Người nọ lạnh giọng: “Người khác thì có thể tin Vương Vân Ngụy ngươi có thân thủ không bằng người, riêng bọn ta thì không. Và vì muốn lão thất phu ngươi phải thi triển hết toàn bộ chân tài thực học, hừ, bọn ta đâu còn cách làm nào khác, đành tạm dùng mạng sống vợ của ngươi để buộc ngươi ra tay.”
Vương Trang chủ bật cười vang dội: “Đa tạ bọn ngươi đã quá đề cao Vương Vân Ngụy ta, cho rằng ta có bản lãnh thượng thừa, cho rằng gần sáu mươi năm sống trên cõi đời, ta vẫn đang cố tình che giấu bản lĩnh thật sự. Chỉ tiếc bọn ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Vì lẽ nào Vương Vân Ngụy ta có bản lãnh cao minh nhưng lại thủy chung vẫn bị mang tiếng kém, để các phái xem thường, khiến uy danh Vương gia trang ngày càng sa sút? Ha ha...”
Ba người nọ bị tràng cười chọc giận, càng quát vang: “Bọn ta không tin Vương Vân Ngụy ngươi một khi lâm cảnh thập tử nhất sinh vẫn khăng khăng chịu chết, không hề bộc lộ chân tài thực học. Đỡ chiêu!”
Cả ba hậm hực lao vào phát chiêu với dụng ý dồn Vương Trang chủ vào tử địa.
Tay vẫn lăm lăm thủ kiếm, Vương Vân Ngụy dùng bộ pháp linh hoạt, ảo diệu lần lượt tránh thoát từng chiêu công của ba người.
“Hồng Vân Kim Ưng Trảo Công? Hóa ra bọn ngươi đều có xuất thân từ Ám Dạ, là thuộc hạ của Hồng Vân Thiên Vương.”
Sáu bàn tay khoằm khoằm tựa móng vuốt chim ưng của ba người nọ như được dịp bộc lộ rõ hơn những chiêu thức đặc thù chuyên dùng để chộp, vồ, cấu, xé của những ngón tay ưng trảo săn chắc và cứng như thiết luyện, nhắm vào bất kỳ phần cơ thể nào của Vương Vân Ngụy.
“Hồng Vân Thiên Vương tạ thế đã lâu, bổn hội một thời gian dài hầu như không còn lai vãng đến Liên bang Ánh Rạng Đông, Vương Vân Ngụy ngươi làm thế nào chỉ thoạt nhìn đã nhận biết công phu sở trường của Hồng Vân Hội? Trừ khi chính ngươi đã từng dùng thân phận khác, đi tới Ám Dạ chí ít cũng một lần. Đúng không, đỡ!”
Vương Vân Ngụy vẫn ung dung tránh thoát sáu bàn tay ưng trảo và luôn đánh trúng vào lúc tối hậu, khiến không ai ngỡ Vương Trang chủ có thể thoát, dù cuối cùng vẫn thoát.
“Hồng Vân Thiên Vương, Tây Vực Phương Tuyệt Vương, cùng Quái Tăng Nam Vực Thừa Kiến Vương, ba mươi năm trước họ từng liên thủ gieo rắc kinh hoàng khắp võ lâm Liên bang. Chuyện đó đối với Vương Vân Ngụy ta như chỉ mới xảy ra có một vài ngày, bảo sao ta không nhớ và dễ dàng nhận biết từng công phu tuyệt học của lũ Tam Vương độc ác này?”
Ba người nọ gầm vang: “Chớ nói nhảm. Lúc tiến nhập Liên bang, từng cao thủ bổn hội đều giữ kín thân phận, chưa một lần để lộ công phu tuyệt học khiến bất kỳ ai khác có thể nhận ra xuất thân. Vương Vân Ngụy ngươi dù có tài thông thiên triệt địa cũng không thể nào am hiểu tỏ tường như thế. Trừ khi ngươi chính là kẻ bọn ta đang tìm, một người duy nhất ở Liên bang chỉ để mọi người nghe biết danh mà không hề cho ai xem thấy mặt. Ngươi không dám thừa nhận điều đó sao? Đỡ chiêu!”
Đến lúc này, đấu pháp của ba người Hồng Vân Hội chợt thay đổi, lợi hại hơn với những móng vuốt ưng trảo, lại đem theo từng luồng kình khí tuôn ra ngùn ngụt. Khí thế bỗng tăng của phe đối phương khiến Vương Vân Ngụy, Trang chủ của Vương gia trang lần đầu tiên phải xuất lực tung nhiều loạt kiếm chiêu, tỏa ra kiếm phong ngút ngàn.
Lão cũng gầm vang: “Hóa ra bọn ngươi nghĩ Vương Vân Ngụy ta chính là Vạn Biến, Vĩnh Hận Tam Vương, một người kỳ bí nhất võ lâm Liên bang hiện nay sao? Nếu ta đúng là Vĩnh Hận Tam Vương, bọn ngươi tìm đến thế này phải chăng chỉ là để nạp mạng? Thật đáng trách cho lũ ấu trĩ bọn ngươi. Nhưng không sao, cho dù ta không là Vĩnh Hận Tam Vương, chỉ với sở học Vương gia cũng đủ để ta cho lũ Hồng Vân Hội bọn ngươi nếm mùi lợi hại. Đỡ kiếm!”
Kiếm pháp của Vương gia trang cũng lợi hại không kém gì bộ pháp mà từ đầu đến giờ Vương Trang chủ đã luôn luôn vận dụng thi triển. Vì thế, ngay khi phát chiêu, kình khí từ kiếm chiêu có thừa uy lực để hóa giải và vô hiệu hoàn toàn mọi thức Ưng Trảo Công do ba người Hồng Vân Hội vây bủa.
Thấy vậy, một trong ba người nọ bỗng cất giọng trầm trầm, quát: “Kiếm pháp Vương gia chỉ là vẻ ngoài, kỳ thực mọi chiêu thức đều xuất xứ từ Vạn Biến Kiếm Pháp. Điều bí ẩn này của Vương gia, ngươi nghĩ bọn ta chịu bỏ phí thời gian cho thuộc hạ tiềm nhập Vương gia trang mà không hề phát hiện sao? Ta tiết lộ như vậy là để ngươi biết thế nào là thủ đoạn của Hồng Vân Hội. Tiến hành đi!”
Sau tiếng quát của người này, trên mỏm đá có nhiều người trung thành với Vương gia trang đang đứng yên vì bị khống chế, chợt lão Nhị đầu mục xuất hiện từ lúc nào không ai hay biết, cất giọng đếm: “Đây là sinh mạng đầu tiên chịu chết uổng vì Vương Vân Ngụy ngươi vẫn cố tình che giấu thân phận, không thừa nhận bản thân là Vĩnh Hận Tam Vương. Một!”
Tiểu Chu thật sự rúng động khi tận mắt nhìn thấy hành động lạnh lùng, độc ác của Nhị đầu mục. Lão ta thản nhiên dùng một chiêu thức Ưng Trảo bấu nát đầu của một gia nhân trung thành với Vương gia trang.
Nhìn máu và thân xác đã nát bét đầu của người nọ ngã xuống, nếu Tiểu Chu không bị điểm vào huyệt Á, có lẽ gã đã bật kêu thất thanh vì quá kinh hãi và phẫn nộ.
Tiểu Chu không thể kêu, ở mỏm đá bên kia đã có tiếng Vương Hải Lam kinh hoàng gào vang: “Bọn ác nhân các ngươi độc ác đến thế sao? Bọn họ có tội tình gì khiến lũ ngươi nhẫn tâm hạ thủ?”
Đáp lại tiếng gào của Vương Hải Lam, Trình tổng quản bằng giọng khàn đục chợt ra lệnh: “Nguyên nhân sự việc như thế nào, sau này sẽ có lúc Thiếu Trang chủ sẽ minh bạch. Còn bây giờ, hừ, phiền lão đại điểm huyệt Á của Thiếu Trang chủ hộ cho.”
Lập tức lão Đại đầu mục đứng cạnh Vương Hải Lam liền ra tay điểm ngay vào huyệt Á theo mệnh lệnh của lão họ Trình. Điều này vô tình làm cho Tiểu Chu biết bốn người được gọi là Đầu mục đều có bối phận kém hơn so với Trình tổng quản.
Nhìn thấy cái chết bi thảm của một gia nhân, Vương Trang chủ vì phẫn hận nên kiếm chiêu phát ra chợt tăng cao uy lực.
“Người của Vương gia trang hễ chết một mạng thì bọn Hồng Vân Hội các ngươi phải chết lại bằng một mạng. Đỡ!”
Ba người Hồng Vân Hội nọ bật cười.
“Từng chiêu từng thức sở học Vương gia bọn ta đều hiểu rõ. Lão thất phu ngươi nếu cứ dùng mãi những chiêu này có khác nào tự tìm chết? Xem đây. Ha... ha...”
Và họ vung tay phát chiêu công, lao xuyên qua vùng kiếm quang mịt mù do Vương Trang chủ thi triển một cách dễ dàng, đủ minh chứng họ am hiểu hầu như tường tận từng chiêu, từng thức của sở học Vương gia thật.
Đã vậy, chính chiêu công của ba người này bỗng làm cho Vương Trang chủ rúng động phải bật kêu: “Độc thủ Thiên Cương Địa Sát? Hóa ra bọn ngươi vừa là người Hồng Vân Hội, vừa là giáo đồ của lão ma Quá Lập Hùng.”
Cũng chính lúc này, qua ánh mắt làm hiệu của Trình tổng quản, lão Nhị đầu mục đã đột ngột buông tiếng đếm lạnh lùng thứ hai: “Sinh mạng thứ hai phải chết uổng đây.”
Và lão Nhị đầu mục vung trảo, hủy nát đầu của gia nhân thứ hai chỉ vì tội là người của Vương gia trang.
“Oa...”
Thêm cái chết oan uổng nữa của người kế tiếp, điều này làm cho Vương Trang chủ điên tiết đến phát cuồng. Lão gầm vang: “Nếu muốn lấy mạng Vương Vân Ngụy này, ta sẵn sàng dâng bằng cả hai tay cho bọn ngươi. Chỉ mong bọn ngươi đừng sát hại họ, họ là những người vô tội.”
Ba người Hồng Vân Hội cười rú lên, và có một người cao ngạo nói: “Bọn ta đâu đã vội cần đến mạng sống Vương Vân Ngụy ngươi. Bọn ta chỉ cần ngươi bộc lộ thân thủ bất phàm từng giúp ngươi vang danh là Vĩnh Hận Tam Vương. Hãy ngoan ngoãn thực hiện, nếu không muốn thấy gia nhân của ngươi phải uổng mạng một cách vô ích nữa. Ha... ha...”
Có lẽ không cam tâm nhìn thấy từng gia nhân trung thành bị sát hại hết người này đến người kia, mẹ của Vương Hải Lam đành miễn cưỡng lên tiếng khuyên bảo Vương Trang chủ: “Sao lão gia không thừa nhận thân phận thật, chí ít là nhờ đó lão gia có thể một mình thoát thân? Sau nữa là cứu cho nhiều sinh mạng sẽ vì lão gia mà chết uổng.”
Vương Trang chủ ngửa mặt gào vang: “Phu nhân à! Không lẽ đến phu nhân là người đã cùng ta chung chăn gối suốt ngần ấy năm mật thiết mà cũng nghĩ Vương Vân Ngụy ta là người đã hóa thân thành Vĩnh Hận Tam Vương sao? Nếu là vậy, lẽ nào ta lại để lũ ác độc vô lương này khống chế, và rồi đây sẽ lần lượt hạ thủ với từng người thân ngay trước mặt mà không có cách gì giải cứu. A, lũ vô lương, ta quyết liều chết cùng bọn ngươi. A...”
Như người phát cuồng, Vương Trang chủ vừa há to miệng gào la vừa loang nhanh trường kiếm, phát chiêu tán loạn vào ba người Hồng Vân Hội.
Trong lúc này, lão Nhị đầu mục như người bị hóa ngây, càng sát hại nhiều sinh mạng, lão càng thêm cao hứng. Do đó, lão đã liên tiếp vung hết lượt trảo này đến lượt trảo khác, và lần lượt hạ thủ đến sinh mạng thứ tám hay thứ chín gì đó, làm cho máu tươi và thi thể của nhiều người vô tội ngập tràn khắp bề mặt mỏm đá chỉ vỏn vẹn rộng chừng mười bốn, mười lăm mét vuông.
Tiểu Chu càng thấy cảnh này, gã càng thêm rúng động, cứ phập phồng lo sợ vì không biết lúc nào sẽ đến lượt bản thân bị mất mạng oan uổng.
Đúng lúc đó, vì mãi vẫn không thấy Vương Trang chủ thi triển bất kỳ loại tuyệt học nào khác lạ, để có thể khẳng định chắc chắn Vương Trang chủ là người từng hóa thân thành Vĩnh Hận Tam Vương, một trong ba người Hồng Vân Hội chợt cất giọng lễ độ, hỏi: “Nương nương định làm thế nào? Vì xem ra dường như họ Vương không hề là Vĩnh Hận Tam Vương?”
“Người này gọi ai là nương nương?” - Tiểu Chu dù đang mười phần lo lắng và hoảng sợ vẫn tự đặt nghi vấn như thế.