Kiếm Động Trung Châu

Chương 7: Thương hài tử hứa lời cầu giáo hai tiểu hài kết bạn tri âm






Lại nói, Thư Thế Dương đánh một quyền trong lúc bất ngờ đã khiến cho Nghi vương phải ngã quỵ, đồ đạc văng đổ tung tóe, vương vãi khắp nơi. Các cung trang thiếu nữ đang thị phụng bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng ngã đổ trong phòng liền vội xô cửa chạy vào. Trông thấy tình trạng của Nghi vương, cả bọn vô cùng kinh hoảng, vội vàng chạy đến nâng đỡ chàng dậy, tíu tít hỏi han.



Nghi vương khẽ thở ra một tiếng, ra hiệu bảo mọi người yên lặng. Các thiếu nữ vâng dạ, lặng lẽ chăm sóc chàng.



Sau một lúc nữa, chàng đã tạm hồi phục nguyên khí, có thể ngồi dậy được. Chàng khẽ buông nhẹ tiếng thở dài, bảo mọi người thu dọn những thứ vừa ngã đổ, sau đó cho tất cả lui hết ra ngoài.



Khi trong phòng chỉ còn lại mình chàng cùng với Thư Thế Dương, chàng loạng choạng bước đến ngồi xuống mép giường, bên cạnh cậu bé. Sắc diện chàng nhợt nhạt, trên mép có máu tươi ứa ra. Chàng lắc đầu khẽ nói :



- Tý lực của hài tử yếu quá. Nếu không thì đã có thể lấy mạng ta được rồi.



Thư Thế Dương cảm thấy rất áy náy. Cậu bé cũng không ngờ rằng Nghi vương có võ công cao cường là thế mà lại không chịu nổi một quyền của mình. Cậu ngước mắt nhìn chàng, ấp úng nói :



- Hài nhi … hài nhi không có ý … không định ám toán vương thượng đâu ạ. Hài nhi … ơ … hài nhi chỉ định làm cho vương thượng nổi giận để mà … để mà giết chết hài nhi thôi. Hài nhi …



Nghi vương đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cậu bé, âu yếm nói :



- Khờ quá đi. Sao ta lại có thể giết hài tử được ? Mà sao trong lúc này hài tử lại muốn chết kia chứ ? Đừng nghĩ dại dột như thế nữa nhé.



Thư Thế Dương buồn rầu nói :



- Hài nhi không có năng lực để trả mối gia thù, đành phải đi theo phụ thân, đại ca và các vị sư huynh mà thôi.



Nghi vương nói :



- Võ công kém thì có thể học. Hài tử vẫn còn nhỏ mà. Thời gian hãy còn dài. Mà hài tử có muốn theo ta học võ công hay không ?



Đôi mắt cậu bé chợt sáng bừng lên. Võ công của Nghi vương rất đỗi cao thâm siêu tuyệt, cậu bé cũng đã thấy rồi. Nếu như có thể học được dù chỉ nửa phần võ công của chàng thôi thì …



Nhưng rồi cậu lại lắc đầu :



- Không. Hài nhi không thể học võ công với kẻ thù được.



Nghi vương nói :



- Hài tử đã quyết định như thế thì ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng hài tử có muốn học võ công thượng thừa hay không ?



Thư Thế Dương vội nói :



- Muốn. Muốn lắm ạ.



Nghi vương gật đầu nói :



- Được rồi. Thế thì để rồi ta sẽ giới thiệu cho hài tử một vài vị danh sư sẽ truyền thụ võ công thượng thừa cho.



Ngừng lời giây lát, chàng mới nói tiếp :



- Nhưng ta muốn hài tử trước hết phải hứa với ta một điều là trong ba năm tới đây hài tử phải chuyên tâm theo các vị sư phụ tập luyện võ công thượng thừa, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện trả thù nữa để khỏi phân tâm, ảnh hưởng đến kết quả tập luyện. Hài tử có chấp nhận điều kiện này không ?




Thư Thế Dương cúi đầu ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :



- Dạ. Hài nhi xin chấp nhận.



Nghi vương khẽ mỉm cười. Nhưng sắc diện nhợt nhạt cộng với vẻ đau đớn, nụ cười của chàng thành ra gượng gạo. Thư Thế Dương chợt cảm thấy nao nao trong dạ. Tâm trí cậu bé chợt nảy sinh những cảm giác lạ kỳ.



Nghi vương lại nhìn cậu bé, hỏi :



- Hài tử đã hết mệt chưa ?



Thư Thế Dương lắc đầu nói :



- Hài nhi không sao đâu ạ. Thế còn vương thượng ? Người có sao không ? Hài nhi … hài nhi lúc nãy có hơi mạnh tay.



Nghi vương lắc đầu nói :



- Ta không sao. Chỉ là hơi mệt chút thôi. Hài tử không cần phải áy náy. Chỉ lát nữa là ta sẽ khỏe lại ngay ấy mà.



Đoạn chàng đến bên khung cửa sổ, nhẹ nhàng mở hai cánh cửa sổ ra. Bầu trời trong xanh chỉ điểm vài gợn mây trắng như bông. Một cơn gió thổi vào làm không khí trong phòng trở nên thoáng mát. Dõi mắt nhìn trời giây lát như để suy tính công việc, rồi chàng quay lại nói :



- Giờ cũng đã đến bữa ăn chiều rồi. Hài tử đã đói chưa ? Chúng ta hãy ra ngoài ăn chút gì đi nhé.



Cậu bé chống tay ngồi dậy, song chàng đã đưa tay nhẹ nhàng đỡ cậu bé ngồi dậy, rời khỏi giường, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, dắt cậu ra ngoài.



Cả hai đi ra hoa viên, đến một tòa tiểu đình nằm bên bờ một cái hồ nhỏ nước trong vắt. Trong hồ cá lội nhởn nhơ từng đàn.



Nghi vương dắt Thư Thế Dương vào bên trong tòa tiểu đình. Trong ấy đã bày sẵn một bàn tiệc rất thịnh soạn. Cả hai cùng ngồi vào bàn. Các cung trang thiếu nữ tíu tít lo việc hầu hạ.



Từ trước đến giờ, Thư Thế Dương chưa từng thấy một bàn tiệc nào thịnh soạn đến thế này. Đồ ăn thức uống bày đầy trên bàn, mà lại toàn là những thứ sang trọng, quý giá. Cậu bé thấy trên bàn có quá nhiều thức ăn, tưởng sẽ phải có nhiều người dự tiệc. Nhưng nhìn trước ngó sau cũng chỉ có cậu và Nghi vương, ngoài ra chỉ còn các cung trang thiếu nữ đang nghiêm cẩn phụng hầu xung quanh chứ không còn ai khác nữa. Tình cảnh đó khiến cậu bé ngơ ngác nhìn chàng.



Nhận thấy thái độ của cậu bé, Nghi vương cười hỏi :



- Sao thế hài tử ?



Cậu bé ngơ ngác hỏi :



- Mọi người đâu cả rồi ạ ?



Nghi vương hỏi lại :



- Hài tử muốn nói ai ?



Cậu bé ấp úng nói :



- Thì … thì những người đến dự tiệc ấy mà.



Nghi vương bật cười nói :



- Đây nào có phải là bữa tiệc gì đâu mà có mời nhiều người. Chỉ có hai người chúng ta mà thôi.



Cậu bé ngơ ngác hỏi :



- Chỉ có hai người chúng ta thôi mà ăn bao nhiêu thức ăn đây ư ? Có nhiều quá không ạ ?



Nghi vương cười nói :



- Chỉ có mấy món thôi mà. Không nhiều đâu. Hài tử hãy cứ tự nhiên ăn đi. Đừng ngại ngùng chi cả.



Thấy cậu bé vẫn còn có vẻ ngần ngại, chưa chịu cầm đũa, Nghi vương mỉm cười nói thêm :



- Nếu hài tử có cần gì thêm thì cứ nói. Ta sẽ bảo trù phòng làm cho. Hay là để ta bảo thị tỳ tiếp thức ăn cho nhé ?



Cậu bé đỏ mặt nói :



- Dạ thôi. Hài nhi tự ăn được.



Rồi cậu bé cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng. Các món ăn đều hết sức ngon lành. Trước giờ cậu bé chưa từng được nếm qua những món ăn ngon thế này bao giờ. Cậu bé ăn uống có vẻ hào hứng, mà cũng có vẻ say sưa, quên phắt Nghi vương hiện vẫn đang ngồi bên cạnh nhìn cậu mỉm cười.



Lát sau, các đĩa thức ăn đều đã sạch nhẵn. Gắp đến miếng cuối cùng, cậu bé mới chợt nhớ là Nghi vương chưa hề động đũa. Cậu bé thấy xấu hổ vô cùng, đưa mắt liếc nhìn chàng, ngượng ngùng nói :



- Vương thượng tha lỗi. Hài nhi chưa bao giờ được ăn ngon đến thế này nên quên cả vương thượng.



Nghi vương mỉm cười bảo :



- Không sao. Hài tử cứ việc ăn uống tự nhiên. Giờ còn có thể ăn thêm được nữa không, để ta bảo mang lên thêm vài món nữa cho hài tử thưởng thức.



Cậu bé lắc đầu nói :



- Dạ thôi ạ. Hài nhi no lắm rồi ạ. Không ăn nổi nữa đâu.



Vừa nói cậu vừa đưa tay xoa chiếc bụng lúc này đã căng tròn vì ăn quá no. Nghi vương khe khẽ mỉm cười. Chàng bảo các cung trang thiếu nữ dọn dẹp thức ăn và mang lên trà bánh để chàng cùng Thư Thế Dương vừa uống trà vừa nói chuyện.



Vừa hỏi han vừa an ủi cậu bé, Nghi vương đã dần dần hiểu rõ gia cảnh của cậu. Hai người chuyện trò một lát, đoạn chàng lại bảo :



- Ngày mai ta có việc cần phải làm, không thể đưa hài tử đi bái sư ngay được. Hài tử hãy tạm thời ở lại đây. Vài ngày sau ta sẽ đưa hài tử đi.



Cậu bé cúi đầu khẽ nói :



- Dạ.



Nghi vương lại nói tiếp :




- Ở nơi này hài tử cứ việc tự nhiên thoải mái. Nếu cần chi thì cứ bảo với thị tỳ một tiếng, không cần phải e ngại chi cả.



Rồi chàng quay sang các cung trang thiếu nữ, nghiêm giọng nói :



- Các ngươi hãy phục thị thiếu gia cho chu đáo đấy nhé.



Cả bọn đồng cung kính vâng dạ. Nghi vương lại bảo hai nàng trong số các cung trang thiếu nữ :



- Hai ngươi hãy đưa thiếu gia về phòng nghỉ ngơi.



Cả hai nàng đồng chắp tay cung kính vâng dạ, rồi cùng bước đến bên cạnh cậu bé, dìu đỡ cậu đưa về phòng. Cậu bé hết sức ngượng ngùng, sắc diện đỏ bừng, nhưng không làm sao mà từ chối được, vì đây là mệnh lệnh của Nghi vương. Cậu bé đành chịu để cho hai nàng dìu đi.



Trời chiều bảng lảng.



Ánh hoàng hôn rực hồng nơi cuối nẻo trời xa. Vầng thái dương đã dần dần đi xuống dưới nẻo chân trời.



Vài cánh cò đang mải miết bay về tổ ấm.



Trong một tòa tiểu lâu xinh xắn nằm cạnh bờ sông, một đồng tử lối mười bốn mười lăm tuổi, vận y phục hoa lệ, phục sức sang trọng theo phong cách của bậc vương tôn, đang đứng tựa lan can, dõi mắt về nơi xa, ngắm nhìn cảnh trời mây bát ngát, cảnh sông nước mênh mông, với một phong thái ung dung nhàn nhã. Đồng tử đương nhiên không phải ai khác, chính là Thư Thế Dương.



Cậu bé còn đang thả hồn theo gió mây sóng nước, chợt đâu bỗng có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai, khiến cậu bé giật mình, vội quay nhìn lại. Một đồng tử lối mười một, mười hai tuổi đang đứng nhìn cậu bé, nhoẻn miệng cười vui vẻ. Không hiểu đồng tử đã đứng nơi đó tự lúc nào.



Đồng tử vận áo gấm hoa lệ, đầu đội mão ngọc, lưng giắt ngọc bội, chân mang long hài, y phục sang trọng theo hàng vương giả, sắc diện hồng hào tươi tắn, trông rất đáng yêu. Thấy Thư Thế Dương quay lại, đồng tử tươi cười hỏi :



- Huynh đệ đây có phải là Thư huynh đệ, người mà phụ vương đã cho đón về đây mấy hôm trước ?



Thư Thế Dương gật đầu, hỏi lại :



- Tiểu huynh đệ đây là …



Đồng tử nhoẻn miệng cười tươi như hoa, đáp :



- Tiểu sinh là Anh nhi. Nghi vương chính là phụ vương của tiểu sinh đó.



Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu bé đã tự xưng là “tiểu sinh”, phong thái chững chạc bất phàm, nhưng vẫn không kém phần đáng yêu. Thấy Thư Thế Dương vẫn đang trố mắt nhìn mình, cậu bé mỉm cười nói thêm :



- Mấy hôm nay tiểu sinh bận làm chút việc, tuy có nghe nói về huynh đệ, nhưng mãi đến hôm nay mới có thể hội diện.



Đoạn cậu bé tiến đến đứng bên Thư Thế Dương, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, vui vẻ hỏi :



- Huynh đệ có chịu làm bạn với tiểu sinh không ?



Thư Thế Dương ngơ ngẩn gật đầu. Anh nhi cười khúc khích nói :



- Thế là tiểu sinh đã có bạn để chơi chung rồi. Thật là vui quá. Thích quá.



Cả hai kết thân với nhau rất nhanh, cùng tựa lan can ngắm cảnh sóng nước mây trời, tíu tít chuyện trò.



Nói chuyện trời mây sông nước một hồi, Thư Thế Dương chợt nghĩ đến việc của mình, liền thử thăm dò :



- Tiểu vương gia này. Nghe nói trong cung có rất nhiều cao thủ võ công cao siêu lắm phải không ?



Anh nhi tươi cười đáp :



- Cũng có được vài vị.



Thư Thế Dương vội hỏi tiếp :



- Đó là những vị nào thế ?



Anh nhi quay lại nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, cậu ấp úng giải thích :



- Vương thượng đã hứa sẽ đưa tại hạ đi bái sư để học võ công thượng thừa. Tại hạ muốn biết ít nhiều về các vị ấy.



Anh nhi ngẫm nghĩ giây lát, mới đáp :



- Ở Nghi cung, ngoài Hồng Tổng quản và Văn Hộ cung thì chỉ có Vũ Uy tướng quân và Vũ Đức tướng quân là đáng kể. Bên Thái Chính Cung thì có nhị vị Thái lão khách khanh và Trang lão khách khanh. Còn ở Trường Thanh Cung chỗ của nội tổ gia gia cao thủ nhiều như mây, trong thiên hạ không nơi nào bằng, chỉ là đã từ lâu rồi các vị ấy không còn thu nhận đệ tử nữa.



Thư Thế Dương tiu nghỉu nói :



- Không thu nhận đệ tử nữa ư ?



Anh nhi thấy cậu buồn bã liền nắm tay an ủi :



- Huynh đệ đừng buồn. Nếu phụ vương giới thiệu thì các vị ấy sẽ nhận thôi. Bằng không thì tiểu sinh sẽ cầu xin gia sư nhận huynh đệ làm đệ tử. Gia sư là Từ Minh đại sư ở Từ Minh Cổ Sát ấy.



Lúc này, trời đã tối. Bóng đêm đã phủ xuống cõi nhân gian một màu đen tăm tối. Ngàn sao lấp lánh trên nền trời cao thăm thẳm chỉ đủ soi sáng cảnh vật mờ mờ huyền ảo. Nhưng viên minh châu đính trên chiếc mão ngọc của Anh nhi lại soi sáng cả một khoảng rộng gần trượng.



Gió đêm thổi lạnh. Tiếng côn trùng kêu rả rích.



Hai cậu bé vẫn đứng tựa lan can nói chuyện. Cả hai tuy chỉ mới gặp nhau nhưng tình cảm thật là thân thiết, quyến luyến chưa muốn trở về. Giữa lúc ấy, có giọng nói hòa nhã dịu dàng :



- Trời đã tối rồi, sao hai đứa vẫn còn ở đây ? Lúc này tiết trời giá lạnh, coi chừng bị nhiễm phong hàn rồi ngã bệnh đấy.



Hai cậu bé đồng quay lại. Anh nhi reo lên :



- Phụ vương.



Nghi vương khẽ mỉm cười, nhìn Thư Thế Dương hỏi :



- Hài tử có tâm sự gì chăng ?



Cậu bé bối rối nói :




- Ơ … không. Ở trong trang hài nhi cảm thấy không được thoải mái nên mới ra ngoài này ngắm cảnh để thư giãn tinh thần.



Nghi vương hỏi :



- Sao thế ? Bọn thị tỳ hầu hạ không được chu đáo hay sao ?



Cậu bé vội lắc đầu :



- Không phải đâu ạ. Chỉ vì mọi người đều lo cho hài nhi quá chu đáo, hài nhi cảm thấy không quen.



Nghi vương khẽ mỉm cười :



- Hóa ra là thế



Chàng cũng bước tới, đứng giữa hai cậu bé, tựa nhẹ người vào lan can, cùng dõi mắt ngắm nhìn cảnh trời nước bao la. Anh nhi chợt nắm tay chàng, tựa đầu vào người chàng, vui vẻ nói :



- Phụ vương. Anh nhi đọc thơ cho phụ vương nghe nhé.



Nghi vương cười nói :



- Hay lắm. Mau đọc cho phụ vương nghe xem nào.



Anh nhi cười khúc khích, khẽ ngâm nga :



“Tây tân sơ nghị trạo



Phong cảnh tiện giang hồ



Vũ quá sơn dung sấu



Thiên trường nhạn ảnh cô



Thương lang hà xứ thị



Ngư điếu hảo vi đồ



Hồi thủ đông hoa địa



Trần ai giác dĩ vô.”



Nghi vương xoa đầu cậu bé, khen :



- Hay lắm. Ai dạy con bài thơ này thế ?



Anh nhi vui vẻ đáp :



- Không ai dạy cả. Hài nhi đọc trong sách đấy ạ.



Nghi vương khẽ mỉm cười. Chàng cũng khẽ ngâm :



“Xuân giang triều thủy liên hải bình,



Giang thượng minh nguyệt cộng triều sinh.



Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý,



Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.”



Ba người đứng lặng giây lâu. Không gian im lìm tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió khua động tàn cây xào xạc, cùng với tiếng sóng vỗ bì bõm. Bỗng nhiên, Thư Thế Dương nắm lấy tay Nghi vương, khẽ hỏi :



- Vương thượng. Chừng nào Người đưa hài nhi đi bái sư ạ ?



Nghi vương mỉm cười nói :



- Được rồi. Nếu hài tử đã nóng lòng như thế thì sáng mai ta sẽ đưa hài tử đi. Giờ hãy vào nghỉ ngơi sớm để sáng mai còn lên đường.



Anh nhi nũng nịu nói :



- Phụ vương. Cho hài nhi cùng đi với nhé.



Nghi vương gật đầu :



- Được rồi. Con cũng đi nữa.



Rồi chàng nắm tay hai cậu bé, dắt cả hai trở về trang viện. Khi ấy, bữa ăn tối cũng đã sẵn sàng. Cả ba người cùng ngồi vào bàn. Do đã có người bạn mới đồng trang lứa nên Anh nhi rất vui vẻ, ăn uống rất ngon lành. Và cả Thư Thế Dương cũng vậy. Nghi vương nhìn hai cậu bé chuyện trò vui vẻ mà trong lòng cũng thấy vui lây.



Sau bữa ăn, theo ý muốn của Anh nhi, Nghi vương đã cho sắp xếp để hai cậu bé cùng ngủ chung một phòng.