Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 734: Khổng Ngạo Côn xuất hiện




Chu Hằng đánh thật hứng khởi, nếu không phải hắn còn có nhiệm vụ trong người, phải dẫn dắt mấy vị Thăng Hoa Đế, Sáng Thế Vương này rời đi, hắn thật sự muốn chiến một trận cho thống khoái!

Nhưng, chính sự trọng yếu hơn!

Chỉ cần quấn lấy năm người này, Băng Tâm Trúc liền có thể dễ dàng hái xuống Cực Diễm Địa Quả, bởi vì hỏa diễm nhân nơi này trừ 5 vị này ra, những người khác đều bị khí thế của Chu Hằng áp chế toàn bộ.

Theo vị Sáng Thế Vương kia gia nhập, áp lực lên Chu Hằng tăng mạnh!

Tuy rằng lực lượng của Sáng Thế Vương này bị áp chế, nhưng hắn gần như không bị ảnh hưởng trước khí thế của Chu Hằng, có thể phát huy ra toàn bộ chiến lực của Thăng Hoa Đế đỉnh phong, chiến lực vô cùng cường đại!

Chu Hằng không thể không triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ tạm lánh mũi nhọn. Nói về lực lượng hắn còn có chênh lệch rất lớn với Thăng Hoa Đế đỉnh phong, tuy nhiên phối hợp tiểu phù văn công kích lên hắc kiếm, loại lực phá hoại này dù là Sáng Thế Vương đều phải biến sắc, không dám để hắn chém trúng!

Hỏa diễm nhân ở nơi này không có khả năng đi lại với ngoại giới, bọn họ khai sáng ra một bộ pháp môn vận chuyển lực lượng hỏa diễm, nhưng chỉ là nhắm mắt làm đại, loại tiên thuật này thực ra không có uy lực gì mạnh mẽ lắm, nhiều nhất tầng thứ cũng chỉ ngang với Phiên Thiên Chưởng, Phi Vũ Thất Kiếm.

Đúng là như vậy, Chu Hằng mới có thể trong vòng vây công của "5" Thăng Hoa Đế chiến đấu ngang tay, nếu không đổi lại là năm Thăng Hoa Đế có được tiên thuật thượng thừa, hắn chỉ có nước chuồn lẹ.

Băng Tâm Trúc chọn đúng thời cơ, thân hình thoát ra, lao đi về hướng trung tâm cốc.

Chu Hằng đã thu hút "5" Thăng Hoa Đế qua một bên, nàng có đầy đủ thời gian hái xuống linh quả đồng thời rời đi.

- Lớn mật! Hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương kia là người đầu tiên phát hiện, hắn lập tức nổi giận hét lớn, thân hình cấp tốc lách ra, định quay trở lại ngăn cản Băng Tâm Trúc.

"Xoạt!"

Chu Hằng chém tới một kiếm, trong kiếm khí màu đen mang theo một tia sáng vàng, lực tàn phá kinh khủng này ngay cả Sáng Thế Vương cũng không dám xem thường, không thể không gập thân hình lại né tránh, sau đó mới tung ra một chưởng đánh tới phía Chu Hằng.

Chu Hằng cười ha hả, dưới chân nhấn một cái né qua một kích này.

Nói đến thân pháp, những hỏa diễm nhân này cũng chỉ biết chạy đi tới lui, so sánh với Tấn Vân Lưu Quang Bộ của Khổng gia quả thực chênh lệch như trời và đất. Cho dù là lực lượng của hắn kém cả một cảnh giới đều không sợ.

Lúc này, Băng Tâm Trúc đã đến rất gần cột đá, nàng vươn tay chộp tới ba quả Cực Diễm Địa Quả.

"Vù!" Đúng lúc này, một luồng kình khí màu đen đánh úp lại, tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt liền bổ tới trước người Băng Tâm Trúc, khiến cho Băng Tâm Trúc không thể không gập thân hình lại né tránh.

Biến chuyển đột ngột này khiến Chu Hằng đều ngẩn người ra!

Chẳng lẽ, trong hỏa diễm nhân còn có ẩn giấu cường giả? Không... không... không... phương thức công kích này hoàn toàn bất đồng với công kích của hỏa diễm nhân!

Đáp án rất nhanh được công bố: Chỉ thấy một bóng người cao lớn từ đàng xa cấp bách vọt tới, thân pháp cực nhanh còn trên cả Chu Hằng, mà điểm mấu chốt là, thân pháp của hắn đúng là y hệt với Chu Hằng!

Tấn Vân Lưu Quang Bộ! Người của Khổng gia!

Khổng gia... cũng có một bộ Thiên Kinh ư? Nếu không tuyệt đối không có khả năng đi vào!

Người tới là ai?

Chu Hằng dưới chân chuyển động, lao đi về hướng Băng Tâm Trúc, đột nhiên xuất hiện người thứ ba có dã tâm với Cực Diễm Địa Quả này, nếu hắn còn một mình kiềm chế cường giả của hỏa diễm nhân thì coi như làm công không cho người thứ ba này hưởng.

Bóng người cao lớn kia nhanh chóng đến gần, quanh thân nhộn nhạo từng gợn sóng màu đen bài xích sóng lửa, rốt cục cũng lộ ra khuôn mặt có thể thấy được rõ ràng!

Chu Hằng vừa quét ánh mắt nhìn vào mặt của người kia, không khỏi ngẩn ra! Là Khổng Ngạo Côn!

Khổng Ngạo Côn này trước đây bị nhốt ở Phàm giới, theo Huyền Càn Tinh bị vỡ ra hủy diệt, không biết tung tích!

Không phải là hắn bị Huyết Hà lão tổ truyền thụ một phần Huyết Hà Thiên Kinh, trở nên điên điên khùng khùng, như thế nào trở lại Tiên giới? Mà sao có thể nhận được một bộ Thiên Kinh khác?

Sáng Thế Vương!

Chu Hằng trong mắt chợt ngưng trọng: Lúc trước thời điểm Khổng Ngạo Côn bị giam ở Phàm giới chỉ là Thăng Hoa Đế đỉnh phong, hiện tại sau khi thoát khốn không ngờ đã đột phá vào Sáng Thế Vương, trở thành đại năng chân chính ở Tiên giới!

- Người từ ngoài đến, đều đi chết đi! Hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương quát to, chụp ra một chưởng, ngọn lửa cuồn cuộn cuốn tới. Nếu nói chủng tộc này có thứ gì đáng để xưng danh, đó chính là bọn họ trời sinh am hiểu về lửa.

- Muốn chết! Khổng Ngạo Côn quát một tiếng sắc mặt lạnh lùng. Phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân hình liền xuất hiện ở phía sau hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương, đánh ra một quyền, "ầm", nắm tay hắn trực tiếp xuyên qua trước ngực hỏa diễm nhân kia!

Nắm tay của hắn đen như mực, dường như do hắc thiết tạo thành, tản ra ánh sáng kim loại, nhưng sau khi hắn thu nắm tay trở về, trong nháy mắt nắm tay lại biến thành máu thịt, trong suốt như ngọc.

Đây tất nhiên là Thiên Kinh hắn nắm giữ!

"Ầm!" Thân hình hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương đột nhiên nổ tung, nhưng chỉ trong nháy mắt lại một lần nữa xuất hiện ở sau trăm trượng, trên mặt do ngọn lửa tạo thành kia còn có thể nhìn ra vẻ kinh sợ.

Đây là thần tướng của hắn, nhưng đối với cường giả Sáng Thế Cảnh mà nói, thần tướng không khác biệt gì với chân thân, chân thân mai một, thần tướng chính là chân thân.

Hắn không dám động, bởi vì đối phương chỉ một chiêu có thể đánh chết hắn!

Hắn chỉ là Sáng Thế Vương 4 tướng, có thể chết được mấy lần chứ?

- Lui! Vị hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương vừa phẫn nộ lại không cam lòng quát to. Thế giới này bất kỳ đạo lý gì đều là giả dối, chỉ có thực lực mới có thể định đoạt hết thảy!

Chu Hằng chăm chú nhìn Khổng Ngạo Côn, đối phương không còn điên điên khùng khùng như trước kia, nhưng ánh mắt của hắn vẫn như cũ toát ra vẻ điên cuồng, có một loại điên cuồng không tiếc hết thảy hủy diệt thiên địa! Chu Hằng đã biết là năm đó Khổng Ngạo Côn bị kích thích lớn, mới đi học Huyết Hà Thiên Kinh, từ một thiên tài xuất sắc của Khổng gia biến thành Ma Vương giết người, cuối cùng bị trấn áp ở Phàm giới.

Về phần vì sao bị kích thích, Chu Hằng cũng không tiện hỏi Khổng Thanh Dương, dù sao đoạn chuyện xưa này không phải là chuyện vẻ vang gì.

- Ngươi chính là tên tiểu tử ở Phàm giới kia à! Khổng Ngạo Côn đứng ngạo nghễ, thân hình như một ngọn núi cao: - Ta còn nhớ ngươi!

- Ra mắt Khổng tiền bối! Chu Hằng ôm quyền chào.

Khổng Ngạo Côn phất phất tay, nói: - Xem ở đoạn tình duyên quá khứ kia, hai người các ngươi giao ra Thiên Kinh, ta không giết các ngươi!

Chu Hằng nhướng mày, nói: - Khổng tiền bối! Tại hạ rất cảm kích ân truyền nghề của ngài năm đó, tuy nhiên ngài muốn chúng ta giao ra Thiên Kinh, điều này quá đáng rồi!

- Ha ha ha! Quá đáng thì như thế nào, đó là vì thực lực ta cũng đủ cường đại! Ngươi không bằng ta, phải ngoan ngoãn nghe lời ta! Khổng Ngạo Côn chỉ thẳng vào Chu Hằng, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ ác liệt.

Chu Hằng thở dài, cùng so sánh, hắn tình nguyện gặp gỡ Khổng Ngạo Côn điên điên khùng khùng lúc trước hơn, Khổng Ngạo Côn bây giờ chính là một kẻ cuồng ngạo cố chấp!

Năm đó, đến tột cùng hắn bị thứ gì kích thích?

- Tiền bối! Xin thứ cho khó mà nghe lệnh! Chu Hằng rung lên hắc kiếm, sắc mặt bình tĩnh, lại đầy ý kiên trì.

- Ngươi muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Khổng Ngạo Côn hừ lạnh một tiếng, không chút do dự liền phát động công kích, đánh ra quyền phải.

Khi đánh ra một quyền này, trong nháy mắt nắm tay hắn biến thành màu đen u tối, giống như hóa thành thanh sắt, tản ra ánh kim loại sáng bóng.

Uy lực của một quyền này, trước kia Chu Hằng đã kiến thức qua, có thể dễ dàng đánh xuyên thủng một Sáng Thế Vương!

Dưới chân hắn vừa chuyển, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ.

- Ha ha... Đừng quên bộ thân pháp này là ai truyền cho ngươi! Khổng Ngạo Côn cười lạnh, thân hình cũng theo đó cấp tốc nhích động, truy kích theo Chu Hằng.

Hắn là Sáng Thế Vương, cho dù là lực lượng bị áp chế xuống Thăng Hoa Đế, cũng vượt hơn xa Chu Hằng, mà hắn cũng nắm giữ Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nói về tốc độ Chu Hằng sao có thể chống lại với hắn?

Không tránh được, vậy thì chiến đi!

Chu Hằng lách thân hình, chém ra hắc kiếm, hiện ra một mảng tinh vân!

"Ầm!" Kiếm quyền va chạm nhau, thân hình Khổng Ngạo Côn không nhúc nhích, nhưng Chu Hằng lại "bịch bịch..." liên tiếp thối lui hơn mười bước, "oa" một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi.

- Có chút ý tứ! Khổng Ngạo Côn giơ lên nắm tay, trên tay quyền đúng là bị rạch một vết kiếm, sâu tới hơn tấc, nhưng quỷ dị là không có chảy ra một tí máu tươi nào. Hắn nhếch miệng cười, nói: - Nếu lực lượng của ngươi mạnh hơn chừng vài phần, có lẽ thực có thể làm thương tổn được ta!

Trong lúc nói chuyện, đầu quyền của hắn lập tức khép lại, vết kiếm kia trong nháy mắt biến mất. Lúc này, tay quyền của Khổng Ngạo Côn cũng khôi phục thành máu thịt lúc trước.

Chu Hằng lau vết máu nơi khóe miệng, thực ra hắn nắm giữ về Tấn Vân Lưu Quang Bộ cũng không thua sút Khổng Ngạo Côn; về nắm giữ Thiên Kinh cũng đồng dạng không kém, nhưng chính là thua ở lực lượng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người đều phải tăng lên cảnh giới, dốc hết sức phá vạn pháp! Đó là đạo lý của Tiên giới không thể bàn cãi!

Trừ phi có thể nắm giữ pháp tắc thiên địa giống như Hoặc Thiên, thì đó là chuyện khác.

- Chu Hằng! Chúng ta liên thủ! Băng Tâm Trúc lấy ra trường kiếm, lúc này nàng đã đồng hội đồng thuyền, cùng chung hoạn nạn với Chu Hằng!

- Ha ha ha... Tốt! Mau đến đây chiến cho thống khoái đi! Chu Hằng hào hùng cười to! Hắn còn có con bài chưa lật không có dùng, cũng chưa chắc thất bại dưới tay Khổng Ngạo Côn.

- Tiểu tử chớ tính bổn tọa vào, thực lực của bổn tọa cũng bị đại ma nữ hạn chế, không thể đốt chết tên này! Hỏa Thần Lô hét lớn ở trong đan điền của Chu Hằng. Ngược lại không phải là nó lo lắng chuyện Chu Hằng sống hay chết, mà chỉ lo vạn nhất Chu Hằng bởi vì đoán sai lực lượng của nó mà chết đi, đại ma nữ kia sẽ bỏ qua cho nó sao?

Người khác không thể gây thương tổn cho nó, nhưng Hoặc Thiên thì lại làm được dễ dàng.

Chu Hằng hơi sững sờ, nhưng cũng không có nổi giận, con bài chưa lật chân chính của hắn là Lăng Thiên Cửu Thức!

- Hừ! Nếu ngoan cố không nghe, vậy toàn bộ giết hết! Khổng Ngạo Côn nói ác nghiệt, hai tay hắn rung lên, trong nháy mắt hai nắm tay lại biến thành sắt, tản ra ánh sáng kim loại lóng lánh khiến lòng người run sợ.

"Vèo!" Hắn phóng vọt tới, hai tay quyền vung lên, phát động công kích.

"Leng keng leng keng!" Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc đều vung kiếm đón đỡ, kiếm phong với thiết quyền va chạm, phát ra tiếng vang giòn tan. Sóng âm từng vòng đẩy ra, "ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm...", núi đá ở gần đó đều bị chấn vỡ nát.

Khổng Ngạo Côn quả thật quá cường đại! Hắn chỉ dựa vào tấm thân máu thịt lại có thể cứng rắn va chạm với Tiên khí!

Đây là năng lực của Thiên Kinh tăng lực cho hắn!

- Ha ha ha! Không tệ... không tệ! Hai tên tiểu bối đều có vài phần thiên phú! Tuy nhiên, các ngươi sinh ra chậm mấy trăm năm, hiện tại đều đi tìm chết cho ta! Hai mắt Khổng Ngạo Côn trở nên một màu đỏ như máu, đầu đầy tóc đen dựng thẳng lên trời, hắn đẩy ra hai tay quyền, lấp lánh ánh kim loại màu đen, hắn giống như điên cuồng rồi!

Không giống với trước kia, lúc này hắn cũng không có mất đi thần trí, chỉ là khát vọng giết chóc vô hạn.

- Nàng tránh ra đi! Chu Hằng đưa tay trái đẩy Băng Tâm Trúc ra, hắn nhìn chằm chằm vào Khổng Ngạo Côn, kiếm ý của Lăng Thiên Cửu Thức cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể hắn.

Đối mặt với một kẻ điên, thỏa hiệp hiển nhiên không phải một chủ ý hay!

"Ầm!" Hắn phóng ra tất cả lực lượng, 16 pháp tướng trồi lên ở sau lưng hắn, mỗi một pháp tướng đều trang nghiêm trang trọng, có toát ra thần ý khó hiểu.

Lăng Thiên Cửu Thức!

- - - - - oOo- - - - -