Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 611: Lật lại món nợ cũ




Đạt tới cấp bậc Sáng Thế Đế, người nào không phải tâm tính trầm ổn, dù là trời sụp ở trước mắt cũng sẽ không biến sắc?

Nhưng Mặc Liễu Đông cũng quá không thể tưởng tượng nổi, lại dám ở trước mặt một vị Sáng Thế Đế nói phải đập chết Sáng Thế Đế! Người ta Sáng Thế Đế trầm tĩnh đầm tính cũng không có nghĩa là nhất định có thể nhẫn nhịn, gặp gỡ loại thế hệ nhỏ Nhật Diệu Cảnh này hắn một bàn tay đập chết là được.

Ngoại trừ nhà quyền thế của Tuyệt Tiên Thành ra, hắn cần phải khách sáo với người nào? Cần cho ai mặt mũi? Càng cần gì phải băn khoăn?

Mặc Liễu Đông cũng nhìn thoáng qua Đông Quách Hằng, nhưng với thân phận của hắn thì sao có thể nhận ra vị đại năng Tuyệt Tiên Thành này, càng không có tư cách nhìn thấu chi tiết tu vi của vị đại năng này. Hắn chỉ cảm thấy lão nhân này quá bình thường, vốn không đáng để hắn liếc mắt nhìn nhiều lần.

Hắn không nhanh không chậm đi tới phía Chu Hằng, áp lực từng bước tăng mạnh, hắn phải từng chút một phá hủy niềm tin của Chu Hằng, tự tay phá huỷ một Vương giả trong võ, hắn có một loại cảm giác thỏa mãn loại khác.

- Ôi! Đông Quách Hằng thở dài, phẩy phẩy tay, nói: - Không cần đem phiền toái cho gia tộc các ngươi! Cút!

Mặc Liễu Đông giận dữ mà cười, một già một trẻ này thật đúng là rất có tự tin, một người so với một người ăn to nói lớn, lại còn dám uy hiếp Mặc gia, thật đúng là quá khinh người! Hắn nói:

- Hiện tại thật đúng là nhiều người không có mắt, lão phu cũng chỉ có thể đại khai sát giới!

Hắn bắn vọt ra, phóng tới hướng Đông Quách Hằng, hắn quyết định trước xử lý lão già này, rồi chậm rãi thu thập tên nhỏ.

Đông Quách Hằng lại thở dài một hơi, lão là nhân vật gì chứ? Đường đường là Sáng Thế Đế, là cường đại nhất toàn bộ Tiên giới, hiện tại lại bị ép phải đấu với một Nhật Diệu Vương nho nhỏ, nếu truyền ra ngoài quả thực sẽ khiến cho người chê cười.

Lão bấm tay bắn ra, "ầm", Mặc Liễu Đông lập tức hóa thành một đoàn mưa máu, thần hình câu diệt!

Một vị Nhật Diệu Vương cứ như vậy bỏ mạng?

Mọi người đều hoàn toàn bị chấn nhiếp hoảng sợ ngây người. Nhân vật này là ai vậy? Bấm tay búng ra liền diệt một vị Nhật Diệu Vương, cường đại đến khiến người ta phát kinh hoàng!

Toàn trường chỉ còn lại có tiếng hít thở "ồ ồ".

- Không... Không có khả năng! Mặc Diệu Quang run giọng nói. Hắn tuyệt đối không thể tin được vị tổ thúc gia cường đại cứ như vậy bị người búng một ngón tay giết chết. Cũng để cho hắn hoàn toàn không tiếp nhận được!

Đây nhất định là mình đang nằm mơ! Đây nhất định là ảo ảnh! Đúng! Nhất định là Chu Hằng sử dụng công pháp ảnh hưởng tinh thần gì đó, làm cho hắn nhìn thấy ảo ảnh!

- Đã quên giới thiệu một chút, vị tiền bối này là Hằng lão Đông Quách Hằng đến từ Tuyệt Tiên Thành, là đại năng Sáng Thế Đế! Chu Hằng cười nói.

Bản thân hắn thật ra cũng không muốn mượn vầng hào quang này, nhưng nghĩ đến Dương gia phải mọc rể nẩy mầm ở nơi này, chút hào quang này cho Dương gia mượn một chút. Đương nhiên về sau không ai còn dám trêu chọc Dương gia.

Dương Lan Hinh biết dụng ý của hắn làm như thế, không khỏi nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập thâm tình.

Sáng Thế Đế! Sáng Thế Đế! Sáng Thế Đế!

Mọi người đều bị chấn khiếp đến da đầu run lên, thậm chí đều muốn ngất đi!

Dương gia sắp phát đạt rồi đây! Không ngờ với lên tới đại năng Sáng Thế Đế!

Về phần Chu Hằng có phải đang nói dối hay không? Không ai nghĩ như vậy, bởi vì nếu hắn nói dối, một khi vị Đông Quách Hằng chân chính kia biết được sẽ nổi giận như thế nào? Một Dương gia nho nhỏ khẳng định là trong nháy mắt bị hủy diệt nát tan thành bụi!

Hơn nữa, người ta có thể chỉ một đầu ngón tay nghiền chết Nhật Diệu Vương, bản thân đã là cường giả tuyệt thế, cần gì phải đi giả mạo chứ?

- Trở về nói cho trưởng bối Mặc gia các ngươi biết, không cần tiếp tục đến gây chuyện, nếu không ta sẽ đánh tới cửa Mặc gia các ngươi, tự mình giải quyết vấn đề! Chu Hằng liên tiếp tát Mặc Diệu Quang mười mấy cái tát, rồi vung tay ném hắn ra ngoài: - Cút!

Mặc Diệu Quang cuối cùng bị những cái tát này thức tỉnh. Tim gan hắn đều phát lạnh, ngay cả liếc mắt nhìn lại Chu Hằng một cái đều không dám, quay đầu liền chạy. Sáng Thế Đế đấy, 1 vạn Mặc gia cộng hết lại cũng không đủ giết!

Chu Hằng nhìn về phía cha con Lưu Tử Sương, trong mắt lóe ra sát khí dày đặc.

Hắn có thể lý giải Mặc gia trả thù, cho nên hắn thả Mặc Diệu Quang, không muốn để cho trường ân oán này tiếp tục nữa.

Nhưng cha con Lưu Tử Sương... hành động đáng chê trách, thiên lý khó dung tha!

Cha con Lưu Tử Sương đều mồ hôi lạnh chảy ròng. Mất đi Mặc Liễu Đông tọa trấn, bọn họ có tư cách gì chống lại Chu Hằng? Hơn nữa, người ta còn có chỗ dựa Sáng Thế Đế, bọn họ còn làm thế nào!

Đánh bừa, tuyệt không có mảy may cơ hội!

Lưu Tử Sương đảo ngược ánh mắt nhìn lại, đột nhiên hướng tới Dương Lan Hinh kêu to: - Lan Hinh, cứu ta! Ta là phụ thân của ngươi!

"Xì xì!"

Mọi người đều từ đáy lòng hiện lên ý khinh miệt mãnh liệt: trước đó hai cha con này nhận giặc làm cha, bán đứng Dương gia, bán đứng khí phách của người Dã Mã Thành, bây giờ vì mạng sống lại còn định mạo nhận con gái. Người này không biết xấu hổ đã đạt đến cảnh giới cực cao!

Dương Lan Hinh thì tức giận đến gương mặt xinh đẹp đỏ rực, người này vì mạng sống lại còn muốn sỉ nhục danh tiết mẫu thân đã chết của mình, thật đúng là cực kỳ đê tiện vô sỉ!

- Ta thật sự là cha của ngươi! Ta và mẹ ngươi đã ngầm tư thông, ngươi là con gái ruột thịt của ta! Lưu Tử Sương hét lớn: - Nếu không tin ngươi có thể hỏi người phụ thân kia của ngươi, mẫu thân ngươi là chết như thế nào?

- Nói hươu nói vượn! Cha! Hắn đều là nói hươu nói vượn, có phải không? Dương Lan Hinh nhìn về phía Dương Thiết Hổ.

Nhưng Dương Thiết Hổ lại giống như một đầu hùng sư bị chọc giận, tóc đen trên đầu đều dựng ngược lên, hắn vô cùng hung ác nhìn Lưu Tử Sương, cả giận nói: - Ngươi! Thì ra ngươi là tên gian phu kia!

Dương Lan Hinh lập tức trước mắt tối sầm, thân hình thoắt một cái liền ngã ngửa ra sau.

Chu Hằng vội vươn tay đỡ lấy, ôm nàng vào lòng, nói: - Không nên tin hắn nói hươu nói vượn, nếu muội thật sự là con gái của hắn, thì sao hắn lại cho con trai đeo đuổi muội! Muội trước hãy ổn định tâm tình, nhìn xem phụ thân muội nói như thế nào!

Lúc này Dương Lan Hinh mới hơi bình tĩnh lại, tựa vào trong lòng Chu Hằng, chỉ có trong vòng tay của nam nhân này mới có thể tạo cho nàng dũng khí.

- Lưu Tử Sương! Ta tự hỏi luôn đối đãi với ngươi không tệ, tại sao phải phản bội ta? Dương Thiết Hổ chợt quát lên.

Ở trước mặt Mặc gia phản bội, Dương Thiết Hổ có thể lý giải cách làm của Lưu Tử Sương, dù sao địch nhân quá cường đại, hắn mặc dù có oán, nhưng đúng là phải oán hận Mặc gia. Thế nhưng nam nhân không thể chịu đựng được nhất là cái gì?

Là bị cắm sừng trên đầu!

- Đối đãi ta không tệ ư? Dương Thiết Hổ! Nếu ngươi có tư cách nói như vậy, ngươi hãy tự hỏi mình: Lâm Vũ Hoàn là thế nào tới? Là ba huynh đệ chúng ta cùng nhau liều sống liều chết đoạt ra ngoài, là muốn đòi lấy tiền chuộc của Lâm gia! Lưu Tử Sương lạnh lùng nói, bắt đầu lật ra món nợ cũ.

- Ngươi làm ngược, coi trọng dung mạo xinh đẹp của Lâm Vũ Hoàn, chẳng những cưỡng ép chiếm hữu nàng, còn tự tiện quyết định hủy bỏ cuộc mua bán, ngươi đặt ta và Nguyên Long ở chỗ nào?

- Ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta và Nguyên Long sao? Nghĩa khí huynh đệ, đây là nghĩa khí huynh đệ của ngươi ư?

- Lâm Vũ Hoàn yêu ngươi ư? Phì! Nàng là căm hận ngươi đến tận xương! Ngươi biết không, việc này chính là nàng chủ động câu dẫn ta! Ngươi không xem ta là huynh đệ, nhưng ta luôn xem ngươi là đại ca, chưa từng có một câu oán hận. Nhưng sau một lần say rượu, khi ta tỉnh lại phát hiện nằm ở trên một giường với Lâm Vũ Hoàn!

- Nếu như bị ngươi biết, khẳng định ngươi sẽ bất chấp tất cả chém ta! Cho nên ta chỉ có thể nhịn xuống, nghe theo Lâm Vũ Hoàn bày bố, bởi vì nàng uy hiếp sẽ nói cho ngươi biết việc này!

- Ngươi cũng biết, ngươi có mấy lần ra ngoài gặp nạn, đều là Lâm Vũ Hoàn bảo ta lặng lẽ đưa tin tức ra ngoài! Không nghĩ tới mạng của ngươi thật đúng là lớn, lần nào cũng không chết được!

- Một lần cuối cùng đúng là hiểm, thiếu chút nữa bị ngươi bắt gian tại trận, nhưng ngươi vẫn không có phát hiện ta, chỉ biết là nữ nhân của ngươi lén lút ngoại tình! Trong cơn phẫn nộ ngươi giết chết Lâm Vũ Hoàn, đây là chân tướng của sự thật!

Dư âm tiêu tan, chung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh! Ai cũng không nghĩ tới Dương gia còn cất giấu một đoạn chuyện xưa éo le như vậy.

- Lâm Vũ Hoàn? Chẳng lẽ là vị Thất tiểu thư tươi đẹp danh tiếng lan xa của Lâm gia hơn vạn năm trước kia? Nghe nói nàng xinh đẹp tuyệt thế, ngay cả Tiên Thành bậc cao đều có người mộ danh tới gặp!

- Nàng mất tích ở vạn năm trước, thì ra là bị Dương Thiết Hổ bắt đi!

- Quả nhiên hồng nhan mầm tai họa, dẫn tới huynh đệ phản bội!.

- Phì! Còn không phải bởi vì đều bị nam nhân làm hại!

Mọi người rất nhanh bàn tán ầm ĩ. Dương Lan Hinh thì thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, mặc kệ nàng có phải con gái ruột thịt của Dương Thiết Hổ hay không, danh tiết mẫu thân nàng đã bị đánh mất hết sạch!

Hơn nữa, nếu Lưu Tử Sương nói không ngoa, nàng có nên hận Dương Thiết Hổ hay không đây?

- Lan Hinh! Ngươi là con gái của ta, huyết mạch không lừa được người! Dương Thiết Hổ quay đầu nhìn Dương Lan Hinh nói một câu, sau đó mới nhìn chằm chằm vào Lưu Tử Sương, trong mắt như phun lửa, có thể đốt chết người.

- Lan Hinh! Ngươi không phải con gái Dương Thiết Hổ, ta mới là cha ngươi! Lưu Tử Sương kêu lên, chỉ có đả động được tâm tư của Dương Lan Hinh mới có thể đánh động tới Chu Hằng, hắn và Lưu Hàn Diệp mới có đường sống.

- Tiểu nhân! Dương Thiết Hổ cùng hắn là huynh đệ tương giao mấy vạn năm, tự nhiên hiểu rõ tâm tư của hắn. Trong lòng phẫn nộ không kềm được, liền vung tay tung một chưởng.

Chỉ là tu vi của hắn bị cấm chế, một chưởng này chỉ có lực lượng của thân thể, quả thật đủ để đập chết Chuẩn Tiên, nhưng nếu đối phó với một Nguyệt Minh Đế thì còn kém rất xa!

Lưu Tử Sương hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên chặn đòn của Dương Thiết Hổ.

"Ông!" Chu Hằng vừa động tâm niệm, khí thế áp bức, trong nháy mắt Lưu Tử Sương hoàn toàn biến mất lực lượng, đồng dạng cũng bị phong ấn tu vi.

"Ầm! Ầm!" Hai nam nhân lập tức giống như hai tên vô lại đường phố đánh lộn, ngươi đánh ta một quyền, ta đáp lại ngươi một quyền, toàn trường vô cùng náo nhiệt.

Nguyệt Minh Đế đánh lộn như vậy đúng là tuyệt đối hiếm thấy, mọi người đều thưởng thức phong cách mới, thiếu chút nữa không nhịn được định vỗ tay cổ vũ.

- Không cần để bọn họ đánh tiếp! Dương Lan Hinh lắc lắc cánh tay Chu Hằng, nói.

Chu Hằng gật gật đầu, ánh mắt đảo qua, bắn ra hai tia sáng màu vàng, một đạo bắn về phía Lưu Tử Sương, một đạo bắn về phía Lưu Hàn Diệp, ánh sáng vàng lướt qua thân thể của bọn họ đúng là đồng loạt nứt toạt ra.

Nguyệt Minh Đế 10 luân chính là nghiền ép tuyệt đối!

- Cha! Dương Lan Hinh do dự một chút, vẫn là vọt tới đỡ Dương Thiết Hổ lên, đoạn thân tình này đâu có thể nói cắt là bỏ.

Chu Hằng thì quay sang nói với Đông Quách Hằng: - Hằng lão, mời vào uống chén trà!

Đông Quách Hằng đã sống gần 20 vạn năm, thảm kịch gì mà chưa từng thấy qua, chuyện ly kỳ cổ quái gì mà chưa trải qua, vốn cũng không có xem chuyện lúc trước để ở trong lòng, liền tươi cười vui vẻ cất bước đi vào.

Lão đường đường là Sáng Thế Đế, muốn làm cái gì vốn cũng không cần vòng vo, sau khi ngồi xuống liền nói: - Người trẻ tuổi! Chừng nào thì ngươi có thể bắt đầu luyện đan?

- Bất cứ lúc nào đều được! Chu Hằng mỉm cười nói.

- Có nắm chắc như vậy? Đông Quách Hằng nhìn Chu Hằng, trên mặt đeo vẻ tươi cười.

Lão không phải người đơn độc, Đông Quách gia ở Tuyệt Tiên Thành cũng là nhà quyền thế rất vang danh, lão cũng được coi là thiên tài trong thiên tài, chẳng những về võ đạo trèo lên tới đỉnh cao Sáng Thế Đế, mà về mặt đan đạo cũng lấy được thành tựu bất phàm, Dược sư lục tinh là độ cao cũng không phải mỗi thiên tài đều có thể đạt tới!

Lão coi trọng Chu Hằng như vậy, đương nhiên là vì thành tựu của Chu Hằng trong đan đạo, nên muốn thay gia tộc chiêu mộ người trẻ tuổi tài hoa hơn người này.

Đương nhiên, đầu tiên lão phải chứng thật Chu Hằng xác thực xứng đáng để lão mời chào.

- Hằng lão muốn vãn bối luyện chế đan dược gì? Chu Hằng nói đầy tự tin.

Trên đời này không có khả năng có người nào tự tin hơn so với hắn.

- Tốt! Nếu ngươi nói có thể luyện chế đan dược ngũ phẩm, vậy luyện chế một phần Vũ Hà Đan cho lão phu đi! Đông Quách Hằng vung tay phải lên, "bịch bịch bịch...", mười mấy phần dược liệu rơi xuống, rải ở chung quanh Chu Hằng.

Nếu lão tới là để khảo nghiệm Chu Hằng, dĩ nhiên đã có chuẩn bị từ trước.

Chu Hằng gật gật đầu, thu lấy tất cả tài liệu, nói: - Tiền bối ngồi chờ, vãn bối đi tìm một gian phòng yên tĩnh một chút bắt đầu luyện đan!

- Ngươi không sợ làm hỏng, lão phu bắt ngươi bồi thường những tài liệu này sao? Đông Quách Hằng mỉm cười hỏi, nhưng uy áp của Sáng Thế Đế đã tản ra.

Chu Hằng cũng mỉm cười, nói: - Vãn bối sẽ không làm hỏng!

Vô cùng tự tin!

- - - - - oOo- - - - -