Kiếm Khách Mù

Chương 28: C28: Con thử lấy đồ ở trên bàn cất vào túi trữ vật đi




"Nếu con đã bước một chân vào con đường tu tiên, vậy thì hôm nay vi sư sẽ giảng cho con nghe về các bước tu luyện kế tiếp."

Nét mặt Lý Tuấn Huy trở nên nghiêm túc, hẳn bất giác ngồi thẳng lưng.

"Kỳ Luyện Khí tổng cộng chia thành mười tầng, ba tầng đầu tiên là luyện nội phủ, ba tầng giữa là luyện kinh mạch, ba tầng sau đó là luyện thần."

"Mục đích là để cho cơ thể con có thể dễ thích ứng hơn với linh lực, đồng thời hòa hợp với thần thức sơ sinh."

"Hiện giờ con có cảm giác linh đài hơi trướng đúng không?"

Lý Tuấn Huy gật đầu, từ sau khi đột phá ở đỉnh Thiên Thủy là hẳn đã nhận ra hình như linh đài nơi mi tâm của mình có cái gì đó sinh ra vậy.

Ông lão cười nhẹ rồi nói: "Không cần phải lo lằng, đó là biểu hiện của việc con bắt đầu hình thành Thức Hải, nó giống như đan điền của con vậy."

"Hiện giờ đan điền của con còn chưa vững chắc, con nhất định không được liều lĩnh."

"Lúc này đan điền đang yếu ớt như đứa trẻ mới sinh, vì vậy lúc tu luyện con nhất định phải để lòng mình không có tạp niệm rồi mới ngồi nhập định tu hành."

Lý Tuấn Huy gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên hẳn đã ghi nhớ chuyện này vào lòng.


"Đợi con luyện khí đến tầng thứ chín thì có thể thử đột phá lên Trúc Cơ cảnh."

"Nhưng mà con có thiên phú tốt như thế, tốt nhất là tu luyện đến luyện khí tầng thứ mười đại viên mãi rồi hãng cân nhắc đến chuyện đột phá lên Trúc Cơ."

"Với thiên phú của con và sự hỗ trợ của Trúc Cơ Đan, vi sư không hề lo lắng chuyện con đột phá lên cảnh giới Trúc cơ"

Ông lão lại nói tiếp: "Hiện tại điểm cống hiến của con là năm trăm điểm, con có thể đi trước tới tàng thư các của đỉnh Thiên Trụ để tìm một bộ công pháp phù hợp với mình."

Nói xong, ông lão đưa cho hẳn một cái túi.

"Con hãy cầm cái túi trữ vật này đi."

Lý Tuấn Huy tò mò hỏi: "Túi trữ vật có tác dụng gì ạ? Một cái túi nhỏ như này thì cũng chẳng đựng được mấy."

"Ha ha ha ha ha, con thử điều động thần thức trong linh đài tiếp xúc một chút đi?"

"Tập trung tinh thần của con, tưởng tượng thần thức trong Thức Hải giống như một sợi chỉ bạc là được."

Lý Tuấn Huy không hề sử dụng tâm nhãn, sau đó thoáng cái hẳn đã cảm nhận được sự tồn tại của thần thức bên trong Thức Hải.

Thần thức đó giống như sương mù và cũng chẳng có là mấy, giống như lượng nước chỉ đủ làm đầy đáy vại của một cái vại nước to.

Sau đó hẳn tập trung tinh thần thử làm cho thần thức di chuyển, không ngờ lại thành công thật!.



Hơn nữa hẳn phát hiện ra rằng thần thức giống như một đôi mắt, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ ở bên ngoài!

"Không phải là màu trắng đen nữa..."

Vành mắt Lý Tuấn Huy bỗng ươn ướt, hai hàng lệ không chịu nghe lời trào ra.


Môi hắn run run, hắn nức nở nói: "Con... con đã nhìn thấy màu sắc rồi!"

Ông lão mỉm cười rồi vươn tay ra võ lên lưng hẳn, lúc này cảm xúc của chàng thiếu niên mới dịu lại.

Thần thức tiếp xúc với túi trữ vật, hản phát hiện bên trong này lại còn có một không gian rộng khoảng mười trượng!

Ông lão cười nhẹ rồi nói: "Con thử lấy đồ ở trên bàn cất vào túi trữ vật đi."

Xoẹt!

Chỉ thấy Lý Tuấn Huy vừa nghĩ một cái, vậy mà đồ vật ở trên bàn đều bị thu hết vào trong túi trữ vật.

Lý Tuấn Huy cong môi cười rồi mừng rỡ nhận lấy chiếc túi trữ vật.

Sau đó, ông lão lại kể cho Lý Tuấn Huy rất nhiều chuyện liên quan đến Tu Chân giới.

Mỗi một chuyện đều khiến cho Lý Tuấn Huy vô cùng thích thú và được mở rộng tâm mắt.

Ví dụ như thế gian này thật sự có mai!

Khuyết thiếu ba hồn bảy vía, hoặc là oán khí quá sâu đậm, các kiểu nguyên nhân làm ma không đi vào luân hồi.

Còn có trên thế gian này có rất nhiều hoa cỏ tỉnh thạch tỉnh quái, sau khi khai mở linh trí thì có thể tu luyện.


Có vẻ tất cả mọi người đều đang theo đuổi việc tu đạo trường sinh.

Còn hệ những hoa cỏ tinh quái thì theo đuổi việc tu đạo để hóa thành hình người.

Lý Tuấn Huy không biết răng, chẳng bao lâu nữa hẳn sẽ tận mắt nhìn thấy những điều mà sư phụ hắn đang kể.

Hôm nay, một già một trẻ đã ngồi trong viện trò chuyện rất lâu.

Ông lão vô cùng nhãn nại giảng giải cho Lý Tuấn Huy những vấn đề có khả năng gặp phải trong khi tu hành.

Hơn nữa, ông ấy còn bảo hắn rằng cái giá tập quyền kia hắn có thể đánh hai lượt mỗi ngày, đừng vì tu luyện mà bỏ bê nó.

Bởi vì sau lần đó ông lão đã suy nghĩ rất lâu, ông ấy nhận ra rằng bộ quyền đánh trên cái cọc gỗ kia không đơn giản chỉ là chiêu thức quyền cước.

Mỗi một chiêu thức trong đó đều chứa rất nhiều biến hóa, và có sức kiểm soát cực kỳ tuyệt vời đối với thân thể của người tu đạo.

Thậm chí ông ấy còn từng nghĩ hay là xin ý kiến của chàng thiếu niên rồi cho tất cả các đệ tử ở đỉnh Thiên Lôi tập với cái giá tập quyền này.