Chu Hằng cố ý đi dò xét một chút thực lực của Mộng Long Học Phủ, thực ra đây cũng không phải là bí mật gì quá lớn, mỗi học phủ sớm đã có nghiên cứu về nhau, cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng!
Tổ ba người của Mộng Long Học Phủ lần này nếu so với lần trước, cũng chỉ giữ lại nhân tuyển Tinh Thần Đế, còn Tinh Thần Vương và Tinh Thần Hoàng đều thay đổi, nghe nói chiến lực còn cao hơn hai người trước đây.
Tinh Thần Vương thì quên đi, dù sao chỉ có phần bị Chu Hằng tung một quyền đánh bại, nhưng Tinh Thần Hoàng của Mộng Long Học Phủ lần trước đã cực kỳ bá đạo, đánh bại người khiêu chiến được công nhận là thực lực tuyệt đối đứng đầu trong Tinh Thần Hoàng.
Từ đó suy tính ra, khẳng định Cảnh Tâm Nặc không phải là đối thủ; Tây Môn Sơn thì càng thêm không thể trông cậy vào, 4000 tinh của hắn ở Đại Nguyên Học Phủ có thể coi là đệ nhất nhân trong Tinh Thần Đế, nhưng nhân ngoại hữu nhân, các học phủ khác cũng có Tinh Thần Đế 4000 tinh, thậm chí là 5000 tinh!
Thấy thế nào, Đại Nguyên Học Phủ đều sẽ với kết quả thắng một trận, bại hai trận!
Vân La Chu hắn là tình thế bắt buộc phải lấy!
Nhưng phải làm thế nào để Cảnh Tâm Nặc trong khoảng thời gian ngắn tăng lên thực lực đây? Bọn họ dọc theo đường đi thu thập linh dược bây giờ còn đang luyện chế ở Thiên Dược Viện nơi đó, hơn nữa cho dù luyện chế thành công, thì cũng không có mấy viên.
Hơn nữa, cho dù tăng lên thực lực của Cảnh Tâm Nặc tới trình độ 99 tinh, nàng cũng không nhất định có ba thành trở lên nắm chắc, đây là chênh lệch giữa thiên phú.
Cảnh Tâm Nặc là nhân tộc thuần chính, mà nghe nói đối thủ của nàng có được huyết mạch của Toản Tâm Thú thượng cổ, một khi kích phát thực lực sẽ tăng vọt!
Đây là thế yếu của nhân tộc.
Nhân tộc truyền thừa huyết mạch, chỉ là lý giải đối với đại đạo thiên địa, quả thật có thể giúp cho hậu nhân có được dị năng nào đó, nhưng cũng chỉ là như thế, cũng không thể sau khi tỉnh lại huyết mạch là có được năng lực biến thân, tăng lên chiến lực trên diện rộng.
Xét đến cùng, vẫn là thể chất của nhân tộc yếu nhất. Cứ nhìn lại yêu thú xem, loại nào không phải thân thể to lớn da dày, man lực kinh người?
Ở dưới tình huống cảnh giới không chênh lệch lắm, người có được huyết mạch Thần thú khẳng định sẽ chiếm giữ ưu thế cực lớn, trừ phi có thể trở thành Vương giả trong võ thì mới có thể chém đứt loại ưu thế này!
Từ điểm đó mà nói, nhân tộc thực ra cũng không kém, dù sao có thể xưng là thần thú cũng không nhiều.
Phải tăng lên Cảnh Tâm Nặc là Vương giả trong võ ư? Trước không nói cái này có thể tăng lên được hay không, mà dù có thể, Chu Hằng cũng không có năng lực này đâu!
Vậy làm sao bây giờ?
Quán quân đang ở trước mắt, có nghĩa cả bó lớn điểm cống hiến, điểm cống hiến lại có nghĩa là tích lũy linh lực. Các loại như là cảnh giới tu vi, làm sao Chu Hằng có thể buông bỏ!
Đành phải hy sinh một chút! Chu Hằng lập tức mở cửa, đi ra bên ngoài.
- Chu tiểu tử! Đã muộn thế này còn đi ra ngoài, có phải có lòng xuân nổi lên hay không? Con lừa đen thực tà ác kêu lên.
- Hừ! Ta là đi tìm con lừa cái cho ngươi. Đỡ phải ngươi suốt ngày luôn cằn nhằn méo mó! Chu Hằng đáp trả không chút yếu thế, nhưng dưới chân bước đi cực nhanh, không đợi con lừa đen mở miệng nói tiếp thân hình hắn đã biến mất, con lừa đen tức giận đến oa oa kêu to.
Chu Hằng đi thẳng tới phòng của Cảnh Tâm Nặc, hơi trù trừ một chút, hắn gõ cửa.
"Két", cửa rất mau mở ra, hiện ra gương mặt xinh đẹp của Cảnh Tâm Nặc. Tuy rằng Cảnh Tâm Nặc không thể tuyệt mỹ sánh với Ứng Mộng Phạm loại mấy vạn năm mới có thể ra một người, nhưng cũng tuyệt đối mê người, đặc biệt ở dưới ánh trăng đêm, có một loại xinh đẹp kinh tâm động phách.
- Ồ! Là ngươi à! Cảnh Tâm Nặc hơi sửng sốt. Chu Hằng đúng là chưa từng đi tìm nàng lúc vắng người, hiện tại như thế nào đã tối như thế hắn lại chạy đến, muốn làm gì đây?
- Cô nương còn chờ mong ai sao? Chu Hằng thuận miệng nói, thấy đối phương cũng không có tránh ra, không khỏi cau mày nói: - Để ta đi vào, đứng ngoài này thật khó xem!
Cảnh Tâm Nặc lại có hơi chột dạ, tên này nhìn như Tinh Thần Vương, nhưng thực lực lại có thể nghiền ép Tinh Thần Hoàng nàng. Nếu để Chu Hằng đi vào, hắn đóng cửa một cái, làm chút chuyện ác gì thì làm sao bây giờ?
Ở nơi này mỗi một tòa nhà đều có một bộ trận pháp phòng ngự, ít nhất có thể hoàn toàn cách ly thanh âm. Vạn nhất Chu Hằng động tà tâm với nàng, chẳng phải là nàng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay hay sao?
- Nhanh lên, không có nhiều thời gian nữa!
Chu Hằng thấy nàng dường như mất hồn mất vía, không khỏi thúc giục.
Cách trận chiến cuối cùng chỉ có thời gian một ngày hai đêm, chút thời gian này Cảnh Tâm Nặc có học được Xích Diễm Kiếm Pháp hay không? Tự nhiên là có chút thời gian nào, hắn phải nắm chắc chút đó, tận khả năng tăng lên một chút chiến lực.
Tên này làm gì cấp bách như vậy?
Cảnh Tâm Nặc không khỏi thân thể mềm mại phát lạnh, vừa nghĩ đến Chu Hằng lỗ mãng xông vào, đặt nàng ở dưới thân chà đạp... nàng sởn tóc gáy một trận, liền vội vàng liên tục lắc lắc đầu: nàng mới không muốn thất thân ở nơi này đâu!
Cho dù Chu Hằng là thiên kiêu đương thời, đáng để nàng dùng cả đời mình chung sống với tên nam nhân này, nhưng cũng phải cưới hỏi đàng hoàng, có hàng vạn hàng ngàn khách nhân làm chứng, sao có thể ở nơi này dã hợp, tưởng đại tiểu thư Cảnh gia nàng là nữ nhân thanh lâu hay sao?
Chu Hằng không làm sao được! Khó có được hắn có ý tốt định truyền thụ tuyệt học, cô nàng này lại còn dùng dà dùng dằng! Nếu không phải vì Vân La Chu, hắn thực ra mới mặc kệ không quản tới nữ nhân này, nhưng bây giờ thật không thể bỏ qua nàng!
Hắn mạnh mẽ chen mình một cái, đã đi vào trong sân, đồng thời thuận tay đóng cửa lại.
"Dùng... dùng sức mạnh rồi đây!" Cảnh Tâm Nặc mặt hoa thất sắc. Vừa rồi Chu Hằng dùng sức chen vào, một lần nữa chứng minh chênh lệch thực lực giữa hai người, nàng hoàn toàn không thể kháng cự được cưỡng bức mà! Trên gương mặt xinh đẹp của nàng lúc đỏ lúc trắng, thật vất vả mới hạ quyết tâm nói: - Không nên ở chỗ này, chúng ta vào nhà đi!
Tên nam nhân trước mặt này hoàn toàn bất đồng với thiên tài của học phủ trước kia, những người đó cực hạn cuối cùng cũng chỉ là Tinh Thần Đế, gia tộc vốn cũng không có khả năng xuất ra Thiên Huyền Linh Tinh, thiên nan vạn khổ mới có một chút xíu để bồi dưỡng bọn họ. Thế nhưng Chu Hằng lại hoàn toàn có tư cách tấn công Tuệ Tinh Cảnh, thậm chí là Hắc Động Cảnh, nhân tài như vậy đáng giá để gia tộc xuất ra hết thảy mời chào.
Bao gồm cả chính nàng!
Nếu người nhà biết Chu Hằng dùng sức mạnh cưỡng đoạt nàng, phỏng chừng chẳng những không trách tội, ngược lại sẽ biết thời biết thế, lập tức cho hai người thành hôn! Từ trước đến nay Cảnh Tâm Nặc luôn đặt lợi ích của gia tộc ở vị trí thứ nhất, nếu không thoát khỏi bị Chu Hằng chà đạp, vậy thì dù thế nào nàng cũng phải chọn một chỗ để cho mình thoải mái một chút.
Nếu nằm ở trên giường, nhắm mắt lại chịu đựng một chút sẽ qua đi: nghe nói nam nhân ở phương diện này sẽ không lâu, bình thường chỉ mười mấy hai mươi phút, nhiều lắm là một giờ.
- Đừng vào bên trong, không đủ rộng, cứ ở bên ngoài được rồi! Chu Hằng vội vàng nói. Đợi lát nữa một khi kiếm khí ngang dọc, vật dụng trong phòng sao có thể chịu đựng được?
"Ngoài... bên ngoài?"
Gương mặt xinh đẹp của Cảnh Tâm Nặc trắng bệch, tên biến thái này lại muốn ở ngoài sân cướp đi lần đầu tiên của mình! Nhưng nàng có tư cách gì phản kháng chứ? Trong lòng đã sớm đứng ở thế yếu, mà thực lực thì còn xa xa không kịp, làm sao phản kháng được?
Chỉ đành chấp nhận số mệnh thôi!
Thế nhưng nàng vừa nghĩ tới mình hoa nhường nguyệt thẹn; có danh xưng là một trong ba đại mỹ nữ của học phủ, bình thường không biết được bao nhiêu nam nhân đeo đuổi; lại là đại tiểu thư của Cảnh gia, địa vị cao sang... hiện tại lại phải bị nam nhân lấy đi lần đầu tiên trên nền gạch ở ngoài sân lạnh như băng... làm sao nàng có thể không thương tâm cho được!
Nếu không phải vì gia tộc, nàng cũng có thể liều chết phản kháng, ắt hẳn Chu Hằng cũng không dám ép bức quá cấp bách! Nhưng... nhưng vì gia tộc, nàng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, mà còn phải làm cho tên nam nhân này vui vẻ, để hắn hoàn toàn đầu phục Cảnh gia.
- Đến đây đi! Nàng nhắm hai mắt lại, thân thể mềm mại yếu ớt đến dường như cành liễu trong gió.
"Có tâm bệnh sao?" Chu Hằng gãi gãi đầu, nếu không xem nàng là một trong ba Tinh Thần Hoàng thông minh nhất của Đại Nguyên Học Phủ, hắn quả thật lười tìm tới người nữ nhân này! Hắn gõ một cái lên đầu của đối phương, nói: - Ngồi xuống tĩnh tọa!
Cảnh Tâm Nặc không khỏi khó hiểu một trận, ngồi xuống tĩnh tọa ư, đây là tư thế gì vậy?
Đừng nhìn nàng vẫn còn một thân xử tử, nhưng nữ nhân sinh ra trong đại gia tộc sau khi thành niên đều sẽ được giáo dục về phương diện phòng the! Ở trong ấn tượng của nàng, cũng không có chiêu này a!
Khoanh chân, đó dường như là tư thế chỉ lúc tu luyện mới có!
Người kia... chẳng lẽ tâm lý biến thái, mới muốn dùng loại tư thế này chăng?
- Suy nghĩ miên man cái gì vậy? Bình tâm ngưng thần, ta truyền cho ngươi một thức kiếm pháp, có thể lĩnh hội bao nhiêu thì xem ở phần số của ngươi! Chu Hằng đặt một bàn tay trên vai đối phương, mạnh mẽ ấn Cảnh Tâm Nặc ngồi xuống mặt đất, hắn cũng ngồi xuống theo, vươn ra một ngón tay điểm vào trên trán trắng như ngọc của đối phương.
Thời gian có hạn, hắn không có khả năng viết ra Xích Diễm Kiếm Pháp cho đối phương chậm rãi nghiên cứu. Cảnh Tâm Nặc không có ngộ tính nghịch thiên như hắn, không có nửa năm trở lên đừng mơ tưởng nắm giữ môn kiếm pháp cao tới 40 tinh này!
Hắn trực tiếp dùng thần thức truyền công, có thể rút ngắn thật nhiều thời gian đối phương nắm giữ, nhưng chỉ có thời gian một ngày hai đêm, Cảnh Tâm Nặc có thể nắm giữ bao nhiêu hoàn toàn nhìn theo thiên phú của nàng.
"Ầm!" Thần thức của Chu Hằng vô cùng cường đại, mạnh mẽ phá vỡ chui vào thức hải của Cảnh Tâm Nặc, trong một mảnh ngọn lửa bay múa cuồn cuộn, ảo diệu của Xích Diễm Kiếm Pháp xuất hiện ở trong đầu Cảnh Tâm Nặc không giữ lại chút nào, trực tiếp nhảy vọt bỏ qua quá trình cần khổ tâm nghiên cứu của đối phương.
Cảnh Tâm Nặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phát hiện hóa ra là mình hiểu lầm Chu Hằng, không khỏi vô cùng xấu hổ! Tuy nhiên khi nàng phát hiện một đoàn ngọn lửa bay múa kia, trong nháy mắt liền dời lực chú ý vào đó, lộ ra vẻ mặt kinh hãi cùng cực.
Đây là một thức kiếm pháp, phẩm bậc... cao không thể với tới!
Nàng là đại tiểu thư của Cảnh gia, mà Cảnh gia lại là nhà quyền thế có được Thiên Hà Vương, đương nhiên nàng không cần gian khổ kiếm điểm cống hiến để đổi lấy công pháp. Từ khi nàng tiến vào Tinh Thần Vương đã bắt đầu tu luyện một môn công pháp bát tinh, hiện giờ đã nắm giữ thuần thục rồi. Đây cũng là một trong nguyên nhân lúc trước trong chiến đấu nàng đánh đâu thắng đó.
Thế nhưng so với thức kiếm pháp Chu Hằng truyền thụ này, công pháp bát tinh của mình kia thật giống như tạp kỹ của một đứa nhỏ!
Nàng cố không nghĩ tới ý xấu còn trong lòng, vội vàng tập trung tinh thần, hoàn toàn dụng tâm nghiền ngẫm ảo diệu tinh vi trong kiếm thức.
Mười mấy phút sau, Chu Hằng thu ngón tay về, trên mặt hiện ra vẻ uể oải, toàn thân tuôn chảy mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Dùng thần thức suy diễn công pháp cho đối phương, điều này không hao tổn một tia linh lực, nhưng tâm thần tiêu hao đối với hắn lại hoàn toàn không thua gì một trận ác chiến.
Chân hắn đều có chút mềm nhũn!
Chu Hằng vịn bờ tường đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong một tiếng kẹt, hắn nhìn thấy vừa lúc đang có ba gã nam nhân đi qua, một là Phác Viễn, hai người kia là hai gã Tinh Thần Hoàng khác của Đại Nguyên Học Phủ. Ba người nhìn thấy Chu Hằng từ trong phòng Cảnh Tâm Nặc đi ra, đầu tiên là sửng sốt, nhưng lại nhìn thấy hắn thần tình mỏi mệt, mồ hôi chảy ròng, hai chân run lên phải vịn tường bước đi... không kềm được đều lộ ra vẻ tức giận mà không làm sao được.
Cái này còn không rõ ràng sao? Chu Hằng đầu heo này vừa mới ôm ấp Cảnh Tâm Nặc xinh đẹp mọng nước đây!
Đều vui đùa đến mệt lả hai chân như nhũn ra mà!
Đáng ghét! Đáng giận! Đáng chết!
Ba người hai mắt như phun lửa, đều muốn xông tới liều mạng..