Kiếm Lai

Chương 294: Gió xuân tiễn người ngàn vạn dặm




Bộ đạo bào màu hồng của Liễu Xích Thành chậm rãi phất phơ trong gió nhẹ, lần đầu tiên vị cự phách thành Bạch Đế ngàn năm trước này tỏ ra thận trọng.

Từng luồng gió xuân ngưng tụ thành một bóng dáng bên cạnh Trần Bình An, đó là một nho sĩ áo xanh tóc mai trắng như sương, hư vô mờ mịt, nét mặt mỉm cười. Liễu Xích Thành nhìn khí tức của đối phương, chỉ là một ngọn đèn dầu gần khô cạn mà thôi, nhưng ngoài khí tức lại có một cảm giác không thể nói rõ. Đổi thành bất cứ luyện khí sĩ dưới năm cảnh giới cao nào, e rằng cũng không nắm được mấu chốt trong đó.

Hắn tạm thời nương tựa vào thân thể Liễu Xích Thành, lúc tu vi đạt tới đỉnh cao là cảnh giới thứ mười hai. Khi còn chưa phản bội đạo thống ma giáo, tại động tiên nhỏ Hoàng Hà nước sông trút xuống, tại thành Bạch Đế giữa ráng màu rực rỡ, hắn đã nhìn thấy quá nhiều người tài giỏi sừng sững trên đỉnh núi. Vì vậy trong thoáng chốc hắn cũng bó tay bó chân, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Càng không nhìn ra sâu cạn hư thực, hắn càng không dám xem thường.

Tề Tĩnh Xuân đứng kề vai với Trần Bình An, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương cứ yên tâm. Ông ta mỉm cười tự giới thiệu với Liễu Xích Thành:

- Tề Tĩnh Xuân, môn hạ đệ tử của Văn Thánh, từng là sơn chủ của thư viện Sơn Nhai.

Liễu Xích Thành hơi ngỡ ngàng. Người trước mắt này dáng vẻ không kiêu ngạo, lịch sự tao nhã, có điều Văn Thánh, Tề Tĩnh Xuân, thư viện Sơn Nhai... một đống lung tung gì thế. Chẳng lẽ trong một ngàn năm mình bị Trương thiên sư núi Long Hổ trấn áp, đã xuất hiện đôi thầy trò Nho gia này?

Có điều xưng hô “Văn Thánh” này thật không đơn giản. Một người chỉ dùng chữ “Thánh” làm hậu tố, chẳng hạn như Lễ Thánh, Á Thánh, tất cả đều có tư cách dựng tượng thần trong Văn miếu Nho gia, hơn nữa vị trí nhất định rất cao.

Muốn trách thì trách tên đọc sách gà mờ Liễu Xích Thành này kiến thức nông cạn, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Trước giờ không có hứng thú với tình hình một châu, chỉ dựa vào một chút tri thức đáng thương trong bụng để phong hoa tuyết nguyệt, lừa gạt tình cảm nữ nhân.

Đương nhiên chính hắn cũng có trách nhiệm. Hắn cảm thấy Đông Bảo Bình Châu là một nơi mọi rợ, cho dù tốn hơn ngàn năm tích góp nội tình, tu sĩ năm cảnh giới cao chắc chắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, không cần để tâm làm gì.

Tề Tĩnh Xuân vung tay áo, cấm chế do Liễu Xích Thành dựng nên liền tiêu tan.

Quân tử thành tâm đối xử với người khác.

Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong rất nhanh phát hiện sự khác thường phía bên này, lập tức đưa mắt nhìn nhau. Cái gã mặc đạo bào màu hồng kia là thư sinh nghèo Liễu Xích Thành? Vì sao hắn lại có sở thích kỳ quái như phụ nữ vậy? Nho sĩ áo xanh lớn tuổi kia lại là thần thánh phương nào?

Liễu Xích Thành nheo mắt lại. Nho sĩ áo xanh này trong thoáng chốc đã phá vỡ pháp thuật che mắt do hắn bố trí. Mặc dù hôm nay hắn chỉ có tu vi nửa cảnh giới Ngọc Phác, nhưng thần thông cao thâm truyền thừa từ đạo thống ma giáo thành Bạch Đế, cho dù là luyện khí sĩ cảnh giới Ngọc Phác thật sự cũng không thể dễ dàng phá vỡ như vậy.

Trương Sơn Phong muốn đứng lên đi tới chỗ Trần Bình An, lại bị Từ Viễn Hà nắm lấy cánh tay. Ông ta nhỏ giọng nhắc nhở:

- Chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện của mình, đừng nên dính vào chuyện bên đó. Hai ta tốt nhất đừng nhìn đừng nghe những thứ không hợp lễ giáo.

Từ Viễn Hà thấy nho sĩ áo xanh nhìn về phía bọn họ, mỉm cười gật đầu chào hỏi. Ông ta vội vàng ôm quyền đáp lễ.

Tề Tĩnh Xuân cười hỏi:

- Tiền bối có phải là Lưu Ly các chủ của thành Bạch Đế?

Liễu Xích Thành gật đầu nói:

- Thế nào, từng nghe đến đại danh của ta rồi à? Có phải tiếng xấu của ta đã truyền khắp Trung Thổ Thần Châu rồi không?

Tề Tĩnh Xuân lắc đầu nói:

- Ta từng du lịch Hoàng Hà nước lớn, gặp mặt thành chủ thành Bạch Đế một lần ở bờ sông, trong lúc trò chuyện có nhắc đến tiền bối.

Liễu Xích Thành đột nhiên mắng như tát nước:

- Thối lắm! Đại sư huynh của ta làm sao có thể ra khỏi thành gặp người? Với tính tình của đại sư huynh ta, cho dù những lão già trong Văn miếu mộ danh tìm đến, y cũng sẽ không chủ động ra khỏi thành đón khách. Nhiều nhất là lộ mặt giữa ráng màu trên đầu thành mà thôi, đã xem như nể mặt Nho gia các ngươi lắm rồi. Ngươi còn bảo hai người gặp nhau bên bờ Hoàng Hà? Thằng nhóc, khoác lác cũng nên có giới hạn thôi.

Tề Tĩnh Xuân bật cười nói:

- Thành chủ còn từng mời ta đánh ba ván cờ, chỉ là khi đó ta đang có chuyện, phải lập tức trở về học cung, cho nên xin thiếu trước. Không ngờ sau đó ta không có cơ hội trở lại thành Bạch Đế nữa, đúng là đáng tiếc.

Liễu Xích Thành giơ hai tay lên dụi má, trong lòng tức giận. Mặc dù hắn đã đoạn tuyệt với đại sư huynh, không còn chút tình cảm nào, nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn luôn tôn kính vị thành chủ thành Bạch Đế kia, đây là một sự ngưỡng mộ và sùng bái rất thuần túy. Hắn đang cân nhắc xem có nên ra tay, một chưởng đánh tan chút tàn hồn thần ý cuối cùng lưu lại nhân gian của đối phương hay không.

Thấy vị Lưu Ly các chủ trước mắt không muốn tin lời mình, Tề Tĩnh Xuân cũng không nói thêm gì nữa. Đối với đại yêu thành Bạch Đế một lần nữa hiện thế này, thực ra cách nhìn của ông ta không tệ.

Lần đầu tiên người này sinh ra sát ý, đó là khi kiếm khách nước Sơ Thủy muốn vơ đũa cả nắm gi.ết chết hồ yêu trẻ. Trong số người đọc sách miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, không thiếu ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm, ngược lại người trong ma đạo cũng không thiếu nhân tài kiệt xuất. Năm xưa Tề Tĩnh Xuân mấy lần theo Tả sư huynh đi khắp núi sông thiên hạ, đã sớm có kiến thức, đương nhiên sẽ không phán xét rạch ròi.

Huống hồ thông qua vụ án lưu ly vỡ tan ở thành Bạch Đế ngàn năm trước, trong lòng Tề Tĩnh Xuân vốn đã có đánh giá về đại yêu trước mắt này.

Tề Tĩnh Xuân vỗ vai Trần Bình An, cười nói với Liễu Xích Thành:

- Chuyện Trần Bình An bái sư với ngài, chắc chắn không được. Nhưng chuyện luyện kiếm, nếu tiền bối chịu dạy, Trần Bình An chịu học, Tề Tĩnh Xuân ta không có ý kiến gì.

Liễu Xích Thành vươn một ngón tay ra khẽ lắc lư:

- Tình trạng của ngươi hiện giờ thế nào, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ, một chút hồn phách do mấy luồng gió xuân ngưng tụ thành mà thôi. Cho dù khi còn sống ngươi là thánh nhân Nho gia năm cảnh giới cao, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, ngươi cảm thấy mình có tư cách mặc cả với ta sao?

Tề Tĩnh Xuân nhìn đại yêu mặc đạo bào màu hồng, thấy đối phương nổi lên sát ý.

Bản tâm của yêu tộc dễ lung lay không ổn định, lúc phải đưa ra lựa chọn, bọn họ càng có xu hướng thuận theo bản tính nóng nảy bẩm sinh, vì vậy mới có rất nhiều cảnh ngộ bi thảm trên thế gian. Thế giới Hạo Nhiên trấn áp trói buộc rất nhiều đại yêu trên thế gian, cũng không phải không có nguyên nhân.

Từng có người đề xuất “không phải tộc ta, không thể chung lòng”, cùng với “yêu tinh quỷ quái, trời sinh tham sống sợ chết, thích đoạt sinh cơ của vạn vật, chỉ có nhân tộc giáo hóa, sẵn lòng xả thân vì nghĩa”. Những quan điểm ngôn luận này dĩ nhiên không lọt tai với yêu tộc lắm.

Trên thực tế trong thời kỳ Lễ Thánh trấn giữ thế giới, không thiếu thánh nhân học cung đã đưa ra kiến nghị, dứt khoát tiến hành vây quét tất cả đại yêu bước vào năm cảnh giới cao, giam giữ trong lao ngục, vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn. Chỉ là cuối cùng Lễ Thánh không chấp nhận mà thôi.

Tề Tĩnh Xuân có phần cảm khái. Suy cho cùng, đạo lý của yêu vật trên thế gian đều nằm ở một chữ “sống”, tức là cần cù theo đuổi mình trở thành kẻ mạnh, tự do tự tại, coi trời bằng vung. Còn đạo lý của thế giới Hạo Nhiên thì nằm ở hai chữ “quy củ”, ban ân huệ cho muôn dân trong quy củ.

Tề Tĩnh Xuân vươn một tay ra, cười nói:

- Nếu ngài không nói lý, chỉ muốn dùng sức phục người, vậy ta sẽ phải mượn kiếm chém đi một nửa đạo hạnh của ngài.

Trong hộp kiếm gỗ hòe sau lưng Trần Bình An, thanh trường kiếm được hắn lén đặt tên là “Hàng Yêu” giống như trời hạn gặp mưa, kêu lên vui sướng, chậm rãi ra khỏi vỏ từng tấc, khí thế ngút trời.

Đạo bào màu hồng của Liễu Xích Thành tung bay, trong mắt đầy vẻ hung ác, toàn thân tràn ngập yêu khí hùng hậu, cười hỏi:

- Họ Tề, ngươi xác định có cơ hội cầm thanh thần binh chuyên nhắm vào yêu tộc kia sao? Cho dù một quyền của ta không thể đánh nát hồn phách của ngươi, không sợ đánh Trần Bình An thành thịt vụn à?

Vẻ mặt Tề Tĩnh Xuân vẫn như thường, giống như đang nói một đạo lý hiển nhiên nhất:

- Tề Tĩnh Xuân còn trên đời một giây một phút, sẽ không ai có thể ức hiếp tiểu sư đệ một tóc một lông.

Liễu Xích Thành cười ha hả nói:

- Ta lại không tin.

Con ngươi của hắn co lại, cả người bao phủ trong một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt. Trên đỉnh đầu của hắn, cảnh tượng giống như năm xưa, động tiên nhỏ Hoàng Hà bị người kia dùng một kiếm chém ra lỗ thủng lớn. Hỗn Nguyên Kim Quang trận của thành Bạch Đế bảo vệ hắn, đầu tiên là lộ ra một điểm đen nhỏ như hạt cải, sau đó là một đường đen nhỏ bé, cuối cùng Kim Quang đại trận hoàn toàn bị chém thủng.

Mũi kiếm chỉ thẳng vào ấn đường Liễu Xích Thành, chỉ cách hơn một tấc. Liễu Xích Thành không hề nhúc nhích, không phải vì mất đi thế chủ động nên không còn sức chiến một trận. Vừa lúc trái ngược, thành Bạch Đế trước giờ nổi tiếng là đạo pháp hỗn tạp, thần thông đa dạng. Chỉ riêng bộ pháp bào trên người sánh ngang với nửa tiên binh, đã có thể giúp hắn đứng yên chống lại một kiếm kia.

Nhưng nho sĩ áo xanh một tay cầm kiếm, không phải là thanh trường kiếm do Nguyễn Cung đúc, mà là thanh kiếm gỗ hòe đơn giản kia. Do đó Liễu Xích Thành quyết định nhượng bộ đối phương, bởi vì cái gã tên Tề Tĩnh Xuân kia cũng không ép người quá mức.

Tề Tĩnh Xuân chậm rãi thu hồi kiếm gỗ, bỏ vào hộp kiếm sau lưng Trần Bình An, cười nói:

- Nếu một kiếm này do A Lương hoặc Tả sư huynh chém ra, cảnh tượng sẽ rất khác.

Liễu Xích Thành hỏi:

- Đại sư huynh quả thật đã ra khỏi thành gặp ngươi, còn chủ động mời đánh ba ván cờ?

Tề Tĩnh Xuân gật đầu. Sự thật như vậy, không cần xem đó là kiêu ngạo, cũng không cần che che giấu giấu. Huống hồ ông ta trước giờ vốn không để những chuyện này trong lòng. Tâm tính như vậy hoàn toàn khác với Thôi Đông Sơn, đến nay vẫn còn đắc chí vì từng đánh mười ván cờ với thành chủ thành Bạch Đế giữa ráng màu.

Liễu Xích Thành thở dài một tiếng, vẻ mặt ngơ ngẩn, giống như trong lòng có một chén lưu ly vỡ nứt, vừa mất mát lại vừa thư thái. Trong lòng hắn, bất kể oán hận sư huynh đại đạo vô tình như thế nào, nhưng người đàn ông mắt cao hơn đầu kia cuối cùng vẫn là tồn tại vô địch, một nhân vật giống như lưu ly thanh tịnh, không nên phá lệ vì bất cứ ai.

Liễu Xích Thành cảm thấy nản lòng:

- Nếu đã không làm thầy trò với Trần Bình An được, vậy không dạy hắn kiếm thuật nữa. Đạo pháp của ta cũng không phải rẻ tiền. Họ Tề kia, bản lĩnh của ngươi đã lớn như thế thì tự truyền thụ đi.

Hắn giống như giận dỗi, dứt khoát xoay người, sải bước về phía cửa lớn chùa cổ.

Tề Tĩnh Xuân đột nhiên nói:

- Xin hãy dừng bước, ta có một lời muốn tặng.

Liễu Xích Thành xoay người, có phần nghi hoặc khó hiểu. Bỗng nhiên trong nội tâm của hắn có từng trận sóng gợn kỳ diệu xao động, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi và mừng rỡ.

Sau khi trăm cảm xúc lẫn lộn qua đi, hắn nhẹ giọng hỏi:

- Hay cho một Tề Tĩnh Xuân, nhân vật như ngươi ở bất cứ thế giới nào đều là tiên nhân nổi bật trên đỉnh núi, sao lại sa sút đến mức này?

Tề Tĩnh Xuân cười hỏi ngược lại:

- Tại sao lại nói là sa sút?

Liễu Xích Thành hơi ngẩn ra, thật lòng khâm phục nói:

- Ta tự thẹn không bằng. Lần này xem như ta thiếu Trần Bình An một nhân tình, sau này chờ ta một lần nữa dương danh ở Trung Thổ Thần Châu, có thể bảo Trần Bình An đến thành Bạch Đế tìm ta.

Trước khi rời đi, tay áo rộng của hắn vung lên, bắt lấy một hồ yêu trẻ trốn trong bóng tối, mang theo nó rời khỏi chùa cổ.

Hồ yêu trẻ lúc trước đã thay một bộ quần áo mới tinh, trên mặt bôi mấy lạng son phấn, chỗ đỏ chỗ xanh, khôi hài buồn cười. Có lẽ cô lầm tưởng như vậy mới là hồng phấn giai nhân?

Trong ngực cô còn có một quyển bí tịch yêu thích, quanh năm cất giấu bên người, in ấn sơ sài, chữ sai rất nhiều, tên là “Tài Tử Giai Nhân”. Quyển sách này viết những cố sự về tình yêu nam nữ, thuận tiện nói một chút về lễ tiết hiền thục của tiểu thư khuê các. Chẳng hạn như nói chuyện với người khác phải mềm yếu ôn nhu, lần đầu nhìn thấy thư sinh anh tuấn, trước tiên phải ngượng ngùng cúi đầu một lần, sau đó rụt rè ngẩng đầu nhìn lén một lần, lại đỏ mặt cúi đầu lần nữa... Học vấn trong đó rất lớn, khiến cô được lợi rất nhiều. Có một số cố sự kết cục thương tâm, mỗi lần cô xem đều rơi lệ.

Liễu Xích Thành cưỡng ép bắt cô đi, cô rất sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy bên ngoài chùa cổ có một thiếu niên tuấn tú, cô lại vui mừng, cảm thấy ông trời đối xử với mình không tệ.

Liễu Xích Thành dẫn theo đồ đệ và hồ ly xuống núi, không biết đi đến phương nào. Tề Tĩnh Xuân nhìn quanh, cũng dẫn theo Trần Bình An rời khỏi chùa cổ, đứng ở đất trống bên ngoài, mượn ánh trăng cùng nhau nhìn về cảnh đêm núi non phía xa.

Ông ta nhẹ giọng nói:

- Con người có ba hồn bảy phách, ba hồn là thai quang, sảng linh, u tinh (1). Sau khi ta chết, đã trả lại phần lớn hồn phách khí vận cho vùng trời đất này. Những đệ tử như bọn Lý Bảo Bình, Lý Hòe, ta phân biệt cho một chữ “Tề”. Còn đối với ngươi, Triệu Dao và Tống Tập Tân, ta lại dùng ba hồn còn dư lén để lại một luồng gió xuân bên cạnh.

- Thân phận hiện giờ của ta, thực ra không thể xem là Tề Tĩnh Xuân hoàn chỉnh, chỉ xem như người hộ đạo hộ tống các ngươi một đoạn đường. Con đường mà Tống Tập Tân lựa chọn, càng lúc càng rời xa Nho gia chính thống. Thế sự như vậy, mỗi người đều có duyên phận riêng, không thể cưỡng cầu.

- Lúc trước Triệu Dao bị Thôi Sàm ngăn cản, buộc phải giao ra con dấu “Thiên hạ nghênh xuân”. Đây vốn là chuyện ta đã dự tính, cho nên trước đó ta đã nói với Triệu Dao, bảo hắn không cần cố chấp con dấu còn hay mất. Nhưng sau đó trên đường Triệu Dao đi đến châu khác lại gặp được cơ duyên, vì vậy tâm cảnh của hắn đã xuất hiện một chút sơ hở. Sau này không chừng phải nhờ tiểu sư thúc trên danh nghĩa ngươi giúp hắn một lần.

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Tề Tĩnh Xuân cười nói:

- Ngươi muốn nói mình không đáp ứng yêu cầu của lão tú tài, cho nên không tính là tiểu sư đệ của ta? Không sao, ngươi không nhận lão tú tài làm tiên sinh, ta vẫn muốn nhận ngươi làm tiểu sư đệ.

Trần Bình An gãi đầu, sau đó gật đầu nói:

- Được!

Tề Tĩnh Xuân vỗ vai Trần Bình An:

- Đoạn đường này có mệt không?

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Rất đặc sắc, ngoại trừ luyện quyền còn xem núi xem nước, quen biết những bằng hữu mới như Từ đại hiệp và Trương Sơn Phong, nhìn thấy rất nhiều yêu tinh quỷ quái, không mệt.

Dường như sợ Tề tiên sinh không tin, hắn lại nhấn mạnh:

- Thật sự không mệt.

Tề Tĩnh Xuân ừ một tiếng. Ông ta biết, đây chỉ là bản thân thiếu niên cảm thấy không mệt mà thôi. Trên đường gập ghềnh nghiêng ngả, sao có thể không mệt? Ngày này qua ngày khác luyện quyền khô khan, trên đôi vai gầy yếu phần lớn là kỳ vọng của người khác và gian khổ của thế đạo. Thiếu niên còn phải đề phòng lòng người hiểm ác khắp nơi, phải đối diện với những người và chuyện khác thường, không mệt mới là chuyện lạ. Có điều thiếu niên tự mình gánh vác, không muốn người khác lo lắng mà thôi.

Sau khi biết Tề tiên sinh cũng không phải thông hiểu mọi chuyện, Trần Bình An liền kể lại những chuyện trải qua với ông ta. Cá diếc qua núi thần kỳ, con ngõ Hành Vân Lưu Thủy ở nhà trọ nước Hoàng Đình, sự ngưỡng mộ của Thẩm Ôn ở điện thành hoàng quận Yên Chi với Tề tiên sinh, sự lợi hại của đôi Sơn Thủy ấn kia, Ngụy Bách từ núi Kỳ Đôn dời đến núi Phi Vân, nữ quỷ áo cưới tính tình quái gở, cùng với đám nữ quỷ xương khô.

Đương nhiên chuyện mà hắn nhắc đến nhiều nhất vẫn là người đàn ông đội nón kia. Lúc ông ta nhắc đến Tề tiên sinh, rõ ràng tươi cười rạng rỡ, nhưng lại giống như rất thương cảm. Còn nói ông ta bị một người gọi là lão nhị dùng một quyền đánh trở về nhân gian. Sau khi gặp lại, A Lương đã nói với hắn không cần vội vàng luyện kiếm, luyện quyền đến cực hạn cũng là đang luyện kiếm, cho nên không cầm gấp gáp...

Tề Tĩnh Xuân đứng kề vai với thiếu niên thao thao bất tuyệt, cười hỏi:

- Có phải rất nhớ A Lương không?

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn màn trời, lẩm bẩm nói:

- A Lương sẽ trở lại.

Lại quay đầu nhìn sang Tề tiên sinh:

- Đúng không?

Tề Tĩnh Xuân mỉm cười gật đầu. Trần Bình An lại hỏi:

- Vậy Tề tiên sinh thì sao?

Tề Tĩnh Xuân thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt. Tề Tĩnh Xuân ta đời này chỉ có thể như vậy thôi.

Trần Bình An cúi đầu, yên lặng nhìn xuống dưới chân. Giống như lúc trước ở tiệm Dương gia, mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi nghe được lão Dương chính miệng nói ra ba chữ “không đáng giá”, hắn vẫn thương tâm, hơn nữa không phải thương tâm bình thường.

Tề Tĩnh Xuân đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu thiếu niên:

- Lần này ta dùng hồn phách còn sót lại, nói là làm người hộ đạo cho ba người các ngươi, cuối cùng tất cả gió xuân tề tụ ở đây. Thực ra cũng là để ngươi thay Tề Tĩnh Xuân ta đi giang hồ một chuyến, ta đã không còn gì nuối tiếc nữa.

Ông ta hiểu ngầm cười một tiếng:

- Có thể thương cảm, nhưng cũng có thể uống rượu mà.

Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm bên hông xuống, đỏ mắt đưa cho Tề Tĩnh Xuân.

Thân hình Tề Tĩnh Xuân càng tan rã, duỗi eo mỏi, lắc đầu cười nói:

- Phần của ta xem như chừa lại đi.

Trần Bình An cũng không uống, cột bầu rượu vào bên hông. Hắn sợ mình thật sự uống thành một tên bợm nhậu.

Tề Tĩnh Xuân đột nhiên nói:

- Trần Bình An, ta luyện quyền với ngươi một lần cuối cùng nhé?

Trần Bình An nghi hoặc hỏi:

- Sáu bước đi thế?

Tề Tĩnh Xuân gật đầu. Trần Bình An hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước, thong thả xuất quyền.

Ánh trăng sáng trong, nho sĩ áo xanh đi theo bên cạnh Trần Bình An, xuất quyền tới trước, cũng rất thong thả.

Sau khi Trần Bình An đi hết một đường quyền thế, nhẹ nhàng dừng bước. Hắn không quay đầu sang, cứ như vậy nhìn về phương xa, hai tay áo không còn gió xuân quanh quẩn.

Hắn biết, Tề tiên sinh đã đi thật rồi.

- --------

Chú thích:

(1) Thai quang: hồn duy trì sự sống của con người, nếu đánh mất hồn này thì xem như đã chết.

Sảng linh: hồn quyết định trí tuệ của con người, ảnh hưởng đến phản ứng nhanh chậm của con người trong cuộc sống.

U tinh: hồn quyết định tính cách của con người, ảnh hưởng đến sự thành công trong tương lai.