Kiếm Hiệp Tình

Chương 172: Kích động




Liệu Tận Uông mở cửa như một tài xế chuyên nghiệp. Trông ông ta như xoắn cả người vì ngôn ngữ cơ thể không thống nhất. Một phần bày tỏ sự tôn trọng vì đây là một tay làm trong ngành ngân hàng ở Atlan. Một phần thân thiện bởi đây là bạn chơi bowling của đồng nghiệp ông ta. Một phần nghiêm túc bởi đây là người có số điện thoại được giấu trong giày một xác chết.



Lộ Tri Thức ra khỏi xe. Liệu Tận Uông đóng cửa. Lộ Tri Thức chờ đợi. Liệu Tận Uông bước vòng qua anh ta và kéo cánh cửa kính lớn của đồn. Nó mở ra dù lớp doăng cao su níu lại. Lộ Tri Thức bước vào trong.

Người này da trắng, cao. Anh ta trông như một trang tạp chí, một trang quảng cáo, kiểu quảng cáo sử dụng một bức ảnh sặc hơi tiền. Lộ Tri Thức ngoài ba mươi một chút, trông mảnh dẻ chứ không khỏe mạnh. Mái tóc anh ta màu cát, rối bù, cắt ngắn vừa đủ lộ ra đôi lông mày thể hiện sự thông minh. Thế cũng đủ nói với thiên hạ rằng: “Đúng, tôi từng là một tay công tử, nhưng này, giờ tôi là một người đàn ông đấy.” Lộ Tri Thức đeo cặp kính tròn gọng vàng. Anh ta có cái cằm vuông, làn da rám nắng đẹp. Hàm răng anh ta rất trắng, nhiều chiếc phô rõ lúc anh ta mỉm cười với viên thượng sĩ làm văn phòng.

Lộ Tri Thức mặc áo phông cổ bẻ đã phai màu có in biểu tượng nho nhỏ quần vải conon chéo, loại quần áo trông cũ khi ta mua với giá năm trăm xu. Lộ Tri Thức khoác một chiếc áo len dày màu trắng trên vai, hai tay đan hờ vào nhau phía trước. Trương Anh Hào không thể trông thấy chân người này vì bị chiếc bàn chắn mắt, nhưng chắc chắn Lộ Tri Thức đi giày kiểu thuyền màu nâu sáng. Trương Anh Hào dám cá là Lộ Tri Thức đi giày không tất. Đây là một gã đàn ông chìm đắm trong giấc mơ của một công tử giỏi giang như con lợn dầm mình trong đống phân vậy.

Lộ Tri Thức đang trong trạng thái bị kích động. Anh ta đặt hai lòng hàn tay lên quầy tiếp tân rồi quay lại, tay buồng xuống. Trương Anh Hào trông thấy hai cánh tay màu nâu vàng và ánh lấp lánh của chiếc đồng hồ đeo tay nặng nề bằng vàng. Trương Anh Hào có thể thấy rằng nếu tự nhiên, Lộ Tri Thức sẽ hành động như một gã giàu có thân thiện, thăm đồn cảnh sát như lão tổng thống đang vận động tranh cử tới thăm một nhà máy. Nhưng người này đang lo lắng, căng thẳng. Trương Anh Hào không biết Liệu Tận Uông đã nói gì với anh ta, không biết ông ta đã tiết lộ những gì. Có lẽ chẳng gì hết.

Một viên thượng sĩ giỏi như Liệu Tận Uông sẽ dành lại những thông tin gây ngạc nhiên cho Tiêu Mông. Thế nên Lộ Tri Thức không biết tại sao anh ta có mặt ở đây, nhưng anh ta đã biết điều gì đó. Trương Anh Hào cũng có thể coi là cảnh sát trong bảy năm, Trương Anh Hào có thể đánh hơi thấy một người đang lo lắng khi còn cách xa cả dặm. Lộ Tri Thức đang lo lắng.

Trương Anh Hào vẫn tựa vào các song sắt, bất động. Liệu Tận Uông ra hiệu cho Lộ Tri Thức cùng ông ta bước vòng qua phía bên kia phòng họp, về phía căn phòng toàn đồ gỗ hồng sắc ở phía sau. Lúc Lộ Tri Thức vòng qua đầu quầy tiếp tân, Trương Anh Hào trông thấy chân anh ta. Đôi giày kiểu thuyền màu nâu sáng, không tất. Hai người bước vào phòng, ra khỏi tầm quan sát của Trương Anh Hào. Cánh cửa khép lại.

Viên thượng sĩ làm văn phòng rời vị trí đi ra ngoài để đánh chiếc xe của Liệu Tận Uông vào bãi đậu.

Ông ta trở lại cùng Tiêu Mông. Tiêu Mông bước thẳng tới căn phòng đầy gỗ hồng sắc, nơi Lộ Tri Thức đang đợi ông ta. Lúc đi ngang qua phòng họp, ông ta lờ Trương Anh Hào đi, mở cửa căn phòng kia và bước vào.

Trương Anh Hào ở góc của mình chờ Liệu Tận Uông đi ra. Liệu Tận Uông không thể ở trong đó. Không thể ở đó trong khi anh bạn chơi bowling của đồng nghiệp ông ta tiến vào quỹ đạo của cuộc điều tra án mạng, làm thế sẽ không phù hợp chuẩn mực, không phù hợp chút nào. Tiêu Mông tạo cho Trương Anh Hào ấn tượng về một người đề cao các chuẩn mực. Bất kỳ tay nào mặc bộ com lê vải tuýt cùng gi lê giả da và được đào tạo ở các trường cao học cũng đều đề cao chuẩn mực.

Một lúc sau cửa mở và Liệu Tận Uông bước ra. Ông ta bước vào khoảng không gian thoáng rộng rãi rồi tiến về phía bàn mình.

“Này, ông Liệu Tận Uông.” - Trương Anh Hào gọi.

Viên cảnh sát đổi hướng bước về phía buồng giam, đứng trước hàng song sắt, nơi Phong Tiểu Mạn đã đứng.

“Tôi cần đi vệ sinh.” - Trương Anh Hào nói. - “Chẳng hay tôi có phải đợi cho tới khi đến khu giam giữ lớn mới được làm việc đó không?”

Liệu Tận Uông nhếch miệng cười, miễn cưỡng nhưng vẫn là cười. Viên cảnh sát này có một chiếc răng vàng, tạo cho ông ta vẻ ngang tàng. Như thế trông ông ta có phần phàm tục hơn. Liệu Tận Uông hét gì đó với viên cảnh sát làm hành chính, có lẽ là ám hiệu cho một thủ tục. Ông ta lấy chùm chìa khóa của mình và mở chiếc khóa điện. Các chốt cửa bật ra. Trong chốc lát, Trương Anh Hào băn khoăn chúng sẽ hoạt động thế nào khi mất điện, liệu người ta có thể khóa những cánh cửa này khi không có điện không? Trương Anh Hào hy vọng là có. Có lẽ ở đây xảy ra nhiều giông sét, nhiều đường dây điện bị đứt.

Liệu Tận Uông đẩy cánh cửa nặng nề vào phía trong. Hai người Trương Anh Hào bước tới cuối phòng họp, góc đối diện với căn phòng toàn đồ gỗ hồng sắc, nơi có gian sảnh. Qua sảnh là hai phòng vệ sinh. Liệu Tận Uông nhoài người qua Trương Anh Hào mở cửa phòng dành cho nam giới.

Họ biết rằng Trương Anh Hào không phải kẻ họ cần tóm. Họ không quan tâm, chẳng quan tâm chút nào. Khi ở ngoài sảnh Trương Anh Hào đã có thể hạ gục Liệu Tận Uông và tước khẩu súng lục của ông ta mà không gặp chút khó khăn nào. Trương Anh Hào đã có thể giật vũ khí ở thắt lưng viên cảnh sát này trước khi ông ta đổ xuống sàn. Trương Anh Hào đã có thể lao ra khỏi đồn, nhảy vào xe tuần tra. Xe đậu cả ở phía trước, chắc chắn vẫn cắm chìa khóa. Trương Anh Hào đã có thể phóng khỏi đồn về phía Atlan trước khi họ kịp sắp xếp đội hình truy bắt hiệu quả. Rồi Trương Anh Hào đã có thể biến mất mà chẳng gặp chút khó khăn nào. Nhưng Trương Anh Hào vẫn bước vào nhà vệ sinh.

“Đừng khóa cửa.” - Liệu Tận Uông bảo.

Trương Anh Hào không khóa. Họ đang đánh giá Trương Anh Hào quá thấp. Trương Anh Hào đã bảo họ rằng hắn từng là quân cảnh. Có thể họ tin, có thể không. Có thể dù thế nào thì chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa mấy đối với họ, nhưng đúng ra thì họ nên lưu tâm tới chuyện đó. Một quân cảnh xử lý những kẻ vi phạm quân luật. Những kẻ đó là quân nhân tại ngũ, được huấn luyện kỹ về sử dụng vũ khí, phá hoại, chiến đấu tay không, lính đặc nhiệm Ranger, lính Mũ nồi xanh, lính thủy đánh bộ. Không chỉ là sát thủ, mà họ là sát thủ được huấn luyện.

Được huấn luyện tinh nhuệ, bằng khoản ngân sách khổng lồ. Thế nên quân cảnh còn được huấn luyện tốt hơn, tốt hơn về sử dụng vũ khí, tốt hơn khi tay không. Hẳn là Liệu Tận Uông chẳng biết tí gì về chuyện ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Nếu không thì ông ta đã yêu cầu hai khẩu súng trường chĩa vào Trương Anh Hào chỉ để giải ra nhà vệ sinh khi ông ta nghĩ Trương Anh Hào là hung thủ.

Trương Anh Hào kéo khóa quần và quay lại sảnh, nơi Liệu Tận Uông đang đợi. Hai người Trương Anh Hào trở về khu giam giữ. Trương Anh Hào bước vào buồng giam, tựa vào góc của hắn. Liệu Tận Uông kéo cánh cửa nặng nề đóng lại, dùng chìa khóa khóa điện. Khi các chốt cửa bập vào, viên cảnh sát bước đi, vào phòng họp.

Hai mươi phút tiếp theo chìm trong im lặng. Liệu Tận Uông làm việc tại bàn. Phong Tiểu Mạn cũng thế. Viên thượng sĩ làm văn phòng ngồi trên ghế mình. Tiêu Mông thì ở trong căn phòng lớn cùng Lộ Tri Thức. Phía trên cửa trước có một chiếc đồng hồ kiểu hiện đại. Nó không được thanh thoát như chiếc đồng hồ cổ trong phòng, nhưng cũng tích tắc chạy chậm như thế.

Im lặng.

4 giờ 30, Trương Anh Hào lại tựa vào chấn song chờ đợi.

Im lặng.

5 giờ kém 15.



Thời gian khởi động trở lại trước năm giờ. Trương Anh Hào nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ căn phòng gỗ hồng sắc ở phía sau. Tiếng kêu, hét, các thứ đập mạnh. Ai đó đang thực sự rối loạn. Chuông đàm thoại nội bộ kêu ở bàn Liệu Tận Uông và tiếng người khò khè. Trương Anh Hào nghe thấy giọng Tiêu Mông, giọng căng lắm, yêu cầu Liệu Tận Uông vào trong đó. Liệu Tận Uông đứng dậy đi tới, gõ cửa bước vào.

Cánh cửa kính dày được kéo ra và lão béo bước vào, lão đồn trưởng Phàn Văn Thịnh. Lão hướng thẳng về phía căn phòng gỗ hồng sắc. Phàn Văn Thịnh bước vào thì Liệu Tận Uông đi ra. Liệu Tận Uông vội vã đến bàn tiếp tân, thì thầm một câu dài đầy phấn khích vào tai viên thượng sĩ làm văn phòng. Phong Tiểu Mạn đến bên hai người đó. Giữa họ có một cuộc trao đổi ngắn gọn về thông tin gì đó quan trọng. Trương Anh Hào không thể nghe được đó là gì, vì hắn cách quá xa.

Máy đàm thoại nội bộ trên bàn Liệu Tận Uông lại khò khè. Ông ta trở lại căn phòng kia. Cánh cửa lớn phía trước lại mở lần nữa. Mặt trời ban chiều đang tỏa ánh nắng thấp. Hà Thiên Lạc bước vào trụ sở đồn. Từ lúc bị bắt tới giờ, đây là lần đầu tiên Trương Anh Hào trông thấy anh ta. Như thể sự phấn khích đang hút người ta vào đây.

Hà Thiên Lạc nói chuyện với viên thượng sĩ làm văn phòng. Anh ta trở nên kích động. Viên thượng sĩ nắm cánh tay Hà Thiên Lạc. Hà Thiên Lạc gạt ra và chạy về phía căn phòng gỗ hồng sắc. Anh ta lắt léo lách qua những chiếc bàn như một cầu thủ bóng đá. Khi Hà Thiên Lạc vừa đến cửa thì cửa mở, một đám người bước ra. Đồn trưởng Phàn Văn Thịnh, Tiêu Mông, Liệu Tận Uông, đang nắm khuỷu tay Lộ Tri Thức. Cái nắm nhẹ nhưng hiệu quả, như đã áp dụng với Trương Anh Hào. Hà Thiên Lạc trân trối nhìn Lộ Tri Thức và túm lấy cánh tay Tiêu Mông, kéo ông ta trở vào phòng. Phàn Văn Thịnh xoay tấm thân đồ sộ đang đổ mồ hôi theo họ. Cánh cửa đóng sầm, Liệu Tận Uông giải Lộ Tri Thức về phía Trương Anh Hào.