Kiếm Động Trung Châu

Chương 71: Giết địch nhân thần ma thi tài gặp thế nguy ma đầu tính kế






Một nơi hoang sơn lạnh lẽo, tứ bề núi đồi trùng điệp, cỏ mọc âm u, mây lững lờ phủ giăng khắp nẻo.



Giữa chỗ thắt lại của hai sườn núi dốc dựng thẳng đứng là một con đường ruột dê nhỏ xíu, chỉ vừa một người qua lọt, dẫn vào một tòa sơn cốc. Quả là một nơi thiên hiểm. Người xưa có câu : Một người đóng lại, vạn người không mở ra được. Hình thế nơi đây dường như đúng là như thế.



Sơn cốc nằm giữa lòng núi, xung quanh có núi đồi bao bọc, do khí lạnh của đá núi khiến sương mù giăng phủ huyền ảo. Do đó, cảnh tĩnh mịch của sơn lam chướng khí, sơn cốc càng thêm hoang lạnh thê lương.



Thế nhưng, giữa cảnh thê lương tĩnh mịch đó lại còn có thêm một quang cảnh trông hãy còn đáng sợ hơn nữa. Những kẻ yếu gan có thể chết khiếp mà ngã lăn ra bất tỉnh nếu như đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng ấy.



Trên bãi cỏ rộng ngay phía trước con đường ruột dê dẫn vào sơn cốc, mười tám thây người nằm sóng sượt trên những vũng máu quánh khô chứng tỏ bọn họ chết đã khá lâu, da thịt đã dần dần thối rữa, bốc lên mùi tanh hôi kinh khiếp. Nhưng tử trạng của thi thể lại càng kinh khiếp hơn.



Thi thể thứ nhất, nơi thiên linh cái bị cào mất sạch một mảng da đầu, để lộ chiếc sọ trăng trắng hồng hồng của màu xương pha chất máu.



Thi thể thứ hai, trước ngực bị khoét một lỗ sâu hoắm ngay vị trí trái tim, ruột gan lộ hẳn ra bên ngoài, còn trái tim thì đã bị móc mất.



Trên thi thể thứ ba có một mũi tên dài xuyên thẳng qua tim, có lẽ đã được bắn ra bằng một lực rất mạnh nên ngập rất sâu, gắn chặt thi thể xuống mặt đất.



Thi thể thứ tư, trước ngực qua lớp áo đen nát bấy bày rõ dấu một bàn tay đen thẫm như mực tô, in rõ mồn một.



Thi thể thứ năm, y phục vẫn còn nguyên vẹn, trên người không nhận thấy có vết thương, nhưng y phục lại in rõ một dấu Huyết Thủ đỏ tươi màu máu.



Thi thể thứ sáu, trên người cũng không có một vết thương nào, nhưng nơi chính giữa trán lại có một vết máu đỏ nhỏ bằng hạt đậu, khá mờ nhạt, nếu không quan sát kỹ thì khó lòng nhìn thấy được.



Thi thể thứ bảy, sắc mặt nhăn nhúm biến dạng, thất khiếu chảy máu, da mặt tím tái, chứng tỏ đã chết vì chất kịch độc.



Lồng ngực của thi thể thứ tám bị đánh nát bấy, xương cốt vỡ vụn, máu thịt bê bết, cả đầu cũng bị đánh nát, tử trạng trông rất khủng khiếp.



Thi thể thứ chín trên người không bị một vết thương nào, nhưng sắc diện tái xanh, huyết mạch đông cứng, toàn thân cứng đờ như tượng gỗ.



Thi thể thứ mười, thật ra không thể gọi là thi thể được, bởi nó chỉ là một bộ xương khô. Nhưng điều ghê rợn chính là tuy không còn mảy may một tý da thịt nhưng mái tóc vẫn y nguyên, phủ bên trên chiếc đầu lâu trắng hếu.



Vị trí kế tiếp không nhận rõ thi thể mà chỉ thấy ngổn ngang vô số mảnh xương thịt bầy nhầy, không ra hình thù gì.



Thi thể thứ mười hai thì không vận y phục, tay chân đầu mình mỗi thứ một nơi, mặt bị rạch nát, từ đầu đến chân lại bị lột mất một lớp da bên ngoài, máu thịt lầy nhầy. Thảm trạng ghê gớm hơn hết.




Thi thể thứ mười ba chỉ còn trơ lại bộ xương không còn nguyên vẹn, cùng với một vài mảng thịt dính lại trong các kẽ xương, đốt sống. Tử trạng cho thấy sau khi chết nạn nhân dường như hãy còn bị mãnh thú cắn xé ăn thịt.



Thi thể thứ mười bốn là một thiếu nữ lõa lồ, dung diện cũng khá xinh đẹp, nét mặt tươi cười ra chiều rất khoan khoái, trên tử thi không hề có thương tích. Người tuy đã chết, nhưng với hiện trạng này, chắc cũng sẽ làm cho không ít nam nhân phải nổ đom đóm mắt nếu lỡ trông thấy.



Ngay bên cạnh lại là một nam nhân cũng lõa lồ, trông cũng tuấn tú, sắc diện tươi vui, có vẻ đã chết trong khoái lạc.



Thi thể thứ mười sáu cũng không có vết thương, nhưng nét mặt co rúm lại ra chiều rất sợ hãi. Có lẽ nạn nhân đã trông thấy một thứ gì đó vô cùng ghê gớm, và vì quá sợ hãi đến thất thần mà chết.



Thi thể thứ mười bảy vẫn còn nguyên vẹn hình hài, trên người không có một vết thương nào, ngoài một chiếc chìa khóa bằng bạc ghim sâu nơi trán, có thể là nguyên nhân dẫn đến tử vong.



Còn trên thi thể thứ mười tám, cổ họng bị rạch một đường dài, vết thương không sâu nhưng rất rộng, có hình dáng lạ kỳ, có lẽ do một thứ vũ khí kỳ lạ gây nên. Bên trong vết thương còn thấy có một con dơi bằng sắt đen kịt, chứng tỏ đã được tẩm chất kịch độc. Nhưng mà dù cho không có chất kịch độc, vết thương như thế cũng đã đủ khiến cho nạn nhân chết ngay tức khắc.



Mười tám thi thể được xếp thành một hàng ngang ngay ngắn, đều tăm tắp, trông thật đáng sợ. Nhưng đặc biệt đáng chú ý là trên thân thể mỗi tử thi đều có cắm một tín vật lạ thường.



Ngay phía trên đỉnh đầu của thi thể thứ nhất đang cắm chặt một chiếc Kim Cô Lâu đúc bằng vàng khối, trông thật ghê rợn. Chiếc đầu lâu ấy trơ xương trắng dã, hai hàm răng lởm chởm lộ hẳn ra ngoài, đôi lỗ mắt sâu hoắm chiếu ngời ánh sáng màu lục lạnh buốt, đầy vẻ khủng bố.



Trước ngực của thi thể thứ hai có cắm một tấm lệnh phù, bên trên tấm lệnh phù thêu hình ngũ trảo đang xòe ra với những ngón tay xương xẩu, móng tay dài nhọn hoắc, đường chỉ thêu trông rất sinh động.



Thi thể thứ ba, mũi tên cắm sâu trước ngực được đúc bằng bạc, nơi đuôi có gắn một túm lông vũ màu xanh.



Trên trán của thi thể thứ tư cắm chặt một tấm Hắc Thiết Tử Bài, trên mặt thiết bài chạm nổi dấu một bàn tay màu đen tuyền.



Trên thi thể thứ năm, ngay giữa dấu Huyết Thủ có cắm một lá tiểu kỳ nho nhỏ màu trắng, hình thêu bên trên lá cờ cũng chính là Huyết Thủ, đỏ tươi màu máu, trông đầy vẻ khủng bố.



Trên ngực thi thể thứ sáu cũng bị cắm một lá tiểu kỳ màu trắng, nhưng bên trên lại thêu hình chín vòng tròn đồng tâm với chín màu sắc khác nhau, và ở chính giữa là một bàn tay màu vàng.



Năm lá cờ nhỏ được cắm thành một đường thẳng cách đều nhau từ cổ họng đến thắt lưng của thi thể thứ bảy. Trên mỗi lá cờ đều có thêu hình một loài độc vật khác nhau, lá thì thêu con rắn xanh, lá khác lại thêu con bọ cạp, hoặc con nhện, con độc thiềm thừ, kim xí ngô công.



Ngay giữa đống xương vụn thịt nát không còn hình hài của thi thể thứ tám cắm chặt một thứ vũ khí kỳ dị được đúc bằng thép luyện, có hình bàn tay đang nắm chặt, to bằng bàn tay người thật.



Trên thi thể thứ chín cắm một tấm đồng bài, chạm nổi hình dáng một ngọn núi cao vút, tứ bề mây phủ, khung cảnh âm u.



Giữa bộ hài cốt của thi thể thứ mười cắm chặt một lá Bạch Cốt Phan, phía trên ngọn phướng thêu hình một chiếc đầu lâu với hai mảnh xương bắt chéo bằng chỉ bạc rất tinh xảo.



Tại đống xương thịt ở vị trí thứ mười một, một lá tiểu kỳ màu trắng, chính giữa thêu hình một viên đạn nhỏ cỡ bằng hạt đào, có ánh sáng màu tím lóng lánh, ngạo nghễ phất phơ trong gió.



Trên tử thi thứ mười hai vẫn còn cắm chặt một ngọn chủy thủ màu lam biếc, nơi đầu chuôi có chạm hình vẩy cá.



Nơi thi thể thứ mười ba, giữa đống xương thịt còn sót lại hiện diện một tấm lệnh bài bằng gỗ mun đen tuyền, một mặt chạm khắc hình một đàn thú đông vô kể, mặt bên kia là hình một con mãnh hổ đầu ngẩng cao, đang vươn mình nhe nanh múa vuốt, trông vô cùng sinh động.



Trên ngực của thi thể thứ mười bốn, nữ nhân lõa lồ, có đặt một chiếc khăn tay lụa mỏng, nơi góc khăn có thêu hình hoa đào.



Và trên ngực nam nhân bên cạnh là một tấm ngọc bội mà bên trên chạm khắc hình một khuôn mặt nữ nhân đang tươi cười, trông rất khả ái.



Bên cạnh tử thi thứ mười sáu, một lá phướng màu xám đang phất phơ trong gió, như đang chiêu hồn tử quỷ.



Ngay giữa mi tâm của thi thể thứ mười bảy đang cắm sâu một chiếc chìa khóa bằng bạc, chạm trổ hình long hổ trông rất tinh xảo.



Còn đối với thi thể thứ mười tám, con dơi bằng sắt ngay giữa vết thương có màu đen kịt, nhỏ và mỏng, nhưng lại khá nặng, các cạnh thì vô cùng sắc bén.



Mười tám tín phù đương nhiên tượng trưng cho mười tám nhân vật hay thế lực trong giới giang hồ.



Trong số mười tám tín phù này, có thứ đã từng làm náo động võ lâm hàng mấy mươi năm về trước, sau một thời gian dài biệt tích, nay lại thấy xuất hiện trở lại. Nhưng cũng có thứ mà người võ lâm chưa từng thấy qua lần nào. Và dù cho không thể nhận biết được chủ nhân của những tín phù kia là nhân vật nào, nhưng chỉ cần nhìn qua thảm trạng của các nạn nhân, ai cũng có thể hiểu được rằng chủ nhân của nó hẳn phải là những đại ma đầu thủ đoạn tàn độc, ghê gớm vô cùng.



Tên gọi và chủ nhân của mười tám tín phù kia chính là :



Kim Cô Lâu, tiêu ký của Cô Lâu Thần Ma.



Thâu Tâm Lệnh Phù, tiêu ký của Thâu Tâm Thần Ma.



Lục Vũ Lệnh Tiễn, tiêu ký của Thất Sát Thần Ma.



Hắc Thiết Tử Bài, biểu trưng cho Hắc Sát Thần Ma.



Huyết Thủ Lệnh Kỳ, kỳ lệnh của Huyết Thủ Thần Ma.



Kim Chỉ Cửu Sắc Kỳ, kỳ lệnh của Kim Chỉ Thần Ma.




Ngũ Độc Kỳ của Ngũ Độc Thần Ma.



Thiết Thủ Lệnh của Đại Lực Thần Ma.



Âm Sơn Đồng Bài của Âm Sơn Thần Ma.



Bạch Cốt Phan, tiêu ký của Bạch Cốt Thần Ma.



Phích Lịch Lệnh Kỳ của Phích Lịch Thần Ma.



Lam Lâu Chủy Thủ, tín phù của Phi Thiên Thần Ma.



Bách Thú Lệnh, tín phù của Bách Thú Thần Ma.



Đào Hoa Lệnh của Phong Nguyệt Thần Ma.



Mặc Ngọc Lệnh Bài của Hoa Diện Thần Ma.



Lạc Phách Tiêu Hồn Phướng của Lạc Phách Thần Ma.



Long Hổ Chi Thược của Xảo Thủ Thần Ma.



Thiết Bức, tín phù và cũng là ám khí nổi danh của Biên Bức Thần Ma.



Mười tám tín phù xuất hiện, mười tám cách thức giết người hoàn toàn khác nhau, nhưng đều vô cùng tàn độc, chứng tỏ đã có ít nhất mười tám đại ma đầu – mười tám vị Thần Ma – cùng hiện diện tại nơi lam sơn hoang lạnh này.



Thế nhưng, thảm trạng không chỉ có như thế.



Trên con đường dẫn tới tòa sơn cốc, và cả trong những khu rừng, bờ khe, vách đá quanh nơi đó, hàng trăm xác chết đã phơi bày dọc ngang khắp lối. Khiếp hãi nhất là tử trạng của họ luôn giống với một trong mười tám thi thể đang nằm kia. Và lúc này, ở cách hàng tử thi kia hơn năm trượng, ở về phía cửa sơn cốc, có mười mấy xác chết nằm chất chồng lên nhau với đủ loại thương tích khác nhau, thịt nát xương phơi, máu hồng nhuộm thắm. Chỉ có một điểm đồng nhất giữa các thi thể này là bộ hắc y bọn họ mặc trên người, chứng tỏ bọn họ ở cùng một phe phái.



Ở phía xa xa, nơi khúc quanh của con đường ruột dê, hiện đang có một toán hắc y nhân tụ tập, lấm lét nhìn ra. Mặc dù, trước cửa sơn cốc, ngoài những xác chết đang rữa thối kia thì tuyệt nhiên không còn trông thấy một bóng người nào khác, nhưng bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến đồng bọn thảm tử khi vừa mới đặt chân ra khỏi cửa cốc nên không kẻ nào dám ló mặt ra nữa, chỉ còn cách cố thủ yếu đạo, không cho địch nhân tiến vào, và chờ hiệu lệnh của thượng cấp.



Bọn hắc y nhân đã luân phiên cố thủ ở đây suốt hai ngày qua rồi, thế mà vẫn chưa hề trông thấy bóng dáng của bất cứ người nào bên phe đối phương. Tuy vậy, không một tên nào dám rời bỏ vị trí.



Tứ bề yên ắng như tờ …



Bầu không khí đầy vẻ khủng bố …



Giữa lúc ấy, một tiếng hú lảnh lót vang lên lồng lộng giữa không trung, bao hàm một nội lực rất cao thâm.



Rồi một bóng đen trông như một cánh chim khổng lồ từ bên trong sơn cốc bay vút ra, lướt qua đầu bọn hắc y nhân thủ cốc, nhẹ nhàng hạ thân xuống bãi cỏ trước sơn cốc, hiện ra là một lão ma thân hình quái dị, đã thấp lùn mà lại béo ú, cao không đầy năm thước mà lưng rộng gần bốn thước, đầu tóc bạc phơ nhưng da mặt hồng hào. Trông lão giống hệt một trái cầu thịt. Ai nấy nhìn lão chắc đều không nhịn được cười. Lão ma chính là Bạch Phát Đồng Tử.



Nguyên lai, lão ma đang trong thời kỳ bế quan luyện công thì được tin cấp báo có đại địch đến tấn công, thực lực rất hùng hậu. Nhưng lão đang luyện công đến lúc khẩn yếu, chưa thể khai quan ngay được, đành cố rút ngắn giai đoạn mà cũng đã trễ mất mấy ngày, khiến cho mấy trăm tay hảo thủ dưới trướng phải mạng vong. Lão rất hối hận, vì trong lúc Thông Thiên Giáo chủ bế quan luyện công, đáng ra lão phải ở lại để chủ trì đại cuộc, chỉ vì lão quá ỷ y nên mới ra nông nỗi.



Ra đến bên ngoài, nhìn thấy tử trạng của đám thủ hạ, lão ma biến sắc mặt, ra chiều rất giận dữ.



Đột nhiên, lão ma quát lớn một tiếng, vung tay quật mạnh một chưởng vào dãy mười tám tử thi có cắm tín phù.



Lập tức, từ bốn phương tám hướng vang lên những chuỗi cười quái đản với tất cả các sắc thái âm thanh : rùng rợn, the thé, lạnh lẽo, hiểm ác, … Và những người tại trường bỗng thấy mắt mình hoa lên vì những sắc màu hồng, lam, đen, trắng, … mờ mờ ảo ảo như sương khói, như tuyết hồng. Những màu sắc kia đồng một lúc nhoáng lên và tủa thẳng vào tâm chưởng của Bạch Phát lão ma.



Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.



Một bóng đen bắn ngược thẳng vào trong sơn cốc nhanh như một mũi tên.



Vách đá chấn động dữ dội, đất đá đổ xuống ầm ầm. Mặt đất rung rinh như vừa trải qua cơn địa chấn.



Đến khi cát bụi tạm lắng xuống, nhìn kỹ lại cục trường thì đã thấy con đường ruột dê dẫn vào sơn cốc đã bị đất đá đổ ụp xuống lấp mất lối đi. Và cả Bạch Phát Đồng Tử cũng không còn tại đó nữa.



Rồi lại nghe một tiếng gầm lên dữ dội. Lão ma lại từ bên trong bay vút ra. Sắc diện lão ma lúc xanh lúc đỏ.



Vừa rồi, khi chưởng lực của lão ma vừa chạm vào các luồng chưởng phong của đối phương, lão bỗng cảm thấy áp lực nặng như núi khiến khí huyết nhộn nhạo, toàn thân rung động dữ dội, rồi một luồng chấn lực vô cùng hùng mạnh đã đẩy bắn lão bay ngược vào sâu tận phía trong sơn cốc.



Lão ma tuy võ công cao cường, nội lực hùng hậu, nhưng làm sao mà chịu nổi hợp chưởng của mười tám vị Thần Ma, do đó nên mới bị bắn ngược vào trong. Lão cắn răng cố vận chân lực, dùng phép Thiên Cân Trụy ghìm thân mình xuống, nhưng cũng đã bị đẩy lùi đến mười mấy trượng, thân hình giáng thẳng vào vách đá đau điếng. Lão vừa thẹn vừa giận, vội vận khí điều hòa chân lực, rồi lập tức phi thân bay vút ra phía ngoài, định sẽ cùng đối phương quyết một trận tử chiến.



Khi vừa hạ thân xuống đất, lão ma lập tức vận đủ mười hai thành công lực, ngưng thần giới bị, đề phòng đối phương tập kích. Đối phương đều là ma đầu nên đạo nghĩa võ lâm chẳng có giá trị gì cả.



Thế nhưng, bên đối phương chẳng thấy một ai xuất hiện. Toàn trường chỉ có xác chết nằm la liệt, và một người sống duy nhất chính là lão.



Cục trường trở lại sự yên lặng như lúc đầu. Khung cảnh vẫn đầy vẻ khủng bố, chết chóc.




Do sống quá lâu nên gần như đã thành tinh, lão ma chẳng hề hoang mang, lập tức đảo mắt một vòng quan sát toàn cục, thầm lượng định tình thế, ngõ hầu tìm cách đối phó. Trước nhất cần phải xác định rõ đối phương là ai.



Ánh mắt lão ma chợt dừng lại nơi mười tám chiếc tín phù. Phần lớn trong số đó lão mới nhìn thấy lần đầu, nhưng cũng có mấy vật lão nhận ra được lai lịch của chúng, đó là : Kim Cô Lâu, Thâu Tâm Lệnh Phù, Ngũ Độc Kỳ, Âm Sơn Đồng Bài, Lạc Phách Tiêu Hồn Phướng, Thiết Bức hay Bách Thú Lệnh. Chủ nhân của chúng là những lão ma đầu hay đại sát tinh đã từng gây náo loạn võ lâm hồi mấy mươi năm về trước, mà lão quen biết hay đã từng được nghe danh.



Lão thoáng rùng mình …



Những nhân vật này, có người nổi danh cùng thời với lão, có người đối với lão lại còn thuộc hàng trưởng bối. Không hiểu sao cả bọn lại cùng hợp nhau đến đây vây đánh lão. Lão cau mày suy nghĩ. Trong người lão hiện đâu có vật gì quý báu đến nỗi khiến cho bọn họ phải kéo đến tranh đoạt.



Sau một hồi ngẫm nghĩ suy tính mà chẳng nghĩ ra điều gì, lão ma mới lấy giọng bình thản, lên tiếng :



- Âm Sơn Sơn chủ. Đã mấy chục năm qua rồi lão phu không được gặp Sơn chủ. Không ngờ bữa nay chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Lão phu nhớ hình như chưa hề đắc tội với Sơn chủ lần nào. Sơn chủ đến đây tìm lão phu chẳng hay là vì chuyện gì thế.



Âm Sơn Sơn chủ, hay còn gọi là Âm Sơn lão tổ, là nhân vật đứng đầu, mà cũng chính là Khai Sơn Tổ Sư của phái Âm Sơn, ngày xưa với Bạch Phát lão ma có chút quen biết. Liền sau ngay tiếng nói của lão ma, một giọng nói sắc lạnh nghe như từ xa vọng lại, mà củng như xuất phát cận một bên :



- Cố nhân. Đã lâu không gặp rồi nhỉ.



Sau câu nói, một lão nhân đột ngột xuất hiện tại trường, tựa như vừa từ dưới đất chui lên. Lão nhân đầu đã hói bóng, cùng hàm râu bạc trắng và gương mặt đầy đặn hồng hào khiến cho lão trông có vẻ phúc hậu đẹp lão như ông thọ trong Phúc Lộc Thọ tam tiên, còn ai nữa nếu không phải là Âm Sơn lão tổ – Âm Sơn Thần Ma.



Âm Sơn lão tổ hướng đôi mắt sắc lạnh lấp loáng hàn quang nhìn Bạch Phát Đồng Tử, lạnh lùng nói :



- Bạch Phát lão nhi. Trông ngươi giờ đây oai phong quá nhỉ. Đã làm đến chức Phó giáo chủ kia đấy. Ngươi đã gây ra chuyện tày trời gì, tự bản thân ngươi còn chưa biết nữa sao.



Lời nói của Âm Sơn Thần Ma rõ đậm chất mỉa mai. Bạch Phát Đồng Tử hơi thoáng ngẩn người, lộ vẻ ngơ ngác. Nhưng lão chưa kịp hỏi lại thì đã nghe một giọng khác vang lên, nhưng lần này đúng là âm thanh của nữ nhân :



- Hừ. Âm Sơn Thần Ma. Lão có một vị bằng hữu tốt quá nhỉ. Hừ hừ.



Âm Sơn Thần Ma hơi biến sắc, trầm giọng nói :



- Việc riêng của bản sơn chủ, liên can gì đến mụ mà mụ định xen vào chứ. Xong việc ở đây rồi bản sơn chủ sẽ tính toán với mụ sau.



Ngay lập tức là một chuỗi cười khanh khách mỉa mai :



- Chà. Nói nghe sao lớn lối quá. Không biết thẹn à.



Liền đó là thanh âm khàn khàn của một lão già :



- Phong Nguyệt Thần Ma. Ngươi làm gì mà ve vuốt mụ ta dữ thế. Chuyện của hai người họ thì cứ để hai người họ tự giải quyết lấy với nhau. Ngươi là người thứ ba, xen vào làm gì.



Tiếng của nhân vật được gọi là Phong Nguyệt Thần Ma lập tức đáp trả lại :



- Sao ta lại không xen vào được kia chứ. Bản môn với Hoa Nguyệt Môn là đồng đạo, xưa nay vẫn như cây liền cội, như lá liền cành. Chính lão mới là người ngoài. Bạch Cốt Thần Ma. Đây không phải là việc của lão, lão đừng có chõ miệng vào.



Tiếng của Bạch Cốt Thần Ma :



- Hừ hừ. Lão phu cứ xen vào đấy thì sao.



Hoa Nguyệt Thần Ma :



- Được lắm. Lát nữa ta sẽ có quà tặng lão.



Bạch Cốt Thần Ma cả cười :



- Hay lắm. Lão phu sẵn sàng bồi tiếp.



Bạch Phát Đồng Tử nghe bọn họ tranh cãi mà trong lòng rất khoan khoái, thầm mừng trong dạ. Kẻ địch xung đột với nhau là rất có lợi cho lão. Lão ma thầm tính kế, tìm cách đổ thêm dầu vào lửa để khiến cho đối phương gây sự đánh nhau. Lão sẽ ở giữa làm ngư ông thủ lợi. Hay ít nhất cũng làm giảm được một số cường địch. Lão rất đắc ý với kế hoạch đó, quyết thực hiện ngay.