Kiêm Gia Khúc

Chương 8: Say rượu




Cũng không biết có phải Giản Già khi nói chuyện sắc mặt quá mức dọa người hay không, sáng sớm ngày thứ hai Tiểu Kha thật sự đi khỏi, trước khi đi còn giúp Thiển Thanh làm điểm tâm.

Lúc Giản Già đi ra thấy Thiển Thanh đang ở trong viện quét tuyết, thân thể mỏng manh phải cố sức một chút một chút mới có thể đem tuyết quét thành một đống. Giản Già nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho tốt, liền cầm lấy một cái áo khoác ấm đi vào trong viện đem Thiển Thanh bao bọc lại, có điểm giận dữ nói “Đều đã nói ngươi không cần làm mấy việc nặng này! Như thế nào không nghe lời!”

Thân mình Thiển Thanh cứng ngắc, rút lui một chút, ngón tay đông lạnh đỏ bừng gắt gao nắm lấy cái chổi, cúi đầu không dám nâng lên.

Giản Già bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí dịu đi “Ngươi quay về phòng đi, mấy chuyện này để ta làm cho.”

Thiển Thanh trầm mặc nắm nắm cái tay đã trống trơn, sau đó ngoan ngoãn đi vào nhà.

Lo lắng Thiển Thanh bị cảm lạnh, Giản Già quét tuyết xong liền nấu chén thuốc chống lạnh chuẩn bị đưa Thiển Thanh uống. Đem thuốc bưng vào nhà liền thấy Thiển Thanh nửa người dựa vào đầu giường không biết suy nghĩ cái gì. Hắn thấy Giản Già đi vào nhà, nhưng dường như mang điểm dỗi liền xoay đi không nhìn tới nàng.

Giản Già sửng sốt, trong lòng đã có chút vui sướng vì Thiển Thanhthay đổi như vậy, đi đến gần hắn đem thuốc đưa qua nói “Đây là thuốc phòng lạnh, uống xong sẽ tốt cho ngươi.”

Thiển Thanh đáp lại chính là lắc lắc đầu rồi không để ý tới nàng nữa.

Giản Già lúc này có chút buồn bực. Thiển Thanh thường là đối với nàng luôn có chút sợ hãi, chưa từng có loạihành động này giống như làm nũng. Nàng không khỏi có chút vui vẻ,liền đi qua ngồi dựa vào bên người Thiển Thanh, thấp giọng hỏi “Thiển Thanh, ngươi làm sao vậy?”

“Ta không thích uống thuốc”

Thanh âm Thiển Thanh có chút giống như bị tắc lại, mềm nhẹ thì thầm, ngữ khí làm nũng. Giản Già sửng sốt, tiện đà bật cười “Ngại đắng sao?Ngươi cũng đã uống nhiều lần như vậy, như thế nào lần này lại cáu kỉnh a?”

Thiển Thanh lần đầu tiên chủ động nắm cánh tay Giản Già, đầu cũng nghiêng qua dựa vào người nàng, thấp giọng nói “ Ta trước kia cũng không nguyện ý uống thuốc.”

Lúc Thiển Thanh dựa vào Giản Già, nàng có chút mẫn cảm ngửi được trên người Thiển Thanh tựa hồ mang theo mùi rượu. Suy nghĩ một chút liền hiểu được. Gần đây Giản Già có thử chế tạo rượu thuốc, ngày hôm qua lúc đi về bị Tiểu Kha quấy nhiễu làm nàng tức giận, mấy thứ mang về đều tùy tay để ở trên bàn.Mấy thứ đó màu sắc cùng trà không khác nhau lắm, rượu hương vị cũng thực nhạt, hương vị chỉ so với trà đắng hơn một chút, Thiển Thanh khẳng định là lộn rượu thuốc thành nước trà mà uống.

Hai tay ôm Thiển Thanh để cho hắn dựa vào, Giản Già cảm thấy sau khi uống rượu Thiển Thanh thực đáng yêu, trên mặt lộ ra tính trẻ con, trong ánh mắt thủy quang trong suốt, làm cho người ta không khỏi sinh ra yêu thương.

“Trước đây…… Phụ thân thường lấy mứt hoa quả cho ta ăn…… Nhưng là sau khi đệ đệ sinh, đều là cho đệ đệ……”

Thiển Thanh ủy khuất mếu máo, trong mắt thủy quang càng nhiều hơn, Giản Già cúi đầu hỏi hắn “Vì sao chỉ cho đệ đệ?”

“ Đệ đệ so với ta đẹp hơn. So với ta thông minh hơn.”

Nói xong, trong thanh âm Thiển Thanh có chút nghẹn ngào “Thê chủ. Nàng không phải cũng thường chê ta khó coi lại không thông minh. Ngày hôm qua, hài tử kia có phải so với ta tốt hơn rất nhiều hay không?”

“Không,” Giản Già ôn nhu lại kiên định ở bên tai Thiển Thanh nói “Chàng so với ‘hắn’ tốt hơn.”

“ Thật vậy chăng?”

“Thật sự.”

Nghe được câu trả lời, Thiển Thanh tựa hồ là yên lòng, không nhịn được dùng sườn mặt nhẹ nhàng cọ xát cổ Giản Già, híp mắt, hành động vô cùng thân thiết tràn ngập sự ỷ lại “Thê chủ,hiện tại nàng đối với ta tốt lắm. Cũng không đánh ta nữa. Về sau cũng đối với ta tốt như vậy được không?”

Động tác của Thiển Thanh giống con mèo nhỏ, làm cho Giản Già nở nụ cười, nhẹ nhàng đem đối phương ôm vào trong ngực, thấp giọng nói “Được.”

Thiển Thanh an tâm, chậm rãi ngủ đi, Giản Già lại không có buồn ngủ bao nhiêu, vẫn nhìn sườn mặt Thiển Thanh, chậm rãi, lẳng lặng tự hỏi.

Nam tử trước mắt này đầu đã không còn dám tin tưởng vào tình cảm nữa là vì những tổn thương trong quá khứ, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể làm tâm hắn ấm áp trở lại?

Bởi vì Thiển Thanh say rượu, Giản Già ngày hôm nay không có đi Hồi Xuân Đường, vẫn ở nhà chăm sóc Thiển Thanh đang ngủ say. Thế cho nên khi Thiển Thanh tỉnh ngủ vừa mở mắt liền thấy Giản Già đang tựa vào giường, vẻ mặt ôn nhu tràn ngập ý cười.

“…… Thê, thê chủ?”

Thiển Thanh kích động ngồi dậy, đầu lại một trận mê muội suýt nữa lại nằm lại trên giường. Giản Già giúp hắn để cho hắn tựa vào trên giường, nói “Cẩn thận chút, về sau không dám cho ngươi chạm vào rượu nữa, thật sự là chỉ dính một chút liền say.”

“Rượu?”

Thiển Thanh có chút khó hiểu, đầu óc choáng váng, không nhớ nổi bất kể chuyện gì sau khi uống xong chén “trà” kia.

“Ngươi đem rượu thuốc ta đặt trên bàn trở thành trà mà uống ”. Giản Già giải thích, khóe miệng cong lên “Bất quá, thực đáng yêu.”

Thiển Thanh đỏ mặt, nhưng thực sự là không nhớ nổi mình có làm việc gì kì quái không, nếu không thê chủ cũng sẽ không cười như vậy.

“Đây là trà giải rượu, uống một chút đi.”

Một chén thuốc tối như mực được đưa đếntrước mặt Thiển Thanh, Thiển Thanh nhìn thấy nhíu mi, sau đó liền bưng chén lên một ngụm uống cạn.

Một hương vị chua sót bốc lên, Thiển Thanh cúi đầu cố nén sự ghê tởm muốn nôn.

Một viên ô mai được đưa tới trước mắt.

Giản Già cầm lấy một mảnh nhét vào miệng Thiển Thanh lúc này đang trố mắt, cười nói “Ngày khác ta sẽ đi vào trấn mua mứt hoa quả, hôm nay trong nhà chỉ có chút ô mai, tuy là có chua một chút nhưng mà vẫn có thể áp chế vị đắng.”

Ô mai được dùng làm thuốc, cho vào miệng quả thật không phải chua bình thường.

Nhưng Thiển Thanh dưới đái lòng lại nổi lên một cỗ ý ngọt ngào, đái mắt có sương mù.

“Ân.”

Hồi Xuân Đường có một vị đại phu ngồi ở sảnh.

Hồi Xuân Đường sinh ý tốt hơn rất nhiều.

Trấn Nam Kiều nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không tính nhỏ, trong trấn vẫn có hơn mười hiệu thuốc. Hồi Xuân Đường không phải cửa hiệu lâu đời, sinh ý bình thường vẫn rất ít, nay sinh ý đột nhiên thịnh vượng lên làm cho không ít thương gia có chút buồn bực.

Sau mới biết nguyên nhân là vì vị đại phu ngồi ở sảnh kia.

Có hiệu thuốc noi theo cũng tìm một đại phu ngồi ở sảnh, nhưng sinh ý cũng vẫn không như ý, vẫn là ít ỏi như thường. Lão bản mấy hiệu thuốc trong lòng nín thở, bèn tìm cơ hội để cho tiểu nhị đi tìm hiểu tin tức. Tiểu nhị khi trở về đều một bộ dáng khâm phục, nhanh chóng giảng giải cho lão bản nhà mìn. Lão bản cũng không thể không phục.

Đại phu của Hồi Xuân Đường họ Lâm, tuổi không lớn, cũng khoảng hai mươi tuổi, nhưng y thuật so với mấylão đại phu làm nghề y mười mấy năm tốt hơn nhiều. Xem bệnh không kéo dài,cũng không cố huyễn hoặc( tức là mấy lão thầy cố ý nói quá bệnh lên hù người mà Giả tỷ của tui không them làm đó mà), cũng không chọn bệnh nhân, không lừa bịp tống tiền, kê đơn đều là những dược liệu hữu hiệu nhiều lợi ích thực tế. Tuy nàng là người ít nói lại lãnh đạm một chút, nhưng lại một vị danh y không thất chức.

Trấn Nam Kiều danh y không ít, nhưng danh y đều làm bộ làm tịch, người nghèo không có tiền không chẩn, người giàu có không địa vị không chẩn, này không chẩn kia không chẩn, kê đơn thuốc lại cố lộng huyền hư, tự cao tự đại.

Lâm đại phu này còn có một thói quen, mỗi ngày chỉ chẩn bệnh hai canh giờ. Bất luận hôm đó bệnh nhân có nhiều bao nhiêu, đã đến giờ liền cất bước đi, cho nên trước khi tới giờ xem chẩn, luôn luôn có người chạy tới xếp hàng trước để dành chổ.

Giản Già ngồi xem mạch cho người đối diện, trong lòng khó hiểu, rõ ràng lúc đầu còn không có bao nhiêu bệnh nhân tới xem bệnh, gần đây như thế nào lại càng ngày càng nhiều?

Nữ tử đối diện cầm phương thuốc ngàn ân vạn tạ đi bốc thuốc. Ngay sau đó là một nam tử đeo khăn che mặt ngồi xuống trước mặt Giản Già, vươn tay đến để cho Giản Già xem mạch.

Giản Già xem mạch một hồi, nói với nam tử “Đem cái khăn che mặt hạ xuống, ta muốn nhìn xem sắc mặt của ngươi.”

Nam tử có chút do dự, vẫn là hạ cái khăn che mặt xuống. Nam tử này lớn lên rất là xinh đẹp, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt quá đáng, không có một tia huyết sắc.Nháy mắt sau khi ‘hắn’ tháo xuống khăn che mặt, mấy người xếp hàng ở phía sau đã rộn ràng nghị luận.

“Này không phải Thanh Phong ở kĩ viện sao? Một kĩ tử như thế nào lại tới nơi này xem chẩn, không phải là rảnh quá đi”

“Không phải là bệnh đường sinh dục chứ? Cách ‘hắn’ xa một chút……”

Thanh Phong sắc mặt lại càng thêm trắng bệch, thân thể cũng run lên. Giản Già lại giống như là cái gì cũng không có nghe được, xem qua sắc mặt ‘hắn’ rồi lại cẩn thận xem mạch một lần nữa.

Một nữ tử chờ xem mạch ở phía sau lớn tiếng hướng Giản Già nói “Lâm đại phu, loại kĩ tử này bình thường đều không có người xem chẩn cho đâu, trực tiếp đem ‘hắn’ đuổi đi là được rồi!”

“Đúng vậy a, Lâm đại phu, ‘hắn’ là một kĩ tử thân phận ti tiện, cótư cách gì mà đi xem mạch a.”

Giản Già sắc mặt thản nhiên, sau khi chẩn mạch liền kê phương thuốc đưa cho Thanh Phong nói “Thuốc này ngươi mỗi ngày uống một lần, một tháng sau lại đến nơi này ta xem lại cho ngươi một lần nữa.”

Thanh Phong mặt lộ vẻ cảm kích, tiếp nhận phương thuốc hướng Giản Già thi lễ một cái “Cám ơn Lâm đại phu.”

‘Hắn’ đã từng đi cầu qua vài vị đại phu nhưng không có một người nào nguyện ýchẩn bệnh cho ‘hắn’.Trong lâu cũng có một đại phu y thuật bình thường chuyên môn chữa bệnh cho ‘bọn hắn’, nhưng ‘hắn’ đã uống vài phương thuốc mà đại phu đó kê đều không có hiệu quả. Nguyên bản ‘hắn’ chỉ nghĩ là đi thử thời vận mà thôi, thật không ngờ Lâm đại phu này thoạt nhìn là một người không dễ sống chung lại là người duy nhất nguyện ý vươn tay giúp ‘hắn’.

Thanh Phong vừa đi khỏi chỗ ngồi, nữ tử thân hình cao lớn đứng phía sau ngồi xuống nói “Lâm đại phu ngươi rất hảo tâm! Người như thế bình thường sẽ không có người đồng tình ‘hắn’! Đừng nhìn thấy ‘hắn’ lớn lên xinh đẹp , nhưng ‘hắn’ đã hại không ít nữ tử thất hồn lạc phách phao phu khí tử……”(là bỏ chồng vứt con)

Giản Già không lên tiếng trả lời, lại ở trong lòng cười lạnh, nếu không phải những người đó tự nguyện vì sắc đẹp mà trầm mê, thì làm sao có thể nhà tan cửa nát.

“Lâm đại phu, ngươi thật là hảo tâm, nếu là đại phu khác đã sớm đem người đuổi đi rồi.”

Đem phương thuốc đưa cho nữ tử đang lải nhải,biểu tình trên mặt Giản Già vẫn trong trẻo nở một nụ cười lạnh lùng, thật xứng đáng cho một thân thanh nhã xa cách, khí chất đúng là làm cho người ta muốn đui mù.

“Ta là đại phu, các ngươi là bệnh nhân, như thế mà thôi.”