Chu Hằng xiết tay phải, nghênh đón con hỏa diễm quái thú khổng lồ.
Một quyền bàm theo kình phong mạnh mẽ, như muốn xé rách không khí!
Ầm!
Nhưng nắm đấm đánh lên trên thân con hỏa diễm quái thú, Chu Hằng liền cảm thấy không đúng, bởi vì thân thể đối phương hoàn toàn không phải thực thể, một quyền đánh lên tương đương đánh vào khoảng không!
Ngay lúc này, hỏa diễm quái thú cũng đánh xuống một cái, lửa cực nóng tuôn trào.
Rõ ràng, con quái thú này cũng ý thức được Chu Hằng không dễ chọc, cho nên không trực tiếp bắt lấy Chu Hằng ném vào miệng, bởi vì làm thế thì nó sẽ phải thực thể hóa!
Chu Hằng lại đánh tay trái, phát động tiểu phù văn công kích, nhưng chỉ là ngưng tụ mười mảnh vỡ phù văn, hắn sợ một quyền đánh chết con quái thú này!
Ầm!
Lần này, cho dù quái thú hóa lửa cũng vô dụng, bị một quyền trực tiếp bắn trở ra, đụng mạnh vào núi, trên thân thể xuất hiện một cái lỗ, không có ngọn lửa tuôn trào, có vẻ cực kỳ cổ quái.
Bởi vì Chu Hằng sơ xuất ban đầu, cũng bị ngọn lửa đốt cho mặt xám mày tro, nửa người trên trực tiếp bị đốt cháy đen, còn thoáng có mùi thịt khét. Nhưng hắn chỉ vừa vận chuyển phù văn trị liệu, thương thế lập tức khôi phục, chỉ là không thể nào khôi phục được quần áo đã cháy.
- Grào.... Hỏa diễm quái thú ngửa đầu rống giận, há to miệng hút mạnh một hơi, vô số ngọn lửa bị hút vào trong miệng nó, trên người bùng lên ngọn lửa, cái lỗ ở bụng nhanh chóng được bù đắp thêm ngọn lửa.
Chỉ vài nháy mắt, nó liền khôi phục thương thế, lại gầm lên với Chu Hằng, nhưng không dám tùy tiện xông lên.
Sau một đòn vừa rồi, nó đã hiểu được sự lợi hại của Chu Hằng.
Trong lòng Chu Hằng bừng tỉnh, khó trách những người trước đó hoàn toàn mất ý chí chiến đầu, bởi vì hỏa diễm quái vật này gần như không chết! Ở chỗ đặc biệt này, chỉ cần không thể một đòn đánh chết con quái vật này, nó có thể hấp thu ngọn lửa khôi phục thương thế!
Nhưng mà, điều này không phải chuyện khó đối với Chu Hằng.
Thông qua một đòn vừa rồi, Chu Hằng cũng hiểu con quái thú này hẳn là Nhật Diệu Vương 9 luân, trên lực lượng thì ngang với hắn, nhưng hắn nắm giữ bao nhiêu tiên thuật? Huyết Hà Thiên Kinh, Lăng Thiên Cửu Thức, thậm chí còn có đại phù văn trên đầu, cái nào không giết võ giả cùng cấp như chuyện đùa?
- Ha ha ha! Thì ra con quái thú lửa này ở đây! Trong tiếng cười dài, một nam nhân dáng người cao ráo bắn ra, nhìn chỉ hơn 20 tuổi, một thân áo xanh, tay cầm trường kiếm hàn quang như nước, trên mặt đầy tự tin.
Hắn lướt qua Chu Hằng, thân mình không dừng lại, tiếp tục bắn ra, một kiếm chém về phía đầu hỏa diễm quái thú!
Kiếm khí to lớn, quét ngang trời cao.
Chu Hằng nhướng mày, dù nói nơi này mọi thứ là vật vô chủ, nhưng không thấy hắn đang đấu với con hỏa diễm quái thú này hay sao? Không nói một tiếng liền trực tiếp nhúng tay chiến đấu, như vậy thật là không tôn trọng hắn.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, người thanh niên này rất mạnh mẽ, kiếm khí tung hoành đánh kịch liệt với con hỏa diễm quái thú kia. Nhưng dù hắn không hề rơi xuống hạ phong, nhưng muốn thắng thì lại cần không biết bao nhiêu thời gian.
Dưới chân núi, có rất nhiều người chạy đến, làm cho Chu Hằng lập tức bỏ đi ý muốn ra tay.
- Không hổ là Tiểu Kiếm Hậu Ngô Đông, ngoài 5 đại chí tôn Nhật Diệu Vương ra, chính là hắn có thực lực mạnh nhất, có thêm thời gian nhất định sẽ đuổi kịp năm người kia, trở thành vị chí tôn Nhật Diệu Vương thứ sáu!
- Nghe nói hắn là tộc nhân của Nhất Kiếm Phá Thiên Ngô Khải?
- Đúng thế, chẳng những là tộc nhân, hơn nữa còn là đường đệ rất thân!
- Đúng là khó có, Ngô gia đã xuất hiện một vị chí tôn trẻ tuổi, hiện tại lại thêm một người, còn để người ta sống hay không?
- Có lẽ không còn không biết, Chu gia cũng xuất hiện hai vị chí tôn trẻ tuổi!
- Ta biết, là Tiểu Bá Vương Chu Thống cùng một người trẻ tuổi tên là Chu Hằng. Nhưng Chu Thống quả thật mạnh mẽ, còn Chu Hằng lại chỉ nghe nói mới là Nguyệt Minh Đế, kém xa hai người Ngô gia đều là Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn!
- Ừ, nghe nói Chu Hằng cũng rất yêu nghiệt, có thể đấu Nhật Diệu Vương, thậm chí thắng một người tùy tùng Nhật Diệu Vương của Ngô Khải! Nhưng mà không ai thấy tận mắt, có lẽ là phóng đại, nghe đồn bậy mà thôi, trên đời này làm sao có Nguyệt Minh Đế hùng mạnh như thế?
- Huynh đệ Chu Thống khẳng định không bằng huynh đệ Ngô Khải, hiện tại chỉ xem 5 đại chí tôn trẻ tuổi sẽ là ai đầu tiên đột phá đến 11 vầng mặt trời, đánh vỡ hàng rào cảnh giới, trên lực lượng có thể sánh với Nhật Diệu Hoàng chân chính!
Mọi người thảo luận xôn xao, dù sao người tham dự yến hội của Hồ Mị cũng chỉ là một số ít, phần lớn người vẫn chưa tận mắt thấy được Chu Hằng chiến đấu với Lạc Vô Cực, Ngô Khải, tự nhiên không tin Chu Hằng thật sự có thể chiến thắng Nhật Diệu Vương, thậm chí có thể cùng đánh một trận với Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn!
Con lừa đen dùng chân chọt Chu Hằng, nói nhỏ: - Chu tiểu tử, đám người kia đều khinh thường ngươi kìa, ngươi còn nhịn được? Đổi thành bổn tọa thì tuyệt đối không thể nhịn!
- Đúng vậy, đánh bọn họ! Băng Tú Lan ở bên cạnh bỏ thêm dầu muối.
- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ ở đằng sau phất cờ hò reo ủng hộ ngươi!
Hai tên này!
Chu Hằng lắc đầu, ánh mắt nhìn Ngô Đông, đường đệ của Ngô Khải này có thực lực rất mạnh, đánh khó phân biệt với hỏa diễm quái thú. Kiếm khí có thể công kích được thân thể hỏa diễm quái thú, tạo thành uy hiếp cực lớn đối với nó.
Đánh đến kịch liệt, một người một thú đều phát ra toàn lực, 18 vầng mặt trời đỏ chói lòa, nóng rát kinh người.
Mặt trời đỏ của hỏa diễm quái thú kia như 9 mặt trời nhỏ thật sự, hừng hực ngọn lửa, còn mặt trời đỏ của Ngô Đông thì bình thường hơn, chỉ là nhuộm một tầng màu tạp, còn chưa đạt đến tinh thuần tận cùng.
Hai bên đều ra tay toàn lực, kiếm khí ngang dọc, ngọn lửa tận trời, nhưng vẫn khó mà phân ra thắng thua.
- Hừ! Để cho các ngươi xem sự lợi hại của bổn thiếu! Ở trước mắt đám đông, Ngô Đông tự nhiên phải hung hăng nổi bật, đánh ra phong thái của mình.
Trước kia hắn luôn kiêu ngạo vì Ngô Khải, coi như thần tượng, nhưng theo thanh danh của mình lên cao, hắn lại ngày càng chán chét thân phận "đường đệ của Ngô Khải", giống như mặc kệ hắn giành được thành tựu gì đều không phải là công lao của bản thân, mà là bởi vị đường huynh của hắn!
Ngô Đông bức thiết muốn chứng minh bản thân!
Hắn là Ngô Đông! Tiểu Kiếm Hậu Ngô Đông, mà không phải là đường đệ của Nhất Kiếm Phá Thiên, người được tộc nhân ghi nhớ!
Nhất định phải chém đầu con hỏa diễm quái thú này!
Hắn hít sâu một hơi, trên thân kiếm lập tức ngưng tụ một đoàn hào quang xanh nhạt, trên trán hắn nổi lên gân xanh, mồ hôi tuôn cuồn cuộn, rõ ràng một kiếm sắp vận chuyển không hề nhẹ nhàng, nhưng uy lực tuyệt đối bất phàm!
Vù!
Một kiếm nhanh chóng hoàn thành tích lũy lực lượng, kiếm khí xẹt qua, như có thể đánh rơi ánh sao đầy trời!
- Ngao.... Hỏa diễm quái thú phát ra tiếng rống thảm, một kiếm này mạnh mẽ cắt rụng một cánh tay của nó! Không chỉ thế, chỗ bị cụt còn có vô số ngọn lửa tuôn trào ra, mặc kệ nó hấp thu ngọn lửa thế nào, tốc độ đó vẫn không bằng mất đi ở chỗ vết thương!
Quái thú này lập tức sợ hãi, nào dám phản kích Ngô Đông, vội vàng xoay mình liền bỏ chạy!
Nhưng nó lại quá xui xẻo, lại đi trực tiếp cắm đầu thẳng về phía Chu Hằng!
Vậy còn gì phải khách khí, Chu Hằng tế hắc kiếm vẽ ra!
Phập!
Đầu của hỏa diễm quái thú liền bị chém bay, ngọn lửa toàn thân tối sầm lại, sau đó nhanh chóng co rút, tụ tập lại vị trí trung tâm, cuối cùng ngưng tụ thành một tảng đá màu đỏ to cỡ nắm tay.
Bị hắc kiếm đánh trúng yếu hại, mặc kệ ngươi là tồn tại gì, chết chắc!
Nhưng Chu Hằng lập tức phát hiện, hắn căn bản không hấp thu được tinh khí sinh mệnh gì, dường như hắc kiếm không có hiệu quả với sinh linh đặc thù này!
Hỏa diễm quái thú này cũng như đời trước của Hỏa Thần Lô, nó vốn là một khối Thái Dương Tinh Kim, bởi vì hấp thụ lửa trong thiên địa mà sinh ra linh trí. Nếu không phải sớm bị người ta thu hồi luyện chế thành Hỏa Thần Lô, chỉ sợ cũng có thể chạy lung tung được như con hỏa diễm quái thú này!
Hỏa diễm quái thú vốn là một khối đá lửa thành tinh!
- Bếp lò, bên trong cục đá lửa này có dị hỏa không? Chu Hằng cầm cục đá lên, hỏi Hỏa Thần Lô trong đan điền.
- Thật to gan, ngay cả đồ của bổn thiếu cũng dám lấy! Hỏa Thần Lô còn chưa trả lời, Ngô Đông đã hồi sức lại từ trong đại chiêu vừa nãy, lạnh lùng quát Chu Hằng, trên mặt khó che được lửa giận.
Hắn hoàn toàn quên mất lúc trước chính hắn giành lấy chiến đấu của Chu Hằng, hiện tại đến lượt mình bị cướp, lại giận không thể nén
- Không... Hỏa Thần Lô thì lười biếng trả lời.
Chu Hằng nghĩ lại cũng phải, nếu bên trong cục đá này thật sự ẩn chứa dị hỏa, vậy chắc chắn Hỏa Thần Lô đã nhảy lên gào thét như khỉ, còn cần gì mình hỏi nó!
- Tiểu tạp chủng, bổn thiếu đang hỏi ngươi đó! Ngô Đông thấy Chu Hằng lại ngây ra, trong lòng không khỏi càng giận, dám không tập trung trước mặt hắn, vậy là quá không tôn trọng hắn!
Ánh mắt Chu Hằng hung lệ, toát ra một tia sát khí.
Ba chữ tiểu tạp chủng, không chỉ là sỉ nhục hắn, còn là sỉ nhục cha mẹ của hắn!
Chỉ vào mặt Chu Hằng mà mắng, nói không chừng hắn còn mặc kệ, nhưng liên quan tới cha mẹ hắn thì hắn tuyệt đối không dễ bỏ qua!
Hơn nữa, hắn lại không có chút hảo cảm gì với Ngô gia!
- Đi rửa sạch cổ đi, tiểu gia muốn chém nó! Chu Hằng lạnh lùng nói, nói đến trẻ tuổi khí thịnh, hắn mới thật là vậy, đến nay chưa đủ 30 tuổi, quả thật là lúc trẻ tuổi ngông cuồng.
Khè!
Mọi người đều nghe mà trong lòng phát lạnh, vị này bá đạo mà, muốn Tiểu Kiếm Hậu Ngô Đông đi rửa cổ chờ chết, chậc chậc chậc, cổ bẩn người ta còn không để ý, không muốn xuống tay!
Nhưng Ngô Đông là ai? Kỳ tài có được 9 vầng mặt trời, vượt qua tồn tại Nhật Diệu Vương đỉnh phong! Tuy rằng so với Ngô Khải thiếu lực một vầng mặt trời, nhưng cũng chỉ là công khổ tu có trăm năm, thậm chí mấy chục năm thôi!
Nói không chừng lần này may mắn, nhặt được bảo vật gì trực tiếp chạy lên đến 11 vầng mặt trời, chân chính đánh vỡ hàng rào cảnh giới, trở thành chí tôn duy nhất!
Hỏa diễm quái thú kia đúng là chết ở trong tay Chu Hằng, nhưng trước đó con quái thú này đã bị Ngô Đông đả thương, Chu Hằng chỉ đơn giản là nhặt tiện nghi thôi, cũng không hẳn là chiến lực của hắn thật sự lợi hại như thế!
Cho rằng mình chém một con quái thú Nhật Diệu Vương 9 luân vậy là mình thành Nhật Diệu Vương 9 luân thậm chí 10 luân?
Ngây thơ!
Mọi người đa số không coi trọng Chu Hằng, chiến đấu còn chưa bắt đầu là trong lòng bọn họ đã phán xét ra thắng thua, Chu Hằng thua chắc, Ngô Đông thắng chắc!
- Ha ha ha! Ngô Đông cười to một hồi dài, vẻ mặt bực bội càng thêm đậm, hắn muốn giết người, giết người, giết người!
----------oOo----------