Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 951: Vũ Văn Hóa




Vị Hắc Động Vương thành đạo này là tiền bối hơn 2 triệu năm trước, nghe đồn chỉ là chuyển thế ba lần liền bị đối đầu bắt được thời kỳ suy yếu lúc trưởng thành giết chết, phi thường bi kịch.

Động phủ chân chính của hắn tự nhiên là sớm bị đối đầu kia dọn sạch, nhưng loại chỗ tốt như hạt mè hạt đỗ địa phương thành đạo tự nhiên không có khả năng dẫn động một vị Hắc Động Vương khác đau khổ tìm kiếm, cho nên mới có xuất thế hiện tại.

Địa phương thành đạo cách Ngọ Dương Học Phủ khá xa, gần như cách 1/3 tinh cầu hơn nữa còn ở trong một vùng núi hoang, cho nên mới có thể cách nhiều năm như vậy mới bị phát hiện.

May mắn là, ở đó cũng không có yêu thú cường đại gì, đại bộ phận là Tinh Thần Cảnh, ngẫu nhiên cũng có mấy con Thiên Hà Cảnh, nhưng Tuệ Tinh Cảnh thì một con cũng không có.

Bởi vì Ngọc Đỉnh Bích đối với võ giả Tuệ Tinh Cảnh cơ bản vô dụng, bởi vậy rất nhanh các đại nhân vật liền tạo thành nhận thức chung, hành trình thám hiểm lần này tất cả võ giả Tuệ Tinh Cảnh đều không được vào.

Không chỉ là người của Ngọ Dương Học Phủ có thể đi địa phương thành đạo, phàm là người của Đại Tần đế quốc đều có thể, bao gồm các hào môn, bang phái. Nhưng có một điểm phải tuân thủ, đó chính là tuyệt đối không thể xuất động cường giả Tuệ Tinh Cảnh!

Hiển nhiên, mọi người đều coi thám hiểm là một lần lịch lãm, lịch lãm có thể đổ máu.

Sợ chết thì đừng nên đi!

Thu hoạch vĩnh viễn là cùng tồn tại với phiêu lưu, nào có đạo lý vừa được chỗ tốt lại không cần trả giá chút nào? Hơn nữa, đế quốc cũng tuyệt đối không muốn bồi dưỡng hoa trong nhà ấm, không trải qua sinh tử chân chính sao được?

- Đã nói võ giả Tuệ Tinh Cảnh không thể tiến vào, ôi, có một số người chính là muốn cố ý phá hoại quy củ! Đi trong núi rừng hoang vắng, Chu Hằng nhìn Hồng Nguyệt không nhiễm một hạt bụi, than thở nói.

- Ta cũng không phải là Tuệ Tinh Cảnh, không tính là phá hoại quy củ!

Hồng Nguyệt thuận miệng nói, hiển nhiên tâm tình rất không tệ, mới có thể đấu võ mồm với Chu Hằng.

Bọn họ đến đế đô dùng truyền tống trận xuất phát, sau khi trải qua truyền tống suốt năm ngày, lại lặn lội đường xa suốt 10 ngày, mới tới nơi rừng hoang núi thẳm này. Bốn phía đều có cường giả Tuệ Tinh Cảnh ở trong tối tuần tra, ngăn cản các cường giả Tuệ Tinh Cảnh khác tiến vào phá hỏng cân bằng.

Tuy nhiên, những người này làm sao xem phá được thực lực của Hồng Nguyệt, khiến cho vị cường giả Hỗn Độn Cảnh này nghênh ngang tiến vào. Nói đi phải nói lại, nếu thật sự biết thân phận của nàng, lại có ai dám ngăn cản chứ?

- Hồng Nguyệt tỷ, ngươi liền giúp phu quân, giúp chàng đoạt mấy khối Ngọc Đỉnh Bích, trước đột phá cấp Thiên Hà Cảnh. Nếu không, nơi này khắp nơi là cao thủ Thiên Hà Cảnh, phu quân làm sao có thể giành lại được? Ứng Mộng Phạm bám dính Hồng Nguyệt nói.

Chu Hằng mang theo Tiên Cư, để lại Ngọ Dương Học Phủ hắn không yên tâm. Nhưng một đám người cùng ra ngoài du sơn ngoạn thủy cũng không ổn, bởi vậy các nàng liền cắt cử Ứng Mộng Phạm làm đại biểu, hương svề Hồng Nguyệt dịu dàng cầu xin.

Đương nhiên nếu là Ứng Mộng Phạm thất bại, các nàng sẽ còn luân phiên ra trận, vì nam nhân của chính mình đương nhiên phải dốc hết sức lực.

Hồng Nguyệt lạnh lạnh nhạt nhạt, hoàn toàn phớt lờ Ứng Mộng Phạm. Ngay cả Thiên Mệnh Chân Quân đều bị nàng vô tình xem thường, có thể thấy nhãn giới của nàng rất cao, các nàng Ứng Mộng Phạm lại tính là cái gì chứ?

Chu Hằng ngăn cản Ứng Mộng Phạm nhũn giọng cầu xin, hắn cũng không muốn nữ nhân của mình bị uất ức này. Hơn nữa loại cường giả như Hồng Nguyệt tự nhiên là nói giữ lời, nàng nói ở trong này sẽ không giúp mình, như vậy khẳng định sẽ không giúp.

- Rốt cuộc là, động phủ ở chỗ nào? Con lừa đen liên tục nhìn quanh. Học phủ chỉ nói cho bọn họ biết địa phương thành đạo ở ngay trong này, nhưng cụ thể ở vị trí nào lại không nói.

- Xem ra phải tự tìm! Chu Hằng nói. Vùng núi hoang này liên miên vạn dặm, hơn nữa còn có một cỗ lực lượng không hiểu đang cắn nuốt thần thức hắn thả ra ngoài, căn bản không thể tiến hành cảm ứng.

Đây hẳn là hắc động do vị Hắc Động Vương kia hình thành, cho dù cách nhiều năm như vậy vẫn có uy lực như thế, đủ thấy sự đáng sợ của Hắc Động Cảnh!

Bởi vì hắc động cắn nuốt hết thảy, bao gồm thần thức, mùi, ngay cả Tiểu Hỏa đều bất lực. Xem ra chỉ có thể dùng hai mắt tìm kiếm từng tất đất!

Cái này liền xem vận khí. Vận khí không tốt Thiên Hà Đế đều chưa chắc có thu hoạch gì, mà Tinh Thần Vương lại có thể đầy túi trở về.

Chu Hằng dẫn động hắc kiếm, muốn cho thanh bảo khí này tiến hành dẫn đường, nhưng hắc kiếm lại không hề nhúc nhích. Theo cảnh giới của Chu Hằng tăng lên, định nghĩa của nó đối với "bảo vật" cũng càng ngày càng cao, muốn nó sinh ra phản ứng chỉ sợ phải ít nhất Thiên Huyền Linh Tinh cấp hắc động hoặc là Thiên Kinh của Minh giới.

Hồng Nguyệt hoàn toàn ra vẻ chuyện không liên quan mình, ngồi nghiêng trên lưng của Tiểu Hỏa. Tiểu tử kia bị Hồng Nguyệt một chỉ điểm qua liền không tự chủ thân hình biến lớn, bị bắt làm vật cưỡi.

- Bổn tọa cảm ứng được rồi! Đúng vào lúc này, Hỏa Thần Lô một mực trầm mặc đột nhiên hưng phấn kêu lên. Từ sau khi Hồng Nguyệt buông xuống nó liền thành thật vô cùng: - Nơi này có dị hỏa, tuy rằng mùi rất yếu nhưng bổn tọa cảm ứng được! Ha ha ha! Cũng chỉ có năng lượng của thiên địa dị hỏa mới không thể bị hắc động hoàn toàn hấp thu!

Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn!

Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua đan điền của Chu Hằng, bĩu môi nói:

- Không nghĩ tới mũi của cái lò này còn thính hơn chó!

- Gâu! Tiểu Hỏa không phục kêu một tiếng.

- Hắc hắc hắc, một chút tay nghề nhỏ, không đáng nhắc đến! Hỏa Thần Lô mặt mày lấm lét nói, nó và Chu Hằng thần thức trao đổi không giấu được Hồng Nguyệt.

Có Hỏa Thần Lô chỉ dẫn phương hướng, đoàn người Chu Hằng liền không cần xông loạn như ruồi không đầu nữa, một đường hướng về phía tây nam. Tuy nhiên bọn họ chỉ đi ra hơn trăm dặm liền gặp phải một đám người khác.

- Hồng Nguyệt học giả!

Cầm đầu là một nam nhân trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, sau khi hắn phát hiện Hồng Nguyệt lập tức hai mắt lóe dị quang, vội vàng bước nhanh lên đón.

Hồng Nguyệt lại không hề để ý đến, nhãn giới của nàng cao bậc nào, thế gian người có thể lọt vào mắt nàng tuyệt đối sẽ không vượt quá 30. Không phải Thánh nhân thì là đại nhân vật cùng là Hỗn Độn Cảnh, hiển nhiên không bao gồm người trước mắt này.

Lúc trước nói cười chỉ là vì kéo cừu hận cho Chu Hằng, hiện tại cừu hận đã kéo đủ, nàng tự nhiên lười để ý đến loại nhân vật nhỏ này. Chỉ là nhắm mắt ngồi ở trên người Tiểu Hỏa, giống như đã ngủ.

Nam nhân kia không hề có vẻ oán trách, trong ánh mắt vẻ mê đắm ngược lại càng sâu, nhưng ánh mắt lại cuối cùng nhìn về phía Chu Hằng, nói:

- Tại hạ Vũ Văn Hóa, tin tưởng Chu sư đệ hẳn là đã nghe qua tên của ta!

Hắn tuy rằng giọng điệu bình thản, nhưng trong thâm tâm lại lộ ra vẻ khinh thường mãnh liệt, đó là một loại kiêu ngạo.

Vũ Văn Hóa?

Chu Hằng quả thật nghe qua tên của người này, hắn chính là một trong Tứ Tiểu Thiên Vương Ngọ Dương Học Phủ, nghe nói đã có được hơn 9100 ngôi sao, có tư chất bá chủ Vương giả trong võ, không cần trăm năm là có tư cách khiêu chiến Tứ Đại Thiên Vương.

- Chu tiểu tử, tên này đang khiêu khích ngươi! Con lừa đen húc húc Chu Hằng nói.

Đây không phải là nói nhảm. Hiện tại trong học phủ người nào không coi hắn là công địch? Ma nữ này thật đúng là gây thêm phiền cho hắn!

Chu Hằng thở dài, nói: - Chó ngoan không cản đường, tránh ra tránh ra!

Nghe Chu Hằng mắng đoàn người mình là chó, người trẻ tuổi đồng hành với Vũ Văn Hóa đều lộ ra vẻ giận dữ. Nhưng không có Vũ Văn Hóa lên tiếng, bọn họ đều chỉ giận trừng Chu Hằng.

- Chu sư đệ, đối mặt với sư huynh đệ cùng học phủ, ngươi lên tiếng liền làm nhục người, không cảm thấy có chút quá đáng? Vũ Văn Hóa lạnh nhạt nói, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo bức người, lộ ra một luồng sát ý.

Chu Hằng cười ha hả, nói: - Ngươi chạy tới thông đồng vợ ta, chẳng lẽ ta còn phải khách khí đối với ngươi? Ngươi là não tàn hay là tàn não hả?

Vợ!

Chỉ là vị hôn thê, được không!

Vũ Văn Hóa cũng không phải là người không có lòng dạ, nhưng đứng ở trước mặt của Hồng Nguyệt, hắn lại xúc động giống như một thanh niên máu nóng. Vợ và vị hôn thê nhưng là hai loại khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Vị hôn thê chính là chưa qua cửa, rất có khả năng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, mà vợ liền tuyệt đối là nữ nhân 100%!

Tuy rằng bất kể Hồng Nguyệt có phải xử nữ hay không đều sẽ không thay đổi được dã tâm của Vũ Văn Hóa, nhưng tâm tình là hoàn toàn bất đồng!

Hắn hung tợn nhìn Chu Hằng, nói: - Ngươi... ngươi làm gì Hồng Nguyệt học giả rồi?

- Liên quan chó gì đến ngươi!

Vũ Văn Hóa liếc Hồng Nguyệt, phát hiện đối phương một mực nhắm mắt giả ngủ, không khỏi trong lòng yên định.

Vị hôn phu tranh chấp với người, nàng lại làm như không biết, rõ ràng là cảm tình không hợp mà! Chỉ cần xử lý tiểu tử này, nữ nhân đẹp đến không thể tưởng tượng kia không phải chính là của mình? Hắn nghĩ vậy.

Kỳ thật mỹ nữ đối với Vũ Văn Hóa mà nói chẳng khác gì vật trang sức, muốn thế nào thì có mỹ nữ thế ấy nằm lên giường mặc hắn đùa bỡn. Bởi vì hắn xuất thân cao quý, chính là con cháu thế gia, trong nhà lão tổ là Tuệ Tinh Đế đỉnh, thực lực ở Đại Tần đế quốc nhưng là có thể xếp vào top 20!

Nhưng sau khi nhìn thấy Hồng Nguyệt, hắn phát hiện mình trước kia đều sống uổng! Cũng biết mình vì sao trước giờ chưa từng xiêu lòng vì nữ nhân nào, bởi vì hắn một mực chờ đợi Hồng Nguyệt!

Đây mới là lương phối của hắn, chủ mẫu của Vũ Văn gia tương lai!

- Chu Hằng, ngươi ô nhục một quý tộc, ta muốn đưa ra khiêu chiến với ngươi! Vũ Văn Hóa lạnh giọng nói với Chu Hằng.

- Đừng nói đường hoàng như vậy, hiếu sắc chính là hiếu sắc! Chu Hằng khinh thường nói, hai đấm rung lên, nói: - Ta nhận khiêu chiến của ngươi!

- Vậy thì lên trời chiến một trận! Vũ Văn Hóa bay lên trời.

Chu Hằng cũng bay vụt theo, tuy rằng hắn rất không thích chiến đấu vô duyên vô cớ, nhưng Hồng Nguyệt đã hấp dẫn siêu lượng cừu hận cho hắn, căn bản không phải là hắn nhịn một chút là có thể đi qua.

Chiến thì chiến, hắn sợ ai chứ?

Ầm!

Hai người đều không nói hai lời, lập tức triển khai oanh kích nhau kịch liệt. Trên bầu trời lập tức lóe lên từng luồng hào quang sáng ngời.

Vừa giao thủ Chu Hằng liền biết đối phương danh bất hư truyền, không hổ có danh xưng Tứ Tiểu Thiên Vương, chiến lực vô cùng cường đại! Nếu hắn cũng có thể đạt tới độ cao 9000 sao, như vậy tuyệt đối có thể ổn chiếm thượng phong. Nhưng trước mắt hắn mới chỉ có 5000 sao mà thôi, dù cộng thêm man lực của thân thể cũng chỉ cùng đối phương đánh ngang sức ngang tài.

Nhưng cái này đã khiến đám tùy tùng của Vũ Văn Hóa nhìn mà trợn mắt cứng lưỡi, trừ ba tiểu Thiên Vương khác ra, bọn họ chưa từng thấy qua có Tinh Thần Đế có thể cùng Vũ Văn Hóa đánh có qua có lại như vậy!

Huống chi người này lại còn chỉ có 5000 ngôi sao!

Nói cách khác, khi Chu Hằng trở thành Tinh Thần Đế 9000 sao, Vũ Văn Hóa liền không phải là đối thủ của hắn!

Cái này...

Vũ Văn Hóa hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, không khỏi vừa giận vừa hận. Khí thế khởi động mạnh, hóa thành một con bạch hổ thật lớn hiện lên trên đầu hắn.

Khí thế cấp bậc bá chủ Vương giả trong võ áp bách!

Nghiền ép hết thảy cùng cảnh giới!