Kiếm Lai

Chương 175: Gió vui mừng




Hơn hai trăm dặm đường thủy sông Tú Hoa sau đó đều yên ổn.

Lúc nhóm người Trần Bình An xuống thuyền, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất đều đeo hòm sách, cộng thêm Lý Bảo Bình, thật đúng với câu nói “cắp sách du học”. Kết quả Trần Bình An lại giống như một thiếu niên đầy tớ của gia đình giàu có. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự khó tưởng tượng hắn lại là một người tập võ, có thể khiến cho một vị võ bí thư lang bên cạnh huyện lệnh Đại Ly không có sức đánh trả, lúc xuống thuyền vẫn phải khiêng bằng cáng.

Trước khi Trần Bình An xuống thuyền đã xem kỹ bản đồ phong thủy. Nếu không tiến vào huyện thành Uyển Bình, vòng qua thành đi về phía nam thì phải băng qua một vùng núi cao, đi bộ có lẽ phải mất hơn nửa tháng. Khi ở trên thuyền hắn đã tìm người bản xứ hỏi thăm, biết nơi đó có đường núi, nhưng khó đi hơn nhiều so với đường đá xanh ở núi Kỳ Đôn, xe ngựa không thông, phần nhiều là lừa la chở đồ.

Nếu không đi đường núi thì nhất định phải đi qua quận thành. Lâm Thủ Nhất nói mình chưa hiểu được cách thức của bùa Thuần Dương, không thể giúp âm thần kia che giấu khí tức âm tà bẩm sinh, cho nên không thể quang minh chính đại vào thành. Theo như cách nói của A Lương, lầu Thành Hoàng, miếu Văn Võ và phủ đệ tướng quân trong quận thành đều sẽ bài xích âm thần, nếu có cao nhân trấn giữ thì rất dễ gây thêm rắc rối.

Bọn họ vừa hỏi đường vừa đi tới. Trần Bình An còn hỏi thăm thôn dân xem trong vùng núi kia có truyền thuyết quái lạ, có ma quỷ ẩn hiện hay không. Dân chúng địa phương nhìn thấy bốn đứa trẻ tuổi tác không lớn, lại vác hòm sách, đều cho là người đọc sách của nhà giàu có ra ngoài tham quan phong cảnh. Bọn họ cười nói với Trần Bình An, núi sông chỗ đó còn không có tên, nào có thần tiên ma quái gì, trước giờ chưa từng nghe thấy. Cuối cùng hầu hết đều không quên giới thiệu đền giang thần của sông Tú Hoa, nói rằng nơi ấy xin quẻ bái thần rất linh nghiệm, không chừng thật sự có giang thần lão gia. Hàng năm huyện lệnh đại nhân đều dẫn người đến bờ sông tế tự, pháo nổ liên hồi rất náo nhiệt.

Giữa trưa bốn người chuẩn bị vào núi. Lý Hòe đứng ở chân núi, khom lưng chắp tay lạy ba cái. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Trần Bình An vẫn không có động tĩnh, bèn khó hiểu hỏi:

- Trần Bình An, lần trước ở núi Kỳ Đôn ngươi cũng lạy sơn thần, sao lần này lại lười biếng?

Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn trả lời:

- Trước kia ta thường vào núi với sư phụ, đã học được một ít bản lĩnh nhìn núi ăn đất. Lúc ông lão tâm tình tốt thường nói về hướng đi thế núi, nơi nào là chỗ ngồi của kim thân sơn thần, nghiên cứu rất kỹ. Trên một ngọn núi có ghế ngồi của sơn thần lão gia hay không, trước khi vào núi ngươi nhìn kỹ mấy lần là có thể thấy được một chút manh mối. Cộng thêm trước đó người bản xứ đều nói nơi này không có truyền thuyết, đại khái có thể xác định đường núi mà chúng ta sắp đi không phải là địa bàn của sơn thần.

Lâm Thủ Nhất chợt có suy nghĩ, nói:

- Âm thần tiền bối từng nói, danh ngạch thần núi sông chính thức của một vương triều có hạn, không thể khắp nơi đều có thần linh, nếu không sẽ như cỏ dại lan tràn, khiến cho khí vận địa phương hỗn loạn. Cộng thêm núi sông tranh đấu, chẳng khác nào tranh ruộng đất giành nguồn nước dưới núi, sẽ gây bất lợi với vương triều. Cho nên bình thường những ngọn núi không có miếu sơn thần được ghi trong Địa Phương Huyện Chí, sẽ không thể xuất hiện sơn thần.

Lý Hòe hơi thất vọng:

- Ài, ta còn muốn có thêm mấy tượng gỗ sơn màu.

Lúc trước ở núi Kỳ Đôn nhờ họa được phúc, lấy được một tượng gỗ sơn màu sống động như thật, khiến cho Lý Hòe rất mong chờ, muốn đi qua một ngọn lại lấy thêm một cái. Chờ đến thư viện Đại Tùy, chẳng phải hòm sách nhỏ của mình sẽ đầy ắp sao? Nếu không trong hòm trúc chỉ đặt một tượng gỗ và một quyển sách thì đúng là “nghèo rớt mồng tơi”.

Lâm Thủ Nhất vừa bực vừa buồn cười nói:

- Ngươi có mặt mũi gì nói Trần Bình An mê tiền?

Vẻ mặt Lý Hòe vô tội:

- Ta không nói như vậy, ta chỉ nói Trần Bình An là quân tử thích tiền, kiếm một cách hợp pháp.

Lâm Thủ Nhất hừ lạnh nói:

- Nịnh hót!

Lý Hòe tức giận:

- Nếu không nhờ ta vất vả khẩn cầu, ngươi sẽ có hòm sách nhỏ sao? Lâm Thủ Nhất ngươi có một chút lương tâm được không?

Lý Bảo Bình bực bội nói:

- Im miệng.

Lúc chung quanh không có người, Trần Bình An sẽ luyện tập đi thế. Bởi vì vác cái gùi lớn, không dám có động tác mạnh, cho nên hắn cố gắng kìm hãm sức lực và tư thế, đi chậm lại. Dù sao lúc ở trạm Chẩm Đầu, A Lương truyền thụ phương thức vận khí Thập Bát Đình, đã nói một chữ “chậm” mới là tinh túy của Thập Bát Đình. Hôm nay Trần Bình An kẹt ở lần dừng thứ sáu và thứ bảy, làm cách nào cũng không bước qua được cái hố này, vừa lúc dùng thế đi của Hám Sơn quyền phổ để luyện tập một chút.

Đi đường núi khoảng hai canh giờ, Lý Hòe đã thở hồng hộc, Lý Bảo Bình cũng vậy.

Trần Bình An biết đây đã là tận cùng của “một hơi”, bèn chọn nghỉ ngơi bên cạnh một khe suối. Lâm Thủ Nhất không hổ là thần tiên đã đặt một chân lên núi, thần khí vẫn an nhàn, chỉ là trên trán đã rỉ mồ hôi, không bằng Trần Bình An mà thôi. Mỗi người tự tìm một nơi ngồi xuống. Trần Bình An từ trong cái gùi lớn của mình lấy ra thanh đao của Lý Bảo Bình, A Lương gọi nó là “Tường Phù”. Mặc dù khi đó A Lương nói hai chữ “kém nhất”, nhưng Trần Bình An không phải người mù, mà đã quen dùng dao làm bếp và dao chẻ củi, thậm chí ngay cả đao ép váy của Ninh cô nương cũng mượn dùng một thời gian, cho nên hắn biết thanh đao này nhất định rất quý giá. Chỉ cần xung quanh không có người, hắn sẽ lấy khối trảm long đài nho nhỏ xuất hiện một cách khó hiểu kia ra, cẩn thận mài lưỡi đao.

Sau khi rút đao ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng chấm nước vào trảm long đài đen đến sáng bóng, Trần Bình An ngồi bên khe suối bắt đầu chậm rãi mài đao, động tác ung dung không vội không gấp, giống như đang cầm đồ sứ cống phẩm quý quá dễ vỡ nhất.

Hắn thích chuyên tâm làm một việc gì đó, nếu có thể làm tốt sẽ khiến hắn rất vui vẻ.

Giống như mỗi lần “lê.n đỉnh cao chót vót” nơi tầm mắt rộng rãi, luyện tập đứng thế thủ ấn, Trần Bình An sẽ cảm thấy thoải mái nhất. Mỗi khi thư giãn tâm thần đều khoan khoái, đồng thời lại có phần nuối tiếc, hận không thể đi nghiên cứu quyền chiêu phía sau quyền phổ. Một hơi thông hiểu toàn bộ đạo lý trong đó, khiến mình xuất quyền càng có đường lối, càng nhanh chóng hơn, sở hữu khí thế của A Lương lúc rời khỏi trạm Chẩm Đầu, vọt lên không hóa thành cầu vồng bay đi.

Nhưng mỗi lần như vậy Trần Bình An đều sẽ yên lặng đi thế, áp chế luồng khí tức xung động này, tự nói với mình không được gấp, phải tĩnh tâm. Tâm không ổn định, một mực cầu nhanh sẽ giống như nung gốm nặn phôi, dễ phạm sai lầm, thất bại trong gang tấc. Có một lần đi thế hắn làm sao cũng không thể tĩnh tâm được, bèn lật xem những địa đồ châu quận kia, trong lúc vô tình lại thấy được ba tờ phương thuốc đã cẩn thận cất kỹ, chính là bút tích của đạo nhân trẻ tuổi họ Lục. Ninh cô nương nói những chữ viết này không thú vị, giống như kiểu chữ tiêu chuẩn của người đọc sách, là loại nhàm chán nhất.

Nhưng hôm nay dù Trần Bình An có việc hay không cũng sẽ lấy ba tờ giấy ra xem thử, đọc một lần là tâm có thể tĩnh hơn mấy phần.

Lý Bảo Bình rửa mặt, từng sợi tóc dính vào trán. Đi bộ trong thời gian dài như vậy, tiểu cô nương đã phơi nắng đen hơn rất nhiều, cho nên lúc này không còn tóc che lại, vầng trán lại tỏ ra rất trắng nõn trơn bóng.

Cô thích nhìn dáng vẻ tiểu sư thúc tập trung mài đao, lúc đao hẹp di chuyển trên trảm long đài, giống như giữa trời đất chỉ còn lại một mình tiểu sư thúc, nhìn bao nhiêu cũng không chán.

Đương nhiên lúc Trần Bình An đi đường luyện quyền, chắn ở trước người cô, dùng nắm tay nói đạo lý với người khác, học chữ với bọn họ... cô đều thích. Từ thích một chút đến rất thích, càng thích, thích nhất.

Đương nhiên cũng có lúc không thích, nhưng thông thường cô sẽ quên rất nhanh.

Có điều khi nghĩ đến trạm Chẩm Đầu ở trấn Hồng Chúc, nghĩ đến phong thư mình gởi về nhà, tâm tình của tiểu cô nương lại hơi phiền muộn.

Trần Bình An phát giác được sự khác thường của cô, bèn cười hỏi:

- Thế nào, có tâm sự à?

Lý Bảo Bình thở dài:

- Không biết trong nhà thế nào rồi. Con người nhị ca xấu như vậy, sau này liệu đại ca có bị nhị ca ức hiếp không?

Trần Bình An nghiêm túc nói:

- Tùy việc mà xét. Sau này anh nhất định sẽ đến trước mặt nhị ca của em, hỏi cho rõ chuyện xui khiến Chu Lộc giết anh. Nhưng nói đi phải nói lại, nhị ca của em đối xử với em gái cũng không xấu.

Vẻ mặt Lý Bảo Bình khổ sở nói:

- Tại sao Chu Lộc lại như vậy, tại sao có thể như vậy! Chị ấy đã là võ nhân, còn có Chu Hà, chỉ cần đi đến biên quân thì ai cũng sẽ tranh giành. Sau này dựa vào chính mình giành lấy một tước hiệu, rất khó sao? Tại sao nhị ca của em nói gì thì chị ấy cũng làm theo?

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Những chuyện này anh cũng nghĩ không ra.

Lâm Thủ Nhất cách đó không xa sắc mặt âm trầm:

- Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi đi.

Lý Hòe lẩm bẩm:

- Không phải, ta thấy đồ ngốc Chu Lộc này đã thích nhị ca của ngươi rồi. Thiếu nữ mơ mộng, xuân tâm nảy mầm, được người trong lòng hứa hẹn, nói không chừng còn khiến cô ta động tâm hơn là được phong tước.

Lâm Thủ Nhất cười nhạt nói:

- Vậy cô ta đúng là vừa ngu vừa xấu xa, không có thuốc nào cứu được.

Trần Bình An thở dài, nhìn ba người bên cạnh, nhớ tới quang cảnh ở ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa, gà bay chó chạy, đủ chuyện nhỏ nhặt, phụ nữ chửi đổng, nói xấu sau lưng, không thiếu thứ gì, bèn nói:

- Các ngươi là người đọc sách, hiểu biết nhiều, lại là học trò do Tề tiên sinh tự tay dạy ra, cho nên rất khác với bọn ta. Thực ra ở nơi ta sống, có rất nhiều người lớn tuổi cũng giống như huyện lệnh và lão già trên thuyền kia, không muốn nói đạo lý, hoặc là chỉ muốn nói đạo lý của mình.

Hắn dứt khoát không mài đao hẹp nữa, thu đao vào vỏ, cảm khái nói:

- Nhưng đừng thấy những người này không nói đạo lý. Có một số người sức lực lớn, nung gốm đốt than là có thể kiếm tiền nuôi gia đình. Có một số người trồng trọt giỏi hơn bất cứ ai, cho nên cuộc sống cũng không tệ. Còn có Mã bà bà chuyên đỡ đẻ cho người khác, thích đốt bùa giả thần giả quỷ, tính tình rất xấu. Nhưng bà ta lại rất tốt với cháu trai Mã Khổ Huyền, muốn cho cháu mình tất cả đồ tốt trên đời.

Trần Bình An cười nói:

- Cho nên ta muốn đọc sách một chút, muốn hiểu được rốt cuộc là vì sao.

Lý Bảo Bình đột nhiên đứng dậy, chậm rãi dạo bước bên cạnh khe suối, sắc mặt nghiêm túc.

Cuối cùng vị tiểu cô nương mặc áo bông đỏ này đột nhiên nói:

- Tiểu sư thúc, vấn đề lần trước anh hỏi trên thuyền, em vẫn luôn suy nghĩ. Bây giờ em cảm thấy đã nghĩ được một chút rồi, anh có muốn nghe thử không?

Trần Bình An nhịn cười:

- Vừa từ chỗ các em học được một câu là “rửa tai lắng nghe”, bây giờ vừa lúc dùng đến.

Tiểu cô nương phồng má thở phì phì, cuối cùng oán giận nói:

- Tiểu sư thúc!

Trần Bình An vội vàng cười nói:

- Em cứ nói, cứ nói.

Tiểu cô nương còn chưa bắt đầu giảng đạo lý, trước tiên đã tìm đường lui cho mình:

- Em nói có thể khá lộn xộn, nếu tiểu sư thúc anh cảm thấy không đúng, chỉ cần nghe thôi, không được cười em.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Ở trên thuyền anh có thể nói đạo lý với ông lão lớn tuổi như vậy, tại sao em không thể? Em cứ nói đi, tiểu sư thúc sẽ chuyên tâm lắng nghe.

Lý Hòe bĩu môi, cầm tượng gỗ sơn màu kia vung vẩy, giống như đại tướng đang chỉ huy thiên quân vạn mã:

- Cứ nói đi. Xưa nay nói chuyện cãi nhau vốn không đau, chỉ có đánh nhau mới đau thôi.

Tiểu cô nương trước tiên giảng ba quan niệm, có phần giống như thấy giáo dạy học vạch ra tôn chỉ, nêu rõ nội dung cốt lõi:

- Em muốn giảng nhân nghĩa đạo đức, quy củ lệ làng, luật pháp vương triều.

Lý Hòe lập tức cảm thấy nhức đầu, bèn đặt tâm tư vào tượng gỗ sơn màu rất tinh xảo kia, nghĩ thầm nếu một ngày nào đó nó có thể sống lại trò chuyện giải sầu với mình thì tốt.

Lâm Thủ Nhất cười cười, một tay nâng cằm, nhìn về Lý Bảo Bình đứng bên khe suối.

Chỉ có Trần Bình An là vểnh tai chuyên tâm nghe giảng.

Khi còn bé thường đến chân tường ở trường học nghe lén Tề tiên sinh giảng dạy, khiến hắn vẫn luôn cảm thấy rất hoài niệm.

- Ba điểm này phân biệt tương ứng với quân tử hiền nhân, dân chúng quê mùa, kẻ xấu phạm pháp.

- Quân tử hiền nhân, sau khi đọc sách nhiều thì hiểu biết càng nhiều đạo lý. Nhưng phải nhớ lấy một điểm, giống như đại ca em nói, đạo đức quá cao thì quá giả tạo, cuối cùng không thể ràng buộc người khác, chỉ có thể ràng buộc bản thân. Vì vậy làm người phải chính trực, thân chính thì danh chính, danh chính thì ngôn thuận, ngôn thuận thì sự thành. Ngoại trừ chuyện này, một khi chỉ lo giữ mình đức tốt, nếu muốn cứu giúp thiên hạ, giáo hóa dân chúng, có thể thu đệ tử truyền thụ đạo đức học vấn của mình, giống như tiên sinh của chúng ta vậy.

- Dân chúng quê mùa bình thường, chỉ cần tuân thủ quy củ lệ làng là được.

- Còn luật pháp vương triều, chính là một khuôn mẫu dùng để ràng buộc kẻ xấu, hơn nữa là khuôn mẫu thấp nhất, cũng là “quy củ” thấp nhất trong lễ nghi của Nho gia chúng ta.

Mặc dù Trần Bình An cảm thấy có thể nghe hiểu được những lời này, nhưng đạo lý trong đó vẫn không thể trở thành đạo lý của mình.

Chẳng trách A Lương nói là phải đọc sách nhiều.

Chẳng biết từ lúc nào Lâm Thủ Nhất đã ngồi ngay ngắn, nhíu mày nói:

- Đó là Pháp gia. (một phái thời Tiên Tần)

Lý Bảo Bình đối diện với ba người, nói như đinh đóng cột:

- Pháp đều từ nho mà tới!

Lâm Thủ Nhất ngạc nhiên.

Lý Bảo Bình thấy Lý Hòe không tập trung, liền tức giận khẽ quát:

- Lý Hòe!

Lý Hòe giống như trở lại năm tháng ở trường học, bị Tề tiên sinh nhẹ giọng điểm danh trong lớp, theo bản năng trả lời:

- Có!

Kết quả phát hiện Tề tiên sinh đã đổi thành Lý Bảo Bình thường đánh mình, hắn liền hậm hực, cảm thấy rất mất mặt, bèn tiếp tục cúi đầu đùa nghịch tượng gỗ.

Lý Bảo Bình không để ý tới Lý Hòe nữa, tiếp tục nói:

- Mỗi người đều có quy củ của riêng mình, yên ổn hòa thuận, thế đạo sáng trong, thiên hạ thái bình. Quân vương trị vì không hề tốn sức, từ đó thánh nhân chết, đại đạo dừng.

Lâm Thủ Nhất lại lên tiếng:

- Thánh nhân không chết đại đạo không dừng, đây là cách nói của Đạo gia...

Ánh mắt Lý Bảo Bình rạng rỡ, lớn tiếng nói:

- Một pháp thông thì vạn pháp thông, đạo lý căn bản nhất trên đời dĩ nhiên đều nhất trí.

Cô giống như nhớ đến chuyện gì, chậm rãi dạo bước trước mặt ba người:

- Trong buổi học cuối cùng ở trường, tiên sinh đã nói riêng với ta về bốn chữ “thiên kinh địa nghĩa” (lý lẽ bất di bất dịch), kinh nghĩa là căn bản lập giáo của Nho gia ta...

Lý Hòe cuối cùng nói:

- Tiên sinh không nói chuyện này với bọn ta. Lâm Thủ Nhất, ngươi thì sao?

Lâm Thủ Nhất lắc đầu.

Lý Bảo Bình khoanh tay trước ngực, tức giận nói: 

- Các ngươi một kẻ thì không thích nghe tiên sinh nói đạo lý, một kẻ thì không thích hỏi khi tiên sinh giảng bài, chẳng lẽ muốn tiên sinh nhét tri thức của mình vào trong đầu các ngươi sao?

Lý Hòe cợt nhả nói:

- Nếu có thể thì ta cũng không để tâm. Học vấn của tiên sinh lớn như thế, chia cho ta một chút cũng đủ dùng cả đời rồi. Như vậy có thể tiết kiệm sức lực, còn bớt đi đường vòng.

Lâm Thủ Nhất lẩm bẩm:

- Một pháp thông thì vạn pháp thông... nếu thật như thế, đúng là cần chính mình tìm được cái “một” kia. Cũng phù hợp với câu nói của A Lương, “cầu tinh thâm mà bỏ hỗn tạp”.

Bị Lý Hòe ngắt lời như vậy, Lý Bảo Bình giống như lại nghĩ đến chuyện khác, gặp phải khúc mắc. Tiểu cô nương hơi xấu hổ, nói với Trần Bình An:

- Tiểu sư thúc, em muốn suy nghĩ thêm, lại có vấn đề chạy ra làm khó em rồi.

Trần Bình An mỉm cười giơ ngón cái lên.

Tiểu cô nương tung tăng nói:

- Nói không tệ đúng không?

Trần Bình An vẫn giơ ngón cái, lớn tiếng nói:

- Rất tốt!

Bốn người cũng không biết, âm thần vốn lặng lẽ bảo vệ cách đó không xa, toàn thân lại run rẩy giống như một kẻ đáng thương bò ra từ chảo dầu.

Nhưng phúc họa liền kề. Âm thần này đầu tiên là thờ ơ nghe những lời “dạy học” non nớt kia, sau đó là một chuỗi phản ứng khó tưởng tượng, tâm thần lung lay, hồn phách tách rời, khí tức âm tà hùng hậu giống như bị từng cơn gió mạnh lột bỏ. Lúc đầu hắn còn không tin tà ma, vẫn không muốn lùi về sau một bước, đến cuối cùng thật sự không chịu nổi, phải lui đến mấy chục dặm mới cảm thấy tốt hơn. Hắn không muốn bỏ cuộc, bèn đối diện với cơn gió mạnh cương trực kia từng bước đi tới, giống như một con thuyền nhỏ ngược dòng trong nước sông cuồn cuộn.

Tương truyền thế giới Hạo Nhiên có chín châu lớn, những chính nhân quân tử ở bảy mươi hai thư viện Nho gia, trong lòng một điểm khí cương trực, trời đất ngàn dặm gió vui mừng.

Cùng lúc đó, cách vùng núi non trùng điệp ít dấu chân người này trăm dặm, có một địa phương huy hoàng như phủ đệ vương hầu. Một cô gái áo đỏ thân hình uyển chuyển nhưng sắc mặt lại trắng như tuyết, vốn định thắp một chiếc đèn lồng giấy trắng treo lên cao, nhưng thắp xong một lần lại tự động tắt một lần. Chuyện này khiến sắc mặt của cô trở nên dữ tợn.

Cả phủ đệ to lớn ma quỷ hoành hành, gió lạnh ào ạt.

Cô vứt đèn lồng trong tay, chậm rãi bay lên, cuối cùng lơ lửng ở nơi cao hơn mái hiên, nhìn ra xung quanh.