Trời vừa rạng bình minh.
Khi ánh dương quang đầu tiên chiếu xuống cõi nhân gian, Nghi vương đã truyền lệnh khởi trình.
Đoàn xa giá rời Vũ Hương Viện nằm bên bờ Hán Thủy, rầm rộ tiến phát, hướng thẳng về phía Bắc, mà đích đến là tòa Phẩm Hương Viện ở Nam Dương thành. Thư Thế Dương đã xin với Nghi vương cho cậu được đến Thái Chính Cung học nghệ. Dù hãy còn bé, nhưng những lúc hành tẩu giang hồ cùng phụ thân, cậu bé cũng đã nghe người võ lâm nhiều lần nhắc đến uy danh của Thái Chính Cung, những lời truyền tụng mà càng về sau thì lại càng thêm lừng lẫy.
Thật ra thì uy danh của Nghi cung cũng không hề thua kém Thái Chính Cung, thậm chí hãy còn có phần vượt trội hơn, nhưng vì mối gia thù, cậu bé không muốn đến đấy học nghệ.
Nghi vương đã ưu ái cho phép cậu bé được cùng ngồi với chàng và Anh nhi trên một cỗ xe lộng lẫy sang trọng do bốn con tuấn mã lông trắng như tuyết kéo. Xa giá của Nghi vương không thua gì xa giá của Hoàng đế. Tuấn mã như rồng như hổ, kéo cỗ xe chạy băng băng trên đường thiên lý. Dàn ra xung quanh cỗ xe là các đội thị vệ, cẩm bào sang trọng, lẫm liệt oai phong.
Đi trước mở đường là hai lá đại kỳ màu trắng, tung bay phần phật trong gió sớm. Trên lá đại kỳ có thêu một nhánh tường vi, một thanh ngân kiếm lồng vào giữa một quyển sách đang mở, đường chỉ thêu rất tinh xảo, hình ảnh vô cùng sinh động. Đấy chính là tiêu ký của Nghi vương.
Tiếp theo là đến hai tấm biển sơn son có đề “Tĩnh Túc”, “Hồi tỵ”, chữ bằng vàng lá thếp vào. Sau đó nữa là đến phủ việt, lọng tán, cờ quạt, nghi trượng dàn bày nghiêm chỉnh, rực rỡ trang nghiêm.
Đoàn xa giá lướt băng băng, tiến tới với tốc độ rất nhanh. Dọc đường, khách bộ hành vừa trông thấy từ xa là đã vội tránh đường nhường lối nên cuộc hành trình không hề gặp trở ngại gì.
Nhưng khi đến gần địa phận Nam Dương thành thì lại gặp chuyện bất ngờ, khiến xa giá phải đình lại.
Ở về phía nam, cách thành độ mười dặm có một khoảng bình nguyên rộng rãi. Hôm nay, tại nơi đó bỗng nhiên tụ tập vô số người, đông kể đến hàng nghìn. Khách võ lâm cũng có, mà thương nhân bách tính cũng có. Mọi người chen vai thích cánh, tiếng dứt lác, tiếng la hét inh ỏi.
Quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đoàn xa giá khi đi đến đấy thì buộc phải dừng lại, vì có đến hàng mấy nghìn người tụ tập đông đúc làm nghẽn cả lối đi. Hai đầu đường lúc này xe cộ và hành khách đều đông nghẹt, xem chừng cũng có không ít người buộc phải dừng lại vì không có lối đi tiếp. Và những người này lại chạy đến gia nhập vào đám đông làm cho quang cảnh tại trường càng thêm đông đúc náo nhiệt hơn nữa.
Thấy hiện trạng như vậy, Nghi vương liền lệnh cho Tùy giá Tả vệ sứ tiến lên xem thử phía trước đang xảy ra chuyện gì.
Tả vệ sứ tuân mệnh, giục ngựa đi lên. Đến gần đám đông, không thể cưỡi ngựa được nữa, Tả vệ sứ đành nhảy xuống đất, giao ngựa cho một tên thị vệ, rồi rẽ đám đông đi vào khu vực trung tâm.
Giữa khu bình nguyên lộ ra một khoảng trống rộng chừng hai mươi trượng mà bốn phía đều bị đám đông bao quanh. Tại đây đang có hai đám người đều vận hắc y, đang vung đao múa kiếm giao chiến rất kịch liệt. Hầu hết bọn họ đều đã thọ thương trầm trọng, máu tuôn đẫm ướt cả y phục, nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu một cách hăng hái. Chốc chốc, những người quan chiến lại vỗ tay hoan hô một cách cuồng nhiệt khi nhìn thấy một thế võ hay, hoặc có người hạ gục được đối thủ.
Ở khoảng giữa chỗ những kẻ đang giao chiến và đám đông bên ngoài có ba lão nhân chia nhau ngồi theo thế chân vạc, ung dung quan chiến.
Một lão nhân thân thể cao lớn, mặt đỏ như son, râu tóc bạc phơ nhưng da mặt chỉ điểm vài nếp nhăn nơi trán và khóe mắt, ánh mắt lấp loáng hàn quang. Một người vận áo choàng đen, mặt phủ giải lụa đen, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh sáng rực. Và bên dưới giải lụa đó, ba chòm râu bạc phếu như tơ. Người còn lại cũng là một lão nhân, vận thanh bào, dáng vóc cao gầy, mặt che kín. Ba lão đều đang chăm chú nhìn vào cục trường, nhưng sắc diện trơ trơ, không lộ vẻ gì.
Tả vệ sứ hướng về lão già mặt đỏ, gọi lớn :
- Thái tiên sinh. Ở đây có chuyện gì thế ?
Tả vệ sứ công lực rất thâm hậu. Thanh âm đầy dẫy chân khí vang lên giữa một đám đông đang ồn ào náo nhiệt mà lọt vào tai mọi người rõ ràng từng chữ một. Lão già mặt đỏ chính là Thiên Cực lão nhân Thái Quảng Long, khách khanh của Thái Chính Cung, hiện đang giúp sư điệt của lão là Nam Dương Đại Hào Phùng Thế Tập xử lý công việc ở Phẩm Hương Viện tại Nam Dương Thành.
Thái lão nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn. Trông thấy Tả vệ sứ, lão thoáng giật mình, vội hỏi :
- Té ra là huynh đệ. Huynh đệ đến đây có việc chi thế ?
Tả vệ sứ đáp :
- Bản chức hộ giá qua đây. Do bị đám đông cản đường nên xa giá không thể đi tiếp được, phải đình lại tại đây. Vương thượng lệnh cho bản chức lên xem thử ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Thái lão giật mình vội đứng bật dậy, hỏi lại :
- Vương thượng đã đến đây rồi ư ?
Tả vệ sứ đáp :
- Vâng.
Lúc ấy, hai lão thanh bào và hắc bào mông diện cũng đang đi đến chỗ bọn họ. Thái lão tươi cười giới thiệu :
- Xin giới thiệu với nhị vị. Đây là Tả vệ sứ, một trong nhị vị Tùy giá Hộ vệ sứ của vương thượng.
Đoạn lão trỏ hắc bào lão nhân, nói :
- Vị này là Tổng đàn Đại Hộ giáo của Thông Thiên Giáo.
Sau đó lại trỏ đến thanh bào lão nhân :
- Còn vị này là Tổng Hộ pháp của Cửu Trùng Giáo.
Đối với những nhân vật như bọn họ thì không cần phải nhắc đến danh hiệu, chỉ cần nói đến chức vụ là đủ. Cả ba vòng tay thi lễ, nói vài câu khách sáo. Sau đó Tả vệ sứ quay lại nói với Thái lão :
- Tiên sinh cũng nên đến bái kiến vương thượng, trình bày nội vụ.
Thái lão gật đầu khen phải, rẽ đám đông, cùng Tả vệ sứ đi về phía đoàn xa giá. Hai lão già Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo cũng nối bước theo sau. Hai người họ cũng muốn đến bái kiến vị vương thượng của Thái Chính Cung, nhân vật thần bí và lợi hại nhất võ lâm đương đại. Mọi người tại trường đều vội nép sang một bên tránh đường, mở qua một lối đi cho bọn họ đi qua.
Đến trước cỗ xe, Thái lão vòng tay nói :
- Lão phu Thái Quảng Long xin bái kiến vương thượng.
Nghi vương từ bên trong cỗ xe nói vọng ra :
- Lão ca ca không nên quá đa lễ. Chẳng hay ở đây đã xảy ra chuyện gì mà mọi người lại tụ tập đông đảo đến như thế.
Thái lão đáp :
- Khải bẩm vương thượng. Mấy hôm trước, có một số môn hạ của Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo phạm đến việc làm ăn của Phẩm Hương Viện, chiếu phép thì phải nghiêm trị. Để giảm bớt những sự phiền phức, lão phu đã cho song phương mở cuộc quyết chiến tại đây. Phe nào hạ được đối phương thì lão phu sẽ bỏ qua cho không hỏi đến chuyện trước kia nữa. Bọn còn lại đương nhiên phải chết.
Nghi vương hỏi :
- Thế cuộc chiến giờ thế nào rồi ?
Thái lão đáp :
- Song phương xem ra đều ngang tài ngang sức, quyết đấu đã gần ba canh giờ rồi mà vẫn chưa phân hơn kém.
Nghi vương nói :
- Cuộc chiến này thật là vô nghĩa, thôi thì hãy bỏ qua đi. Tiểu đệ có việc quan trọng muốn giao cho lão ca ca. Tiểu đệ đến Phẩm Hương Viện trước. Lão ca ca hãy lo thu xếp ổn thỏa mọi việc ở đây rồi về sau. Tiểu đệ sẽ chờ.
Thái lão cả mừng. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc gia nhập vào Thái Chính Cung, lão được giao trọng trách. Từ trước đến giờ, dù là khách khanh, giữ địa vị không nhỏ, nhưng lão chẳng phải làm gì, có chăng cũng chỉ là những công việc nhỏ nhặt ở Phẩm Hương Viện. Lão vội vòng tay nói :
- Cẩn tuân vương mệnh.
Lúc này, thanh bào và hắc bào mông diện lão nhân đã biết người ngồi trong xe kia là ai rồi, đồng thi lễ nói :
- Lão phu là Tổng đàn Đại Hộ giáo Thông Thiên Giáo xin bái kiến vương thượng.
- Lão phu là Tổng Hộ pháp Cửu Trùng Giáo xin bái kiến vương thượng.
Nghi vương khẽ cười nói :
- Tề tiên sinh, Phan tiên sinh. Nhị vị không nên quá đa lễ.
Câu nói của chàng tuy nhẹ nhàng nhưng cứ như sấm nổ giữa trời quang. Hai lão kia trước nay luôn cố giữ kín thân phận. Ngoại trừ những nhân vật đầu não trong giáo, hầu như chẳng ai biết lai lịch thân phận hai lão. Thế mà nay lại bị chàng gọi thẳng tính danh giữa chốn đông người, khiến cả hai đều cả kinh thất sắc. Đến lúc này, hai lão thấy cần phải xác định lại thế lực của Thái Chính Cung.
Nghi vương lại nói :
- Nhị vị tiên sinh. Chuyện hôm nay thôi thì hãy bỏ qua đi. Hy vọng từ nay song phương có thể hòa thuận, không xung đột với nhau nữa.
Hai lão đồng chắp tay nói :
- Xin nghe theo lời dạy của vương thượng. Từ nay bản giáo sẽ không bao giờ động chạm đến việc làm ăn của Thái Chính Cung.
Nghi vương khẽ cười nói :
- Được vậy thì tốt quá. Mong nhị vị khi trở về Tổng đàn sẽ chuyển lời hỏi thăm của bản vương đến quý thượng.
Đoạn chàng truyền lệnh :
- Khởi giá.
Tả vệ sứ liền hô lớn :
- Truyền khởi giá đăng trình.
Mệnh lệnh vừa ban ra, đoàn xa giá nghi vệ tề chỉnh, cờ quạt trang nghiêm đã rầm rộ tiến phát. Lúc này, đám đông đã rẽ ra một khoảng trống khá rộng, nhường lối cho đoàn nhân mã đi qua.
Xa giá đã qua rồi mà ai nấy còn dõi mắt nhìn theo bóng người ngựa, bóng cờ quạt nghi trượng dần khuất nơi phía xa xa.
Nam Dương Đại Hào Phùng Thế Tập, viện chủ Phẩm Hương Viện, là một đệ nhất phú gia trong vùng, và từ khi gia nhập Thái Chính Cung, trở thành một vị viện chủ thì thế lực của y đã ngày càng trở nên hùng mạnh. Do đó mà trang viện của y to lớn, đồ sộ nhất thành, khí thế hơn cả phủ đường của Nam Dương tri phủ. Và hội sở của Phẩm Hương Viện cũng được đặt tại đấy.
Ngay khi Nghi vương hãy còn đang nói chuyện với Thái lão ở ngoài thành thì đã có người tức tốc thông tri cho y biết. Nghe tin vương thượng giá đáo, y liền vội thống lĩnh tất cả bộ thuộc bản viện ra tận cửa thành nghênh đón, rước chàng về trang viện, rồi dọn tiệc tẩy trần.
Chẳng bao lâu sau thì Thái lão cũng đã thu xếp xong công việc, về đến nơi, và cùng nhập tiệc.
Sau khi các chức viên của Phẩm Hương Viện đến bái kiến xong xuôi, Nghi vương đã cho mọi người lui ra hết. Trên tiệc chỉ còn lại chàng, Anh nhi, Thư Thế Dương, cùng với Thái lão và chính phó viện chủ Phẩm Hương Viện. Anh nhi ngồi trong lòng chàng, còn Thư Thế Dương thì ngồi sát bên cạnh chàng.
Ăn uống được nửa chừng, thấy Nghi vương không hề nhắc nhở gì đến công việc định giao cho mình, Thái lão liền nhắc :
- Hiền đệ. Lúc nãy hiền đệ có nói là sẽ giao cho ngu huynh một công việc quan trọng, chẳng hay đó là việc chi thế ?
Thái lão đã cùng Nghi vương kết nghĩa huynh đệ nên lão có thể gọi chàng là hiền đệ. Tuy nhiên, cách xưng hô đó chỉ được dùng khi giữa người trong nhà với nhau, ví như lúc này đây. Còn bên ngoài thì giữa hai người vẫn phải giữ lễ quân thần. Thái lão phải gọi chàng là vương thượng.
Nghe hỏi, Nghi vương liền chỉ Thư Thế Dương, nói :
- Tiểu đệ muốn nhờ lão ca ca nhận tiểu hài tử này làm môn hạ đệ tử, và truyền dạy võ công thượng thừa cho y.
Thái lão nói :
- Nhận y làm môn hạ thì được thôi, không thành vấn đề. Dù sao thì ngu huynh cũng chưa có tên đồ đệ nào. Nhưng nếu tiểu tử đó đã muốn học võ công thượng thừa thì sao hiền đệ không đích thân truyền thụ cho y ? Võ công của ngu huynh làm sao sánh bằng hiền đệ cho được.
Nghi vương thở dài nói :
- Tiểu tử này muốn học võ công để trả thù, mà đối tượng lại là tiểu đệ đây. Vì thế y không muốn học võ công của tiểu đệ.
Mọi người nghe chàng nói thế thì hết thảy đều rúng động tâm thần. Thái lão trợn tròn mắt nhìn Thư Thế Dương, nói :
- Từ đâu mà lại có câu chuyện lạ lùng đến như thế ? Chuyện thù oán này do đâu mà có ?
Nghi vương liền kể lại đầu đuôi sự việc kể từ lúc Thư Tuấn Thuần bị giết cho đến lúc chàng phái Hữu vệ sứ đón cậu bé về Vũ Hương Viện. Nghe xong, Thái lão trừng mắt nhìn cậu bé, trầm giọng nói :
- Tiểu tử này quả là không biết điều chút nào. Hiền đệ đã xá tội cho mà không biết cảm kích, lại còn định trả thù gì nữa.
Ánh mắt sắc lạnh uy nghiêm của Thái lão đã làm cho cậu bé sợ hãi, run rẩy nép sát vào người Nghi vương. Không chỉ dừng lại ở đó, với vẻ nghiêm trọng, Phùng Thế Tập cũng nói thêm vào :
- Kính bẩm vương thượng. Hạ chức nhận thấy cách trừng phạt như vậy là hãy còn quá nhẹ đấy ạ. Nếu như chiếu đúng phép tắc thì phải tru diệt toàn gia họ Thư mới đáng tội mà bọn chúng đã gây ra. Cúi xin vương thượng hãy ban chỉ. Hạ chức sẽ lập tức cho thi hành ngay.
Thư Thế Dương nghe y nói như thế thì vô cùng sợ hãi, đưa mắt nhìn Nghi vương với vẻ van xin cầu khẩn. Không phải cậu bé lo lắng cho bản thân, bởi cậu bé đã quyết định gạt ngoài sự sống chết của mình. Chỉ là mấy chữ “tru diệt toàn gia” đã làm cho cậu bé sợ hãi. Nghi vương nói :
- Phụ thân và đại ca của tiểu tử này đều đã chết rồi. Thư gia giờ chỉ còn lại có mình y thôi. Mà ta lại rất hài lòng về y.
Phùng Thế Tập nói :
- Vương thượng đã xá tội cho y thì không cần kể đến nữa. Nhưng Thư gia hiện giờ vẫn còn bọn tỳ nữ, bộc dịch, … cũng như còn có thân quyến của bọn môn hạ Thư gia. Chiếu phép thì những kẻ đó cũng cần phải bị đem ra chính pháp. Trước giờ triều đình cũng vẫn xử theo cách này.
Lúc này, Thư Thế Dương đã hoảng sợ đến cực điểm. Cậu bé cúi gằm mặt, không dám nhìn ai, thân người cứ run rẩy, đôi dòng lệ trào tuôn. Nghi vương liền ôm cậu bé vào lòng, khẽ vỗ về, đoạn nói :
- Thôi được rồi. Chuyện này từ nay đừng bao giờ nhắc đến nữa.
Rồi chàng quay sang Thái lão nói :
- Lão ca ca nhận y làm môn hạ nhé.
Thái lão gật đầu nói :
- Hiền đệ đã lên tiếng, lẽ nào ngu huynh lại từ chối. Hiền đệ hãy cứ yên tâm giao y cho ngu huynh. Chỉ có điều …
Nghi vương ngạc nhiên hỏi :
- Sao ạ ? Có vấn đề gì khó khăn chăng ?
Thái lão nói :
- Việc ngu huynh nhận y làm đệ tử thì chẳng có vấn đề gì. Song, dù cho y có học hết võ công của ngu huynh, mà công phu được bằng một nửa của hiền đệ đã là giỏi lắm rồi. Hiền đệ là nhân vật đệ nhất trong thiên hạ, võ công cao siêu tuyệt thế. Dù cho y có luyện công cả đời cũng chẳng ích gì. Ngu huynh nhận thấy, mối thù này của y … thôi thì hãy bỏ qua cho rồi.
Thư Thế Dương nghe lão nói rất hữu lý, cúi mặt nhìn xuống tỏ vẻ thất vọng. Nghi vương xoa đầu cậu bé, an ủi :
- Xưa nay chỉ có trạng nguyên đệ tử chứ không có trạng nguyên sư phụ. Hài tử hãy cố gắng lên.
Đoạn chàng quay sang nói với Thái lão :
- Chuyện ấy tiểu đệ cũng đã từng nghĩ đến. Tiểu đệ tính rằng, sau khi y đã học võ công của lão ca xong, tiểu đệ sẽ tìm thêm cho y vài vị sư phụ nữa. Theo học nhiều vị danh sư, hy vọng công phu của y sẽ khá hơn.
Thái lão cười nói :
- Cũng hy vọng được như thế. Nhưng ngu huynh tin rằng, trong khắp thiên hạ này không một ai có thể dạy được đệ tử hơn được hiền đệ.
Nghi vương khẽ mỉm cười, nhìn Thư Thế Dương bảo :
- Hài tử hãy mau bái kiến sư phụ đi nào.
Thư Thế Dương vội đứng dậy, hướng vào Thái lão cung kính vái lạy, nói :
- Đệ tử xin ra mắt sư phụ.
Thái lão trầm giọng nói :
- Giờ ngươi đã là đệ tử của lão phu, phải cố gắng luyện tập võ công. Nếu như lười biếng chểnh mảnh, lão phu không tha cho đâu.
Cậu bé cúi đầu vâng dạ. Phùng Thế Tập nói vài câu chúc mừng cậu bé xong, liền tươi cười hỏi :
- Sư bá. Giờ tiểu điệt nên gọi y là gì ạ ? Sư huynh hay sư đệ.
Thái lão bật cười nói :
- Ngươi mà gọi y là sư huynh thì nghe không thuận tai chút nào. Thôi thì hãy cứ gọi y là sư đệ
.
Thư Thế Dương cũng có ít nhiều hiểu biết về lễ nghĩa, liền hướng vào Phùng Thế Tập vái chào, nói :
- Sư huynh. Sau này rất mong được sư huynh chỉ giáo cho.
Sau khi cậu bé làm lễ bái sư xong, Nghi vương lại nói :
- Sau khi y học xong võ công của lão ca ca, nhờ lão ca ca đưa giúp y đến chỗ Trang lão nhé.
Thái lão hỏi :
- Hiền đệ định cho y học võ công của Trang lão đầu nữa sao ?
Nghi vương gật đầu đáp :
- Vâng. Tiểu đệ muốn y có thể trở thành một cao thủ thượng thừa nên cho y học càng nhiều môn công phu càng tốt.
Thái lão gật đầu nói :
- Được rồi. Hiền đệ cứ yên tâm giao việc này cho ngu huynh.
Nghi vương nói :
- Vâng. Xin cảm ơn lão ca ca.