Quận Long Tuyền, Tạ gia ở trấn nhỏ.
Một thiếu niên lông mày dài cầm mấy quyển sách chạy vào trong viện, vui vẻ nói:
- Lão tổ tông, hôm nay tôi đã học được một môn kiếm quyết mới với sư phụ.
Thiên quân Tạ Thực gật đầu, để sách trong tay xuống. Lúc nói chuyện với người khác, cho dù là hậu bối cách vô số thế hệ như thiếu niên, ông ta vẫn sẽ nghiêm túc như vậy, tuyệt đối không lơ đãng.
Hôm nay thiếu niên còn không biết ý nghĩa của chuyện này, phần nhiều vẫn nghĩ đến chức vị thiên quân Đạo gia của lão tổ tông, nghĩ đến sự nghiệp vĩ đại lần này xuôi nam trở về quê hương, cùng với đắm chìm trong vui sướng Tạ gia nhất định sẽ quật khởi. Dù sao hắn tuổi còn trẻ, không có cảm giác quá lớn với những chuyện vụn vặt như vậy.
Tạ Thực cầm lấy mấy quyển sách kia, đặt lên bàn đá, đưa tay ra hiệu cho thiếu niên ngồi xuống.
Thiếu niên nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó hỏi:
- Lão tổ tông, có lọt vào pháp nhãn không?
Tạ Thực vỗ nhẹ lên sách, cười nói:
- Sao lại không vào, nếu ta đi thi cử công danh, còn không chắc sẽ lấy được tư cách thi hội.
Mặc dù tướng mạo Tạ Thực thô kệch, không khác gì nông dân trong trấn nhỏ, nhưng trên thực tế lại đọc nhiều sách vở, thông hiểu học vấn tam giáo. Trong thời gian ở nhà cũ Tạ gia này, ông ta vẫn luôn ở trong viện nhỏ đọc sách.
Mỗi ngày thiếu niên rèn sắt đúc kiếm ở tiệm Nguyễn gia, lúc trở về đều sẽ mang theo mấy quyển sách, mua từ tiệm sách mới mở ở trấn nhỏ. Tạ Thực đã sớm nói với thiếu niên, không cần câu nệ điển tịch Đạo gia, muốn mua sách gì cũng được.
Tạ Thực đột nhiên đứng dậy, thiếu niên dĩ nhiên cũng đứng dậy theo, một lớn một nhỏ cứ đứng như vậy khoảng nửa nén nhang. Sau đó thiếu niên ngạc nhiên phát hiện, mẹ mình đang cười cười nói nói dẫn theo một “đạo sĩ trẻ tuổi” đi vào viện.
Đợi phu nhân rời đi, Tạ Thực đang định lên tiếng, đạo nhân mũ hoa sen đến nhà thăm viếng đã đưa tay ra hiệu cho ông ta ngồi xuống.
Lục Trầm đặt mông ngồi lên ghế đá, dùng bàn tay làm quạt chậm rãi phe phẩy gió mát. Y giống như đang tán gẫu chuyện nhà với người khác, dặn dò Tạ Thực:
- Đợi chuyện ở Bảo Bình Châu xong rồi, ngươi hãy trở về Câu Lô Châu. Trong sáu mươi năm tới, ngươi hãy chú ý đến Hạ Tiểu Lương nhiều một chút, cũng không cần giúp cô ta, chỉ cần đảm bảo cô ta không chết là được. Chờ cô ta đứng vững gót chân, khai tông lập phái, khi đó ngươi có thể thêu hoa trên gấm. Người và tiền hay pháp bảo đồ vật đều được, càng nhiều càng tốt, hai người các ngươi cũng xem như kết một thiện duyên.
Tạ Thực lại đứng dậy, chắp tay hành lễ nói:
- Xin tuân theo pháp chỉ của chưởng giáo!
- Tính tình bảo thủ của ngươi, đúng là khiến người ta không thích.
Lục Trầm trêu đùa một câu, lại quay đầu cười híp mắt nói với thiếu niên:
- Thằng nhóc lông mày dài, tới đây, cho ngươi một món lễ vật chia tay.
Thiếu niên mày dài thấp thỏm bất an, vừa vui mừng vừa kính sợ, vội vàng nhìn sang lão tổ Tạ Thực. Tạ Thực gật đầu một cái, ra hiệu cho hắn cứ yên tâm nhận lấy.
Tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác trong năm cảnh giới cao, thực ra đều không dám tùy tiện bố thí phúc duyên. Nhưng chưởng giáo Lục Trầm tặng đồ cho người khác, đương nhiên tốt hay xấu đã sớm có tính toán, tuyệt đối không sai lầm. Tặng đồ cho thiếu niên mày dài ngay trước mặt Tạ Thực, có thể là chuyện xấu sao? Nhất định là chuyện may mắn nhất trên đời, đây cũng xem như phúc khí to lớn của thiếu niên.
Cổ tay Lục Trầm lật một cái, trong lòng bàn tay đã có thêm một bảo tháp bảy màu lung linh, ánh sáng lưu chuyển, kỳ diệu không thể tả. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, bảo tháp nho nhỏ chỉ cao nửa thước, lại có đến ba mươi sáu tấm tấm biển treo ở các nơi.
Tạ Thực vừa mới ngồi xuống lại đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói với thiếu niên:
- Còn không quỳ xuống tạ ơn!
Lần này Lục Trầm cũng không miễn cưỡng, mặc cho thiếu niên ôm tháp nhỏ bối rối quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Lục Trầm mỉm cười nói:
- Biết ngươi tính tình ôn hòa, không cần lo lắng ngươi ỷ thế hiếp người. Tháp nhỏ này có thể trấn áp tất cả tà ma âm vật dưới năm cảnh giới cao trên thế gian, miễn cưỡng xem như là nửa tiên binh. Chỉ là nhớ lấy một điểm, âm vật ma quỷ mắt thường có thể nhìn thấy, chưa chắc đã là xấu nhất, sóng nhỏ trong lòng người càng có khả năng lan tràn tâm ma.
Thiếu niên mặt đỏ tới mang tai, cao giọng nói:
- Vãn bối nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!
Lục Trầm vẫn tỏ ra gian xảo, cười nói:
- Sau này ngươi luyện kiếm với Nguyễn Cung đại thành, đã là kiếm tu thì phải đi lại bốn phương, đến lúc đó hãy quan sát lòng người nhiều hơn. Sở dĩ đưa cho ngươi bảo tháp này, là vì muồn ngươi không cần quá để ý đến chuyện ngoài thân, suy nghĩ chuyện của mình nhiều một chút. Phật gia có một câu nói là “chỉ biết đến mình, không quan tâm đại cục”, rất thú vị. Đúng rồi, Tạ Thực, nhớ giúp đứa nhỏ này tìm vật một thước tốt một chút. Không đốt cháy giai đoạn là chuyện tốt, nhưng làm trưởng bối mà quá keo kiệt cũng không hay.
Tạ Thực lại định đứng dậy tiếp nhận mệnh lệnh. Lục Trầm vừa bực vừa buồn cười nói:
- Có tin một tát đánh chết ngươi không, còn không biết điểm dừng à!
Tạ Thực đành phải ngoan ngoãn ngồi yên.
Lục Trầm ngẫm nghĩ, trầm mặc một lúc, sau đó đứng lên, không cười mà rất nghiêm túc nói:
- Sau này nhớ bảo vệ Lý Hi Thánh cho tốt. Nếu xảy ra vấn đề, cho dù phá hư quy củ hai bên, bần đạo cũng sẽ từ Bạch Ngọc Kinh trở về thế giới Hạo Nhiên này, hỏi thăm Tạ Thực ngươi.
Tạ Thực bị gọi tên lập tức ngồi cũng không được, đứng cũng không xong. Lục Trầm vỗ trán một cái:
- Có đồ đệ không hiểu biết như ngươi, chẳng trách đạo thống của bần đạo hương khói không thịnh vượng.
Lục Trầm ngẩng đầu, giơ tay lên, gập ngón tay búng nhẹ vào mũ hoa sen, vẻ mặt tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Này này này, bảy mươi, có ở đó không? Nếu có thì làm phiền ngươi mở cửa tiễn khách!
Sắc mặt Tạ Thực khẽ biến đổi, vội vàng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của chưởng giáo. Ông ta dùng đạo pháp mênh mông của đạo chủ một châu, dốc hết thị lực, vẫn chỉ có thể xuyên qua biển mây trùng điệp, cuối cùng nhìn thấy một chút sóng gợn trên đỉnh màn trời.
Lục Trầm nhoáng lên rồi biến mất. Trong nháy mắt “cửa nhỏ” mở ra trên đỉnh màn trời kia cũng đóng lại.
Lục Trầm trong ba đệ tử của Đạo Tổ, cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi thế giới Hạo Nhiên, gần như không có một chút động tĩnh nào. Nhưng vị chưởng giáo lão gia đầu đội mũ hoa sen này lại gây ra động tĩnh rất lớn ở thế giới Thanh Minh.
Cùng là đỉnh màn trời, chỉ là đổi thành thế giới Thanh Minh do Đạo giáo trấn giữ. Một vệt cầu vồng sáng màu vàng to như đỉnh núi, phá vỡ biển mây màu vàng lớn như ngọn núi thành một lỗ thủng, rền vang rơi thẳng xuống đỉnh một ngôi lầu cao đến vạn trượng.
Một văn sĩ lớn tuổi tay cầm gậy trúc, lưng đeo hòm sách, đi trong dãy núi kéo dài của thế giới Thanh Minh. Bên cạnh có một thiếu niên thư đồng vừa thu nhận.
Ông lão gầy gò đưa tay che trán, ngẩng đầu nhìn, cười cười nói:
- Xem ra là bị Tề Tĩnh Xuân làm tức giận rồi.
Thiếu niên tò mò hỏi:
- Tiên sinh, Tề Tĩnh Xuân là ai vậy?
Ông lão gầy gò cười nói:
- Là một người đọc sách ở quê nhà ta, tuổi tác không lớn nhưng học vấn rất cao.
Câu hỏi tiếp theo của thiếu niên lại hơi trẻ con:
- Vậy cao bao nhiêu?
Ông lão gầy gò ngẫm nghĩ, dường như trả lời hơi miễn cưỡng:
- Không phải quê nhà ngươi có một câu ngạn ngữ sao, nước lũ không tràn quá lưng vịt.
Thiếu niên nhỏ giọng nói:
- Xem ra cũng không cao lắm.
Ông lão gầy gò thoải mái cười nói:
- Bản lĩnh thật sự của người đọc sách, cũng không phải luôn cầu học vấn cao xa. Một thân học vấn, còn phải biết dẫn theo dân chúng trèo đèo lội suối mới được. Người đọc sách ngoại trừ khiến cho mình có một nơi an thân, còn phải khiến dân chúng có nơi an thân. Nếu không học vấn có cao, văn chương có tốt, cũng chỉ có ích cho mình cứ không có ích gì cho công việc.
Thiếu niên bất đắc dĩ nói:
- Tiên sinh, tôi thấy đạo lý của ngài rất cao.
Ông lão gầy gò đưa tay gõ đầu thiếu niên, sau đó thở dài.
Thiếu niên rất buồn chán, dù sao cũng không có việc gì làm, bèn thở dài theo lão tiên sinh.
Ông lão gầy gò đang suy nghĩ đến thời tiết hôm nay ở cố hương nhà mình, chắc là hoa cúc vàng mọc khắp nơi rồi.
- --------
Sau khi chưởng giáo Lục Trầm rời khỏi thế giới này, Tạ Thực mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng tâm cảnh rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Lúc trước có Lục Trầm ở trấn nhỏ, Tạ Thực thật ra rất thấp thỏm, chỉ sợ làm không đúng chỗ nào, sẽ bị vị chưởng giáo lão gia kia nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.
Ông ta khẽ thở ra một hơi, khí thế hoàn toàn biến đổi, đứng trong viện nhìn về bến thuyền núi Ngô Đồng giữa núi lớn phía tây. Bên đó sẽ nhanh chóng xuất hiện một chiếc thuyền lớn siêu việt Bắc Câu Lô Châu, chở theo mấy vị đại nhân vật danh chấn một châu.
Lần này thuyền cá côn của núi Đả Tiếu bị người ta phá hủy ở trung bộ Bảo Bình châu, ngoại trừ mấy vị tổ sư của núi Đả Tiếu đều được điều động, còn có mấy thế lực lớn cùng nhau xuôi nam. Trên danh nghĩa là hợp sức điều tra vụ chìm thuyền ở đây. Còn như chân tướng thế nào, ngoại thế lực nhỏ nhất là núi Đả Tiếu chẳng hay biết gì, Tạ Thực biết, quốc sư Đại Ly Thôi Sàm biết, hai vị lão đại trên thuyền mới cũng biết rõ.
Kiếm Ung tiên sinh là quân cờ mấu chốt nhất, cũng là tử sĩ. Ngay cả ở Bắc Câu Lô Châu cũng rất ít người biết, chiếc mũ lông chồn của vị tán tu này thực ra chính là pháp bảo hũ kiếm. Khi Kiếm Ung giúp người khác nuôi dưỡng phi kiếm, cũng đồng thời thai nghén ra vô số kiếm khí, mấy trăm năm tích góp, kiếm khí trong hũ đã sớm dày đặc. Cho nên khi Kiếm Ung tiên sinh ra tay, trả giá bằng việc pháp khí hũ kiếm hoàn toàn bị phá hủy, gần như tương đương với một kích toàn lực của kiếm tu cảnh giới Ngọc Phác, đủ đánh chìm chiếc thuyền cá côn của núi Đả Tiếu.
Tất cả những chuyện này là để Tạ Thực có cớ đi ra bước thứ hai, để vị thiên quân Đạo gia của Bắc Câu Lô Châu này tự mình đi đến khu vực phía bắc thư viện Quan Hồ, trấn giữ ở đó. Hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa nam bắc Bảo Bình Châu, không để “đại thế” Đại Ly thôn tính toàn bộ phía bắc Bảo Bình Châu xảy ra bất ngờ.
Tạ Thực vỗ vai thiếu niên:
- Theo ta đến một nơi.
Thiếu niên mày dài theo lão tổ tông nhà mình đến tiệm Dương gia, lúc đi ra trên người có thêm món đồ gọi là vật một thước, cùng với một lời hứa của lão Dương. Đổi lại cũng là một lời hứa của thiên quân Tạ Thực.
Về đến viện nhỏ, Tạ Thực liền nói sơ qua tai nạn của thuyền cá con cho thiếu niên nghe.
Thiếu niên thấy vẻ mặt lão tổ nghiêm túc, bèn tò mò hỏi:
- Lão tổ tông, Bảo Bình Châu là châu nhỏ nhất thế giới Hạo Nhiên, còn lão tổ lại là đạo chủ của một châu lớn như Bắc Câu Lô Châu, còn phải lo lắng gì sao?
Tạ Thực lắc đầu cười nói:
- Ngươi suy nghĩ chuyện thiên hạ quá đơn giản. Sau này chắc chắn sẽ có vô số người kêu gào “đây là Bắc Câu Lô Châu khi dễ Đông Bảo Bình Châu ta không người”. Nhưng những kẻ này quá nửa chỉ sẽ phất cờ hò reo, đứng ngoài quan sát. Non nửa sẽ rục rịch muốn động, trong số này lại có một nhóm người vì đủ loại nguyên nhân, từ bốn phương tám hướng chạy tới. Trong đó sẽ ẩn nấp cao thủ chân chính, chẳng hạn... một số nhân vật giống như Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, hơn nữa loại người này cuối cùng sẽ càng ngày càng nhiều.
- Có điều ngươi tạm thời chỉ cần ngước mắt mong chờ. Tóm lại dù chuyện này phát triển theo xu hướng nào, trước khi ngươi trở thành luyện khí sĩ năm cảnh giới cao thì không cần nhúng tay, cứ an tâm theo Nguyễn Cung tu hành kiếm đạo.
Thấy thiếu niên mày dài tâm sự trùng trùng, Tạ Thực bật cười:
- Cho dù xảy ra kết quả xấu nhất, cũng không phải chuyện của nửa năm hay một năm, ngươi quan tâm cái gì?
Thiếu niên phiền muộn không vui, xoay người đi đến cửa viện:
- Lão tổ tông, tôi đi luyện tập kiếm thuật.
Tạ Thực ngồi một mình bên cạnh bàn đá, nhắm mắt nghỉ ngơi, yên lặng suy diễn xu hướng đại thế của Bảo Bình Châu.
- --------
Ở một bên khác, sau khi Tạ Thực và thiếu niên rời khỏi tiệm Dương gia không lâu, Tào Hi lại tìm đến cửa. Người phục vụ trong tiệm cũng không để ý, hôm nay trấn nhỏ phồn hoa, đã thấy nhiều người có tiền rồi, không hề kém hơn gã mập mạp này.
Tào Hi mỉm cười hỏi thăm Dương lão tiền bối có ở hậu viện không. Một người phục vụ trẻ tuổi đang cân đo dược liệu ở chỗ tủ thuốc, liếc nhìn phú ông vóc dáng mập mạp, hất cằm về phía cửa sau có treo mành trúc, cũng lười nói chuyện.
Tào Hi cảm ơn một tiếng, chậm rãi bước về bên đó, vén rèm lên. Trông thấy cửa sổ mái nhà vuông vắn, bốn hành lang nằm dưới mái hiên, còn khí phái hơn nhà tổ họ Tào. Trong hành lang đối diện nhà chính hậu viện có đặt một chiếc ghế dài, giống như chuyên môn chuẩn bị cho loại khách như Tào Hi.
Bên ngoài nhà chính đối diện, lão Dương đang ngồi trên ghế đẩu hút thuốc, tẩu thuốc bằng trúc xanh đã sớm bị nhuộm đến ố vàng cũ kỹ. Xuyên qua làn khói, ông lão nhìn kiếm tiên từ Nam Bà Sa Châu vượt biển đến đây.
Hai bên đương nhiên biết nhau. Lúc Tào Hi rời khỏi trấn nhỏ đã không còn bé, chỉ là lão Dương luôn trốn sau tiệm thuốc năm này qua năm khác, giống như ếch ngồi đáy giếng nhìn trời, khiến ký ức của Tào Hi rất mờ nhạt. Có điều Tào Hi tin tưởng lão Dương không hề xa lạ với mình, không chừng năm xưa mình thành công rời khỏi động tiên Ly Châu, cũng có ông lão ngồi sau màn an bài.
Tào Hi tới đây đương nhiên không phải để báo ân. Trước giờ y không phải là người nhận một chút ân huệ thì báo đáp gấp nhiều lần, cho dù lão Dương tìm tới cửa chưa chắc y đã để ý. Ở động tiên Ly Châu hoặc có thể nói là quận Long Tuyền này, ai cũng phải nể mặt Lão Dương mấy phần. Nhưng Tào Hi làm xong mua bán lần này sẽ trở về Bà Sa Châu, mặt dày đòi thù lao của họ Trần Dĩnh Âm. Thân phận của lão Dương có thần bí, tương lai có vênh váo ở Bảo Bình Châu, cũng chẳng liên quan gì đến y.
Còn như thượng trụ quốc họ Tào ở vương triều Đại Ly, tương lai là phúc hay họa phải xem vận may của bọn họ. Nhiều nhất là trước khi rời đi Tào Hi sẽ giúp đỡ một chút xem như tượng trưng, còn hoàng đế họ Tống Đại Ly có cảm kích hay không cũng không quan trọng. Tào Hi có vô số con cháu, huống hồ trước giờ tu đạo không phải là vì con cháu đầy đàn gì cả, chỉ là tặng vật ngoài định mức mà thôi.
Câu hỏi đầu tiên của Tào Hi là:
- Dương lão tiền bối, động tiên Ly Châu có diện tích nhỏ nhất trong số động tiên của thế giới này. Trong mấy ngàn năm dài đằng đẵng, những người ở dưới mí mắt ngài đi ra ngoài, thành tựu của ai cao nhất?
Lão Dương hỏi ngược lại:
- Ngươi là cọng hành nào? (ngươi là cái thứ gì)
Tào Hi giơ cổ tay lên, phía trên có cột một sợi dây xanh biếc, cười hì hì nói:
- Nơi này thật sự có “một cọng hành”.
Lão Dương bực bội nói:
- Có rắm thì mau đánh.
Tào Hi bỏ tay xuống, lập tức thay đổi diện mạo, xoa tay nịnh nọt:
- Dương lão tiền bối, vãn bối nghe nói ngài thần thông quảng đại, có biết hồn phách của mẹ ta đi đâu không? Là tiêu tan giữa trời đất bên cạnh phần mộ, hay là đầu thai chuyển thế, hoặc là... bị lão tiền bối ngài lặng lẽ thu gom chờ giá cao?
Lão Dương không quan tâm tới sát ý ẩn giấu trong lời nói của lục địa kiếm tiên kia, thẳng thắn nói:
- Tào Hi ngươi muốn mua sao? Chỉ cần ra giá hợp lý, đừng nói là hồn phách của mẹ ngươi, dù là cha ngươi cũng không có vấn đề gì.
Tào Hi cất tiếng cười lớn, một ngón tay chỉ vào ông lão đang nuốt mây nhổ sương:
- Dương lão tiền bối đúng là người sảng khoái, tốt tốt tốt. Chuyến này cuối cùng cũng không uổng công. Hà hà, không biết một cái mạng của lão tiền bối đáng giá bao nhiêu?
Giọng điệu của lão Dương vẫn như thường:
- Muốn buôn bán thì hoan nghênh. Đến cửa gặp người rồi, không muốn bỏ tiền thì mau cút đi.
Tào Hi nghe vậy liền nheo mắt lại, ngón cái và ngón trỏ khẽ ma sát, hai tay đều như vậy, tư thế có vẻ rất khôi hài.
Sát ý của Tào Hi hoàn toàn bộc lộ, nhưng lão Dương vẫn chỉ thờ ơ.
Tào Hi bỗng nhiên cười ha hả:
- Mua bán có thể làm, bình sinh Tào Hi ta thích buôn bán với người khác nhất. Chỉ hi vọng cái giá của lão tiền bối đừng quá cao, nếu không ta sẽ không mua. Có lẽ Dương lão tiền bối không biết ta là người thế nào, vì tu hành ngay cả con ruột cháu ruột ta cũng có thể bán lấy tiền. Có điều hôm nay đã phát đạt rồi, áo gấm về làng, thấy vật nhớ người, mới nảy sinh một chút lưu luyến cố hương mà thôi.
Lão Dương chậm rãi nói:
- Có một nha đầu tên là Lý Liễu, đã theo cha mẹ đến phía bắc Câu Lô Châu. Hôm nay hồn phách của cha mẹ ngươi đều ở trên người cô ta. Nếu ngươi muốn mua bán công bình, ta sẽ buôn bán với ngươi, bảo đảm không có sơ suất, đến lúc đó toàn bộ gia sản sẽ giao cho ngươi. Đương nhiên nếu ngươi muốn nuốt lời, cậy quyền cướp của, bây giờ có thể rời đi, sau này xảy ra chuyện gì hãy tự gánh lấy hậu quả.
Vẻ mặt Tào Hi đau khổ nói:
- Toàn bộ gia sản... Dương lão tiền bối ngài nói chuyện không lọt tai chút nào. Được rồi, ngài có thể ra giá.
Lão Dương dùng tẩu thuốc chỉ vào cổ tay của đối phương. Tào Hi liền giận tím mặt:
- Đùa gì thế? Muốn ông đây tặng thanh phi kiếm bản mệnh này cho Lý Liễu kia? Lão Dương, ông bị thần kinh à?
Lão Dương lườm mắt, tiếp tục nói:
- Thanh phi kiếm trước khi ngươi luyện hóa con sông lớn này, vẫn còn giữ chứ? Có thể lấy ra tặng cho Lý Liễu, nhớ là ngay cả kiếm quyết của ngươi cũng phải truyền thụ cho cô ta.
Sắc mặt Tào Hi lúc sáng lúc tối. Lão Dương cười nhạt nói:
- Đừng cảm thấy chịu thiệt, đời này của ngươi cũng không thu được đồ đệ nào tốt, ta chẳng khác nào giúp ngươi tìm một người. Không chừng sau này lúc mọi người nhắc đến Tào Hi ngươi, sẽ nói một câu như vậy: “Tào Hi à, chính là sư phụ của Lý Liễu.”
Tào Hi hơi hứng thú, xoa tay tấm tắc nói:
- Khuê nữ kia lợi hại như vậy à?
Lão Dương nhếch miệng:
- Tốt nhất ngươi hãy tự mình đi tìm nó, ta tin ngươi sẽ cam tâm tình nguyện giao thanh phi kiếm kia ra.
- Vụ buôn bán này, ông đây sẽ làm. Muốn đánh cuộc thì phải đánh thật lớn, như vậy mới phù hợp với thân phận Tào đại kiếm tiên ta.
Tào Hi vỗ đùi, hơi thấp giọng:
- Ngoại trừ chuyện này, giữa ngài và ta còn mua bán gì có thể làm không?
Lão Dương lạnh nhạt nói:
- Hồn phách của cha ngươi.
Tào Hi ngỡ ngàng, sau đó lập tức trợn trắng mắt:
- Miễn bàn, miễn bàn, có tặng ta cũng không lấy.
Lão Dương bắt đầu nuốt mây nhổ sương:
- Không cần thì thôi, vậy đổi cái khác. Ngươi đi tìm Mã Khổ Huyền núi Chân Vũ, làm người hộ đạo của hắn. Trong hai mươi năm tới, không cần lúc nào cũng trông chừng, chỉ cần đủ thời gian mười năm là được.
Tào Hi giả vờ cười nói:
- Một kiếm tiên có hi vọng bước vào cảnh giới thứ mười hai, lại làm người hộ đạo cho một đứa trẻ? Mặc dù Tào Hi ta không quan tâm đến thể diện lắm, nổi tiếng là mặt dày vô sỉ ở Bà Sa Châu, nhưng vẫn cần chút mặt mũi này.
Lão Dương trầm giọng nói:
- Ta có thể để Tào Tuấn đầu quân cho Đại Ly, rèn luyện kiếm tâm tan vỡ trên sa trường. Ta còn có thể cho người âm thầm bảo vệ hắn hai mươi năm, đến khi kiếm tâm tu bổ hoàn chỉnh.
Vẻ mặt Tào Hi trở nên nghiêm túc. Lão Dương cười nhạo nói:
- Bớt ở chỗ này được lợi còn khoe mẽ đi, chút mặt mũi kia của Tào Hi ngươi, so với gia tộc có thêm một lục địa kiếm tiên, cái nào đáng giá hơn?
Vẻ mặt Tào Hi khó xử nói:
- Thằng nhóc Tào Tuấn kia vừa nhìn đã biết là loại vong ân phụ nghĩa, để hắn trở thành lục địa kiếm tiên, chẳng phải muốn tạo phản sao? Tào gia vốn kiêu ngạo, một nhà hai kiếm tiên, đặt ở đâu cũng có thể thẳng lưng làm người. À, không đúng, phải là làm thần tiên. Nhưng lão tổ ta không chừng sẽ bị thằng nhóc kia tính sổ...
Lão Dương không quan tâm vấn đề này, nói thẳng:
- Sau khi Tào Tuấn trở thành lục địa kiếm tiên, nhất định phải đáp ứng làm một chuyện cho ta. Yên tâm, sẽ không bảo hắn đi chết, chuyện này sẽ không quá khó với Tào Tuấn khi đó.
Tào Hi hơi hoài nghi, hỏi:
- Dương lão tiền bối, sao ngài không trực tiếp tìm Tào Tuấn? Trong này không có tâm mưu gì đó chứ? Dù sao hai chúng ta cũng xem như nửa đồng hương, đồng hương gặp đồng hương, không nói đến nước mắt lưng tròng, nhưng cũng không thể hãm hại đối phương đúng không?
Lão Dương dứt khoát nói:
- Hiện giờ Tào Tuấn không có tư cách bàn chuyện mua bán với ta, Tào Hi ngươi thì có.
Tào Hi cả buổi nói không nên lời.
Sau khi rời khỏi tiệm Dương gia, Tào Hi đứng trên đường lớn, nhìn lại tiệm thuốc, lẩm bẩm nói:
- Những chuyện này, chắc sẽ không bị lão già Trần Thuần An kia tính được đấy chứ?
- --------
Đêm khuya ở ngõ Nê Bình, một thiếu niên áo gấm đầy vẻ phú quý ngồi ngơ ngẩn trong sân.
Trước khi bị hoàng thúc Tống Trường Kính đánh chết ở kinh thành, vị đại tu sĩ Âm Dương gia kia đã lén lút tìm đến hắn, nói những lời kinh hãi thế tục, thậm chí còn nói thẳng âm mưu to lớn của mình với hoàng đế Đại Ly đương nhiệm. Lão ta bảo hoàng đế bệ hạ tự tiện tu hành, trái với quy củ do thánh nhân Nho gia lập ra, dùng thân phận hoàng đế lén bước vào năm cảnh giới trung, thậm chí một đường thế như chẻ tre, đã đạt đến cảnh giới thứ mười.
Hoàng đế muốn tận mắt nhìn thấy vương triều Đại Ly thôn tính một châu, còn đại tu sĩ Âm Dương gia thì muốn biến hoàng đế Đại Ly, cũng chính là phụ thân của Tống Tập Tân thành một con rối giật dây. Bởi vì lúc hoàng đế Đại Ly chính thức bế quan xông qua ngưỡng cửa năm cảnh giới cao, chính là thời điểm hoàn toàn mất đi linh trí biến thành con rối.
A Lương đánh gãy cầu trường sinh của hoàng đế Đại Ly. Lúc cầu trường sinh tan vỡ, hoàng đế rất có thể đã nhìn thấy đầu mối, đủ loại âm mưu ẩn giấu trong thân cầu có thể đã bị lộ. Mặc dù khi đó trên quảng trường ngoài lầu Bạch Ngọc, hoàng đế Đại Ly che giấu rất tốt, nhưng ông ta không thể ngờ được tu sĩ Âm Dương gia còn động tay trên người Tống Tập Tân.
Một quyền kia của A Lương, đã hoàn toàn làm rối loạn bố cục mưu tính mấy chục năm của nhánh Âm Dương này, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Vào giây phút này, Tống Tập Tân nhớ lại những lời nói kia, tâm tình cực kỳ nặng nề.
Trĩ Khuê khoác áo đi ra, hỏi:
- Công tử, có tâm sự à?
Tống Tập Tân quay đầu cười nói:
- Chỉ là không ngủ được mà thôi.
Trĩ Khuê à một tiếng, mang một cái ghế đẩu nhỏ tới ngồi xuống bên cạnh Tống Tập Tân.
Tống Tập Tân đột nhiên đề nghị:
- Trăng sáng sao thưa, phong cảnh rất tốt, hay là chúng ta đi dạo một lát?
Trĩ Khuê uể oải nói:
- Được, đều nghe theo công tử.
Vẫn là những con đường con ngõ trong trấn nhỏ mà hai chủ tớ từng đi qua. Bên cạnh bàn cờ bằng đá ở hậu viện trường học cũ của Tề tiên sinh, Tống Tập Tân đưa tay lau mặt bàn lạnh ngắt. Đã nhiều lần hắn ngồi ở phía bắc, còn Triệu Dao ngồi ở phía nam, khi đó không biết vì sao lại sắp xếp như vậy, hôm nay nước rạt lòi mặt cỏ mới hiểu được nguyên nhân.
Tống Tập Tân cười nói:
- Không biết Triệu Dao sống thế nào rồi.
Sau khi đến nơi này, Trĩ Khuê lại có phần trầm mặc ít nói.
Sau đó hai người tiếp tục tản bộ, không có mục đích, chỉ tùy theo lòng mình.
Xích sắt ở giếng Thiết Tỏa đã bị một người đàn ông xứ khác lấy đi, đây là cơ duyên tiên gia. Con mèo đen ở ngõ Hạnh Hoa hình như đã đi theo tên ngốc Mã Khổ Huyền bí ẩn, cùng nhau rời khỏi trấn nhỏ. Cầu mái che đã bị hủy, khôi phục lại nguyên dạng cầu vòm đá, thanh kiếm cổ phía dưới cầu đã không thấy tung tích.
Nghe nói thánh nhân Nguyễn Cung sắp khai tông lập phái ở một ngọn núi lớn, nhất định là một việc trọng đại. Nha môn Lễ bộ Đại Ly cũng xem nó là đại sự hàng đầu cuối xuân năm nay, đã dày công sắp xếp.
Tiệm Áp Tuế và tiệm Thảo Đầu ở ngõ Kỵ Long đã đổi thành họ Trần, đây là chuyện hiếm lạ, bởi vì người họ Trần trong trấn nhỏ gần như đều là đầy tớ tỳ nữ của bốn họ mười tộc.
Hai miếu văn võ mới xây ở mộ thần tiên và núi sứ cũ đã hoàn thành, phân biệt thờ cúng lão tổ hai nhà Viên Tào. Song bích phục hưng Đại Ly năm xưa, hôm nay cũng xem như lá rụng về cội. Cùng với đó là những câu đối xuất xứ từ bút tích của các chuyên gia, ngay cả danh nhân văn đàn ở nước Nam Giản xa xôi cũng gởi câu đối tự tay mình viết, nét bút cứng cáp mượt mà, khí phách hùng hồn.
Tống Tập Tân đứng ngoài miếu cúng tế thánh nhân, nhếch miệng nói:
- Hà, khí phách hùng hồn.
Cuối cùng vị con cháu hoàng tộc xuất thân họ Tống Đại Ly này quay đầu nhìn về núi lớn phía tây, dường như là phương hướng núi Lạc Phách. Bên đó có một ngôi miếu sơn thần hương khói rất kém. Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên ảm đạm, cũng có vẻ hồn bay phách lạc.
- --------
Ngoại trừ miếu lớn của thần Bắc Nhạc ở núi Phi Vân, trong núi lớn phía tây còn có một số miếu sơn thần bình thường. Hương khói thịnh vượng nhất là núi Phong Lương cuối phía bắc, bởi vì ở gần quận thành Long Tuyền, đường xá rất rộng rãi bằng phẳng, thuận tiện vào núi. Quán trà quán rượu và nhà trọ lớn nhỏ cho thiện nam tín nữ nghỉ chân dọc đường, xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Dưới chân núi có một cái chợ, buôn bán các loại trà rượu thức ăn và hoa chim sâu cá. Đến nỗi rất nhiều trẻ con ở trấn nhỏ, vừa nghe nói cha mẹ muốn đến đó thắp hương liền vui vẻ, không kém ngày tết bao nhiêu.
Một thiếu niên tên là Đổng Thủy Tỉnh bày quầy hàng ở đó, chỉ bán hoành thánh. Tôm bóc vỏ, măng mùa xuân, đậu phụ khô đều rất có hương vị, cuối cùng rắc một nắm hành thái, cộng thêm một đĩa nhỏ tương ớt do thiếu niên tự chế, mùi vị đúng là tuyệt diệu.
Lúc trước thiếu niên theo học ở ngôi trường mới xây của họ Trần quận Long Vĩ, nhưng không biết vì sao, cho dù không tốn tiền hắn vẫn thôi học. Hắn đã bán một trong hai ngôi nhà cũ ở trấn nhỏ, mua một ngôi nhà lớn ở quận thành mới, cách núi Phong Lương chỉ mười mấy dặm đường.
Quầy hoành thánh mở từ sáng sớm đến hoàng hôn, không có thời gian cụ thể. Chỉ cần có khách, dù sắc trời tối tăm, thiếu niên cũng sẽ chờ khách từ từ ăn xong mới dọn hàng đẩy xe về. Hiện giờ quận thành không cấm đi lại ban đêm, khắp nơi là cảnh tượng náo nhiệt bụi đất tung bay. Ban đêm từ miếu sơn thần trên đỉnh núi Phong Lương nhìn về quận thành phía xa, giống như một ngọn đèn lồng lớn đặt trên mặt đất.
Hôm nay màn đêm buông xuống, Đổng Thủy Tỉnh đã bắt đầu dọn dẹp quầy hoành thánh, chuẩn bị về nhà. Không ngờ lại có một nam tử kỳ lạ từ phía xa đi tới, không xách kiếm đeo kiếm mà đặt kiếm ngang sau lưng. Y đi tới bên cạnh quầy hàng, cười hỏi:
- Chủ tiệm, còn bán hoành thánh không?
Đổng Thủy Tỉnh nhếch miệng cười nói:
- Bán, sao lại không bán. Có điều phải nấu nước, khách cần đợi thêm một lát.
Nam tử mỉm cười ngồi xuống cạnh bàn, chờ một tô hoành thánh nóng hổi, hành thái trôi trên nước đỏ nhìn rất mê người. Đổng Thủy Tỉnh hỏi y có ăn cay được không, nam tử nói càng cay càng tốt, thiếu niên bèn đưa tới một đĩa đầy tương ớt.
Nam tử lấy ra một đôi đũa, không vội hạ đũa, trước tiên cúi đầu nhắm mắt ngửi hương vị, tấm tắc nói:
- Mùi vị này, thích hợp.
Lại thuận miệng hỏi:
- Có biết Mặc gia không?
Đổng Thủy Tỉnh ngồi cách đó không xa gật đầu nói:
- Có biết. Trước kia tiên sinh đã nói, Mặc gia từng là một trong bốn trường phái tư tưởng nổi tiếng, con đường học vấn rất tài giỏi. Đó là học không dễ, làm càng khó, khảo nghiệm tâm tính của đệ tử, lại thường để tâm vào chuyện vụn vặt. Tiên sinh nói khá là... đáng yêu.
Nói đến đây Đổng Thủy Tỉnh gãi đầu, cười ngây ngô:
- Là tiên sinh nhà tôi nói.
Nam tử nhai một miếng hoành thánh, gật đầu nói:
- Nói rất tốt. Vậy ngươi có từng nghe đến người nợ đao trong du hiệp Mặc gia không? Nợ trong thiếu nợ, đao trong đao kiếm.
Vẻ mặt Đổng Thủy Tỉnh ngỡ ngàng, khẽ lắc đầu, chuyện này quả thật Tề tiên sinh chưa từng nói.
Nam tử bỏ đũa xuống, xoa xoa bụng, thở ra một hơi rất hài lòng, sau đó cười nói:
- Vậy ngươi có muốn làm người nợ đao không?
Ánh mắt Đổng Thủy Tỉnh khựng lại, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười lắc đầu:
- Bán hoành thánh rất tốt, có thể kiếm tiền, còn an ổn.
Lúc trước năm học sinh ở trường là hắn, Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Lý Hòe, Thạch Xuân Gia, cùng nhau lừa gạt tên đánh xe thân phận thật sự là tử sĩ Đại Ly. Tuy nói người bày mưu tính kế và bổ sung thiếu sót là Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất, nhưng trên thực tế bất cứ người nào chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, công lao sẽ đổ sông đổ biển. Cho nên năm đứa trẻ cuối cùng chính thức trở thành đệ tử của Tề Tĩnh Xuân, không một ai là người dễ đối phó.
Giống như Đổng Thủy Tỉnh, còn nhỏ như vậy đã biết tìm đến Nguyễn Tú cô nương, nhờ cô giúp bán nhà cũ ở trấn nhỏ với giá cao. Sau đó hắn nhanh chóng đến quận thành mua đất, không phải một ngôi nhà mà là cả một con đường.
Tiền lớn từ trên trời rơi xuống, có biện pháp tiêu xài của nó, tiền có thể sinh tiền. Tiền nhỏ nuôi sống gia đình, cũng nên có biện pháp kiếm tiền của nó. Không tiêu tiền cũng giống như đang kiếm tiền, hai bên không hề xung đột.
- Không cần trả lời ta gấp.
Nam tử xua tay, mỉm cười nói:
- Còn như vì sao lựa chọn ngươi, Đổng Thủy Tỉnh, ta đã quan sát ngươi rất lâu rồi. Mọi phương diện không thể nói là tốt nhất, nhưng đều không có vấn đề gì. Như vậy đã đủ rồi.
Đổng Thủy Tỉnh bất đắc dĩ nói:
- Ngài là?
Nam tử không hề che giấu, nói thẳng vào vấn đề:
- Ta tên Hứa Nhược, là con cháu Mặc gia, đến từ Trung Thổ Thần Châu. Ta không phải là người nợ đao, nhưng ta có một bằng hữu rất thân thiết, trước khi chết y đã nhờ ta giúp tìm một đệ tử thích hợp thừa kế y bát. Y là tổ sư gia của người nợ đao Mặc gia đời trước, là một người rất lợi hại, từng uống rượu nhiều lần với A Lương, tiền rượu là do y trả. Những khoản nợ của A Lương khi du lịch Trung Thổ Thần Châu, cũng là do y giúp chi trả.
- A Lương là ai?
- Con trai của tử địch của thầy giáo của tiên sinh nhà ngươi.
- Cái gì?
Đổng Thủy Tỉnh ngỡ ngàng.
Nam tử đứng lên:
- Lần sau ta lại tới, ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận.
Đổng Thủy Tỉnh đột nhiên gọi:
- Chờ đã!
Nam tử mỉm cười nói:
- Tiền của tô hoành thánh này cho thiếu trước đi, không chừng sau này ngươi đáp ứng làm người nợ đao...
Đổng Thủy Tỉnh kiên trì nói:
- Như vậy sao được, chỉ cần là buôn bán, dù là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.
Nam tử gật đầu một cái, lấy ra mấy đồng tiền:
- Ha ha, thật giống phong cách của người nợ đao.
Trời chiều ngả về phía tây, Hứa Nhược nghênh ngang rời đi. Đổng Thủy Tỉnh ngồi tại chỗ, nhìn đối phương đi xa, giơ tay lên lau mồ hôi trán. Sở dĩ có gan đòi mấy đồng tiền kia, không phải do hắn cố chấp, mà là một loại thăm dò lòng người đầy quê mùa.
Hắn yên lặng ngồi bên cạnh bàn, không cử động, không có tâm tình mừng rỡ như bánh từ trời rơi xuống, ngược lại cảm thấy ngỡ ngàng.
Hắn không thích loại cảm giác này. Thực ra tham vọng của hắn không lớn, chỉ muốn sau này kiếm được tiền, cơm áo không lo, trong nhà có một giếng nước để múc nước, bên cạnh trồng một cây liễu. Mỗi năm vào mùa xuân nó sẽ đâm chồi non, gió thổi qua cành liễu sẽ lắc lư, rất... đáng yêu.