Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 732: Hỏa diễm nhân




- Bổn tọa đang ngủ, cái gì cũng không biết! Hỏa Thần Lô xấu tính đáp lời.

Hiện tại Chu Hằng không còn khối phù văn kia, nó cũng không sợ Chu Hằng nữa.

- Ngươi là từ Minh giới tới? Người luyện ngươi thành lò luyện đan là Dược sư Minh giới, có phải không? Chu Hằng tiếp tục hỏi.

- Bổn tọa linh trí còn chưa mở ra xong, làm sao nhớ rõ nhiều chuyện như vậy, trong óc nhồi nhét tất cả đều là đan phương, cho nên mới cần không ngừng cắn nuốt dị hỏa, nếu không bổn tọa phí sức già để làm chi?

Hỏa Thần Lô kêu lên oan khuất.

- Ngươi thực sự không biết? Chu Hằng hỏi đầy hoài nghi.

- Ai biết người đó sinh đứa con không có lỗ mắt! Hỏa Thần Lô thề thốt.

- Vô nghĩa! Ngươi có muốn sinh đứa con cũng không sinh được! Chu Hằng mắng, nhưng lại hơi tin tưởng. Hỏa Thần Lô quả thật vẫn chưa có hoàn toàn tiến hóa ra linh trí, nếu không nó cũng không có khả năng khát vọng đối với dị hỏa như vậy.

Chúng sinh ba giới, trước kia Chu Hằng từng nghe nói qua cái từ này, nhưng hắn chỉ cho là một loại cách nói mà thôi, nhưng hiện tại xem ra... cổ nhân đúng là không có lừa người!

Phàm giới, Tiên giới, Minh giới, là ba giới!

Lúc trước Tiên giới bị phá diệt, hẳn là là do đại chiến giữa đại năng Minh giới. Cái gọi là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp tai ương, Tiên giới cứ như vậy xui xẻo tan vỡ! Mà dựng lại 49 Tiên Thành hẳn cũng không là bút tích của Tiên giới, mà là do đại năng Minh giới ra tay.

Sau khi trở về, nhất định phải tìm Đông Quách Hằng dò hỏi thử xem.

- Tiểu Trúc Trúc! Mau lấy ra Hồng Liên Thiên Kinh cho vi phu xem thử! Chu Hằng cố nén tất cả nghi hoặc vào đáy lòng, hiện tại có một bộ Thiên Kinh, hơn nữa còn là Thiên Kinh của Minh giới ở ngay trước mắt, sao hắn có thể bỏ qua!

- Ngươi có thể đừng có buồn nôn như vậy được không? Băng Tâm Trúc toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.

- Nàng hình dạng cũng không xấu xí, gọi tên nàng thì có gì mà buồn nôn? Chu Hằng cười nói, cố ý nói lệch đề tài.

Băng Tâm Trúc xem như biết điều: nói lí lẽ với Chu Hằng là không thông minh, nàng lắc lắc đầu, nói: - Thiên Kinh là ta mượn của sư phụ, không có sư phụ cho phép, ta không thể để bất luận kẻ nào xem được!

Chu Hằng hơi lưỡng lự, nhưng vẫn bỏ đi ý niệm tiếp tục ép hỏi.

Cái gọi là liệt nữ sợ dây dưa lằng nhằng, nếu hắn cứ quấn lấy quấy rầy, thậm chí đem gạo nấu thành cơm, thì không sợ Băng Tâm Trúc không hết lòng hết dạ, ngoan ngoãn giao ra Hồng Liên Thiên Kinh.

Nhưng làm người tốt nhất là có giới hạn cuối cùng, hơn nữa Băng Tâm Trúc kiên trì như thế đúng là hắn kính nể.

Cho nên hắn quyết định tạm thời thu tay lại, dù sao tiểu cô nương này cũng không chạy đâu được, ngày sau khi cưới nàng, lại để cho Thái Nhất Giáo chủ đưa ra Hồng Liên Thiên Kinh làm của hồi môn là được.

Hơn nữa, cảnh giới hắn không đủ. Thiên Kinh Minh giới vị tất hắn có thể tu luyện. Giống như phù văn của Hoặc Thiên tặng hắn kia, cũng chỉ có thể khi bị công kích mới phát giận trả đón, hắn hoàn toàn không thể nắm trong tay.

Băng Tâm Trúc có thể tu luyện Thiên Kinh, là bởi vì nàng được Thái Nhất Giáo chủ đích thân truyền dạy, người ta chính là đến từ Minh giới.

- Nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai tiếp tục chạy đi! Chu Hằng phất phất tay, thực bá đạo ra lệnh.

Băng Tâm Trúc lườm hắn, bị hắn ôm mình như vậy nghỉ ngơi sao? Nói đến thật kỳ quái, nàng cho là mình vốn không có khả năng ngủ được, nhưng mũi ngửi hơi nam nhân nồng nặc trên thân Chu Hằng, một cơn ủ rũ đánh úp lại, nàng đúng là mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chu Hằng thì trong lòng suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, hắn vốn cho là mình sắp đạt tới đỉnh phong trên thế giới này, có thể biết rõ hết thảy bí mật chưa biết, nhưng bây giờ lại dường như bị lạc trong màn sương mù dày đặc.

Vương U Nguyệt, lão lừa đảo có phải nghe lệnh của cùng một thế lực, ở trong hai giới tìm kiếm Thiên Huyền Linh Tinh hay không? Mà Thiên Huyền Linh Tinh đến tột cùng là vật gì? Tại sao đồng thời tồn tại ở Phàm giới, Tiên giới?

Còn có Thiên Bảo Các!

Thiên Bảo Các ở Tiên giới đồng dạng đang tìm chủ nhân. Xem theo quy mô của Thiên Bảo Các, chủ nhân của họ kia khẳng định là đại năng của Minh giới, có phải là một trong những người tham chiến đại chiến năm đó hay không?

Hoặc Thiên đối với Thiên Bảo Các là từ trước đến nay tỏ ra không thích. Từ điểm đó có thể thấy được một ít manh mối: vị cường giả kia có phải chính là đối thủ một mất một còn của Hoặc Thiên hay không?

Biết được càng nhiều, mê hoặc cũng càng nhiều!

Một đêm trôi qua, Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc tiếp tục lên đường.

Con Thiên Mãng Tiên Quân kia không biết đuổi tới nơi nào, chung quanh chỉ có ngọn lửa hừng hực xông lên tận trời, trên núi trụi lủi chỉ có mũi đá hỗn loạn, giống như gai con nhím.

- Thực vật sinh trưởng ở trong này, ít nhất có một nửa là linh thảo, tỷ suất cơ hội nhiều hơn xa ở bên ngoài! Băng Tâm Trúc nói.

- Trong vườn sen của nàng không biết sinh trưởng bao nhiêu linh thảo, còn cần chạy đến nơi này làm gì?

Khi nhắc tới vườn sen kia, Chu Hằng không nhịn được chảy nước miếng, bên trong đó có sinh trưởng mấy cây linh thảo cấp bậc thánh dược, dù chỉ ăn sống nhai nuốt cũng là đại bổ tuyệt đối.

- Những linh thảo đó đều còn chưa có thành thục đâu! Băng Tâm Trúc nói.

Thầy trò các nàng buông xuống Tiên giới chỉ có 2000 năm, đối với niên hạn thành thục của linh thảo mà nói, đúng là bé nhỏ không đáng kể.

Chu Hằng cười hắc hắc, trước hắn đã ăn hai viên Hỏa Nguyên, mà Băng Tâm Trúc thì làm con cừu non thay tội cho hắn. Hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng, nói: - Nơi này trống không, muốn tìm linh thảo ngược lại cũng không quá mức khó khăn.

- Cũng không nhất định! Có một số linh thảo là sinh trưởng ở trong lòng đất!

Bọn họ một đường đi qua đều thả ra thần thức thăm dò tìm kiếm, linh thảo cũng là sinh linh, có dao động đặc thù. Tuy nhiên nơi này ngọn lửa xông lên tận trời, phạm vi bao phủ của thần thức bị ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa có đôi khi còn rất mơ hồ, muốn ở chỗ này tìm được linh thảo cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chu Hằng ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là quyết định điều động vị đại gia hắc kiếm.

Hắc kiếm là Bảo khí của Minh giới, hơn nữa còn là chí bảo tuyệt đỉnh, tất nhiên Thiên Kinh Tiên giới không có khả năng ảnh hưởng đến nó! Nhưng vị đại gia này rất kén ăn, dù sao nó chỉ chủ động cảm ứng các vật có trình tự cao hơn Chu Hằng.

Nếu muốn cho nó cảm ứng bảo vật "tầng thấp", thì cần Chu Hằng gây áp lực buộc nó làm mới được.

Thực ra nói là áp lực cũng chưa nói tới, Chu Hằng vốn còn chưa có tư cách uy hiếp được hắc kiếm. Cùng với nói là gây áp lực chi bằng nói là quấy nhiễu làm phiền nó, phiền đến mức vị đại gia này không chịu nổi, liền khe khẽ rung lên, chỉ tới một phương hướng.

Đây là khối bảo địa, trong đó thậm chí có thánh dược tồn tại, mà nguyên trụ dân nơi này cũng rất thưa thớt, tỷ suất cơ hội thánh dược thành thục hiện thế tương đối cao, đây là cơ hội tốt nhất để tăng lên thực lực của mình!

Theo hắc kiếm chỉ dẫn, Chu Hằng mang theo Băng Tâm Trúc chạy đi.

- Ngươi dẫn ta đi đâu đây?

Băng Tâm Trúc cũng không biết hắc kiếm có năng lực như thế.

- Không phải nàng muốn tìm kiếm thánh dược sao, nếu muốn thì đi theo ta, chẳng lẽ còn sợ ta đem bán nàng hay sao?

Hai người sánh vai cùng đi, Băng Tâm Trúc cũng không có cách nào, không như vậy Chu Hằng sẽ ôm nàng. Nên tốt hơn là ngoan ngoãn nghe lời hắn. Ở trong lòng nàng mắng Chu Hằng từ đầu đến chân, ở đâu có nam nhân không giảng đạo lý như vậy chứ!

Thế nhưng so sánh với Công Dương Thái Tôn, Băng Tâm Trúc lại phát hiện mình có cảm giác với Chu Hằng hoàn toàn bất đồng, không giống như khi nhìn thấy Công Dương Thái Tôn sẽ có một loại chán ghét bản năng; còn đối mặt với Chu Hằng lại có cảm giác vô cùng phức tạp.

Gần nửa ngày sau, bọn họ đi tới bên bờ biển bị cháy cạn khô.

Hiện tại vùng biển rộng này giống như một cái hố thiên nhiên, hiện ra một vùng lõm xuống vừa sâu vừa rộng lớn, mà hắc kiếm chỉ, chính là chỗ sâu trong chỗ từng là biển rộng này.

- Đi! Chu Hằng kéo tay Băng Tâm Trúc chạy đi.

Đất chỗ đáy biển sớm đã bị lửa đốt thành cát, bước chân đạp lên nếu dùng sức một chút, cả người đều có thể lún sụp xuống. Nơi này trọng lực lại cực kỳ lớn, không có mặt đất đủ độ cứng chắc chống đỡ, Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc phải vận chuyển linh lực bản thân để chống lại lực chìm xuống, nếu không tốc độ của bọn họ sẽ rất chậm.

Nhưng làm như vậy, bọn họ bị tiêu hao linh lực rất lớn, đi tới một ngày sau hai người đều phải ngồi xuống điều tức, để mau chóng khôi phục linh lực. Ở thế giới xa lạ mà nguy hiểm này phải luôn tận khả năng bảo trì ở trạng thái tốt nhất.

- Đến tột cùng ngươi dẫn ta đi đâu đây? Băng Tâm Trúc nhịn vài ngày, nhưng rốt cục vẫn lên tiếng hỏi.

- Đương nhiên là con đường thênh thang đi thu hái thánh dược, Bảo khí! Chu Hằng nói, hắn cũng không biết hắc kiếm chỉ là linh thảo hay là Tiên khí. Nhưng nghĩ đến có khả năng rất cao hẳn là linh thảo, bởi vì nơi này đã có một bộ Thiên Kinh xuất thế, rất khó uẩn dục ra thêm một kiện Bảo khí.

- Chỉ hy vọng như thế! Băng Tâm Trúc đã leo lên thuyền giặc, hiện tại dù muốn trở về cũng có điểm xa vời.

- Yên tâm! Ta cũng sẽ không lừa nàng!

- Ta như thế nào cảm giác như mình đã bị lừa rồi?

- Đó nhất định là cảm giác sai lầm của nàng!

- Da mặt của ngươi dường như cũng không dày!

- Ha ha... Hả, Đừng lên tiếng! Chu Hằng đột nhiên làm động tác tay ra hiệu, rồi đổi dùng thần thức bảo Băng Tâm Trúc chớ có lên tiếng.

- Phát hiện cái gì vậy? Băng Tâm Trúc cũng đổi dùng thần thức truyền dao động thanh âm hỏi.

- Không có!

- Vậy ngươi làm gì... Băng Tâm Trúc chợt kịp phản ứng, Chu Hằng là đang đùa giỡn với mình đây. Không khỏi gương mặt xinh đẹp xụ xuống, giơ lên bàn chân thanh tú đá vào chân Chu Hằng.

- Ôi! Gãy chân rồi! Chu Hằng cố ý kêu lớn tiếng.

- Ngươi cứ làm bộ đi!

Băng Tâm Trúc thực sinh khí.

- Hư! Chu Hằng lại làm động tác chớ có lên tiếng.

- Ngươi lại muốn... Băng Tâm Trúc còn chưa nói hết câu, cái miệng nhỏ nhắn đã bị Chu Hằng bịt lấy.

Ở phía trước bọn họ, xuất hiện mấy người vô cùng kỳ quái.

Đây là ba hỏa diễm nhân, hình thể gần giống với Nhân tộc bình thường, nhưng tóc đều là ngọn lửa, trong mắt cũng đồng dạng lấp lóe ngọn lửa màu đỏ thẫm, toàn thân một số gần như trong suốt, có thể nhìn thấy trong bụng bọn họ vốn cũng không có nội tạng, mà là một đoàn ngọn lửa màu xanh.

Dường như bọn họ không hề có thể trọng, cũng không thấy bọn họ vận dụng linh lực gì, mà thân thể lơ lửng lướt đi trên cát.

- Từng thấy qua loại nhân loại này chưa? Chu Hằng dùng thần thức hỏi Băng Tâm Trúc.

- Chưa! Nhân loại được xưng là vạn tộc, thật sự có rất nhiều chủng loại. Tuy nhiên bọn họ hẳn có thể là thuộc loại người nguyên tố, thuộc tính hỏa diễm! Băng Tâm Trúc cũng dùng thần thức đáp lại.

Chu Hằng gật gật đầu, những hỏa diễm nhân này có mấy phần tương tự với Phệ Kim tộc nhân. Phệ Kim tộc thì gần như là người kim loại, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn không muốn để cho huyết mạch Phệ Kim tộc thay đổi thể chất của mình.

Ba tên hỏa diễm nhân này thực lực cũng không cường đại lắm, hai Nhật Diệu Hoàng một Nhật Diệu Đế, bất kỳ Chu Hằng, Băng Tâm Trúc người nào ra tay đều có thể miểu sát. Nhưng hai người không có ra tay, mà hoàn toàn ẩn giấu khí tức của mình, đi theo phía sau ba tên hỏa diễm nhân này.

Một đường đi tới đến lúc mặt trời lặn, bọn họ đi tới một hẻm núi.

Nơi này vốn trước kia hẳn là một cái rãnh biển, nhưng bây giờ lại thành hẻm núi, nơi này vô số tảng đá ngổn ngang, địa chất hẳn rất cứng rắn, bởi vậy rốt cục hai người Chu Hằng lại có cảm giác đạp chân trên mặt dất.

Sau khi đi thêm một đoạn đường, liền thấy phía trước xuất hiện một mảnh đất bằng phẳng thật lớn, mà ít nhất có mấy trăm hỏa diễm nhân vây quanh ở trung tâm cốc, quỳ bái hướng về một cây cột đá, mà ở bên cạnh cột đá thì mọc một gốc dây mây, quấn theo cột đá lên đến đỉnh chóp, kết ra ba quả màu đỏ thẫm, tản ra màn lửa sáng hừng hực...

- - - - - oOo- - - - -