Triệu Hà Khải luôn luôn không phục Lâm Hiến Dương đè nặng hắn một đầu, bởi vậy, Cuộc so tài săn bắn lần này hắn hạ quyết tâm nhất định phải áp đảo Lâm Hiến Dương, đoạt được bảo toạ đệ nhất!
Làm lão nhị ngàn năm nay cũng không phải là một danh hiệu để người ta vui thích!
Nhưng hắn cũng không phải người tự kiêu, hắn biết rõ Lâm gia là với binh lập nghiệp, loại trò chơi giết chóc đó là Lâm gia thích hợp nhất! Nhất là chín người tùy tùng Lâm Hiến Dương mang theo này, ai nấy đều là thiết vệ từng đi theo đại nguyên soái Lâm Vô Bệnh chinh chiến bốn phương, chẳng những đều là Thiên Hà Đế phẩm bậc rất cao, hơn nữa am hiểu cách truy tung, phối hợp ăn ý!
Nên muốn thắng Lâm Hiến Dương, nhất định phải dùng kỳ mưu, còn phải chịu trả giá thật lớn!
Bởi vậy, Triệu Hà Khải đã sớm đánh chủ ý trên thân con yêu thú Tuệ Tinh Cảnh. Ở thời điểm cuộc so tài còn chưa bắt đầu, hắn đã có liên lạc với Bắc Thiên Vương Dương Húc Đông trong Tứ Đại Thiên Vương, ưng thuận trợ giúp để hắn thắng được đối phương, dù phải trả cái giá thực đau lòng.
Trước đây chín ngày, mỗi người bọn họ săn bắn, ít nhất phải đạt được đủ điểm để tiến vào tốp 10, sau đó ở ngày thứ mười đánh chết con yêu thú Tuệ Tinh Cảnh kia!
Nếu có thể thành công, thì sẽ do Triệu Hà Khải hoàn thành đánh chết, 5000 điểm đủ để hắn trong nháy mắt tăng vọt đến vị trí thứ nhất! Nếu như thất bại, vậy cũng chỉ có thể chấp nhận! Dù sao có Đại Nhật Lưu Ly Kính bảo hộ cũng không chết được!
Có thể tiến vào tốp 10, cũng chính là được tiến vào vòng lôi đài thi đấu kế tiếp, sẽ rạng rỡ mặt mày ở bữa tiệc sinh nhật của Ma Long Đại Đế, cái này cũng không thua thiệt.
Chỉ là hai Thiên Vương cộng thêm chín người tùy tùng bọn họ mang theo vẫn không đủ bảo hiểm, sau đó Triệu Hà Khải lại bung ra một số tiền lớn mời tới vài người quyền quý hỗ trợ, ngược lại không phải là nhìn trúng thực lực của bọn họ, mà là người hầu của bọn hắn mang theo!
Tổng cộng có 50 người, chính là vài hậu nhân của nhà quyền quý kia cũng đều là Vương giả trong võ, cổ chiến lực này cũng đủ cường đại rồi!
Đoàn người hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang xuất phát xông về phía đỉnh dãy núi. Nếu như có thể chém chết một con yêu thú Tuệ Tinh Cảnh, cho dù là bị mọi người vây công mà chết, cho dù là con yêu thú này đã bị thương nặng, nhưng vẫn như cũ có thể cho bọn họ khoe khoang hơn mấy trăm năm!
Nhưng ngay khi bọn hắn đi đến đỉnh núi, lại nhìn thấy một bóng kiếm vạch ngang trời, như tinh tú nở rộ, như trăng sáng chiếu xuống, như mặt trời mọc lên, như thiên địa sơ khai, như vũ trụ tiêu tan!
Tuyệt không thể nói rõ, huyền ảo không thể tả!
Sau đó... sau đó vốn không có sau đó!
Con yêu thú Tuệ Tinh Cảnh kia đã bị một kiếm này trực tiếp chém rơi đầu, máu nóng bắn lên tận trời, đẩy ra một luồng dao động thuộc loại võ giả bậc cao, đủ để cho người, thú ở gần trong phạm vi mười dặm đều có thể cảm ứng được.
- Đã chết!
- Bị chết hoàn toàn triệt để!
- Cái này...
Đoàn người Triệu Hà Khải trợn tròn mắt, bọn họ gian nan khổ sở leo lên núi, lại nửa ngày mang trong lòng mộng đẹp anh hùng... Thế mà sự thật lại tàn nhẫn như vậy, một cái tát hung hăng tát lại đây, làm đau đớn nóng rát da mặt!
Như thế nào cứ thế chết rồi?
Ngươi dầu gì cũng là yêu thú cấp Tuệ Tinh mà! Cho dù là bị thương không phải vẫn còn một thân phòng ngự kinh khủng sao? Làm sao lại bị người tung một kiếm trực tiếp chém rơi đầu? Có trêu đùa cũng không phải như thế chứ!
Một kiếm chém phá vỡ phòng ngự của yêu thú cấp Tuệ Tinh!
Lúc này, Triệu Hà Khải bọn họ mới sửng sốt một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng, đây là khái niệm gì?
Dù cùng là cường giả cấp Tuệ Tinh, cầm Bảo khí cấp Tuệ Tinh đều rất khó làm được. Bởi vì phòng ngự thân thể của yêu thú cấp Tuệ Tinh thật sự quá cường đại, hoàn toàn không thua một kiện Bảo khí đồng cấp khác, một kích chém xuống không có khả năng chém phá, nhưng nếu nói muốn trực tiếp chém rơi đầu... Thật sự khó mà tưởng tượng!
Con yêu thú này chỉ là Tuệ Tinh Vương, lại bị trọng thương, gặp gỡ Tuệ Tinh Đế bậc cao ngược lại đúng thật có khả năng bị một kiếm chém rơi đầu... Nhưng vấn đề là: Tuệ Tinh Đế bậc cao chạy đến nơi này để làm chi?
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Chu Hằng. Dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, tuổi còn quá trẻ!
Thiên Hà Cảnh! Làm sao có thể!
Tất cả mọi người đều có cảm giác như sắp sụm xuống, bởi vì Chu Hằng để lộ ra ngoài khí tức bất quá là Thiên Hà Vương, hơn nữa còn là loại Thiên Hà Vương vừa mới đột phá, khí tức tương đối không ổn định.
Vừa mới đột phá Thiên Hà Vương mà có thể chém chết Tuệ Tinh Vương?
Nói đùa! Không, quả thật có khả năng!
Cấm khí! Tên này là Chu Hằng!
Vừa nghĩ tới cấm khí, ở trong đầu mọi người trước tiên nổi lên cái tên Chu Hằng, sau đó nhìn kỹ trước mặt khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi này, lập tức phát ra tiếng cảm thán "quả nhiên là thế".
Trước đây ở địa phương thành đạo của Hắc Động Vương, chuyện Chu Hằng một kiếm chém chết Thiên Hà Đế sớm đã truyền bá rộng rãi, mọi người đều biết: chẳng những Chu Hằng có bối cảnh cấp Hắc Động, còn có được cấm khí cấp Tuệ Tinh!
Nhưng cấm khí hẳn là cấm sử dụng, ngươi dùng để đánh chết yêu thú thì có ích gì? Cũng không thể tăng thêm điểm cho ngươi!
Tên ngu ngốc! Hại người hại mình mà!
Mọi người đều dùng ánh mắt khổ sở oán hận nhìn Chu Hằng: Tên này dù có tiền của dồi dào cũng không nên khoe khoang như vậy chứ!
Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, Hỏa Thần Lô thì chìm nổi trên đỉnh đầu hắn, bất cứ lúc nào có thể đánh ra công kích cấp chuẩn Tuệ Tinh. Sau một kiếm đó tất cả linh lực của hắn hao hết sạch không còn, nhưng tinh tú phân bố dạng lốc xoáy còn đang điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa cho hắn, với tốc độ kinh khủng một ngày gia tăng một đạo thiên hà, nếu muốn khôi phục linh lực cũng chỉ cần chưa tới nửa tiếng!
Tăng lên tích lũy linh lực và khôi phục linh lực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chính vì hiện tại tốc độ khôi phục linh lực của hắn cũng đủ mau, hắn cũng không cần hấp thu tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm, mà định chờ tới sau khi khôi phục linh lực, mới dùng những tinh khí sinh mệnh này để gia tốc tích lũy linh lực.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn đã khôi phục một phần ngàn lực lượng, tuy rằng cách trạng thái đỉnh phong vẫn còn kém rất xa, nhưng miễn cưỡng dùng để tế ra Hỏa Thần Lô cũng không thành vấn đề.
- Chu Hằng! Ngươi thật quá đáng! Triệu Hà Khải sau một lúc sửng sốt, đột nhiên tức giận đến hoa tay múa chân.
Yêu thú Tuệ Tinh Cảnh bị Chu Hằng đánh giết, 5000 điểm cũng bay biến đi, chỉ với thủ đoạn so đấu bình thường, ở mặt giết chóc làm sao hắn có thể là đối thủ của Lâm Hiến Dương? Xong rồi! Lần này lại sắp bị Lâm Hiến Dương ép một đầu nữa rồi!
Chu Hằng thì lại sửng sốt, hắn làm gì mà quá đáng?
- Tại sao ngươi phải dùng cấm khí đánh chết con yêu thú này? Ngươi có biết kế hoạch này ta trù tính bao lâu hay không? Triệu Hà Khải nói đầy vẻ ai oán. Tên này thật quá đáng, không nên khi dễ người như vậy chứ!
Cấm khí cấp Tuệ Tinh, ngay cả hắn cũng không có đâu!
Cấm khí mặc dù là dùng một lần, nhưng bởi vì ở trong tay bất kỳ kẻ nào đều có thể bộc phát ra uy lực sẵn có của nó, trên thực tế xa xa phải hiếm có hơn so với Bảo khí! Nhất là cấp bậc Tuệ Tinh Cảnh, toàn bộ Đại Tần Quốc cộng hết lại cũng có thể không đủ 10 kiện!
Món này là tuyệt đối phá hư cân bằng, dù là Trận Văn sư cũng sẽ không tùy tiện chế tạo, huống chi giá trị chế tạo thực ra còn đắt đỏ hơn xa so với Bảo khí, dù có làm ra cũng chưa chắc có người cần mua!
Chu Hằng nhìn bộ dáng hắn bị ủy khuất như một cô dâu nhỏ, lập tức ý nghĩ vung quyền đánh người không cánh mà bay, chỉ cảm thấy một cỗ oán khí vọt tới, có thể nhấn chìm hắn trong đó!
Hắn nhún nhún vai, nói: - Giết cũng giết rồi, cũng không thể sống lại để cho ngươi một lần nữa giết đi?
Triệu Hà Khải tự nhiên biết mình có ai oán cũng vô dụng, cuộc so tài cũng không có quy định không thể sử dụng cấm khí! Cuộc so tài săn bắn này nếu có thể cố gắng đánh chết yêu thú tăng lên điểm của mình, cũng có thể phá hỏng ưu thế săn bắn của người khác để bảo trì hoặc là kéo gần chênh lệch.
Oán hận, đó là hành vi của kẻ yếu!
Hắn cũng chỉ là kích động nhất thời, vì đã ký thác kỳ vọng rất cao giết chết con yêu thú Tuệ Tinh Cảnh này, lúc này mới thất thố như vậy.
Nhưng kế hoạch đã trù tính lâu như vậy không ngờ chết từ trong trứng nước. Sao có thể nói buông thì bỏ! Hắn tiếp tục dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vào Chu Hằng, một bộ dáng oán phụ bị làm lớn bụng sau đó gặp lại kẻ bội tình bạc nghĩa.
Chu Hằng rùng mình một cái, vội nói:
- Triệu huynh! Nếu huynh muốn đè lại Lâm Hiến Dương, thì cứ yên tâm đi! Bởi vì lần này ngay cả tốp 10 Lâm Hiến Dương đều không vào được!
Triệu Hà Khải đầu tiên là vui vẻ, sau đó liền nảy sinh nghi hoặc!
Tuy rằng từ trước đến nay hắn tranh với Lâm Hiến Dương, đều bị khuất phục, nhưng hắn đối với thực lực của Lâm Hiến Dương lại rõ như lòng bàn tay, làm sao có thể ngay cả tốp 10 đều không vào được? Không nói gì khác, chỉ là chín thiết vệ dưới tay hắn cũng đủ để giành lấy điểm tốp 10 rồi.
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Ta nói hắn không vào được, thì nhất định hắn không vào được!
Những lời này có thể nói là vô cùng khí phách. Thậm chí có loại giả ngu nồng đậm, nhưng Triệu Hà Khải lại đột nhiên chợt hiểu ra!
Cấm khí!
Khẳng định là Chu Hằng dùng cấm khí phá hỏng việc săn bắn của Lâm Hiến Dương!
Vì cái gì?
Đơn giản thôi, trên thân Chu Hằng đang đeo minh bài đại biểu cho thất công chúa, mà thất công chúa không ưa thích vị hôn phu Lâm Hiến Dương này cũng không phải bí mật lớn gì, trên cơ bản mọi người đều biết.
Như vậy cũng có thể giải thích vì sao Chu Hằng phá hỏng hành động săn bắn của Lâm Hiến Dương!
Chỉ là... đúng là cường hào mà! Lại tiêu xài cấm khí như thế!
Tuy nhiên, có thể đạp Lâm Hiến Dương dưới chân đi tới là người tốt nha! Triệu Hà Khải lập tức tiêu tan sạch vẻ ai oán, cười ha hả một tràng, nói: - Chu huynh! Đến đây đến đây! Ta giới thiệu cho huynh mấy vị bằng hữu!
Tuy rằng Chu Hằng vừa mới bước vào Thiên Hà Cảnh, nhưng đã cùng bọn họ đứng chung trên bậc thang, có tư cách xưng huynh gọi đệ với họ. Mà mọi người đều biết, đứng sau lưng Chu Hằng chính là một vị cường giả cấp Hắc Động, tạo quan hệ tốt với hắn khẳng định là có lợi mà vô hại.
Chu Hằng gật đầu. Cuộc so tài săn bắn sắp chấm dứt, mà hắn lại chém giết một con yêu thú cấp Tuệ Tinh duy nhất có giá trị 5000 điểm, tuyệt đối có thể cho điểm của Liễu Duẫn Nhi nhảy vọt lên đến vị trí thứ nhất, không cần thiết bận rộn nữa.
Triệu Hà Khải, Dương Húc Đông bọn họ đều rất tò mò về nhân vật sau lưng Chu Hằng. Chỉ là trước đây không có cơ hội nói chuyện với Chu Hằng, thừa cơ hội này bọn họ cũng bắt đầu hỏi dò tới.
Chu Hằng tùy ý ứng phó, với tiêu chuẩn của hắn và con lừa đen luyện ra được, những người này đương nhiên không có khả năng từ trong miệng hắn moi ra được tin tức gì hữu dụng. Trên thực tế, cho dù Chu Hằng nói ra chuyện Hồng Nguyệt thì bọn họ có tin hay không?
Một mỹ nhân tuyệt sắc nõn nà như vậy lại là tồn tại còn cường đại hơn so với Hắc Động Cảnh?
Nói ra ngược lại sẽ bị Triệu Hà Khải bọn họ tưởng lầm là đang đùa bỡn bọn họ!
Nói chuyện một lúc sau, mọi người đều phân tán. Tuy rằng Triệu Hà Khải cùng Dương Húc Đông điểm đã đủ cao, tuyệt đối có thể đứng vào tốp 10, nhưng người nào không muốn điểm của mình cao hơn một chút?
Hơn nữa, Lâm Hiến Dương đã trước thời hạn bị loại, bọn họ hoàn toàn có thể tranh vị trí thứ nhất của lần tranh tài này... làm sao có thể lãng phí thời gian?
Chu Hằng thì tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, linh lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, hiện tại nên luyện hóa tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm.
Ngắn ngủi nửa ngày sau, hắn liền kết thúc công việc.
Đáng tiếc là, con Cự Tích kia bị thương quá nặng, thương tổn tới căn nguyên, tinh khí sinh mệnh lần này cũng còn xa không đạt được tiêu chuẩn phải có của Tuệ Tinh Vương, hiệu quá tích lũy linh lực rất nhỏ với Chu Hằng, nhưng chung quy 7 khúc xương gãy của hắn đã hoàn toàn nối lại.
Không sao cả, hiện tại hắn đã tạo thành tinh tú lốc xoáy, việc tích lũy linh lực không thành vấn đề!