Kiếm Lai

Chương 241: Đám người già trong năm mới




Thanh phi kiếm này không còn là hình dáng nén bạc thô tục, ngoại trừ cực kỳ nhỏ bé thì không khác gì kiếm thường. Chỉ là nó xen lẫn giữa hư ảo và thực chất, lóng lánh trong sáng, tiên khí dồi dào. Dưới ánh bình minh chiếu rọi, phi kiếm xinh xắn tinh xảo tỏa ra tầng tầng quầng sáng, sặc sỡ loá mắt.

Trần Bình An sững sốt một lúc, cuối cùng mở miệng nói: 

- Thế nào? Năm mới rồi, ngươi muốn ra ngoài hít khí trời? Phi kiếm các ngươi cũng coi trọng lễ tết sao?

Mũi phi kiếm khẽ nhúc nhích, chậm rãi xoay tròn. Trong lòng Trần Bình An căng thẳng, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Sau khi phi kiếm chuyển động một vòng, mũi kiếm hơi nhếch lên, chuôi kiếm hạ xuống, giống như đang làm quen với thế giới xa lạ này.

Trong nhà vang lên tiếng ngáp rời giường của thằng bé áo xanh. Phi kiếm vù một cái lướt về phía ấn đường của Trần Bình An, nhanh đến mức vị trí cũ còn lưu lại tàn ảnh của nó, vẽ ra một vệt sáng nhỏ như sợi dây giữa không trung, tốc độ vượt xa tưởng tượng của Trần Bình An, muốn tránh cũng không kịp. Sau phút chốc, Trần Bình An chỉ cảm thấy ấn đường mát lạnh. Hắn đưa tay sờ, chẳng những không bị phi kiếm đâm ra một lỗ thủng, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.

Lướt vào thân thể, trở lại khiếu huyệt dễ như trở bàn tay. Giống như một vị lục địa kiếm tiên trên sa trường cầm kiếm mở đường, như đi vào chỗ không người. Trần Bình An dự định lát nữa hỏi thăm Nguyễn cô nương, có phải phi kiếm trên thế gian đều huyền diệu như vậy hay không.

Thằng bé áo xanh nóng lòng, ôm một bó ống trúc đã chuẩn bị trước, cùng với cô bé váy hồng cặp mắt lim dim ngái ngủ bước ra ngưỡng cửa, còn khẽ đá cô bé một cái. Cô bé váy hồng vội vàng phủi phủi, bởi vì đây là quần áo mới mà lão gia mua cho cô, sau đó trừng mắt với thằng bé áo xanh:

- Làm gì thế?

Thằng bé áo xanh đứng trong sân, thở dài nói:

- Ngươi có ngốc không? Ngươi là một con trăn lửa, bẩm sinh tinh thông hỏa thuật thần thông, mau châm lửa đốt pháo đi!

Cô bé váy hồng chớp chớp mắt, hóa ra hỏa thuật thần thông còn có thể dùng như vậy? Trên đường đi nấu cơm nấu canh, lão gia đều tự mình nổi lửa, dù là đêm mưa hay đêm gió tuyết cũng như vậy, cho nên trước giờ cô không nghĩ tới chuyện này.

Trần Bình An chưa từng nhắc đến, cho nên cô vốn không nghĩ tới. Thằng bé áo xanh thì có lẽ là lười nói.

Hai đứa trẻ đốt pháo, âm thanh như tạm biệt năm cũ. Rất nhanh nơi khác cũng có tiếng pháo vang lên, từ xa phối hợp.

Thằng bé áo xanh chơi rất hăng say. Cô bé váy hồng đợi ống pháo cuối cùng đốt xong, muốn vào trong nhà lấy chổi quét rác. Trần Bình An mỉm cười cầm lấy cây chổi, dựa vào vách tường, dựng ngược cây chổi lên. Hóa ra theo tập tục của Long Tuyền, mùng một tháng giêng mọi nhà đều dựng ngược chổi, biểu thị hôm nay sẽ không làm gì cả, chỉ lo nghỉ ngơi.

Trần Bình An đứng bên tường, nhìn nhà bên cạnh vắng tanh, tâm tình phức tạp. Hắn do dự một lúc, vẫn lấy ra một bộ câu đối xuân và hai chữ phúc còn dư, đi sang nhà hàng xóm dán lên.

Thằng bé áo xanh cười hỏi:

- Là bằng hữu rất thân của lão gia sao?

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Hi vọng không phải kẻ thù là tốt rồi.

Trở về nhà mình, Trần Bình An đứng trong ngõ, nhìn hai bức tranh thần giữ cửa vẽ màu trước cổng, một văn một võ, văn cầm thẻ ngọc còn võ cầm giản sắt, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái. Trước kia vào cuối năm, trấn nhỏ buôn bán đủ loại thần giữ cửa bằng giấy, ngoại trừ thần giữ cửa văn võ còn có rất nhiều “thần tiên” gồm cả tài thần. Nhưng năm nay tất cả thần giữ cửa trấn nhỏ đều theo hình thức này, nghe chủ tiệm nói là quy củ do dinh quan lập ra. Hơn nữa sau này trấn nhỏ xây hai miếu văn võ miếu mới, kim thân lão gia đươc cung phụng bên trong chính là hai vị trên giấy này. Trần Bình An nhớ tới câu nói của lão Dương, cảm xúc càng ngày càng sâu sắc.

Nhưng chốc lát sau hắn đã xua tan mây mù trong lòng, ngồi trong sân bắt đầu phơi nắng, không suy nghĩ gì nữa. Cô bé váy hồng tiếp tục ngồi trên ghế đẩu nhỏ cắn hạt dưa. Thằng bé áo xanh thì đặt hai tay sau người, đi lòng vòng trong sân, tràn đầy chí hướng cao xa, hò hét năm nay phải chăm chỉ tu hành, nhất định phải khiến lão gia và con ngốc nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Như vậy đến cuối năm hắn sẽ có thể tung hoành trấn nhỏ, không sợ kiếm tu cảnh giới tám chín gì nữa.

Nói đến cuối cùng, thằng bé áo xanh nịnh hót cười bảo:

- Lão gia, chỉ cần ngài cho tôi thêm mấy viên đá mật rắn tốt hơn một chút, đừng nói là cuối năm, ngày mai tôi sẽ có thể đánh khắp trấn nhỏ không địch thủ. Đến lúc đó lão gia ngài dẫn theo tôi ra đường khinh nam lấn nữ, làm cường hào coi trời bằng vung, thấy cô nương nhà nào xinh đẹp thì bắt về ngõ Nê Bình. Oa ha ha, lão gia, nghĩ như vậy có phải rất vui không?

Trần Bình An bốc một nhúm hạt dưa từ tay cô bé váy hồng, gật đầu nói:

- Ngươi vui là được rồi.

Gương mặt tươi cười ao ước của thằng bé áo xanh trong thoáng chốc sụp đổ, thở ngắn than dài ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, cùng với cô bé váy hồng một trái một phải giống như hai thần giữ cửa nhỏ. Chỉ là hắn cảm thấy ngày đầu năm mới không được thuận lợi thì sẽ xui xẻo cả năm, cho nên lấy ra một viên đá mật rắn bình thường nhai rôm rốp, tự cho mình một điềm lành.

Lúc này Trần Bình An đột nhiên từ trong tay áo lấy ra hai chiếc túi nhỏ xinh xắn, là một trong số hàng tết bán ở tiệm Áp Tuế ngõ Kỵ Long, đưa cho hai người bọn chúng, trêu chọc nói:

- Cầm đi, đây là tiền mừng tuổi mà lão gia cho các ngươi.

Thằng bé áo xanh không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, kết quả vừa mở ra, con ngươi liền trợn trừng đến mức không thể tròn hơn. Bên trong lại là một viên đá mật rắn phẩm chất rất cao, màu sắc rực rỡ như ráng chiều. Viên đá mật rắn trên tay cô bé váy hồng cũng thuộc loại rất tốt.

Lúc trước thằng bé áo xanh đã nhìn thấy, sau khi Trần Bình An trở về nhà tổ này, ngoại trừ chín mười viên đá mật rắn bình thường, trong bọc chỉ còn lại mười một viên đá mật rắn giá trị liên thành. Sau đó đã cho bọn hắn mỗi người hai viên, tổng cộng là bốn viên. Hôm nay lại lấy ra hai viên, chẳng phải trong thoáng chốc đã mất đi một nửa? Trần Bình An ngươi thật coi mình là đồng tử rải tiền kết thiện duyên sao?

Mặc dù nắm rất chặt đá mật rắn trong tay, thằng bé áo xanh vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

- Lão gia, ngài tặng đồ như vậy, không thể tích góp được của cải phong phú, sau này làm sao cưới vợ?

Cô bé váy hồng dùng hai tay nâng “tiền mừng tuổi”, cúi đầu im lặng không nói gì, trên gương mặt nhỏ trắng nõn nước mắt lã chã nhỏ xuống.

Thằng bé áo xanh uốn éo, thật sự không nói ra thì không thoải mái, bèn hỏi:

- Lão gia, ngài không sợ tôi ăn ba viên đá mật rắn này rồi, tu vi tăng vọt, kết quả lão gia ngài cả đời cũng không đuổi kịp tôi sao?

Trần Bình An hỏi ngược lại:

- Nếu ngươi có một bằng hữu, hắn sống tốt, ngươi có vui không?

Thằng bé áo xanh gật đầu nói:

- Đương nhiên là vui. Đời này tôi kết giao bằng hữu huynh đệ, đều không phải loại chỉ nói ngoài miệng.

Trần Bình An lại hỏi: 

- Vậy nếu bằng hữu của ngươi sống tốt hơn ngươi rất nhiều, ngươi có vui không?

Thằng bé áo xanh hơi do dự.

Trần Bình An cắn hạt dưa, cười nói:

- Ta sẽ càng vui.

Tại khoảng khắc này vẻ mặt thằng bé áo xanh ngơ ngẩn, đột nhiên cảm thấy giang hồ mà mình lăn lộn mấy trăm năm dường như không giống với Trần Bình An. Là giang hồ của mình quá sâu, hay là giang hồ của Trần Bình An quá cạn?

Trần Bình An nói xong cũng không suy nghĩ nhiều, vốn chỉ thuận miệng tán gẫu mà thôi. Nhưng thằng bé áo xanh lại phiền muộn không vui, cô bé váy hồng sau khi cất đá vào cũng tỏ ra trầm mặc.

Trần Bình An hơi hối hận, chẳng lẽ khoản tiền mừng tuổi này tặng sai rồi? Hoặc là chậm một chút hãy tặng? Thật là sầu.

Sau khi Tống Tập Tân, Trĩ Khuê, Cố Xán và mẹ hắn rời đi, ngõ Nê Bình lại có thêm một hộ gia đình mới. Trước năm mới đã chủ động lấy ra một phần khế ước nhà cửa của tổ tiên, chạy đi giao cho huyện nha Long Tuyền. Nha môn còn muốn cẩn thận tra xét một phen, bởi vì hôm nay trấn nhỏ tấc đất tấc vàng, bên ngoài có không biết bao nhiêu người muốn chen vào, cho dù không thể mua nhà cũng muốn mướn phòng ở đây. Cho nên hộ phòng huyện nha nhất định phải thận trọng, không để cho hạng người gian xảo thừa cơ hội. 

Nhưng rất nhanh, Ngô Diên từ huyện lệnh Long Tuyền đời đầu đã được thăng làm thái thú quận Long Tuyền, tự mình chạy đến huyện nha, tiếp nhận toàn bộ vụ này. Sau đó ngõ Nê Bình đã có thêm một thanh niên tên là Tào Tuấn, tổ tiên đã từ nơi này chuyển ra ngoài, hôm nay trở về quê hương.

Tào Tuấn ít giao du với bên ngoài, gần như chưa từng lộ diện, khiến hàng xóm láng giềng rất tò mò về hắn. Bởi vì dân chúng trấn nhỏ tham gia mở núi xây phủ khá nhiều, cộng thêm nhiều điều lệ chỉ thị đến từ quận phủ huyện nha, bọn họ đã buộc phải tin trên đời có thần tiên. Lúc đầu bọn họ cũng suy đoán Tào Tuấn dung mạo tuấn tú, khác với người phàm này có phải là tiên nhân hay không. Nhưng ngẫm lại, có thần tiên nào lại ở ngõ Nê Bình? Như vậy thì không đáng tiền rồi.

Hôm nay có hai người xa lạ tới ngõ Nê Bình, một ông lão tay quấn dây màu xanh lá và một người trẻ tuổi đặt ngang trường kiếm phía sau. Hai người từ phía nhà Cố Xán đi vào, băng qua hai nhà Tống Tập Tân và Trần Bình An. Ông lão liếc thấy thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng phía sau tường viện thấp, nụ cười tỏ ra hứng thú.

Cô bé váy hồng hơi ngỡ ngàng, cũng không quan tâm. Thằng bé áo xanh nhìn như thờ ơ, thực ra trong lòng đã mặc niệm: “Không phải lại là một lão thần tiên đại yêu quái đấy chứ?”

Kiếm khách trẻ tuổi mỉm cười vẫy tay chào hỏi:

- Trần Bình An, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Trần Bình An đứng dậy mở cổng, cười hỏi:

- Là tới chỗ chúng ta chúc tết sao?

Kiếm khách trẻ tuổi lắc đầu nói:

- Có chút việc cần xử lý, nhưng thuận tiện chúc tết cũng không sao.

Tào Hi cười híp mắt nói:

- Nghe nói thằng nhóc ngươi khiến nhà tổ của ta bị một con vượn Bàn Sơn đạp sụp nóc, sau đó lại là ngươi bỏ tiền tu sửa?

Trưởng bối gia tộc của Tào Tuấn? Trong lòng Trần Bình An căng thẳng, nói xin lỗi:

- Lão tiên sinh, xấu hổ, chuyện này quả thật là lỗi của ta.

Tào Hi xua xua tay:

- Trong lòng ta hiểu rõ, một ngôi nhà nát như vậy, nếu không tu sửa chắc chắn cũng sẽ tự sụp. Ngươi xin lỗi cái gì, phải là Tào gia chúng ta cảm tạ ngươi mới đúng. Lúc trước tên Tào Tuấn kia muốn cướp đồ của ngươi đúng không? Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ đi giáo huấn hắn... Ha ha, đã quên nói, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.

Nói đến cuối cùng, ông lão hòa nhã dễ gần lại chủ động ôm quyền chắp tay, nắm tay khẽ lắc lư, xem như là lễ chúc tết. Trần Bình An vội vàng đáp lễ.

Kiếm khách trẻ tuổi nhíu mày, sắc mặt bình thường bước lên trước một bước, vừa lúc chắn giữa Tào Hi và Trần Bình An. Hắn ôm vai Trần Bình An, mỉm cười đi về phía cổng, quay đầu nói với Tào Hi:

- Tào lão tiên sinh, ngài về nhà trước, ta sẽ đến nhà thăm viếng sau.

Tào Hi híp mắt gật đầu, cũng không để bụng chuyện này, một mình chậm rãi rời đi.

Không biết đã mấy trăm năm, cuối cùng lão lại trở về chốn cũ.

Sau khi Trần Bình An và kiếm khách trẻ tuổi vượt qua ngưỡng cửa, trên hai bức tranh thần giữ cửa vẽ màu, từng điểm sáng mà người trần mắt thịt không nhìn thấy đã tan thành mây khói.

Kiếm khách trẻ tuổi bước vào cửa, nhẹ giọng nói:

- Sau này hành tẩu giang hồ, lúc ôm quyền thi lễ hãy nhớ kỹ, đàn ông cần phải dùng tay trái ôm lấy tay phải. Đây gọi là lễ may mắn, ngược lại thì phạm kiêng kị, dễ khiến đối phương gặp xui xẻo.

Trần Bình An đột nhiên nhìn sang đối phương. Kiếm khách trẻ tuổi thờ ơ nói:

- Những quan niệm này cứ nhớ trong lòng là được.

Trong nhà có ba chiếc ghế đẩu nhỏ, cô bé váy hồng vội vàng nhường ra. Kiếm khách trẻ tuổi không vội ngồi xuống, cười nói:

- Mùng một tết đến nhà, tay không thì hơi kỳ, vậy ta sẽ tặng hai món đồ chơi nhỏ.

Hắn vươn tay ra, lòng bàn tay có hai tấm ngọc bài không chữ đặt chồng lên nhau, bốn góc ngọc bài có khắc hoa văn bùa mây đặc biệt của họ Tống Đại Ly: 

- Chúng gọi là lệnh bài thái bình vô sự, bình thường có thể đeo bên hông, tương lai xem như có chút tác dụng với việc hai người các ngươi đặt chân ở đây. Nếu như rời xa nhà, vậy thì đi lại trong lãnh thổ Đại Ly cũng sẽ thuận tiện hơn một chút.

Thằng bé áo xanh cảm thấy thèm thuồng, bởi vì hắn biết sự quý giá của vật này.

Cô bé váy hồng không rõ nội tình, chỉ nhìn về Trần Bình An. Có nhận hay không phải xem ý tứ của lão gia nhà mình.

Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn gật đầu nói:

- Cầm lấy đi.

Cô bé váy hồng và thằng bé áo xanh nhận lấy, sau đó đồng thời cúi người cảm ơn kiếm khách trẻ tuổi.

Kiếm khách trẻ tuổi tặng quà gặp mặt xong, lập tức cáo từ rời khỏi.

Trần Bình An không biết làm thế nào giữ lại, đành phải tiễn ra đến cổng.

- --------

Tại nhà cũ Tào gia, Tào Hi đứng bên cạnh ao nước trong nhà. Trên cửa sổ mái nhà có một con hồ ly màu đỏ đang ngồi. Tào Tuấn thì bắt chéo chân ngồi trên ghế dựa, liếc thấy lão tổ nhà mình cũng lười chào một tiếng.

Sau khi kiếm khách trẻ tuổi đi vào, Tào Hi cười hỏi:

- Ngươi và thiếu niên kia quan hệ tốt lắm sao?

Kiếm khách trẻ tuổi cười nói:

- Với tu vi và địa vị của Tào lão tiên sinh, cần gì phải ra tay với một thiếu niên ngõ hẹp?

Tào Hi cười ha hả nói:

- Trừng phạt một chút mà thôi, nhiều nhất là một năm xui xẻo quấn quanh cửa nhà, không tính là gì. Phàm phu tục tử được tổ tiên phù hộ, dương khí thịnh vượng một chút là có thể chịu được. Hơn nữa không phải ngươi đã cố ý cản trở, giúp thiếu niên xua đuổi chút tai nạn kia sao.

Kiếm khách trẻ tuổi lắc đầu, không nói gì thêm.

Thế sự vốn hoang đường như vậy. Cùng là đại nhân vật từ động tiên Ly Châu đi ra, Tạ Thực tính tình trung hậu, thanh danh truyền khắp mấy châu lớn, được công nhận có phong phạm tông sư. Tại Bắc Câu Lô Châu kiếm tu khắp nơi, Đạo gia suy thoái, Tạ Thực vẫn có thể bộc lộ tài năng, có hi vọng trở thành một vị thiên quân chân chính. Cho dù là tu sĩ đối địch với ông ta, trong lòng cũng phải khâm phục. Ngược lại Tào Hi tính tình quái gở, thanh danh vẫn luôn không tốt, đều nói người này hà khắc tàn nhẫn, chỉ nhờ cơ duyên quá tốt nên mới một đường thăng tiến, thế không thể cản. Nhưng hôm nay Tào Hi xuất thân không chính thống lại lựa chọn đứng cùng một trận doanh với Đại Ly, còn Tạ Thực lại muốn làm một chuyện không quang vinh lắm.

Tào Tuấn đứng lên, mỉm cười nói:

- Ta biết ngươi là Hứa Nhược của Mặc gia, hành tẩu giang hồ nhiều năm ở Trung Thổ Thần Châu, danh tiếng rất lớn, được khen ngợi là “giao long nhân gian”. Ta cảm thấy Ngụy Tấn của Đông Bảo Bình Châu sở dĩ quanh năm lăn lộn giang hồ, không thích ở trên núi, nói không chừng là học theo ngươi lúc trẻ.

Hứa Nhược nhớ tới kiếm tiên trẻ tuổi hăng hái của miếu Phong Tuyết kia, lắc đầu cười nói:

- Hắn không học ta.

Tào Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhảy vào ao nước khô cạn, lật một phiến đá xanh, bên trong có giấu một đồng tiền bình thường rỉ sét loang lổ. Lão thoải mái cười lớn, cất đồng tiền kia vào tay áo, tấm tắc nói:

- Điềm tốt, điềm tốt.

Lão lại ngẩng đầu nhìn Hứa Nhược:

- Theo ta thấy, năm xưa món đồ sứ bản mệnh kia bị đập vỡ là do Đại Ly các ngươi và Long Tuyền có sai trước, khiến cho xảy ra sơ suất. Có điều khi đó Đại Ly đã bồi thường, đối phương cũng đã chấp nhận, theo lý mà nói chuyện này xem như đã giải quyết xong. Nhưng hôm nay người mua kia lại từng bước tiến tới sau màn, cuối cùng đã đưa đại Bồ Tát Tạ Thực này ra để dọa người, chuyện này rõ ràng là không không tình hợp lý. Thực ra rất dễ giải quyết, cứ đánh chết Tạ Thực là xong. Có ta và ngươi ở đây, cộng thêm thánh nhân Nguyễn Cung, ba người chúng ta hợp sức, Tạ Thực chẳng những sẽ thua mà có muốn chạy cũng không thoát. Hắn tự mình tìm chết, không trách người khác được.

Hứa Nhược hỏi:

- Cho dù đánh chết được Tạ Thực, nhưng nếu động tiên Ly Châu hoàn toàn bị đánh tan, Đại Ly chúng ta phải làm sao?

Tào Hi không quan tâm đến hoàn cảnh của người khác:

- Đánh chết một Tạ Thực, có hiệu quả giết gà dọa khỉ, không kém gì xây dựng một tòa Bạch Ngọc Kinh.

Hứa Nhược không trả lời. Tào Hi tiếp tục dụ dỗ:

- Không phải Đại Ly các ngươi muốn xuôi nam ngay lập tức sao? Sau khi đánh chết Tạ Thực, ngươi đoán xem đám rùa già cảnh giới thứ mười và năm cảnh giới cao trong lãnh thổ Đại Tùy sẽ còn lại mấy con. Ta dám đánh cuộc chắc chắn không vượt quá một bàn tay. Nếu Tào Hi ta thua, vậy mấy con rùa dư ra sẽ giao cho ta giải quyết, thế nào?

Hứa Nhược nghi hoặc nói:

- Ngài có thù sâu hận lớn với Tạ Thực sao?

Tào Hi lắc đầu nói:

- Không, chỉ là đồng hương mà thôi, cũng không phải là người cùng lứa với hắn. Ta và hắn chưa từng gặp mặt, tổ tiên hai nhà cũng không có xích mích gì. Có điều ta không thích Tạ Thực ỷ vào tu vi ức hiếp Đại Ly, đúng là quên nguồn quên gốc. Dù sao đều xuất thân từ Đại Ly, không nhớ công ơn dưỡng dục thì thôi, lại còn đối nghịch với Đại Ly. Tào Hi ta chướng mắt loại người này.

- Đánh rắm con mẹ ngươi!

Hồ ly đỏ rực trên nóc nhà một lời vạch trần thiên cơ, cười nhạo nói:

- Họ Trần thuần nho ở Nam Bà Sa Châu là một trong số chi nhánh của Trung Thổ Thần Châu năm xưa. Họ Trần bản gia chân chính vẫn luôn bất hòa với Đạo gia, đánh chết Tạ Thực chính là sính lễ lớn nhất trên đời. Đừng nói là gả con gái dòng chính họ Trần thuần nho cho Tào Tuấn, cho dù Trung Thổ bản gia gả thêm một người cho Tào Hi ngươi cũng không sao.

- Ngươi thật lắm mồm.

Tào Hi cười mắng một câu, vung tay áo lên. Hồ ly đỏ rực lập tức nổ tung, hóa thành bột phấn.

Thời gian nó khôi phục lại nguyên dạng, rõ ràng lâu hơn rất nhiều so với trước đó bị phi kiếm của Tào Tuấn phân thây. Nó nhấc một mảnh ngói ném mạnh về phía Tào Hi, nhanh như sét đánh, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Tào Hi nhẹ nhàng đón lấy mảnh ngói, ném về chỗ cũ, thực ra mảnh ngói kia đã tan tành rồi.

Hứa Nhược từ chối đề nghị của Tào Hi:

- Chuyện này ta không thể tự ý làm chủ.

Tào Hi trợn trắng mắt hỏi: 

- Vậy Đại Ly các ngươi rốt cuộc ai có thể làm chủ?

Hứa Nhược cười nói:

- Hoàng đế bệ hạ, phiên vương Tống Trường Kính, quốc sư Thôi Sàm, chỉ ba người này.

Tào Hi tức giận nói:

- Vậy thì tới một người đi, Hứa Nhược ngươi đến đây chỉ xem trò vui chứ không ra tay à? Tạ Thực đã dám một mình chạy tới nhất định là có chỗ dựa. Lỡ may ba người chúng ta hợp sức vẫn để hắn hoàn thành mục tiêu, sau đó chạy về Bắc Câu Lô Châu, đến lúc đó ba kẻ đáng thương chúng ta cộng thêm họ Tống Đại Ly các ngươi đều sẽ đi đời.

Hứa Nhược gật đầu nói:

- Sẽ tới.

Trong nháy mắt Tào Hi lại trầm mặc. Bởi vì trước giờ lão thích lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, rất sợ Đại Ly giải quyết Tạ Thực xong sẽ xử lý luôn cả mình, huống hồ họ Tống Đại Ly vốn không phải quân tử gì.

Một vị quân tử chân chính, một người còn lợi hại hơn Tào Hi lão và Tạ Thực cộng lại, đã chết đến mức không thể chết hơn, hơn nữa còn chết ở đây. Chuyện này đương nhiên không thể trách vương triều Đại Ly không trọng nghĩa, không thể oán hoàng đế họ Tống làm con rùa rút đầu, nhưng Tào Hi lại cảm thấy quá xui xẻo, không may mắn. Cộng thêm trên đường tới nhận được tin tức của Đại Ly liên quan đến động tiên Ly Châu, trong đó có nhắc tới nhà tổ của lão đã sụp đổ rồi được sửa lại, càng khiến tâm tình của lão không thoải mái. 

Nếu không phải họ Trần thuần nho lên tiếng, lão thực sự không muốn làm rồng qua sông ở đây. Nhất là hôm nay lão vẫn không suy tính ra nút thắt trong cục diện chắc chắn phải chết của Tề Tĩnh Xuân, chuyện này khiến lão vừa đi vào quận Long Tuyền đã cảm thấy cả người khó chịu. Cho nên lão hi vọng cái chết của Tạ Thực có thể lôi nó ra, đến lúc đó dù là kết quả xấu nhất trong dự đoán, cũng có họ Tống Đại Ly, thánh nhân Nguyễn Cung, họ Trần thuần nho phía sau mình và họ Trần bản gia Trung Thổ cùng nhau gánh vác một phần tai nạn.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, dưới núi hay trên núi đều như nhau.

- --------

Tại nhà cũ Tạ gia ở ngõ Đào Diệp, con cháu gia tộc không thể xem là cành lá xum xuê, thực ra đến đời này gia cảnh đã sa sút. Nếu không phải thiếu niên mày dài trở thành đệ tử ký danh của Nguyễn Cung, đã sớm tối tăm đến mức phải bán cả nhà tổ để duy trì sinh kế.

Một người đàn ông trung niên bắt đầu gõ cửa. Bên trong có một thiếu nữ mở cửa ra, hỏi:

- Ông là?

Người đàn ông kia nghiêm túc trả lời:

- Là tổ tông của ngươi.

Thiếu nữ mày thanh mắt tú nhìn giống như dịu dàng, thực ra tính tình đanh đá, liền tức giận nói:

- Mùng một tết sao ngươi vừa mở miệng đã mắng người? Có tin ta vác chổi đánh ngươi không!

Vẻ mặt người đàn ông kia vẫn như thường:

- Ngươi đi lật gia phả, tìm đến bộ Giáp Tuất, trong đó sẽ có một người tên là Tạ Thực, chính là ta. Chữ “Thực” thiếu một chút.

Sau một nén nhang, trên dưới Tạ gia đều quỳ gối bên ngoài từ đường gia tộc.

Tạ Thực không để ý tới những hậu bối gia tộc đang nơm nớp lo sợ kia, không nói lời nào đẩy cửa lớn từ đường, đi vào thắp ba nén nhang, sau đó trầm giọng nói:

- Thằng nhóc lông mày dài hơn người thường một chút kia có thể đi vào thắp nhang, những người khác đều trở về. Dù sao đám lão tổ tông nhìn thấy các ngươi, không cần các ngươi thắp nhang cũng đã tức giận đầy bụng rồi.

Một vị phu nhân bên ngoài từ đường ngạc nhiên mừng rỡ, kích động đến mức lệ rơi đầy mặt, một tay nắm lấy cánh tay của con trai bên cạnh, tay kia che miệng lại, không để cho mình khóc thành tiếng.

Thiếu niên mày dài hít sâu một hơi, đợi mẹ hắn buông tay ra, sau đó đứng lên, thấp thỏm lo lắng bước qua ngưỡng cửa từ đường, từng bước đi về phía bóng lưng kia.

- --------

Trên đường chuyển thư bên ngoài trấn nhỏ, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đi. Người đánh xe là Lưu Ngục từng ngăn cản một vị kiếm khách ở núi Kỳ Đôn. Trong toa xe là một ông lão nho nhã dáng vẻ như thầy giáo, cùng với một thiếu nữ trời sinh mặt mày lạnh lẽo sắc bén.

Quốc sư Thôi Sàm, cung nữ Trĩ Khuê. Hay có thể gọi là lão Thôi Sàm và Vương Chu.

Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.

- --------

Trong viện nhỏ, thằng bé áo xanh lại bắt đầu ôm mặt kêu gào. Sao trấn nhỏ dưới núi này lại đáng ghét như vậy, mới ngày đầu năm lại xuất hiện hai kẻ lợi hại không nhìn ra sâu cạn, dùng đầu gối và mông để nghĩ cũng biết là nhân vật đáng sợ có thể một quyền đánh chết mình. Trước kia hắn luôn cảm thấy mình dù sao cũng đã trải qua sóng to gió lớn, hôm nay đến đây rồi mới biết, sóng gió trước kia còn không bằng một vũng nước nhỏ trong ngõ Nê Bình. 

Hắn bắt đầu bội phục Trần Bình An, có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng. Người có thể trở thành lão gia của mình quả nhiên không đơn giản, chẳng trách lúc trước bên cạnh lại có một đệ tử hung tàn như vậy. Thế là hắn nước mắt đầm đìa nắm tay Trần Bình An, nói lời thật lòng: 

- Lão gia, sau này tôi nhất định sẽ đối xử với ngài tốt hơn một chút.

Trần Bình An đẩy đầu hắn ra, cười nói:

- Ngươi sợ phiền phức như vậy, có thấy mất mặt không.

Khóe mắt thằng bé áo xanh liếc nhìn con ngốc vô tâm, cảm thấy mình rất mất mặt, bèn yên lặng ngồi trở về ghế đẩ, tâm tình khó chịu.

Cô bé váy hồng quả thật vô tư hơn hắn, cầm tấm lệnh bài thái bình vô sự nhẵn nhụi kia, quyến luyến không rời.

Đương nhiên vô tư nhất vẫn là lão gia Trần Bình An của bọn chúng. Hắn mang ra từng miếng thẻ trúc có khắc chữ, đặt trên tường thấp đất vàng giữa hai nhà, giống như đang phơi sách.