có lần thứ ba, xin ngươi hãy lựa chọn đánh chết ta.
Lục Đài bỗng cười phá lên.
Thấy Lục Đài không có ý truy cứu tính sổ, Trần Bình An liền ngẩng đầu nhìn lên. Nơi xa có một ngọn núi lớn nguy nga, lưng chừng núi có biển mây che phủ, khiến cho thế nhân không nhìn thấy cảnh tượng trên núi. Nghe nói trong một năm chỉ có mấy lần cơ hội, người dưới núi mới thấy được toàn cảnh núi này, trên đỉnh núi có một dãy hành cung điện các sừng sững.
Sách thần tiên “Sơn Hải Chí” có ghi chép về Phù Kê tông này, trong đó có hai điểm khiến Trần Bình An ấn tượng nhất. Thứ nhất là Phù Kê tông cũng giống như phủ Thiên Sư núi Long Hổ, không thuộc về một trong ba nhánh Đạo gia. Bọn họ sở trường “thần tiên hỏi đáp, chân dung giáng xuống”, đơn giản là có thể mời thần hạ phàm, tương tự như miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ ở Bảo Bình châu. Khác biệt ở chỗ người được mời xuống nhân gian là thần linh, còn là chân tiên.
Thứ hai là ngọn núi của Phù Kê tông nuôi dưỡng rất nhiều yêu tinh quỷ quái, vượt xa những nơi khác ở Đồng Diệp châu. Giữa sườn núi có một con đường Hảm Thiên, đủ những thứ lạ.
Trần Bình An vẫn luôn có hứng thú với những người tí hon hoạt bát đáng yêu kia, cho nên muốn đến Phù Kê tông mở mang tầm mắt. Nếu là trước đây thì hắn chỉ dám suy nghĩ trong lòng, nhưng bây giờ thì lại muốn làm một lần.
Hơn nữa khi Trần Bình An đi về hướng bắc, thanh Trường Khí kia lại có kiếm khí khẽ rung động thần hồn của hắn. Còn nếu hắn đi về hướng nam, kiếm khí sẽ không có động tĩnh. Chuyện này khiến hắn thở phào một hơi, dù sao đi về hướng bắc cũng càng ngày càng gần Bảo Bình châu hơn.
Đối với chuyện dạo chơi đường Hảm Thiên, Lục Đài lại giơ hai tay tán thành. Hắn nói có một số thứ thú vị ở đó, chẳng những quý hiếm mà giá tiền còn hợp lý. Đây là nơi luyện khí sĩ nhất định phải đến khi du lịch Đồng Diệp châu.
Nhìn núi chạy chết ngựa, thoạt nhìn thì ngọn núi lớn kia không xa lắm, nhưng khi đi thì có thể rất lâu. Trên đường đi Trần Bình An thỉnh thoảng nhìn về ngọn núi cao mây mù lượn quanh. Hôm nay hắn đã không phải là chim non mới vào giang hồ nữa, biết rõ sự lợi hại của Phù Kê tông, nếu đặt ở Bảo Bình châu thì cũng chỉ kém hơn Thần Cáo tông một bậc.
Phù Kê tông nằm ở trung bộ Đồng Diệp châu, là tiên gia chữ tông, nghĩa là có ít nhất một vị tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác. Hơn nữa so với Bảo Bình châu lãnh thổ nhỏ nhất, tiên gia trên đỉnh núi của Đồng Diệp châu càng có phân lượng và nội tình hơn.
Nam bắc Đồng Diệp châu phân biệt có Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông. Hai tông chiếm giữ hai đầu lục địa này, giống như chiếm cứ khí vận của một nửa giang sơn Đồng Diệp châu. Cho nên tông môn có thể nổi bật ở Đồng Diệp châu, thông thường đều là thế lực hùng mạnh đã mở ra một con đường máu.
Trong lúc rãnh rỗi, Lục Đài đã nói về một số điểm khác nhau giữa Đồng Diệp châu và Bảo Bình châu. Bảo Bình châu là địa phương nhỏ, nhờ Kỳ Chân của Thần Cáo tông bước vào cảnh giới Tiên Nhân, được thượng tông Trung Thổ ban cho chức vị thiên quân, nếu không ngoài mặt sẽ không có một cảnh giới Tiên Nhân nào.
Cho nên trên bức tường phòng Sư Đao, Trần Bình An thấy có người treo thưởng phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính, lý do chỉ là cảm thấy Bảo Bình châu không xứng có một võ phu cảnh giới thứ mười.
Ngược lại ở Đồng Diệp châu, lão đại đương gia của Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông, đều là lão rùa già đã nằm ở cảnh giới Tiên Nhân mấy trăm năm. Phù Kê tông thì có hai vị tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, một nam một nữ, là một đôi đạo lữ, đúng là khiến người khác hâm mộ chết.
Nghe đồn vị nữ tu cảnh giới Ngọc Phác của Phù Kê tông thích nuôi dưỡng yêu tinh quỷ quái, sau khi trở thành địa tiên, còn thường xuyên lộ diện, xuống núi thu gom đủ loại yêu tinh. Tông chủ Phù Kê tông liền dứt khoát mạnh tay, dốc hết tài lực cá nhân tạo ra đường Hảm Thiên, chỉ để cho đạo lữ ở gần tiện lợi, không cần chạy thêm mấy bước đường.
Nhắc đến chuyện đằm thắm này, Lục Đài lại có vẻ say mê và khao khát, khiến cho Trần Bình An bên cạnh nhìn thấy nổi gai ốc. Bởi vì hắn cũng không biết, Lục Đài tưởng tượng bản thân là tông chủ Phù Kê tông, hay là đạo lữ của tông chủ.
Có lẽ là bị khơi gợi nỗi buồn triền miên trong lòng, Lục Đài cho dù ăn mặc như con cháu thế gia, nhưng vẫn không ngại nói với Trần Bình An về trán vẽ hoa mai, má lúm đồng tiền, mấy loại màu sắc phấn bôi và thứ tự bôi lên, y phục ưa thích của tiên tử Trung Thổ Thần Châu và châu khác, trang sức đậm nhạt của từng người...
Trần Bình An kiên nhẫn cả buổi, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu nghiêm mặt nói với đối phương:
- Lục Đài, xem như ta cầu xin ngươi. Ngươi nói những chuyện này, ta không muốn nghe, huống hồ có nghe cũng vô dụng.
Trần Bình An chỉ nói những lời tương tự với Mã Khổ Huyền một lần, đó là khi giữa đại chiến Mã Khổ Huyền vẫn không ngừng lải nhải.
Có điều hắn đối với Mã Khổ Huyền là chán ghét, còn đối với Lục Đài phần lớn là bất lực.
Lục Đài nhướng mày, sau đó đau xót nói:
- Vô dụng? Ngươi không cô nương yêu thích à? Nếu như có, không muốn nàng càng xinh đẹp hơn sao? Ngươi có thể dùng chủ đề này trò chuyện với người ta, đúng không? Ngươi thật cho rằng tiên tử không nói dối, mỗi người đều không thích đẹp sao? Ngươi độc thân là đáng lắm.
Trong thoáng chốc Trần Bình An được mở mang đầu óc, nói như đinh đóng cột:
- Có! Muốn!
Hắn đương nhiên có cô nương yêu thích, muốn nàng càng xinh đẹp... Ấy? Không đúng, không đúng, Ninh Diêu đã đẹp nhất rồi.
Lục Đài thấy vậy liền lắc đầu:
- Đồ ngốc, đoán rằng có cô nương rồi cũng không giữ được.
Sau khi nói xong, hắn vẫn không bỏ qua, bỗng nhiên biến ra cây quạt xếp bằng trúc kia, tấm tắc nói:
- Không giữ được, không giữ được.
Trần Bình An cười ha ha.
Phát giác được Trần Bình An có dấu hiệu muốn ra tay, Lục Đài liền lườm mắt nhắc nhở:
- Đừng động thủ. Một kẻ ngày ngày lật sách như ngươi, cho dù không phải quân tử, cũng xem như nửa người đọc sách rồi. Lúc này mới đi được mấy bước, ngươi đã nói là quá tam ba bận rồi mà?
Bến thuyền vốn là tài sản riêng của Phù Kê tông. Bọn họ đi về hướng ngọn núi Phù Kê tông, trên đường có rất nhiều cảnh tượng lạ lùng. Có mười mấy người ngồi trên một con trăn lớn màu tím tên là “ông râu tím”, đi nhanh như chớp, nhưng người ngồi trên đó vẫn sóng yên gió lặng. Trên đầu bọn họ thường xuyên có cầu vồng sáng tràn đầy kiếm khí lướt qua, trong nháy mắt biến mất.
Đã đi qua thành Lão Long và núi Đảo Huyền, Trần Bình An cũng không cảm thấy kinh ngạc với những chuyện này nữa.
Lục Đài nói, Đồng Diệp tông không giống với Bảo Bình châu rời rạc kia, số lượng ngọn núi không nhiều, nhưng phần lớn đều khổng lồ. Ở nơi này không phải tùy tiện cắm một cây cờ rách nát là có thể tự phong vua núi. Vương triều và giang hồ của Đồng Diệp tông, hai thế lực này không thể xem thường.
Đương nhiên không có chuyện gì tuyệt đối, chắc chắn vẫn có những môn phái tiên gia nhỏ bé. Dù sao đất đai Đồng Diệp châu thật sự quá lớn, hơn nữa ruộng đất nào mà không có ổ chuột. Nhưng Bảo Bình châu ở phía nam thư viện Quan Hồ, gần như các nước đều có tiên phủ, cảnh tượng này chắc chắn không có ở Đồng Diệp châu.
Hai người sánh vai đi một bên con đường rộng rãi, nhìn rất nổi bật. Những cô gái trên xe qua lại, dù là tiên sư hay thiên kim nhà giàu, đều ném tới ánh mắt tò mò. Chuyện này chủ yếu phải quy công cho Lục Đài phong thái văn nhã, còn Trần Bình An ở bên cạnh phần nhiều chỉ có tác dụng làm nền.
Lục Đài bỗng cảm khái nói:
- Không nói đến Bà Sa châu rất hùng mạnh, văn phong hưng thịnh, tiên sư như mây, nhất là còn có nhà nho chính gốc Trần Thuần An trấn giữ. Đồng Diệp châu dưới chân chúng ta tính cách yên tĩnh, giống như một cô gái hiền thục không tranh với đời. Hơn nữa còn có địa lợi, ngay cả thuyền vượt châu cũng không được mấy chiếc, lên trời không đường, xuống đất không cửa, cho nên khá là bài ngoại, xem như là một mảnh đất bồng lai tiên cảnh rất lớn.
- Phù Dao châu phía tây nam thì lại rất náo nhiệt. Trên núi dưới núi không có ranh giới, cả ngày đánh đánh giết giết, luyện khí sĩ đều rất nặng khí chất giang hồ.
Trần Bình An đột nhiên nhỏ giọng hỏi:
- Lục Đài, ngươi là cảnh giới gì? Có thể nói không?
Lục Đài khẽ phe phẩy quạt xếp, tóc mai tung bay, mỉm cười nói:
- Con cháu Họ Lục không để ý tới cảnh giới cao thấp lắm, chỉ xem thị lực “nhìn sông” xa bao nhiêu.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Vậy là không cao rồi.
Lục Đài nhếch miệng:
- So với thiên tài tu đạo ở Trung Thổ Thần Châu, đương nhiên không tính là cao, nhưng so với ngươi thì dư sức.
Trần Bình An cười nói:
- Ta quen biết một người lớn hơn mình một chút, hắn đã là võ phu cảnh giới thứ bảy rồi. Ở cửa nhà ta từng gặp phải một kiếm tu trẻ tuổi Bà Sa châu, dáng vẻ giống như hồ ly, hình như đã là cảnh giới thứ chín. Trong nhà ta có hai đứa nhóc, một con trăn lửa và một con rắn nước, đoán rằng sắp tới cảnh giới thứ sáu và thứ bảy rồi. Ngươi thì sao? Rốt cuộc là cảnh giới thứ mấy?
Lục Đài vẫn không muốn tiết lộ cảnh giới của mình, chỉ dương dương đắc ý nói:
- Hai sư phụ của ta, một người giảng dạy còn một người truyền đạo, đều là năm cảnh giới cao.
Trần Bình An “à” một tiếng.
Lục Đài liếc nhìn Trần Bình An:
- Là ý gì? Không phục, hay là không vừa mắt?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Chịu phục.
Lục Đài cười híp mắt nói:
- Trần Bình An, ngươi ngoài miệng phục nhưng trong lòng không phục, có phải là muốn nằm được người kính rượu không?
Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Nghĩa là sao?
Lục Đài gấp quạt lại:
- Sau khi chết, chắc sẽ có người viếng mồ tế rượu.
Trần Bình An tức giận nói:
- Lòng và lòng vòng.
Lục Đài thoải mái cười lớn, lại mở quạt xếp ra, gió mát từng cơn thổi đến, đúng là mùa thu mát mẻ.
Hai người đi bộ nửa ngày, đến hoàng hôn mới tới chân núi Phù Kê tông. Núi này tên là Thùy Thường, theo như cách nói của Lục Đài, có nghĩa là quân vương chắp tay, tay áo rủ xuống. Nhưng vì sao ngọn núi của Phù Kê tông lại dùng thuyết pháp của Nho gia, Lục Đài cũng không nói được nguyên do.
Sau một canh giờ, trong hoàng hôn, Trần Bình An và Lục Đài cuối cùng đã nhìn thấy con đường Hảm Thiên kia. Trên đường đèn đóm rực rỡ, sáng như ban ngày, dù là buổi tối du khách vẫn đông như dệt cửi.
Sau khi đi vào đường lớn nhiều người chen chúc, Lục Đài cho Trần Bình An thấy được thế nào là tiêu tiền như nước, chớp mắt đã nghèo.
Lục Đài đi vào cửa tiệm đầu tiên, liền mua hai con yêu tinh nhỏ mà Trần Bình An chưa từng nghe qua, trong đó có một con tên là Đồng Tử. Nghe chủ tiệm giới thiệu gần như nịnh hót, Trần Bình An mới biết thứ này có thể nuôi dưỡng trong con ngươi của chủ nhân, chẳng những mỗi ngày có thể giúp chủ nhân hấp thu một chút linh khí trời đất, quan trọng nhất là khi con ngươi nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, sẽ có thể giúp chủ nhân “sáng mắt”. Đây là thứ yêu thích của rất nhiều luyện khí sĩ tu hành pháp thuật như thiên nhãn thông.
Lục Đài tốn tám trăm đồng tiền hoa tuyết mua thứ này, nói là muốn tặng cho Trần Bình An. Trần Bình An đương nhiên không nhận. Lục Đài liền lắc đầu tiếc nuối, nói rằng ngươi không muốn mỗi ngày ánh mắt đều tinh tiến sao? Hàm ý là có Lục Đài ta ở trước mắt ngươi, mà trong mắt ngươi lại có Đồng Tử, chẳng phải nhìn ta cũng là tu hành sao?
Lão chủ tiệm nhìn Lục Đài tuấn tú phi phàm, lại liếc nhìn Trần Bình An, nụ cười nghiền ngẫm.
Toàn thân Trần Bình An nổi gai ốc, liền giả vờ như không hiểu gì cả.
Đồng Tử bị Lục Đài bỏ vào trong túi. Thực ra ban nãy bên cạnh nó còn có một nhóm người tí hon hoạt bát, càng khiến Trần Bình An động lòng hơn. Bọn chúng nhỏ như hạt gạo, được gọi là “Nhĩ Tử”, đọc gần giống như “nhi tử”. Đó là một loại yêu tinh sống trong lỗ tai, dùng màng nhĩ của người làm mặt trống, lúc người ta ngủ sẽ lặng lẽ đánh trống. Chủ nhân và người khác đều sẽ không nghe thấy tiếng trống của nó, lại có thể kích phát dương khí của chủ nhân, vô hình trung chấn nhiếp rất nhiều tà ma đi lại ban đêm.
Những nhà giàu sang quyền thế dưới núi, sau khi không cẩn thận “gặp quỷ trúng tà”, nhất định sẽ bỏ số tiền lớn mua loại yêu tinh này. Rất nhiều luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, nếu như phải đi vào rừng núi ao hồ, bởi vì cảnh giới thấp kém, cũng sẽ mang theo một con bên người.
Ngoại trừ Đồng Tử, Lục Đài còn mua một con nhện lớn chừng móng tay. Con nhện này có năm màu sặc sỡ, khiến người ta ưa thích. Nhưng chỉ cái tên của nó đã đủ khiến Trần Bình An không dám đến gần, đó là nhện xuân mộng.
Loại nhện này thích thu thập những giấc mộng cảnh xuân mỹ lệ. Sau khi chủ nhân ngủ, nó sẽ dệt một tấm lưới nhỏ muôn màu muôn vẻ trên đầu chủ nhân, mà chủ nhân sẽ ở trong mộng hưởng thụ đêm xuân ngàn vàng kia. Vì vậy nhện xuân mộng thường được tông môn dùng làm công cụ rèn luyện đạo tâm của đệ tử, cũng là một trong số vật phẩm cần thiết của đạo phái sơn môn theo đuổi song tu.
Còn có một dãy lồng nhỏ gần nhện xuân mộng, chứa rất nhiều loại nhện gồm cả nhện ác mộng đen kịt như mực, mỗi loại đều có chỗ đặc biệt của nó.
Trần Bình An đương nhiên không thích loại yêu tinh quỷ quái này. Nhưng Lục Đài thì lại rất thích, tốn sáu trăm đồng tiền hoa tuyết mua nhện xuân mộng, chỉ vì hắn cảm thấy hình dáng của nó rất đáng yêu.
Thế là nụ cười của lão chủ tiệm càng có thâm ý.
Sau đó ở một cửa tiệm khác, Lục Đài và một tên tu sĩ năm cảnh giới trung đã xảy ra tranh chấp vì một con yêu tinh hiếm thấy. Lần này Trần Bình An không cảm thấy Lục Đài tiêu xài phung phí, hắn cho rằng mười hai đồng tiền tiểu thử kia rất đáng giá. Sở dĩ Lục Đài có thể mua được, là do trên người đối thủ cạnh tranh không có quá nhiều tiền tệ thần tiên. Cộng thêm Lục Đài khí thế đầy đủ, dáng vẻ giống như ngươi muốn tăng giá thì ta sẽ chơi với ngươi tới cùng, mới khiến cho người nọ chửi đổng rời khỏi tiệm.
Lòng bàn tay Lục Đài nâng một con thú mỡ dê cực kỳ hiếm thấy, đang vui vẻ nhảy nhót, toàn thân đều do tinh phách ngọc thạch ngưng tụ thành. Thân thể của nó chính là thiên tài địa bảo thượng phẩm, là một trong số tài liệu tốt nhất chế tạo ngọc bài bùa chú.
Thú mỡ dê tính tình cứng rắn, sau khi trưởng thành, chỉ cần bị bắt thì sẽ lựa chọn tự sát, vì vậy không thể nuôi dưỡng. Mà con trong lòng bàn tay Lục Đài, lúc bị tu sĩ vô tình bắt được thì vẫn còn nhỏ, cho nên mới không “ngọc đá cùng tan”. Chỉ cần nuôi dưỡng thỏa đáng, nó sẽ có thể trở thành “linh bảo sống” giá trị liên thành. Khuyết điểm duy nhất là chi phí nuôi dưỡng thú mỡ dê còn lớn hơn mua nó, bởi vì nó chỉ ăn tiền hoa tuyết.
Chủ tiệm là một phu nhân tư sắc bình thường, cười bảo nếu không phải Phù Kê tông đã có một đôi thú mỡ dê, đồ tốt như vậy chắc chắn đã bị bọn họ dùng số tiền lớn mua mất.
Hai người vòng tới vòng lui, ra ra vào vào dọc theo on đường. Thực ra Trần Bình An cũng nhìn trúng ba món, chỉ là do dự, cuối cùng vẫn không nỡ tiêu xài phung phí.
Đó là một con cóc vàng ba chân, thuộc về linh thú trời đất, nghe nói người nắm giữ có thể gia tăng tài vận bản thân. Một con chuột tìm bảo màu trắng bạc, có khứu giác nhạy bén với linh vật trời đất. Còn có một con tên là “sâu rượu”, chỉ sinh ra trong rượu ngon ủ lâu năm. Nếu bỏ nó vào trong rượu mới ủ, chỉ cần vài canh giờ, sẽ có vị đậm đà như rượu ngon đã chôn mấy năm. Dĩ nhiên nó là vật yêu thích của tất cả người nghiện rượu trên thế gian.
Trần Bình An không tiêu tiền, còn Lục Đài thì vẫn tiêu xài không ngừng. Hắn lại mua một con cá chép râu rồng lớn chừng bàn tay, thân là cá chép nhưng lại mọc ra hai sợi râu giao long dài, là một trong số thiên tài địa bảo. Có điều so với hai sợi râu giao long màu vàng được Trần Bình An chế thành dây trói yêu, phẩm chất của nó dĩ nhiên thua kém rất nhiều.
Loại cá chép râu rồng này hơn ở chỗ có thể sinh sôi. Thử nghĩ xem, một tiên môn mua mấy con cá chép râu rồng, chuyên tâm nuôi dưỡng, trăm ngàn năm sau sẽ có cả một ao cá chép râu rồng.
Lục Đài còn mua một con cá trâu gào, thân dài không quá ngón tay, lại có thể phát ra tiếng gào như sấm. Trần Bình An không hiểu Lục Đài mua nó làm gì, để dọa người à?
Cuối cùng trong cửa tiệm cuối đường, Trần Bình An nhìn thấy một đám người giấy bùa chú. Những người giấy này giá cả không đều, được cắt thành các loại hình thức. Đại khái chia làm ba loại dựa theo chiều cao, đó là một ngón tay, một bàn tay và một cánh tay. Bọn chúng sống động như thật, có thể quét dọn sân nhà, nuôi hoa nuôi chim, mang sách phơi sách...
Người giấy khá phổ biến ở gia đình dưới núi, nhất là gia đình giàu có, cũng phân chia cấp bậc phẩm chất. Đạo hạnh, danh vọng, trường phái của người vẽ bùa, phần lớn sẽ quyết định giá cả của người giấy, phẩm chất của tờ giấy cũng có liên quan. Có những tông phái chuyên môn chế tạo người giấy để kinh doanh buôn bán, lợi nhuận rất cao.
Trần Bình An cảm thấy hứng thú với những người giấy nhỏ mộc mạc này, nhưng tuyệt đối sẽ không động tâm mua. Bởi vì chúng khá đắt, hơn nữa không có lợi, mua cũng vô dụng, không phải là loại hàng giá rẻ chất lượng tốt.
Lục Đài lại một hơi tiêu năm trăm đồng tiền hoa tuyết, mua một chồng người nhỏ giấy bùa, đều là loại thấp bé nhất. Hắn nói là lúc nhàm chán, sẽ để bọn chúng diễn võ đánh nhau ở trên bàn, nhất định có thể giải sầu.
Trong chuyện tiêu tiền, Trần Bình An cũng không nói gì với Lục Đài.
Từ đường Hảm Thiên đi thêm ba bốn dặm đường núi, sẽ trông thấy một ngôi đình Hành Chỉ. Tên của nó nghĩa là tất cả người ngoài phải dừng bước ở đây, không thể tiếp tục lên núi.
Trần Bình An và Lục Đài mua sắm đủ thứ cùng đi vào đình Hành Chỉ kia. Trên đường đi Trần Bình An không nhịn được liếc nhìn Lục Đài mấy lần, rất tò mò hắn đã giấu những yêu tinh kia đi đâu. Lục Đài quả thật sở hữu vật một tấc, có thể chứa giấy bùa trong đó. Nhưng vật sống có dương khí như yêu tinh, tuyệt đối không thể bỏ vào, nếu không thì chúng sẽ nổ tung, thậm chí có thể khiến cho vật một tấc tan vỡ.
Hai người nghỉ ngơi trong đình một lúc, từ xa nhìn cảnh đêm xung quanh Phù Kê tông, sau đó trở về gần đường Hảm Thiên, tìm nhà trọ trú ngụ. Kết quả bọn họ lại mỗi người một ngả, bởi vì Lục Đài muốn ở phủ đệ thần tiên, còn Trần Bình An dĩ nhiên chỉ tùy tiện tìm một nhà trọ để qua đêm.
Một đêm vô sự.
Ở dưới mắt của Phù Kê tông, muốn xảy ra chuyện gì cũng khó, tiền đề là không nên trêu chọc những đệ tử Phù Kê tông mắt cao hơn đầu kia.
Hôm qua hai người đã hẹn gặp nhau ở đình Hành Chỉ, sau đó xuống núi đi về phía bắc. Trần Bình An tới sớm một chút, nhìn cảnh tượng tráng lệ mặt trời mọc ở biển đông, nhưng đến khi mặt trời lên cao vẫn không thấy bóng dáng của Lục Đài.
Hắn đang muốn xuống núi tìm kiếm, lại thấy Lục Đài vừa ngáp vừa đi lên. Nhìn thấy Trần Bình An, Lục Đài liền vẫy tay với hắn, lại không muốn đi tiếp nữa, dù sao đi thêm một bước cũng là uổng phí. Trần Bình An thở dài một tiếng, rời khỏi đình, cùng với Lục Đài xuống núi.
Đêm qua Trần Bình An còn lo lắng, Lục Đài chi tiêu mạnh tay ở đường Hảm Thiên sẽ rước lấy sóng gió. Đi lại bốn phương, dù sao cũng không nên để lộ tiền tài. Đến khi hai người xuống núi, đi về hướng bắc được sáu bảy trăm dặm, vẫn không có chuyện gì khác thường, Trần Bình An mới cảm thấy yên lòng.
Dựa theo trường kiếm trên lưng thỉnh thoảng “nhắc nhở”, Trần Bình An mấy lần điều chỉnh lộ trình, men theo phương hướng đại khái đi về phía trước. Vì vậy khó tránh khỏi phải vòng qua đường lớn, trèo đèo lội suối.
Lục Đài không có ý kiến gì với chuyện này. Gặp phải thành trấn sầm uất, tửu lầu cửa tiệm, hắn đều sẽ dừng bước, đi dạo một phen. Trần Bình An cũng không phản đối.
Đoạn đường này Trần Bình An đi rất bình thường, chẳng qua là luyện quyền luyện kiếm trong rừng núi sông hồ yên tĩnh không người. Hắn chưa từng thấy Lục Đài tu hành. Chỉ khi đến nơi phồn hoa ngựa xe như nước, Lục Đài mới sẽ phấn chấn tinh thần, giống như xông vào động tiên đất lành, nhảy nhót tung tăng. Lâu ngày Lục Đài đã khiến Trần Bình An hiểu được một chuyện, quan niệm của người giàu rốt cuộc là như thế nào.
Lục Đài luôn có thể tốn ít tiền nhất để ăn uống rượu thịt tốt nhất. Mỗi món ăn đều có thể ăn ra văn hóa trăm năm ngàn năm, kể tên vài thánh hiền văn hào. Mỗi bầu rượu đều có thể ngâm nga mấy câu văn chương lai láng.
Thỉnh thoảng Lục Đài lại cầm lên một bộ sách cổ vét từ tiệm sách, một tay cầm sách. Rõ ràng là tư thái lật sách rất lười biếng, nhưng rơi vào trong mắt Trần Bình An, lại cảm thấy người đọc sách nên là như vậy.
Chỉ cần ở lại nhà trọ, mỗi ngày Lục Đài đều sẽ nấu cho mình một ấm trà. Hắn không bao giờ gọi Trần Bình An uống chung, một mình ngồi đó, chỉ uống trà không nói lời nào. Tâm tình bình hòa trên người hắn phù hợp với khuôn phép, đầy đủ lễ nghi.
Phong thái của hắn lúc đánh cờ một mình, Trần Bình An đã từng thấy trên người Thôi Đông Sơn.
Lục Đài còn có một cây sáo trúc, tiếng sáo của hắn giữa sông núi đặc biệt du dương êm tai.
Hắn cầm quạt trúc, lười nhác tùy ý ngồi ở một nơi, ngẩng đầu nhìn trăng, cũng là phong lưu.
Trần Bình An biết một câu nói, gọi là học đòi văn vẻ, có ý châm biếm.
Nhưng Lục Đài không phải.
Giống như Trần Bình An hắn thực chất bên trong là một kẻ chân đất, Lục Đài lại là kẻ phong lưu, nhân tài đọc sách trời sinh.
Có tiền là giàu, biết lễ là sang. Đây mới là con cháu giàu sang thật sự.
Tâm tính sáng ngời của Phạm Nhị, Trần Bình An không học được. Sự tiêu sái thoải mái của Lục Đài, Trần Bình An cảm thấy mình vẫn không học được.
Hôm nay Trần Bình An đứng trên một cây cao nhìn ra xa, lại phát hiện giữa núi cao liên miên ít dấu chân người có một thành trấn. Trước đó trên đường đi, hai người không gặp phải bất kỳ yêu quái sông núi nào.
Nơi này đã cách xa Phù Kê tông ở trung bộ Đồng Diệp châu ngàn dặm.
Trần Bình An vốn không muốn nói với Lục Đài về thành trấn kia, chỉ muốn vùi đầu lên đường. Nhưng Lục Đài vẫn luôn không có hứng thú với quang cảnh sông núi, hôm nay lần đầu tiên lướt lên đầu cành, phe phẩy quạt trúc, cười ha hả nói:
- Không tệ, không tệ, là một nơi tốt để giết người cướp của sau đó vu oan giá họa.
Lúc đầu Trần Bình An còn không hiểu ý tứ của câu này, nhưng rất nhanh đã hiểu được. Rừng núi xung quanh có bóng dáng lén lút kêu lên loạt soạt, mặc dù rất nhỏ hơn nữa còn che giấu, nhưng thị giác và thính giác của Trần Bình An đều rất tốt, trong thoáng chốc đã biết bọn họ đang tiến hành bao vây.
Trần Bình An nhìn quanh, chậm rãi nói:
- Cảnh giới võ đạo thứ tư, còn có hai thanh phi kiếm bản mệnh, một ít bùa chú.
Lục Đài hiểu ngầm, mỉm cười nói:
- Luyện khí sĩ cảnh giới Long Môn, trùng hợp, ta cũng có hai thanh phi kiếm bản mệnh, một ít pháp bảo.
Một người mặc áo bào trắng đeo kiếm, bên hông cột hồ lô nuôi kiếm đã rất lâu không lấy xuống uống rượu.
Một người mặc áo xanh đeo ngọc bội, quân tử bình yên thì ngọc không rời thân.
Lục Đài khẽ phe phẩy quạt, cười híp mắt nói:
- Trước khi động thủ, không nói đạo lý với bọn họ một chút sao?
Trần Bình An nhếch miệng, vỗ vỗ hồ lô bên hông, không nói gì.
Đạo lý muốn nói đều ở đây rồi.