Kiếm Lai

Chương 297: Uống rượu kiếm tiên để khoe khoang




Vẻ mặt Vương Nghị Nhiên nghiêm túc, xoay người đi. Ông ta không có thời gian quan tâm đám nữ quyến còn lại trong nhà thủy tạ có sợ hãi hay không, mũi chân đạp lên lan can, nhanh chóng lướt về phía đầm nước, đi vớt con gái bị rơi xuống đó.

Sắc mặt Tống Phượng Sơn vẫn như thường. Thư sinh trẻ tuổi phe phẩy quạt xếp, tấm tắc nói:

- Không ngờ lại là một cao nhân giấu tài.

Hắn gấp quạt xếp, nhìn về thiếu niên đeo kiếm trên đường nhỏ càng lúc càng xa. Đây chắc chắn là một tiểu tông sư võ đạo cảnh giới thứ tư. Chẳng lẽ là đệ tử thân truyền của kiếm thần nước Thải Y? Chỉ vì giang hồ hiểm ác, cộng thêm sư phụ đột ngột chết trong rừng núi, cho nên buộc phải ngụy trang thành người xứ khác, một mình đi xa lánh nạn?

Nếu không hắn thật sự không nghĩ ra, ai có thể dạy được một thiên tài võ đạo trẻ tuổi như vậy, còn bước vào cảnh giới tông sư sớm hơn Tống Phượng Sơn.

Phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp hiền thục cũng là thê tử của Tống Phượng Sơn, không nhịn được nhẹ giọng hỏi:

- San Hô sẽ không sao chứ?

Tống Phượng Sơn dùng ngón cái và ngón trỏ lặng lẽ vuốt chuôi đoản kiếm bên hông, chỉ cười mà không trả lời.

Thư sinh mỉm cười giải thích:

- Phu nhân yên tâm, Vương cô nương không có gì đáng ngại. Một quyền kia của thiếu niên đã dùng thủ pháp xảo diệu, dùng gió quyền ngoại lực đánh ngất Vương cô nương, chỉ bị thương ngoài da, sẽ không thương tổn đến thân thể thần hồn. Lần so tài này thiếu niên đã lâm thời thu tay, có lẽ giống như Vương trang chủ nói, không muốn đường giang hồ của mình càng đi càng hẹp.

Quả nhiên, Vương Nghị Nhiên ôm con gái trở về nhà thủy tạ. Dưới sự giúp đỡ của ông ta, cô gái đã dần dần tỉnh táo lại. Ngoại trừ dáng vẻ cực kỳ chật vật, áo quần ướt sũng, cảnh xuân thấp thoáng, cực kỳ mất mặt, khí sắc và tinh khí thần đều tạm ổn.

Cô giãy giụa đứng lên, trán sưng tấy, quay lưng về phía mọi người, một tay chống vào cột đình, tay kia che miệng. Cô gái cao gầy cả người ướt nhẹp, đôi mắt lờ mờ hơi nước, so với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày đã có thêm mấy phần nhu nhược đáng thương.

Thiếu nữ xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện kia rướn cổ lên, nhìn chăm chú vào thiếu niên uống rượu trên đường nhỏ, thán phục nói:

- Oa, thật sự là cao nhân!

Một đợt sóng chưa yên, đợt khác lại nổi lên. Trên giang hồ có quan niệm chủ nhục thần chết. Bên ngoài nhà thủy tạ là tùy tùng tâm phúc của các trận doanh. Gã đàn ông lưng đeo cung lớn sừng trâu, nhìn thấy mấy người hầu đồng hành lén cười nhạo, lập tức giận dữ, hét lớn một tiếng. Hắn lấy xuống chiếc cung cứng quý hiếm do thợ thủ công chế tạo mười năm mới thành, từ túi tên bên hông lấy ra một mũi tên lông đại bàng, giương cung như trăng tròn:

- Gian tặc dám làm tiểu thư bị thương, ăn một mũi tên của ta!

Liên tiếp gặp phải biến cố, Vương Nghị Nhiên xưa nay nổi tiếng là trầm ổn cũng nổi nóng, tức giận nói:

- Mã Lục, không được dùng ám tiễn hại người!

Trần Bình An đã đi ra hơn trăm bước, đang định xoay người, bỗng nhiên ngẩn ra. Khóe mắt của hắn liếc thấy trên đỉnh một cây đại thụ, có người hai tay đặt sau lưng, đứng trên đầu cành. Gió núi hiu hiu, thân hình ông lão áo đen theo nhánh cây khẽ lắc lư như gợn nước, rất có phong cách.

Hai người lập tức nhìn nhau. Ông lão gật đầu chào hỏi. Trần Bình An liền bỏ ỷ định ra tay, chỉ xoay người, một lần nữa đối diện với nhà thủy tạ kia.

Thân hình ông lão áo đen nhoáng lên, lập tức biến mất, sau phút chốc đã đáp xuống trên đường nhỏ, như một luồng khói xanh đi sát qua vai Trần Bình An. Ông ta giơ cánh tay lên hướng về phía trước, một ngón tay dựng đứng.

Mũi tên lông đại bàng xé gió bay đến, bị ông lão áo đen dùng ngón tay ngăn cản mũi nhọn. Cán tên thế lớn lực trầm vỡ ra từng tấc giữa không trung, mà ngón tay ông lão vẫn bình yên vô sự, không hề có gì khác thường.

Ông ta lại vươn một ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy mũi nhọn còn sót lại đã là nỏ mạnh hết đà, tiện tay ném ra. Tên nhọn bắn đi, đâm xuyên qua bàn tay của đại hán cầm cung.

Gã đàn ông kia cũng rắn rỏi, vẫn không ném cung lớn sừng trâu, lòng bàn tay máu thịt đầm đìa, cánh tay mềm nhũn rủ xuống. Một tay hắn cầm cung, mắt trợn trừng, hung ác nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến kia.

Vẻ mặt ông lão áo đen lạnh nhạt:

- Hành tẩu giang hồ, sống chết tự lo. Không có trưởng bối dạy các ngươi đạo lý này sao? Giang hồ ở nơi khác của nước Sơ Thủy thì mặc các ngươi, nhưng ở Kiếm Thủy sơn trang của ta thì không được.

Phu nhân trẻ tuổi đứng lên, làm một động tác chúc phúc rất xinh đẹp, cung kính nói:

- Lão tổ tông.

Sắc mặt Vương Nghị Nhiên khẽ biến, vội vàng ôm quyền, hơi cúi đầu nói:

- Vương Nghị Nhiên của Hoành Đao sơn trang, bái kiến Tống kiếm thánh!

Thư sinh cũng nối gót, vỗ đầu thiếu nữ một cái, ra hiệu cho cô đứng dậy chào đón. Sau đó hắn chắp tay thi lễ, cao giọng nói:

- Hàn Nguyên Thiện, con cháu họ Hàn núi Tiểu Trọng, tham kiến lão trang chủ!

Thiếu nữ tính tình hoạt bát, không hề luống cuống. Cô bắt chước theo anh trai, chắp tay thi lễ nhưng không cúi đầu, nhìn thẳng vào vị lão thần tiên giang hồ tiếng tăm lẫy lừng kia, ngây thơ nói:

- Hàn Nguyên Học, con cháu họ Hàn núi Tiểu Trọng, tham kiến lão trang chủ!

Lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu hiện thân. Tống Phượng Sơn là cháu của ông ta, nhưng lại là người cuối cùng đứng lên, giọng điệu không hề dao động, chậm rãi nói:

- Lần này ông nội ra ngoài hơi ngắn. Cháu vốn tưởng rằng phải đợi đến khi thôn trang yên tĩnh lại, không còn bất kỳ người khách nào, ông nội mới chịu trở về.

Ông lão nhìn quanh, bỏ lại một câu “không khí ngột ngạt” nhiều hàm ý, sau đó cùng Trần Bình An xoay người rời đi. Họ Hàn núi Tiểu Trọng trụ cột nước Sơ Thủy, Hoành Đao sơn trang gì đó, ông ta hoàn toàn không để ý, giống như không lọt vào pháp nhãn. Từ đầu đến cuối mí mắt của lão trang chủ cũng không nhướng lên chút nào.

Tống Vũ Thiêu và Trần Bình An đi kề vai. Sau khi quay lưng về phía mọi người, thần sắc của ông ta mới có vẻ tịch mịch. Đi ra một dặm đường, ông ta tự giễu nói:

- Nếp nhà xiêu vẹo, còn không bằng một cái thác nước, để ngươi chê cười rồi.

Trần Bình An không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói vài lời khách sáo vô thưởng vô phạt:

- Thực ra người trong thôn trang vẫn tốt, không hề quá đáng như lão tiền bối nói.

Mỗi nhà đều có cái khó của mình, ông lão có rộng lượng đến mấy cũng không muốn tuyên dương việc xấu trong nhà trước mặt người ngoài, liền nói sang chuyện khác:

- Một quyền bên ngoài nhà thủy tạ, vì sao lâm thời lại thay đổi chủ ý, mười phần sức lực chỉ dùng ba bốn phần? Trang chủ tương lai của Hoành Đao sơn trang kia tính tình cố chấp, cũng không phải là người dễ đối phó. Hôm nay ngươi ra tay lưu tình, chưa chắc cô ta đã cảm kích, không chừng sẽ tìm cách trả thù ngươi. Đám người giang hồ trẻ tuổi hiện nay chỉ quan tâm đến sự sảng khoái của mình, lão phu rất không thích. Nhưng không sảng khoái giống như ngươi, lão phu thật sự cũng không thích được.

Trần Bình An uống một hớp rượu, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, cười nói:

- Trong lòng mình khó chịu thì muốn dùng một quyền đánh chết người khác, như vậy cũng quá bá đạo rồi. Huống hồ tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi nước Sơ Thủy, cho dù Hoành Đao sơn trang muốn tìm tôi gây sự cũng không dễ dàng. Nhiều nhất là bị cô gái kia ở sau lưng mắng mấy câu, tôi cũng không nghe được.

Tống Vũ Thiêu quay đầu nhìn thiếu niên vẻ mặt chân thành, cảm thấy ngoài dự liệu nhưng lại trong tình lý, bèn cười nói:

- Những lời này, lớn tuổi như lão phu nói thì được. Nửa thân thể đã vào đất rồi, mọi sự đều ngừng, còn làm gì được nữa? Nhưng một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi như ngươi lại lên mặt cụ non, đúng là quá nhàm chán.

Trần Bình An không phản bác. Sau một quyền ban nãy, buồn phiền tích lũy trong lòng đã giảm đi rất nhiều, như vậy đã đủ rồi. Hắn nhớ tới một chuyện, bèn nhẹ giọng nhắc nhở:

- Bà mẹ trong chùa cổ tự xưng là Tứ Sát nước Sơ Thủy, cùng với một gã đàn ông cường tráng đã vào thôn trang các người, lão tiền bối phải cẩn thận một chút.

Tống Vũ Thiêu cười ha hả nói:

- Đây có là gì, cộng thêm quý công tử họ Hàn trong nhà thủy tạ vừa rồi, Tứ Sát nước Sơ Thủy tiếng xấu đồn xa đã tới đủ rồi.

Trần Bình An nghi hoặc hỏi:

- Ma đầu cuối cùng thì sao?

Tống Vũ Thiêu lắc đầu cười khổ:

- Không nói cũng được.

Trần Bình An uống một hớp rượu, ngẫm nghĩ. Trong lòng ông lão hiểu rõ, bèn thẳng thắn nói:

- Lần này mời các ngươi tới đây làm khách, cũng không có tính toán gì. Chỉ không muốn một thôn trang như vậy lại toàn là đám khốn khiếp mặt người dạ thú. Dù sao Kiếm Thủy sơn trang này cũng do lão phu tự tay thành lập, không muốn khắp nơi đều là phân chó, chỗ này một đống chỗ kia một bãi, khiến lão phu đi trong nhà mình cũng buồn nôn. Có các ngươi ở trong nhà làm khách, lão phu cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Trần Bình An dở khóc dở cười, vị lão tiền bối này đúng là quá thẳng thắn rồi. Hắn cũng không biết, Tống Vũ Thiêu trên giang hồ, ngoại trừ danh hiệu kiếm thánh càng ngày càng vang dội, còn có một danh hiệu khác là “cục sắt”, do người cùng thế hệ tặng cho. Ý là Tống Vũ Thiêu luôn luôn nghiêm túc, trong nhà là như thế, trên giang hồ bên ngoài càng như vậy.

Nếu nói tính cách của Tống Phượng Sơn hoàn toàn không giống Tống Vũ Thiêu, còn thật oan uổng cho tiểu kiếm tiên. Chỉ là Tống Vũ Thiêu có phong thái của lớp người già giang hồ, cứng nhắc bảo thủ, bó tay bó chân. Tống Phượng Sơn một lòng theo đuổi cực hạn kiếm đạo, không muốn bắt chước mà thôi.

Một ông lão tuổi bảy mươi như Tống Vũ Thiêu, đã thấy qua rất nhiều sóng gió giang hồ và lòng người hiểm ác, lại càng khẳng định một chuyện. Đạo lý chỉ cần nói cho người muốn nghe, nếu không thanh kiếm sắt rỉ sét bên hông chính là đạo lý của Tống Vũ Thiêu lão.

Tống Vũ Thiêu thích một mình một kiếm du lịch giang hồ, những năm qua đã thấy rất nhiều nhân tài mới nổi, thiên phú rất tốt, nhưng võ đức lại chẳng ra gì. Có điều bọn hắn vẫn phát triển cực nhanh, nhân vật giang hồ ngưỡng mộ bọn hắn nhiều như cá diếc qua sông. Ba mươi năm, hoặc là năm mươi năm sau, giang hồ sẽ phải giao cho những kẻ này, vậy còn có hi vọng gì?

Nhưng dù kiếm thuật của Tống Vũ Thiêu có cao, cũng chỉ là một người mà thôi. Đám người già cùng thế hệ đã lần lượt ra đi rồi, mang theo những châm ngôn quy củ mà hậu sinh không thích nghe, cùng nhau chôn vào lòng đất. Hôm nay ngay cả lão kiếm thần nước Thải Y, vừa là địch, vừa là bạn, càng là tiền bối, cũng đã chết rồi. Cho nên Tống Vũ Thiêu không còn hứng thú, cảm thấy giang hồ hôm nay giống như nước lèo nhạt nhẽo, hoàn toàn không có mùi rượu.

Một già một trẻ nhàn rỗi tản bộ. Tống Vũ Thiêu đột nhiên nói:

- Đám người trong nhà thủy tạ ở thác nước ánh mắt kém cỏi, không nhìn ra quyền ý cao thấp của ngươi. Lão phu lại thấy rõ, cho nên nhiều chuyện nói một câu, tâm cảnh của ngươi hiện giờ đang có vấn đề. Từ cảnh giới thứ ba tiến lên thứ tư, là ngưỡng cửa lớn đầu tiên của võ nhân chúng ta. Một khi mang theo vướng mắc trong lòng đột phá cảnh giới, cơ sở của ngươi càng vững chắc thì sẽ càng dễ xảy ra sơ suất. Một núi tuyết lớn sụt lở, thanh thế đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần so với một ngọn núi nhỏ đất đá trôi. Thằng nhóc, ngươi phải để ý chuyện này!

Trần Bình An giật mình tỉnh ngộ, đưa tay lau mồ hôi trán, trầm tư một lúc, quay đầu nói:

- Cảm ơn lão tiền bối chỉ điểm!

Tống Vũ Thiêu suy nghĩ một thoáng, nói vài lời dường như ngoài chủ đề:

- Lúc trước thu quyền đúng là do ngươi tính tình hiền hậu, nhưng lại không tốt cho việc đột phá cảnh giới. Theo như giang hồ bình thường, nếu ngươi toàn lực đánh ra một quyền, đánh cho cô gái kia trọng thương thậm chí là mất mạng, sau đó thuận thế rước lấy cơn giận của nhiều người, đại chiến huyết chiến tử chiến một phen, không chừng chính là thời cơ để ngươi đột phá cảnh giới. Đây cũng là cơ duyên mà thần tiên trên núi thường nói.

Trần Bình An cười cười, cũng không hối hận, lại nói một câu giống như cụ non:

- Không sao, thứ thuộc về tôi thì chạy không thoát, thứ không thuộc về tôi thì không cầm được.

Thực ra Tống Vũ Thiêu vẫn luôn cẩn thận quan sát biến hóa của thiếu niên, thấy hắn sắc mặt ung dung, ánh mắt trong vắt, ông lão âm thầm gật đầu. Võ đạo của thiếu niên trước mắt hoàn toàn khác với kiếm đạo mà cháu mình Tống Phượng Sơn tôn thờ. Tạm thời không thể nói ai đúng ai sai, ai có thể đi nhanh hơn xa hơn. Chỉ là cá nhân ông ta cảm thấy, thiếu niên xứ khác đeo kiếm du lịch nhưng kiếm thuật lại kém cỏi, càng hợp khẩu vị của mình hơn.

Trong việc giáo dục con cháu, dòng dõi trí thức quả thật làm tốt hơn môn phái giang hồ, Tống Vũ Thiêu thật lòng khâm phục. Năm xưa chuyên tâm vào kiếm đạo, đối với việc bồi dưỡng nề nếp gia tộc, ông ta không nhận ra thiếu sót của mình, hoặc có thể nói là không biết bắt đầu từ đâu, nhiều nhất chỉ là hai chữ “mắng chửi” mà thôi. Hôm nay quay đầu nhỉn lại, ông lão chỉ thấy hổ thẹn nuối tiếc. Thực ra ông ta không cảm thấy mình tốt hơn Vương Nghị Nhiên của Hoành Đao sơn trang chỗ nào.

Lễ đến từ thế tộc, pháp đến từ tông môn. Lễ nghi quy củ, con cháu thế tộc từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt. Pháp thuật thần tiên, tiên gia trên núi truyền thừa từ xưa.

Tống Vũ Thiêu có cảm xúc rất sâu với chuyện này. Ông ta từng đi đến nước Nam Giản xa xôi, giao tiếp với danh sĩ ở đó. Tính cách của bọn họ khác nhau, mỗi người đều có phong thái riêng, cho dù chỉ là người đọc sách trói gà không chặt, vẫn khiến người ta tự thẹn thua kém.

Bên đường giữa thác nước và Kiếm Thủy sơn trang, có một đình nghỉ chân tinh xảo mái cong xinh xắn, treo tấm biển “Sơn Thủy”. Câu đối là “đá trắng lởm chởm, nước kêu róc rách", đơn giản và độc đáo. Tống Vũ Thiêu hiển nhiên có cảm tình đặc biệt với đình nghỉ chân này, bèn kéo Trần Bình An ngồi xuống ghế dài trong đình, đối diện với nhau.

Ông lão đặt ngang kiếm trên đầu gối, thiếu niên đeo kiếm phía sau lưng. Một người được giang hồ khen là kiếm thuật nhập thánh, còn một người hôm nay ngay cả xuất kiếm cũng không có lòng tin.

Tầm mắt rộng rãi, núi xa như lông mày. Gió núi nhẹ nhàng, khiến tâm thần người ta sảng khoái.

Tống Vũ Thiêu tĩnh tọa ở đây, cũng không phải khách sáo hàn huyên với thiếu niên, chỉ là muốn tâm sự mà thôi.

Đối với chuyện giang hồ, cháu trai Tống Phượng Sơn không thể nói là có dã tâm bừng bừng. Phần nhiều là do đứa cháu dâu kia thêm dầu vào lửa, suốt ngày thì thầm bên tai, khiến cháu trai cho rằng làm minh chủ võ lâm chỉ là chuyện nhỏ tiện tay mà thôi. Hơn nữa hắn còn muốn giao du với cả tốt lẫn xấu, thậm chí còn vươn tay đến triều đình. Nếu không với tính tình của Tống Phượng Sơn, nào sẽ để ý tới trưởng công chúa nước Sơ Thủy kia, không chém cô ta một kiếm đã xem như mềm lòng rồi.

Cái danh xưng Tứ Sát nước Sơ Thủy này là mười năm gần đây mới có, trên giang hồ lưu truyền không rộng. Bình thường chỉ có tông sư giang hồ đạt đến vị trí của Vương Nghị Nhiên mới nghe nói đến.

Cầm đầu là gã đàn ông cường tráng, lần này cùng với ma đầu “bà mẹ” kia đến nhà. Hắn có một pháp bảo tiên gia kích bạc, đã thành lập một môn phái ma giáo ở nước Sơ Thủy. “Bà mẹ” kia xếp thứ hai. Sau đó là gã con cháu họ Hàn núi Tiểu Trọng thái độ khiêm tốn trong nhà thủy tạ, xuất thân danh môn nhưng lại tu hành pháp thuật ma đạo, đã lung lạc khống chế rất nhiều quan lại nước Sơ Thủy có địa vị cao.

Người cuối cùng trong Tứ Sát, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là đứa cháu dâu của Tống Vũ Thiêu.

Trong một lần Tống Vũ Thiêu ra ngoài đi xa, cô ta “trong lúc vô tình” đã quen biết với Tống Phượng Sơn. Hai người liền giấu Tống Vũ Thiêu kết làm vợ chồng, công bố với thiên hạ. Đợi đến khi Tống Vũ Thiêu trở lại sơn trang thì ván đã đóng thuyền.

Chuyện bất dắc dĩ là Tống Phượng Sơn giống như bị hút hồn, thẳng thắn nói ra thân phận ma đầu của thê tử. Lần đó Tống Vũ Thiêu đã xuất kiếm, một kiếm chặt đứt bội kiếm ban đầu của cháu đích tôn, lại một kiếm đâm xuyên qua bụng cô gái.

Tống Phượng Sơn giống như phát điên muốn liều mạng với ông nội mình. Trong cơn giận dữ, Tống Vũ Thiêu muốn cắt đứt gân tay đứa cháu chẳng ra gì này, hoàn toàn chấm dứt con đường kiếm đạo của hắn, tránh để sau này gây họa cho thế nhân. Không ngờ cô gái kia lại chắn trước người Tống Phượng Sơn, mặc cho một kiếm của ông lão xuyên qua tâm tạng. Mặc dù không mất mạng tại chỗ, nhưng cũng hoàn toàn bị cắt đứt cầu trường sinh, từ đó trở thành một người hay đau ốm, ngay cả tiết lạnh mùa xuân cũng không chịu nổi.

Những chuyện xấu trong nhà này, Tống Vũ Thiêu đã dùng đạo lý để dạy bảo, dùng tình cảm để khuyên nhủ, nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng ông ta đã xuất mấy kiếm, nhưng vẫn không thể nói rõ đạo lý, trở thành một món nợ không đầu không đuôi.

Tống Vũ Thiêu thở dài. Đình Sơn Thủy, đình Sơn Thủy, núi lởm chởm nước róc rách, lại là phong cảnh xinh đẹp. Nhưng thế sự như sóng gió, không tuân theo nguyện vọng của con người.

Trần Bình An đột nhiên hỏi:

- Tống lão tiền bối, sắp tới tôi có thể luyện quyền ở thác nước không?

Tống Vũ Thiêu không nói hai lời, lập tức đáp ứng:

- Có gì không thể. Ta sẽ truyền lời ra, từ đình Sơn Thủy đến chỗ thác nước sẽ là cấm địa của Kiếm Thủy sơn trang, kẻ nào vượt qua ranh giới sẽ chết.

Trần Bình An gãi đầu, có phần băn khoăn:

- Buổi tối nhân lúc không có người ngắm cảnh, tôi đến đó luyện quyền là được rồi. Ban ngày không cần đóng cửa con đường, nếu không thì đúng là không hợp lẽ.

Tống Vũ Thiêu lắc đầu cười lớn nói:

- Thằng nhóc, ngươi cũng quá đắn đo rồi. Tại địa bàn nhà mình, lão phu cắt ra một miếng đất không có phân chó, còn cần nói đạo lý với người ngoài sao?

Trần Bình An đành phải nói:

- Nếu sơn trang cần tôi ra tay giúp đỡ, lão tiền bối cứ bảo một tiếng.

Tống Vũ Thiêu vỗ vỗ kiếm sắt trên đầu gối, bực tức nói:

- Kiếm của lão phu không giống như hai cây mà ngươi đeo.

Vẻ mặt Trần Bình An lúng túng, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, chỉ uống rượu không nói gì.

Tống Vũ Thiêu nhịn cười, thu kiếm đứng dậy nói:

- Cứ việc luyện quyền, muốn ở lại thôn trang đến khi nào cũng được. Đúng rồi, rượu này của ngươi mùi không được ngon. Lát nữa lão phu sẽ bảo người mang đến chỗ ngươi mấy vò rượu hoa điêu, đã chôn hai mươi năm rồi, đó mới là rượu. Ngươi uống thứ này chẳng ra cái gì, không tốt hơn nước bao nhiêu. Vấn đề là thằng nhóc ngươi có chuyện hay không cũng uống mấy hớp, lão phu cũng thấy xấu hổ thay ngươi.

Mũi chân ông ta nhún một cái, bóng dáng phiêu diêu, trong nháy mắt đã xuất hiện trên cành cao trong rừng núi phía xa, mấy lần nhấp nhô đã biến mất không còn thấy.

Trần Bình An ngồi một mình trong đình Sơn Thủy. Hai lần gặp được vị tiền bối giang hồ này, hắn bỗng dưng nhớ tới thành hoàng gia Thẩm Ôn ở quận Yên Chi nước Thải Y, cho dù một người là võ phu thuần túy nổi tiếng giang hồ, còn một người là thần linh quan văn hưởng thụ hương khói. À đúng rồi, còn phải cộng thêm Ngư Ông tiên sinh đã thu Loan Loan làm đồ đệ.

Hắn luôn cảm thấy ba người bọn họ có phần giống nhau, nhưng cụ thể giống ở chỗ nào thì hắn lại không nói được. Dù sao sau khi tiếp xúc với bọn họ, hắn mới cảm thấy không thể mua loại rượu rẻ tiền kia nữa.

Ha ha, không sao, chẳng phải rất nhanh sẽ được uống rượu tốt nhất của Kiếm Thủy sơn trang à? Quan trọng là không cần hắn tốn tiền. Cho nên lúc Trần Bình An rời khỏi đình Sơn Thủy trở về chỗ ở, tâm tình rất tốt.

Về đến viện, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong thấy sắc mặt Trần Bình An vui vẻ, bèn đưa mắt nhìn nhau. Thế nào, nhìn thác nước lại hiệu nghiệm như vậy sao?

Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh bàn đá, cười nói:

- Buổi tối ta muốn đến chỗ thác nước luyện quyền, các ngươi có ai muốn theo không?

Từ Viễn Hà cười xấu xa nói:

- Chẳng lẽ ngươi đã nhìn trộm mỹ nhân tắm rửa ở thác nước? Nếu có cảnh đẹp như vậy, cứ tính thêm ta vào.

Trương Sơn Phong chớp chớp mắt:

- Bần đạo có thể trông chừng giúp các ngươi.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Nào có. Ở chỗ thác nước ta đã nảy sinh xung đột với người khác, ra tay đánh một trận, hình như là người của Hoành Đao sơn trang. May mà Tống lão tiền bối xuất thủ, giúp ta ngăn cản mũi tên của một gã tùy tùng. Nếu không chắc ta còn phải đánh tiếp, đến lúc đó không chừng hai người các ngươi sẽ bị ta kéo xuống nước...

Từ Viễn Hà tấm tắc nói:

- Trần Bình An, còn kéo xuống nước nữa. Ta đã lớn tuổi rồi, vậy mà ngươi còn thèm thuồng mỹ sắc? Ta thấy Trương Sơn Phong cũng có mấy phần tư sắc, lát nữa ta sẽ đến trấn nhỏ mua một bộ quần áo nữ nhân cho hắn. Đến lúc đó bảo hắn đi tới đi lui ở thác nước, làm nguyệt lão nối tơ hồng giúp các ngươi, hoàn thành một nhân duyên tốt đẹp...

Trần Bình An đang uống rượu, thiếu chút nữa đã phun ra khỏi miệng.

Trương Sơn Phong ra vẻ buồn nôn, vội vàng đứng dậy tránh xa hai người một chút, phẫn uất nói:

- Thỏ không ăn cỏ gần hang. Các ngươi giỏi lắm, ngay cả huynh đệ nhà mình cũng không tha, quá đáng lắm rồi.

Trần Bình An lặng lẽ đổi một chiếc ghế đá khác, cách xa Từ Viễn Hà một chút.

Từ Viễn Hà sờ râu quai nón:

- Thế nào, làm huynh đệ hai sườn cắm dao cũng được, nhưng thay một bộ quần áo nữ nhân lại không được sao? Huynh đệ như vậy không đủ trượng nghĩa.

Hai tay Trương Sơn Phong ôm quyền cầu xin, đi thụt lùi:

- Bần đạo vào nhà nghiên cứu điển tịch. Các ngươi trượng nghĩa thì cứ từ từ nói chuyện.

Từ Viễn Hà thoải mái cười lớn. Trần Bình An cũng hiểu ngầm cười một tiếng.

Lúc này lão quản sự họ Sở ngoài viện đã dẫn người mang tới bốn vò rượu ngon, sau khi để xuống liền rời đi. Ông lão càng vui vẻ hòa nhã với Trần Bình An hơn.

Trương Sơn Phong không thích uống rượu. Trần Bình An muốn chia đôi với Từ Viễn Hà, mỗi người hai vò. Từ Viễn Hà do dự một thoáng, lại cười lắc đầu:

- Ta lấy một vò là đủ rồi. Trần Bình An, ngươi lấy ba vò đi.

Trần Bình An hơi nghi hoặc. Từ Viễn Hà nhìn quanh, sau khi thấy không có gì khác thường, bèn chỉ vào bầu rượu màu đỏ thẫm bên hông Trần Bình An, nhỏ giọng cười nói:

- Thật cho rằng ta không nhìn ra chút manh mối nào sao, vậy hơn nửa đời xông pha giang hồ của ta đúng là uổng phí rồi. Chỉ là lúc trước ta ngại mở miệng mà thôi. Giống như Trương Sơn Phong tự xưng là Trương Sơn vậy, có ai xông pha giang hồ mà không có một ít bí mật? Bầu rượu này của ngươi là vật một tấc của tiên gia trong truyền thuyết, hoặc là hồ lô nuôi kiếm càng quý giá hơn, đúng không?

Từ Viễn Hà đưa tay chỉ vào mắt mình:

- Đã sớm là hỏa nhãn kim tinh rồi. (1)

Trần Bình An cũng không phủ nhận, nhỏ giọng nói:

- Giấu lâu như vậy, xin lỗi các người.

Từ Viễn Hà trợn trắng mắt nói:

- Nói nhảm, chuyện này có gì mà lỗi với không lỗi. Xông pha giang hồ, bản thân không cẩn thận mới sẽ có lỗi với bằng hữu.

Nói đến đây, vẻ mặt người đàn ông râu rậm trở nên tịch mịch. Ông ta mở một vò rượu ngon sơn trang phủ bụi đã lâu, đổ vào bầu rượu bình thường của mình, sau đó lắc lư:

- Đây không phải là lời khách sáo, ta đã từng trải qua rồi.

Từ Viễn Hà uống rượu từng ngụm từng ngụm. Dù sao vẫn còn hơn nửa vò rượu ngon, trước khi say ngã chắc chắn sẽ uống no. Trần Bình An nhìn người đàn ông tâm tình nặng trĩu này, cũng không nói gì, chỉ uống rượu với đối phương. Có điều hắn uống rất chậm, còn người đàn ông kia lại uống như trâu.

Từ Viễn Hà uống một hơi cạn sạch bầu rượu, râu quai nón dính đầy rượu, tiện tay lau qua, cười hỏi:

- Trong bầu rượu của ngươi cũng đựng rượu như vậy, mùi vị có khác nhau không?

Trần Bình An cười ném cho người đàn ông râu rậm:

- Tự mình nếm thử xem.

Từ Viễn Hà giơ hồ lô nuôi kiếm lên cao, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, sau đó ném lại cho Trần Bình An, sảng khoái nói:

- Là ngon hơn một chút.

Trần Bình An vui vẻ nói:

- Thối lắm! Hiện giờ rượu trong hồ lô này của ta vẫn là loại rẻ tiền mua ở trấn nhỏ, có thể so với rượu hoa điêu hai mươi năm của sơn trang sao?

Từ Viễn Hà có phần say khướt, mặt đỏ bừng, đứng dậy lảo đảo đi về hướng phòng của mình, dự định ngủ say một giấc. Nghe Trần Bình An nói xong, ông ta liền quay đầu nhếch miệng cười nói:

- Rượu của đại kiếm tiên tương lai, có thể không ngon sao? Uống ngon.

Ông ta quay đầu đi, bước chân loạng choạng, lắc đầu lẩm bẩm nói:

- Sau này Từ Viễn Hà ta có thể khoe khoang với người khác cả đời rồi.

- --------

Chú thích:

(1) Hỏa nhãn kim tinh: Tôn Ngộ Không bị nhốt trong lò bát quái, mắt bị khói hun đến đỏ bừng biến thành hỏa nhãn kim tinh. Sau này dùng để chỉ người có ánh mắt sắc bén.