Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 682: Xuyên qua Tiên Thành




Chu Hằng mang theo các nàng xuất phát, đương nhiên đi theo còn bao gồm ba của nợ cỡ lớn Băng Tú Lan, Lam Long nữ hoàng và con lừa đen.

Băng Tú Lan là ôm quyết tâm phải đem Chu Hằng biến thành tỷ phu, bởi vậy chuyện chưa thành công nàng tự nhiên là không chịu đi. Mà quay về làm gì? Sẽ bị tỷ tỷ quản, như vậy thật chán chết!

Lam Long nữ hoàng thì hoàn toàn không biết nên đi nơi nào, tự nhiên là nhắm mắt theo đuôi. Nàng cũng sớm bị mị lực của Hoặc Thiên làm mê, cộng thêm trí lực còn tương đương tiểu cô nương 11, 12 tuổi, đối với Hoặc Thiên càng có một loại kính sợ và ỷ lại đối với trưởng bối.

Con lừa đen thì không cần phải nói. Trên người Chu Hằng có nhiều bảo vật như vậy, nó tự nhiên là muốn lừa ra một chút.

Chu Hằng trước khi xuất phát vẫn dò xét một chút, ít nhất trong Tiên Thành hiện tại hắn có thể đi, tất cả Giới Môn đều ở vào giai đoạn bổ sung năng lượng, không có khả năng mở ra vào lúc này.

Hắn muốn đón cha mẹ người thân tới Tiên giới, ít nhất trong một Vực này là không có khả năng thực hiện, bởi vậy cái này cũng gia tốc ý tưởng hắn rời đi. Muốn đến trên tuyến Bắc Ngọ Thành này tìm được một cái Giới Môn có thể sử dụng.

Giá thành của tinh thuyền đắt đỏ vô cùng, hơn nữa thời gian tạo một chiếc cũng lâu lắc, trên chợ căn bản không có bán, đều là tự mình tạo. Chu Hằng tự nhiên không có khả năng cố ý tạo một cái, tương đồng, Lưu Vân Toa mặc dù không phức tạp như kiến tạo tinh thuyền, nhưng đồng dạng cần thời gian tương đương. Bọn họ lần này đi Bắc Hợi Thành cũng không bao nhiêu đường, tùy tiện chạy một chút là được.

Đoàn người sau khi ra khỏi thông đạo tiến vào Tây Hợi Thành liền bay lên không, rất nhanh liền tiến vào hư không. Sau vẻn vẹn mấy ngày phi hành, bọn họ liền hạ xuống Bắc Hợi Thành.

Thân phận Dược sư tam tinh đủ để cho Chu Hằng thông hành không bị ngăn cản, đối mặt với nhân vật lớn như vậy, thủ vệ ở thông đạo cũng phi thường cung kính, ngay cả tiểu đội trưởng đều chạy ra, cung tiễn Chu Hằng tiến vào.

- Phu quân, chàng thật là uy phong! Lâm Phức Hương đầy vẻ sùng bái. Nàng và Chu Hằng tuy rằng còn chưa xảy ra quan hệ thực tế, nhưng thời gian dài như vậy, cô gái nhỏ này sớm đã coi mình là dâu của Chu gia.

Lại nói tiếp, nàng mới là người thứ nhất nhận thức Chu Hằng, những người khác đều phải đứng sang một bên!

- Chu Hằng đương nhiên uy phong! Hồ Mị dùng ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn Chu Hằng. Nàng ở thời điểm tối tăm nhất bị "hào quang" của Chu Hằng cứu, sùng bái và lòng tin đối với Chu Hằng gần như là mù quáng.

- Tinh vi! Băng Tú Lan, Phong Liên Tình đồng thời khinh thường nói. Hai nàng nhìn nhau, đều khanh khách cười duyên.

Chu Hằng dùng tay phủ trán, hai tiểu yêu tinh này tụm lại một chỗ cũng sẽ không làm ra chuyện gì tốt.

Đã đến nơi này, lại mang theo một đống nữ quyến lớn, Chu Hằng tự nhiên không vội chạy đi, cùng các nàng nhàn nhã đi tới, để bù lại xa cách một năm trước.

Sau khi tiến vào thành trấn, dung mạo của các nàng khẳng định sẽ đưa tới sự gây rối của con cháu quần là áo lượt không có mắt, nhưng nơi này hiện tại có bao nhiêu Nhật Diệu Vương? Tùy tiện người nào lộ ra một chút khí thế là đủ khiến người khác tè ra quần.

Đây chỉ là Bắc Hợi Thành, cho dù gia tộc mạnh nhất cũng chỉ có cường giả Nguyệt Minh Đế tọa trấn, làm sao chọc nổi Nhật Diệu Vương?

Đại bộ phận người đều là biết khó mà lui, nhưng vẫn có người không có mắt không nhận ra đám người này căn bản không thể trêu chọc, cố tình muốn tới gây chuyện, dọc theo đường đi vẫn để lại rất nhiều máu tươi.

14 ngày sau, bọn họ xuyên qua Bắc Hợi Thành, đi tới Bắc Tuất Thành.

Đây là lần đầu tiên Chu Hằng xuyên qua Tiên Thành, cũng là lần đầu tiên của đại bộ phận người.

Bắc Tuất Thành ngự trị ở trên Bắc Hợi Thành, nhưng một là quá cao, hai là trên trời có mặt trời do đại năng tỏa sáng, thị lực căn bản không thể xuyên qua tầng không khí kia. Nếu nhìn từ phía dưới, đây chính là một đại lục không gì bình thường hơn.

Muốn đi Bắc Tuất Thành cần ngồi truyền tống trận đặc thù, tuy nhiên muốn ngồi truyền tống trận trừ cần trả lượng lớn tiên thạch ra còn phải có thực lực đối ứng Nguyệt Minh Hoàng.

Trong đoàn người Chu Hằng chỉ cần có một người đạt tới Nguyệt Minh Hoàng là đủ. Huống chi bọn họ đại bộ phận đều là Nhật Diệu Vương? Giao nộp tiên thạch, bọn họ lập tức bị cho đi, tiến vào truyền tống trận.

Vì tiết kiệm tiêu hao tiên thạch, truyền tống trận này cũng không phải là người vừa tới là sẽ khởi động, mà là phải gom đủ 100 người mới được. Ngại chậm cũng được, trực tiếp ném ra 100 phần tiên thạch, như vậy cho dù chỉ có một người cũng có thể lập tức truyền tống.

Chu Hằng sau khi nói một tiếng gian thương, vẫn nộp bù tiên thạch của 100 phần lập tức khởi động truyền tống trận. Đối với hắn mà nói, tiên thạch cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Truyền tống trận khởi động, Chu Hằng có chút bận tâm nhìn Hoặc Thiên. Vị thiên nữ tuyệt thế này có tiền lệ ác phá hủy truyền tống trận, hắn cũng không dám khinh thường. May mà Hoặc Thiên hiện tại có thể khống chế lực lượng của mình rất tốt, không gian vặn vẹo, bọn họ trong nháy mắt liền đi tới một vùng đại lục mới.

Từ cảnh sắc mà xem, nơi này cùng Bắc Hợi Thành không hề khác biệt, nhưng cảm ứng linh khí một chút là biết, nồng đậm hơn nhiều.

Tương đối, trọng lực cũng mạnh hơn mấy phần.

Trừ một ít hoàn cảnh thiên địa đặc thù, địa phương linh lực càng đậm trọng lực tự nhiên cũng càng lớn.

Cũng may đại bộ phận bọn họ đều là Nhật Diệu Vương, mà Băng Tú Lan có bảo vật hộ thân, ngay cả trọng lực vòng ngoài Ngự Long Điện đối với nàng đều không có hiệu quả gì huống chi là nơi này? Hoặc Thiên thì càng thêm không cần nói, Chu Hằng không biết Tiên giới có cấm chế có thể nói tác dụng đối với nàng hay không, thậm chí là quy tắc thiên địa!

Một đường vẫn là du sơn ngoạn thủy, Chu Hằng cũng thăm dò được một tin tức tốt. Giới Môn của Bắc Mùi Thành còn có hai năm là có thể lại mở ra!

Hắn vui mừng quá đỗi. Cách sinh nhật 9 vạn năm của Chu Vũ Hà còn có hơn 3 năm, cha mẹ hoàn toàn có thể đến kịp!

Từ Bắc Tuất Thành đến Bắc Dậu Thành cũng không có gì khúc chiết, sau đó là từ Bắc Dậu Thành đến Bắc Thân Thành, nơi này cần tu vi Nhật Diệu Vương mới có thể tiến vào, bởi vậy kiểm tra liền trở nên nghiêm khắc rất nhiều.

Tuy nhiên, một khối minh bài Dược sư tam tinh đủ để giải quyết tất cả vấn đề, bọn họ thuận lợi tiến vào Bắc Thân Thành.

- Oa, trọng lực nơi này thật lớn! Truyền tống vừa chấm dứt, Phong Liên Tình lập tức kinh hô.

Quả thật, trọng lực của Bắc Thân Thành mạnh tuyệt đối không phải Bắc Dậu Thành có thể sánh bằng, tăng cường này cũng không phải là một điểm nửa điểm! Dưới trọng lực như vậy, cho dù Nguyệt Minh Đế cũng không thể vọt người bay lên, ít nhất phải là Nhật Diệu Vương!

Kỳ thật như vậy cũng tốt, chính là người sức cảm ứng kém mấy nhìn thấy người có thể bay chính mình không thể bay là phải biết đối phương là không chọc nổi.

Đương nhiên linh khí nơi này cũng nồng đậm vô cùng, đặc biệt các nàng đều có được thể chất cường đại, ở loại địa phương này tu luyện quả thật là như mỗi ngày ăn Nguyệt Hoa Đan, tuyệt đối là một ngày ngàn dặm.

Không phải sao, bọn họ mới đi không quá 10 ngày, 5 vầng mặt trời đỏ của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nguyên bản mới hình thành một nửa khi đột phá, hiện tại lại hoàn toàn thành hình, tốc độ tiến bộ quả thật khiến người giận sôi!

- Oa, làm sao còn lợi hại hơn tỷ tỷ của ta! Băng Tú Lan sau khi phát hiện, cũng trợn mắt cứng lưỡi, nàng rốt cục bị dọa đến.

Các nàng trong vòng một tháng lần lượt đột phá còn có thể nói là tập thể bộc phát dưới tác dụng của đan dược, nhưng vẻn vẹn 10 ngày liền hình thành nửa vầng mặt trời đỏ, điều này thật sự quá dọa người!

Nghe thấy nàng ngạc nhiên thán phục như vậy, các nàng đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía Hoặc Thiên.

Thiên nữ tuyệt thế này hiện tại tu vi vẫn là Nguyệt Minh Vương, nhưng ai dám bởi vậy mà coi thường nàng? Trái ngược, sau khi biết được một góc phù văn tàn phá trên trán Chu Hằng kia suýt nữa đụng chết Lam Long nữ hoàng, kính sợ của các nàng đối với Hoặc Thiên cũng đạt tới cực hạn!

Đại tỷ đại, chủ hậu cung, hoàn toàn xứng đáng!

Hoặc Thiên y phục hồng nhạt phất phơ, trên dung nhan tuyệt sắc không có một tia vui giận. Trọng lực nơi này lớn hơn nữa cũng không có khả năng tác dụng đến nàng mảy may, chỉ là nàng một mực trầm tư, cố gắng nhớ lại trí nhớ ngủ say.

- Không cần nhớ vất vả như vậy, sẽ có một ngày nàng sẽ nhớ được tất cả mọi chuyện. Lúc trước nàng cũng không phải là đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện? Chu Hằng đau lòng nói.

Hoặc Thiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe môi khẽ nhếch, hiện ra một nụ cười kinh tâm động phách, gật gật đầu. Đối với vị tiểu sư đệ này nàng vẫn là tương đối yêu mến.

Bảy ngày sau, bọn họ tiến vào tòa thành lớn thứ nhất nơi này Thiên Hà Thành.

Thiên Hà Thành là một trong chín thành lớn dưới sự thống trị của Bắc Thân Thành, địa vị tương tự Dã Mã Thành. Chỉ là người ta là chín thành lớn cấp bậc Thân Tiên Thành, trong thành tràn đầy cường giả Nhật Diệu Vương, trình tự của võ giả là Dã Mã Thành xa xa không thể sánh bằng.

Đám người Chu Hằng quyết định ở nơi này nghỉ ngơi một đêm. Bởi vì thủ đoạn đặc thù của đại năng Tiên giới, đêm ở nơi này sẽ khiến người đặc biệt mệt mỏi. Nếu không phải là vội vã đi đường, buổi tối vẫn là tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút thì hơn.

Mỗi nhà khách sạn tự nhiên đều có nơi ăn uống, mà nhà khách sạn đám người Chu Hằng ở lại chẳng những có chỗ ăn uống hơn nữa còn là một tửu lâu khá có danh tiếng, võ giả tới nơi này ăn no uống say rất nhiều.

Khách sạn rất lớn, chẳng những có trước sau hai khu, số tầng cũng nhiều đến năm tầng. Tòa lầu ở khu trước ba tầng dưới đều là tửu lâu, hai tầng trên thì là nơi ở. Đám người Chu Hằng liền ở tại tầng năm tòa lầu đó, sau khi an bài xong bọn họ liền xuống dùng cơm.

Lầu ba sáng sủa như bàn ngày, lại cách bọn họ gần, bọn họ tự nhiên lựa chọn ở đó ăn cơm, đòi một gian phòng riêng, gọi hai bàn.

- Mùi vị còn không tệ lắm! Phong Liên Tình lập tức ăn lấy ăn để. Nàng vốn chính là đồ ăn tạp, sau khi lại bị Hoặc Thiên tăng lên làm thể chất Thao Thiết tộc, nàng lại càng trở nên có thể ăn. Lúc trước gọi món suýt nữa dọa chết tiểu nhị.

Chu Hằng không khỏi cười nói: - Về sau một mình ngươi ngồi một bàn đi, nếu không ngồi cùng với ngươi, ai còn có thể ăn được thứ gì?

- Chủ ý này không tồi! Phong Liên Tình không hề để ý câu trêu chọc này của Chu Hằng, ngược lại mắt đẹp sáng ngời vỗ tay cười. Hai tay nàng sau một hồi chộp loạn, chu mỏ một cái: - Nhanh vậy liền ăn xong rồi! Ôi, mới chỉ no nửa phần, không được, ta muốn gọi thêm!

Khẩu vị của nàng lớn là mọi người đều biết, đối với chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Người ta không ăn bốn năm bàn làm sao có thể giải quyết vấn đề lửng dạ?

Nàng này quỷ linh tinh quái như một làn gió thổi ra, Băng Tú Lan nghĩ nghĩ cũng theo ra. Nàng không phải người tham ăn, nhưng tuyệt đối là người thích góp vui, chuyện gì đều muốn chen một chân.

Bùng! Bùng! Bùng!

Một lát sau, cả tòa lầu đều rung mạnh, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Lại sau một lát, Phong Liên Tình và Băng Tú Lan ư ử hát trở về, mặt đầy vẻ hưng phấn.

Chu Hằng thở dài: - Các ngươi có phải là lại gây chuyện rồi hay không?

- Vậy mới lạ, chúng ta đều là người thành thật như vậy, nào biết gây chuyện? Hai nàng đều nguýt Chu Hằng.

Mấy phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, một gã tiểu nhị mặt đau khổ tiến vào nói: - Các vị khách quý, các ngươi vẫn là mau chóng tính tiền đi đi!