Editor: Lam
Lời nói của cô đốt lên lửa giận trong người Khương Duệ Minh, anh đưa tay nắm chặt cổ áo cô, ngang ngược kéo cô đến trước mặt.
“Đó là bởi vì từ trước đến giờ em không cho anh biết anh có một đứa con trai, là em tước đoạt đi thiên chức làm ba của anh, tước đoạt đi quyền hưởng thụ tình yêu của ba của con trai anh.”
Mặc dù anh đã đè âm thanh xuống cực thấp nhưng vẫn không thể áp chế được sự tức giận ẩn giấu trong đó.
Cô hoàn toàn bị dọa sợ, trợn mắt nhìn anh, không nói gì.
Sắc mặt u ám, ánh mắt đầy lửa giận, hành động mất khống chế kia… Những thứ này đều là những thứ cô chưa từng thấy qua ở Khương Duệ Minh, anh đang tức giận, vô cùng tức giận.
Bị lửa giận của anh dọa sợ cùng với sự áy náy nồng đậm với anh.
“Thật, thật xin lỗi.” Không có cách nào cãi lại, cô cứng rắn nói xin lỗi, “Thế nhưng… có thể không mang Ân Ân rời khỏi tôi hay không, tôi xin anh, xin anh…” Nước mắt không ngừng tuôn ra.
Khương Duệ Minh không trả lời, buông tay cô ra, quay đầu đi chỗ khác, ép chính mình không được chú ý đến đôi mắt đẫm lệ của cô.
Người phụ nữ đáng giận, bây giờ là muốn dùng nước mắt để giành được sự đồng tình của anh sao? Chẳng lẽ cô cho rằng chỉ cần chảy vài giọt nước mắt thì có thể tùy tiện đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay à?
Cô sai rồi, chỉ có đứa ngốc mới có thể đau lòng vì phụ nữ.
Anh không nhìn cô.
Anh không muốn nhìn cô.
Có đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận, lòng của chính mình đang rối loạn vì những giọt nước mắt của cô.
Hai người không nói gì, không gian lớn như vậy cũng chỉ còn lại tiếng khóc nhẹ nấc lên của Đới Nghi Thuần.
Khương Duệ Minh có thể nhắm mắt lại, cũng có thể bịt lỗ tai lại nhưng thủy chung không có cách nào xua đi cảm giác hít thở không thông quẩn quanh trong lồng ngực, điều này khiến anh càng thêm phiền não.
Không thể chịu được nữa, sau cùng anh quay đầu trừng cô, cao giọng cảnh cáo, “Nếu không thu nước mắt lại, anh sẽ khiến em vĩnh viễn không thấy được con nữa.”
Nghe vậy, Đới Nghi Thuần nén lại nỗi buồn, trong nháy mắt ngừng khóc, nước mắt đong đầy ven khóe mắt không kịp thu lại, thoáng cái lập tức lăn xuống gò má lưu lại một vệt nước mắt, cô lập tức xóa đi, che giấu vết tích.
Một chuỗi hành động đáng thương liên tiếp này thiếu chút nữa làm tan rã vẻ mặt tức giận mà Khương Duệ Minh tận lực xây lên.
Anh dứt khoát đứng dậy, đi về phía cửa sổ đối mặt với bầu trời trong xanh, đưa lưng về phía cô.
Chết tiệt! Dù là đang vào thời điểm như này anh vẫn cảm thấy rung động đối người phụ nữ đáng giận chia rẽ ba con bọn họ, rung động không cách nào khắc chế.
Dáng vẻ cô thút thít, đẹp đến điềm đạm đáng yêu…
Tay nắm thật chặt xuôi ở hai bên người, dường như phải làm như thế mới có thể khắc chế ý nghĩ muốn mềm lòng với cô.
Bọn họ cứ tự mình yên tĩnh như vậy mãi đến khi ba người ra ngoài tản bộ trở về.
Kinh Ấu Mỹ trời sinh tính tình nhiệt tình ngoại trừ đề nghị ra ngoài ăn cơm chung, trong lúc ngồi cô còn thậm chí muốn Đới Nghi Thuần dọn tới sống cùng cô, lý do là bởi vì mấy ngày qua sống chung khiến cô vô cùng thích Ân Ân, cô muốn giờ giờ phút phút đều có thể thấy được Ân Ân.
Hừ, có lầm không vậy, Ân Ân chính là con trai của anh, sao anh có thể chịu để cho con trai ở nhà người khác chứ, cho dù là sát vách cũng không được.
Con trai của Khương Duệ Minh đương nhiên là phải ở nhà của Khương Duệ Minh, về phần mẹ của con trai của Khương Duệ Minh… Có thể làm sao, đương nhiên cũng phải ở nhà Khương Duệ Minh anh rồi.
Sau khi ăn cơm xong, anh tự mình lái xe đưa Đới Nghi Thuần trở về nhà thu dọn đồ đạc. Buổi tối hôm đó, nhà người đàn ông độc thân không chỉ nhiều thêm một đứa con trai ba tuổi mà còn nhiều thêm một người mẹ của con trai.
Đây chính là cái gọi là một nhà ba người sao?
Bọn họ như vậy có được xem như là một nhà đoàn viên không?
Con trai cũng đã ba tuổi, theo lý thuyết giữa hai người bọn họ phải là quan hệ thân mật, thế nhưng trong thực tế bọn họ ngay cả yêu đương cũng chưa từng trải qua.
Khương Duệ Minh từng nói qua yêu cầu qua lại, nhưng cảm tình vừa mới nảy sinh đã bị quấy rối thành như vậy, trình tự đảo lộn, cho dù không dị dạng cũng sẽ bị biến dạng
Lúc này mặc dù hai người cùng ở dưới một mái nhà, thế nhưng quan hệ lại rơi vào một tình trạng rất khó xử, không tính là xa lạ nhưng lại không phải là quen thuộc, cộng thêm Khương Duệ Minh chưa hết giận theo bản năng tránh né Đới Nghi Thuần, khoảng cách đến đoàn viên chân chính, bọn họ hiển nhiên vẫn còn cần phải cố gắng rất nhiều.
May mà nhận thức chung cho Ân Ân về gia đình ấm áp vẫn có.
Buổi tối thứ sáu, Đới Nghi Thuần rốt cuộc cũng chặn Khương Duệ Minh lại tại phòng khách.
Con ngươi Khương Duệ Minh thoáng qua vẻ ngoài ý muốn, anh nghĩ rằng cô hiện tại hẳn đang ở trong phòng kể chuyện cho Ân Ân nghe mới đúng, chứ không phải thẳng tắp đứng trước mặt anh thế này, làm cho anh không thể lui được nữa.
“Ân Ân đã ngủ rồi.”
Anh thu hồi vẻ mặt bất ngờ, giả bộ trấn định, “Có việc?”
Dùng sức gật đầu một cái, sau đó cô lấy ra một phong thư, dùng một loại thái độ vô cùng cung kính đưa đến trước mặt anh.
Anh nhíu mày, liếc mắt qua, khoảnh khắc ngắn ngủi dừng lại ở phong thư trên tay cô, sau đó trực tiếp rơi vào trên ngón tay thanh tú của cô.
Ý nghĩ tà ác dâng lên, thật muốn chộp lấy cắn một cái, làm cô đau để giải trừ sự phiền muộn trong lòng anh, thế nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi…
“Đây là cái gì?”
“Đây là tiền thuê phòng của tháng này.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đeo chiếc kính to ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: “Tôi biết anh vì Ân Ân mới đồng ý để tôi ở đây, tôi rất biết ơn anh, thế nhưng tôi cũng không thể ở không như vậy, sau này mỗi tháng tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho anh, xin anh nhận lấy cho.”
Khương Duệ Minh cũng không nhúc nhích, cúi đầu xuống nhìn cô trước mặt, một ngọn lửa giận trước nay chưa từng có phút chốc xông lên đầu, vẻ mặt cố giữ sự trấn định bắt đầu thay đổi.
Giỏi cho Đới Nghi Thuần em, hiện tại là thế nào, không làm anh tức chết thì tối hôm nay sẽ không ngủ được có phải không?
Khốn khiếp! Còn chưa tính nợ năm đó cô chà đạp tôn nghiêm của anh, hôm nay cô lại cầm tiền thuê nhà tới chọc tức anh, anh đời này chưa từng bị nhục nhã như vậy, hơn nữa còn là bị cùng một người phụ nữ liên tiếp làm nhục.
Chẳng lẽ trong mắt cô, anh là loại đàn ông vô dụng chìa tay đòi tiền phụ nữ sao?
Tức giận, anh chợt đưa tay –
Thế nhưng một tia lý trí cuối cùng trong đầu kịp thời kéo anh lại, anh không bẻ gãy cái cổ cong cong xinh đẹp của cô, mà là dùng ngón trỏ phẫn nộ chỉ vào cô, “Lấy lại đi, ngay lập tức! Nếu loại chuyện này xảy ra một lần nữa, em nhất định phải chết.”
Lần này, anh nói được là làm được, nếu không ba chữ Khương Duệ Minh anh sẽ viết ngược lại.
“Tôi…” Cô cách tròng kính trầy xước, bả vai co rúm lại, cực kỳ vô tội nhìn anh.
Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên lành, tại sao sắc mặt anh đột nhiên trở nên đen như vậy? Cô ngây ngốc ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhu hòa trên trần nhà, chẳng lẽ, thứ này sẽ chiếu đen người trong nháy mắt sao?
“Tránh ra.”
Đới Nghi Thuần nhất thời không phản ứng kịp, ngón trỏ mới vừa rồi chỉa về phía cô không báo trước chọc cô một cái, cô giật mình nhảy tránh sang bên cạnh, anh vượt qua cô, tức giận đi về phía cửa chính, cầm chìa khóa xe rời đi.
Hành động giận dữ bỏ đi này khiến cô bị tổn thương.
Anh ghét cô như vậy, ngay cả thành tâm thành ý của cô cũng chán ghét sao?
Tầm mắt đột nhiên bị một mảnh sương mù bao phủ, tâm tình Đới Nghi Thuần rơi xuống đáy cốc…
Tâm tình đồng dạng cũng rơi xuống đáy cốc, còn có Khương Duệ Minh.
Anh ngồi trước quầy bar, đường nét khuôn mặt cứng ngắc vừa âm u lại vừa đen, cả người tản mát ra một loại khí tức hắc ám người lạ chớ gần, anh cầm ly rượu lên, chợt một hớp uống hết.
Đây đã là ly Whisky thứ ba, mà hiển nhiên anh vẫn còn định tiếp tục uống.
Sau vài ly rượu cay xè bị gương mặt thối của anh nuốt xuống, cuối cùng một tử sĩ dáng vẻ nhã nhặn dũng cảm đi tới ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh, “Một ly Martin.”
Khương Duệ Minh liếc về phía âm thanh. “Tự cho mình là 007 sao?”
“Vậy cậu là bao thanh thiên à?” Mặt đen như vậy, người da đen cũng không đen bằng cậu đâu!
“Cậu có thể hài hước thêm chút nữa.” Nghiến răng nghiến lợi lườm Ân Nhược Ngang một cái.
“Sao đột nhiên lại muốn tìm tôi uống rượu? Vào thời điểm này một nhà ba như cậu không phải nên ở nhà kể chuyện cho Ân Ân sao?”
“Có người kể quá hay, không tới ba giây đã hạ gục con trai tôi.” Căn bản không cho anh có cơ hội ra sân giúp đỡ, nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi chua hơn.
Hứng thú nhướng mi, “Ồ, vậy tại sao cô ấy không thuận tiện hạ gục con rồng phun lửa là cậu?”
“Ân Nhược Ngang, bây giờ cậu là muốn làm xiên thịt người nướng hả?” Anh không ngại phun lửa thành thành toàn cho cậu ta.
Ân Nhược Ngang cười, nhận ly Martin người phục vụ đưa tới, uống một hớp. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi tưởng rằng hai người các cậu đã uống xong ly cà phê hòa giải, chung sống hòa bình với nhau rồi chứ.”
Hậm hực thở ra một hơi, “Người phụ nữ đó lại còn nói phải trả tôi tiền thuê nhà.”
“Cậu nhận?”
Anh kích động phản bác. “Đương nhiên là không, tôi chưa bao giờ chìa tay đòi tiền với phụ nữ! Tôi bảo cô ta lấy về, hơn nữa còn cảnh cáo cô ta, nếu lại một lần nữa, cô ta nhất định phải chết.”
“Luật sư Khương, hành vi này của cậu là đe dọa đấy.”
“Vậy gọi điện báo cảnh sát đến bắt tôi đi.” Anh vô lại nói xong, lại uống một hớp rượu.
“Kỳ quái, Nghi Thuần trả tiền thuê nhà cậu lại tức giận, vậy tôi mời câu ăn cơm sao cậu lại không tức giận? Không chỉ không tức giận, còn thường xuyên chủ động yêu cầu.”
“Nghi Thuần? Cậu cùng cô ta quen thuộc lắm sao, gọi thân mật như vậy làm gì? Còn nữa, cậu là phụ nữ à?” Tức giận liếc cậu ta một cái, “Cậu kiếm nhiều tiền như vậy, dù sao tiền đặt trong ngân hàng cùng lắm cũng chỉ có thể sinh lãi, còn không bằng mời bạn đi ăn một bữa ngon, cậu vui vẻ, tôi vui vẻ, mọi người đều vui vẻ.”
“Phụ nữ cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.”
“Đương nhiên là có, nhưng tuyệt đối không phải Đới Nghi Thuần, tạm thời không nói đến cặp kính kia, kiểu dáng cũ đến cả ông nội tôi cũng chê, tròng kính đều đã trầy xước nhiều như vậy, cô ta cũng không có ý định muốn đổi, cứ khắc khổ đeo lên, cũng không sợ có ngày mù mắt sao. Ấu Mỹ dù tính khí giống con trai cũng biết ăn diện cho bản thân, đến thời gian, nên đi spa liền đi spa, nhìn lại cô Đới đây, quần áo vĩnh viễn là trắng xanh đen không nói, ngay cả một dây cột tóc trăm đồng cũng không mua nổi, một cô gái còn đang tuổi xuân, chi phí ăn mặc lại tiết kiệm đến không thể tiết kiệm hơn, đây giống như là hành động của người có tiền sao?”
“Quả thật không phải.”
“Nếu không phải, cần gì phải cậy mạnh muốn trả tôi tiền thuê nhà?”
“Cho nên bây giờ cậu là đang đau lòng thay cô ấy sao?”
Đau lòng?!
Cách nói của Ân Nhược Ngang khiến cho Khương Duệ Minh đột nhiên cảm thấy thể diện không nén được giận, thật giống như có bí mật gì đó thình lình bị người khác vạch trần, anh rất lúng túng, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Tốt, tốt nhất là…”
Thôi xin, anh cũng không phải là ăn no rồi rảnh rỗi, thật sự có nhiều thời gian rảnh như vậy, còn không bằng dùng nó để đau lòng tôn nghiêm đàn ông bị cô chà đạp lại chà đạp còn thực tế hơn.
“Nếu không thì sao?”
“Ân Nhược Ngang, tôi mới không có đau lòng cô ta, cô ta nhiều nhất cũng chỉ là mẹ của con trai tôi mà thôi.” Quái lạ lên tiếng phủ nhận
“Vậy cậu thật vui vẻ nhận lấy tiền đi.”
“Dáy tai của cậu quá nhiều, không nghe được lời tôi mới vừa nói sao? Tôi không bao giờ chìa tay đòi tiền phụ nữ.”
“A Duệ, thừa nhận tình cảm của chính mình khó khăn đến vậy sao? Tôi biết cậu tức cô ấy giấu giếm cậu về chuyện của Ân Ân, nhưng mà sao cậu không đổi một góc độ khác để suy nghĩ, lựa chọn giấu giếm đại biểu cho cô ấy nhất định phải không để ý đến ánh mắt của người đời, một mình nuôi nấng Ân Ân, cậu nghĩ đi, chuyện này đối với một cô gái mới hai mươi mà nói, phải có bao nhiêu dũng khí đây?
“Tôi vẫn cho rằng nuôi trẻ con cũng không có gì khó, cho ăn cho ngủ cho chơi là tốt rồi, nhưng sau mấy ngày làm người cha độc thân, tôi mới hiểu được tôi đã nghĩ chuyện nuôi nấng này quá đơn giản, cho nên thực ra tôi còn vô cùng bội phục cô ấy, cậu nhìn đi, cô ấy dạy dỗ Ân Ân tốt biết bao.”
Lần này, Khương Duệ Minh không có bất kỳ phản bác nào, chỉ yên lặng uống rượu.
“Tức giận thì tức giận, giận xong thì bỏ qua đi, tự tôn tuy quan trọng, nhưng lấy tự tôn để đổi một người thật lòng là rất đáng giá, chẳng qua …. Cậu thông minh như vậy, không phải không biết cái nào có lợi chứ?”
“Lúc nào thì cậu kiêm luôn nghề tâm lý trị liệu thế?”
“Phục vụ đặc biệt, chiêu đãi hữu nghị.”
“Aizz.”
Nâng ly rượu cụng nhau, tự mình uống cạn rượu trong ly.
Uống xong ly rượu này, bọn họ quyết định rời đi quán bar huyên náo này đi về nhà.
“Này, trả tiền đi.”
“Tại sao lại là tôi?” Ân Nhược Ngang kháng nghị.
Khoát tay, “Tôi lúc ra cửa quá tức giận, quên mang ví rồi.”
“Đại luật sư Khương, cậu cũng quá nham hiểm đi.”
“Bằng không cậu cho rằng tôi gọi điện cho cậu làm gì?”
Không biết là do lời nói của Ân Nhược Ngang có tác dụng, hay là thời điểm tức giận nhất đã qua đi, cảm xúc cũng không còn bừa bãi như vậy nữa, tóm lại, Khương Duệ Minh cảm thấy tâm tình đã tốt hơn nhiều.
Về đến nhà, thời gian vừa quá 12 giờ đêm, Đới Nghi Thuần và Ân Ân đều đã đi ngủ.
Không giống với ban ngày bị tiếng nô đùa ầm ĩ của đứa nhỏ hoàn toàn bổ khuyết cảm xúc, giờ phút này trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của mình anh cũng nghe được rõ ràng.
Nhìn thấy bên trong nhà có bật một ngọn đèn nhỏ, ở trong bóng đêm dẫn đường cho anh, một dòng ấm áp nhè nhẹ dâng lên trong lòng.
Cởi giày ra, thay dép trong nhà, đi qua phòng khách ban ngày sáng ngời, vòng qua chiếc ghế sofa dài thoải mái, bước nhẹ chậm rãi dọc hành lang chuẩn bị trở về phòng.
Trước khi trở về phòng ngủ chính trước đó sẽ phải đi qua phòng khách, đó bây giờ là nơi Đới Nghi Thuần và bé đang sử dụng.
Vào lúc ánh mắt lơ đãng quét qua cánh cửa phòng nhạt màu, bên tai anh dường như lại vang lên lời của Ân Nhược Ngang!