Kiếm Hiệp Tình

Chương 126: Buông thân rơi xuống




Bùng... Bùng...

Tiểu Chu bị quật liên hồi, không biết bao nhiêu lượt mà nói. Và Tiểu Chu tin chắc rằng bản thân thế nào cũng chết. Mặc dù thế, với đà giận dữ lúc này của thủy quái, Tiểu Chu dù có chết, hắn cũng sẽ bị thủy quái quật mãi quật mãi, quật cho đến lúc tâm trạng giận dữ của nó nguôi ngoai thì thôi.

“Nhưng lúc nào thì thủy quái mới nguôi ngoai đây?”

Dường như đó là ý nghĩ và cũng là nghi vấn cuối cùng của Tiểu Chu, trước khi bị chìm vào vô thức, bước vào cõi âm ty.

Chỉ sau vài lần quật, toàn thân Tiểu Chu đã bị nhói buốt tận tâm can, khiến thất khiếu đều chảy máu lai láng. Nhất là miệng, nơi đã và đang nhổ ra từng ngụm máu, phun ra như cái vòi, không thể nào kiềm chế được.

...

Lâu thật lâu sau đó, khi dần dần tỉnh táo lại, Tiểu Chu mơ hồ nghĩ bản thân đang vật vờ trôi dần vào ngưỡng cửa Quỷ Môn Quan.

Có cảm nghĩ này là vì Tiểu Chu mơ hồ phát hiện bản thân đang trôi bồng bềnh. Không hiểu sao Tiểu Chu lại mơ hồ nhận thấy có cả thân hình cao to kỳ vĩ của thủy quái cũng bồng bềnh trôi cạnh Tiểu Chu.

Chỉ đến khi nhận thức hoàn toàn, Tiểu Chu hiểu được bản thân vẫn còn sống, không thật sự chết như hắn đã nghĩ. Khi này, Tiểu Chu mới hiểu bản thân trôi bồng bềnh vì đang nằm vắt ngang, nửa trên tấm thân thì nằm trên thân thể bất động của thủy quái, một nửa còn lại thì vật vờ nhúng vào làn nước. Không những thế, quấn quanh thân Tiểu Chu lúc này cũng là đôi xúc tu to dài của thủy quái. Thế nhưng bây giờ chúng lại là những xúc tu mềm oặt và bất động.

Thoạt phát hiện bản thân đang cận kề phần thân to lớn của thủy quái, Tiểu Chu chỉ chực kêu hoảng vì khiếp sợ. Nhưng ngay sau đó, lúc chỉ khẽ cựa mình đã thoát khỏi từng vòng quấn hờ của đôi xúc tu nọ, Tiểu Chu nhẹ thở phào vì hiểu ra thủy quái đã chết.

“Nhưng tại sao thủy quái lại chết? Nếu bảo là do ta thì hết sức phi lý. Vì ta làm gì có đủ lực để sát hại loài thủy quái to lớn khủng khiếp này? Trừ phi đã có ân nhân xuất hiện, cứu nguy cho ta. Nhưng vị ân nhân ấy đâu?”

Muốn tìm lời đáp, Tiểu Chu vội đưa mắt tìm quanh.

Nhờ đó toàn bộ cảnh quang xung quanh lần lượt đập vào ánh mắt Tiểu Chu.

Đầu tiên là cảnh bình lặng của làn nước giá lạnh xung quanh Tiểu Chu. Và bồng bềnh nổi lên giữa làn nước là phần thân to như chiếc thuyền con của thủy quái.

Trên chiếc thuyền là Tiểu Chu. Giữ chiếc thuyền nổi lên trên mặt nước là tám cái xúc tu vươn rộng về bốn phía của thủy quái. Còn bao bọc xa xa và xung quanh làn nước là những rặng núi um tùm cây cỏ, hoang vắng và âm u, không có lấy một bóng người.

Tiểu Chu từ từ trườn người lên, nằm hẳn lên trên thân thủy quái, sau đó ngồi nhổm dậy và cố tình lớn tiếng kêu: “Tiểu sinh là Chu Vũ, đa tạ vị ân công nào đã trượng nghĩa ra tay giúp tiểu sinh thoát chết vì thủy quái. Nếu không có gì bất tiện, xin ân công hiện thân cho tiểu sinh có cơ hội hành lễ bái tạ.”

Thanh âm của Tiểu Chu tuy không đủ lớn, do khắp thân thể vẫn còn đau âm ỉ - vì thương thế chưa có dấu hiệu thuyên giảm và phục hồi. Song, vì cảnh vắng lặng xung quanh, thanh âm đó cũng vang đến tận hang cùng hẻm cụt.

Tất cả chỉ có thế mà thôi, hoàn toàn không có thêm một thanh âm nào khác vang lên gọi là đáp lại lời Tiểu Chu.

Chợt hiểu, Tiểu Chu lại lên tiếng với thái độ dè dặt và am hiểu: “Có thể ân công không muốn xuất hiện vì lo ngại tiểu sinh sẽ quấy rầy chỗ ân công thanh tu. Nếu là vậy, tiểu sinh nguyện khắc ghi mãi đại ân này của ân công và xin có lời tạ từ ở đây. Bái biệt!”

Cử động này khiến Tiểu Chu suýt nữa té nhào xuống nước.

Kinh hồn hoảng vía, Tiểu Chu đành ngồi im và lo ngại nhìn về thân hình thủy quái. Thân hình thủy quái lúc này không hiểu sao lại nhấp nhô, xao động với những xúc tu như cũng đang uốn éo, quẫy ra xung quanh.

“Thủy quái vẫn còn sống? Hay là do cử động của ta khiến thân hình của thủy quái cũng nhấp nhô, xao động?”

Không thể biết đâu là lời giải thích hợp lý, là do thủy quái vẫn sống hay là vì cử động của bản thân mà ra, Tiểu Chu không dám làm gì thêm, nơm nớp lo sợ, dõi nhìn trừng trừng vào thân hình thủy quái.

Một lúc sau, thấy vẫn không có thêm diễn biến nào khác lạ, Tiểu Chu chợt động tâm, vội vục cả hai tay vào nước và từ từ khuấy động.

Dùng hai tay thay cho đôi mái chèo, Tiểu Chu làm cho thân hình thủy quái từ từ chuyển dịch, tiến chậm đến vùng rừng núi âm u, hoang vắng gần nhất.

Tiểu Chu càng chèo đi, hắn càng nhìn thấy những xúc tu như cũng đang uốn éo sinh động hơn. Điều này khiến hắn càng hoang mang, không hiểu đấy là biểu hiện cho thấy thủy quái vẫn còn sống, hay kỳ thực chỉ là do làn nước bị khuấy động mà tạo thành cảm giác này.

Nỗi sợ hãi cũng theo đó tăng dần lên, bắt buộc Tiểu Chu chèo mạnh tay hơn, mong sớm thoát xa thủy quái mau chừng nào tốt chừng ấy.

“Chỉ cần ta lên đến bờ, dẫu thủy quái vẫn sống, nó cũng không còn cơ hội uy hiếp sinh mạng ta.”

Với chủ ý này, ngay khi phát hiện khoảng cách đến bờ chỉ còn vài mét mà thôi, Tiểu Chu đã vội vàng nhoài người xuống nước, tiện chân đạp mạnh vào thân thủy quái, đẩy nó trôi ngược ra xa. Và cũng nhân cái đạp chân đó, Tiểu Chu chỉ sau vài lượt bươn người đến bờ, hắn đã dễ dàng tiến sát mép đá, nơi có một vài nhánh cây hoang dại mọc vươn ra.

Đúng lúc này, ở mặt nước ngay phía sau lưng Tiểu Chu chợt vang lên hàng loạt tiếng quẫy đạp.

Bùng... Bùng...

Tiểu Chu kinh tâm, vừa khoa tay vơ vội, nắm vào nhánh cây trước mặt, vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau.

“Chao ôi. Hóa ra lúc nãy thủy quái đang ngủ. Bởi bị ta đạp mạnh vào, thủy quái tỉnh giấc, bây giờ nó lại nổi giận nữa đây. Ta phải chạy thôi.”

Tiểu Chu níu mạnh nhánh cây, khẩn trương thu người lên cao, kịp thoát khỏi một xúc tu chợt vươn đến bất ngờ, định chộp vào Tiểu Chu trong gang tấc.

Ào...

Đã nhận biết thủy quái có tất cả tám xúc tu, chiều dài của mỗi xúc tu là từ bốn đến sáu mét, nên khi bật thoát mình lên nhánh cây, Tiểu Chu lập tức cuống cuồng trèo lấy trèo để, thoăn thoắt di chuyển sâu vào bờ.

Rào... rào...

Những nhánh cây ở phía sau vừa bị Tiểu Chu vượt qua chợt chuyển động rào rào, cho hắn biết những nhánh cây đó đã bị hành hạ thay cho hắn. Chúng chắc đã bị thủy quái dùng xúc tu quật loạn vào.

Thêm một lúc ngắn ngủi nữa, khi Tiểu Chu tin chắc bản thân đã thoát ra xa tầm phạm vi của thủy quái, do quá mỏi mệt, hắn vội buông người nằm thở dốc trên nền đá nhám nhúa và lạnh.

Tiểu Chu vừa nằm xuống, bỗng nhiên có nhiều tiếng động lạ vang lên cạnh chỗ hắn nằm.

Khó có thể nghĩ đó là thủy quái, vì nó dù sao vẫn là sinh vật sống ở dưới nước, đâu thể lê thân lên chỗ cạn. Thế nên Tiểu Chu vẫn vững dạ nằm yên, chờ đến lúc hết mệt hẳn hay.

Bỗng…

“Oái!”

Tiểu Chu bật kêu vì ở tay phải chợt nhói đau, giống như bị một vật sắc nhọn chọc vào.

Kinh nghi, Tiểu Chu nâng cao tay phải lên nhìn: “Chao ôi... là loài quỷ quái gì thế này?”

Tiểu Chu vừa kêu vừa vung mạnh tay, hy vọng sẽ làm cho sinh vật kỳ quặc đang ngoạm một đầu vào tay Tiểu Chu bị văng ra.

Nhưng sinh vật đó vẫn cứ ngoạm chặt, không những thế, thân hình mềm oặt và nhỏ bé của sinh vật kỳ lạ nọ cứ càng lúc càng phình to, khiến Tiểu Chu thêm thất kinh, hồn vía muốn lên mây.

Tiểu Chu ngồi bật dậy, định dùng tay trái chộp vào và bứt sinh vật nọ ra khỏi tay phải. Ý định này mới xuất hiện, đột nhiên cánh tay trái của Tiểu Chu cũng bị nhói đau, không chỉ ở một chỗ, mà đến vài ba chỗ là ít.

Đưa mắt nhìn, Tiểu Chu phát hiện cũng là những sinh vật kỳ lạ nọ đang đeo bám vào. Những chỗ bị bám gây cho Tiểu Chu cảm giác đau nhói.

Hồn vía lên mây, không thể hiểu từ đâu xuất hiện những sinh vật kỳ lạ đến thế, Tiểu Chu vùng đứng dậy, kinh sợ khi nhìn thấy xung quanh nơi bản thân vừa nằm nghỉ mệt hiện đang có nhiều, thật nhiều những sinh vật tương tự cứ bò lổn nhổn đến chân.

Ào...

Tiểu Chu hoảng hồn bỏ chạy, bất chấp đã có thêm một vài chỗ nhói đau ở dưới chân và ở đâu đó sau lưng.

Đây là nơi có địa hình hoàn toàn xa lạ với Tiểu Chu. Vì thế chỉ đến khi chạy đến một chỗ thật thoáng đãng, nơi mà những lùm cây hoang dại chỉ lác đác xuất hiện xa xa, Tiểu Chu mới dám dừng chân đứng lại.

Phịch.

Sinh vật đầu tiên đã ngoạm vào cánh tay phải của Tiểu Chu chợt bất ngờ rơi xuống ngay trước mặt hắn.

Nhìn vào sinh vật nọ, Tiểu Chu phát hiện thân hình nó đã no tròn, căng lên và phình to, cả thân thể nó là một màu đỏ. Tiểu Chu liền hiểu đó là do sinh vật nọ đã hút máu của chính hắn.

Tiếp sau đó, lần lượt những sinh vật tương tự sau khi đã hút thỏa thuê máu của Tiểu Chu đến no căng, chúng cũng tự buông mình và rơi xuống.

Tiểu Chu đếm được tất cả mười hai con và thất kinh khi nhìn thấy chúng lần lượt chuyển từ màu đỏ như máu sang sắc màu đen bầm.

Sau đó, những sinh vật nọ bỗng oằn thân lăn lộn, đầu tiên là những con đã rơi xuống trước, sau đó mới đến những con còn lại.

Chúng oằn thân như thế được một lúc rồi nằm yên, như những sinh vật sau khi ăn uống đầy đủ cần chìm đắm vào giấc ngủ mãn nguyện.

Nhưng không phải chúng ngủ, Tiểu Chu nhận định như thế khi phát hiện rằng chúng nằm yên vì đã chết.

Đang sững sờ vì lần đầu nhìn thấy những sinh vật kỳ lạ, việc phát hiện tất cả chúng đều bỗng dưng lăn ra chết càng khiến Tiểu Chu sửng sốt hơn.

Tiểu Chu đứng đờ người như thế một lúc khá lâu, sau đó bỗng quay người chạy ngược lại chỗ cũ.

Những sinh vật kỳ lạ lúc nãy đã biến mất, nhưng chỉ cần Tiểu Chu đứng thêm một lúc, chúng đánh hơi được máu tỏa ra từ cơ thể hắn, nên lại xuất hiện, bò lổn nhổn.

Tiểu Chu vẫn đứng yên, cố tình để cho một vài sinh vật nọ ngoạm vào chân. Sau đó hắn quay lui, đi trở lại chỗ thoáng đãng trước đó.

Một lúc sau, cũng như những con trước đó, những sinh vật đang ngoạm vào chân Tiểu Chu cũng buông thân rơi xuống, sau khi đã hút thỏa thuê máu Tiểu Chu. Và đến cuối cùng, chúng cũng chết, toàn thân chuyển từ màu đỏ sang đen bầm.