Kiêm Gia Khúc

Chương 39: Đúng như chức võng…




Trong phòng tràn ngập hương vị thuốc quen thuộc, Thiển Thanh đang ngủ nhăn mi, cảm giác đầu có chút nặng nề, muốn nâng tay xoa trán nhưng lại không thể nào nâng nổi cánh tay, chỉ có thể phát ra tiếng rên khó chịu.

Sau đó có người nhẹ giọng nói chuyện ở bên tai hắn, thanh âm ôn nhu làm cho hắn rất an tâm “Thanh Nhi, không thoải mái sao?”

Thiển Thanh “umh” một tiếng, khổ sở nghiêng đầu, vô ý thức nói “Đầu…… Rất đau.”

Ngón tay mang theo cảm giác mát đặt tại huyệt thái dương của hắn, Thiển Thanh thoải mái thở ra một hơi, ngón tay giúp hắn giảm bớt khó chịu độ mạnh yếu vừa phải, làm cho hắn buồn ngủ, lại rơi vào mộng đẹp.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Thiển Thanh cảm giác tốt hơn rất nhiều. Thân thể tuy vẫn mang theo cảm giác vô lực, nhưng là đã không có hư thoát khó chịu. Thiển Thanh hơi hơi giật mình muốn đứng dậy, lại bị một người khác nằm trên giường đè lại.

Giản Già thanh âm mang theo chút ủ rũ, thấp giọng nói “Tỉnh?”

Thiển Thanh kinh ngạc một chút, lúc này mới nhận thấy hắn vẫn tựa vào trong lòngGiản Già, nhẹ nhàng mà “Umh” một tiếng, sau đó xoay người đối mặt với nàng.

Giản Già trong mắt mang theo tơ máu, viền mắt còn có màu xanh, thấy Thiển Thanh quay lại thì lộ ra ý cười ôn hòa, siết chặt cánh tay nói “Chàng ngày hôm qua ngất đi làm ta sợ muốn chết, bây giờ có phải đã tốt hơn rất nhiều không?”

Thiển Thanh gật đầu, sau đó vì chính mình mà làm cho nàng phải lo lắng mà có chút áy náy, sau đó bỗng dưng nghĩ đến vết máu mình nhìn thấy trước khi té xỉu, lập tức khẩn trương, cuống quít muốn ngồi dậy. Giản Già dừng động tác của hắn lại, khó hiểu “Làm sao vậy?”

Thiển Thanh cắn môi không nói lời nào, đôi mắt vì lo lắng mà phiếm hồng, luống cuống tay chân đi kéo ống tay áo của Giản Già. Thấy động tác này của hắn Giản Già liền hiểu được, đem tay của đối phương cầm ở trong lòng bàn tay, an ủi “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đừng sợ.”

Thiển Thanh mặc kệ, vẫn còn muốn kéo ra xem thử, liền bị Giản Già kéo vào trong lòng, cười nói “Chàng chẳng lẽ còn muốn lại té xỉu một lần nữa?”

“Để cho ta xem xem……” Thiển Thanh mím môi, cổ họng nghẹn ngào “Để cho ta xem một chút, ta lo lắng……”

“Được rồi, không có việc gì,” Giản Già hôn một cái lên trán Thiển Thanh, nói “Cũng không có gì hay để xem, hơn nữa,chàng không sợ dọa đến đứa nhỏ sao?”

“Đứa nhỏ?”

Thiển Thanh trên mặt xuất hiện một loại biểu tình vừa khiếp sợ vừa mờ mịt, vô ý thức lặp lại.

“Đúng vậy, đứa nhỏ,” Giản Già đem tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng Thiển Thanh, ôn nhu mà kiên định nói “Con của chúng ta.”

Thiển Thanh rơi nước mắt, Giản Già đem thân thể có chút phát run của đối phương kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về, ôn hòa lau đi nước mắt trên mặtThiển Thanh.

Ánh mặt trời rọi vào trong phòng, giờ phút này, ấm áp.

Lúc Giản Già bưng thuốc vào thì thấy Thiển Thanh đang tựa vào đầu giường thêu cái gì đó, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, đến gần mới thấy hóa ra là quần áo cho em bé.

Giản Già bật cười, đem dược đặt ở trên bàn, đi qua lấy châm tuyến trong tay Thiển Thanh “Chàng hiện tại thân thể rất yếu, đừng làm mấy chuyện tộn hại cơ thể như vậy, nghỉ một chút đi.”

“Không có vấn đề gì,” Thiển Thanh ánh mắt rất sáng, từ khi biết mình có đứa nhỏ thì ý cười vẫn luôn nằm trên mặt “Ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thừa dịp có tinh thần thì làm nhiều thêm một chút, sau này cũng không cần phải tốn sức hiều quá.”

Giản Già đem dược tới thổi thổi nói “Thừa dịp còn nóng thì uống đi, nếu không sẽ càng đắng.”

Bởi vì là thuốc an thai, nên dù Thiển Thanh chán ghét như thế nào cũng sẽ mặt không đổi sắc mà uống hết, hơn nữa trên mặt cũng không có một tia kháng cự.

Nhìn Thiển Thanh ngoan ngoãn đem uống không còn một chút, Giản Già chọn mi, nói “Xem ra về sau địa vị của ta tràn ngập nguy cơ a……”

“Di?”

Thiển Thanh nghe không hiểu, bởi vì dược đắng trên mặt nhăn thành một đoàn.

Đem mứt hoa quả nhét vào miệng Thiển Thanh, Giản Già sâu kín thở dài.

“Về sau, chàng sẽ chỉ thương đứa nhỏ không thương ta.”

“Sao…… Làm sao có thể,” Thiển Thanh mặt đỏ lên, nói lắp ba muốn giải thích lại không biết nói cái gì cho phải. Giản Già thấy bộ dáng Thiển Thanh không biết như thế nào cho phải thì bật cười cầm tay đối phương.

“Được rồi, ta chỉ đùa thôi, xem chàng kìa.”

Thu chén lại, Giản Già kéo chăn lại cho Thiển Thanh, thấp giọng nói “Chàng ngủ một chút đi, ta đi nấu cơm, muốn ăn cái gì?”

“Hay là để ta……”

“Người có bầu phải ngoan ngoãn nghe lời,” Đem Thiển Thanh không an phận đặt lại trong chăn mềm mại, Giản Già nói tiếp “Muốn ăn chua? Vẫn là lạt?”

Thiển Thanh suy nghĩ một chút, lúng ta lúng túng nói “Đều được……”

“Không được, phải chọn một loại.” ?

“Ta…… muốn ăn cháo.”

“Di?” Giản Già dừng một chút, ăn cháo? Chẳng lẽ quy tắc mang thai của phụ nữ đời trước không thích hợp ở thế giới này?

Thiển Thanh cười cười, nhỏ giọng nói “Nàng nấu cháo rất ngon, ta muốn ăn một lần nữa.”

Giản Già cúi đầu ở trên mặt Thiển Thanh khẽ hôn một cái “Được, chàng muốn ăn thì ta sẽ nấu, nhắm mắt nghỉ ngơi, không được làm quần áo nữa, biết không? Ta làm xong sẽ tới gọi chàng.”

“Umh.”

Thiển Thanh ngoan ngoãn nhắm mắt, Giản Già ngồi ở bên giường ngồi một chút, sau đó nhẹ nhành đi ra ngoài.

Từ cửa truyền tới âm thanh nhẹ nhàng khép lại, người đang nằm trên giường khéo miệng cong lên.

……

“Ngươi chết đi. Còn ngủ. còn không đứng dậy đi làm cơm cho ta!”

Thân thể bị đá một cước thật mạnh, Thiển Thanh rút vào trong góc, nhìn người kia lúc trước vẫn ôn nhu giờ phút này lại lộ ra chán ghét, tay lạnh tới run lên.

“Thê chủ? Đây là như thế nào……”

Nói còn không có nói xong, trên mặt liền trúng một cái tát, vừa nóng vừa đau.

“Ta có nói chuyện với ngươi sao! A?! Xem bộ dáng ngươi kia, thật là khiến người ta thấy là phiền lòng.”

Trên người nữ tử không còn một chút cảm giác nhẹ nhàng phong nhã, đây mới là sự thô lỗ quen thuộc trong trí nhớ. Thấy Thiển Thanh vẫn còn ngốc lăng ‘nàng’ lại đá một cước.

“Còn muốn ta phải nhắc lại mấy lần! Đi làm cơm có nghe thấy không! Ngươi muốn đói chết ta a!”

Thiển Thanh theo tiềm thức bảo vệ bụng mình, nhỏ giọng khẩn cầu “Đừng…… Thê chủ, đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ làm bị thương đến nó”

“Đứa nhỏ?” Nữ tử hừ lạnh một tiếng, thuận miệng mắng một câu “Ngươi ngu sao, đứa nhỏ sớm rớt rồi, ăn nói khùng điên! Cút đi làm cơm! Phế vật……”

Thiển Thanh cảm giác cả người đều ở đau, rất đau rất lạnh, tại sao có thể như vậy…… Tại sao có thể như vậy……

Cảm giác ẫm ướt quen thuộc từ hạ thân truyền tới làm chotrước mắt hắn một mảnh mê muội.

“Hài tử của ta…… Không cần, không cần……”

“Cứu cứu đứa nhỏ…… Cứu cứu nàng……”

Hắn tuyệt vọng níu lấy quần áo, rống lên khẩn cầu, nhưng cảm giác vô lực vẫn trào lên, thân thể cứng ngắc không thể động đậy một chút.

Không thể mất đi.

Đây là đứa nhỏ của hắn với thê chủ, tuyệt đối không thể lại mất đi.

Nước mắt tuôn rơi, hắn nghẹn ngào.

“Thanh Nhi! Thanh Nhi ngươi làm sao vậy?”

Có tiếng người lo lắng gọi hắn, Thiển Thanh cả người ướt đẫm từ trong ác mộng tỉnh lại. Ánh mắt nữ tử trước mặt tràn đầy, bàn tay mang theo cảm giác mát lạnh giữ lấy hắn, ôm hắn không ngừng trấn an.

“Không có việc gì không có việc gì, gặp ác mộng sao? Khóc lợi hại như vậy, ta ở trong này cùng chàng, không có việc gì.”

Cánh tay ấm áp gắt gao ôm lấy hắn, ngữ điệu ôn nhu như vậy, làm cho Thiển Thanh chậm rãi an tâm.

Đúng rồi, đây mới là thê chủ của hắn, là người đã nói sẽ vĩnh viễn không ruồng bỏ hắn, là người hắn muốn trao hết niềm tin.

Thiển Thanh chậm rãi ôm lấy đối phương, khẽ nhắm mắt –

Nàng, không phải “nàng”.

Nàng đã nói vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ ta.

Như vậy, vô luận ngươi đi xa đến đâu, ta đều sẽ một tấc không rời.