Khi Mạnh Giang Sơ nghe thấy lời này thì đến cả hô hấp cũng trở nên ngưng trệ.
"Hay cho câu lấy đức thu phục người..."
Tô Huyền quay đầu nhìn về phía Mạnh Giang Sơ, nhẹ giọng nói.
"Hẳn là ngươi cũng đã đoán được thân phận của ta rồi."
"Thế nhưng ta không hy vọng sẽ có bất cứ kẻ nào biết, ngươi... đã tốn rất nhiều tâm sức để suy đoán thiên cơ, cũng đã tới nơi này đợi ta ròng rã từ mười lăm năm trước."
"Hiện tại lựa chọn của ngươi là gì?"
Mạnh Giang Sơ chợt giật mình, y không ngờ đối phương đã đoán ra được từ trước rồi!
Mạnh Giang Sơ thở ra một hơi, cười nói: "Ta từ bỏ, dù sao thì nơi đây vẫn còn có Uyển Thư."
"Ta cũng rất thích tên nhóc Tuấn Huy này cho nên ta sẽ không mạo hiểm."
"Nhưng ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc thứ kia là gì vậy?"
Tô Huyền nhìn Mạnh Giang Sơ thật sâu, trong miệng khẽ cười nói: "Không nghĩ tới nha, đường đường... Ha ha, thế mà lại có con nối dõi với phàm nhân. Tuy chỉ là chân thân."
"Nói cho ngươi biết cũng không sao cả, nhưng mấy ngày tới ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này!"
Sau đó giọng nói của ông lão bất chợt xuất hiện trong đầu Mạnh Giang Sơ!
Mạnh Giang Sơ khẽ nhíu mày lộ ra vẻ nghi hoặc, cuối cùng thở dài chắp hai tay sau lưng rồi nhẹ giọng nói: "Thôi, ta sẽ không tranh giành nữa, ba ngày sau cả nhà ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này."
Chờ sau khi hai người đều rời đi, một mình Tô Huyền ngồi dưới gốc cây lấy hai quân cờ đen trên bàn cờ kia ra.
Chỉ một cái phất tay một cái, thiên địa đã khôi phục lại dáng vẻ sáng trong vốn có, tựa như vừa rồi chẳng có việc gì xảy ra cả vậy.
Dưới tàng cây, ông lão chắp hai tay ra sau lưng, miệng lẩm bẩm nói: "Quả nhiên vẫn là lão phu ta đây lấy đức thu phục người!"
"Không hổ danh là chủ hai đại vực đã tu luyện đến tận giờ, đều vô cùng tận tâm."
Thế nhưng khi nghĩ đến đây, ông lão ngồi dưới tàng cây giấu hai tay vào trong tay áo rồi lẩm bẩm nói: "Mạnh Giang Sơ, Trương Khởi Huyên, Lư Thiên Thừa."
"Còn bỏ sót ai không ta?"
"Chậc chậc, vực chủ Huyền Môn Trương Khải Nguyên và vực chủ Thần Bảo Mạnh Giang Sơ đều rất là thức thời..."
Sau khi nói xong, ông lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau khi bấm đốt ngón tay xong thì lẩm bẩm nói.
"Nhanh thôi... Thằng nhóc thối này sẽ phải tự mình đi tiếp đoạn đường còn lại."
"Về nhà, trông cháu trai!"
Sáng sớm hôm sau.
Lý Tuấn Huy tỉnh dậy với hai quầng thâm mắt, một đêm chẳng thể ngủ ngon.
Nhưng hắn vẫn đứng lên, tức khắc nhận ra trước mặt mình có một luồng nhiệt nóng hổi phả tới.
Làm hắn sợ tới mức ngay lập tức phi thân đá ra một cước, ông lão tùy ý chặn lại, sau đó tức giận mắng: "Có phải tên nhóc nhà ngươi cho mấy con heo nhà lão Triệu uống thuốc xổ hay không hả?"
Lý Tuấn Huy cười toe toét nói: "Gia gia cũng đâu cho ta ra tay, dù sao cũng phải tìm cái gì đó để bù đắp lại đúng chứ?"
Tô Huyền cười ha ha một tiếng, ngay sau đó đứng dậy nói: "Khá lắm, ba con heo kia đoán chừng đã chạy nhảy cả đêm rồi, cái chuồng heo kia... thật sự thê thảm đến không nỡ nhìn!"
"Được rồi, mau rời giường đi, làm xong bài tập rồi đến sân sau tìm ta."
Sau khi Lý Tuấn Huy rửa mặt xong thì lập tức rời giường, bắt đầu giờ học buổi sáng.
Nhưng mà giờ học buổi sáng của hắn cũng không đơn giản là chỉ có đọc sách.
Chỉ thấy Lý Tuấn Huy c ởi trần để lộ ra những đường cong cơ bắp cường tráng, những hoa văn bí ẩn dày đặc trên khắp cơ thể.
Thiếu niên nhấc con lăn xay lúa bằng đá nặng ba trăm cân chỉ với một tay nâng lên hạ xuống liên tục, khi khí huyết lưu thông trong cơ thể thì da cũng biến thành màu đỏ.
Ông lão nhìn thấy cảnh này thì vô cùng vui mừng, nhiều năm qua ông đã gây dựng căn cơ tu tiên cho thiếu niên cực kỳ vững chắc.
Tuy rằng chính thiếu niên còn không biết chuyện này, nhưng lúc này hắn đã đạt tới cảnh giới Đoán Thể đỉnh phong từ lâu rồi.
Lục phủ ngũ tạng cùng với tinh huyết và xương cốt trong cơ thể sớm đã thoát khỏi phách thể* của phàm nhân.
*Tinh thần và thể xác.
Đệ tử tông môn đạt cảnh giới Đoán Thể có thể dùng một tay nâng đá hơn trăm cân thì đã tính là đủ tư cách.
Nhưng cơ thể tưởng chừng như gầy yếu của Lý Tuấn Huy nếu dốc hết sức để tu luyện thì một tay có thể nâng đá tận ngàn cân!
Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì cũng chỉ có thể nâng đá hơn ngàn cân mà thôi!
Cho nên từ lúc Lý Tuấn Huy mới bắt đầu tu luyện, gia gia của hắn đã hạ lệnh cấm cho hắn.
Cấm ra tay với bất kỳ phàm nhân nào!
Nắm đấm chỉ được hướng về cường giả, tuyệt đối không được ỷ mạnh hiếp yếu!
Thiếu niên đắm mình trong ánh mặt trời, toàn thân hắn bốc lên khói trắng, ông lão vội vàng đi ra đưa quần áo cho hắn.
"Lát nữa ngâm thuốc xong thì tới sân sau tìm ta, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
Thiếu niên nhận lấy quần áo mặc lên người, sắc mặt có hơi ảm đạm nhưng vẫn gật đầu một cái.
Tâm tư mẫn cảm như hắn làm sao có thể không biết ông muốn nói cái gì chứ.
Tô Huyền nhìn cảnh này, cũng không nói gì.
Tu đạo, tu đạo nghĩa là tu trường sinh, có rất nhiều chuyện chỉ có tự hắn trải nghiệm thì mới có thể cảm nhận được nhiều điều tuyệt vời hơn.
Ông không có khả năng che chở cho thiếu niên cả đời.
Tuy rằng nếu ông mang hắn theo, có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng cần lo lắng gì.
Thế nhưng nếu chỉ như vậy thì làm sao có thể xứng với danh cháu trai của Tô Huyền?
Lý Tuấn Huy biết, hẳn là từ nửa đêm hôm qua gia gia vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Bằng không hắn cũng chẳng thể ngủ ngon được như vậy, chuyện gì nên tới rồi cũng sẽ tới thôi!
Chẳng qua vừa nghĩ đến phải đi tắm cái thứ thuốc kia, Lý Tuấn Huy không khỏi nhe răng trợn mắt.
Không biết bên trong thuốc tắm đó có cái gì, khi ngâm mình vào cả người như có hàng ngàn mũi kim thép đâm đi đâm lại cơ thể của hắn vậy.
Cái loại cảm giác đau khổ này nếu đổi thành người bình thường thì có khi bị đau tới chết luôn rồi.
Thậm chí hắn còn chẳng biết vì sao ban đầu mình có thể kiên trì nổi được nữa.
Sân sau.
Chờ Lý Tuấn Huy ngâm thuốc tắm xong thì đã thấy ông lão cầm bút ngồi ngay ngắn sau bàn từ lâu.
Thiếu niên rất tự nhiên cởi áo, đưa lưng về phía ông lão.
Ông lão nhẹ giọng nói: "Đây là lần cuối cùng, gắng chịu đựng một chút."
Thiếu niên cười toe toét nói: "Gia gia cứ tới đi, loại chuyện này cũng đâu phải là lần đầu tiên đâu, ta có thể chịu được mà."
Ông lão cười vỗ đầu thiếu niên một cái, cưng chiều nói: "Thằng nhóc thối."
Sau đó tay phải nhanh chóng chấm một ít chất lỏng sền sệt trong đ ĩa ngọc.
Cầm bút vẽ hoa văn thần bí lên lưng thiếu niên.
Khi đầu bút lông bắt đầu di chuyển, cơ thể của thiếu niên cứng đờ như tảng đá, không hề nhúc nhích.
Chẳng qua trên trán đã chảy ra một ít mồ hôi lạnh, trong miệng cũng không kìm được phát ra một tiếng r3n rỉ.
Lý Tuấn Huy yên lặng thừa nhận loại đau đớn không có tính người này.
Nếu như nói tắm thuốc là kim thép đâm xuyên cơ thể thì đau đớn bây giờ tựa như mổ thịt róc xương!
Đau đớn rõ ràng kia so với tắm thuốc mạnh hơn gấp trăm lần!
Một canh giờ sau.
Khi ông lão nhấc chiếc bút vàng lên, hoa văn trên người thiếu niên cuối cùng cũng nối liền với nhau, dưới ánh sáng chiếu rọi lộ ra ánh sáng quỷ dị có màu đỏ như máu.
Ông lão thấy cảnh này cuối cùng cũng vui mừng nở nụ cười, nhịn không được nói: "Tên nhóc nhà ngươi không sợ ta hại ngươi à?"
Thiếu niên đợi một lúc cho vơi cơn đau mới quay đầu về phía ông lão, nhếch miệng cười rồi nói: "Nếu như gia gia muốn hại ta thì cũng chẳng cần phải tiêu tốn nhiều năm như vậy để chạy vào trong núi tìm linh thảo cứu ta."
"Nếu vậy thì đã trực tiếp cho ta chết cóng nơi đầu đường vào tám năm trước rồi."
Nói đến đây, Lý Tuấn Huy vừa mặc áo vừa cúi đầu.
"Gia gia..."
"Hả?"
"Có phải gia gia chuẩn bị rời đi rồi không?"
"Ừ."
"Vậy sau này vẫn còn có thể gặp lại đúng không?"
"Ừ!"
Tô Huyền xoay người thu dọn đồ đạc, hốc mắt ông cũng đã đỏ lên, hơi hơi ngẩng đầu.
Bỗng nhiên tay ông lão đang trống rỗng chợt lóe, sau đó xuất hiện một thứ còn cao hơn cả thiếu niên.
Nhìn thiếu niên trước mặt này đã gọi ông là gia gia suốt tám năm qua, ông lão thấm thía nói.
"Con đường tu tiên dài đằng đẵng, nhất định phải cẩn thận những người không thân không quen nhưng lại đối xử tốt một cách thái quá với ngươi!"
"Một vài lão quái vật tu luyện mấy ngàn năm không có hi vọng đột phá sẽ dùng một số thủ đoạn đường ngang ngõ tắt để đoạt xá ngươi!"
Mặc dù những lời này thiếu niên đã nghe qua từ nhỏ tới lớn vô số lần rồi, nhưng sắc mặt hắn vẫn vô cùng trịnh trọng mà gật đầu.
"Lần này ta rời đi là vì bất đắc dĩ, nguy hiểm trùng trùng nên ta không dám mang ngươi theo cùng."
"Sau ngày mai, ngươi có thể xuống núi rồi."
"Quan tài kiếm này chính là món quà quan trọng nhất mà ta tặng cho ngươi!"
"Nhớ kỹ không thể để quan tài kiếm rời khỏi người, nhất định phải luôn mang nó theo bên người!"
Thiếu niên nhìn quan tài kiếm toàn thân đen lại khắc vô số hoa văn thần bí kia, cảm thấy tò mò vô cùng.
Hộp kiếm thì hắn biết, nhưng quan tài kiếm là cái gì?
Thứ này cao chừng bốn thước, thấp hơn hắn một cái đầu.
Hơn nữa ông lão không nói cho hắn biết bất cứ điều gì liên quan đến quan tài kiếm này, chỉ nói hắn phải cõng sau lưng.
"Ngươi cứ xem nó như hộp kiếm là được rồi, chẳng qua là... hộp kiếm này có hơi đặc biệt thôi."
"Sau này có người nào hỏi, ngươi cứ nói đây là một hộp kiếm vô dụng là được."
Lý Tuấn Huy thử cõng sau lưng, thế nhưng không cõng lên được!
Theo tính toán của hắn, thứ này ít nhất cũng phải năm trăm cân!