Kiếm Hiệp Tình

Chương 99: Đủ rồi




Ả đổ mồ hôi, chúng bốc hơi ra ngoài, đến độ cái mùi cây thối rữa đặc lên như một lớp sương phủ ngoài thân hình ả và dần lan tỏa ra ngoài.

Ả đàn bà nắm chặt cậu bé trong tay. Bàn tay ả rất cứng. Cậu bé không có cơ hội giằng ra và bỏ trốn, bởi cùng với quá trình biến đổi, sức mạnh cơ thể ả cũng tăng lên.

Triệu Thị Tuệ cảm nhận rõ ả chẳng còn cách mục tiêu bao lâu. Giác quan của ả bây giờ như những con mắt thần dẫn ả đi. Ả bước nhanh hơn và Lập Công Tịnh phải cố gắng chạy mới theo kịp. Lớp sương bao quanh những khớp xương ả, và cả hai người có cảm giác như họ đang chạy trong một biển cây nhỏ.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Ả thở hổn hển, ả xuất mồ hôi. Cái mùi thân cây thối rữa nồng nặc trĩu nặng trong không khí như một lá cờ ẩm ướt vô hình. Triệu Thị Tuệ quay đầu sang hướng trái. Ả cảm thấy một tia chớp đang bùng nổ trong đầu. Giờ thì ả biết mộ Quang Vị Hải không còn xa nữa.

Lập Công Tịnh chạy không kịp. Cậu bé bắt đầu khóc.

“Em... Em không đi được nữa.” - Cậu lẩm bẩm giữa tiếng thình thịch của bàn chân đạp xuống nền đất ẩm.

“Sắp đến rồi, đến nơi rồi...”

“Đây là đâu?”

Ả đàn bà đột ngột cười lớn. Tiếng cười khiến Lập Công Tịnh sợ. Cậu rủn người xuống.

“Đây là nghĩa địa, em bé ạ. Chúng ta đang ở nghĩa trang, và chúng ta đang đến gần thầy chị. Chỉ vài bước chân nữa thôi...”

Ả kéo cậu bé đi theo. Cậu bé không hiểu gì cả. Cậu hiểu rằng cậu đã bị đưa ra một nghĩa trang. Đây cũng là nơi có mộ bà cậu. Thỉnh thoảng ba mẹ lại đưa cậu đến đây thăm mộ. Lần nào, cậu cũng rất sợ hãi khi bước chân vào đây, cậu cứ sợ những con ma sẽ nổi giận, kéo tuột cậu xuống một ngôi mộ nào đó.

Giờ Lập Công Tịnh không nhìn thấy mộ, vậy mà cậu vẫn sợ. Cậu không tin là người đàn bà này lại nói dối. Không đâu, chị ta nói thật. Tại sao lại phải nói dối kia chứ?

Cuối cùng, họ đứng lại. Lập Công Tịnh lảo đảo. Cậu thấy trong người khó chịu. Chỉ chạy thêm một vài bước nữa thôi có lẽ cậu sẽ nôn ra, tình trạng kiệt sức và nỗi sợ hãi bóp lấy cổ họng cậu.

“Đây rồi!” - Ả đàn bà nói. - “Đây rồi!”

Triệu Thị Tuệ hiện vẫn còn đứng, nhưng ả đang từ từ khụy gối xuống và đưa mặt về hướng cậu bé.

Cậu nhìn ngang sang ả. Cậu nhìn vào một gương mặt có làn da mỏng như giấy và cái đầu lâu bên dưới.

Lập Công Tịnh không nói nổi cầu nào nữa. Trong cái tuổi của mình, cậu chưa thể nghĩ được. Cậu chỉ có thể so sánh thôi và chỉ có thể so sánh với những đoạn phim hoạt hình mà cậu đã xem.

“Trời... Bà ta... chị ta trông giống những kẻ thù của siêu nhân!” - Cậu thầm nghĩ. – “Bọn chúng thỉnh thoảng cũng thò ra những cái đầu đầy xương. Chúng là bọn ma, bọn xấu, siêu nhân đã phải dùng vũ khí để chống chọi với chúng.”

Chỉ có điều Lập Công Tịnh bây giờ không có vũ khí bên mình.

Thay vào đó, nỗi sợ hãi bùng dậy. Bởi ở đây không phải trong phim, ở đây là đời thật.

Triệu Thị Tuệ ngồi xổm xuống để gương mặt đã thay đổi của ả ở cùng tầm cao với gương mặt đứa bé.

Lập Công Tịnh líu lưỡi. Nỗi sợ hãi siết chặt cổ họng cậu lại. Khuôn mặt ả đàn bà vẫn còn tất cả. Cả mồm, cả mũi, cả mắt và cả tai, thậm chí cả tóc. Nhưng chúng bây giờ trông như những móng tay dài, mỏng dính, bao quanh cái đầu. Da mỏng và trong suốt, nhưng cái miệng lại chuyển động. Nhìn như hai làn môi được làm bằng cao su, chúng run rẩy giật từ phía này sang phía khác, cho tới khi chúng để lộ ra một khoảng hở và rồi cứng đờ ra.

Triệu Thị Tuệ đặt cả hai bàn tay lên vai Lập Công Tịnh, ả thở ra. Từ cái mồm thoát lên tiếng rít nhè nhẹ, hơi thở đập thẳng vào mặt Lập Công Tịnh.

Một mùi thối khủng khiếp. Ghê tởm và kinh hãi. Nó mạnh đến mức Lập Công Tịnh phải ngưng thở, ngậm miệng lại, để đỡ buồn nôn.

Cậu bé quay người đi.

Triệu Thị Tuệ không muốn vậy, ả đàn bà như đã biến thành một người khác. Ả như đang trôi vào trong một cơn sốt, và ả thì thào kể chuyện về nhà sư Quang Vị Hải. Ả muốn kể cho Lập Công Tịnh nghe tất cả, mặc dù cậu bé không hiểu một chút gì.

“Ta là ông ấy, ông ấy là ta.” - Ả đàn bà nói và gật đầu chỉ xuống nơi mà Lập Công Tịnh phải nhìn tới. Xuống mặt đất!

“Người ta đã chôn ông ấy ở đây. Người ta đã đốt xác ông ấy và chôn xuống đây, nhưng ta sẽ đào ông ấy lên, đón ông ấy trở lại, ngươi có biết không? Ta đã làm vừa lòng ông ấy, bây giờ ông ấy sẽ giúp ta. Mọi việc sẽ trở lại như ngày xưa, bởi vì ông ấy là ta, và ta là ông ấy. Hai chúng ta đã hợp nhất với nhau, hai chúng ta sẽ bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Ngày đó ông ấy đã dạy ta hòa mình vào thiên nhiên. Chúng ta là những Đức Con Của Nguyệt Thụ, chúng ta đã yêu cây cối, chúng ta đã nằm ngủ với cây cối, chúng ta luôn phủ chúng lên người. Bao giờ quanh chúng ta cũng là thân cây, chúng ta đeo những cành nhỏ dài trên da trần. Nhà sư Quang Vị Hải đã thổi pháp thuật vào từng thân cây. Vì thế mà chúng rất mạnh mẽ. Vì thế mà những thân cây là một phần của bản thân ta, và là một phần của bản thân ông ấy. Chúng ta là một, cả ba chúng ta tạo thành một thể cộng sinh, giờ đây không còn kẻ nào ngăn cách nổi. Ta sẽ đào những tro sành từ dưới đất lên, và ta sẽ ăn tro.”

“Em muốn đi khỏi đây!” - Lập Công Tịnh khóc. Nghe người đàn bà kể lể nhưng nỗi sợ của cậu không hề dịu đi. Gương mặt trước mặt cậu đây thật khủng khiếp.

“Chút nữa chúng ta sẽ đi, Lập Công Tịnh, một chút nữa thôi. Đầu tiên chúng ta còn phải thực hiện một nhiệm vụ.”

Cái mồm hay đó là một cái mõm? Bây giờ mỉm cười. Rồi nó mở rộng hơn nữa và cậu bé nhìn vào trong cái hang đó, thấy một vật thật mềm, đen đen.

Đầu tiên, cậu tưởng đó là cái lưỡi. Người nào cũng có lưỡi. Nhưng không phải lưỡi như của Triệu Thị Tuệ.

Nó mềm, nó chảy ra, nó tràn ra theo nhiều hướng khác nhau, và nó vượt qua khóe miệng, nó chảy theo hai khóe mép xuống dưới, bò như những con giun đen đen về hướng cằm.

Lập Công Tịnh thấy tởm lợm. Cậu thấy tởm lợm trước cả cái mùi đang tỏa ra từ lưỡi và mồm. Chưa bao giờ cậu lại ngửi mùi cây thối nồng nặc như lúc này.

Cậu bé rùng mình, cậu muốn chạy đi, nhưng ả đàn bà khủng khiếp kia túm chặt lấy cậu.

“Thế nào, siêu nhân bé bỏng?” - Ả ta hỏi, và những từ ngữ của ả trôi lục bục ra từ khoang mồm.

“Làm ơn đi, em muốn đi chỗ khác.”

“Mày phải ở lại đây, thằng nhỏ! Mày phải ở lại bên tao, bởi vì mày bây giờ là chuyện quan trọng đối với tao. Chừng nào chúng nó không làm gì mày thì chúng nó cũng không làm gì nổi tao. Đơn giản thế thôi. Chúng nó sẽ truy đuổi tao, nhưng chúng nó sẽ không tóm được bọn mình. Chỉ khi tao đã nuốt được tro của Quang Vị Hải vào người và trộn lẫn cả cơ thể lẫn linh hồn của ông ta vào cơ thể tao, tao mới thả mày đi. Lúc bấy giờ thì mày có thể quay trở lại với mẹ mày. Hiểu chưa?”

Lập Công Tịnh không có khả năng trả lời. Cậu cũng không nghĩ được nữa, toàn bộ khung cảnh xung quanh đã đổi khác.

“Giờ ta sẽ đào tro từ dưới đất lên. Cái hũ tro nằm không sâu đâu. Ta phải đào đất bằng hai tay trần, nhưng ta sẽ làm được. Mày phải đào phụ cho tao. Nào, lại đây!”

Ả đàn bà xoay người cậu bé.

Lập Công Tịnh đã đợi điều đó nãy giờ. Bàn tay ả tóm lấy cậu hơi lỏng ra một chút khi xoay. Cậu không thể biết mình hành động có ý thức hay theo bản năng. Điều duy nhất quan trọng là không còn phải ở đây với mụ đàn à ác độc này nữa. Mụ quá khủng khiếp, như một con phù thủy.

Cậu bé lao người về phía trước, la thật lớn và chạy đi.

Hai bàn tay trượt khỏi vai cậu, bởi cả Triệu Thị Tuệ cũng bị bất ngờ. Ả đã tập trung quá nhiều vào chuyện khác và buông lỏng việc canh chừng Lập Công Tịnh.

Giờ thì cậu đã trốn đi.

Nhưng cậu không hề có cơ hội thoát. Đôi chân của cậu quá ngắn, lực cậu quá yếu, cậu không thể chống chọi với một người lớn tuổi.

Ả đàn bà lao theo cậu.

Ả chạy rất nhanh, vừa chạy vừa cười nhìn vào cái lưng con con với đôi chân tí xíu đang hốt hoảng đạp thục mạng xuống đất.

Cậu bé lảo đảo, chòng chành từ bên này sang bên khác. Cậu cũng không biết phải chạy về đâu, cậu chỉ cắm cổ chạy thẳng và Triệu Thị Tuệ mỗi lúc mỗi lại gần hơn.

“Tao sẽ bắt được mày, thằng nhỏ kia! Phải, tao sẽ tóm được mày. Và tao sẽ ăn thịt mày! Tao là mụ phù thủy đây! Tao là phù thủy!” - Ả đàn bà cười khoái trá và cái đầu lâu sáng lên dưới lớp da như một mảnh trăng nhợt nhạt bằng xương.

Ả chạy nhanh hơn nữa.

Ả thôi không cười.

Có cái gì sáng lóe lên đằng trước họ. Có cái gì ập ra từ hai phía. Từ đằng trước và từ bên trái.

Cậu bé chạy thẳng vào tia sáng đó. Cậu chói mắt, cậu không nhìn thấy gì nữa, kể cả dáng người đang giơ tay ôm lấy cậu.

Người đàn ông ôm thật chặt và Lập Công Tịnh thét lên.

“Bình tĩnh nào cháu, an tâm đi. Mọi việc ổn rồi. Các chú sẽ đưa cháu về nhà với bố mẹ, được không, Công Tịnh?”

Cậu bé không phản ứng. Cậu cũng không biết ai vừa an ủi cậu, nhưng cậu nghe một giọng đàn ông khác đang nói, không phải với cậu, mà với Triệu Thị Tuệ.

“Đủ rồi, Triệu Thị Tuệ!”

Người nói câu đó là Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào giữ cây đèn pha cầm tay, chiếu thẳng vào mặt ả đàn bà khủng khiếp đó. Tia sáng xuyên qua làn da mỏng, những khúc xương bên dưới ánh lên màu vàng tởm lợm.

Ả không chạy nữa.

Ả đứng lại, thở hổn hển và dang rộng hai cánh tay.