Hai đại Nhật Diệu Đế đều là bị đánh chết trong nháy mắt, kết quả này làm cho bọn thủ hạ mà bọn họ mang theo đều là ngây ra như phỗng!
Bọn họ là hoa mắt, hay thuốc uống nhiều rồi?
Làm sao có thể?
Gió núi thổi qua, gào thét mãnh liệt, những người này đều là rùng mình một cái, nhanh chóng tỉnh ngộ lại, vội vàng liền bỏ chạy, mỗi một người đều dường như cha chết mẹ chết, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Có thể không sợ sao? Đó là một ác ma a, giết Nhật Diệu Đế chỉ cần một chiêu, muốn thịt bọn họ không phải càng thêm dễ dàng? Ai không trốn thì là đứa ngốc a!
- Đều đứng lại cho ta!
Con ngươi Chu Hằng hé ra, khí thế Tử Diễm Thiên Long phát động, oanh, một cỗ khí thế tản ra, ba ba ba, trừ bỏ một Nhật Diệu Hoàng, trái tim những người khác đều nổ tung mà chết, cả Thần chích cũng bị phá hủy!
Hắn tự đưa tay ra, nắm lấy cổ của Nhật Diệu Hoàng, thân hình bay lên không, hưu một cái bay đi về đỉnh cốc.
Khi thân hình của hắn đi tới đỉnh cốc, một đạo quầng sáng màu vàng nhạt đột ngột xuất hiện, chặn con đường đi tới của hắn. Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, tay phải ngưng tụ, 99 tiểu phù văn ngưng tụ, đánh ra một quyền.
Xuy!
Đạo quầng sáng này trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vỡ lóe sáng, xào xạc rơi xuống!
Thấy một màn như vậy, tên Nhật Diệu Hoàng kia sợ tới mức tròng mắt cũng trợn trừng, đây là ai a, một quyền liền có thể đánh nát cấm chế mà hai vị Nhật Diệu Đế bày ra, thiếu niên này thực sự Nhật Diệu Vương sao?
Hắn lại không biết, luận về lực công kích, tính phá hư của tiểu phù văn công kích đủ để nổ nát Tiên khí cấp Nhật Diệu Đế khác, cấm chế này cũng không phải người, căn bản sẽ không trốn, vừa lúc để lực phá hoại của Chu Hằng có thể bộc phát ra hoàn toàn!
Nếu không phải chính diện giao phong, Chu Hằng còn không phải đối thủ của Nhật Diệu Đế, điểm ấy phải thừa nhận.
Đứng trên đỉnh núi, mười mấy người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Chu Hằng phóng lên cao, bọn họ hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, cấm chế cường đại như vậy không ngờ cũng chưa có thể ngăn cản Chu Hằng một chút!
Bọn họ ngay cả pháp khí phi hành để chạy trốn cũng còn chưa tế xuất ra a!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, sát cơ của hắn đã hừng hực thiêu đốt, xoay chuyển ánh mắt, Tử Diễm Thiên Long lại ra. A, a, a, mười mấy người kia chẳng qua là Nguyệt Minh Hoàng, Nguyệt Minh Đế, làm sao có thể chống đỡ được Tử Diễm Thiên Long, trái tim ai cũng nổ tung mà chết!
Đến tận đây, nhóm người thần bí chặn đánh Chu Hằng bọn họ liền chỉ còn lại có một Nhật Diệu Hoàng.
Không giết hắn, là bởi vì Chu Hằng muốn biết nguyên nhân, trên thế giới không có ưa thích vô duyên vô cớ. Đương nhiên cũng không có hận vô duyên vô cớ.
Không ai sẽ rảnh rang lo chuyện bao đồng mà bày trận pháp ra ở nơi này, chuẩn bị cao thủ phục kích người để chơi cho vui!
Thân hình Chu Hằng hạ xuống, tiện tay vứt tên Nhật Diệu Hoàng kia qua một bên, nói:
- Ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu, hiểu chứ?
- Hiểu . . . hiểu được!
Tên Nhật Diệu Hoàng kia run giọng nói, hắn đã bị chiến lực của Chu Hằng dọa sợ.
- Các ngươi là gia tộc nào, tông môn nào?
Sau khi Chu Hằng suy nghĩ một chút, nói ra vấn đề thứ nhất.
- Ta, chúng ta, chúng ta . . .
Nhật Diệu Hoàng kia ấp a ấp úng, nhưng sau khi bị Chu Hằng trừng mắt một cái, vội vàng tiếp tục nói:
- Chúng ta là người của Liên gia! Tuy nhiên, tiểu nhân cũng không phải họ Liên, chính là một người hầu của Liên gia, tiểu nhân tên Trương Kháng.
Hắn bị Chu Hằng dọa tới tiểu cả ra. Không ngờ ở trước mặt Nhật Diệu Vương lại tự xưng là tiểu nhân. Cái này nếu truyền đi khẳng định sẽ bị tất cả mọi người cười tới rơi cả răng hàm, nhưng có Nhật Diệu Vương nào có thể một chiêu chém ngược Nhật Diệu Đế?
Nhật Diệu Hoàng này quả thật có đạo lý sợ hãi, trong mắt hắn Chu Hằng căn bản không phải người, mà là một Ma quỷ từ đầu đến đuôi!
Liên gia?
Chu Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ chính là Liên gia của Liên Tĩnh Hương, Liên Hữu Hạo? Nhưng hắn và Liên Hữu Hạo tuy rằng chưa nói tới giao tình gì, nhưng cũng không đến mức làm cho đối phương xuất động trận chiến lớn như vậy đi đối phó chính mình a?
Hơn nữa, Liên Hữu Hạo sống hay chết cũng không biết, mặt khác, hắn như thế nào biết hành tung của mình?
Nhắc tới có liên quan cùng Liên Hữu Hạo, cũng có chút sâu xa khó hiểu!
Chu Hằng nói:
- Vậy các ngươi tại sao muốn tập kích chúng ta?
- Chúng ta, chúng ta, chúng ta là muốn bắt đi vài người trong các ngươi!
Nhật Diệu Hoàng kia lại ấp a ấp úng, nhưng lần này không đợi Chu Hằng trừng mắt liền ói ra sự thực, tiểu tâm can của hắn thật sự không muốn bị dọa chết.
- A, các ngươi là muốn bắt đi Đồng Đồng thanh thuần đáng yêu, xinh đẹp vô địch sao?
Mộc Đồng Đồng cả kinh sửng sốt, còn khoa trương dùng tay nhỏ bé chắn trước miệng, lui về phía sau hai bước.
- Ta, ta cũng không biết cụ thể là ai. Cái này chỉ có hai người dòng chính của Liên gia biết!
Nhật Diệu Hoàng kia chỉ vào hai thi thể trên đất nói.
Chính là hai Nhật Diệu Đế kia.
Bắt đi vài người trong bọn họ?
Chu Hằng nhướng mày, muốn nói là bắt đi toàn bộ chúng nữ, như vậy hắn tin tưởng Liên gia đều là sắc quỷ, coi trọng sắc đẹp của chúng nữ. Nhưng chỉ là vài đối tượng đặc biệt mà nói, vậy liền không phải là bởi vì sắc đẹp.
Người Liên gia muốn bắt đi là ai?
Chu Hằng rơi vào trầm tư, ngay vào lúc này, trên mặt tên Nhật Diệu Hoàng kia nhoáng lên một chút hung quang, đột nhiên chống lại, lập tức liền lẻn đến trước người Lam Long nữ hoàng, đưa tay vươn ra, giữ bả vai của nàng.
- Không được nhúc nhích!
Hắn hét lớn, bị Chu Hằng dọa sợ, hắn không có chút dũng khí giao thủ với Chu Hằng nào, tuy nhiên vì cái mạng nhỏ của mình hắn tự nhiên phải đọ sức đánh một trận, nơi này nhiều nữ nhân cảnh giới Nhật Diệu Vương như vậy, luôn không khả năng yêu nghiệt như Chu Hằng a?
Nhìn thấy "tù binh" Lam Long nữ hoàng của hắn, mọi người không tự chủ được lộ ra một chút nụ cười đồng tình, thầm than Nhật Diệu Hoàng này xui xẻo, cố tình chọn vị vượt qua Sáng Thế Đế này!
Nàng mất trí nhớ không sai, thực lực bị tiềm thức áp đến Nhật Diệu Vương cũng không sai, nhưng thực lực của nàng chỉ là bị áp chế, cũng không phải biến mất, nếu là gặp được nguy hiểm tự nhiên còn có thể bộc phát ra!
Đương nhiên, đại hạnh trong bất hạnh, tên này không có chọn Hoặc Thiên, bằng không lúc này càng không biết thảm tới đâu.
Nhìn thấy nụ cười cổ quái trên mặt mọi người, tên Nhật Diệu Hoàng kia chỉ cảm thấy sự tình kỳ quái, những người này nhìn thấy đồng bạn bị bắt, làm sao lại không có một chút xíu kinh hoảng? Chẳng lẽ muốn dùng phương thức này để hắn cho là mình chỉ uy hiếp một con tin căn bản không trọng yếu?
Không có khả năng a, nữ nhân này là một trong vài người xinh đẹp nhất trong chúng nữ, nhất định là một trong những nữ nhân thiếu niên này thích nhất!
Nhất định là bọn họ cố ý như thế, muốn lừa gạt mình thả người!
Đung, nhất định như thế!
Tên Nhật Diệu Hoàng kia mạnh mẽ làm cho mình tin tưởng điểm ấy, bằng không tay hắn sẽ run rẩy không bắt được Lam Long nữ hoàng.
- Để cho ta an toàn rời đi, ta liền sẽ không làm thương tổn nàng! Nếu không, ta chính là chết cũng phải mang theo nàng!
Nhật Diệu Hoàng kia dùng giọng nói lớn nhất kêu lên, không nói như vậy, hắn không thể che giấu run rẩy trong tiếng nói.
- Dù sao ta chỉ còn một cái mạng, có thể kéo theo mỹ nữ như vậy cùng chết cũng được lợi!
Nếu là có quần chúng không rõ chân tướng đi ngang qua, nghe được một gã Nhật Diệu Hoàng nói cùng chết với một gã Nhật Diệu Vương còn là có lời, chỉ sợ mặt không chỉ rớt xuống a? Khi nào thì Nhật Diệu Hoàng không có khí tiết như vậy. Không ngờ đồng ý ở dưới Nhật Diệu Vương?
Chu Hằng nhìn Nhật Diệu Hoàng kia, cười nói:
- Nếu ngươi có thể giết nàng, ta chẳng những sẽ không giết ngươi, còn có thể cho ngươi phát tài!
Vị Lam Long nữ hoàng này còn liên quan tới một vị Long Đế còn khủng bố hơn nữa, năm đó cũng chỉ là bị trấn áp mà thôi, nếu Lam Long nữ hoàng không chết, tứ hoàng khác còn có Long Đế cường đại hơn phỏng chừng cũng đều sống thật tốt.
Nàng luôn là một nhân tố không an định.
- Cái gì?
Nhật Diệu Hoàng kia cho là mình nghe lầm. Tiểu tử này là ngu ngốc ư, không thấy được nữ nhân tóc lam là tuyệt sắc bực nào, nếu đổi lại là hắn, thật sự nguyện ý dùng hết thảy để đổi lấy nụ cười của nàng!
Nữ nhân như vậy còn không hảo hảo mà thương yêu?
Hơn nữa yêu cầu của mình lại không quá phận, chỉ là muốn mạng sống mà thôi, vì cái gì không chịu buông tha hắn?
- Chu Hằng! Ngươi thật không có nghĩa khí, mau cứu bản Nữ Vương a!
Lam Long nữ hoàng còn đang dừng lại ở thời kỳ khi còn nhỏ của nàng, cho mình vẫn chỉ là Nữ Vương của Lam Long tộc, mà không phải đã lên ngôi Hoàng!
Nàng oa oa kêu to, đâu còn có tư thế oai hùng một chưởng huỷ diệt anh hùng thiên hạ lúc trước.
- Ngươi, các ngươi không nên ép ta!
Nhật Diệu Hoàng kia hai mắt đỏ rực, chó bị dồn vào đường cùng sẽ nhảy tường a, nếu Chu Hằng không để cho hắn đường sống, hắn cũng không sợ mang theo người chết cùng hắn!
- Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất là buông nàng ra, nếu không ngươi chết nhanh hơn!
Chu Hằng hảo tâm nói.
Đổi lại là hắn, hắn tình nguyện đi bắt cóc Huyết Hà lão tổ cũng không nguyện trêu chọc vị Lam Long nữ hoàng này!
Khi thăm dò "đạo môn hạm" kia, hiển nhiên Lam Long nữ hoàng còn tiến hơn một bước so với Huyết Hà lão tổ, cũng ý nghĩa nàng còn đáng sợ hơn Huyết Hà lão tổ!
- Đây la cac ngươi ép ta!
Cảm xúc của Nhật Diệu Hoàng kia vốn là cực không ổn định, hắn thấy Chu Hằng vẫn trêu chọc hắn! Hắn kinh sợ, cuối cùng hoàn toàn mất khống chế, tay phải khẽ bóp, vỗ tới đỉnh đầu Lam Long nữ hoàng.
Chu Hằng không hề có ý xuất thủ, đường đường là cường giả vượt qua Sáng Thế Đế cần hắn hỗ trợ? Nói đùa!
Hơn nữa, hắn còn muốn mượn cơ hội này để biết một cái kết quả.
Ông!
Nhật Diệu Hoàng kia một chưởng chụp tới, trên người của Lam Long nữ hoàng bỗng nhiên dâng lên một đạo quang hoa màu xanh nhạt, trực tiếp bắn lên trời, khí thế kinh khủng cuồn cuộn giống như mặt nước sôi trào. Đó là khí thế đủ để cho Sáng Thế Đế cũng run sợ a!
Phốc!
Nhật Diệu Hoàng kia không chịu nổi áp lực như vậy, lập tức phun ra một búng máu, nhưng không ngờ không có bị đánh chết!
- Chính là con kiến, cũng dám tập kích bản nữ hoàng!
Thanh âm của Lam Long nữ hoàng trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng uy nghiêm, phía sau có một đạo hư ảnh Thiên long màu lam đang không ngừng quay cuồng.
Tạp tạp tạp tạp!
Xương cốt toàn thân Nhật Diệu Hoàng kia đều đang run rẩy, không ngờ vì vậy mà va chạm tạo ra thanh âm vang dội.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì mọi người không hề kinh hoảng khi hắn uy hiếp Lam Long nữ hoàng, ngược lại lộ ra nụ cười cổ quái. Con bà nó, hắn hiểu được a, mà sau khi hiểu được, hắn cũng muốn khóc!
Chu Hằng nói không sai, để Lam Long nữ hoàng xuất thủ, hắn sẽ chết nhanh hơn!
Liên gia có Thăng Hoa Hoàng, hắn may mắn từng gặp một lần, nhưng khí thế của đối phương so sánh cùng vị này căn bản ngay cả xách giày cũng không xứng!
Sáng Thế Cảnh! Nữ nhân này nhất định là Đại Năng cấp bậc Sáng Thế Cảnh!
Về phần Sáng Thế Vương, Sáng Thế Hoàng hay Sáng Thế Đế, có cái gì khác nhau? Muốn giết hắn không phải như bóp chết một con rệp sao, dễ dàng!
Cũng tốt, chết ở trong tay cường giả Sáng Thế Cảnh . . . Ta đời này cũng đáng!
A!
Cả người hắn nổ tung trong nháy mắt, hình thần câu diệt.
- Còn có các ngươi!
Thực lực của Lam Long nữ hoàng phục hồi, trí nhớ cũng hoàn toàn khôi phục, nàng chỉ mọi người
- Nhân loại bẩn thỉu, lại dám chung sống cùng bản nữ hoàng, các ngươi đều đáng chết!
Khí thế kinh khủng giống như sóng biển, mãnh liệt lao nhanh xuống!
- Đủ rồi!
Hoặc Thiên nhẹ nhàng nói, gương mặt xinh đẹp ngước lên, hiện lên vẻ không vui.