Trương Anh Hào cho là họ sẽ bỏ hắn một mình một thời gian. Mọi chuyện hay diễn ra kiểu ấy. Sự biệt lập khiến người ta rất muốn nói chuyện, việc rất muốn nói chuyện có thể trở thanh sự thôi thúc muốn thú nhận.
Một vụ bắt giữ hung bạo và sau đó là một giờ biệt lập là chiến thuật rất tốt.
Nhưng Trương Anh Hào đã đoán sai. Họ đã không lên kế hoạch cho Trương Anh Hào biệt lập một tiếng. Có lẽ đó là lỗi chiến thuật nhỏ thứ hai.
Liệu Tận Uông mở khóa cửa bước vào. Ông ta cầm một chiếc cốc nhựa đựng cà phê. Rồi viên cảnh sát này ra hiệu cho người phụ nữ mặc sắc phục vào phòng - người Trương Anh Hào đã trông thấy khi ngồi ở bàn ngoài kia. Tiếng khóa cửa nặng nề kêu tách phía sau lưng cô ta. Cô ta cầm một chiếc cặp kim loại đặt lên bàn. Cô ta mở cặp lấy ra một thanh dài màu đen có gắn các con số bằng nhựa trắng.
Nữ cảnh sát đưa thứ đó cho Trương Anh Hào với vẻ thông cảm, hàm chứa lời xin lỗi thoáng qua rất nhanh mà các y tá nha khoa hay sử dụng. Trương Anh Hào dùng hai bàn tay bị còng nhận lấy, nheo mắt nhìn xuống để chắc chắn rằng nó được dựng đúng chiều và đặt dưới cằm mình.
Nữ cảnh sát lấy một chiếc máy ảnh xấu xí từ trong cặp ra đặt đối diện với Trương Anh Hào. Cô tì hai khuỷu tay lên bàn để nắm chắc lấy nó. Cô ta ngồi ngả về phía trước, bầu ngực cô tì lên cạnh bàn.
Đây là một phụ nữ đẹp. Mái tóc sẫm màu, đôi mắt tuyệt vời. Trương Anh Hào chằm chằm nhìn cô ta và mỉm cười.
Máy ảnh kêu tách rồi chớp đèn. Trước khi viên cảnh sát nữ yêu cầu thì Trương Anh Hào đã xoay sang một bên để chụp nghiêng, cầm thanh số dài sát vào vai và nhìn thẳng vào tường. Máy ảnh một lần nữa kêu tách rồi chớp đèn. Trương Anh Hào xoay lại chìa tay đưa thanh số ra. Đưa bằng cả hai tay, vì bị còng. Nữ cảnh sát nhận lấy kèm theo một nụ cười mím môi như muốn nói: “Đúng rồi, thế này chẳng thoải mái gì, nhưng cần thiết như y tá nha khoa vậy.”
Rồi cô ta lấy ra bộ dụng cụ lấy dấu vân tay. Đó là một tấm bảng mười ô gọn gàng, đã đánh số sẵn. Hai ô lấy vân ngón cái luôn quá nhỏ. Mặt bên kia có hai ô vuông để lấy dấu lòng bàn tay.
Chiếc còng tay khiến công việc trở nên khó khăn. Liệu Tận Uông không đề nghị bỏ còng ra, thế nên nữ cảnh sát chấm các ngón tay Trương Anh Hào vào mực. Ngón tay cô ta êm và mát, không đeo nhẫn cưới. Sau đó cô ta đưa Trương Anh Hào một miếng khăn giấy. Nhờ miếng khăn giấy, mực dễ dàng được lau sạch, đây hẳn là loại mực mới nào đó Trương Anh Hào chưa bao giờ thấy.
Nữ cảnh sát lấy phim trong máy ảnh ra, đặt cuộn phim cùng tấm bảng in dấu vân tay lên bàn. Cô ta cho máy ảnh vào chỗ cũ trong cặp.
Liệu Tận Uông vỗ vào cửa, khóa lại kêu tách lần nữa. Người phụ nữ cầm các thứ đồ của mình lên.
Chẳng ai trong số họ nói lời nào.
Rồi người nữ cảnh sát rời khỏi phòng. Liệu Tận Uông ở lại cùng Trương Anh Hào.
Ông ta đóng cửa, nó lại kêu tách cùng âm thanh của ổ khóa được tra dầu mỡ cẩn thận.
Sau đó, ông ta tựa vào cửa nhìn Trương Anh Hào.
“Sếp tôi đang tới.” - Ông ta nói. – “Anh sẽ phải nói chuyện với ông ấy. Ở đây chúng tôi có một vụ việc. Phải làm rõ.”
Trương Anh Hào không đáp gì. Nói chuyện với Trương Anh Hào sẽ chẳng làm rõ vụ việc cho ai cả. Nhưng tay này đang hành xử một cách có văn hóa, có sự tôn trọng. Vậy nên Trương Anh Hào muốn thử ông ta.
Trương Anh Hào chìa hai bàn tay về phía ông ta, một đề nghị mở còng nhưng không phát thành lời. Liệu Tận Uông đứng yên một lát rồi lấy chìa khóa ra mở còng, móc nó trở lại thắt lưng, rồi nhìn Trương Anh Hào. Trương Anh Hào nhìn lại và buông tay xuống, không thở phào vẻ biết ơn, không rầu rĩ xoa hai cổ tay. Trương Anh Hào không muốn thiết lập quan hệ với tay này.
Tuy nhiên, Trương Anh Hào vẫn cất tiếng.
“Được rồi.” - Trương Anh Hào nói. - “Ta hãy đi gặp sếp của ông.”
Đây là lần đầu tiên Trương Anh Hào mở miệng kể từ lúc gọi đồ ăn sáng. Giờ thì Liệu Tận Uông là người trông có vẻ biết ơn. Ông ta vỗ vào cửa hai lần, bên ngoài lập tức có người mở khóa. Liệu Tận Uông mở cửa rồi ra hiệu cho Trương Anh Hào bước ra.
Hà Thiên Lạc đang đứng đợi, lưng quay về khoảng không gian thoáng. Khẩu súng trường không còn. Đội hỗ trợ đã đi khỏi. Mọi thứ đang lắng xuống.
Hai người tiến lại, mỗi người một bên. Liệu Tận Uông khẽ nắm lấy khuỷu tay Trương Anh Hào. Ba người Trương Anh Hào bước theo lề của khoảng không gian thoáng tới một cánh cửa ở phía sau tòa nhà.
Hà Thiên Lạc đẩy cửa mở, ba người bước qua cửa vào một phòng lớn. Khắp nơi có rất nhiều đồ bằng gỗ hồng sắc.
Một lão béo ngồi ở chiếc bàn lớn bằng gỗ hồng sắc.
Phía sau là vài lá cờ lớn. Bên trái có một lá cờ Rồng Vàng, bên phải là một lá cờ Sọc tua vàng. Trương Anh Hào đoán bên phải là cờ của bang Vũ Thiên. Trên phần tường giữa hai lá cờ là một chiếc đồng hồ. Đây là chiếc đống hồ tròn, cổ, loại lớn có khung làm bằng gỗ xám. Nó trông như thể lớp mạ bên ngoài đã được vài thập kỷ rồi. Trương Anh Hào cho nó hẳn phải là chiếc đồng hồ từ trụ sở đồn cũ mà họ đã ủi đi để xây dựng tòa nhà mới này. Trương Anh Hào nghĩ viên kiến trúc sư dùng nó để mang lại cảm giác cổ kính cho tòa nhà mới.
Đồng hồ chỉ gần 12 giờ 30.
Lão béo ở chiếc bàn lớn nhìn Trương Anh Hào khi hắn bị đẩy về phía lão. Trương Anh Hào thấy lão nhìn vẻ đờ đẫn, như thể đang cố gắng nhớ ra hắn. Lão này nhìn lần nữa, kỹ hơn. Rồi lão khinh bỉ nhìn Trương Anh Hào, và nói bằng giọng hổn hển, khò khè, mà nếu không bị hai lá phổi ốm yếu bóp nghẹt lại thì sẽ tạo thành tiếng hét.
“Đặt mông xuống cái ghế kia và câm cái mồm bẩn thỉu lại.” - Lão nói.
Lão béo này quả khiến người ta phải ngạc nhiên. Lão trông như một tên khốn kiếp thực sự. Trái ngược với những gì Trương Anh Hào đã trông thấy cho tới giờ. Liệu Tận Uông và đội thi hành lệnh bắt giữ của ông ta quả đúng chất nghề, chuyên nghiệp và hiệu quả. Người phụ nữ lấy dấu vân tay thật tử tế. Nhưng lão đồn trưởng béo ị này gây lãng phí không gian. Mái tóc mỏng bẩn thỉu, chúng vẫn đổ mồ hôi dù không khí lạnh buốt. Lớp da đỏ và xám lốm đốm trên một cơ thể nhẽo nhẹt vượt quá mức cân nặng thông thường. Huyết áp cao vọt, các mao mạch xơ cứng. Lão trông chẳng có vẻ gì là người có năng lực.
“Tao là Phàn Văn Thịnh.” - Lão khò khè, cứ như Trương Anh Hào quan tâm lắm ấy. - “Tao là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thiên này. Còn mày là một thằng sát nhân khốn kiếp từ nơi khác tới. Mày đã đến thị trấn này của tao, mày đã làm chuyện mất dạy ngay trên đất riêng của ông Ngô Gia Huy. Thế nên bây giờ mày sẽ phải thú nhận toàn bộ trước đội trưởng đội thám tử của tao.”
Lão ngừng lại và ngước nhìn Trương Anh Hào, giống như vẫn đang cố gắng nhớ ra Trương Anh Hào, hoặc như đang chờ đợi phản ứng.
Phàn Văn Thịnh chẳng nhận được gì. Thế nên tay đồn trưởng chỉ thẳng một ngón tay mập mạp vào Trương Anh Hào.
“Rồi mày sẽ vào tù.” - Lão nói. - “Và rồi mày sẽ bị tiêm thuốc độc. Và rồi tao sẽ đổ rác lên cái mồ nhỏ bẩn thỉu của mày được xây bằng tiền cứu tế.”
Lão béo chật vật lôi tấm thân nặng nề khỏi ghế rồi rời mắt khỏi Trương Anh Hào.
“Tao sẽ tự xử lý việc này.” - Lão nói. - “Nhưng tao là người bận rộn.”
Rồi từ sau bàn, Phàn Văn Thịnh lạch bạch bước ra.
Trương Anh Hào đứng giữa chiếc bàn của lão và cửa chính. Khi lê bước ngang qua Trương Anh Hào, tay đồn trưởng dừng lại. Cái mũi to của lão ngang với cúc giữa áo khoác của Trương Anh Hào. Lão vẫn ngước nhìn Trương Anh Hào như đang không hiểu được điều gì đó.
“Tao từng trông thấy mày rồi.” - Lão nói. - “Ở đâu nhỉ?”
Lão liếc Liệu Tận Uông rồi tới Hà Thiên Lạc, kiểu như tay này mong họ ghi nhớ lão đang nói gì và nói khi nào.
“Trước đây Trương Anh Hào từng trông thấy thằng này rồi.” - Lão bảo họ.
Lão béo đóng sầm cửa phòng, Trương Anh Hào bị bỏ lại cùng hai cảnh sát chờ cho tới khi đội trưởng đội thám tử bước vào. Đó là một người da đen cao lớn, tuy không già nhưng tóc đang chuyển màu và hói dần. Thế đã đủ tạo cho ông ta nét quý tộc, nhanh nhẹn và tự tin. Ông ta ăn mặc nghiêm chỉnh, một bộ com lê đã lỗi mốt may bằng vải tuýt, áo gi lê giả da, giày đánh bóng. Người này có dáng vẻ nên có ở một người chỉ huy. Ông ta ra hiệu cho Liệu Tận Uông và Hà Thiên Lạc rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, ông ta ngồi xuống bàn và vẫy tay ra hiệu cho Trương Anh Hào ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Đội trưởng thám tử lạch cạch mở ngăn kéo lấy ra một chiếc đài ghi băng. Nâng nó lên cao, cách người hẳn một tầm tay để kéo đám dây ra, cắm điện nguồn và micro, cho băng vào. Tiếp đến, ông ta bấm nút ghi, rồi dùng móng tay gõ vào chiếc micro. Ông ta dừng băng rồi tua lại, bấm nút chạy. Sau khi nghe tiếng vang mà móng tay mình tạo ra, ông ta gật đầu, tua lại lần nữa và bấm nút ghi.
Trương Anh Hào ngồi quan sát ông ta.
Trong một lúc, chỉ có sự yên lặng. Chỉ có tiếng rì rì như mơ hồ, bầu không khí, những bóng đèn, chiếc máy tính, hoặc chiếc đài chầm chậm chạy. Trương Anh Hào có thể nghe thấy tiếng tích tắc khoan thai của chiếc đồng hồ cổ. Nó tạo nên một âm thanh kiên nhẫn, cứ như nó sẽ tích tắc mãi mãi, cho dù Trương Anh Hào chọn làm gì đi nữa.
Rồi người đàn ông ngồi thẳng lại trên ghế và nhìn chằm chằm vào Trương Anh Hào. Ông ta chụm các đầu ngón tay lại với nhau như những người dáng cao và lịch thiệp có thể làm.