Kiếm Lai

Chương 334: Giữa người mạnh nhất




Trần Bình An đã nhìn thấy không ít bạn cùng lứa dung mạo thanh tú, chẳng hạn như hàng xóm Tống Tập Tân ở ngõ Nê Bình, Triệu Dao và Lâm Thủ Nhất từng theo Tề tiên sinh đọc sách ở trường học, còn có nam tử mặc váy khó phân biệt nam nữ trên đảo Quế Hoa, hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên, nhưng bọn họ đều thua kém thiếu niên này.

Sau khi viết chữ lên tường, thiếu niên nâng vò rượu ngồi xuống bàn bên cạnh, xin hai cái chén trắng lớn, gọi Hứa Giáp cùng uống rượu. Hứa Giáp biết rõ giá của rượu hoàng lương, lại không cảm thấy chuyện này có gì không ổn. Hắn mở nắp rót rượu, cụng chén uống rượu với thiếu niên, mặt mày rất sảng khoái.

Lão chủ quán cũng tươi cười thêm mấy phần. Chỉ đáng thương cho con chim sẻ trong lồng kia, vẫn luôn quay lưng về phía thiếu niên như ánh mặt trời, dáng vẻ như đau yếu.

Thiếu niên chủ động giơ chén rượu với Trần Bình An, cười nói:

- Ta tên Tào Từ, người Đại Đoan Trung Thổ.

Trần Bình An đành phải giơ chén lên theo:

- Ta tên Trần Bình An, người Đại Ly Bảo Bình châu.

Tào Từ gật đầu, trong mắt có vẻ khen ngợi:

- Cơ sở cảnh giới võ đạo thứ ba của ngươi, rất không tệ.

Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào, đành yên lặng uống một hớp rượu, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra. Dù là thần thái hay giọng điệu, thiếu niên Trung Thổ Thần Châu này đều không giống một người bạn cùng lứa, ngược lại rất giống ông lão chân trần trên lầu trúc núi Lạc Phách.

Có điều thiếu niên Đại Đoan tên là Tào Từ, thiếu đi sự kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống của ông lão họ Thôi. Cho dù giọng điệu của ông lão có ôn hòa nhã nhặn, hai bên chỉ nói chuyện nhà, Trần Bình An cũng sẽ cảm thấy một áp lực vô hình.

Tào Từ như thế nào, Ninh Diêu không có cảm giác gì, nàng chỉ có phần không vui. Bỗng dưng có thêm một kẻ chướng mắt, uống rượu cũng mất hứng. Nàng và Trần Bình An vội vàng uống hết nửa vò rượu hoàng lương, sau đó kéo Trần Bình An đi ra cửa lớn quán rượu.

Khi Trần Bình An sắp rời khỏi quán rượu, Tào Từ lại cười gọi hắn một tiếng:

- Ninh cô nương mà ngươi thích rất tốt, chỉ có một điểm không tốt, đó là gặp mặt rất nhiều lần rồi vẫn không nhớ được tên ta.

Trần Bình An cười trả lời một câu:

- Ta cảm thấy càng tốt.

Tào Từ thoải mái cười lớn, một tay giơ chén rượu, tay kia vẫy vẫy từ biệt Trần Bình An, nụ cười chân thành:

- Trần Bình An, ba ngày sau, bắt đầu tranh thủ trở thành cảnh giới thứ tư mạnh nhất thế gian đi.

Lại là một câu nếu nghiền ngẫm sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Trần Bình An chắp tay ôm quyền, không nói gì thêm, quay đầu theo Ninh Diêu rời khỏi đất lành Hoàng Lương nhỏ hẹp này.

Trong quán rượu, Hứa Giáp nghi hoặc hỏi:

- Ngươi thích Ninh cô nương sao?

Tào Từ cười khoát tay nói:

- Ta thích sư phụ không có đối thủ trong suy nghĩ của ta, thích hoàng hậu nương nương khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ, thích Ninh cô nương không để ta vào mắt, nhưng không phải là loại thích mà ngươi nghĩ. Tình yêu nam nữ sẽ ảnh hưởng đến tu hành.

Hắn uống một hớp rượu, thở dài nói:

- Thật không biết, sau này ta thích một cô nương thì sẽ thế nào.

Hứa Giáp “à” một tiếng, Tào Từ nói gì hắn cũng tin. Sau đó mặt mày của hắn tươi tắn, nói sang chuyện khác:

- Nghe giọng điệu của ngươi, đã sắp bước vào cảnh giới thứ năm rồi sao?

Tào Từ gật đầu nói:

- Ở Kiếm Khí trường thành chịu đựng lâu như vậy, cũng nên đột phá cảnh giới rồi.

Hứa Giáp nhếch miệng cười nói:

- Nếu là ở quê hương, ta đoán bây giờ ngươi đã là cảnh giới thứ bảy rồi đúng không.

Không đợi Tào Từ lên tiếng, Hứa Giáp lập tức bổ sung:

- Hơn nữa trước cảnh giới thứ bảy, sẽ là cảnh giới thứ tư, thứ năm, thứ sáu mạnh nhất.

Nhắc đến chuyện này, Hứa Giáp còn cao hứng hơn Tào Từ:

- Ông chủ nói cảnh giới thứ tư hiện giờ của ngươi là mạnh nhất trong lịch sử, có thể gọi là xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có, thật không?

Tào Từ bất đắc dĩ nói:

- Ta có thể xác định là xưa nay chưa từng có. Còn như sau này cũng không có, ta chỉ là một võ phu thuần túy, không biết suy tính khí vận võ đạo thiên hạ trăm năm ngàn năm sau.

Hứa Giáp cười ha hả:

- Tào Từ, nếu ngày nào đó ta không nhịn được đi tìm đại tiểu thư, nhất định sẽ tiện thể đến vương triều Đại Đoan tìm ngươi.

Tào Từ gật đầu:

- Vậy ta sẽ chuẩn bị rượu ngon trước.

Hứa Giáp đột nhiên thấp giọng cầu khẩn:

- Tào Từ, hay là chúng ta đánh một trận đi, sau đó ngươi cố ý thua ta. Sau này ta rời khỏi núi Đảo Huyền, có thể nói với những người khác là mình đánh đã đánh thắng Tào Từ. Ngươi nghĩ xem, mười năm trăm năm sau, khi đó ngươi đã vô địch thiên hạ, thậm chí đánh cho Đạo lão nhị của thế giới Thanh Minh từ “chân vô địch” biến thành “chân hữu địch”. Ta lại trở thành người duy nhất từng đánh thắng Tào Từ ngươi, đến lúc đó chắc chắn toàn thiên hạ đều muốn hỏi gã này là ai, không chừng đại tiểu thư sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa.

Tào Từ cười híp mắt, một tay nâng chén, tay kia vỗ nhẹ vào đầu mình:

- Được rồi, Hứa Giáp ngươi đã đánh thắng Tào Từ ta, ra khỏi núi Đảo Huyền cứ nói với người khác như vậy.

Hứa Giáp có phần chột dạ:

- Bây giờ ngươi không để bụng, tương lai sẽ không hối hận đấy chứ?

Tào Từ uống rượu trong chén, quay đầu vẫy tay nói với lão chủ quán:

- Lão Lữ, có thể tặng tôi một vò rượu không? Bây giờ tôi đã hối hận rồi, không có rượu xuống bụng thì không đè nén được sự hối hận đó. Nếu uống thêm một vò rượu vong ưu, ít nhất trăm năm sẽ không hối hận.

Hứa Giáp đáng thương nhìn lão chủ quán.

Ông lão cười nói:

- Hứa Giáp, mang thêm một vò rượu tới cho Tào Từ. Sau này hãy nhớ đến lòng tốt của ông chủ, đừng suốt ngày lén mắng ta keo kiệt, hoặc là oán giận ta không cho ngươi xông pha giang hồ.

Hứa Giáp tung tăng đi lấy rượu.

Tào Từ chỉ còn lại một chén rượu cuối cùng. Lúc chờ rượu mới lên bàn, hắn cầm chén rượu, đứng dậy đi tới dưới bức tường, ánh mắt quét qua một vòng. Đã gần ba năm từ lần đầu tiên uống rượu ở đây, đã có thêm nhiều chữ mới trên tường.

Tào Từ nhìn thấy ba chữ viết ngay ngắn cứng nhắc ở góc bên dưới, bèn tò mò hỏi:

- Lão Lữ, chữ mà Trần Bình An lưu lại trên tường là “kiếm khí dài” này?

Ông lão hỏi:

- Thế nào, thằng nhóc này không tầm thường sao?

Tào Từ ngồi xổm xuống, bưng chén trắng lớn nhấp một ngụm rượu nhỏ, ánh mắt hờ hững:

- Hắn có lẽ là cảnh giới thứ ba mạnh nhất sau tôi.

Ông lão liền cảm thấy đáng tiếc. Con chim sẻ mái trong lồng kia, muốn khảo sát khí vận võ đạo của một võ phu thuần túy cũng có thời hạn. Trước và sau khi Trần Bình An viết chữ, đôi thầy trò này vừa lúc đến quán, trong thời gian này không cần hi vọng chim mái sẽ rời khỏi lồng.

Không có lá gan đó.

Tào Từ và Hứa Giáp lại chia đôi uống hết một vò rượu vong ưu.

Hứa Giáp tửu lượng không tốt, càng uống càng say, cuối cùng ngủ gục trên bàn rượu. Tào Từ thì càng uống càng tỉnh táo, ánh mắt rạng rỡ.

Tào Từ đột nhiên nói một câu:

- Nếu không phải sư phụ tới đón, tôi thật muốn đến thế giới phía nam Kiếm Khí trường thành một chuyến. Nhiều nhất bốn năm chục năm, tôi sẽ có thể đọ sức với mười mấy đại yêu kia. Trước đó tất nhiên sẽ là những trận đại chiến sinh tử sảng khoái tràn trề.

Ông lão cười nói:

- Ngươi có tin không, chỉ cần ra khỏi đầu thành thì ngươi sẽ chết?

Tào Từ thở dài.

Đạo lý rất đơn giản, ông lão dễ dàng nhìn thấu. Tào Từ hắn rất có thể đã lọt vào tầm mắt của đại yêu đỉnh cao, thuộc về kẻ cần phải giết, tuyệt đối sẽ không cho hắn bốn năm chục năm để trưởng thành, thậm chí một ngày cũng sẽ không cho.

Tào Từ bất đắc dĩ nói:

- Vậy thì ngoan ngoãn trở về Trung Thổ Thần Châu thôi.

Ông lão không biết vô tình hay cố ý nói:

- Lão tổ Đổng gia giết xuyên thế giới Man Hoang, cuối cùng xuất thế ngang trời. Kiếm Khí trường thành có một người là đủ rồi, cũng sẽ chỉ có một người. Nếu yêu tộc lại nuôi hổ gây họa, nuôi ra một Tào Từ có hi vọng bước vào cảnh giới võ đạo thứ mười một, ta cảm thấy bọn chúng có thể tự sát rồi.

Tào Từ “ừ” một tiếng:

- Tôi phải hỏi sư phụ xem, rốt cuộc đã bước vào cảnh giới thứ mười một hay chưa. Tôi hi vọng là chưa...

Ông lão cười trêu chọc:

- Làm đồ đệ như ngươi đúng là không có lương tâm, sao không nhớ lòng tốt của sư phụ. Điểm này Tào Từ ngươi giống hệt như Hứa Giáp, rất không tốt. Ngươi là Tào Từ, sao có thể tầm thường như vậy.

Tào Từ lắc đầu, giơ bàn tay lên quá đỉnh đầu. Gọng nói của hắn nhẹ nhàng, ánh mắt ung dung:

- Hôm nay võ đạo của sư phụ đã cao như vậy, gần như có thể... sánh ngang với cảnh giới Sơn Điên chân chính. Vậy nếu chưa bước vào cảnh giới thứ mười một, sư phụ của tôi, hoặc là tôi sau này, chẳng phải là...

Ông lão mỉm cười nói:

- Có thể mỏi mắt mong chờ.

Tào Từ quay đầu nhìn ông lão:

- Lão tiền bối dễ tính giống như ông, đúng là quá ít.

Ông lão tự giễu nói:

- Đó là vì lão già hèn yếu ta đã cam chịu rồi.

Tào Từ im lặng ngồi bên cạnh bàn rượu. Tiếng ngáy của Hứa Giáp như sấm, còn ông lão không biết đã đi đâu. Đất lành Hoàng Lương đương nhiên lớn hơn tưởng tượng một chút, không chỉ có một quán rượu này, nhưng đúng là đã bị tàn phá hủy hoại. Nếu không nhờ một trong số tổ sư gia của các trường phái học thuật cố gắng duy trì, nó đã sớm mất đi tư cách “động tiên đất lành”, giống như động tiên Ly Châu vậy.

Thánh nhân tam giáo và các trường phái học thuật, mỗi ngày đang bận làm gì?

Mười động tiên lớn, ba mươi sáu động tiên nhỏ, bảy mươi hai đất lành, làm thế nào xuất hiện?

Sau khi động tiên Ly Châu của Bảo Bình châu tan vỡ, chẳng lẽ chỉ còn ba mươi lăm động tiên nhỏ?

Thực ra rất nhiều thánh nhân phải đi mở mang bờ cõi, phát triển lãnh thổ của thế giới Hạo Nhiên.

Điểm này khác với thánh nhân Đạo giáo của thế giới Thanh Minh, bọn họ chủ yếu là theo đuổi độ cao của Bạch Ngọc Kinh, tầng tầng lớp lớp, không ngừng đi lên. Còn thế giới của Phật gia lại cầu Phật pháp xa, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, đều phải khiến người ta sống không nghi vấn, không chấp niệm.

Đương nhiên ngoại trừ mở ra động tiên đất lành mới, giáo hóa muôn dân, Nho gia của thế giới Hạo Nhiên còn phải trông chừng yêu tộc của thế giới Man Hoang.

Hai thế giới còn lại cũng không nhàn rỗi.

Chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm làm mưa làm gió, sắp đặt bố cục ở thế giới Hạo Nhiên. Chẳng lẽ Á Thánh Nho gia không thu đồ truyền đạo ở thế giới Thanh Minh?

Trong quán rượu, cho dù không còn người tán gẫu, cũng không còn rượu uống, tâm cảnh của Tào Từ vẫn bình thản, cứ ngồi yên như vậy. Rất khó tưởng tượng, một người trong võ đạo lại cảm thấy đột phá cảnh giới không thú vị, áp chế cảnh giới mới hứng thú.

Khi lão chủ quán trở lại, liền cười hỏi:

- Tào Từ, ngoại trừ lê.n đỉnh võ đạo, đời này không muốn thứ gì khác sao?

Tào Từ cười nói:

- Tôi đang nghĩ xem mình sẽ muốn gì.

Ông lão trêu đùa:

- Vậy ngươi không bằng Hứa Giáp nhà ta và thiếu niên Đại Ly kia rồi.

Tào Từ gật đầu.

Hắn rời khỏi quán rượu, cũng không đi tìm sư phụ đang trú ngụ trong tư dinh của một họ lớn ở núi Đảo Huyền, mà đi thẳng tới chân núi Cô Phong. Đến gần cổng lớn quảng trường, đạo đồng nhỏ và người đàn ông ôm kiếm đều chào hỏi hắn. Hắn liền dừng bước, trò chuyện với bọn họ hơn nửa ngày, sau đó mới đi vào mặt gương.

Kết quả đến bên kia, lão kiếm tu đang vùi đầu tôi luyện thanh kiếm bản mệnh, cùng với đạo cô phòng Sư Đao hông đeo pháp đao, cũng đều mỉm cười chào hỏi hắn. Tào Từ lại dừng chân, trò chuyện với bọn họ nửa ngày.

Bàn luận về đạo pháp, kiếm thuật, thế giới, chuyện gì Tào Từ cũng có thể nói.

Những tiền bối đã sớm công thành danh toại, dù là cao nhân lánh đời hay kiếm tiên thanh thế đang thịnh, luôn sẽ có người vì nhận được nhiều lợi ích, cho nên cảm thấy xấu hổ trước một thiếu niên cảnh giới võ đạo thứ tư.

Tào Từ của Trung Thổ Thần Châu, gia thế bình thường, tổ tiên nhiều đời làm nông, thậm chí không xem là giàu có. Sau một trận khói lửa chiến tranh, chốn bồng lai đã bị san thành đất bằng. Hắn bắt đầu theo nạn dân sống đầu đường xó chợ, mỗi ngày đều có sinh li tử biệt.

Sau đó có một cô gái cao lớn thúc ngựa hành tẩu giang hồ nhìn thấy hắn, thu hắn làm đệ tử. Trong đêm gió tuyết, cô gái ôm hắn vào lòng, hai người cùng cưỡi tuấn mã. Cô gái cười nói với đứa trẻ chỉ bảy tám tuổi:

- Tào Từ, từ nay về sau ngươi sẽ là đệ tử duy nhất của Bùi Bôi ta.

Tào Từ chậm rãi băng qua thành trì phía bắc Kiếm Khí trường thành. Trên đường có người quen bắt chuyện, hắn cũng tán gẫu với bọn họ. Nếu không có ai chào hỏi, hắn cũng thỉnh thoảng dừng bước, ngẩng đầu nhìn con diều bay tới bay lui, mái hiên vểnh cao, hoặc là những môn thần vẽ màu ảm đạm dán trên cửa.

Cuối cùng hắn chậm rãi đi lên đầu thành, trở lại ngôi nhà nhỏ nằm phía sau nhà cỏ cũ kỹ kia. Trong lúc rãnh rỗi, hắn tiện tay lật xem vài quyển sách, đều chỉ xem mấy trang rồi bỏ xuống. Hắn rời khỏi nhà cỏ, đi bảy tám dặm trên đường phi ngựa, mới tìm được vị Trần gia gia đang đứng trên đầu thành nhìn về phía nam.

Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng nhảy lên đầu thành.

Một già một trẻ, nhìn nhau không nói gì.

- --------

Ra khỏi quán, Ninh Diêu hỏi thăm vị trí nhà trọ Quán Tước, sau đó dẫn Trần Bình An đi về hướng bến thuyền Tróc Phóng. Kết quả ở đầu ngõ chỗ nhà trọ, Trần Bình An nhìn thấy Quế phu nhân vẻ mặt lo lắng, cùng với Kim Túc phiền muộn không vui.

Thấy Trần Bình An bình yên vô sự, Quế phu nhân giống như trút được gánh nặng. Bà không nói nặng lời, thậm chí không hỏi vì sao Trần Bình An lại chậm chạp không về. Bà chỉ chào hỏi Ninh cô nương được Trần Bình An giới thiệu, sau đó trở về đảo Quế Hoa đậu ở bến thuyền Tróc Phóng. Một quầy buôn bán lớn khiến bà bận đến sứt đầu mẻ trán, cộng thêm sự việc của nhóm người công tử họ Khương Ngọc Khuê tông, khiến bà cảm thấy rất phiền lòng.

Kim Túc vốn định oán trách mấy câu, đối phương đã hại mình bị sư phụ mắng một trận. Nhưng vừa nhìn thấy thiếu nữ đeo kiếm họ Ninh mặc trường bào màu xanh sẫm, vẻ mặt ung dung lại lộ ra sự sắc bén, cô lại không dám lên tiếng nữa.

Ba người không đến nhà trọ. Ninh Diêu nghe nói hôm nay bọn họ muốn đi dạo những thắng cảnh ở núi Đảo Huyền như dốc Mi Lộc, liền nói nàng cũng chưa từng xem, cùng đi là được.

Trong lòng Kim Túc cảm thấy lo lắng bất an, nhưng không muốn tỏ ra quá sợ sệt, liền chủ động bắt chuyện với Ninh cô nương nhìn không được thân thiện lắm.

Thực ra Ninh Diêu không hề kiêu ngạo, chỉ lười nhác mà thôi. Khi một người nửa đời không quen như Kim Túc lên tiếng hỏi, nàng vẫn sẽ trả lời, nhưng mỗi lần đều trả lời rất vắn tắt.

Đến cuối cùng, Kim Túc thật sự không biết phải giao tiếp với Ninh Diêu như thế nào, liền bắt đầu im lặng. Không khí trở nên lúng túng.

Ninh cô nương tuổi tác không lớn này, tự xưng là đến từ Kiếm Khí trường thành.

Người ngoài muốn từ núi Đảo Huyền tiến vào Kiếm Khí trường thành, có tiền là được. Nhưng muốn từ Kiếm Khí trường thành tiến vào núi Đảo Huyền, nghe nói ngay cả kiếm tiên chiến công hiển hách cũng rất khó.

Chuyện này khiến Kim Túc suy nghĩ sâu xa, đoán rằng có lẽ là nhờ họ của Ninh cô nương.

Nhưng Kim Túc chỉ đoán đúng một nửa.

Rất nhiều nội tình xảy ra ở Kiếm Khí trường thành, Quế phu nhân không muốn nói kỹ với đệ tử đắc ý này, cho nên Kim Túc chỉ biết đại khái về trận chiến mười ba rung động tâm can trước kia. Cho dù thiếu nữ này họ Ninh, Kim Túc cũng chỉ cho rằng nàng là một trong số con cháu dòng chính của Ninh gia Kiếm Khí trường thành, chuyến này ra ngoài có lẽ là nhận nhiệm vụ gia tộc.

Bởi vì sự xuất hiện của Ninh Diêu, Kim Túc đi dạo ba danh lam thắng cảnh là dốc Mi Lộc, lầu Thượng Hương và đài Lôi Trạch, lại cảm thấy bó tay bó chân, không được tự do.

Dù sao Kim Túc cũng xuất thân là người phục vụ, chẳng những tư chất tu đạo rất tốt, còn biết để ý tới cảm nhận của người khác. Cho nên rất nhiều lúc cô sẽ cố ý kéo giãn khoảng cách với Ninh Diêu, để Trần Bình An ở riêng với Ninh cô nương không thích nói chuyện kia. Khi ở cùng với Trần Bình An, Ninh Diêu thường là nghĩ gì thì nói nấy.

Trần Bình An không cảm thấy hứng thú lắm với những chuyện gió nổi mây vần, chẳng hạn như vương triều thay đổi, thiên hạ đại thế, nhân tộc hưng suy.

Hắn không hiểu những chuyện này, cũng không muốn hiểu. Nhưng Ninh Diêu đã nhắc đến, hắn cũng sẵn lòng ghi nhớ trong lòng.

Thực ra Kim Túc cũng cảm thấy khó hiểu. Một vị cô nương tính tình lãnh đạm, vì sao lại chịu nói nhiều như vậy với một người trầm lặng như Trần Bình An?

Trong khi dạo chơi, ba người đã theo những du khách khác đi lên đài Lôi Trạch. Một lão đạo nhân tay cầm phất trần hai màu vàng bạc đột nhiên xuất hiện, đứng trên bậc thềm, cười nói với Ninh Diêu:

- Sư tôn đã dặn dò, Ninh cô nương ở núi Đảo Huyền, cần thứ gì thì cứ nói. Cho dù muốn đến Cô Phong xem cái chuông kia cũng được.

Ninh Diêu bất giác nhìn sang Trần Bình An, thấy Trần Bình An khẽ lắc đầu, nàng cũng lắc đầu nói:

- Chúng ta không lên núi Cô Phong.

Lão đạo nhân cười cười:

- Vậy bần đạo không làm phiền nữa. Nếu có chuyện gì, Ninh cô nương cứ tìm một đạo sĩ thông báo cho núi Đảo Huyền là được.

Ninh Diêu vốn không muốn trả lời, nhưng thấy Trần Bình An ôm quyền cảm ơn lão đạo nhân, nàng cũng gật đầu, nói hai chữ:

- Được rồi.

Kim Túc thì thầm nói:

- Giao Long chân quân?

Giao Long chân quân là người đứng thứ ba ở núi Đảo Huyền, đạo pháp cao thâm như sấm bên tai tu sĩ Bà Sa châu. Lão vốn đã định rời khỏi đài Lôi Trạch, nghe tiếng liền cười hỏi:

- Vị cô nương này, có chuyện gì sao?

Kim Túc sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu nói:

- Không có chuyện gì. Chỉ là vãn bối rất ngưỡng mộ lão chân quân, mới không nhịn được lên tiếng, mong lão chân quân thứ tội.

Lão đạo nhân thoải mái cười nói:

- Bần đạo cũng không ngang ngược như vậy. Hơn nữa trong quy củ của núi Đảo Huyền, không có cái nào nói là gọi thẳng đạo hiệu của ta sẽ bị trừng phạt.

Lão đạo nhân nhoáng lên rồi biến mất.

Kim Túc nuốt một ngụm nước bọt. Vị lão thần tiên năm cảnh giới cao của núi Đảo Huyền này, là chân quân Đạo gia nổi tiếng nhờ chém giết giao long Nam Hải. Ông ta lại đứng trước mặt mình như vậy, còn nói chuyện với mình?

Tu vi cảnh giới thứ mười một của Giao Long chân quân, tuyệt đối có thể nghiền ép phần lớn luyện khí sĩ cảnh giới Ngọc Phác trên thế gian. Không ai hoài nghi danh hiệu thiên quân sẽ là vật trong túi của lão đạo nhân.

Khi ba người trở về nhà trọ Quán Tước, lại là Ninh Diêu chủ động bắt chuyện, một hỏi một đáp với Kim Túc. Tâm tình của Ninh Diêu không tệ, trước đó ở quầy hàng rong dưới dốc Mi Lộc, Trần Bình An đã mua một cặp linh khí xinh xắn, hình dáng là cá âm dương.

Đến nhà trọ Quán Tước, ông chủ trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc nói khách đã đầy rồi. Ninh Diêu không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một đồng tiền cốc vũ đặt lên quầy, hỏi có đủ hay không.

Mí mắt ông chủ trẻ tuổi run lên, đang muốn nói chuyện. Trần Bình An đã lấy lại tiền cốc vũ, cười nói với ông chủ:

- Ninh cô nương là bằng hữu của chúng ta, ông chủ, ông có thể châm chước không?

Ông chủ trẻ tuổi cười nói:

- Ta cũng muốn châm chước, nhưng không thể đuổi những vị khách khác được. Nhà trọ Quán Tước vẫn cần danh tiếng đúng không? Sau này làm sao mà buôn bán?

Ninh Diêu dứt khoát nói:

- Vậy ta đổi nhà trọ khác.

Trần Bình An hít thở sâu một hơi, lấy ra một đồng tiền cốc vũ của mình, nhẹ nhàng đặt lên quầy:

- Làm phiền ông chủ thương lượng với khách một chút.

Ông chủ trẻ tuổi khẽ mỉm cười, cất tiền cốc vũ:

- Được rồi, quan khách chờ một lát.

Trần Bình An trả đồng tiền cốc vũ kia cho Ninh Diêu. Ninh Diêu hỏi:

- Làm gì vậy?

Trần Bình An cười nói:

- Tôi mời cô ở trọ.

Ninh Diêu lắc lư bàn tay, ước lượng đồng tiền cốc vũ kia, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi kiếm một đồng tiền cốc vũ rất vất vả, nhưng ở Kiếm Khí trường thành chúng ta, thứ này chẳng đáng giá gì. Đây gọi là phồng má giả làm người mập, rất nhàm chán. Đổi một nhà trọ khác thì sao, ở chỗ nào mà không phải là ở, ta cũng không yếu đuối như ngươi nghĩ.

Trần Bình An vươn tay ra, cười nói:

- Vậy cô trả lại tiền cốc vũ cho tôi nhé?

Ninh Diêu liếc hắn một cái, quyết đoán cất đồng tiền cốc vũ kia, giống như cười trên nỗi đau của người khác:

- Ngươi cứ chờ đau lòng đi.

Nhà trọ Quán Tước đã dọn ra mấy gian phòng lớn nhất, nằm bên ngoài cửa hông của một thư phòng. Trần Bình An cảm thấy rất tốt, Ninh Diêu cũng không có vấn đề gì.

Trước khi rời đi, ông chủ trẻ tuổi đứng trước mặt ba người, mỉm cười đặt đồng tiền cốc vũ kia lên bàn:

- Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy tiền này quá phỏng tay, cho nên không dám thu. Cô nương ở chỗ này, cũng giống như Trần công tử, tốn bao nhiêu tiền ta sẽ ghi vào sổ, sau này sẽ tính với đảo Quế Hoa.

Trần Bình An không hiểu chuyện gì. Kim Túc thì dùng ánh mắt cảm kích nhìn ông chủ trẻ tuổi.

Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, đưa tay muốn lấy đồng tiền cốc vũ kia. Lại bị Ninh Diêu dùng một tay đè lên đồng tiền, sau đó cất vào người.

Thấy vẻ mặt Trần Bình An ngỡ ngàng, Ninh Diêu khẽ nhướng mày, giống như đang gây hấn. Trần Bình An liền cười giả vờ như không có chuyện gì.

Kim Túc biết điều cáo từ rời đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Trần Bình An lấy hết gia sản và bảo bối trên người đặt lên bàn.

Ngay cả Ninh Diêu cũng hơi kinh ngạc, cảm khái nói:

- Trần Bình An, ngươi giỏi lắm, bản lĩnh kiếm tiền lớn như vậy, sao lại từ Thiện Tài đồng tử biến thành Tiến Tài đồng tử rồi? Ngươi mới là Trần Bình An giả đúng không?

Trần Bình An học theo Ninh Diêu, ngả người về phía sau, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đắc ý.

Núi Đảo Huyền hôm nay, có một Ninh Diêu xưa nay chưa từng như thế, có một Trần Bình An trước giờ chưa từng như vậy.

Cho đến khi hai người gặp gỡ lại trùng phùng tốt đẹp.