Kiếm Lai

Chương 329: Ninh cô nương, xin lỗi




Không đợi Ninh Diêu nói xong, Trần Bình An đã lo lắng không yên bảo nàng chờ một chút. Sau đó hắn quay đầu đi, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống lén uống một hớp rượu.

Ninh Diêu không hiểu gì cả. Chẳng lẽ tên này đã làm chuyện gì có lỗi với mình? Ví dụ như từ động tiên Ly Châu chạy tới núi Đảo Huyền, hắn đã thiếu nợ rất nhiều, đều ghi sổ cho Ninh Diêu nàng? Hay là hắn đã sớm vứt bỏ “Hám Sơn quyền phổ”, chỉ luyện mấy ngàn quyền đã cảm thấy luyện quyền không có tiền đồ, cho nên hôm nay đeo hộp kiếm, bắt đầu luyện kiếm. Cuối cùng lại cảm thấy luyện quyền luyện kiếm đều không có tiền đồ?

Hoặc là Trần Bình An xông pha giang hồ, kẻ ngốc có phúc ngốc, tìm được một đám hồng nhan tri kỷ thiếu ánh mắt, hiện giờ đang ở nhà trọ chờ hắn?

Ninh Diêu nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ nam nghĩ bắc, chỉ là không nghĩ tới Trần Bình An có làm mất thanh kiếm do Nguyễn Cung đúc hay không.

Chuyện này sao có thể? Ngàn núi vạn nước, xuân hạ thu đông, hắn nhất định sẽ đưa kiếm tới.

Lầu Kính Kiếm phía sau Ninh Diêu là nơi ẩn chứa tinh khí thần vạn năm của Kiếm Khí trường thành. Lúc trước Trần Bình An ngồi ở chân tường, đã nghĩ rất nhiều chuyện lộn xộn. Chẳng hạn như thơ từ câu hay ghi chép trong sách, có “cắm nhánh thù du thiếu một người”, có “ngồi một mình trong u hoàng (rừng trúc sâu thẳm)”, có A Lương và chữ “Mãnh” kia, có những chữ khắc lịch sử càng lâu đời ở trọng địa.

Hắn thậm chí còn nghĩ tới cảnh tượng hai người lần đầu gặp lại, chắc chắn không phải là ngơ ngẩn ngồi trên bậc thềm núi Đảo Huyền, sau đó nhìn thấy nàng như thế này.

Uống rượu xong, Trần Bình An đột nhiên đứng lên, đi xuống dưới bậc thang, đối diện với Ninh Diêu. Ninh Diêu ung dung ngồi trên bậc thềm, ngửa người về phía sau, khuỷu tay uể oải chống lên bậc thềm trên cao. Nàng nheo mắt lại, đôi mày hẹp càng mảnh mai động lòng người.

Sau khi Trần Bình An nhìn thấy cảnh này, lại không nói ra được chữ nào, quay đầu đi, uống thêm một hớp rượu.

Hắn vừa định lên tiếng, Ninh Diêu đột nhiên nhướng mày, ngồi thẳng người hỏi:

- Trần Bình An, từ khi nào ngươi lại biến thành bợm nhậu rồi?

Vất vả lắm mới lấy được can đảm, những lời nói gian nan bò đến bên miệng giống như leo núi, đều bị dọa quay về trong bụng, giống như rơi xuống vách đá bỏ mình, tan xương nát thịt.

Trần Bình An thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống đất, im lặng không nói gì, hai tay vò đầu.

Ninh Diêu đứng lên, cười nói:

- Trần Bình An, vóc dáng của ngươi hình như cao hơn rồi à?

Trần Bình An đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra hiệu cho Ninh Diêu đừng đi xuống bậc thềm:

- Ninh cô nương, cô chờ tôi nói xong câu này đã!

Thiếu niên ngẩng đầu lên cao, ưỡn ngực, nắm chặt bầu rượu, nhìn vị cô nương mặc trường bào màu xanh sẫm.

Ninh Diêu chớp chớp mắt, dường như không đoán ra trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.

Trần Bình An nói:

- Ninh cô nương...

Hắn vội vàng lắc đầu, đổi một cách xưng hô khác:

- Ninh Diêu, tôi thích cô.

Ninh Diêu ngồi trở về bậc thềm:

- Ngươi có bản lĩnh thì nói lớn một chút.

Trần Bình An liền lớn giọng nói một câu:

- Ninh Diêu! Tôi thích cô!

Ninh Diêu hỏi:

- Ngươi là ai?

Trần Bình An tươi cười rạng rỡ, không còn vẻ thận trọng, hào khí tận mây nói:

- Long Tuyền Đại Ly Trần Bình An!

Mặc dù Trần Bình An cũng biết, phương pháp ổn thỏa nhất là đưa kiếm cho Ninh cô nương, sau đó ở chung một đoạn thời gian. Tham quan quê nhà nơi Ninh cô nương sinh ra và lớn lên, cùng với bằng hữu của nàng ở Kiếm Khí trường thành, rồi mới quyết định có nên nói ra hay không. Kết quả xấu nhất là Ninh Diêu không thích hắn, nhưng không chừng vẫn có thể làm bạn với nàng.

Nhưng Trần Bình An không muốn như vậy.

Ninh Diêu lại đứng lên, vẻ mặt kỳ lạ, hỏi Trần Bình An một câu:

- Thích một người, quan trọng như vậy à?

Trần Bình An không hiểu chuyện gì, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Sau khi được người khác thổ lộ, cô nương trên đời đều sẽ hỏi vấn đề này sao? Trần Bình An không nhịn được oán giận Tống lão kiếm thánh nước Sơ Thủy và sư phụ của lão chèo thuyền đảo Quế Hoa lão, một người miệng quạ, còn một người nhất quyết không chịu truyền thụ kinh nghiệm giang hồ.

Ninh Diêu bước xuống bậc thềm, đi tới trước người Trần Bình An, vươn một tay ra:

- Đưa đây!

Trần Bình An “à” một tiếng, tháo dây buộc, lấy hộp gỗ sau lưng xuống, rút thanh trường kiếm do thánh nhân Nguyễn Cung đúc, đưa cho cô nương trước mắt.

Sau khi Ninh Diêu cầm lấy thanh trường kiếm kia, cũng không rút kiếm ra khỏi vỏ kiểm tra độ sắc bén. Nàng đeo trường kiếm bên hông phải, đi thẳng tới trước, sát qua vai Trần Bình An.

Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy nàng giơ một cánh tay lên, nhẹ nhàng vẫy tay từ biệt.

Môi Trần Bình An khẽ mấp máy, lại không thể thốt ra câu nào, bởi vì tất cả sức lực và can đảm của hắn đều dùng cho câu trước đó rồi.

Hắn thật lâu không muốn quay đầu, không muốn dời mắt đi.

Nàng càng lúc càng xa, bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm.

Trần Bình An quay đầu đi, trở về chỗ ngồi lúc trước trên bậc thềm, bắt đầu lẩm bẩm những lời chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Ninh cô nương, gần đây có khỏe không?

Ninh cô nương, chuyến này tôi ra ngoài, đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều chuyện thú vị, kể cho cô nghe nhé?

Ninh cô nương, cô nhất định không ngờ, lúc trước tôi đáp ứng cô luyện quyền một triệu lần, bây giờ chỉ thiếu hai vạn quyền mà thôi.

Ninh cô nương, cô biết không, khi đó ở nhà tổ ngõ Nê Bình, cô cười lên, tôi liền cảm thấy mình là người giàu có nhất trên đời.

Ninh Diêu, tôi đã gặp được A Lương, nhưng Tề tiên sinh đã đi rồi.

Ninh Diêu, tôi đã đi qua nước Hoàng Đình, Đại Tùy, nước Thải Y, nước Sơ Thủy, thành Lão Long... Đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều cô nương, nhưng bọn họ đều không đẹp bằng cô.

Ninh cô nương, trước kia cô hỏi tôi có thích cô hay không, tôi nói là không thích, hình như cô không hề buồn. Nhưng hôm nay tôi thích cô rồi, hình như cô cũng không vui vẻ lắm, xin lỗi.

Ninh cô nương, gặp được cô, tôi rất vui.

- --------

Tại quảng trường bạch ngọc dưới chân núi Cô Phong, đạo đồng nhỏ đầu đội mũ đuôi cá tiếp tục ngồi trên bồ đoàn lật sách. Mấy ngày này là ngày chay tịnh quan trọng của thế giới Thanh Minh, cho nên tới giờ Tý ngày mốt, cửa lớn thông đến Kiếm Khí trường thành mới mở ra lần nữa. Nếu không nơi này đã là một trong số khu vực náo nhiệt nhất núi Đảo Huyền rồi.

Nơi này chỉ cho người chứ không cho hàng hóa đi qua. Đầu mối trung chuyển thật sự lại nằm trong lòng núi Đảo Huyền.

Tám bến thuyền bao gồm đình Tróc Phóng và lầu Thượng Hương, mỗi nơi đều có một đường lớn nghiêng xuống dưới thông đến lòng núi. Năm xưa vì chuyện đục vách núi, xây dựng bến thuyền mới trong lòng núi, có cần xin chỉ thị của vị chưởng giáo sư tôn ở thế giới Thanh Minh kia hay không, hai sư huynh đệ đã xảy ra tranh chấp.

Đại thiên quân núi Đảo Huyền cho rằng đây là xu thế tất yếu, tại sao núi Đảo Huyền phải bỏ qua nhiều tiền hương khói như vậy? Đạo đồng nhỏ làm người giữ cửa, thân phận thật sự lại là người đứng thứ hai ở núi Đảo Huyền. Hắn cảm thấy núi Đảo Huyền động thổ thi công, chỉ cần đụng đến bản thể ấn chữ “Sơn”, dù chỉ một chút cũng là bất kính lớn với sư tôn.

Khi ấy hai người tranh cãi không thôi, thậm chí không ngại đánh nhau. Sau đó từng người đốt ba nén nhang ở lầu Thượng Hương, kinh động đến vị chưởng giáo sư tôn hàng năm ở ngoài trời. Sư tôn trở về Bạch Ngọc Kinh ở thế giới Thanh Minh, tự mình ban bố một ý chỉ, hai sư huynh đệ này mới yên tĩnh lại.

Sau đó đạo đồng nhỏ quyền vị gần như không thua sư huynh, trong cơn tức giận đã không xử lý bất cứ công việc nào của núi Đảo Huyền nữa, ném hết cho đại thiên quân, tự mình trông coi một cái bồ đoàn như vậy.

Người đàn ông ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa, ban ngày vẫn ngủ say, đến tối thì lại rất tỉnh táo. Ánh mắt ông ta giống như trăng sáng, vẻ mặt tươi cười xem náo nhiệt, nhìn xung quanh giống như đang chờ người.

Chờ trái chờ phải, không chờ được người, ông ta liền không kiên nhẫn, nhảy xuống cọc buộc ngựa, vòng qua cửa lớn mặt gương, đi tới ngồi xuống bên cạnh đạo đồng nhỏ. Bên tai chỉ có tiếng lật sách chậm rãi của đạo đồng.

Gần đây tâm tình của đạo đồng nhỏ rất tệ. Hắn tuy là đạo nhân của nhánh đại thiên quân, nhưng lại có quan hệ thân cận với tam chưởng giáo Lục Trầm. Nhìn thấy tên ẻo lả họ Lục kia lại phiền; khẩu khí của tên ẻo lả lớn như vậy, càng phiền; sư huynh đại thiên quân đánh nhau thua người khác, vẫn là phiền.

Trên đời sao lại có nhiều chuyện phiền lòng như vậy?

Trước khi bị Lục Trầm lừa đến núi Đảo Huyền, hắn ở Bạch Ngọc Kinh cũng không có nhiều chuyện ưu phiền như vậy. Mỗi ngày theo Lục chưởng giáo tản bộ trên lan can đỉnh lầu, giương mắt chờ sư tôn từ ngoài trời trở về Bạch Ngọc Kinh nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng may mắn, còn có thể gặp được Đạo Tổ lão gia trăm năm khó gặp.

Đạo Tổ lão gia là một người bận rộn, rất ít xuất hiện ở Bạch Ngọc Kinh. Có thể là vân du bí cảnh không biết tên, giúp củng cố khí vận, chế tạo bí cảnh thành động tiên có thể cho tu sĩ cư ngụ tu đạo, hoặc là xem đạo ở động tiên nhỏ Liên Hoa kia. Đạo Tổ lão gia đương nhiên không cần ngộ đạo nữa, cái gọi là xem đạo, dựa theo cách nói của sư tôn nhà mình, chỉ là quan sát đạo của người khác mà thôi.

Đạo đồng nhỏ không chịu nổi người đàn ông ôm kiếm bên cạnh:

- Suy cho cùng, không phải chỉ là một tiểu cô nương sao, có gì để nhìn.

Người đàn ông ôm kiếm cười nói:

- Ngươi không hiểu, người mang tội chịu phạt ở đây như ta, hiếm khi có một chút hứng thú nhỏ.

Đạo đồng nhỏ khép sách lại, nhếch miệng cười nói:

- Ấy, hứng thú nhỏ? Nhỏ bao nhiêu?

Người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài nói:

- Tán gẫu với kẻ như ngươi, thật không có ý nghĩa.

Ông ta lại bồi thêm một câu:

- Vẫn là đôi ở sát vách hợp nhau hơn chúng ta nhiều, bây giờ đã bắt đầu đánh cược cho vui rồi.

Lúc này đạo đồng nhỏ mới cảm thấy hứng thú:

- Đánh cược cái gì?

Người đàn ông ôm kiếm thử dò hỏi:

- Cho ta mượn nửa bồ đoàn ngồi một chút nhé?

Đạo đồng nhỏ không hề nhúc nhích, cười lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Người đàn ông không nhắc đến chuyện này nữa, tiếp tục nói:

- Lão Diêu ở sát vách đánh cược với vị đạo cô đeo đao kia, trước khi trời sáng, lúc tiểu cô nương trở về Kiếm Khí trường thành, là đi một người hay hai người.

Đạo đồng nhỏ hỏi:

- Nếu không ai trở về thì sao?

Người đàn ông ôm kiếm lắc đầu, nhìn về phương xa:

- Cô ta nhất định sẽ trở về Kiếm Khí trường thành.

Đạo đồng nhỏ hỏi:

- Bởi vì vinh quang của hai họ Ninh, Diêu?

Người đàn ông kia thở dài một tiếng, thần sắc phức tạp.

Ánh mắt đạo đồng nhỏ sáng lên, phất tay áo, dùng khẩu âm Bảo Bình châu mặc niệm hai cái tên. Sau đó bỗng xuất hiện hai lá bùa màu xanh.

Người đàn ông ôm kiếm búng ngón tay, đánh vỡ hai lá bùa còn nhạt hơn khói xanh kia, tức giận nói:

- Đừng nhìn đừng nghe thứ không hợp lễ giáo.

Hai lá bùa, một lá bùa tiếng vọng trời đất, một lá bùa gió mát thổi mặt. Lá trước có thể nhanh chóng tuần tra trong trời đất, chỉ cần có người nói chuyện liên quan đến văn tự mà người vẽ bùa mặc niệm, lá bùa sẽ có thể lặng lẽ ghi chép cuộc đối thoại. Lá sau thì có thể tìm được nhân vật mà bùa chú vẽ, truyền hình ảnh trở về.

Hai lá bùa cấp bậc rất cao, cực khó vẽ thành, thuộc loại gân gà trên núi. Bởi vì bùa tiếng vọng trời đất hay bùa gió mát thổi mặt cũng vậy, gặp phải địa phương có pháp thuật cấm chế, sát khí dày đặc, sẽ nhanh chóng tiêu hao linh khí bùa chú. Chẳng hạn như nhà lớn có thần giữ cửa, miếu văn võ, lầu thành hoàng, bãi tha ma... 

Giấy bùa chất liệu càng tốt, động tĩnh gây ra sẽ càng lớn. Động tĩnh quá lớn, sau khi bị tu sĩ phát giác, dĩ nhiên sẽ bị xem là khiêu khích. Chỉ cần lần theo dấu vết, sẽ rất dễ tìm được người vẽ bùa, cuối cùng dẫn tới tranh chấp. Cho nên hai lá bùa này, chỉ thích hợp dạo chơi trinh sát ở nơi “vô pháp”.

Có điều ở địa bàn núi Đảo Huyền nhà mình, đạo đồng nhỏ điều khiển hai lá bùa này đương nhiên không có vấn đề. Chỉ tiếc lại bị vị kiếm tiên núi Đảo Huyền kia phá vỡ trong nháy mắt.

Người đàn ông ôm kiếm hỏi:

- Có đánh cược không?

Đạo đồng nhỏ không hứng thú, lắc đầu nói:

- Không đánh cược. Tên quỷ đánh bạc ngươi phẩm hạnh tệ hại, có thể xếp vào trước ba ở núi Đảo Huyền. Ta đánh cược với ngươi, nếu thua nhất định sẽ đưa đồ cho ngươi, còn nếu thắng chắc chắn sẽ không lấy được đồ. Cược cái gì mà cược, không cược.

Người đàn ông kia ra vẻ thê lương:

- Đời này xem như ta không có hi vọng gì nữa rồi, ngay cả làm quỷ đánh bạc cũng không thể xếp đầu.

Đạo đồng nhỏ nhớ tới một chuyện thú vị, cười hì hì nói:

- Ngươi xem như còn tốt, nhìn thử hai thanh kiếm tồi tàn trong lầu Kính Kiếm, lại quay đầu nhìn mình xem. Nhân sĩ các phương đi qua nơi này, dù là người của Kiếm Khí trường thành hay thế giới Hạo Nhiên, có ai không lễ độ cung kính với ngươi? Theo bọn họ thấy, vị đại kiếm tiên ngươi có đánh rắm cũng thơm.

Người đàn ông ôm kiếm cũng không nổi nóng, tự giễu nói:

- Nói như vậy, ta canh cửa ở đây, quả thật không nên oán giận gì.

Đạo đồng nhỏ để sách xuống, hai tay ôm sau đầu, ngẩng đầu nhìn màn trời.

Người đàn ông kia lẩm bẩm nói:

- Đối với dân chúng quê mùa, rời nhà một trăm năm, quê nhà cũng đã biến thành cố hương. Đối với luyện khí sĩ, một ngàn năm xem như cũng đủ rồi. Vậy đám hình đồ lưu dân hơn một vạn năm như chúng ta thì sao?

Đạo đồng nhỏ không trả lời vấn đề này, hắn không trả lời được.

- --------

Núi Đảo Huyền màn đêm trầm lắng, bên kia cửa lớn lại là mặt trời chói chang trên cao. Cũng có hai người giữ cửa, vẫn là Kiếm Khí trường thành và núi Đảo Huyền mỗi bên một người.

Một lão kiếm tu áo xám đang quang minh chính đại tôi luyện phi kiếm bản mệnh, bên cạnh là một đạo cô trung niên đeo pháp đao.

Đạo cô nhíu mày nói:

- Ninh nha đầu tự mình đi đến núi Đảo Huyền, không hợp quy củ. Nếu đại thiên quân truy cứu, ta sẽ phải ăn ngay nói thật.

Lão kiếm tu gật đầu nói:

- Cứ nói thật là được, để ta chịu trách nhiệm.

Nơi xa có một đám thiếu niên thiếu nữ đi tới, đều là những người được yêu thích, danh tiếng lẫy lừng ở Kiếm Khí trường thành. Tất cả đều xuất thân hiển hách, có thể gọi là con cưng của trời.

Trong trận đại chiến gần đây, không tới ba năm, đám trẻ này đã xuất chinh ba lần, trong đó cũng thiếu đi hai người. Một thiếu niên có danh hiệu là Tiểu Khúc Khúc, chết trận trên sa trường phía nam đầu thành. Còn một người thì rèn luyện hoàn thành, đã trở về học cung Nho gia.

Thiếu niên tuấn tú, bên hông đeo hai thanh trường kiếm, một thanh có vỏ tên là Kinh Thư, một thanh không vỏ tên là Vân Văn.

Thiếu niên mập mạp, trời sinh mặt mày tươi tắn, nhưng sát khí lại nặng nhất, bội kiếm bên hông là Tử Điện.

Thiếu nữ một tay, đeo một thanh kiếm lớn Trấn Nhạc không hợp với thân hình.

Thiểu niên đen nhẻm dung mạo xấu xí đầy vết sẹo, bội kiếm là Hồng Trang.

Nhìn thấy đám nhóc này, sắc mặt lão kiếm tu trở nên không tốt, tiếp tục rèn kiếm. Đạo cô phòng Sư Đao vốn không hề có ngọn nguồn với các gia tộc lớn ở Kiếm Khí trường thành, lại thật lòng tươi cười, chào hỏi những đứa trẻ này.

Gọi đám người này là đứa trẻ, chỉ vì vóc dáng và tuổi tác của bọn họ. Thực ra gần như cả Kiếm Khí trường thành đều nhìn thấy tiền đồ gấm vóc, thành tựu tương lai của bọn họ. Bọn họ đi lên đầu thành, lại đi xuống đầu thành tiến về chiến trường phía nam, tự mình trải qua những trận chém giết, đã giành được đủ sự kính trọng.

Tại Kiếm Khí trường thành, bất kể ngươi họ gì cũng phải ra chiến trường.

Đương nhiên cũng có một chút khác biệt, đó là tu vi cảnh giới của kiếm sư hộ trận. Thiếu niên thiếu nữ kiếm tu của gia đình bần hàn, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận kiếm sư do Kiếm Khí trường thành an bài. Còn con cháu của những gia tộc họ lớn, nhất định sẽ có người bí mật đi theo bên cạnh, phần nhiều là tùy tùng mạnh mẽ tạm thời không có nhiệm vụ trên người. Có điều trừ khi rơi vào cảnh ngộ phải chết, nếu không những người này sẽ không tùy tiện ra tay giúp đỡ.

Đất đai phía bắc Kiếm Khí trường thành, mỗi tấc đều thấm nhuần kiếm khí truyền thừa từ xưa đến nay. Phía nam thì mỗi tấc đều thấm ướt máu tươi các đời.

Nhóm người này tính tình khác biệt. Gã mập mạp quấn lấy đạo cô phòng Sư Đao, bắt chước những lời t.hô tục của một người nào đó, kết quả lại bị vị đạo cô núi Đảo Huyền mắng là đần độn.

Thiếu nữ một tay nhìn chăm chú vào thủ pháp rèn kiếm của lão kiếm tu, còn thiếu niên tuấn tú lại có vẻ không vui.

Thiểu niên đen nhẻm thì thẫn thờ nhìn cửa lớn. Nghe nói bên kia là một thế giới khác, hơn nữa ở đó chỉ có một mặt trời và mặt trăng, phong cảnh non xanh nước biếc. Hắn thật sự không thể tưởng tượng thế nào là non xanh nước biếc.

Thiếu niên tuấn tú không ngừng dùng lòng bàn tay vỗ chuôi kiếm, có vẻ không kiên nhẫn. Hắn oán giận nói:

- Nếu nhìn thấy tên kia, ta sợ sẽ không nhịn được chém một kiếm, đến lúc đó các ngươi nhất định phải cản ta.

Gã mập mạp cười hì hì nói:

- Cản cái gì mà cản, chém chết cho xong. Đến lúc đó ngươi sẽ bị Ninh Diêu chém thành thịt vụn, trong phút chốc đã bớt đi hai kẻ chướng mắt, chẳng phải là một công đôi việc sao. Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi bảo quản hai thanh kiếm Kinh Thư và Vân Văn.

Nói đùa xong, thiếu niên mập mạp cảm thấy bất đắc dĩ:

- Về tên kia, Ninh Diêu không muốn nhiều lời, mỗi lần đều chỉ có mấy câu như vậy. Kẻ ngốc ở động tiên Ly Châu, kẻ tốt bụng quá mức, kẻ mê tiền... Sao ta lại cảm thấy, vẫn là con mọt sách học cung khiến người ta ưa thích hơn một chút. Dù sao người ta cũng từng nhiều lần kề vai chiến đấu với chúng ta, còn cứu Đổng Hắc Thán một lần, miễn cưỡng xứng với Ninh Diêu.

Thiếu niên xấu xí trừng mắt nhìn gã mập mạp. Người sau nào có sợ, nhìn lại bằng ánh mắt quyến rũ.

Thiếu niên tuấn tú hỏi:

- Có phải chúng ta đã nghĩ nhiều không. Với tính tình của Ninh Diêu, đời này có thể thích ai chứ?

Thiếu nữ một tay nghiêm túc ngẫm nghĩ, cô gái tiếc chữ như vàng kết luận:

- Khó.

- --------

Núi Đảo Huyền nửa đêm về sáng, có một thiếu nữ khí khái hào hùng mặc trường bào xanh sẫm, hông đeo song kiếm, xuất hiện ở gần chân núi Cô Phong. Nàng cũng không thèm nhìn người đàn ông ôm kiếm và đạo đồng nhỏ, đi thẳng vào mặt gương.

Trong nháy mắt nàng lại đi ra khỏi mặt gương. Mặt trời chói chang trên không, nàng ngẩng đầu lên, bất giác nheo mắt lại.

Trong ngoài cửa lớn, người đàn ông ôm kiếm và đạo đồng nhỏ, lão kiếm tu áo xám và đạo cô phòng Sư Đao, không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái.

Còn đám bạn cùng lứa của thiếu nữ kia... đám bằng hữu vô tâm tràn đầy ngưỡng mộ và kính trọng nàng, đều giống như trút được gánh nặng. Nhìn thấy Ninh Diêu một mình trở về Kiếm Khí trường thành, bọn họ cảm thấy khí trời thật tốt.

Đám người lập tức rời đi. Thiếu niên họ Đổng đen như than quay đầu nói:

- Ninh tỷ tỷ?

Ninh Diêu “ừ” một tiếng, bước nhanh hơn theo kịp bọn họ, sau đó lại vượt qua.

Bốn người vốn cười nói vui vẻ lại trở nên trầm mặc.

- --------

Bên ngoài lầu Kính Kiếm núi Đảo Huyền, Trần Bình An đứng lên, muốn trở về nhà trọ Quán Tước.

Sau khi hắn đứng dậy, nơi xa lại có một đôi nam nữ trung niên dáng vẻ như vợ chồng đi tới, ăn mặc trang nhã, tướng mạo đều bình thường. Bọn họ tươi cười, chỉ liếc hắn một cái, lại nhìn về lầu Kính Kiếm phía sau.

Trần Bình An cúi đầu cột chặt bầu rượu thực ra không hề uống, muốn rời đi.

Phu nhân kia dịu dàng cười nói:

- Đây là lần đầu tiên chúng ta đi dạo lầu Kính Kiếm. Nghe nói nơi này rất lớn, có cần chú ý gì không?

Trần Bình An dừng bước, suy nghĩ một thoáng, gật đầu nói:

- Hay là tôi dẫn các người đi dạo một vòng?

Nam nữ nhìn nhau cười một tiếng, đều gật đầu:

- Được.