Đi dạo qua đường Quan Thủy, mua xong những thứ cần mua, Trần Bình An chuẩn bị quay về. A Lương lại đề nghị ngồi thuyền dạo chơi sông Xung Đạm ban đêm, nhưng người hưởng ứng rất ít, chỉ có Lâm Thủ Nhất gật đầu đồng ý.
Trần Bình An cũng định cất đồ đạc xong sẽ đi xem thử bãi đá nguy hiểm kia, nhưng Lý Bảo Bình lại kéo tay áo của hắn. Trần Bình An hiểu ngầm, ước lượng túi tiền một chút, tiền lẻ còn lại vẫn đủ mua mứt quả.
Chu Lộc kéo phụ thân Chu Hà đi đến tiệm binh khí. Lý Hòe kêu gào đói bụng, A Lương bèn bảo dịch thừa dẫn hắn về trạm Chẩm Đầu ăn khuya. Thế là một nhóm người tách nhau ra.
Lâm Thủ Nhất và người đàn ông đội nón sánh vai bước đi, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tiền bối nói Lý Hòe là người có phúc duyên nhất, có phải quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” nhìn như còn mới kia là thứ đáng giá nhất không?
A Lương khẽ gật đầu, tiết lộ thiên cơ:
- Nhìn giống như mới mà thôi, thực ra đã khá lâu rồi. Những thứ được viết trong sách không đáng giá, chỉ là thủy pháp tu hành lộn xộn, cố ý làm hại đệ tử nhà người khác. Nhưng chất liệu của sách tương đối quý giá, giữ mấy trăm năm cũng sẽ không bị mọt ăn.
Ông ta lấy hồ lô nhỏ xuống, uống một hớp rượu:
- Hơn nữa nếu ta không nhìn sai, trong quyển sách này đã sinh ra mấy con cá mọt, đương nhiên mắt thường của các ngươi không nhìn thấy được. Thứ này là một trong số yêu tinh trên thế gian, cực kỳ nhỏ bé, bơi lội giữa những hàng chữ giống như cá sống trong sông. Cá mọt dùng tinh thần khí của văn tự trong sách làm thức ăn, sau khi trưởng thành lớn nhất chỉ bằng sợi tóc. Cá mọt có nhiều chủng loại trên thế gian, trong quyển sách kia chỉ là loại bình thường, nhưng nếu lấy ra bán cho quan to quyền quý thích sưu tầm của lạ, chắc cũng phải được ba ngàn lượng bạc. Cho nên nó là một trong mấy quyển sách đáng giá nhất ở tiệm kia.
Thiếu niên nghe vậy liền chắt lưỡi. Ngay cả loại cá mọt nhìn không thấy, sang tay cũng có thể kiếm được ba ngàn lượng bạc trắng, chẳng lẽ bên ngoài trấn nhỏ tiền mới là thứ không đáng giá nhất?
A Lương giống như nhìn thấu suy nghĩ của thiếu niên, cười nói:
- Chờ sau này ngươi thật sự đặt chân lên đường tu hành sẽ biết, vàng ròng bạc trắng trong mắt dân chúng quê mùa, dù ngươi có chất thành núi cũng chỉ tiêu trong phút chốc mà thôi, nói hết là hết. Hơn nữa nếu đã phải tiêu tiền như nước, chứng minh vàng bạc tầm thường kia cũng là thứ đáng giá.
Lâm Thủ Nhất gật đầu.
A Lương cười nói:
- Nếu nói những chuyện này với Trần Bình An, chưa chắc hắn đã hiểu.
Lâm Thủ Nhất lắc đầu nói:
- Chuyện liên quan đến tiền tài, hắn nhất định sẽ hiểu.
A Lương cười ha hả, dẫn thiếu niên đi đến bờ sông trấn Hồng Chúc. Nơi này tiếng người huyên náo, thiếu niên đã quen với sự yên tĩnh ban đêm của trấn nhỏ quê nhà, có phần không thích ứng được. Nhất là mỗi lần hít thở giống như có thể ngửi được mùi son phấn, lúc đầu sẽ cảm thấy mùi thơm xộc vào mũi, nhưng ngửi nhiều sẽ cảm thấy hơi khó tiêu.
Khi hai người băng qua ngõ nhỏ đi đến bờ sông, tầm mắt trở nên sáng tỏ thông suốt. Hai bên bờ là đường trải đá xanh dày nặng, chung quanh đầy tiếng cười nói vui vẻ. Rất nhiều cô gái xinh đẹp dựa nghiêng vào lan can lầu cao, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, quần áo phần lớn đều sặc sỡ. Trên lầu treo một hàng đèn lồng, chiếu rọi mặt mày của những cô gái kia càng diêm dúa động lòng người.
Thuyền hoa lớn nhỏ không đều chạy chầm chậm dọc theo hai bờ sông, mành trúc buông xuống, hầu hết đều có hai cô gái phân biệt ngồi ở đầu thuyền và đuôi thuyền, cộng thêm một người chèo thuyền.
So với những cô gái lầu cao dáng vẻ tùy tiện, lớn tiếng chào mời, những cô gái trên thuyền kia tuy cũng ăn mặc lồ lộ, nhưng thần thái có thêm mấy phần nhã nhặn trầm tĩnh.
Cô gái tuổi xuân giống như thiếu nữ nhà bên xinh đẹp hiền lành, còn phu nhân hơi lớn tuổi lại giống như tiểu thư khuê các. Thỉnh thoảng một số cô gái trên lầu cao sẽ châm chọc chửi mằng những cô gái trên thuyền đã giành mối làm ăn của họ, còn ném rau quả xuống. Những cô gái trên thuyền đã quen với chuyện này, hầu hết đều không so đo, trừ khi bị ném trúng, nếu không rất ít người đứng dậy trợn mắt cãi nhau với đối phương.
Một khi nữ nhân trên thuyền và nữ nhân thanh lâu xảy ra xung đột, tất nhiên sẽ rước lấy tiếng vỗ tay tán thưởng của đàn ông, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lâm Thủ Nhất cảm thấy da đầu ngứa ngáy:
- A Lương tiền bối, không phải chúng ta đi sông Xung Đạm ngắm cảnh sao?
A Lương vô lại nói:
- Nếu là ba sông hợp dòng, vậy nơi này đương nhiên cũng tính là sông Xung Đạm.
Lâm Thủ Nhất không còn lời nào để nói.
A Lương ngồi xuống bờ sông, nhìn từng chiếc thuyền hoa gần trong gang tấc chậm rãi trôi qua. Mỗi lần có cô gái trên thuyền liếc mắt đưa tình, hoặc là dùng giọng nói ngọt ngào chào hỏi, ông ta đều sẽ yên lặng uống một hớp rượu, thản nhiên lẩm bẩm.
Lâm Thủ Nhất cũng ngồi xuống, vểnh tai nghe lén, nghe được đứt quãng cái gì “giữ mình như ngọc, chính nhân quân tử, trên đầu chữ Sắc có một thanh đao”... Hắn phì cười, hóa ra A Lương tiền bối cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.
A Lương khẽ quay đầu, nhìn về một chiếc thuyền hoa nhỏ cách đó không xa. Một vị phu nhân nhan sắc bình thường ngồi ở mũi thuyền, thoải mái nhìn ngắm chung quanh, không giống như nữ nhân buôn bán x.ác thịt, mà giống như phu nhân nhà quyền thế đi dạo ban đêm. Trong khi thiếu nữ đôi tám chèo thuyền phía sau lại có dung nhan rất xinh đẹp.
A Lương đứng lên, chờ chiếc thuyền hoa này đến gần, đột nhiên lấy ra một nén vàng chói mắt:
- Có đủ không?
Phu nhân cười dịu dàng, không gật đầu cũng không lắc đầu. Thiếu nữ chèo thuyền thì nhìn chăm chú, hận không thể thay phu nhân làm vụ mua bán này.
Ánh mắt phu nhân lướt qua người đàn ông đội nón, đưa tay chỉ vào thiếu niên Lâm Thủ Nhất:
- Vị tiểu thiếu gia này, ngươi có thể lên thuyền một mình.
A Lương nhanh chóng cất nén vàng vào:
- Thằng nhóc này là kẻ nghèo mạt rệp, không có tiền! Trên người chẳng có đồng nào!
Phu nhân ôn nhu nói:
- Ta có thể không thu tiền của hắn.
Thiếu nữ nhìn theo ngón tay của phu nhân, trông thấy một thiếu niên sắc mặt đỏ bừng, môi hồng răng trắng, phong độ nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là nhân tài đọc sách, cô cũng ngượng ngùng cười.
Người đàn ông đội nón đáng thương bị gạt sang một bên, có tiền cũng không xài được. Vẻ mặt ông ta giống như khó tưởng tượng, nghĩ thầm cô ả này bị mù rồi à, hay là khẩu vị khác người. Một người đàn ông anh tuấn tiêu sái, hơn nữa đang trong thời kỳ sung sức như mình thì không chọn, lại đi chọn Lâm Thủ Nhất gầy như que củi? Nếu dựa theo sở thích này, đưa Trần Bình An còn gầy hơn tới đây, chẳng phải ả ta còn trả tiền ngược lại sao?
A Lương lẩm bẩm nói:
- Đúng là đau lòng.
Phu nhân mỉm cười nhìn về thiếu niên, chẳng biết tại sao một người nhan sắc bình thường như bà ta lại có mấy phần mị hoặc:
- Không lên thuyền sao?
Lâm Thủ Nhất lắc đầu.
A Lương ngồi trên bậc thềm, uống một hớp rượu buồn:
- Thằng nhóc, mau lên thuyền đi, chẳng qua sau này không có bầu rượu để uống nữa mà thôi. Trên đời có rượu gì hơn được rượu hoa, ngươi nhất định đừng bỏ lỡ.
Lâm Thủ Nhất không hề nhúc nhích, trợn mắt nhìn bóng lưng người đàn ông đội nón.
Những người đồng hành phía sau đã bắt đầu thúc giục, thuyền hoa đành phải tiếp tục đi tới.
Phu nhân vẫn mỉm cười ngoái đầu nhìn Lâm Thủ Nhất. Thiếu niên chỉ thờ ơ, lạnh lùng đối diện với bà ta.
Không ngừng có thuyền hoa đi qua trước mặt hai người, những cô gái phong thái khác nhau giống như từng bức tranh mỹ nữ trải ra.
Lâm Thủ Nhất nhẹ giọng hỏi:
- A Lương, ông đến đây là để chờ bà ta à?
A Lương nhấc nón, lắc đầu cười nói:
- Nhất thời hứng thú mà thôi, chỉ là muốn biết tấm lưới cá này rốt cuộc lớn đến đâu.
Thiếu niên trí thức ngồi bên cạnh ông ta, thoải mái nhìn những cô gái son phấn kia. Trên đường đá dọc theo bờ sông có trẻ con xách giỏ chạy tới chạy lui, riếng rao hàng lanh lảnh, lúc thì phía đông lúc thì phía tây.
- --------
Chu Lộc muốn mua một con dao găm mang theo bên người, lưỡi dao phải sắc bén, đồng thời hình dáng đẹp một chút thì tốt. Không ngờ tiệm binh khí đã đóng cửa, thiếu nữ phiền muộn đứng bên ngoài không nói gì.
Chu Hà an ủi:
- Ngày mai lại tới cũng được.
Thiếu nữ dựa lưng vào một cây cột buộc ngựa bên ngoài tiệm, ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm.
Chu Hà nhẹ giọng hỏi:
- Có tâm sự à?
Chu Lộc lắc đầu.
Chu Hà cẩn thận hỏi:
- Trên đoạn đường cuối cùng rời khỏi núi Kỳ Đôn, tiểu thư chủ động yêu cầu ngồi chung với con, là muốn nói gì sao?
Chu Lộc ừ một tiếng, buồn bã nói:
- Tiểu thư bảo con nên khách sáo lễ độ với mọi người một chút.
Chu Hà thở phào, cười nói:
- Tiểu thư nói không sai, ra bên ngoài thì hòa nhã có thể phát tài.
Chu Lộc thấp giọng nói:
- Tên A Lương kia thì không nói, dù sao cũng đến từ miếu Phong Tuyết. Tuy hoàn toàn không giống như thần tiên mà con tưởng tượng, nhưng thần tiên vẫn là thần tiên, dù khiến người ta chán ghét thì con vẫn có thể nhịn được. Còn Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe kia là thứ gì, chẳng qua là học cùng lớp với tiểu thư mấy năm, lại chẳng hề xem mình là người ngoài. Một đứa con riêng do tiện tỳ sinh ra, cùng với một đứa con trai của kẻ hèn nhát, dựa vào đâu mà đòi sánh ngang với tiểu thư chúng ta? Nhất là tên kia...
Thấy cô không muốn nói tiếp, Chu Hà bèn tiếp lời:
- Trần Bình An?
Thiếu nữ mím môi.
Chu Hà thở dài:
- Nơi này không có người ngoài, mấy lời tiếp theo của cha có thể sẽ không lọt tai...
Thiếu nữ bỗng nhiên thần thái rạng rỡ, cắt ngang lời nói của Chu Hà:
- Cha, trong phong thư mà công tử gởi cho tiểu thư, phần sau viết riêng cho con rất nhiều. Chữ hành và chữ khải của công tử càng ngày càng thuần thục. Trong thư nói ngài ấy tự mình theo người truy sát một đám mã tặc, đã quen biết một vị cháu đích tôn của họ Trần trụ cột quốc gia, còn kể về cảnh tượng lửa thái bình kia. Ngài ấy nói kinh thành Đại Ly đầy rẫy cái lạ, trên đường lớn có người cưỡi rắn cưỡi trăn, tiên hạc qua lại khắp nơi, mà dân chúng kinh thành giống như đã quen với chuyện này. Công tử còn nói ở cổng bắc hoàng thành Đại Ly, hai bên đều có một pho tượng thần giữ cửa giáp vàng sống động, thân cao đến bốn năm trượng, nghe nói là lễ vật khai quốc do một tông môn Đạo gia tặng cho Đại Ly. Cha thấy có thú vị không?
Chu Hà bất đắc dĩ nói:
- Gọi là nhị công tử thì ổn hơn.
Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ:
- Đại công tử không có ở đây, huống hồ đại công tử phúc hậu như vậy, cho dù ngài ấy nghe được cũng sẽ không tức giận.
Chu Hà khẽ quát:
- Không được vô lễ!
Chu Lộc mặt mày ủ rũ, lông mi khẽ động, sau đó nhỏ giọng nói:
- Công tử... à, nhị công tử đã từng nói với đám tôi tớ chúng ta, người số mệnh tốt thì nằm cũng có thể hưởng phúc, người số mệnh không tốt đi đến thế giới này chính là chịu tội. Lý Hòe mệnh tốt, Lâm Thủ Nhất mệnh cũng tốt, đã trở thành học sinh của thư viện Sơn Nhai, sau này nhiều khả năng sẽ nổi danh. Nếu không thì cũng có thể làm phú ông giàu có, tiêu xài dư dả.
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Thực ra số mệnh của tên Trần Bình An kia cũng không tệ, ít nhất hắn không cần gọi người khác là tiểu thư công tử.
Chu Hà không dám nhìn thẳng vào mắt con gái.
Con của nô tỳ sinh trong nhà chủ, từ khi còn trong bụng mẹ đã được định sẵn như vậy rồi.
Ông ta muốn nói lại thôi.
Ánh mắt thiếu nữ dứt khoát, giọng nói kiên định:
- Cha, không sao cả. Nhị công tử đã nói rồi, sau khi đến kinh thành Đại Ly sẽ có biện pháp thoát khỏi thân phận hạ lưu. Hơn nữa quân ngũ ở biên cảnh Đại Ly cũng đồng ý thu nhận nữ võ nhân, nếu như tích đủ quân công, nói không chừng còn có thể trở thành phu nhân được phong tước.
Chu Hà nhìn thiếu nữ thần thái khác thường trước mắt, vừa cảm thấy xa lạ vừa có phần vui mừng, gật đầu nói:
- Đến lúc đó hai cha con chúng ta cùng nhau đầu quân là được, có thể có thể chiếu cố lẫn nhau. Hôm nay nhị công tử đã đứng vững ở kinh thành, tranh thủ bảo ngài ấy giúp chúng ta tìm biên quân tốt một chút, đại chiến không đến mức quá nhiều, chiến công đừng quá khó lấy. Tóm lại trước khi thoát khỏi thân phận hạ lưu, không thể bôi nhọ nếp nhà của Lý gia Long Tuyền chúng ta. Cho dù sau này thật sự ra riêng, trong lòng cũng phải nhớ ơn Lý gia...
Thiếu nữ mỉm cười bước nhanh tới, kéo cánh tay Chu Hà muốn trở về trạm Chẩm Đầu, đồng thời trêu đùa:
- Biết rồi, biết rồi, từ lúc nào cha lại nói nhiều như vậy.
Chu Hà xoa đầu con gái, do dự một thoáng, vẫn quyết định nói ra:
- Có cơ hội thì xin lỗi Trần Bình An một tiếng. Trận chiến ở đỉnh núi Kỳ Đôn, bất kể dự tính ban đầu là gì, làm sai chính là làm sai, vì vậy nên xin lỗi thì xin lỗi, nên bù đắp thì bù đắp.
Chu Lộc im lặng một lúc, có lẽ do tối nay tâm tình rất tốt, cô tươi cười rạng rỡ nói:
- Được rồi!
- --------
Trấn Hồng Chúc tuân theo lễ chế Đại Ly, xây dựng hai miếu văn võ, bao gồm lầu Văn Xương và miếu Võ Thánh quy mô không nhỏ. Phân biệt thờ phụng một pho tượng thần quan văn tay nâng thẻ ngọc, cùng với một pho tượng thần võ tướng mặc giáp đeo kiếm, chân đạp lưng báo.
Hai miếu của Trấn Hồng Chúc xây ở thành nam, cách nhau không xa, khoảng chừng năm sáu trăm bước mà thôi.
Trong bóng đêm thâm trầm, hai pho tượng thần gần như đồng thời lắc lư, bụi bặm trên người rơi xuống lả tả, từng cơn sóng gợn màu vàng nhạt nổi lên bên ngoài tượng thần.
Cùng lúc này, trong đền giang thần ở hai bên bờ sông Tú Hoa và Ngọc Dịch, hai pho tượng thần kim thân bằng đất cũng xảy ra tình trạng tương tự.
Trong núi Kỳ Đôn ở phía bắc trấn Hồng Chúc, có một người đàn ông phanh ngực lộ bụng, tay xách bầu rượu, bên hông còn cột ba bầu rượu khác. Mặc dù cả người đầy mùi rượu say mèm, bước chân lảo đảo, nhưng mỗi lần bước ra đều vượt qua năm sáu trượng, đi trên đường núi giống như trên đất bằng. Hắn nhanh chóng đi đến đỉnh núi bằng phẳng, nấc một tiếng, giậm chân mạnh xuống.
Thổ địa núi Kỳ Đôn Ngụy Bách liền xuất hiện cách đó không xa.
Người đàn ông kia liếc nhìn thanh niên tuấn tú cầm gậy màu xanh lá, cười nói:
- Thật đáng mừng, cuối cùng đã phá vỡ pháp thuật giam cầm trên người rồi. Chẳng những khôi phục chân thân thổ địa, còn có hi vọng tự thành sơn thần, xem ra gần đây đã lấy được cơ duyên rất lớn.
Sắc mặt Ngụy Bách âm trầm:
- Có gì cứ nói thẳng.
Người đàn ông kia lau miệng, dứt khoát hỏi:
- Cái gã đao khách tên là A Lương kia mạnh đến đâu?
Ngụy Bách im lặng không trả lời.
Người đàn ông kia hờ hững nói:
- Sự tình quan trọng, ta không có tâm tình cũng không có thời gian tán gẫu với ngươi. Ngươi không trả lời thì ta sẽ đánh nát kim thân của ngươi, khiến cho ngươi không còn cơ hội tro tàn lại cháy.
Ngụy Bách hỏi:
- Trước khi trả lời, ta có thể biết nguyên nhân không?
Người đàn ông kia gật đầu nói:
- Hắn đã giết hai tử sĩ cao cấp của Đại Ly chúng ta, võ nhân cảnh giới thứ bảy Lý Hầu và luyện khí sĩ tầng tám Hồ Anh Lân, đều là cao thủ chữ Giáp dưới trướng Trúc Diệp Đình của vị nương nương kia. Sau khi bệ hạ biết được tin tức thì rất không vui, cảm thấy người này đã phá hư quy củ trước, vì vậy Đại Ly muốn đòi một câu trả lời từ hắn.
Tâm tình Ngụy Bách nặng nề.
Người đàn ông kia giọng điệu âm trầm, cười lạnh nói:
- Khuyên ngươi đừng nên dính vào, có thể làm người khôn giữ mình là tốt nhất, nếu không giữ được thì không chừng sẽ phải xuống sông Xung Đạm tắm lần nữa. Nhưng ta dám xác định, lần này sẽ không có ai chịu liều mạng hồn bay phách lạc, giúp ngươi vớt mảnh vỡ từ đáy sông lên, từng mảnh từng mảnh chắp lại kim thân, cuối cùng lén mang về núi Kỳ Đô cho ngươi. Đúng không, thần Bắc Nhạc chính thức của vương triều Thần Thủy?
Ngụy Bách cười một tiếng thê lương.