Kiếm Lai

Chương 317: Luyện quyền một triệu lần




Trên đỉnh núi đảo Quế Hoa, Trần Bình An đứng dưới bóng mát cây quế già, gần như không thấy nóng bức. Hắn không kìm được nhớ tới cây hòe già ở quê nhà, chỉ là cây quế trước mắt cành lá sum suê, mà cây hòe già đã không còn nữa.

Sau khi thương cảm, trong lòng hắn lại cười một tiếng. Hắn vẫn nhớ cảnh tượng tiểu cô nương mặc áo bông đỏ khiêng nhánh hòe chạy băng băng. Lý Bảo Bình hoạt bát đáng yêu, không sợ trời không sợ đất, cùng với Phạm Nhị thành Lão Long không buồn không lo, mỗi ngày đều sống rất tốt đẹp, đều khiến Trần Bình An hâm mộ không thôi. Hắn hi vọng một ngày nào đó mình có thể trở thành người giống như bọn họ, không biết đây có xem là “ganh đua với người tài đức” được viết trong sách thánh hiền hay không?

Ngoại trừ Trần Bình An, còn có hành khách đi thuyền tụm năm tụm ba dưới cây quế già, đều là người ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cây già lớn tuổi. Có một số cô gái tìm vị trí đứng, để mấy họa sĩ đảo Quế Hoa ở đây cầm bút vẽ tranh giúp bọn họ. Lại có một nhà ba người, bảo họa sĩ ưu tú thân là luyện khí sĩ kia, giúp bọn họ vẽ một bức tranh gia đình lưu làm kỷ niệm.

Lúc trước trên xe ngựa Phạm Nhị đã nhắc nhở Trần Bình An, những hành khách có thể từ thành Lão Long đi đến núi Đảo Huyền buôn bán, cảnh giới có cao thấp, xuất thân có tốt xấu, nhưng đều có một điểm chung, đó là không dễ chọc. Bảy đường tám ngả, ai cũng có thể mang ra một hai nhân vật phi thường hoặc là hào phiệt tiên gia.

Trần Bình An vốn không phải người thích gây chuyện thị phi, cho nên Phạm Nhị nhắc nhở như vậy chỉ xem như thêu hoa trên gấm.

Trần Bình An yên lặng đứng ở phía xa, chờ một họa sĩ trung niên dừng bút giao tranh. Sau đó hắn mới tiến lên trước, đi sát qua vai cô gái đang phấn khởi cầm tranh cuộn kia. Hắn liếc nhìn bức họa trong tay một cô gái luyện khí sĩ, thấy đó không phải là loại thần giữ cửa vẽ màu cứng đờ dán trên cửa quê nhà. Quần áo và tóc đen của cô gái trong tranh cuộn còn chậm rãi phất phơ, lá cây quế cũng lắc lư như sóng gợn. Có điều hắn phát hiện chân dung của cô gái hơi khác với trong tranh cuộn, dường như họa sĩ đã vẽ rạng rỡ hơn mấy phần.

Trần Bình An cảm thán, vẽ tranh như vậy và thủ pháp dập chữ trên thuyền cá côn lúc trước, đúng là mỗi bên đều có cái hay.

Họa sĩ trung niên nhìn thấy thiếu niên đeo kiếm, cổ tay rung lên. Phía sau ông ta có một cô gái phục vụ bưng bàn nhỏ, trên bàn có đặt bút mực giấy nghiên.

Họa sĩ cười hỏi:

- Công tử cũng muốn mua tranh à? Lần này thuyền đảo Quế Hoa chúng ta vượt châu đi xa, trước khi đến núi Đảo Huyền, trên đường sẽ có mười thắng cảnh. Mỗi nơi đều là cảnh đẹp độc nhất thế gian, trong đó có cây quế già tổ tông này. Được thơm lây từ quế tiên, tranh cuộn dưới ngòi bút của chúng ta sẽ có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn, có thể bảo tồn trăm năm mà không phai màu, hơn nữa còn tránh được sâu kiến phá hoại, chắc chắn sẽ không làm công tử thất vọng.

Trước khi Trần Bình An bước tới đã cất thẻ gỗ khách quế kia, hắn gật đầu cười nói:

- Ta muốn ba bức, dám hỏi tiên sinh cần bao nhiêu tiền?

Họa sĩ trung niên hơi sững sốt, không biết thiếu niên giày cỏ trước mắt là hào phiệt Công Tôn chân nhân bất lộ tướng, hay là con cháu nhà giàu không hiểu sự đời. Người bình thường nhiều nhất chỉ muốn một bức, nào lại cần đến ba bức. Ông ta mỉm cười nói:

- Một bức tranh mười đồng tiền tiểu tuyết. Nếu công tử muốn ba bức, có thể giảm giá một chút, chỉ lấy công tử hai mươi lăm đồng.

Cô gái phục vụ sắc đẹp thua xa Kim Túc cười duyên dáng, bổ sung một câu:

- Nếu công tử cầm thẻ gỗ đặc biệt của đảo Quế Hoa, có thể giảm giá thêm.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Không có, ta chỉ là khách bình thường.

Một bức tranh mười đồng tiền tiểu tuyết, đối với Trần Bình An trước giờ mua rượu cũng chọn loại rẻ nhất, thật sự là một khoản chi tiêu không thể tưởng tượng. Nhưng hôm nay hắn lại không hề do dự, trực tiếp lấy ra hai mươi lăm đồng tiền tiểu tuyết. Dựa theo yêu cầu của cô gái, đặt lên bàn nhỏ mà cô bưng, không hề qua tay họa sĩ Phạm gia.

Sau đó họa sĩ trung niên bảo Trần Bình An liên tiếp đổi vài vị trí dưới cây quế, cuối cùng chọn một địa điểm phong cảnh đẹp nhất. Trần Bình An đứng một mình dưới cây, đối diện với họa sĩ quan sát, rõ ràng tỏ ra thận trọng. Sau khi họa sĩ vui vẻ hòa nhã an ủi mấy câu, Trần Bình An mới thả lỏng một chút, tứ chi không còn cứng đờ như trước, nhưng gương mặt vẫn hơi căng thẳng. Họa sĩ không dám yêu cầu quá nhiều, nghĩ thầm lúc mình đặt bút chỉ cần tốn thêm một chút tâm tư là được.

Cô gái phục vụ kia không nhịn được khẽ cười. Một vị khách ngại ngùng như vậy, cũng không thấy nhiều ở đảo Quế Hoa nơi thần tiên tụ tập này. Một số nam nữ lớn gan còn hỏi có thể đứng trên cây quế tổ tông hay không, để họa sĩ vẽ một bức tranh lên cao nhìn ra xa. Một số khác thì hỏi có thể bẻ một nhành quế cầm trong tay hay không. Những chuyện này đương nhiên không được.

Họa sĩ trung niên cầm bút lên, khẽ vung tay áo. Một cuộn giấy quý hiếm do nước Thanh Loan xảm xuất từ trên bàn nhỏ lướt xuống, chậm rãi bay đến trước người ông ta, lơ lửng bất động, giống như đặt trên bàn vẽ bằng phẳng.

Họa sĩ không nóng lòng đặt bút lên giấy, mà bắt đầu ổn định tâm tình. Một tay ông ta đặt sau người, tay kia cầm bút, ngóng nhìn thiếu niên đứng dưới cây. Thiếu niên lưng đeo hộp kiếm, hai tay nắm chặt buông xuống hai bên người, ánh mắt sáng ngời, màu da hơi đen, mang một đôi giày cỏ không thường thấy. Ăn mặc giản dị đến mức có vẻ nghèo khổ, nhưng hắn chỉnh trang rất gọn gàng, không gây cho người ta cảm giác lôi thôi. Thân hình chỉ thấp hơn đàn ông trai tráng ở phương nam một chút.

Họa sĩ kỹ năng thành thạo kinh ngạc phát hiện, mình lại không nắm bắt được luồng tinh khí thần của thiếu niên trước mắt. Không phải thiếu niên không có, mà là ông ta không thể xác định, luôn cảm thấy cho dù mình đặt bút thế nào, cũng rất khó vẽ đến cảnh giới “giống như thật”. Ông ta không muốn tỏ ra rụt rè, để tránh con vịt nấu chín lại bay đi mất. Hai mươi lăm đồng tiền tiểu tuyết, ông ta có thể chiết khấu năm đồng, cũng không phải là con số nhỏ.

Họa sĩ trung niên đành phải kiên trì, giả vờ như đã định liệu trước, bắt đầu vẽ tranh. Bức vẽ thiếu niên đầu tiên, chỉ có thể xem là hình thức tương tự. Đừng nói đến luyện khí sĩ như ông ta, cho dù là họa sĩ cung đình bình thường của vương triều dưới núi, cũng có thể làm được trình độ này. Ông ta rất không hài lòng, nhưng lại có nỗi khổ không nói ra được.

Sau khi vẽ xong, họa sĩ nghỉ ngơi một lúc. Thiếu niên kia cũng lấy bầu rượu bên hông xuống uống một hớp. Sau khi uống rượu, thiếu niên càng thả lỏng hơn. Hắn quay đầu nhìn đất liền phía bắc, trên mặt có thêm nụ cười, chắc hẳn là nghĩ đến người hoặc chuyện tốt đẹp gì đấy. Sau đó thiếu niên dời mắt đi, hai tay khoanh lại, ưỡn ngực tươi cười rạng rỡ.

Họa sĩ trong lúc vô tình liếc thấy cảnh này, đầu óc bất chợt sáng lên, đã có ý tưởng. Thế là bức họa thứ hai đã có thêm mấy phần linh khí, tình cảm phức tạp của thiếu niên rời quê đi xa ngàn vạn dặm, chậm rãi trải ra trước ngòi bút của họa sĩ.

Tranh thủ lúc họa sĩ trung niên nghỉ ngơi, thiếu niên lại uống rượu. Sau đó không còn nụ cười, không còn khoanh tay, hơn nữa giống như không muốn bầu rượu bên hông xuất hiện trong bức họa, lại cột nó ra sau người. Vô hình trung khí thế của thiếu niên càng thận trọng, giống như một người lớn, dù rời xa quê hương cũng có thể chiếu cố tốt cho mình.

Bức họa thứ ba, họa sĩ khá hài lòng.

Cô gái phục vụ đã thành thạo cuốn ba bức tranh vào trục bằng bạch ngọc. Trần Bình An chạy chầm chậm tới, xem qua ba bức họa, cảm thấy rất cao hứng, không hề có dị nghị.

Thực ra họa sĩ trung niên có phần thấp thỏm, nói với Trần Bình An:

- Hi vọng công tử có thể hài lòng.

Trần Bình An dùng hai tay nâng ba bức tranh cuộn, tươi cười rạng rỡ nói:

- Rất tốt rồi, cảm ơn!

Họa sĩ trung niên giống như trút được gánh nặng, cười nói:

- Sau này nếu công tử còn muốn mua tranh, có thể hẹn trước với ta. Khi đến chín thắng cảnh trên biển, ta nhất định sẽ vẽ tranh đúng giờ, giá cả giảm một phần cho công tử. Ta tên Tô Ngọc Đình, công tử chỉ cần hỏi bất cứ cô gái phục vụ nào trên thuyền, sẽ có thể tìm được ta.

Trần Bình An gật đầu, cáo từ rời đi. Thực ra hắn ngại nói, sau này đến chín thắng cảnh trên biển, hắn quá nửa sẽ không có cơ hội mua tranh. Dựa theo tính cách của Trịnh Đại Phong không đào hố chôn hắn thì không chịu bỏ qua, cùng với tính tình thích tự mình chuốc khổ của hắn, sau này nhiều khả năng hắn sẽ không rời khỏi viện nhỏ Khuê Mạch nửa bước.

Trở lại phòng ở viện nhỏ Khuê Mạch, Trần Bình An bắt đầu cầm bút viết thư, mỗi nét đều viết rất nghiêm túc, đầy đủ phong cách. Lúc trước ở tiệm thuốc Khôi Trần thành Lão Long, hắn vốn định gởi thư cho thư viện Sơn Nhai và quê nhà quận Long Tuyền. Có điều hắn sợ gây thêm rắc rối, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thành Lão Long cũng là họ Phù.

Sau khi biết trên đảo Quế Hoa của Phạm gia có trạm dịch tiên gia dùng phi kiếm truyền tin, hắn liền nghĩ đợi lên thuyền rồi tính sau. Vừa khéo lần này mua ba bức tranh, một bức tranh và thư gởi cho Lý Bảo Bình, còn một bức thư nhà gởi về quận Long Tuyền. Đến lúc đó bảo thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng giúp hắn đi viếng mồ cha mẹ, đốt bức tranh kia, để cha mẹ biết hôm nay mình sống rất tốt. Cho nên lúc trước dưới cây quế, hắn mới giấu hồ lô nuôi kiếm đi, không thể để cha mẹ biết hắn đã thành một bợm nhậu được.

Viết xong hai lá thư, mang theo hai bức tranh, Trần Bình An rời khỏi viện, đi đến trạm dịch tiên gia. Ở ngoài cửa hắn gặp được cô gái Kim Túc. Mặc dù hắn muốn tự mình đến trạm dịch gởi thư, nhưng Kim Túc vẫn kiên trì muốn dẫn đường. Kim Túc nói mặc dù bây giờ cô không ở viện nhỏ Khuê Mạch, nhưng vẫn là tỳ nữ của viện nhỏ kia. Nếu ngay cả chuyện này cũng để Trần Bình An tự mình xử lý, cô nhất định sẽ bị dì Quế và Phạm gia trách phạt.

Trần Bình An không biết làm sao, đành phải để cô đi theo. May mà trên đường Kim Túc vẫn luôn im lặng, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Cho dù Trần Bình An đã cất thẻ gỗ khách quế, dùng thân phận khách bình thường trả tiền tiểu tuyết, cô cũng xem như không nhìn thấy.

Kim Túc tiễn Trần Bình An về cửa viện nhỏ, sau đó dừng bước cáo từ. Cô trở lại chỗ ở, nhìn thấy dì Quế trong một viện nhỏ tao nhã yên tĩnh, hóa ra bọn họ ở cùng một nơi.

Ngay cả ông lão trên đảo Quế Hoa cũng không biết, Kim Túc chính là đệ tử duy nhất của vị phu nhân này.

Kim Túc ngồi xuống đối diện với phu nhân. Phu nhân cười hỏi:

- Thế nào, có tâm sự à? Liên quan đến thiếu niên kia sao?

Kim Túc trời sinh tính tình lãnh đạm, cho dù đối diện với ân sư truyền dạy cũng không cười nhiều:

- Có điểm lạ.

Dì Quế cười nói:

- Hôm nay con vẫn chỉ ở một góc đảo Quế Hoa, theo thuyền đi tới đi lui trên biển, thực ra có rất ít cơ hội giao tiếp với người khác. Con cảm thấy thiếu niên kia kỳ lạ cũng là chuyện bình thường.

Lần đầu tiên Kim Túc lộ ra vẻ ngây thơ của thiếu nữ, giận dỗi nói:

- Con đã xuống thuyền đi vào nội thành mấy lần rồi, cũng đã nhìn thấy rất nhiều nhân tài trẻ tuổi của thành Lão Long.

Phu nhân bật cười:

- Sau đó vừa gặp đã thích Tôn Gia Thụ? Thậm chí không hề nể nang từ chối ý tốt của Phù Nam Hoa? Con có biết không, Phạm gia càng hi vọng con và Phù Nam Hoa thân cận một chút. Có điều Phạm gia tuy là người làm ăn, nhưng nếp nhà luôn luôn không tệ. Cho dù con không hiểu chuyện, còn thiếu chút nữa gây ra tai họa, bọn họ vẫn không ép buộc con. Nếu đổi thành một họ lớn khác ở thành Lão Long, lúc này con đã phải chịu khổ rồi.

Ánh mắt Kim Túc sắc bén:

- Phạm gia đối xử với con không tệ, sau này con tất nhiên sẽ báo ân. Nhưng nếu dám ép người quá đáng trong chuyện này, con...

Không đợi cô gái nói xong, thân thể phu nhân nghiêng tới trước, đưa tay vỗ lên trán đệ tử, vừa bực vừa buồn cười nói:

- Bớt nói mấy lời khoác lác vô dụng đi. Một luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ loạng choạng bước vào năm cảnh giới trung, thật coi mình là thiên tài tu hành rất lợi hại sao? Chỉ nói đến thiên phú, con và Phạm tiểu tử tương đương, xem như là nổi bật ở thành Lão Long. Nhưng trong cả Bảo Bình châu, cũng không xem là ưu tú nhất. Nếu tính cả thế giới Hạo Nhiên...

Nói đến đây phu nhân lại thở dài. Muốn thu được một đệ tử “hợp ý mình” rất khó, muốn đệ tử thuận lợi đột phá cảnh giới, từng bước lên trời càng khó khăn hơn. Cho nên tiên gia trên đỉnh núi thật sự, thu nhận đệ tử là chuyện rất quan trọng, chỉ đứng sau chứng đạo trường sinh của bản thân. Bà có quen hai địa tiên cảnh giới thứ mười và một tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, vì muốn khảo nghiệm tâm tính của đệ tử tương lai, đã hao phí ít nhất là mười năm, nhiều nhất đến trăm năm. Sau khi chuẩn bị chu đáo, mới tiếp nhận lễ bái sư của đệ tử.

Dù sao nơi này cũng không có người ngoài, cô gái trẻ tuổi tâm tính cao ngạo không làm thì thôi, đã làm thì không dừng. Cô đứng dậy đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh phu nhân, ôm lấy cánh tay dì Quế, làm nũng nói:

- Không phải Kim Túc còn có một sư phụ tốt sao.

Dì Quế dùng ngón tay nhấn vào cô gái, trêu chọc:

- Con có một sư phụ tốt, còn ta lại có một đồ đệ xấu khiến người ta phải lo lắng.

Kim Túc ôm lấy cánh tay phu nhân, dựa đầu vào vai dì Quế, rủ rỉ nói:

- Sư phụ, người nói xem Tôn Gia Thụ có thích con không?

Dì Quế không trả lời câu hỏi, lại trêu đùa một câu:

- Mùa xuân đã qua, lòng xuân vẫn còn.

Vẻ mặt Kim Túc thẹn thùng, giận dỗi nói:

- Sư phụ!

Phu nhân quay đầu nhìn chăm chú vào gương mặt đệ tử, hoà nhã cười nói:

- Cô nương tốt xinh đẹp như vậy, đàn ông sao lại không thích?

Kim Túc tràn đầy vui vẻ.

Có điều phu nhân lập tức thở dài nói:

- Nhưng con có nghĩ tới không, Tôn Gia Thụ không chỉ là một nam nhân nổi bật xuất chúng, còn là gia chủ Tôn gia của thành Lão Long. Là nam nhân dã tâm bừng bừng muốn trở thành tổ sư phục hưng Tôn gia, càng là môn sinh đệ tử mà Thương gia gởi gắm hi vọng. Cho dù cuối cùng hai đứa các con vượt qua muôn vàn trắc trở, đi đến cùng nhau, nhưng một khi được gả làm vợ của thương nhân, đường tu hành của con sẽ rất khó khăn.

Sắc mặt của cô gái trẻ tuổi ảm đạm.

Dì Quế vuốt mái tóc đen mềm của Kim Túc:

- Phong cảnh đại đạo rất tốt nhưng không dễ đi, tất cả lựa chọn đều là tu hành. Người sống trên đời vốn là một cuộc khổ tu.

Bà ta đột nhiên cười nói:

- Sư phụ lại không hiểu, vì sao con cứ luôn chướng mắt thằng nhóc Phạm gia? Một đứa trẻ tốt như vậy, nếu con có thể thật lòng thích hắn, sư phụ cho dù chịu mất mặt, tổn hao tình nghĩa ngàn năm với Phạm gia, cũng sẽ thúc đẩy nhân duyên này của hai đứa các con.

Kim Túc ôi chao một tiếng, vội vàng ngồi thẳng dậy:

- Sư phụ, nhất định đừng gán ghép nam nữ lung tung. Thằng nhóc Phạm gia kia hồ đồ vô tri, không hề có khí phách hào kiệt hay phong thái kiêu hùng, cả ngày chỉ biết quấy phá. Nếu con vừa ý một kẻ như hắn, đó mới là bị ma ám.

Phu nhân cười lắc đầu.

Kim Túc nhẹ giọng nói:

- Sư phụ người nhìn xem, bằng hữu của Phạm Nhị thật nhàm chán, tư tưởng bảo thủ, làm gì nói gì cũng cứng nhắc. Loại người này cho dù gia thế có tốt, khiến Phạm gia đối đãi long trọng, thành tựu sau này nhất định cũng sẽ không cao.

Phu nhân suy nghĩ một thoáng, không đồng ý cũng không phủ định chuyện này.

- --------

Sau khi Trần Bình An trở lại viện, tạm thời không còn những chuyện vặt vãnh làm vướng bận, bắt đầu luyện tập sáu bước đi thế trong viện.

Thực ra lão kiếm tu cảnh giới Kim Đan không cần rời khỏi phòng, cũng có thể quan sát thiếu niên luyện quyền. Nhưng ông lão vẫn đẩy cửa bước ra, quang minh chính đại quan sát quyền thế. Trần Bình An không để bụng chuyện này, chỉ yên lặng luyện quyền.

Trước khi ngồi thuyền nước Sơ Thủy, hắn đi thế luyện quyền rất chậm. Qua hai mươi vạn dặm đường rồng đi, cùng với ngồi thuyền của Dương Chi đường sau đó, hắn đã ở trong trạng thái đặt một chân vào ngưỡng cửa cảnh giới thứ tư, cho nên xuất quyền rất nhanh. Ba mươi vạn quyền giống như chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành. Hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ ba, bước vào cảnh giới thứ tư, hắn lại giảm tốc độ xuất quyền.

Ba cảnh giới luyện khí của võ phu thuần túy, là luyện khí (rèn đúc) chứ không phải luyện khí (luyện tập) của tu sĩ, phải tốn nhiều công sức vào ba thứ là hồn, phách, mật.

Ông lão họ Thôi ở lầu trúc núi Lạc Phách từng nói, Trần Bình An là cảnh giới thứ ba mạnh nhất, chỉ cần thành công đột phá cảnh giới, sau này tiến vào ba cảnh giới luyện khí sẽ rất thoải mái, không gặp trở ngại.

Hôm nay đối với việc rèn luyện cảnh giới thứ tư, Trần Bình An luôn cảm thấy lâng lâng, không giống như cảnh giới thứ ba trước đó, từng bước đều đạp trên mặt đất chắc chắn. Cho nên hắn tạm thời không có nhiều cảm xúc, không biết cảnh giới thứ tư của mình có đủ vững chắc hay không.

Ông lão họ Thôi còn đề nghị, ba cảnh giới bốn, năm, sáu của võ phu, tốt nhất nên tìm kiếm cơ duyên ở di chỉ chiến trường cổ. Rất nhiều gió tà sát khí, gió mạnh chí dương chí cương, đủ loại khí tức hỗn loạn pha tạp, đều là thứ tốt để võ phu rèn luyện hồn, phách, mật. Suy cho cùng vẫn là hai chữ “chịu khổ”, đây là đấu cùng trời đất.

Nếu không kiếm được nơi tốt nhất, vậy thì kiếm nơi tốt thứ hai, đó là chiến trường sát phạt. Đặt mình vào trong đó, càng huyết chiến tử chiến, càng có thể lĩnh ngộ “cả thế gian đều là địch”.

Tiếp theo mới là chém giết một đấu một trên giang hồ, dùng tông sư giang hồ hoặc luyện khí sĩ năm cảnh giới trung làm đá mài dao, rèn luyện tu vi võ đạo.

Tại Kiếm Khí trường thành, kiếm khí tùy ý ngang dọc trong trời đất, bẩm sinh bài xích tất cả luyện khí sĩ ngoài kiếm tu, không cần nhắc tới võ phu thuần túy. Không biết có bao nhiêu võ phu không biết chừng mực, hoặc là bản lĩnh của người hộ đạo không đủ lớn, h.am muốn gia tăng cảnh giới, đã chết bất đắc kỳ tử ở Kiếm Khí trường thành. Cho nên ông lão mới yêu cầu Trần Bình An nhất định phải bước vào cảnh giới thứ tư, mới xuất phát đến núi Đảo Huyền, đi lên đầu thành, sau đó sống sót đi xuống Kiếm Khí trường thành.

Còn như Trần Bình An cần ở trên đầu thành bao lâu, làm thế nào tính toán chừng mực, cố gắng bò lên đầu thành mấy chuyến, ông lão đều không nhắc tới. Có lẽ ông ta cảm thấy nói những chuyện này đều là vô ích.

Ánh mắt của ông lão họ Thôi quá cao, trăm năm trước đã bước vào cảnh giới thứ mười, cho nên vẫn luôn nhìn về nơi cao nhất của thế giới Hạo Nhiên. Những lời nói mà rất nhiều “minh sư” võ đạo phải lặp đi lặp lại, ông ta lại không nói câu nào với Trần Bình An. Chẳng hạn như cơ duyên khi đột phá cảnh giới thứ tư và thứ bảy, cùng với huyền cơ của người mạnh nhất một cảnh giới, ông ta đều không hề nhắc tới.

Ông lão nói càng ít, thật ra kỳ vọng càng cao. Đệ tử do ta dùng nắm tay dạy ra, cảnh giới thứ chín có tính là gì? Cảnh giới thứ mười cũng không đủ nhìn. Trần Bình An ngươi nên chạy thẳng tới cảnh giới Võ Thần trong truyền thuyết. Phải khiến lão già tâm địa cao ngạo như ta, cũng cảm thấy ngươi là ông trời trên cao.

Thế sự vốn kỳ diệu như vậy, lão Thôi nói rất ít, Trần Bình An ngược lại càng lĩnh hội được nhiều.

Hai lần gặp cơ duyên lớn ở nhà tổ họ Tôn, lần đầu Trần Bình An mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy không đánh ra một quyền kia thì không thoải mái. Sau khi biết được chân tướng, cho dù nhiều lần gác đêm, vất vả chờ đợi cơ duyên buông xuống, hắn bỗng nhiên phát hiện, mình vẫn phải tiếp tục đánh ra một quyền này. Sau đó hắn không hề do dự, đánh cho những giao long biển mây do khí lưu màu vàng hóa thành quay ngược lên trời.

Một già một trẻ đều không nói lý.

Kiếm tu Mã Trí cảnh giới Kim Đan, sau khi quan sát thiếu niên đánh quyền một hồi lâu, cuối cùng đã nhìn ra đầu mối. Ông lão lắc đầu cười khổ, chỉ cảm thấy đã gặp quỷ rồi.

Hồn, phách, mật của Trần Bình An đều đã có hình thức ban đầu, chỉ chờ rèn luyện. Như vậy nghĩa là từ cảnh giới thứ tư đến thứ sáu, hắn sẽ đi rất nhanh, có thể nói là thông suốt không trở ngại. Nếu vẫn luôn theo đuổi tốc độ thăng tiến võ đạo, hoàn toàn có thể dọa vỡ mật người khác.

Nếu không phải trước đó đã biết thiếu niên chỉ vừa mới bước vào cảnh giới thứ tư, ông ta sẽ không kinh ngạc như vậy. Nhưng rõ ràng Trịnh tiên sinh đã nói rất xác thực, thiếu niên chỉ là cảnh giới thứ tư mà thôi. Trên đời nào có cảnh giới thứ tư ngang ngược bá đạo như vậy?

Môn khách Phạm gia này phát hiện, phi kiếm bản mệnh trong kinh huyệt của mình đang nóng lòng muốn thử, lại có ý niệm muốn xuất kiếm so tài với thiếu niên.

Kiếm tu cảnh giới Kim Đan, luyện khí sĩ cảnh giới thứ chín, lại nghiêm túc xuất kiếm với một võ phu thuần túy cảnh giới thứ tư? Ông lão tỏ ra thất vọng, cảm thấy mình đúng là già rồi. Có điều ông ta lại nhanh chóng thư thái, trời lớn đất lớn, mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng ở thành Lão Long, đã nhìn thấy được bao nhiêu thiên tài chín châu? Thiếu niên đeo kiếm luyện quyền trước mắt chỉ là một trong số đó mà thôi.

Ông lão đột nhiên nảy ra suy nghĩ, bèn cười hỏi:

- Trần Bình An, không phải ngươi muốn trở thành võ phu cảnh giới thứ tư mạnh nhất trên đời đấy chứ?

Trần Bình An vừa lúc hoàn thành một lần sáu bước đi thế, xoay người tiếp tục xuất quyền, đồng thời trả lời:

- Tất nhiên là phải.

Ông lão nghĩ thầm thiếu niên có thể sử dụng quan hệ nhờ mình tới đây thử kiếm, nhất định là xuất thân từ tiên môn hào phiệt hàng đầu Bảo Bình châu, cho nên có tính khí thiếu niên, tâm địa cao ngạo cũng là chuyện bình thường. Loại thiếu niên tinh thần hăng hái như vậy cũng không đáng ghét.

Ông lão cũng không biết, thiếu niên trước mắt luyện quyền, chỉ là một thế quyền thô thiển như vậy, đã đánh mấy chục vạn lần rồi.

- --------

Trong hoàng hôn, thuyền đảo Quế Hoa lúc trước bị hòn đảo to lớn che giấu đã chậm rãi khởi hành. Nếu có người đi lên đầu thành Lão Long nhìn ra xa, sẽ có thể nhìn thấy bóng dáng to lớn của chiếc thuyền này. Đương nhiên nếu đứng trên hòn đảo trơ trọi ở hải ngoại, sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn, chẳng hạn như Tôn Gia Thụ gia chủ họ Tôn.

Lần này rời khỏi thành Lão Long, Tôn Gia Thụ không để cung phụng trong gia tộc đi theo, bởi vì bên cạnh hắn đã có thêm một kiếm tu trẻ tuổi, đó là Lưu Bá Kiều của vườn Phong Lôi.

Lưu Bá Kiều từ xa chạy tới thành Lão Long, lúc này đang ngồi trên lan can đình ngắm cảnh của hòn đảo, nhìn về đảo Quế Hoa phía xa, hơi có vẻ mệt mỏi. Mệt mỏi là vì một đường ngự kiếm xuôi nam, khó tránh khỏi lao lực quá độ. Trên mặt ngoài sự tịch mịch còn có trăm cảm xúc lẫn lộn, giống như sự dồn nén trong bụng đã lên đến cổ họng, muốn một hơi nhổ ra, nhưng lại sợ tổn thương bằng hữu.

Tôn Gia Thụ nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao không lên đảo Quế Hoa giải thích một chút?

Cho dù Lưu Bá Kiều là kiếm tu thiên tư trác tuyệt, nhưng trên đường lo lắng không yên, rời khỏi vườn Phong Lôi ngự kiếm đi xa như vậy, môi miệng vẫn bị khô nứt. Hắn đưa tay lau môi, lắc đầu nói:

- Ta nào có mặt mũi đi gặp Trần Bình An.

Tôn Gia Thụ dựa nghiêng vào cột đình, ngồi xuống bên cạnh Lưu Bá Kiều, cười khổ nói:

- Lần này là ta có lỗi với ngươi.

Lưu Bá Kiều xua tay:

- Giận thì giận, đạo lý vẫn là đạo lý. Trần Bình An là bạn của Lưu Bá Kiều ta, không phải là bạn của Tôn Gia Thụ ngươi. Ta cũng không ngờ Trần Bình An lại cất giấu nhiều bí mật như vậy, ngay cả Tôn Gia Thụ ngươi cũng khó tránh khỏi tiền tài động lòng người. Thực ra suy cho cùng là lỗi của ta, đã coi thường bản lĩnh của vị bằng hữu này. Tôn Gia Thụ, ngươi cũng đừng vì ta nói vậy mà càng hổ thẹn khó chịu. Không cần, cũng không nên như thế.

Tôn Gia Thụ gác tay lên lan can, nghiêng người nhìn. Gió mát thổi vào mặt, nam tử vốn anh tuấn càng tiêu sái xuất trần. Hắn nhẹ giọng nói:

- Lý thì là thế, nhưng sự tình vốn không nên biến thành tệ hại như vậy. Ngươi không mắng ta cũng không đánh ta, lúc này còn nói đạo lý với ta. Lưu Bá Kiều ngươi vốn là một người không thích nói đạo lý ngoài miệng, Tôn Gia Thụ ta biết rõ hơn ai khác. Cho nên ta cảm thấy ngươi đang muốn cắt đứt quan hệ, đúng không?

Lưu Bá Kiều lắc đầu nói:

- Sẽ không, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Hắn quay đầu nhếch miệng:

- Thật đấy.

Tôn Gia Thụ cười nói:

- Lần này ngươi lừa ta thảm như vậy, có xem là “lòng ta vốn hướng về trăng sáng, nhưng sao trăng lại chiếu xuống mương”?

Lưu Bá Kiều tiếp tục nhìn về phương xa, nhếch miệng nói:

- Chua, còn chua hơn dưa muối của Trần Bình An.

Tôn Gia Thụ cười lên, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng.

Hai người đứng dậy trở về thành Lão Long. Sau đó Tôn Gia Thụ dẫn Lưu Bá Kiều đến nhà tổ họ Tôn.

Vị lão tổ họ Tôn cảnh giới Nguyên Anh như cột chống trời kia, lần đầu gặp mặt nhân tài mới nổi Lưu Bá Kiều của vườn Phong Lôi đã rất thích. Là một địa tiên, hôm nay ông lão hiếm hoi cầm đũa, còn ngồi chung bàn với hai người trẻ tuổi ăn bữa khuya, đều là thức ăn mà Lưu Bá Kiều thích.

Lưu Bá Kiều trò chuyện vui vẻ với lão tổ họ Tôn, tính tình vẫn giống như trước kia, tâng bốc không biết buồn nôn là gì, vạch khuyết điểm cũng chẳng hề úp mở, khiến ông lão bật cười ha hả.

Lưu Bá Kiều phải trở về vườn Phong Lôi, ăn cơm xong liền đeo miếng ngọc bội lão long phiên vân kia, ngự kiếm rời đi. Tôn Gia Thụ ngồi giữa màn đêm, một mình cầm cần câu, yên lặng buông câu bên bờ.

Lúc đêm khuya, Tôn Gia Thụ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lưu Bá Kiều ngự kiếm quay về, đáp xuống sau lưng Tôn Gia Thụ, vung chân đạp tên gia chủ họ Tôn này ngã xuống sông. Sau đó kiếm tu vườn Phong Lôi không nói lời nào, tiếp tục ngự kiếm đi về phía bắc.

Tôn Gia Thụ giống như gà nhúng nước bò lên bờ, lại cười vui vẻ.

Lão tổ họ Tôn bỗng xuất hiện bên cạnh Tôn Gia Thụ, lời nói thấm thía:

- Đời này dù là sáu mươi năm, trăm năm hay ngàn năm, có được một bằng hữu như Lưu Bá Kiều đều là may mắn, nhất định phải quý trọng.

Tôn Gia Thụ vuốt mặt, cười nói:

- Hôm nay mới thật sự hiểu được. Lão tổ tông, sau này có thể để ta tùy hứng một lần, làm một ít chuyện mà Tôn Gia Thụ muốn làm, nhưng vẫn dùng thân phận gia chủ họ Tôn?

Ông lão không hề do dự:

- Liệt tổ liệt tông họ Tôn đều hi vọng như thế.

Tôn Gia Thụ đột nhiên vái lạy ông lão:

- Cảm ơn lão tổ tông khai ân!

Ông lão thoải mái cười nói:

- Đứng dậy đi, chẳng ra gì cả. Tiểu tử thúi, hôm nay ngươi mới là gia chủ một nhà.

Tôn Gia Thụ xách theo cần câu và giỏ cá, bước nhanh trở về nhà tổ họ Tôn, đêm đó lại đi tới Tôn phủ ở nội thành xử lý công việc.

Sau khi Tôn Gia Thụ rời đi không lâu, một cung phụng cảnh giới Kim Đan ở nhà tổ họ Tôn tìm đến lão tổ, cười nói thẳng vào vấn đề:

- Họ Tôn có gia chủ như vậy, ta bằng lòng ước hẹn thêm trăm năm với họ Tôn.

Ông lão cười lớn đáp ứng. Cuối cùng ông ta một mình đi đến từ đường, yên lặng thắp ba nén nhang.

- --------

Tiệm thuốc Khôi Trần.

Phạm Nhị đã không cần đến từ đường gia tộc chịu phạt, liền thoải mái đi tìm Trịnh tiên sinh tán gẫu.

Lúc thiếu niên đến nhà, gã đàn ông kia đang nằm trên quầy, trêu chọc một phu nhân hình dáng đẫy đà trong tiệm. Hắn hỏi xem nam nhân của cô làm nghề đánh xe cả ngày vất vả, buổi tối về nhà còn sức hay không. Phu nhân ở tiệm thuốc Khôi Trần đã sớm quen với mánh khóe của ông chủ, tươi cười quyến rũ trả lời một câu, giường chiếu nhà ta phải tìm thợ mộc sửa mấy lần rồi.

Phạm Nhị vừa lúc nghe được câu này, liền giả vờ như không hiểu. Phu nhân hơi ngượng ngùng, dù sao nói chuyện linh tinh với ông chủ, đấu đá gay gắt, chỉ là để vui vẻ giải sầu. Bình thường ở trước mặt người ngoài, cô cũng không dám phóng túng như vậy.

Trịnh Đại Phong lại không muốn tha cho phu nhân, bèn cười nói với Phạm Nhị:

- Sau này nếu nhà ngươi cũng cần tìm thợ mộc sửa giường, có thể tìm vị tỷ tỷ này nhờ giới thiệu người quen.

Phạm Nhị à một tiếng.

Trong tiệm lập tức vang lên tiếng thảo phạt rung trời, có người tuyên bố muốn dùng kim chỉ may miệng ông chủ lại, có người uy hiếp dù đưa tiền cũng không nấu cơm nữa. Trịnh Đại Phong chỉ xem như gãi ngứa, cười hì hì dẫn thiếu niên tới hậu viện. Trước khi hai người ngồi xuống, Phạm Nhị đã chủ động chuẩn bị tẩu thuốc cũ giúp Trịnh Đại Phong. Trịnh Đại Phong nhổ ra một vòng khói, vừa nghĩ tới thằng nhóc kia cuối cùng đã cút khỏi thành Lão Long, tinh thần lập tức khoan khoái.

Phạm Nhị ngồi trên ghế đẩu nhỏ, hỏi:

- Trịnh tiên sinh, Phù gia thành thân, ngài có đi không?

Trịnh Đại Phong bực bội nói:

- Nếu chú rể đêm động phòng hoa chúc là ta thì sẽ đi.

Phạm Nhị nhỏ giọng nói:

- Nghe nói vợ chưa cưới của Phù Nam Hoa, dáng vẻ... không được đẹp lắm.

Trịnh Đại Phong cười nhạo nói:

- Con gái của họ Khương Vân Lâm không đẹp? Nếu làm vợ của ta, ông đây có thể mỗi ngày không rời giường.

Phạm Nhị không biết phải trả lời thế nào. Trịnh đại tiên sinh cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện quá thẳng thắn, khiến hắn có phần ăn không tiêu. Xét về tán gẫu với người khác, nói chuyện với Trần Bình An vẫn thú vị hơn.

Trịnh Đại Phong đột nhiên hỏi:

- Trần Bình An xem ngươi là bằng hữu rồi?

Phạm Nhị gật đầu nói:

- Đúng vậy, chúng tôi là bằng hữu rất thân rồi.

Trịnh Đại Phong ngẩng đầu lên nuốt mây nhả sương, nghiền ngẫm nói:

- Kẻ ngốc có phúc ngốc.

Phạm Nhị hiếm hoi phản bác lại vị ân sư cảnh giới võ đạo cao ngang trời này:

- Tiên sinh, không được nói Trần Bình An như vậy. Hắn không ngốc, rất thông minh, ngay cả tôi cũng phải bội phục hắn biết nhiều chuyện như vậy. Tôi cảm thấy có thể quen biết Trần Bình An là may mắn.

Trịnh Đại Phong liếc nhìn tiểu tử ngốc nói năng thiếu suy nghĩ này:

- Chẳng trách các ngươi có thể trở thành bằng hữu.

Hắn đổi sắc mặt, trầm giọng nói:

- Ta vừa mới tự mình xác định hai chuyện. Phạm Nhị, ngươi hãy nghe cho kỹ.

Phạm Nhị lập tức ưỡn ngực, chăm chú lắng nghe.

Trịnh Đại Phong vươn một ngón tay ra:

- Sư huynh Lý Nhị của ta từng là cảnh giới thứ chín mạnh nhất trên đời, còn Trịnh Đại Phong ta cũng từng là cảnh giới thứ tám mạnh nhất. Cho nên Lý Nhị sinh ra một đôi trai gái rất có tiền đồ, cưới một... chuyện này tạm thời không nhắc đến. Còn ta thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, đã hoàn thành một hành động vĩ đại xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có, đó là từ cảnh giới thứ tám bước thẳng đến thứ mười. Lại nhìn cảnh giới võ phu thứ ba của Trần Bình An, hai lần dẫn tới cảnh tượng kỳ lạ trong trời đất, cùng với gia sản trên người hắn hiện giờ. Cho nên có một cách nói rất đúng, vô cùng chân thực.

Phạm Nhị mở to mắt, đầy vẻ tò mò.

Vẻ mặt Trịnh Đại Phong nghiêm túc:

- Chỉ cần trở thành người mạnh nhất một cảnh giới võ đạo trong thế giới Hạo Nhiên, sẽ có thể nhận được một khoản phúc duyên liên tục không ngừng. Đương nhiên không thể ngồi hố xí mà không đi cầu, đến lúc nên đột phá cảnh giới vẫn phải đột phá, nếu không sẽ làm trái tôn chỉ võ đạo, ngược lại không ổn.

Phạm Nhị cẩn thận hỏi:

- Tiên sinh, chẳng lẽ ngài muốn nói, hiện giờ tôi là cảnh giới thứ ba mạnh nhất trên đời? Nhưng chị gái nói tôi tư chất bình thường, sao có thể như vậy được. Chẳng lẽ ánh mắt của chị ấy không tốt bằng tiên sinh? Ha ha, thảo nào vừa rồi tiên sinh lại nói tôi và Trần Bình An có thể trở thành bạn tốt. Chẳng trách, chẳng trách, hóa ra hai chúng tôi là võ phu cảnh giới thứ ba mạnh nhất và mạnh nhì trên đời...

Trịnh Đại Phong bực bội chỉ vào cửa màn trúc, cười mắng:

- Cút, qua bên kia ngồi!

Phạm Nhị vội vàng xách ghế đẩu nhỏ qua đó, ngoan ngoãn ngồi xuống, xem ra mình đã nghĩ sai rồi.

Mới ở chung với Trần Bình An mấy ngày, một đứa trẻ vốn rất thông minh lanh lợi, lại đột nhiên biến thành thiếu kiến thức như vậy? Trịnh Đại Phong rít một hơi thuốc:

- Ngươi có thể thuận thế đột phá cảnh giới thứ ba rồi. Đến cảnh giới thứ tư, ta dự định sẽ giúp ngươi tranh giành một chút cơ hội. Mặc dù rất mờ mịt, nhưng Trịnh Đại Phong ta dù sao cũng là võ phu cảnh giới thứ chín, không kém Lý Nhị và Tống Trường Kính quá xa. Ta cũng không tin ông đây lần đầu tiên nghiêm túc, còn có chuyện gì không thể làm được.

Phạm Nhị rụt rè hỏi:

- Cảnh giới thứ tư mạnh nhất?

Trịnh Đại Phong gật đầu:

- Cuối cùng cũng không tặng cả não cho họ Trần kia.

Vẻ mặt Trịnh Đại Phong nghiêm túc, nhưng thực ra trong lòng đang lén cười. Khi Trần Bình An ngươi chịu nhiều đau khổ ở đảo Quế Hoa và Kiếm Khí trường thành, vô hình trung còn phải vượt qua một võ phu bình thường không cần “ảo tưởng”, đối với ngươi lại là quan ải lớn cực kỳ nguy hiểm. Đến cuối cùng cho dù Trần Bình An ngươi trải qua trăm cay ngàn đắng, vượt qua được cửa ải kia, kết quả cảnh giới thứ tư mạnh nhất lại là bằng hữu Phạm Nhị bên cạnh, chứ không phải là thằng nhóc ngươi, chuyện này có phải rất thú vị không?

Lại nói trong thế giới Hạo Nhiên, có ngàn vạn nhân tài xuất chúng đi trên võ đạo. Nếu không địch lại một Phạm Nhị thiên tư bình thường, Trần Bình An cũng không cần tranh giành cảnh giới thứ tư mạnh nhất gì nữa.

Phạm Nhị kìm nén cả buổi, vẫn không nhịn được hỏi:

- Tiên sinh, dựa theo cách nói của ngài, Trần Bình An đã là cảnh giới thứ tư rồi. Nếu tôi lén lút làm người mạnh nhất cảnh giới thứ tư, liệu một ngày nào đó có xung đột với hắn không? Tiên sinh, thực ra ban đầu tôi luyện võ, chỉ là vì không có thiên phú luyện khí sĩ. Cho nên tôi muốn đạt tới cảnh giới võ phu thứ tám, có thể ngự gió đi xa giống như luyện khí sĩ là được. Còn cảnh giới thứ tư mạnh nhất gì đó, tôi không có lòng tin lắm, hơn nữa cũng không khao khát như vậy...

Nói đến cuối cùng, thiếu niên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Trịnh Đại Phong.

Trịnh Đại Phong đang tràn đầy nhiệt huyết và lý tưởng cao xa, lại bị dội một gáo nước lạnh. May mà tâm chí của hắn kiên định vượt xa người thường, nếu không cũng sẽ không có cảnh giới như hôm nay. Hắn chỉ cho rằng mình nhất thời nổi ý, lại làm một chuyện nhàm chán mà thôi.

Trịnh Đại Phong cười cười:

- Trước tiên đừng vội phủ nhận, chờ ngươi bước vào cảnh giới thứ tư rồi tính sau. Đến lúc đó nếu ngươi thay đổi chủ ý, có thể nói với ta.

Phạm Nhị cười nói:

- Được.

Trịnh Đại Phong phất phất tay:

- Mau cút đi, chẳng có một chút chí khí nào, nhìn đã thấy phiền rồi.

Thiếu niên đứng dậy trả ghế đẩu về chỗ cũ, lúc đi tới cửa màn trúc, lại quay đầu cười hì hì nói:

- Còn không phải học theo tiên sinh thích hưởng phúc sao.

Trịnh Đại Phong trợn trắng mắt.

Thiếu niên đi qua tiệm thuốc buôn bán vắng lạnh phía trước, những phu nhân thiếu nữ kia liền chào tạm biệt, hắn cũng lần lượt chào lại. Sau khi bước ra khỏi tiệm thuốc Khôi Trần, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời. Không biết khi nào chị gái sẽ về nhà, lỡ may chuyến này đến Đại Ly phía bắc, chị ấy không cẩn thận tìm cho hắn một anh rể mà hắn không thích, vậy thì phải nhức đầu rồi. Chị gái tốt, cha mẹ tốt, các lão tổ tông tốt, đám khách khanh cung phụng tốt, Trịnh tiên sinh tốt, bằng hữu Trần Bình An mới vừa quen cũng tốt, chỉ có anh rể không tốt? Khó chịu biết bao.

Thiếu niên lắc lắc đầu, một mình đi trong ngõ nhỏ. Thừa dịp xung quanh không người, lại đánh một trận Vương Bát quyền mà hắn cảm thấy uy phong bá đạo nhất. Chỉ tiếc Trần Bình An không có ở đây, nếu không hắn chắc chắn sẽ phải chịu thua.

Lần sau gặp mặt, nhất định phải học theo hào kiệt giang hồ, chặt đầu gà đốt giấy vàng, xưng huynh gọi đệ với Trần Bình An.

Phạm Nhị càng nghĩ càng vui vẻ, xuất quyền càng lúc càng giống Vương Bát quyền, còn không quên khẽ hò hét trợ uy cho mình. Sau khi đánh xong, hắn tấm tắc nói:

- Một bộ quyền pháp này, thật là đánh đến rung động tâm can.

Thiếu niên cũng không biết, trong ngõ nhỏ phía sau, có một cô gái mặc áo bào xanh lá, vẻ mặt mệt mỏi đang đứng ở cửa tiệm thuốc Khôi Trần. Cô uống rượu, nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, nhỏ giọng nói:

- Cái tên Phạm Nhị này, cha mẹ đặt không sai, đúng thật là nhị (khác biệt).