Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 943: Trở về nhà




Chu Hằng không chút nghi ngờ Hồng Nguyệt nói được thì làm được, nữ nhân này đánh bể một cái mặt trời mà không nhíu mày chút nào, thì làm thịt một con lừa ăn no ăn ngon còn có lợi sao nàng không làm?

Hắn nói: - Cô nương đã là Hỗn Độn Cảnh, đi lên nữa cũng chỉ có Thánh nhân thiên địa, dù ăn con lừa này cũng không có ích lợi gì!

- Sai! Hồng Nguyệt lắc lắc một ngón tay trắng muốt, nói: - Trên Hỗn Độn Cảnh mặc dù có Thánh nhân vị, nhưng cảnh giới này cũng có thể xâm nhập vô hạn, mà đồng dạng là Hỗn Độn Cảnh cũng có thực lực hoàn toàn bất đồng!

- Ta có thể cảm ứng được, con lừa này ăn Thiên Địa Quả hẳn là rất cường đại! Không chỉ là Hắc Động Cảnh, hẳn là đạt tới Hỗn Độn Cảnh, nếu như dược lực còn chưa tan hết, lấy ra ăn vào hẳn là rất có ích với ta!

Chu Hằng cười ha hả một tràng, nói: - Là vậy, nhưng bây giờ dược lực đã tan ra rồi, cô nương hãy bỏ qua cho tên đáng thương này đi!

- Đáng thương ư? Nó không biết có may mắn biết bao! Hồng Nguyệt hừ một tiếng: - Thiên Mệnh Chân Quân coi như là thiên phú trác tuyệt, nhưng không biết hắn đã chuyển thế bao nhiêu lần mà thủy chung chỉ có thể quanh quẩn một chỗ ở cấp bậc 8 động, con lừa này lại có thể dễ dàng đạt tới độ cao đó, cái này đã không thể dùng may mắn để hình dung nữa!

Vận may mà!

Chu Hằng thở dài, ngay cả hắn đều có phần hâm mộ: không ngờ con lừa đê tiện này có thể trở thành tồn tại cấp Hỗn Độn Cảnh, sánh ngang với 4 thần thú thiên địa sơ khai, đúng là vô địch dưới năm Thánh nhân!

Mà hết thảy điều này đều là bởi vì nó vô tình ăn một quả Thiên Địa Quả, thật đúng là vận may nghịch thiên!

Nếu Thiên Địa Quả này còn chưa có tan ra hết, mà có thể lấy ra, hắn có thể động tâm hay không đây? Chu Hằng tự hỏi lòng: chỉ trong nháy mắt vẻ hâm mộ trên mặt hắn liền biến mất: Hắn không cần loại không làm mà hưởng này!

Hắn có lòng tin, hoàn toàn có thể bằng vào cố gắng của mình nhảy vào Hỗn Độn Cảnh!

Thánh nhân vị thì không có cách nào, đây là thiên địa ban cho, tổng cộng cũng chỉ có năm người, không phải cố gắng là có thể đạt tới.

Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm vào con lừa đen, dường như đang cân nhắc lợi hại. Một lúc sau, nàng đột nhiên cười khúc khích, nói: - Được rồi! Xem ở mặt mũi của ngươi, ta không làm thịt con lừa này!

Những lời này vừa nói ra, cũng trong nháy mắt lực lượng trói buộc con lừa đen biến mất, con lừa đê tiện lúc này sợ tới mức liền cụp đuôi bỏ chạy, nó cũng không muốn bị trở thành bữa tiệc lớn thịt lừa!

- Cảm tạ!

Tuy rằng Chu Hằng không nguyện ý, nhưng vẫn nói tiếng cám ơn.

Không chỉ là bởi vì Hồng Nguyệt bỏ qua cho con lừa đen, mà còn vì nàng áp chế Cổ Thiên Vương, giúp cho Độ Dương Tinh thoát khỏi độc thủ của lão biến thái kia. Tuy rằng nàng cũng kéo tới vầng mặt trời thiêu đốt chết vô số người, đồng thời đánh bể nát mặt trời, làm cho Độ Dương Tinh vĩnh viễn rơi vào trong bóng đêm.

Đạt tới loại tầng thứ của nàng này, bất kỳ sinh linh gì ở trong mắt nàng đều không trọng yếu, giết chết ức vạn người nàng cũng không hề động tâm, mà cứu ức vạn người nàng cũng sẽ không cảm thấy vui sướng.

- Nói xem, làm sao cô nương tìm được ta? Chu Hằng kỳ quái hỏi. Tuy rằng Hồng Nguyệt là cường giả Hỗn Độn Cảnh, là một trong những tồn tại lợi hại nhất của Minh giới, nhưng nếu muốn ở trong vũ trụ mờ mịt tìm được một người cá biệt, chỉ sợ nàng cũng không làm được!

- Ngươi quên rồi sao? Ta từng giúp ngươi thu phục bốn nữ nhân Long tộc! Hồng Nguyệt nói.

Đúng rồi!

Trong 5 nữ hoàng Long tộc, chỉ có Hồng Long nữ hoàng là không có bị nàng động tay chân. Bởi vậy, với năng lực cường đại của Hồng Nguyệt ở trong phạm vi ức vạn dặm cảm ứng được, trước tìm được các nàng Kim Long nữ hoàng, sau đó với thần thức của nàng lục tìm, xác định vị trí của Chu Hằng trên tinh cầu này cũng không khó.

- Vì sao cô nương muốn tìm tới ta?

Chu Hằng lại hỏi, hắn mới chỉ là tiểu nhân vật Tinh Thần Cảnh, đáng để nàng là một cường giả Hỗn Độn Cảnh không tiếc vạn dặm tìm tới sao?

- Ngươi đoán xem! Hồng Nguyệt cười quyến rũ, nói. Hiển nhiên nàng không muốn trả lời vấn đề này, liền nói tiếp: - Bản tôn phải đi ngủ! Tiểu tử! Nếu ngươi dám đi rình coi, ta liền móc mắt của ngươi! Nàng nhẹ nhảy xuống, đảo khách thành chủ, đi vào trong phòng vốn thuộc về Chu Hằng, chiếm cứ gian phòng chính giữa làm của mình.

Chu Hằng không khỏi co giật khóe miệng một cái, ai dám nhìn trộm nàng chứ? Con bà nó! Cũng ngủ thôi!

Hắn liền nằm ở trên tảng đá lớn bên ngoài, nhưng cũng không dễ quên câu nói sau cùng của Hồng Nguyệt kia. Câu này như cố ý nói với hắn các loại "nhìn trộm", làm cho hắn vừa nhắm hai mắt lại liền không tự chủ nhớ lại thân thể mềm mại uyển chuyển của Hồng Nguyệt, nhớ tới làn da mềm mại trắng như ngọc như ngà kia, nhớ gương mặt xinh đẹp tinh xảo hoàn mỹ kia...

"Con bà nó! Hoàn toàn không ngủ được!" Trên thân Chu Hằng nổi thẳng lên, chỉ cảm thấy một đoàn lửa dục thiêu đốt trong cơ thể mình, vô cùng khó chịu. "Sao lại thế này, định lực của mình không đến mức kém như vậy chứ!"

"Cộp cộp cộp...", đúng lúc này, vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Hằng đi ra mở cửa, chỉ thấy người tới đúng là Dương Ngọc Hoa, lúc này nguy cơ đã giải trừ, nàng là tới đón tiểu nha đầu trở về.

- Sư đệ! Quái nhân kia thực sự bị ngươi thu phục ư? Dương Ngọc Hoa rất là tò mò hỏi.

- Ưm! Chu Hằng gật gật đầu, nhưng tiếng trả lời so với thở dài không khác bao nhiêu.

Dương Ngọc Hoa biết điều không có hỏi nhiều, hai người đi vào phòng khách, chỉ thấy Khương Tử Sương đang nằm ôm chân bàn ngáy o o, Tiểu Hỏa thì đang bốn chân ôm nàng, đồng dạng ngủ rất say giấc, khóe miệng còn chảy ra nước miếng.

Tuy nhiên Chu Hằng vừa tới gần, Tiểu Hỏa lập tức tỉnh lại, hưng phấn chạy vòng quanh chân Chu Hằng.

- Điềm Điềm! Chúng ta về nhà! Dương Ngọc Hoa cúi mình xuống ôm tiểu nha đầu, một thoáng cúi mình này, xuyên qua áo có thể nhìn thấy một khoảnh hở trắng mịn, trắng như tuyết rất mê người.

Chu Hằng không khỏi hô hấp tăng nhanh, ánh mắt đều thẳng.

- Chu sư đệ! Cám tạ đã giúp ta chiếu cố tiểu nha đầu! Dương Ngọc Hoa khẽ gập mình nói với Chu Hằng, nhưng không thấy Chu Hằng có phản ứng gì, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Chu Hằng chợt nghiêm lại, vội nói: - Không có gì!

Dương Ngọc Hoa dịu dàng cười, ôm tiểu nha đầu đi ra cửa. Hiện tại học phủ đã chết nhiều cao thủ như vậy đã loạn thành một đoàn. Nàng một là thực lực thấp kém; hai là không có dã tâm mảy may nào, hơn nữa Thiên Trận Viện địa vị cao cả, nên cũng không có bị tấn công lây lan tới.

Chu Hằng nhíu mày suy nghĩ: hắn cũng không kiêng nữ sắc, nhưng cũng không đến mức nhìn thấy mỹ nữ liền dựng lên phải cúi gập cả người như vậy!

Đây hết thảy đều là vì sau khi Hồng Nguyệt đến mới phát sinh!

Khẳng định là nữ nhân này đã động tay chân gì với hắn, làm cho lửa dục thiêu đốt, không thể tự khống chế!

Không trách được nàng nói không cần nhìn trộm nàng, hóa ra nàng đã sớm biết Chu Hằng sẽ có phản ứng như thế!

Chu Hằng ngẫm nghĩ một hồi, rồi lập tức đi tới chỗ truyền tống trận: hắn phải đưa cha mẹ, các ái thê đến bên cạnh mình.

Trước đây hắn không làm như vậy, bởi vì hắn thực lực quá yếu, các nàng lại quá xinh đẹp, vừa ra khỏi cửa xác định vững chắc sẽ dẫn tới người người mơ ước, có vài người Chu Hằng đánh thắng được, nhưng khẳng định có một số người hắn đánh không lại.

Nhưng bây giờ Hồng Nguyệt đến đây, hơn nữa rõ ràng muốn ở lại nương tựa, như vậy Chu Hằng còn sợ gì, đương nhiên có thể đưa thân nhân ái thê đến với mình. Hơn nữa, thật đúng là hắn sợ một mình ở chung với Hồng Nguyệt sẽ không cầm lòng được.

Điều này không phải vì hắn thiếu ý chí, mà bởi vì Hồng Nguyệt thực lực quá cường đại, muốn mê hoặc hắn quả thực quá dễ dàng, hắn ngay cả cơ hội kịp phản ứng cũng không có!

Nhưng khi hắn đi tới chỗ truyền tống trận liền phát hiện, ở nơi này vô cùng đông người!

Cao thủ của Đại Hà Học Phủ toàn bộ chết hết, mà mặt trời đột nhiên xuống tới gần, trong nháy mắt đốt chết ít nhất ba phần người, đương nhiên dẫn tới toàn bộ Độ Dương Tinh rơi vào hỗn loạn. Mọi người đều kinh hoàng thất thố giống như con ruồi không đầu, ai nấy đều muốn dùng truyền tống trận chạy tới vùng núi sâu hoang dã không có vết chân người để tránh tai họa.

Điều này tự nhiên là ý nghĩ kỳ lạ, nếu một cái mặt trời lại tiếp tục sà xuống, thì dù trốn chỗ nào đều khó thoát khỏi một kiếp!

Nhưng đúng là có rất nhiều người trong lúc kinh hoàng thất thố đều chen chúc nhau đến chỗ truyền tống trận, thậm chí có người giành được trước còn vung tay. Chu Hằng phóng ra khí thế bản thân, lập tức trấn áp mọi người quỳ sụp xuống.

Khi hắn đi lên truyền tống trận, mới phát hiện nơi này thực ra đã sớm bị hỏng rồi!

Có một số địa phương có trận pháp phòng ngự, có một số chỗ không có, truyền tống trận liền bị phá hỏng từ lúc mặt trời rơi xuống gần! Truyền tống trận này vốn không có phòng ngự, nên hư hỏng, chứ có ai lại đi phá hỏng truyền tống trận?

Chu Hằng lấy ra Vân La Chu, chỉ có thể trực tiếp bay đi.

Khi hắn bay lên, thì lại phát hiện Cổ Thiên Vương một đường đều đi theo mình. Sau khi lão hạ xuống Vân La Chu, Chu Hằng hỏi qua mới biết: Hóa ra lão biến thái này là nghe theo mệnh lệnh của Hồng Nguyệt, nhất thiết phải bảo hộ hắn một tấc cũng không rời, nếu như hắn xảy ra chuyện bất trắc gì, thì cái chết lại chính là nguyện vọng xa xỉ nhất của lão biến thái!

Đi theo thì đi theo, tuy rằng lão rất biến thái nhưng ít ra là một cao thủ, đủ để trấn áp hết thảy phiền toái ở Độ Dương Tinh.

Về phần lão biến thái sau khi rời xa Hồng Nguyệt có thể tạo phản hay không?

Quả thực Chu Hằng không tin đối phương sau khi nhìn thấy uy lực của Hồng Nguyệt còn dám nghĩ như vậy, đó chính là tự tìm đường chết! Hỗn Độn Cảnh đấy!

Một đường bay nhanh, cuối cùng năm ngày sau Chu Hằng cỡi Vân La Chu đi tới khu vực dưới quyền thống trị của Đại Nguyên Học Phủ, cũng rất nhanh đi tới trấn nhỏ chỗ ở cha mẹ các người. Hắn thu cất Vân La Chu, một đường chạy chầm chậm, cũng bảo lão biến thái lẫn đi ra xa, miễn cho lão trần truồng, với đồi phong bại tục hù dọa người ta.

Ở địa phương có thân nhân, bất kể là khu nhà cấp cao hay là nhà tranh, đó mới gọi là nhà.

Bởi vì có Tiên Cư, trước đó Chu Hằng mua cái nhà này cũng không lớn, mục đích chỉ là dùng để che mắt người. Nơi này chỉ là một trấn nhỏ biên thuỳ, người mạnh nhất cũng chỉ là Minh Tiên mà thôi, Kim Long nữ hoàng đủ để trấn áp hết thảy.

Khi hắn đi vào chỗ ngụ, chỉ thấy Kim Long nữ hoàng đang trò chuyện cùng Lam Long nữ hoàng, vừa phát hiện hắn đi vào, hai nàng đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Kim Long nữ hoàng còn có điều rụt rè, Lam Long nữ hoàng thì trực tiếp nhào vào trong lòng của hắn.

Không chịu nổi rồi!

Chu Hằng lập tức không khống chế được nữa, liền ôm lên Lam Long nữ hoàng đi vào phòng ngủ. Kim Long nữ hoàng cũng không dám đi theo, chỉ là trong phòng rất nhanh liền truyền ra tiếng rên yêu kiều nho nhỏ, hẳn là Lam Long nữ hoàng đã cố ý áp chế, nhưng vẫn làm cho nàng không tự chủ được gương mặt xinh đẹp ửng hồng.

Làm đi làm lại cả buổi, Lam Long nữ hoàng đã không còn chịu đựng nổi mây mưa, nhưng Chu Hằng vẫn như cũ chỉ mới "ăn no" phân nửa...

Xong việc hắn đi vào Tiên Cư, nói ý đồ tới đây cho mọi người cùng biết.

Vừa biết được về sau có thể ở cùng một chỗ với Chu Hằng, các nàng đều vô cùng vui mừng. Tuy nhiên, lúc trước một màn mặt trời kia tới gần, lại bị đánh nổ tung thật sự quá mức kinh người, cho dù mọi người ở trong Tiên Cư cũng nghe Lam Long nữ hoàng nói cho biết, ai nấy nhao nhao hỏi tới nguyên nhân vì sao.

Chu Hằng vừa giải thích, lại phát hiện tu vi của mọi người đều có tăng lên rất lớn. Cái này đương nhiên vậy rồi, Minh giới có linh khí nồng đậm như thế, mọi người đến nơi này đều sẽ từng người bạo phát cảnh giới.

Trừ Kim Long nữ hoàng ra, các ái thê của Chu Hằng đều lần lượt bước vào Tinh Thần Cảnh, cho thấy thể chất mạnh mẽ của các nàng. Thế nhưng sau khi tiến vào Tinh Thần Cảnh, tốc độ tu luyện của các nàng liền chậm lại, nhưng đều vượt qua một mảng lớn nếu so với cái gọi là thiên tài.

Chu Hằng bảo mọi người đi chuẩn bị một chút, về phần hắn còn phải đi Đại Nguyên Học Phủ giải quyết một mối thù oán cũ.