Kiếm Lai

Chương 328: Đã lâu không gặp, Ninh cô nương




Ngày này sau khi đi qua phòng Sư Đao, Trần Bình An và Kim Túc lại đến lầu Kính Kiếm. Như vậy hành trình hôm nay sẽ ít lòng vòng nhất, không cần đi quá nhiều chặng đường oan uổng.

Lúc trước ở phòng Sư Đao, trên bức tường phù điêu dán danh sách dày đặc, Trần Bình An đã tìm được ba cái tên quen thuộc, đó là Thôi Sàm, Hứa Nhược và Tống Trường Kính.

Trong đó treo thưởng của Thôi Sàm là nhiều nhất, có đến sáu tờ. Người dán bảng tới từ bốn châu lớn khác nhau, có thể tưởng tượng ở thế giới Hạo Nhiên, đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh năm xưa bị ghét đến thế nào.

Mặc gia Hứa Nhược và phiên vương Đại Ly mỗi người một tờ, lý do đều rất kỳ quái. Người treo thưởng Hứa Nhược là một cô gái, ký tên là “hồ Tranh Vanh Bích Thủy Nguyên Quân Lưu Nhu Tỳ”, trong câu chữ đầy hận ý và tình ý.

Người treo thưởng Tống Trường Kính ký tên là “Kim Giáp châu Hàn Vạn Trảm”. Có thể là người này quá nhiều tiền không biết tiêu gì, lý do treo thưởng là hắn cảm thấy Bảo Bình châu nho nhỏ, cũng không xứng sở hữu một vị đại tông sư điểm cuối võ đạo.

Lúc Trần Bình An và Kim Túc xoay người rời khỏi, lại đi sát qua vai một nhóm ba người ở bên kia đường.

Trần Bình An không kìm được nhìn thêm mấy lần, bởi vì cô gái kia thật sự quá cao. Cô ta buộc tóc thành hình đuôi ngựa, vóc người cân đối, bên hông đeo một thanh trường kiếm không vỏ. Thanh trường kiếm này giống như vừa mới ra lò, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chiết xạ ra những tia sáng trắng như tuyết.

Thực ra không chỉ có Trần Bình An, gần như mọi người trên đường đều đang quan sát cô gái kỳ lạ này.

Một nam tử anh tuấn đi kề vai với cô, thì thầm gì đó. Cô gái thỉnh thoảng gật đầu, rất ít nói chuyện. Phía sau hai người là một tùy tùng trung niên, sát khí rất nặng khó che giấu. Có lẽ là võ phu thuần túy cảnh giới thứ bảy trở xuống, chưa ngưng tụ kim thân, cho nên không che giấu được khí tức. Còn nếu là võ phu cảnh giới thứ bảy trở lên, còn sở hữu sát khí như thế, vậy thì hơi đáng sợ rồi.

Dù đã đi rất xa, Kim Túc vẫn không nhịn được quay đầu, lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô gái kia. Mặc dù cô gái kia vẫn luôn im lặng, quần áo trên người cũng không hoa mỹ, thậm chí không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng Kim Túc vẫn hâm mộ đối phương, không thể nói rõ được.

Có một số người luôn khác biệt như vậy, nhìn một cái có thể khiến người ta nhớ rất nhiều năm. Lại có một số người, cho dù nhìn rất nhiều năm vẫn không ghi nhớ trong lòng.

Trần Bình An cũng không để ý nhiều, tiếp tục đi đường của mình. Hắn uống rượu từng hớp nhỏ, nhớ tới cầu vòm đá ở quê nhà, đương nhiên cũng nghĩ đến cầu vòm màu vàng trên trời kia, nằm trong biển mây, mênh mông bát ngát.

Trên đường cô gái cao lớn không nhìn bất cứ người nào. Cô đi thẳng tới trước bức tường phù điêu của phòng Sư Đao, ngẩng đầu lên, nhanh chóng xem lướt qua danh sách treo thưởng. Cô không hứng thú với phần lớn danh sách, chỉ nhìn qua một lần, cuối cùng dừng lại ở một tờ nằm góc trên bên trái, ánh mắt chợt sáng lên.

Lần này xuôi nam đến núi Đảo Huyền, ngồi thuyền Thận Lâu của vương triều nhà mình, từ phía bắc Trung Thổ Thần Châu bay qua một trong năm hồ lớn là hồ Tranh Vanh, lướt qua núi Tuệ lớn nhất thế gian, lại đi qua Bà Sa châu. Cô vẫn luôn ở trong phòng, lật xem sách cổ trong kho một vương triều đã bị hủy diệt. Tĩnh đến cực điểm sẽ chuyển thành động, cô nghĩ thầm sau khi đến núi Đảo Huyền ngâm kiếm, trên đường quay về phía bắc sẽ tìm một chuyện gì đó để làm.

Cô đưa tay chụp một cái, kéo tờ treo thưởng kia vào trong tay, nhìn về cửa lớn phòng Sư Đao hờ hững nói:

- Phần treo thưởng này, ta nhận.

Trước đó nam tử anh tuấn vẫn luôn nhìn theo ánh mắt của cô gái cao lớn, trong miệng lẩm bẩm. Khi cô gái cao lớn nhìn chăm chú vào tờ treo thưởng này, hắn liền mặc niệm: “Đừng xé tờ này, đừng xé tờ này, đổi một tờ nào khác cũng được...”

Kết quả trời không chiều lòng người, cô gái lại xé xuống tờ treo thưởng cũ kỹ không biết đã dán ở đây bao nhiêu năm.

Những tùy tùng phía sau đôi nam nữ này đều tươi cười, không hề bất ngờ, dường như đã sớm biết trước chuyện này.

Nam tử anh tuấn vẻ mặt như đưa đám nói:

- Quốc sư, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đến thành Bạch Đế đại náo một trận? Tên cự phách ma đạo ở gần chúng ta, cùng nằm trong danh sách thập đại ma đầu của thế giới Hạo Nhiên, chỉ kém thành chủ thành Bạch Đế mấy hạng, vì sao quốc sư không tìm hắn? Qua lại một chuyến, không chừng đủ thời gian để ta hâm nóng một bầu rượu cho quốc sự ở hoàng cung. Tuy những năm gần đây tên ma đầu này kiêng dè quốc sư, lánh đời không xuất hiện, còn truyền ra tin tức muốn di dời tông môn...

Cô gái mỉm cười ngắt lời nam tử:

- Ta có thể đột phá cảnh giới, tên kia có công rất lớn. Quên nói với bệ hạ, hắn đã bị ta giết rồi.

Nam tử hơi sững sốt, tiếc nuối nói:

- Vì sao quốc sư không chiêu hàng hắn, nếu có trợ lực như vậy...

Cô gái cao lớn lại cười nói:

- Ta đã chiêu hàng rồi. Chỉ là hắn lại đưa ra một điều kiện, muốn ta làm thị thiếp cho hắn. Ta ngẫm nghĩ, cảm thấy so với bưng trà đưa nước, giết hắn vẫn dễ dàng hơn một chút.

Nam tử đầu tiên là thở dài, sau đó sực tỉnh, đấm ngực giậm chân nói:

- Quốc sư, cô hãy nói thật với ta, lời chiêu hàng có phải nói trước khi đánh nhau không?

Cô gái hơi áy náy, mỉm cười vỗ vai nam tử:

- Bệ hạ anh minh.

Sau đó ma đầu kia quỳ dưới chân cô cầu xin, dập đầu nhận sai, nhưng cô không đồng ý. Sau khi rời khỏi tông môn ma giáo đầy thi thể kia, cô thúc ngựa rong ruổi trên đường nhỏ giữa núi, mũi thương trong tay còn treo chiếc đầu kia.

Cô vốn định cầm chiếc đầu đến hoàng cung kinh thành, để bệ hạ xem thử đại ma đầu mà trong lòng hắn luôn tưởng nhớ rốt cuộc dung mạo thế nào. Nhưng vừa nghĩ tới hoàng đế quá nửa sẽ oán trách cô không suy nghĩ cho đại cục, cô liền rung cổ tay, hất chiếc đầu kia ra khỏi mũi thương, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nam tử đau lòng đến chết lặng, uể oải nói:

- Vậy ta sẽ bảo người nhanh chóng truyền tin đến kinh thành, mang bộ áo giáp kia tới đây cho quốc sư. Thành chủ thành Bạch Đế quá lợi hại, quốc sư không thể xem thường.

Cô gái lắc đầu, ánh mắt nóng bỏng:

- Nếu đánh một trận sinh tử với thành chủ thành Bạch Đế, có mặc bộ áo giáp Kim Ngân Đài kia hay không, thực ra cũng không có gì khác biệt. Bệ hạ không cần làm chuyện thừa.

Giọng điệu nam tử nặng nề nói:

- Đã cầu xin cô rất nhiều lần rồi, ta lại xin cô một lần nữa, đừng phân sống chết gì cả, phân thắng bại là được rồi. Sau đó cùng thành chủ thành Bạch Đế nhìn ráng màu, ngồi đánh cờ, tản bộ bên bờ Hoàng Hà...

Cô gái cao lớn liếc hắn một cái, cười nói:

- Bệ hạ muốn một ngày nào đó, thành chủ thành Bạch Đế sẽ ở rể vương triều chúng ta?

Nam tử giơ ngón cái lên, mặt dày nói:

- Quốc sư nghĩ rất chính xác.

Cô gái hờ hững nói:

- Đời này ta chỉ gả cho võ đạo.

Nam tử thở dài một tiếng, không nói gì thêm.

Khi cô gái cao lớn xé tờ treo thưởng này xuống, phòng Sư Đao không có một ai ra cửa nói chuyện, tất cả luyện khí sĩ gần đó xem náo nhiệt đều đã tản đi.

Thập đại cao thủ mới nhất của Trung Thổ Thần Châu, đều là người trên đỉnh núi đã hiện thế trăm năm gần đây, nếu không sẽ bị gạch tên. Vốn mười vị này đều là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao, nhưng hôm nay lại có một cô gái võ thần, hơn nữa số lượng đã biến thành chín người.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử thế giới Hạo Nhiên, võ phu thuần túy bước vào danh sách này, hơn nữa cô gái võ thần kia còn một hơi xông vào trước năm.

Người thứ tư chính là thành chủ thành Bạch Đế.

Cô gái cao lớn quay đầu nói với tên tùy tùng phía sau:

- Chuyến đi đến Bảo Bình châu, ngươi hãy đi thay ta. Nếu người ta không muốn giao vỏ kiếm kia ra, vậy thì bỏ đi, ngươi không cần ép buộc.

Tùy tùng kia gật đầu.

- --------

Trước khi đi vào lầu Kính Kiếm, Trần Bình An và Kim Túc mỗi người đều có tâm tư. Trần Bình An là muốn đi xem thử, trong lầu Kính Kiếm có bội kiếm của người đàn ông đội nón kia hay không, nếu có thì tên là gì, có bao nhiêu đại yêu năm cảnh giới cao bị chém dưới kiếm. Còn Kim Túc là muốn đi chiêm ngưỡng phong thái bội kiếm của những cô gái kiếm tiên kia.

Hai người đều có mục đích riêng, vì vậy chia ra làm việc, mỗi người một nơi.

Lầu Kính Kiếm phân làm hai tầng trên dưới. Bội kiếm phỏng chế ở tầng trên không mở cửa với bên ngoài, còn tầng dưới có thể đi thẳng vào trong. Bởi vì hàng mô phỏng của lầu Kính Kiếm dựa theo chiến tích chém yêu ngàn năm, đặt ở các gian phòng khác nhau, cho nên tiên kiếm ở mỗi phòng số lượng không đều, nhưng không có bất kỳ phòng nào trống trải.

Trần Bình An vừa đi vừa nhìn, ghi nhớ từng cái tên cổ xưa, sau đó đưa ra một kết luận. Kiếm của những người có thể khắc chữ lên Kiếm Khí trường thành, hẳn là được bí mật thờ cúng ở tầng hai.

Bố trí của lầu Kính Kiếm rất chú tâm, ngoại trừ đặt bội kiếm phỏng chế trên những giá kiếm riêng, phía sau còn có tranh của kiếm tiên cao cỡ nửa người. Thực ra nói là tranh cũng không chính xác, bởi vì chân dung của kiếm tiên do sương trắng ngưng tụ thành, hiện ra đầy đủ.

Mặc dù bản sao bội kiếm của nam tử kiếm tiên nhiều hơn, nhưng Trần Bình An xem rất nhanh, còn Kim Túc xem rất chậm. Kết quả đến cuối cùng, Trần Bình An và Kim Túc vừa lúc gặp nhau ở gian phòng cuối cùng. Hơn nữa càng khéo là hai người gần như đồng thời đứng kề vai, một người nhìn kiếm Thù Du của nam tử kiếm tiên, sắc mặt khẽ biến đổi; một người nhìn chăm chú vào kiếm U Hoàng của cô gái kiếm tiên, ánh mắt phức tạp.

Mấu chốt là hai vị kiếm tiên này đều không có tranh.

Đột nhiên có người đẩy Trần Bình An ra, đồng thời mắng chửi. Người nọ nhổ một ngụm nước bọt vào giá kiếm và bội kiếm, vẻ mặt khó chịu với Trần Bình An dừng chân ở đây, lại nói một tràng ngôn ngữ khiến Trần Bình An mê hoặc. Dường như phát hiện Trần Bình An không hiểu, hắn mới căm phẫn rời đi.

Kim Túc thở dài một tiếng, nói:

- Đi thôi!

Trước kia ở ngoài lầu trúc núi Lạc Phách, Trần Bình An đã nghe Ngụy Bách nhắc đến đoạn chuyện cũ này. Bên ngoài Kiếm Khí trường thành, một đôi nam nữ kiếm tiên đã oanh oanh liệt liệt chết trận, cực kỳ bi tráng. Hai vị đại kiếm tiên chiến công hiển hách, kiếm pháp thông thiên, lại bị đại yêu chém chết tại trận trước mắt mọi người.

Chém chết tại trận, cả hai đều vậy.

Trần Bình An nhìn tên họ của nam tử kiếm tiên kia, lại quay đầu nhìn tên họ của cô gái kiếm tiên.

Kim Túc nghi hoặc nói:

- Trần Bình An, còn không đi sao?

Trần Bình An “ừ” một tiếng:

- Cô về nhà trọ trước đi. Ta muốn tham quan lầu Kính Kiếm một lần nữa, dù sao nơi này cũng mở cửa cả ngày.

Kim Túc hỏi:

- Biết đường trở về không?

Trần Bình An vẫn không ngẩng mặt, gật đầu nói:

- Biết.

Kim Túc cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ cho rằng thiếu niên từ sáng đến tối đeo hộp kiếm, quá sùng bái kiếm tiên của thế giới này, không muốn rời đi. Cô rời khỏi gian phòng nằm cuối hành lang, đi qua từng phòng, giống như thời gian chảy ngược, trăm năm, ngàn năm, vạn năm.

Rất nhiều khách xứ khác tới lầu Kính Kiếm chiêm ngưỡng kiếm tiên, phần lớn đều khách sáo. Cho dù Trần Bình An vẫn đứng trước bản sao của Thù Du, ngồi nhà xí mà không đi cầu, bọn họ cũng không nói gì.

Nhưng cũng có người tính tình tệ hại giống như kẻ lúc trước, nhìn hai thanh bội kiếm Thù Du và U Hoàng, từng chém chết tổng cộng mười một đại yêu năm cảnh giới cao, không phải xì mũi coi thường thì cũng chế nhạo, hoặc là dứt khoát nhổ nước bọt lên giá kiếm và bội kiếm.

Trần Bình An không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự giận dữ, mỉa mai, lạnh nhạt và cười nhạo của bọn họ...

Hắn không thích cảm giác này, giống như lúc trước trên mặt biển bên ngoài đảo Quế Hoa, dường như cả thế giới chỉ còn lại ác ý.

Trần Bình An bị một gã đàn ông cường tráng đẩy ra. Người nọ bước nhanh tới trước, muốn dùng một quyền đánh nát giá kiếm. Ngay lúc này một đạo cô trung niên đội mũ đuôi cá bỗng xuất hiện, mỉm cười nói:

- Không được phá hoại đồ trong lầu Kính Kiếm, người vi phạm tự gánh hậu quả.

Gã đàn ông kia hậm hực thu tay, hỏi:

- Nhổ nước miếng thì sao, có vi phạm quy củ của núi Đảo Huyền không?

Đạo cô chỉ cười không trả lời.

Gã đàn ông hiểu ngầm trong lòng, nhổ một ngụm nước bọt vào giá kiếm, sau đó quay đầu rời đi.

Bên cạnh có người vỗ tay khen hay. Gã đàn ông cường tráng càng cảm thấy mình có khí khái anh hùng, đã làm một chuyện hả lòng hả dạ.

Trần Bình An vẫn nghe không hiểu gì cả.

Hắn yên lặng đi tới chân tường của gian phòng này, ngồi xuống uống rượu. Tranh thủ lúc du khách thưa thớt, hắn lại nhanh chóng đứng dậy, lau những bãi nước bọt trên giá kiếm và bội kiếm Thù Du, U Hoàng. Sau khi nhanh chóng lau sạch, hắn lại trở về chân tường uống rượu.

Dần dà có người lầm tưởng thiếu niên đeo kiếm là tạp dịch của lầu Kính Kiếm, phụ trách trông coi gian phòng này, tránh cho bội kiếm phỏng chế của hai tội nhân Kiếm Khí trường thành kia bị người ta đánh nát.

Trần Bình An vẫn ở trong gian phòng này đến tối. Du khách càng lúc càng thưa thớt, cho nên số lần hắn đứng dậy cũng càng lúc càng ít.

Trong màn đêm, đã nửa canh giờ không có người đi đến gian phòng này. Trần Bình An mới rời khỏi lầu Kính Kiếm, ngồi trên bậc thềm bên ngoài, cầm hồ lô nuôi kiếm nhưng không uống rượu, môi mím chặt lại.

Nam tử kiếm tiên họ Ninh, cô gái kiếm tiên họ Diêu.

Đã từng có một cô nương, tự giới thiệu mình với Trần Bình An như sau: “Xin chào, cha ta họ Ninh, mẹ ta họ Diêu, cho nên ta tên là Ninh Diêu.”

Lúc chiến đấu với con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương, trong lời nói của cô nương kia, rõ ràng để lộ cha mẹ nàng vẫn khỏe mạnh. Hơn nữa từ đầu đến cuối biểu hiện của nàng ở động tiên Ly Châu, cũng hoàn toàn không giống như một người đã mất cha mẹ. Cho nên dù Ngụy Bách ở núi Lạc Phách nhắc đến chuyện đôi kiếm tiên tử trận, Trần Bình An cũng không liên tưởng đến cô nương kia.

Thực ra quay đầu nhìn lại, đã sớm có manh mối rồi.

Nàng không thích nhắc tới chữ “Mãnh” trên Kiếm Khí trường thành. Nàng nói sau này nam nhân của mình nhất định phải là đại kiếm tiên lợi hại nhất trên đời, không có một trong. Từ sớm nàng đã một thân một mình du lịch thế giới Hạo Nhiên, tìm người đúc một thanh kiếm tốt cho mình.

Hai tay Trần Bình An ôm đầu gối, ngồi trên bậc thềm. Hộp kiếm sau lưng chứa Hàng Yêu và Trừ Ma được hắn đặt tên. Hồ lô nuôi kiếm bên hông chứa Mùng Một và Mười Lăm vẫn do hắn đặt tên. Giày cỏ dưới chân cũng là một đôi.

Thiếu niên quay lưng về phía lầu Kính Kiếm kia, Thù Du và U Hoàng trong gian phòng sâu nhất cũng nương tựa lẫn nhau.

Trần Bình An ngồi trên bậc thềm, không biết đã ngẩn người bao lâu, hai mắt vô thần nhìn về phía trước. Hắn đột nhiên khôi phục tinh thần, phát hiện cách đó không xa có một vị cô nương đang đứng.

Nàng khẽ nhíu mày, nói thẳng vào vấn đề:

- Trần Bình An, thư gởi đến nhà ta, tại sao không phải do ngươi viết mà là Nguyễn Tú viết? Ngươi có chuyện gì vậy?

Trần Bình An giống như bị sét đánh trúng, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Đã lâu không gặp, Ninh cô nương.

Nàng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh hắn, bực bội nói:

- Đã lâu không gặp? Lúc này mới bao lâu chứ.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, sau đó gãi đầu.

Chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy đã qua rất lâu rồi.

Đã đi ngàn vạn dặm, đã luyện trăm vạn quyền.

Nàng liếc nhìn cái gã ngồi ngay ngắn này, lại liếc nhìn hộp kiếm sau lưng hắn, đột nhiên cười lên, không nhịn được nói:

- Trần Bình An, ngươi là một...

Ninh Diêu bỗng phát hiện cái gã ngốc không sợ trời không sợ đất này, chưa đợi mình nói xong đã sợ đến đổ mồ hôi.