Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 67: Lập Uy




Tất Hòa Thành đã nếm qua một lần thua thiệt, tự nhiên toàn lực phòng bị, tay trái che ở trước người, tay phải hóa quyền mạnh mẽ đón đỡ Chu Hằng đánh tới.
Nhưng mà không nghĩ tới thân hình Chu Hằng còn trơn trượt hơn cả cá, hai chân nhẹ nhàng gập lại thân thể đã tới bên trái Tất Hòa Thành, một quyền đánh mạnh tới sườn hắn.
Tất Hòa Thành hoàn toàn hở hoác, sườn hắn không có phòng thủ, lập tức ăn một quyền nữa.
- A...
Hắn đau đớn rống giận một tiếng, mặt lập tức đỏ rực.
Dọa người a!
Từ lúc hắn vào Hắc Thủy Điện bị sư huynh cường đại hơn đánh cho đau đớn một trận, hắn đã không còn bị chật vật qua như vậy nữa, nhưng mà Chu Hằng lại khiến hắn nếm cay đắng thêm một lần!
- Tam Tàn Trảo!
Tất Hòa Thành kêu to một tiếng, hai tay hóa trảo, một mảnh ô quang chớp động, hai tay giống như ưng trảo, đen như mực sáng bóng như sắt.
- Đánh thật rồi!
- Không nghĩ tới a, vị sư đệ mới tới lại lợi hại vậy, nhanh như vậy đã bức Tất Hòa Thành xuất ra tuyệt chiêu!
- Tuy nhiên, tình thế cũng nên nghịch chuyển rồi.
- Tuy rằng ta không thích thái độ làm người của Tất Hòa Thành, tuy nhiên người mới nên biết bổn phận của người mới, lần này ta ủng hộ Tất Hòa Thành!
- Đúng vậy, nếu để cho người mới phiên thiên, chẳng phải vứt sạch mặt mũi chúng ta sao?
- Chu Hằng, ta muốn cho ngươi hối hận cả đời!
Tất Hòa Thành bổ tới, hai tay mạnh mẽ vũ động giống như hai con rồng đen bay múa trên trời.
Chu Hằng chân điểm nhẹ một cái, thân hình vọt lên, còn quỷ dị, huyền diệu hơn. Sau khi chiếm được Tấn Vân Lưu Quang Bộ chân chính, thân pháp một đạo của hắn gần như có thể nói là có một không hai thiên hạ, không sử dụng công kích phạm vi lớn, cùng giai ai có thể chạm được một sợi lông của hắn?
- Ta và ngươi không cừu không oán, ngươi lại hùng hổ dọa người, tưởng coi ta là tượng đất muốn bóp thế nào thì bóp sao?
Chu Hằng ánh mắt dày đặc, hắn vốn muốn hạ thấp một chút, nhưng mà người khác không để cho hắn cơ hội như vậy.
Một khi đã như vậy, vậy đơn giản càng phách lối kiêu ngạo hơn, để mọi người đều biết hắn không dễ chọc vào!
- Ha ha, mồm miệng độc ác, ta muốn cho ngươi...Ô!
Tất Hòa Thành kêu thảm một tiếng, bụng đã dính một quyền nặng nề.
- Gian ngoan bất linh!
Chu Hằng hừ lạnh, hai đấm liên tục huy động.
- Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!
Tiếng trầm đục liên tiếp vang lên, từng quyền đánh lên da thịt, phòng thủ của Tất Hòa Thành ở trước mặt Chu Hằng hoàn toàn không có tác dụng, giống như một cái bao cát cứ vậy bị người nện lên.
Một màn này mọi người nhìn vào đều lạnh người!
Tên này cũng quá ác đi!
Viện này tên là Tinh Hà Viện, người ở nơi này đều có tu vi Tụ Linh nhất trọng thiên, sau khi tiến vào Tụ Linh nhị trọng thiên có thể dời đến Nguyệt Hà Viện, tự nhiên tất cả đệ tử nơi đó đều là Tụ Linh nhị trọng thiên.
Sau Nhật Hà Viện là thế giới của Tụ Linh tam trọng thiên.
Đương nhiên, Tinh Hà Viện cũng không hoàn toàn là Tụ Linh nhất trọng thiên, còn có loại chuẩn Tụ Linh Cảnh như Tỉnh Thiên, còn có loại nhờ quan hệ như Lâm Phức Hương.
Tất Hòa Thành cũng không phải đệ nhất cao thủ Tinh Hà Viện, nhưng khi nhìn thấy Chu Hằng đánh Tất Hòa Thành như đánh bao cát, bộ dạng dễ dàng kia, cho dù Tất Hòa Thành là Tụ Linh nhị trọng thiên thì chiến lực song phương hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Nói cách khác, cho dù đổi thành đệ nhất cao thủ của Tinh Hà Viện ra tay, kết quả cũng giống như vậy, căn bản không phải là đối thủ của Chu Hằng!
Trời ạ, yêu nghiệt từ đâu chạy tới a, sao lại biến thái đến mức này!
Lúc này, mọi người đều âm thầm cảm thấy may mắn vì người xuất thủ với Chu Hằng không phải là mình, nếu không trở thành bao cát cho người ta đánh đập chính là mình.
- Đáng đánh, đánh rất hay, đánh bên phải một quyền, đánh bên trái một quyền, quỷ hẹp hòi, ngươi cũng không thể để Cửu Linh Tông mất mặt a!
Lúc này cũng chỉ có Lâm Phức Hương cao hứng, ở một bên không ngừng hò hét.
Tỉnh Thiên chiến ý cuồng phát, ánh mắt hắn cũng không nhìn về phía Tất Hòa Thành, mà nhìn chằm chằm Chu Hằng, dường như ở trong mắt của hắn, Tất Hòa Thành căn bản không đáng giá nhắc tới, chỉ có Chu Hằng mới có thể khơi dậy chiến ý của hắn.
- Ba!
Tất Hòa Thành cũng không biết ăn bao nhiêu quyền, đợi khi Chu Hằng thu tay, hắn đã hư nhược gục xuống đất hoàn toàn hôn mê.
Mọi người đều thở phào một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng kết thúc. Tuy rằng không phải đánh lên người bọn họ, nhưng mà bọn họ cũng là người cũ của Tinh Hà Viện, bị một người mới hành hạ tinh thân như vậy, tự nhiên cũng không vui vẻ gì.
Nhưng Chu Hằng cũng không rời đi, ngược lại đi tới trước người của Tất Hòa Thành.
Tiểu tử này muốn làm gì?
Ánh mắt Chu Hằng đảo qua, vô luận là xa là gần, tất cả mọi người đều có loại khó chịu bị kiếm đâm thủng trái tim:
- Ta không thích phiền toái, nhưng cũng không sợ phiền toái! Mang ơn người chỉ bằng giọt nước, ta sẽ dùng cả ao nước báo đáp, mà người trêu chọc ta, cũng sẽ bị trả lại gấp đôi.
- Người này muốn đánh gãy hai tay ta, ta đây liền đoạn tứ chi hắn!
- Rắc, rắc!
Tiếng răng rắc vang lên, Chu Hằng mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay trái Tất Hòa Thành.
- A.....
Tất Hòa Thành bị đau đớn khiến cho trực tiếp tỉnh lại, đau tới nước mắt tuôn ra, nhưng thương thế quá nặng, hắn căn bản không có chút lực phản kích nào, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Chu Hằng.
- Răng rắc!
Lại một tiếng kêu thanh thúy vang lên, cánh tay phải của Tất Hòa Thành cũng bị bẻ gãy.
- Chu Hằng, ngươi làm quá đáng rồi!
Rốt cục có người không kìm nổi nhảy ra, đây là làm nhục Tất Hòa Thành, nhưng mà lại làm cả người cũ của Tinh Hà Viện mất mặt, nể mặt ta, như vậy bỏ qua đi.
- Răng rắc, răng rắc!
Liên tục hai tiếng giòn vang, Chu Hằng gọn gàng đạp gãy hai đùi Tất Hòa Thành, khiến cho Tất Hòa Thành lại đau đến hôn mê bất tỉnh. Lúc này hắn mới ung dung nhìn về tên làm chim đầu đan kia, lãnh đạm nói:
- Ta tại sao phải nể mặt, ngươi là ai?
Dựa vào cái gì mà phải nể tình? Lúc đầu Tất Hòa Thành còn dùng thân phận người cũ bắt nạt người mới, nhưng lại không có người đi ra khuyên can, hiện tại thì sao? Chỉ cho các ngươi khi dễ người khác, không cho người khác trả đòn sao?
Buồn cười!
Chu Hằng đã quyết định cao ngạo phách lối một phen, tự nhiên không chút khách khí, thân hình vừa động, quỷ mị đã tới trước mặt người kia, Tấn Vân Lưu Quang Bộ không hổ kỳ danh, dưới tốc độ cao nhất gấp trăm lần, cho dù Sơ Phân Cảnh cũng chưa chắc có thể phân cao thấp tốc độ với Chu Hằng!
- Thình thịch!
Chu Hằng một quyền móc lên, nặng nề đánh lên cằm người kia, đánh cho hắn phóng cao lên trời.
- Ba ba ba ba!
Chờ khi người nọ rơi xuống, Chu Hằng một tay tóm áo đối phương, tay phải liên tục thưởng cho hắn mấy cái tất, cho tới khi mặt người nọ sưng phù lên như đầu lợn, lúc này mới tiện tay vứt qua một bên.
Hắn lại đảo qua một vòng, nói:
- Còn người nào muốn đứng ra nữa không?
Lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị khí phách của Chu Hằng chấn khiếp, Tất Hòa Thành còn có vị lão huynh kia ngay cả tên cũng chưa báo ra đã nằm trên đất. Có vết xe đổ này, còn có ai dám đứng ra?
Đây dù sao chỉ là phân tranh khí phách, không có một chút ưu đãi thực tế nào, mọi người đều lựa chọn trầm mặc.
- Đi thôi!
Chu Hằng quay đầu nói với Lâm Phức Hương, Tỉnh Thiên, vẻ mặt hiện lên nụ cười ôn hòa.
- Xú tiểu tử, vừa rồi ngươi thật đẹp trai à!
Lâm Phức Hương hai mắt tỏa ánh sáng, thế giới này dùng thực lực vi tôn, mọi người đều tôn trọng cường giả, huống chi là thiếu nữ tuổi hoài xuân nàng.
- Ta trước kia không đẹp trai sao?
Đối với người quen, Chu Hằng cũng không ngại đùa giỡn một chút.
- Không biết xấu hổ!
Lâm Phức Hương hừ một tiếng.
Ba người quay lại viện tử của mình, Lâm Phức Hương lại cứng rắn muốn cùng hắn ăn cơm, mà Tỉnh Thiên cũng nắm bắt thời gian tu luyện, hắn phải nhanh đột phá Tụ Linh Cảnh.
Rất nhanh, tin tức hai người Tất Hòa Thành lập uy không thành, còn bị người mới đánh đập thê thảm truyền khắp Nguyệt Hà Viện cùng Nhật Hà Viện, khiến người mới tiến vào Nguyệt Hà Viện có chút khó chịu, thầm nghĩ nếu như bọn họ còn ở Tinh Hà Viện thì làm sao có chuyện để cho Chu Hằng có cơ hội phách lối.
- Chu Hằng?
- Tiểu tử mười tám tuổi đã đột phá Tụ Linh Cảnh kia đã đi tới bổn điện?
- Hắc hắc, so ra không kém ta năm đó a, thật muốn cùng hắn giao thủ một lần! Đáng tiếc, ta bây giờ đã có tu vi Tụ Linh tam trọng thiên, đây không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
- Tốc độ tấn chức của tiểu tử kia ở trong thế hệ trẻ có thể xếp trong top 10, chỉ không biết thiên phú như thế nào, nếu như Nhân linh thể chỉ dưới ngũ tinh, vậy hắn rất nhanh sẽ bị mọi người xao lãng, căn bản không xứng làm đối thủ của ta!
- Ngày mai sẽ tiến hành trắc nghiệm linh thể, là rồng hay là trùng đến lúc đó sẽ biết!
Theo tin tức này truyền ra, sóng ngầm trong ba viện bắt đầu nổi lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Hằng, bọn họ thật muốn biết kết quả khảo nghiệm linh thể của Chu Hằng.
- Thể thức trắc nghiệm linh thể?
Chu Hằng nhìn Ngưu Lập, vừa nói sao giờ lại tới rồi?
- Đúng, mỗi một đệ tử Tinh Hà Viện đều phải tiến hành trắc nghiệm linh thể, chuyện này liên quan tới mức độ bồi dưỡng trọng điểm của tông môn về sau đối với ngươi.
Ngưu Lập có chút hâm mộ nói. Linh thể từ nhỏ đã có, cũng không phải cố gắng là có thể sinh ra.
Hàn Thương Quốc cũng chỉ có vạn người có linh thể, mà trong thế hệ trẻ Hắc Thủy Điện cũng chỉ có mười, cũng là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, ngày sau đều có cơ hội trở thành cường giả Sơ Phân Cảnh, thậm chí tấn công cảnh giới cao hơn.
Chu Hằng, Tỉnh Thiên còn có Lâm Phức Hương đều theo Ngưu Lập rời khỏi Tinh Hà Viện, đi tới một tòa đại điện cực kỳ to lớn, sau đó tiến vào một phòng nhỏ, bên trong cũng chỉ có một cái bàn thấp, trên bàn bày một cây Linh Tinh Trụ, sau bàn đang ngồi một lão già gầy còm, một bộ vô thần giống như cách cái chết không xa.
- Bái kiến Triều Huy trưởng lão!
Ngưu Lập lập tức khom mình thi lễ, vẻ mặt vô cùng thận trọng.
Trưởng lão?
Chỉ có Sơ Phân Cảnh mới có thể là trưởng lão!
Thật không nhìn ra, lão già gầy vô thần như vậy lại là một cường giả siêu cấp Sơ Phân Cảnh!
- Bái kiến Triều Huy trưởng lão!
Ba người Chu Hằng học theo, cũng khom mình thi lễ.
- Miễn đi!
Gầy lão già phất tay áo, một cỗ lực lượng hùng hồn không thể kháng cự nâng bốn người lên:
- Đặt thân phận lệnh phù lên bàn, sau đó chạm tay vào Linh Tinh Trụ, không được dùng sức, tâm tính thả lỏng là được!
- Nữ oa tử tới trước đi, nghe nói ngươi là cháu gái lão gia hỏa Lâm Tự Tu kia, coi như là cố nhân! Ta họ Vương, ngươi gọi lão phu là Vương gia gia là được.
- Vâng, Vương gia gia!
Lâm Phức Hương khéo léo nói, nhiều cường giả Sơ Phân Cảnh làm chỗ dựa vững chắc thì càng tốt, nàng ngồi chồm hổm ở trước bàn, đưa tay ấn lên thủy trinh trụ.
Không chút phản ứng nào.
- Đừng nản chí, ngươi còn chưa đạt tới lấy tiên cảnh, không thể dẫn động huyết mạch lực cũng bình thường!
Vương Triều Huy an ủi một chút đã thấy cái miệng chu lại của Lâm Phức Hương lộ ra một nụ cười khó coi.
- Ừ!
Lâm Phức Hương ứng một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào.
- Ngươi là Tỉnh Thiên sao, nghe nói ngươi bây giờ có thể dẫn động huyết mạch lực, điều này rất hiếm thấy!
Vương Triều Huy nhìn về phía Tỉnh Thiên:
- Ngươi đi thử một chút đi!